“Cái gì?” Tay Âu Dương Điệp đang bưng ly cà phê bỗng cứng đờ một lúc lâu mới có phản ứng: “Vi Thừa An, anh lại nói giỡn rồi, anh thấy đùa kiểu này vui lắm sao.”Theo đuổi cô, anh ta tưởng cô sẽ ngu ngốc mà tin anh ta sao?
“Âu Dương Điệp, em nghĩ tôi đang nói giỡn sao, tôi đang rất nghiêm túc.” Sắc mặt Vi Thừa An trở nên nghiêm túc.
“Anh thấy tôi có nên tin hay không? Đừng quên tôi là vợ trước của Thác, còn anh là bạn tốt của Thác.” Đôi mắt Âu Dương Điệp mang theo một tia khinh bỉ.
Anh ta tưởng cô còn là một nữ sinh ngây thơ chỉ với vài câu nói ngọt ngào sẽ làm cho cô không phân biệt được phương hướng sao?
“Em cũng nói em là vợ trước của Thác, nhưng giờ em đã không còn quan hệ gì với cậu ấy rồi.
Huống chi chúng ta đều biết Thác bây giờ đã có vị hôn thê, vậy tại sao tôi không thể thích em?” Vi Thừa An nhìn cô hỏi.
“Vi Thừa An, anh không cần phải nói những lời đó.
Ý đồ của anh đừng cho là tôi không đoán ra, nhưng bản thân tôi tuyệt đối không ngờ vì Lâm Vi anh có thể hy sinh chính mình đi theo đuổi tôi.
Chỉ là, rất tiếc tôi đối với anh không có cảm giác, tôi thậm chí còn đang suy nghĩ có nên nói cho Thác biết dụng tâm kín đáo của anh không.” Âu Dương Điệp cười lạnh nhìn anh.
“Ha ha.” Vi Thừa An đột nhiên nở một nụ cười, chân mày hơi nhếch lên, ngồi dựa vào ghế sofa: “Nếu em đã đoán được thì tôi đây không cần phải che dấu nữa, nhưng nói thật, ngày hôm qua em đã làm cho mọi người rất kinh ngạc.
Mặc dù bây giờ tôi đối với em không có cảm giác, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem, nói không chừng chúng ta rất thích hợp với nhau.”
“Vi Thừa An, tôi rất thắc mắc, rốt cuộc anh cùng Lâm Vi có quan hệ gì? Đừng nói với tôi anh chỉ xem cô ấy là em gái, nói như vậy anh tưởng tôi sẽ tin sao? Còn nữa, tôi đối với anh không chỉ là không có cảm giác mà tôi còn rất chán ghét anh.” Âu Dương Điệp nhìn anh, đem ba chữ ‘rất chán ghét’ nhấn mạnh.
“Ha ha ha.” Vi Thừa An không những không tức giận mà còn cười ha hả: “Âu Dương Điệp, em thật thẳng thắn, nhưng quan hệ của tôi và Lâm Vi rất phức tạp, nhất thời không thể nói rõ và tôi cũng không cần phải nói với em.”
“Tôi cũng không có hứng thú muốn biết.
Vi Thừa An, nếu như anh thật sự theo đuổi tôi, vậy anh có nghĩ tới sẽ đối diện với Tư Đồ Thác thế nào không? Chẳng lẽ quan hệ của anh và Lâm Vi quan trọng hơn tình anh em của hai người sao?” Âu Dương Điệp có chút khó hiểu, anh ta cùng Lý Mai đến tột cùng là có quan hệ gì mà có thể làm cho anh ta làm tất cả để giúp bọn họ?
“Em hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn theo đuổi em, nhưng không nói là muốn kết hôn với em.
Mục đích của tôi là làm cho em không đi quấy rầy bọn họ thôi.
Âu Dương Điệp, em đừng phủ nhận em trở về đây không phải vì Thác.” Vi Thừa An liếc nhìn cô một cái rồi nói, anh cũng không phải kẻ ngu.
“Vi Thừa An, nếu tôi muốn làm vậy, anh cho rằng anh có thể ngăn cản được tôi sao?” Anh ta đã đánh giá mình quá cao rồi.
“Tôi sẽ làm hết sức, về phần có thành công hay không lại là chuyện khác.” Vi Thừa An bình tĩnh nói, anh chỉ báo đáp lại ân tình của Lý Mai.
“Vi Thừa An lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết phong lưu không phải bản tính của anh, nhất định là trước đây đã xảy ra chuyện gì đó, anh có thể nói cho tôi nghe một chút không?” Âu Dương Điệp đột nhiên nói sang chuyện khác, có lẽ thông qua chuyện trong quá khứ có thể biết được quan hệ của anh ta và Lý Mai.
Nghe cô nói như vậy, Vi Thừa An nhìn thẳng vào cô một lúc lâu mới cười khẽ: “Thật sao?”
“Đúng vậy, ẩn sâu trong đôi mắt anh có chứa một tia thống khổ rất khó phát hiện.
Anh có thể không nói cho tôi biết nhưng anh cũng đừng nên phủ nhận.” Âu Dương Điệp nói.
“Nếu là khó phát hiện vậy tại sao em lại nhìn ra nó?” Vi Thừa An ra vẻ cười cợt.
“Bởi vì tôi và anh rất giống nhau, đều từng đem nỗi thống khổ của mình chôn chặt trong lòng.
Nhưng đôi mắt thì không thể gạt người, nó luôn vô ý tiết lộ tâm tình của con người.” Loại thống khổ này đã theo Âu Dương Điệp năm năm, cô làm sao mà không biết.
Sắc mặt Vi Thừa An trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, dường như muốn nhìn thấu cô.
Những lời nói này của cô làm anh một lần nữa không thể hiểu được cô.
“Được rồi, chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi, vậy đi, hẹn gặp lại.” Âu Dương Điệp đứng dậy muốn rời khỏi đây, có nói thêm cũng sẽ không có kết quả gì.
“Chờ một chút.” Vi Thừa An lên tiếng gọi cô.
“Còn có chuyện gì sao, nói đi.” Âu Dương Điệp lại ngồi xuống.
“Âu Dương Điệp, năm năm trước em đã bỏ rơi Thác, bây giờ cũng nên buông tha cho cậu ấy đi.
Cậu ấy đã có Lâm Vi, em cũng đã từng trải qua những thống khổ đó, vậy đừng nên làm cho cả ba đau khổ.” Vi Thừa An nghiêm túc nói.
“Vi Thừa An, có một số việc anh không hiểu hết, tôi không phải không buông tha, mà là không thể buông tha.
Cho nên tôi cũng khuyên anh, nếu như anh không muốn phá hoại tình nghĩa anh em của anh và Tư Đồ Thác thì việc này anh tốt nhất không nên xen vào.
Anh hẳn là biết chuyện tình cảm không phải muốn thế nào thì sẽ như thế ấy.” Âu Dương Điệp cũng rất nghiêm túc nói.
“Ý của em là, em nhất định sẽ chen vào giữa Thác và Lâm Vi?” Vi Thừa An có chút tức giận.
“Anh lại sai rồi, vấn đề này không phụ thuộc vào một mình tôi.
Nếu như tình cảm của Tư Đồ Thác và Lâm Vi tốt đẹp thì người khác sao có thể chen vào, sao anh không nghĩ Thác vẫn còn tình cảm với tôi?” Khóe môi Âu Dương Điệp cong lên thành hình vòng cung, cô mất đi như thế nào thì sẽ đoạt lại như thế ấy.
“Âu Dương Điệp, em quá tự tin rồi, Thác vẫn còn tình cảm với em sao? Cậu ấy hận em mới phải.
Nếu như cậu ấy thật sự còn tình cảm với em thì tại sao lại đính hôn với Lâm Vi, không phải đó là minh chứng tốt nhất sao?” Vi Thừa An cười lạnh.
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua câu hận càng nhiều thì yêu càng sâu sao? Anh cũng không phải anh ấy, anh làm sao biết anh ấy không yêu tôi? Nếu như anh thật sự tự tin như vậy thì sẽ không nghĩ đến việc theo đuổi tôi.
Huống chi Lâm Vi chỉ đính hôn cùng anh ấy chứ không phải kết hôn, mà dù có kết hôn thì cũng có thể li hôn, không phải sao?” Khóe môi Âu Dương Điệp mang theo một nụ cười nhưng là nụ cười lạnh như băng.
Hôn nhân của cô và Thác không phải cũng bị bọn họ phá hoại sao, cô chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.
“Âu Dương Điệp, nếu như em cố tình như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.” Vi Thừa An cảm thấy lời của cô thật rất khó hiểu và mang theo thù hận.
“Chúng ta vốn đã không có gì để nói, tạm biệt.” Âu Dương Điệp đứng dậy không hề quay đầu lại, xoay người rời đi.
Vi Thừa An nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, nếu như cô cứ cố chấp như vậy thì đừng trách anh.