“Lâm Vi…Lâm Vi mang thai rồi.” Tư Đồ Thác một hơi nói ra hết, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác như trút được một gánh nặng.
“Cái gì?” Thân thể Âu Dương Điệp trong nháy mắt cứng ngắc, tay chân trở nên lạnh băng.

Anh nói gì, Lâm Vi mang thai rồi?
“Tiểu Điệp, anh hy vọng em có thể hiểu, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, anh cũng rất bất ngờ…” Tư Đồ Thác ôm chặt cô cố gắng giải thích.
Âu Dương Điệp như bị hóa đá, trong đầu chỉ hiện lên câu nói Lâm Vi mang thai rồi, Lâm Vi đã mang thai đứa con của anh.

Một luồng khí lạnh từ đáy lòng dâng lên, vậy chính mình sẽ còn hy vọng sao?
Tư Đồ Thác biết giờ phút này cô nhất định rất đau khổ, anh muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trái tim đau thắt từng đợt.

Âu Dương Điệp đột nhiên từ trong lòng anh đứng dậy.
“Tiểu Điệp, em đi đâu vậy?” Anh kéo cô lại.
“Em vào nhà vệ sinh.” Âu Dương Điệp tươi cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn, cô không muốn khóc trước mặt anh.
Tư Đồ Thác buông tay cô ra, nhìn cô mặc áo ngủ đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, anh thống khổ nhắm mắt lại, bây giờ anh mới phát hiện chính mình thật bất lực.
Âu Dương Điệp tựa vào cánh cửa, tay siết chặt áo ngủ trước ngực, nước mắt giống như sợi dây ngọc trai bị đứt thi nhau tuôn xuống.

Thân thể cô run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt lạnh băng chậm rãi rơi xuống, giống như lòng của cô bây giờ lạnh băng không còn cảm giác.
“Ô ô…” Đau lòng không nhịn được nữa, cô khóc thành tiếng.

Tại sao ông trời lại đối xử với cô không công bằng như vậy? Lấy tay đánh vào đầu, cô không biết nên làm gì bây giờ, trong lúc này cô đột nhiên cảm thấy mình đã mất tất cả.

Tư Đồ Thác nghe được tiếng khóc của cô xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy cô cuộn mình một chỗ.

Anh đi qua đi lại trước cửa, anh cũng muốn đến an ủi cô, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào.
Không biết qua bao lâu Âu Dương Điệp rốt cuộc cũng ngừng khóc, ngồi một chỗ tựa mình vào cánh cửa, trên khuôn mặt vẫn còn vươn nước mắt.

Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, chuyện không muốn đối mặt thì cũng phải đối mặt.
Cô đứng dậy mở cửa thì nhìn thấy anh nóng lòng đứng trước cửa.
“Tiểu Điệp, em đừng như vậy có được không, nhìn bộ dạng em như vậy anh rất đau lòng.” Tư Đồ Thác ôm cổ cô.
“Thác, anh hôm nay đến để nói lời chia tay sao? Anh muốn chia tay với em sao?”Âu Dương Điệp từ trong lòng anh đứng dậy, nhìn thấy anh nước mắt cô lại rơi xuống từng dòng, anh đã có con, có phải anh sẽ không ở bên cô nữa không?
“Anh sẽ không chia tay với em, Tiểu Điệp, anh yêu em!” Tư Đồ Thác lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

*Yêu cái kiểu quỷ gì vậy nè, tên khốn này* (Xưa nay bạn Quinn ko bao giờ thêm chú thích của bản thân vào vì sợ loãng truyện, nhưng bạn ức chế tên này quá >”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play