Một tháng sau.
Âu Dương Điệp mở to mắt nhìn đồng hồ trên tường: “Trời ạ, đã tám giờ rồi sao?”Không thể nào đi làm muộn được nên vội vàng rời giường, chạy ào vào nhà vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
“Ụa.” Cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày dâng lên.
Xong! Nhất định là ngày hôm qua đi ăn hải sản cùng Tiểu Dung nên dạ dày mới khó chịu như vậy, cố nén lại để đánh răng thật nhanh rồi chạy đến công ty.
Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm 2 phút nữa, cố hết sức hướng bên trong mà chạy.
“Ầm.” Đụng phải người đang từ bên trong cửa đi ra.
“Xin lỗi, xin lỗi “ Cô cuống quít xin lỗi.
“Tiểu Điệp, sao em lại vội vàng như thế?” Tư Đồ Thác đỡ lấy cô, thấy cô thở hồng hộc lao đi, nét mặt đỏ bừng làm anh có chút đau lòng.
“Em bị muộn rồi.” Âu Dương Điệp nói, lại muốn hướng bên trong chạy đi.
Tư Đồ Thác chặn cô lại, “Bây giờ cho dù em có đi lên thì cũng đã muộn rồi, sau này không được chạy như thế nữa đấy.”
“Vẫn đến muộn? Em biết rồi! Anh đi ra ngoài sao?” Âu Dương Điệp thở không ra hơi hỏi.
“Ừ, anh có hẹn gặp mặt khách hàng.
Đi lên đi.
Buổi tối gặp.” Tư Đồ Thác nháy mắt với cô.
“Buổi tối gặp” Âu Dương Điệp cười khẽ, một tháng vừa qua bọn họ cũng coi như đã đi qua sóng êm gió lặng, cô cố gắng quên đi Lâm Vi, hưởng thụ thời gian ở cùng nhau của hai người.
Trong một căn phòng cũ nát nhỏ bé, có một người đàn ông toàn thân nhếch nhác, vẻ mặt tiều tuỵ, khuôn mặt u sầu nằm ở bên trong, hắn không biết những ngày ẩn nấp như vậy còn phải đến bao lâu.
“Ầm.” Cánh cửa bị phá ra.
Bốn người đàn ông mặc Âu phục, mang giày da, đeo kính râm màu đen đi vào.
“Các người là ai?” Người đàn ông hoảng sợ đứng dậy nhìn bọn họ, thân thể sợ đến mức run rẩy.
“Thạch Lỗi, không nghĩ tới mày còn có thể cố gắng lẩn trốn.” Vi Thừa An đi vào, mùi khó ngửi trong căn phòng làm cho anh nhăn mặt, bịt mũi.
Một người đàn ông cầm lấy cái ghế duy nhất mở ra cho anh ngồi xuống.
“Anh…Các người nhận sai người rồi, tôi không phải là Thạch Lỗi, tôi là Phạm Văn, cậu xem, đây là giấy chứng minh nhân dân của tôi.” Người đàn ông cuống quít lấy ra chứng minh nhân dân ở trên người chuyển cho anh.
Vi Thừa An cầm lấy, còn chưa xem qua đã ném đi, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ quái: “Loại chứng minh nhân dân giả này tao có thể làm cho mày một đống, mày muốn không? Được rồi, đã quên nói cho mày biết vì sao tao lại tìm được mày, chuyện này phải nhờ đến việc mày đi làm chứng mình nhân dân giả này đó.”
Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi nhưng vẫn còn mạnh miệng nói: “Anh thật sự nhận sai người rồi, tôi không phải là Thạch Lỗi.”
Vi Thừa An nhìn hắn, sau đó nhìn khắp bốn phía, mang theo thương xót nói: “Ha ha, tốt nghiệp hệ cao học ngành quản lý của đại học Harvard ở Mỹ, vậy mà suy bại đến loại tình cảnh này, tao là nên cảm thấy tiếc cho mày, hay là nên cảm thấy đáng buồn dùm mày.” “Tiên sinh, tôi nói rồi, anh nhận lầm người.” Thạch Lỗi vẫn mạnh miệng phủ nhận, thế nhưng ánh mắt lại hoảng hốt lo sợ, không dám nhìn thẳng anh.
“Tao thấy mày thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Giọng điệu Vi Thừa An đột nhiên lạnh lẽo “Có phải nên làm một chút gì đó với mày thì mày mới có thể nhớ ra mình là ai hay không? Vậy thì đừng trách tao.” Anh ra hiệu cho người bên cạnh.
Hai người đàn ông mang kính râm lập tức đi về phía hắn.
“Không được, các người không được qua đây.” Thạch Lỗi sợ hãi, lui dần về sau.
Một người đàn ông không lưu tình chút nào liền đánh cho hắn một quyền vào bụng.
“A!” Hắn lập tức kêu thảm thiết, đứng lên nhưng lại đau nhức mà ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Cánh tay của một người đàn ông bỗng chốc liền đánh vào phía sau lưng hắn.
“A!” Hắn kêu thảm thiết một tiếng, đau đến thân thể cuộn lại nằm úp sấp ở đó, lập tức cầu xin tha thứ nói: “Đại ca, tha cho tôi đi, tôi là Thạch Lỗi.”
“Thừa nhận rồi ư? Sớm thừa nhận không phải sẽ không cần chịu loại tình cảnh này sao.” Vi Thừa An nháy mắt để người bên cạnh dừng lại.
“Đại ca, thế nhưng tôi không quen biết anh, nên chắc chắn là không có thù oán với anh.” Thạch Lỗi ôm bụng ngồi chồm hổm ở chỗ vừa rồi, đầu toàn mồ hôi lạnh.
“Mày không quen biết tao, nhưng mà, không có nghĩa là không có thù oán với mày, bản thân mày ngẫm lại xem, vì sao tao tìm mày.” Vi Thừa An ngồi đó lấy ra một điếu thuốc lá, ngồi ở đó châm lửa.
Thạch Lỗi thận trọng nhớ lại rồi hỏi thăm dò: “Lẽ nào anh là…” Ngẫm lại thì không đúng, bọn họ hẳn là không có thế lực lớn như vậy ở Đài Loan, lại nói bọn họ cũng không có tổn thất gì, mình còn chưa thành công liền bị phát hiện rồi.
Lại cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ tới, không xác định hỏi: “Là…là nhà Âu Dương sao?”
“Xem ra trí nhớ của mày vẫn còn rất tốt, nếu biết vậy thì đi thôi, tới sở cảnh sát giải thích cho rõ ràng.” Vi Thừa An bỗng ném tàn thuốc xuống, đứng dậy nói.
“Không được, đại ca.
Anh là người nhà Âu Dương, vậy Âu Dương Điệp đâu? Mời cô ấy tới đây.
Tôi có lời muốn nói với cô ấy.” Vừa nghe đến sở cảnh sát Thạch Lỗi lập tức luống cuống, hiện tại hắn phải nghĩ cách để bảo vệ bản thân.
“Có cái gì muốn nói thì đến sở cảnh sát rồi nói cũng giống nhau cả thôi.
Cô ấy cũng sẽ biết.” Vi Thừa An chỉ cho rằng hắn làm vậy là để giải vây cho chính mình, không muốn để ý tới hắn, ra hiệu cho người bên cạnh kéo hắn định rời đi.
“Không.
Tôi muốn nói cho cô ấy biết, năm đó tôi chỉ là đồng bọn, chủ mưu là một người khác.” Thạch Lỗi hoảng sợ giãy dụa nói.
“Cái gì?” Vi Thừa An dừng bước, nhìn hắn lạnh lùng phun ra từng chữ: “Nói, chuyện gì xảy ra?”
Thạch Lỗi cắn răng một cái: “Bí mật này tôi chỉ muốn trao đổi với Âu Dương Điệp, nếu như cô ấy đồng ý tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cô ấy ai mới đúng là người muốn hại cô ấy.”
“Mày đang uy hiếp tao? Được, vậy mày tới sở cảnh sát mà nói đi.
Tao muốn tới nơi nào cũng không phải do mày quyết định.
Không nói?” Vi Thừa An cười nhạt, thoáng cái hai người đàn ông lại muốn kéo hắn đi.
“Chờ một chút.
Tôi nói.” Thạch Lỗi cuống quít nói.
“Vậy đừng dong dài nữa.
Nói!” Vi Thừa An nhìn chằm chằm vào hắn.
muốn hắn nói ra người bí mật đó là ai.