“Lâm tiểu thư.”
“Âu Dương tiểu thư.” Hai người đồng thời lên tiếng bắt chuyện, sau đó thản nhiên nở nụ cười.
“Âu Dương tiểu thư ,đầu của cô sao lại bị thương vậy?” Lâm Vi mỉm cười hỏi, mấy ngày hôm nay Thác không về nhà, chẳng lẽ là bởi vì cô ta bị thương nên phải ở lại chăm sóc sao?
“Không cẩn thận đụng phải nên bị thương nhẹ thôi, cảm ơn Lâm tiểu thư, tôi không sao đâu.” Âu Dương Điệp lãnh đạm cười.
“Ồ, vậy thì sau này nhất định phải cẩn thận hơn.
Tôi còn chưa cảm ơn cô lần trước đã giúp tôi chọn quần áo, nếu cô có thời gian tôi mời cô đi ăn cơm được không?”Lâm Vi nói rất chân thành làm cho người ta nhận không ra sự dối trá của cô.
“Lâm tiểu thư, cô quá khách sáo rồi, tôi cũng chỉ tùy tiện chọn thôi mà, có làm gì nhiều đâu.
Nếu như không có chuyện gì thì tôi trở về làm việc đây.” Âu Dương Điệp khách sáo nói, cô không muốn nói chuyện với cô ta quá nhiều.
“Được.” Lâm Vi gật đầu, nhìn cô đi rồi nụ cười trên mặt lập tức cũng biến mất.
Cô có thể đoán được cô ta đến công ty nhất định là vì Thác, chính mình sẽ không cho cô ta thực hiện được.
Khóe môi Âu Dương Điệp hàm chứa một nụ cười lạnh, bản thân thật sự bội phục cô ta, rõ ràng là cái gì cũng biết nhưng lại tỏ ra không biết gì.
Quả nhiên cô ta và Lý Mai giống nhau, năng lực diễn xuất đúng là không ai bằng.
Buồn bực cả một ngày, cuối cùng thời gian tan sở cũng tới.
Cô thu thập mọi thứ, thầm nghĩ có phải anh hết giận rồi sẽ trở về nhà hay không? Nhưng không cần nghĩ nữa, mặc kệ anh ta đi.
Đi ra đến thang máy, cô theo bản năng nhìn về phía thang máy chuyên dụng.
Cánh cửa thang máy mở ra, Tư Đồ Thác cùng Lâm Vi nắm tay nhau đi ra, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn mình một cái, lòng cô bỗng chùn xuống, anh thật sự đang muốn trả thù mình sao?
“Thác, anh muốn về nhà ăn cơm hay ra ngoài ăn?” Trên mặt Lâm Vi tràn đầy hạnh phúc, tươi cười dịu dàng hỏi.
“Về nhà đi, anh muốn ăn thức ăn do em nấu.” Tư Đồ Thác tươi cười với cô.
“Vâng.” Lâm Vi khoái trá gật đầu.
Âu Dương Điệp tức giận nhìn anh, cô biết anh cố ý để cô nghe thấy, trong lúc đó điện thoại đột nhiên vang lên, đúng là Jack gọi tới, cô vội vã nhấc máy: “Jack, có việc gì không?”
Tư Đồ Thác đi phía trước nghe thấy tiếng nói của cô thì đi chậm lại một chút, lại là anh ta gọi tới.
“Tiểu Điệp, sáng nay em sốt ruột đi nhanh như vậy, tôi có làm chậm trễ việc của em không?”
“Không có, Jack, không có chậm trễ, anh không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi, tối nay em có thời gian không? Tôi mời em ăn cơm?”
“Tối nay?” Âu Dương Điệp chần chờ một chút, nhìn lên phía trước thấy Tư Đồ Thác nắm tay Lâm Vi nên tức giận muốn trả thù một chút.
Tư Đồ Thác nghe thấy cô nói thì dừng lại một chút, rồi lại đi tiếp.
“Jack, thật ngại quá hôm nay tôi có hẹn, để hôm khác đi.” Cô quyết định từ chối, mặc dù trong lòng có chút tức giận nhưng cô không muốn làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai người, cô không ngốc đến nỗi đem anh giao cho Lâm Vi.
“Được rồi, tạm biệt.” Jack thất vọng ngắt điện thoại.
“Tạm biệt” Âu Dương Điệp cất điện thoại vào túi.
Ánh mắt Tư Đồ Thác liếc qua bóng dáng của cô, cuối cùng rất hài lòng với câu trả lời của cô, nên bước chân cũng nhanh hơn.
Trên mặt Lâm Vi mang theo nụ cười cứng ngắc, cô làm sao không cảm giác được mặc dù anh nắm tay cô, nhưng trái tim anh lại đặt trên người Âu Dương Điệp.
Mới vừa bước ra khỏi công ty, Vi Thừa An lái xe tới, thò đầu ra ngoài cửa xe: “Thác, Lâm Vi, bye bye.”
“Bye bye Thừa An.” Lâm Vi tươi cười với anh rồi kéo Tư Đồ Thác lên xe.
Âu Dương Điệp đi tới ngã tư đón taxi.
“Âu Dương Điệp, em muốn đi đâu?” Vi Thừa An thấy cô đứng ở ven đường đón xe thì hỏi.
“Đi đến bệnh viện.” Vết thương trên đầu cô ngày hôm qua cũng chưa thay thuốc.
“Lên xe tôi chở em đi, lúc này rất khó đón taxi.” Vi Thừa An mở cửa nói.
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, anh bận thì cứ đi đi, tôi không vội.” Âu Dương Điệp trả lời, cô cũng không thân thiết với anh ta như vậy.
“Tôi không có việc gì cả, cũng không ngại tiễn em một đoạn.” Vi Thừa An nói.
“Đi thôi.” Âu Dương Điệp thấy anh như vậy nên không từ chối nữa mà ngồi lên xe anh.
Tư Đồ Thác nhìn qua kính xe thấy cô ngồi vào xe Vi Thừa An thì mặt mày nhíu lại, đáng chết bọn bọ đang làm cái gì?
Vi Thừa An vừa lái xe vừa nhìn cô hỏi: “Nhìn thấy Thác cùng Lâm Vi có thể quang minh chính đại đi bên nhau có phải thấy rất mất mát không?”
Âu Dương Điệp quay đầu nhìn anh, cô biết anh không tốt như vậy, cô cười lạnh trong lòng: “Anh đang châm chọc tôi hay đang chê cười tôi đây? Có điều, anh đã sai rồi, tôi không hề thấy mất mát chút nào, tôi thì có gì để mất, những lời này anh nên hỏi Lâm Vi mới phải.”
“Em đừng phản ứng mạnh như vậy được không, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi thấy rất khó hiểu, tại sao em lại không thấy mất mát, em không yêu Thác sao?” Vi Thừa An cảm thấy rất oan uổng, thật ra anh chỉ vô tình hỏi như vậy thôi.
“Có ý gì khác hay không thì trong lòng anh là rõ nhất.
Tôi rất yêu Thác, chính bởi vì yêu cho nên không cần so đo mất mát gì cả.” Âu Dương Điệp liếc anh một cái.
Vi Thừa An nhìn cô chằm chằm, anh cảm giác thấy trong lời nói của cô có ý tứ khác nhưng lại không nghĩ ra đó là gì, đúng lúc đó xe dừng lại: “Tới bệnh viện rồi.”
“Tạm biệt.” Âu Dươn Điệp xuống xe nói với anh.
“Chờ chút, tôi vào cùng em.” Vi Thừa An xuống xe.
“Nếu anh không có việc gì làm thì tùy anh.” Âu Dương Điệp không hiểu tại sao anh ta lại muốn tiếp cận mình lần nữa.
Vi Thừa An đối với thái độ không thân thiện của cô cũng thấy không sao, chỉ nhún vai.
Anh bây giờ đối với cô cực kì tò mò, Thác rõ ràng rất hận cô, nhưng tại sao lại nhanh như vậy ở cùng cô.
Anh rất muốn biết trước kia tại sao bọn họ lại ly hôn và cô có gì khác biệt so với trước kia.