“Giấu em cả đời là sai sao? Bây giờ em biết rồi thì thế nào, có phải rất đau khổ không? Anh gạt em là muốn tốt cho em thôi, có đôi khi hồ đồ một chút sẽ tốt hơn.

Em biết rồi thì có thể làm gì, em sẽ rời xa Thác sao?” Vi Thừa An hỏi ngược lại cô.
“Em…” Lâm Vi ngẩn người, cô phải rời xa Thác sao? Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
“Lâm Vi, nếu như em không muốn rời xa Thác, vậy thì hãy cứ mắt nhắm mắt mở làm như không biết gì, như vậy sẽ tốt hơn cho em.

Thác nói cậu ấy sẽ không phụ em, nhưng nếu em cứ muốn chất vấn Thác thì hậu quả em hãy tự gánh lấy.

Anh đã nói đến nước này, nếu em thông minh thì anh nghĩ em biết phải làm gì rồi.” Vi Thừa An nói, sớm biết sẽ mệt mỏi phiền toái như vậy thì ngay từ đầu anh đã không giới thiệu cô cho Thác.
Lúc này Lâm Vi mới tỉnh táo lại, người toát mồ hôi lạnh, may mà cô chưa đi chất vấn Thác, lúc này cô mới xin lỗi anh: “Thừa An.

xin lỗi anh, em hiểu lầm anh rồi.”
“Được rồi, không có gì đâu, em suy nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Vi Thừa An nói, dù sao anh cũng cố gắng không để bụng.

“Thừa An, có thể đừng nói cho Thác biết em đã biết chuyện này rồi không.” Lâm Vi nhìn anh yêu cầu.
“Anh biết rồi, anh sẽ không nói.

Chuyện của em và Thác hai người tự giải quyết đi, người ngoài không nên nhúng tay vào, càng giúp sẽ chỉ càng thêm loạn.” Vi Thừa An gật đầu, sau này anh cũng không muốn xen vào nữa.
“Vâng, em biết rồi.

Cảm ơn anh, Thừa An, em ra ngoài đây.” Lâm Vi nói xong chậm rãi xoay người rời đi, anh đã nhắc nhở chính mình nhưng cô phải làm sao để bảo vệ tình cảm của mình và Thác trước mối nguy hiểm này đây?
Tư Đồ Thác đem văn kiện đặt sang một bên, có một số việc cởi mở một chút sẽ dễ dàng hơn.

Đột nhiên anh nhớ đến chiếc điện thoại tình nhân, anh từ trong túi lấy nó ra rồi nhấn một dãy số.
Âu Dương Điệp đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên nên mở mắt cầm điện thoại di động lên.

Không phải điện thoại của cô, cô cẩn thận nghe kĩ, hình như là chiếc điện thoại trong túi xách.
Cô đứng dậy đi xuống giường mở túi xách ra, khóe môi nở một nụ cười tươi lấy chiếc điện thoại màu đỏ ra: “Thác, có việc gì không?”
“Đã ăn cơm trưa chưa?” Nghe được giọng nói của cô, khóe môi Tư Đồ Thác cũng nở một nụ cười vui vẻ.
“Chưa ăn.”
“Cái gì, chưa ăn cơm trưa, anh gọi người mang thức ăn đến cho em.”
“Người ta nhớ anh nên không muốn ăn cơm, anh có nhớ em không?” Âu Dương Điệp làm nũng.
Hơn nửa ngày không nghe giọng nói của anh, cô cầm điện thoại hỏi: “Thác, anh đang làm gì?”
“Anh đang tìm quần áo.” Tư Đồ Thác trả lời.
“Tìm quần áo làm gì?” Âu Dương Điệp nghi hoặc hỏi.
“Có người nói anh lạnh băng, không tìm quần áo chẳng lẽ để bị đông chết sao?”Giọng nói Tư Đồ Thác mang theo ý cười nhè nhẹ.
Âu Dương Điệplúc này mới phản ứng lại, cười một tiếng nói: “Đáng ghét.”
“Được rồi, để anh gọi người mang cơm đến cho em.

Em nhất định phải ăn cơm đó, anh cúp máy trước đây.” Tư Đồ Thác nói.
“Chờ một chút.” Âu Dương Điệp vội vã gọi anh, làm nũng một chút: “Hôn em đi.”
Một lúc sau, bên kia điện thoại truyền đến một tiếng ‘chụt’ rồi lập tức ngắt điện thoại, cô mỉm cười.
Sau khi tan ca, Tư Đồ Thác mới vừa chạy xe ra thì nhìn thấy Lâm Vi chậm rãi đi tới đứng cạnh anh, anh hạ cửa xe xuống nói: “Lâm Vi, lên xe đi, anh đưa em về nhà.”
Thân thể Lâm Vi cứng ngắc, anh nói, anh đưa cô về nhà chứ không phải cùng cô về nhà, hôm nay sợ rằng anh lại phải rời khỏi, vậy thì đưa hay không đưa cũng đâu có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn giả vờ vui vẻ ngồi lên xe: “Thác, về nhà em nấu những món ngon cho anh ăn có được không?”
“Lâm Vi, vài ngày tới anh có việc nên không thể về cùng em, chờ anh giải quyết xong hết sẽ đến với em.” Tư Đồ Thác nhìn cô một lúc rồi nói, ít nhất trước khi vết thương của Tiểu Điệp tốt lên anh sẽ không trở về.
Việc này cô đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng nghe anh nói vậy cô không thể kiềm chế được chua xót trong lòng.

Vài ngày, anh muốn ở bên cô ấy sao? Nhưng chính mình có thể nói không sao, cô rất muốn nói không với anh.
“Vâng, Thác, anh giữ gìn sức khỏe, không nên để quá mệt mỏi.” Cô làm như không biết gì dịu dàng dặn dò.
Nhìn thấy cô tin tưởng anh như vậy Tư Đồ Thác cảm thấy mình có chút hèn hạ.

Anh đang suy nghĩ có nên tìm một cơ hội nói cho cô biết để cho cô tự lựa chọn có rời đi hay không.
Âu Dương Điệp biết anh sắp trở về nên đã ngồi sẵn trên ghế salon nhìn ra ngoài cửa số, thấy xe của anh tiến vào cô lập tức chạy ra ngoài đón.
“Thác, anh về rồi.”
“Tiểu Điệp, lên xe đi, chúng ta đi đến bệnh viện.” Tư Đồ Thác mở cửa xe ra.
“Vâng.” Âu Dương Điệp ngồi vào chỗ bên cạnh anh.

Bác sĩ cẩn thận tháo băng gạc ra, Tư Đồ Thác lúc này mới nhìn thấy vết thương trên trán cô.

Mặc dù không lớn nhưng lại rất sâu, chả trách lại chảy máu nhiều như vậy, lúc đó mình đã quá nặng tay rồi.
“Bác sĩ, thế nào rồi?” Âu Dương Điệp ngồi một bên hỏi.
“Rất tốt, nhưng lần sau phải cẩn thận một chút, không may đụng phải sẽ không tốt đâu.” Bác sĩ dặn dò.
“Bác sĩ, có để lại sẹo không?” Âu Dương Điệp lo lắng hỏi.
“Chắc sẽ không sao, dù sao vết thương cũng rất nhỏ, dù có để lại sẹo cũng sẽ từ từ liền lại thôi.” Bác sĩ trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Âu Dương Điệp thở phào, cô rất để ý đến khuôn mặt của mình.
“Được rồi, ngày mai lại đến thay thuốc thêm lần nữa.” Bác sĩ nhanh chóng giúp cô băng bó lại.
“Cảm ơn bác sĩ, Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi.” Tư Đồ Thác nâng cô dậy.
Đi tới cửa bệnh viện đột nhiên một người đàn ông đi vào nhìn Âu Dương Điệp vài giây rồi bỏ chạy.
Cô lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kêu lên: “Thác, bắt anh ta lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play