“Được, vậy đi thôi.
” Âu Dương Điệp tùy tiện lấy ra vài bộ quần áo đưa cho cô ta, cô cũng không tốt đến nỗi đi chọn quần áo cho cô ta: “Thử xem có hợp sở thích của cô không.
”
“Cảm ơn.
” Lâm Vi nói lời cảm ơn, bản thân sao lại không nhận ra cô chỉ làm cho có lệ nhưng vẫn cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Jack đột nhiên đi đến lấy ra một chiếc váy màu trắng cổ chữ V đưa cho cô: “Tiểu Điệp, em thử đi, chiếc váy này nhất định rất hợp với em.
”
“Cảm ơn, nhưng hôm nay tôi không muốn mua quần áo.
” Âu Dương Điệp khéo léo từ chối, cô đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tư Đồ Thác rồi.
“Không mua cũng có thể thử mà.
” Jack lại rất hy vọng cô sẽ mặc chiếc váy này, anh cảm thấy cô mặc chiếc váy này nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Âu Dương Điệp do dự cầm chiếc váy trên tay, cô có nên mặc thử nó không?
“Âu Dương tiểu thư, trên đời này không có mấy người phụ nữ có thể khiến cho Mr Jack tự mình chọn quần áo, sao cô lại từ chối như vậy?” Khóe môi Tư Đồ Thác ẩn chứa một nụ cười lạnh.
“Được, vậy tôi thử.
” Âu Dương Điệp làm sao có thể không hiểu những lời châm chọc khiêu khích của anh, nếu như anh muốn cô mặc thì cô sẽ mặc cho anh xem.
“Thác, thấy thế nào?” Lâm Vi mặc một chiếc áo màu tím cùng quần màu trắng đi tới hỏi, mặc dù cô ấy chỉ làm cho có lệ nhưng quần áo cô ấy chọn rất hợp với cô.
“Rất xinh đẹp.
” Jack ca ngợi.
“Ừ, đẹp lắm” Tư Đồ Thác cũng gật đầu.
“Em cũng rất thích, Âu Dương tiểu thư đâu?” Lâm Vi nhìn xung quanh rồi kì quái hỏi.
Vừa lúc đó cửa phòng thay đồ khác bị đẩy ra, Âu Dương Điệp bước ra làm cho hai mắt bọn họ sang ngời, chiếc váy màu trắng cứ như được thiết kế đặc biệt dành riêng cho cô, làm cô trông càng thướt tha lộ ra dáng người thon thả, cổ áo hình chữ V khoét sâu khiến cho vòng một của cô như ẩn như hiện, mái tóc đen dải thẳng mượt phía sau lưng vừa gợi cảm vừa mang theo dáng dấp thục nữ.
“Tiểu Điệp, em rất đẹp.
” Jack đi đến ôm cô thật chặt.
Âu Dương Điệp bị Jack ôm thì có chút cứng ngắc.
Len lén nhìn sang Tư Đồ Thác thì thấy anh bắn ra tia nhìn lạnh như băng, lúc này cô làm ra vẻ vô tội.
Trong mắt Lâm Vi hiện lên một tia ghen ghét cùng tức giận, cô ta mặc trên người chiếc váy đẹp nhất chính là để cho Thác xem sao? Cô ta xinh đẹp hơn mình sao? Cũng khó trách Thác lại thích cô ta, cô ta tính toán thật tài tình.
“Jack, không phải tôi xinh đẹp mà là quần áo đẹp, nếu không tin thì để cho Lâm tiểu thư mặt thử, khẳng định sẽ đẹp hơn cả tôi.
” Âu Dương Điệp khiêm nhường nói.
Sắc mặt Lâm Vi khó coi nói: “Âu Dương tiểu thư, chiếc váy này rất thích hợp với cô, cô hãy mua nó đi.
” Cô ta muốn cho Thác thấy đến tột cùng là ai xinh đẹp hơn ai sao, cảm ơn!
Âu Dương Điệp theo bản năng nhìn bảng giá bên cạnh, trời ạ 39999 vạn tệ! Mặc dù cô biết mình mặc vào rất đẹp nhưng cô làm sao mua nổi, nên cười cười nói: “Không cần, tôi cũng không thích lắm.
”
“Âu Dương tiểu thư, cô mặc vào rất đẹp, không nên cởi nó ra, để tôi tặng cho cô.
”Lâm Vi tự đem mình trở thành bà chủ, giọng điệu tựa như đang bố thí.
“Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không thích.
” Âu Dương Điệp nói xong xoay người đi vào phòng thay đồ.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, mua cho mình ư? Thật là buồn cười, chính mình cũng không bi ai đến nỗi phải để cô ta mua quần áo cho mình.
Jack nhăn mặt nhíu mày không hiểu, chiếc váy ấy mặc vào người cô rất xinh đẹp nhưng sao cô lại không thích? Đột nhiên anh nhớ ra lúc nãy cô nói cô không có tiền, thì ra là như vậy.
Đôi mắt Tư Đồ Thác thâm trầm, anh không nhìn sai, lúc nãy cô xem qua bảng giá thì trong nháy mắt liền thay đổi.
Cô không phải không thích mà vì sợ giá tiền quá cao, anh lúc này mới phát hiện ra cho tới bây giờ anh chưa cho cô tiền.
“Tư Đồ tiên sinh, có thể mạo muội hỏi anh một câu không?” Jack nhìn anh.
“Mr Jack, xin cứ nói.
” Tư Đồ Thác không biết anh muốn nói gì.
“Tôi có thể biết tại Đài Loan nhà thiết kế như Tiểu Điệp tiền lương là bao nhiêu không?” Jack hỏi, tại sao ngay cả một bộ quần áo cô cũng không nỡ mua?
“Hả?” Tư Đồ Thác lặng đi một chút, hơi nhíu mày nói: “Tôi có thể biết vì sao Mr Jack lại hỏi như vậy không?”
“Rất đơn giản, tôi nghĩ Tư Đồ tiên sinh cũng đã phát hiện ra Tiểu Điệp không phải không thích chiếc váy đó, mà bởi vì cô ấy hòan tòan không mua nổi.
” Jack trực tiếp nói, anh ta đối với nhân viên trong công ty không đãi ngộ tốt sao?
“Mr Jack, chuyện này có liên quan gì đến tiền lương, có lẽ cô ấy chỉ muốn mua những gì đáng mua mà không phải áo quần.
” Tư Đồ Thác đối với sự nghi ngờ của anh có chút bất mãn.
“Là như vậy sao?” Jack nghi hoặc hỏi, đột nhiên anh nhớ tới cô nói mẹ cô cũng từng có một chiếc vòng cổ như vậy, nhưng sau đó bị mất, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện gì cần dùng đến tiền sao?
Âu Dương Điệp từ trong phòng thay đồ bước ra, đổi lại quần áo của chính mình, cô đem chiếc váy trắng treo lại trên giá: “Lâm tiểu thư, cô có thích những bộ quần áo này không, có muốn chọn thêm vài bộ nữa không?”
“Không cần, những bộ này là được rồi.
” Lâm Vi cũng thay lại quần áo của mình, bọn họ đến quầy tính tiền, cô đưa ra chiếc thẻ tín dụng rồi dặn dò: “Gói những bộ đó lại cho tôi.
”
“Vâng, xin tiểu thư chờ một chút.
” Nữ bán hàng nói.
“Mr Jack, hiếm khi có cơ hội gặp nhau, nếu anh không ngại thì chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm được không?” Tư Đồ Thác nói, nếu có cơ hội hợp tác với anh ta thì đây chính là cơ hội tốt mà anh rất mong chờ.
“Thành thật xin lỗi, hẹn anh ngày mai đi, hôm nay tôi đã có hẹn.
” Jack nói, anh muốn cùng ăn cơm với Tiểu Điệp.
“Được.
” Đôi mắt Tư Đồ Thác hơi híp lại, nhìn chằm chằm Âu Dương Điệp, hẹn với cô sao?
“Vậy chúng tôi xin cáo từ.
” Jack nói xong nhìn sang cô nói: “Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi.
” Âu Dương Điệp ý tứ nhìn sang Tư Đồ Thác một chút rồi gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn.
”
“Thác, chúng ta cũng đi thôi.
” Lâm Vi một tay cầm theo quần áo, còn tay kia ôm lấy cánh tay anh.
“Ừ.
” Tư Đồ Thác nói xong xoay người đi ngược lại hướng bọn họ.