“Xin chào Tư Đồ tiên sinh, đã lâu không gặp.” Lý Mai chủ động chào hỏi, Vi Vi đã mang thai, cô cũng đến lúc nên lộ diện, không thể cứ luôn trốn tránh mãi thế được, dù thế nào đi nữa, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết, cũng nên đến để mọi người gặp mặt một lần.
“Phải, đã lâu không gặp.” Tư Đồ Thác trả lời với vẻ lạnh nhạt.
Anh có thể nhớ rõ trước kia, mình và Âu Dương Điệp cãi nhau ầm ĩ, có một nửa là công lao của cô ta, cho nên đối với cô anh không có ấn tượng tốt gì.
“Chị, hai người quen nhau sao?” Lâm Vi lặng đi một chút, nghi ngờ hỏi, chị và Thác xem ra hẳn là có quen biết nhau, tại sao từ trước đến nay chưa từng nghe chị nói qua.
“Vi Vi, sau này sẽ nói với em, hai người cứ trò chuyện với nhau đi, chị ra ngoài mua vài thứ cho em ăn.” Lý Mai nói, bây giờ trước hết cứ để cho Vi Vi nói cho anh ta biết mình có baby, chuyện của mình cùng với Tư Đồ Thác và Âu Dương Điệp sẽ tìm một cơ hội nói cho cô biết sau.
Nhìn thấy Lý Mai rời đi, Tư Đồ Thác mới hỏi: “Lâm Vi, cô ấy là chị gái em sao? Sao lại thế này? Từ trước đến nay sao chưa từng nghe em nhắc đến.”
Lâm Vi lặng đi một chút, hình như Thác rất để ý chuyện này, lúc này cô mới nói:“Thác, thật ra hai năm trước đây em mới biết, khi mẹ em còn trẻ đã từng lập gia đình, còn có một con gái, chỉ là rất nhiều năm cũng không có lui đến, sau đó mẹ tìm được chị, nhưng từ đầu đến cuối chị lại không chịu tha thứ cho mẹ vì năm xưa mẹ đã vứt bỏ chị, nhưng chị đối xử với em tốt lắm, tuy rằng chị không chịu nhận mẹ, nhưng từ trước đến nay giao tình của bọn em tốt lắm, em cũng rất thích người chị gái này.”
“Thật ư? Vậy tại sao chưa từng nghe em nói qua, tại bữa tiệc đính hôn của chúng ta hình như cũng không thấy cô ấy.” Tư Đồ Thác hỏi, trong lòng vẫn còn có chút hoài nghi.
“Em chưa từng nói qua sao?” Lâm Vi sửng sốt một lúc, cô không hề có ý giấu diếm Thác, nhưng hình như là thật sự không có nói qua, liền vội vàng giải thích: “Thác, em không phải cố ý giấu diếm anh, chỉ là không nhớ ra được, cho đến bây giờ anh cũng chưa gặp qua chị, đó là bởi vì chị chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có mặt mẹ, cho nên ngày đó chị không có đến.
Đúng rồi, Thác, tại sao anh lại biết chị ấy?” Cô đột nhiên nhớ đến.
“Vấn đề này để sau hãy nói.
Lâm Vi, em làm sao vậy? Tại sao lại ở trong bệnh viện, có chỗ nào không thoải mái sao?” Tư Đồ Thác hỏi, nhưng xem dáng vẻ của cô hình như cũng không có chỗ nào không thoải mái.
“Thác…” Mặt mày của Lâm Vi trong lúc này đều là nét tươi cười, hai tròng mắt rũ xuống, ngượng ngùng nói: “Em có……”
“Em có, em có cái gì?” Trong nhất thời Tư Đồ Thác còn chưa kịp phản ứng.
“Thác, em có cục cưng rồi, chúng ta sắp phải làm cha mẹ rồi.” Lâm Vi nhìn anh, trong giọng nói vẫn còn mang theo kích động, chờ xem anh cũng mừng như điên giống mình.
“Cái gì?” Tư Đồ Thác giống như hóa đá, cô có con rồi, dù thế nào anh cũng thật không ngờ sẽ trở thành như thế này, lúc đầu anh còn muốn tìm một cơ hội thăm dò Lâm Vi một chút, bởi vì anh không muốn làm lỡ mất tuổi xuân của Lâm Vi, chỉ là không nghĩ đến ngay thời điểm này cô lại mang thai, ông trời đang đùa giỡn anh sao.
“Thác.
“ Lâm Vi khẽ gọi một chút, chứng kiến bộ dáng ngu ngơ của anh còn cho là anh rất cao hứng, nên nhất thời không kịp phản ứng.
“Lâm Vi, có thật không, em thật sự có thai sao?” Tư Đồ Thác vội vàng hỏi, thật ra anh càng hy vọng có thể bác sĩ đã lầm.
“Vâng, là thật.” Lâm Vi gật gật đầu.
“Vậy sao em lại ở bệnh viện?” Tư Đồ Thác hỏi, một tia hi vọng cuối cùng cũng đã tan biến, tuy rằng anh không mong đợi đứa bé này, nhưng nó đã đến rồi, bất kể là cam tâm tình nguyện hay là bị ép buộc, anh đều nhất định phải chấp nhận.
“Em té xỉu, chị đưa em đến bệnh viện, sau mới biết được.” Lâm Vi nói, nhớ đến trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn không có thương tổn đến thai nhi, nếu thương tổn thai nhi cô nhất định sẽ hối hận đến chết.
“Té xỉu, tại sao lại té xỉu?” Tư Đồ Thác vẫn lo lắng hỏi.
“Bác sĩ nói sức khỏe của nó không được tốt, vả lại còn bị thiếu máu cho nên mới bị té xỉu, bảo chúng ta sau này cần chú ý nhiều.” Đúng lúc Lý Mai vội vàng trở về nói.
“Thiếu máu? Chị, vậy có nặng lắm không?” Lâm Vi lập tức khẩn trương hỏi chị, cũng không thể để đứa bé xảy ra một chút gì ngoài ý muốn.
“Vi Vi, không sao cả, điều dưỡng một chút thì tốt rồi, sau này ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút, em xem, chị đã mua cho em táo đỏ, đậu phộng, cháo đậu đỏ, những thứ này rất bổ máu, mau ăn đi.” Lý Mai cau mày, đem những thứ nóng hôi hổi trong tay đưa cho cô.
“Chị, cám ơn chị.” Mũi của Lâm Vi cay cay, cảm động nói.
“Lâm Vi, cố gắng bồi bổ thân thể thật tốt, sau này không cần đi làm, anh sẽ tìm người đến chăm sóc em.” Tư Đồ Thác nói, bất kể như thế nào đi nữa, đứa bé này cũng là con của mình, vứt bỏ hết tất cả, anh đối với đứa bé này vẫn có chút chờ mong.
“Vâng, Thác, tất cả em đều nghe theo anh.” Lâm Vi gật gật đầu, hiện tại đứa bé trong bụng là quan trọng nhất, bởi vì đây là đứa bé mà cô mong muốn.
“Tốt lắm, chị không quấy rầy hai người nữa, chị đi về trước, hẹn gặp lại.” Lý Mai nói, đứa bé quả nhiên là uy hiếp được anh, như vậy cũng tốt.
“Chị, hẹn gặp lại.” Lâm Vi nói.
Lý Mai nhìn Tư Đồ Thác gật gật đầu rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
“Thác, anh còn có việc phải không? Nếu như có việc thì anh đi nhanh lên, em ở một mình cũng được.” Lâm Vi nói, nhưng cô đương nhiên biết lúc này anh sẽ không rời đi.
“Nói chuyện ngốc nghếch gì thế, còn có chuyện gì quan trọng hơn so với em chứ, đây, anh đút em.” Tư Đồ Thác lấy cái bát trong tay cô, dùng miệng nhẹ nhàng thổi nguội, sau đó đút cho cô.
Lâm Vi ăn từng miếng từng miếng.
Thác chưa từng đối với cô dịu dàng như thế, bây giờ cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
Nếu biết rằng có thể được như vậy cô hẳn là nên sớm có con.
Trong nhà hàng.
“Tiểu Dung, rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì, nhanh lên một chút, đừng chỉ ăn uống chứ.” Âu Dương Điệp vừa ăn cơm vừa nhìn cô hỏi, cô đang sốt ruột chết người đây.
“Tiểu Điệp, cậu có biết ngày hôm qua Dương Nhất Minh mời mình ăn cơm rồi nói gì với mình không?” Mã Tiểu Dung nhìn cô hỏi.
“Anh ta nói cái gì với cậu? Không phải muốn theo đuổi cậu chứ?” Âu Dương Điệp lại chọc cô.
“Vậy thì cậu đã đoán sai rồi, anh ta mời mình ăn cơm chính là vì theo đuổi cậu, thật làm cho người ta thương tâm, mình cũng không phải kém cậu nha, làm sao lại không ai theo đuổi mình chứ.” Mã Tiểu Dung có chút bất mãn nói.
“Theo đuổi mình, có ý gì đây?” Âu Dương Điệp sửng sốt.