Mã Tiểu Dung trái chờ phải chờ cũng không thấy Tiểu Điệp đến, nhìn di động cũng đã một tiếng đồng hồ rồi, chẳng lẽ bị kẹt xe sao? Cũng không gọi điện thoại báo lại, tốt hơn hết là mình gọi thử đi.
“Thật xin lỗi, thuê bao quý khách gọi hiện đã tắt máy.” Mã Tiểu Dung sửng sốt, sao vô duyên vô cớ lại tắt điện thoại chứ?
Nhàm chán xem tạp chí hơn nửa giờ nữa, cô vẫn còn chưa tới.
Trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt, có phải trên đường đi đã xảy ra chuyện gì hay không? Vội vàng lấy di động gọi, vẫn là tắt máy, khiến Mã Tiểu Dung đứng ngồi không yên.
Khoác túi đi ra ngoài.
Ngồi trên xe mới nhớ ra lần trước Vi Thừa An có đưa cho mình danh thiếp, vội vàng tìm lấy gọi cho anh.
“Xin chào.” Nhìn dãy số xa lạ gọi cho mình, anh khách khí nói.
“Vi Thừa An, tôi là Mã Tiểu Dung.
Không có thời gian giải thích cho anh, anh mau nhìn một chút Tiểu Điệp có ở nhà hay ở công ty không?” Mã Tiểu Dung cấp bách nói.
Vi Thừa An sửng sốt, chuyện gì xảy ra sao? Vội vàng đáp: “Được, em chờ một chút, không cần cúp điện thoại, tôi lập tức gọi qua xem.”
Nói xong cũng cầm lấy điện thoại bàn làm việc gọi cho bộ phận thiết kế hỏi về Âu Dương Điệp.
“Tổng giám đốc, cô Âu Dương hai giờ trước đã ra ngoài rồi.” Người nhận điện thoại trả lời.
“Được.” Vi Thừa An cúp điện thoại, trên mặt chuyển sang lo lắng.
“Đi rồi.” Mã Tiểu Dung nghe được qua điện thoại, tâm tình khẩn trương.
Vậy là cô ấy đi rồi.
“Cô ấy đi rồi, rốt cuộc làm sao vậy, em nói đi.” Vi Thừa An hỏi qua di động, mơ hồ có cảm giác không tốt.
“Tư Đồ Thác đâu? Anh ấy có ở đó không hay đi cùng Tiểu Điệp, nhanh lên một chút.” Mã Tiểu Dung như muốn khóc.
“Chờ chút.” Vi Thừa An bị giọng nói của cô hù dọa nhanh chóng bấm số văn phòng của anh.
“Thừa An, có chuyện gì sao?” Tư Đồ Thác nhận điện thoại của thư ký chuyển, hỏi.
“Thác, Tiểu Điệp có ở chỗ cậu không?” Vi Thừa An hỏi.
“Cô ấy đi ra ngoài, đi tìm Mã Tiểu Dung rồi.
Cậu tìm cô ấy có chuyện gì sao?” Tư Đồ Thác trả lời.
“Không có chuyện gì, tôi cúp máy trước.” Vi Thừa An nói xong cúp điện thoại, lại nói vào di động: “Cô ấy ra ngoài rồi, rốt cuộc sao lại thế? Em mau nói rõ đi.”
“Hai giờ trước Tiểu Điệp gọi cho tôi nói tôi ở nhà chờ cô ấy tới, nhưng mà hơn một tiếng rồi vẫn chưa thấy cô ấy đâu nên tôi gọi điện thoại cho cô ấy, ai ngờ cô ấy tắt máy.
Tôi lại đợi thêm nửa tiếng nữa mà cô ấy vẫn chưa tới, tôi có cảm giác không hay, sợ cô ấy gặp chuyện gì đó…” Mã Tiểu Dung thật sự bật khóc, trong lòng cảm thấy có phải xảy ra tai nạn xe cộ hay không?
“Cái gì?” Vi Thừa An cũng sửng sốt, trực giác của anh cũng nghĩ có thể bị tai nạn không? “Hiện giờ em đang ở đâu?”
“Tôi đang trên đường từ nhà tới công ty.
Tôi muốn nhìn xem cô ấy liệu có xảy ra chuyện gì trên đường không.” Tay của Mã Tiểu Dung cũng đã run lên, Tiểu Điệp, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu nhé.
“Vậy em cứ tới đây, chuyện còn lại để tôi lo liệu.” Sắc mặt Vi Thừa An trầm trọng.
Để điện thoại di động xuống lập tức bấm số điện thoại của bạn ở cục cảnh sát.
“Bây giờ đừng hỏi gì hết, nói cho mình biết trong hai giờ gần đây có ghi chép về vụ tai nạn xe cộ nào trên đường XX hay không? Nhất là liên quan đến một người con gái trẻ, nhanh một chút.” Giọng nói của anh cực kỳ nghiêm trọng.
“Được, chờ mình năm phút sẽ trả lời cho cậu.” Ở bên kia điện thoại, người bạn nghe được giọng anh cũng biết sự việc nghiêm trọng, cái gì cũng không hỏi liền đáp ứng.
Vi Thừa An cầm di động đứng chờ, tâm tình lo lắng không yên.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, nếu như thật sự có chuyện biết nói với Thác thế nào đây.
Năm phút sau.
“Alo, Thừa An, cậu ở đâu? Mình đã tra ra đoạn đường đó hai giờ gần đây không xảy ra tai nạn xe cộ.
Còn nữa, mình cũng đã kiểm tra trong Đài Bắc hai giờ này cũng không hề có tai nạn.” Người bạn đó trả lời.
“Được, cảm ơn cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm, bây giờ mình cúp máy trước.” Vi Thừa An cảm thấy tâm trạng nặng nề, không phải tai nạn, thế thì cô đi nơi nào? Tuy nhiên không xảy ra tai nạn cũng yên tâm hơn.
Lập tức bấm lại số điện thoại của Tiểu Dung.
“Alo, thế nào? Đã tìm được cô ấy chưa?” Mã Tiểu Dung như sắp phát điên.
“Em ở đâu.” Vi Thừa An không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Lập tức tới công ty của anh rồi.” Cô trả lời.
Dọc đường đi cũng không thấy dấu vết của tai nạn, cho nên cô càng nóng lòng hơn.
“Được, tôi đi xuống chờ em.” Vi Thừa An nói.
Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hay là đừng vội nói cho Thác biết.
Taxi tới cửa công ty, Mã Tiểu Dung liền chạy vọt vào, trên mặt toàn là nước mắt.
“Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.
Mau cùng tôi đi vào.” Vi Thừa An an ủi cô.
Đưa cô trở lại phòng làm việc của mình.
“Làm sao bây giờ? Tiểu Điệp nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không tắt máy đâu.” Mã Tiểu Dung đứng ngồi không yên, trong mắt đều là lệ.
Cô cảm giác càng ngày càng không hay.
Nếu có chuyện gì cô ấy nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình.
“Bình tĩnh, chúng ta chờ một lát nữa.
Không chừng cô ấy đột nhiên gặp bạn, hoặc là di động vô ý tắt máy mà cô ấy không biết.” Vi Thừa An đoán.
Nhưng cảm giác trong lòng cũng càng ngày càng trầm trọng.
“Sẽ như vậy sao?” Mã Tiểu Dung nhìn anh, cũng hi vọng là khả năng này, tuy vậy cơ hội này cũng là rất nhỏ.
“Có thể.
Em thử gọi lại lần nữa đi.” Vi Thừa An ôm hi vọng nói.
“Ừm.” Mã Tiểu Dung lập tức bấm điện thoại.
Vẫn là giọng nói kia truyền ra rõ ràng ‘Thực xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy…’
“Vẫn là tắt máy.” Thân thể lay động, di động từ trong tay cô rơi xuống.
“Cẩn thận.” Vi Thừa An nhanh chóng bắt lấy điện thoại của cô, lại đi tới đỡ lấy cô.
“Vi Thừa An, mau đi ra ngoài tìm đi.” Mã Tiểu Dung lập tức túm lấy áo của anh.
Cô không thể ở đây đợi như vậy.
“Được, chúng ta đi gặp Thác trước.” Vi Thừa An gật đầu, anh cảm thấy được sự tình đã rất nghiêm trọng.
Nếu quả thật xảy ra chuyện, như vậy sẽ liên quan đến tính mạng..