“Tôi không có lừa cô.
Thật sự lúc này tôi biết cô rất khó tin tưởng, nếu không tin cô có thể cùng đến với người khác.
Tôi hi vọng người đi cùng cô là Vi Thừa An.” Lý Mai thành tâm đề nghị.
“Tại sao là anh ấy?” Âu Dương Điệp lặng đi một chút nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Vi Thừa An không thông đồng với cô ta làm bậy thương tổn đến mình.
“Bởi vì tôi biết anh ấy không hận tôi giống như Tư Đồ Thác, ít nhất có thể đối xử với tôi công bình.
Nếu như là bạn của cô và Thác, bọn họ nhất định sẽ nhìn tôi thù hằn, tôi cũng không dám đối mặt với bọn họ.” Lý Mai nói.
“Phải không?” Âu Dương Điệp dĩ nhiên không tin tưởng.
“Cô đã biết hối hận coi như xong, sẽ không cần gặp mặt nữa.”
“Thật ra khi gặp nhau tôi còn muốn nói với cô một chút chuyện về Thạch Lỗi, tôi muốn giúp cô tìm hắn nhưng tôi lại sợ…” Lý Mai đột nhiên ngập ngừng.
“Cô sợ, cô đang sợ cái gì?” Âu Dương Điệp nhăn mặt hạ mi nói.
“Trong điện thoại không thể nói rõ được.
Tôi hi vọng cô cho tôi một cơ hội cuối cùng để chúng ta gặp nhau rồi nói.” Lý Mai mơ hồ nói, mục đích chỉ là đến gặp mặt.
Âu Dương Điệp trầm tư, không biết có nên tin tưởng cô ta lần nữa hay không?
“Chỉ một lần cuối cùng, còn có Vi Thừa An cùng đi, cô còn sợ cái gì?” Lý Mai dường như phát hiện cô đang do dự.
“Được rồi.
Cô đừng nghĩ tôi sợ cô.” Lúc này Âu Dương Điệp mới gật đầu đồng ý, mình còn có Thừa An thì có gì mà sợ, nhưng lúc này cô sẽ không ngốc như trước, phải nói cho Thác biết để chuẩn bị thật tốt.
“Cô chọn thời gian đi, tôi lúc nào cũng rảnh.” Lý Mai nói tiếp.
“Được.
Vậy gặp nhau lúc hai giờ chiều.” Âu Dương Điệp trả lời.
“Được.
Hai giờ không gặp không về.” Lý Mai cúp điện thoại, khóe môi hiện lên một nụ cười hiểm ác.
Âu Dương Điệp cầm di động sững sờ tại chỗ.
Không biết rốt cuộc cô ta muốn gặp cô làm gì? Cô ta thật sự sẽ giúp mình tìm được Thạch Lỗi sao?
“Nghĩ gì mà mất hồn như thế?” Tư Đồ Thác từ trong phòng tắm đi ra thấy cô đang ngồi ngẩn người hỏi.
“Thác.
Lý Mai hẹn em ngày mai gặp mặt.” Âu Dương Điệp nhìn anh nói.
“Lý Mai? Không đi.” Tư Đồ Thác ngay lập tức cự tuyệt, sau đó nhìn cô chằm chằm: “Không phải em đã đồng ý chứ?”
“Vâng.
Em đồng ý rồi.” Âu Dương Điệp gật gật đầu.
“Em thật ngu ngốc nha.” Tư Đồ Thác đột nhiên tức giận.
“Em đã quên lần trước cô ta đối xử với em như thế nào rồi sao? Sao em còn muốn gặp cô ta, chẳng may cô ta có âm mưu gì thì làm sao bây giờ?” Anh sẽ không để cho cô ta có cơ hội làm hại con của mình.
“Thác.
Anh đừng nóng giận.
Cô ta nói cô ta đã hối hận, muốn gặp em nói lời xin lỗi và mong em tha thứ.
Cô ta còn nói nếu em lo lắng thì có thể đưa Vi Thừa An cùng đi.”
“Từ từ… Tại sao lại là Thừa An?” Tư Đồ Thác khó hiểu hỏi, không phải là mình nên đi sao?
“Cô ta nói anh sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt thù hằn, cô ta gặp anh sẽ sợ.” Âu Dương Điệp lặp lại lời của Lý Mai một lần.
“Hừ hừ.” Tư Đồ Thác hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô ta cũng biết sợ sao? Loại phụ nữ như cô ta em để ý làm gì.
Ngày mai không đi.”
“Thác.
Dù sao ngày mai cũng là lần cuối cùng.
Thật ra em cũng muốn xem thử cô ta có thật lòng sám hối hay không.
Còn nữa, cô ta nói sẽ giúp chúng ta tìm được Thạch Lỗi.” Âu Dương Điệp nói, đây mới là mục đích chính của cô, cô không muốn để Thạch Lỗi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Thạch Lỗi?” Tư Đồ Thác nhíu mày suy nghĩ một chút.
“Vậy được rồi, ngày mai anh đi cùng em.”
“Vâng.
Thác, cảm ơn anh.” Âu Dương Điệp gật gật đầu hạnh phúc tựa vào người anh.
“Cảm ơn anh như thế nào đây?” Tư Đồ Thác chính là có ý đồ nói nhỏ ở bên tai cô, bàn tay bắt đầu không an phận đưa lên trước ngực cô.
“Anh nói như thế nào liền cảm ơn như thế ấy.” Âu Dương Điệp cười, cố ý ném cho anh cái nhìn mê hoặc.
“Thật sự?” Tư Đồ Thác lập tức hưng phấn liền ôm chặt cô trước ngực, cảm thụ thân thể mềm mại của cô: “Đây chính là em lựa chọn.”
“Nhưng mà anh cần chú ý dùng biện pháp an toàn.” Âu Dương Điệp dặn dò, nhìn bộ dạng cố gắng kìm chế dục vọng của anh khiến cô đau lòng.
“Vì sao phải dùng biện pháp an toàn, cũng không thể mang thai?” Tư Đồ Thác khó hiểu nhìn cô.
“Em xem trên sách nói phụ nữ khi mang thai sức đề kháng rất yếu, sẽ phát sinh nhiều viêm nhiễm, đối với thai nhi cũng có ảnh hưởng.
Mà thông thường đều là do người đàn ông gây nên, cho nên phải sử dụng biện pháp an toàn.” Âu Dương Điệp giải thích.
“Thật sao?” Tư Đồ Thác nhăn mặt nhíu mày.
“Nhưng mà nhà chúng ta không có.”
“Em đã sớm chuẩn bị cho anh hết rồi.” Âu Dương Điệp xoay người mở ra ngăn tủ cạnh đầu giường, trong một ngăn kéo nhỏ lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho anh, cô đã sớm có chuẩn bị.
Tư Đồ Thác có chút không tình nguyện cầm lấy, cố ý làm vẻ mặt ủy khuất đối với bụng của cô nói: “Bảo bối, con nhanh ra đời đi bằng không cha liền ra không được.”
“Anh đang ở đây nói bậy bạ gì đó.” Âu Dương Điệp cười đánh anh một cái, chứng kiến bộ dạng này của anh, cô đột nhiên nghĩ đến một truyện cười, càng nhịn không được cười rộ lên.
“Em cười cái gì?” Tư Đồ Thác cầm cái hộp trong tay, anh thật không muốn dùng.
“Anh muốn nghe thì em kể cho anh nghe.” Âu Dương Điệp cố gắng nhịn cười rồi nói:
“Chuyện về một đôi song thai trong bụng mẹ nói chuyện với nhau.
Cậu em hỏi: Anh ơi , chỉ có mỗi hai anh em mình ở trong này thôi à !
Cậu anh: Ừ, thì chỉ có hai thôi còn có ai nữa đâu.
Sao em hỏi vậy?
Cậu em: Nhưng em thấy còn có thằng nữa, đầu nó trọc lóc, nó cứ chui ra chui vào, nó còn nhổ nước bọt vào anh em mình nữa anh a!
Cậu anh: Ừ nhỉ….
Lần sau nhớ nhắc nó đeo khẩu trang là được rồi …”
Tư Đồ Thác sửng sốt một chút rồi lập tức kịp phản ứng ôm cô cười ha hả.
“Em nghe chuyện này từ đâu?”
“Đương nhiên là trên mạng, còn có cả trên sách nữa, anh có muốn nghe hay không? Em còn có rất nhiều nha.”
“Còn rất nhiều sao? Nhưng mà anh nghĩ chúng ta không nên lãng phí thời gian vào lúc này.”
Trong phòng rất nhanh truyền ra tiếng nam nữ thở dốc..