Một bóng người thở hổn hển xuất hiện ở cửa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô.
Lý Mai vừa mới tới vội xua tay giải thích: “Không phải tôi, tôi không nói gì cả, tôi không phản đối, tôi vô cùng ủng hộ, xin mời tiếp tục.” Cô vừa vào cửa liền nghe được ba chữ kia thật không biết là ai nói, cô xem TV thấy đưa tin địa chỉ nơi cử hành hôn lễ của bọn họ liền vội vàng chạy tới.
“Ai? Các người ai phản đối thì đứng ra.” Cô nhìn xunh quanh toàn bộ khách trong nhà thờ, ai dám phá hư hôn lễ của Vi Vi cô sẽ không bỏ qua cho người đó.
“Là tôi.
Tôi phản đối.” Lâm Vi đột nhiên đứng dậy.
Cái gì? Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, đây thật đúng là chuyện lạ, cô dâu lại đi phản đối hôn lễ của chính mình.
Mã Tiểu Dung trừng mắt nhìn cô, cô ta lại đang làm cái gì.
Tư Đồ Thác ngước đôi mắt đen thâm thuý nhìn chằm chằm cô.
Cô có ý gì, lại đang muốn chơi trò gì đây.
Không phải một lòng muốn gả cho anh sao, tại sao tại thời điểm quan trọng này lại đột nhiên đổi ý.
“Vi Vi.
Em điên rồi sao? Em có biết mình vừa làm gì không đó?” Lý Mai không dám tin nhìn cô, cô hao hết tâm tư bắt Âu Dương Điệp để ép Tư Đồ Thác kết hôn cùng mình, tại sao bây giờ lại đổi ý.
“Em không điên, em cũng biết mình đang làm gì.” Lâm Vi xoay đầu nhìn Tư Đồ Thác, hai mắt chậm rãi mơ hồ khoé môi lại nhếch lên một ý cười: “Thác, cuối cùng em cũng gả cho anh.
Em rất thoả mãn, tuy rằng anh không phải thật lòng lấy em nhưng em là thật lòng muốn gả cho anh.
Nếu đời này em không thể gả cho anh sẽ cảm thấy tiếc nuối, hiện tại em đã không có tiếc nuối gì nữa.
Thác, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
“Lâm Vi, rốt cuộc em muốn làm gì? Tiểu Điệp đang ở đâu?” Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm cô, trong lòng chỉ lo lắng cho Tiểu Điệp.
“Trong lòng anh vẫn chỉ có cô ấy.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vi lộ ra nụ cười nhưng lại mang theo đau khổ mà không phải là ghen tỵ.
“Lâm Vi.
Trước tiên hãy thả Tiểu Điệp.
Chuyện còn lại chúng ta nói sau.” Giọng nói của Tư Đồ Thác trở thành thương lượng, anh chỉ muốn biết Tiểu Điệp hiện có bình an hay không.
“Thác, hôn em một cái để hoàn thành hôn lễ này, đồng thời cũng là để lại cho em một chút kỷ niệm đẹp, được không?” Lâm Vi nhìn anh, nói nguyện vọng của mình xong, nhắm mắt lại từ từ ngước mặt chờ đợi.
Tư Đồ Thác hơi nhíu mày, con ngươi đen thâm trầm nhìn cô, cuối cùng lấy tay nâng gương mặt cô lên đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Cám ơn! Cám ơn!” Giọng nói của Lâm Vi mang theo một chút cảm động, đôi mi dài run rẩy, giờ phút này nhìn cô thật dịu dàng hiền thục.
“Chờ một chút”.
Mục sư ở phía sau đột nhiên lên tiếng gọi cô: “Hãy cho ta một lý do để con phản đối, ta không thể để hôn lễ đã đi được nửa đường phải huỷ bỏ.”
“Bởi vì chú rể không yêu cô dâu, hôn nhân không có tình yêu là không hạnh phúc.” Lâm Vi cho ông một đáp án.
Mục sư nhìn bọn họ khó hiểu, đây là trò chơi sao, lúc thì đồng ý lúc thì phản đối.
Vi Thừa An ở một bên lộ ra một nụ cười vui mừng, may mắn Lâm Vi vẫn còn là Lâm Vi của trước kia, không để cho anh thất vọng.
Mã Tiểu Dung cau mày, cô ta có ý tứ gì, không kết hôn nữa sao? Nghĩ thông suốt rồi sao? Vì cái gì lại bắt đi Tiểu Điệp?
“Vi Vi, em biết mình đang nói gì sao? Em hồ đồ rồi phải không? Em đã thật vất vả hạnh phúc mới đến tay mình, bây giờ cứ như vậy buông tay sao?” Lý Mai không cam lòng đưa tay lên sờ trán của cô.
“Đây là hạnh phúc sao? Lấy một người không thương mình mà gọi là hạnh phúc sao? Thật xin lỗi, định nghĩa hạnh phúc của em không giống chị.” Lâm Vi hỏi lại, trên mặt cô không có một tia cảm tình, nếu không phải vì chị ta, cô có lẽ đã không phải chịu một nỗi đau lớn như vậy.
“Em…” Lý Mai kinh ngạc ngước lên nhìn, Vi Vi thay đổi rồi, đã không còn là Vi Vi của ngày trước, trước kia nó không bao giờ nói chuyện với mình như vậy.
Khách khứa ở phía dưới cũng bắt đầu xôn xao lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không kết hôn nữa sao? Thật kỳ lạ.”
“Cô cút ngay, cô còn muốn làm gì?” Mã Tiểu Dung xông lại đẩy Lý Mai, sau đó lôi kéo Lâm Vi đi ra cửa: “Đi, mang chúng tôi đi tìm Tiểu Điệp.” Đã qua một đêm không biết Tiểu Điệp thế nào, bây giờ tìm được cô mới là an toàn nhất.
Tư Đồ Thác cùng Vi Thừa An và mấy người bạn cảnh sát ở phía sau nhanh chóng theo ra ngoài.
TV trong ga ra đã tự động tắt đi, Âu Dương Điệp cuộn tròn lại một góc, nước mắt mơ hồ che đi tầm mắt, nghĩ đến hiện trường hôn lễ của Thác cùng cô ta, từng chút từng chút một khiến lòng cô càng đau đớn.
Mặc dù chỉ là giả, là không tình nguyện nhưng cô vẫn không hy vọng Thác cùng Lâm Vi kết hôn, thì ra cô để ý như vậy.
“Lâm Vi, cô đem Tiểu Điệp nhốt ở đâu?” Lên xe Mã Tiểu Dung lại hỏi.
“Thác.
Anh đoán không được sao?” Lâm Vi quay đầu hỏi Tư Đồ Thác đang ngồi một bên, ánh mắt giờ này trong suốt vô cùng.
Anh cau mày tựa hồ đang suy nghĩ, đột nhiên hai mắt toả sáng “Biệt thự Lâm Sơn.” Tại sao anh lại không có nghĩ đến, nơi này là nơi anh từng muốn cùng Lâm Vi ở sau khi kết hôn.
“Thác.
Anh quả nhiên là thông minh nhất.” Khoé môi Lâm Vi hiện lên một nụ cười, biết anh nhất định sẽ đoán được.
“Là em đủ thông minh.
Lâm Vi, trước kia anh thật quá coi thường em rồi.” Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm cô không thể không một lần nữa xem kỹ cô, cô thậm chí có tâm tư kín đáo như vậy, biết nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mình cũng thật sự là rất hồ đồ, lại có thể không ngờ tới chuyện này.
“Anh không phải không đoán được mà là bởi vì trong lòng rất lo lắng.
Tục ngữ nói đúng, quá lo lắng sẽ bị loạn, anh nhất định là sẽ không ngờ tới cô ấy ở ngay bên cạnh anh.
Cảnh sát đương nhiên cũng không nghĩ tới sẽ đi điều tra nhà của anh.” Lâm Vi nói, cô không phải là không thông minh, cô cũng tự tin mình không hề thua kém so với Âu Dương Điệp, chính là anh không yêu cô.
“Cô thật âm hiểm.” Mã Tiểu Dung cắn răng nhìn cô trừng trừng.
“Cô tốt nhất nên cầu cho Tiểu Điệp không có chuyện gì, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
“Cô Mã.
Những lời này hình như cô không nên nói mới phải, cô cướp lời của Thác rồi.” Lâm Vi nhìn cô, khoé môi mang theo nụ cười mơ hồ, giải thoát rồi cô cũng thoải mái hơn.
Thì ra mọi chuyện không phải phức tạp như vậy, cảm giác buông tha cho chính mình thật thoải mái, bầu trời cũng rộng lớn hơn..