“Hôn đi…hôn đi…” Mọi người càng ngày càng hô lớn tiếng dường như rất muốn nhìn thấy hình ảnh bọn họ hôn nhau.
“Thác, hai người còn ngại ngùng gì nữa.
Bây giờ hai người có thể quang minh chính đại hôn nhau rồi.” Vi Thừa An ở một bên nói, cho dù Thác rất bất mãn, nhưng trong trường hợp này cậu ta cũng không dám bộc phát.
Tư Đồ Thác hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, rồi mới dùng tay đỡ lấy vai Lâm Vi, chậm rãi cúi đầu.
Mặc dù trong lòng anh có chút tức giận, nhưng lúc này anh chỉ có thể làm theo ý mọi người.
Lâm Vi xấu hổ mỉm cười, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn anh.
Cô hy vọng anh sẽ hôn cô vì nụ hôn này có ý nghĩa không giống trước kia, đây là anh ở trước mặt mọi người thể hiện tình ý.
Âu Dương Điệp đau đớn nhắm mắt lại, cô không muốn chứng kiến cảnh này.
Đôi môi bọn họ cuối cùng đã chạm nhau, mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay.
Rốt cuộc cô lại không thể bỏ qua cảnh này nên đã chậm rãi mở mắt ra nhân tiện liền nhìn thấy bọn họ ôm hôn nhau.
Trong nháy mắt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, lòng đau đến chết lặng.
“Được rồi, đã theo ý mọi người.” Tư Đồ Thác buông Lâm Vi ra nói, cố nén cơn giận đối với Vi Thừa An.
Âu Dương Điệp cảm thấy thương tâm gần chết xoay người sang chỗ khác.
Cô không có cách nào chấp nhận nên chỉ có thể rời đi.
“Chờ một chút.” Vi Thừa An đột nhiên gọi mọi người lại.
“Thừa An, cậu lại muốn làm gì?” Tư Đồ Thác nhìn anh, đôi mắt mang theo ý cảnh cáo.
“Yên tâm, đây vốn là chuyện tốt.” Vi Thừa An nhìn anh thần bí mỉm cười rồi quay sang nói với mọi người: “Tôi muốn giới thiệu cho mọi người biết một người.
Cô ấy là nhà thiết kế trẻ tuổi tài hoa xinh đẹp trong công ty Cao Tường của chúng ta.
Nhẫn đính hôn của Tư Đồ tiên sinh và Lâm tiểu thư là do chính cô ấy thiết kế, bây giờ xin mời nhà thiết kế xinh đẹp, cô Âu Dương Điệp nói vài câu chúc phúc.”
Đôi mắt anh hướng về phía Âu Dương Điệp làm cho mọi người cũng nhìn về phía cô.
Sắc mặt Tư Đồ Thác xanh mét rồi trở nên cực kì phẫn nỗ nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Thì ra chiếc nhẫn này là do chính cô thiết kế, cô có ý gì? Tại sao cô lại không nói cho mình biết? Chẳng lẽ cô không ngại sao?
Lâm Vi cũng sửng sốt cúi đẩu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Cô tuyệt đối không thể ngờ là do cô ấy thiết kế, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm cô ấy?
Âu Dương Điệp nhìn thấy vô số ánh mắt đang bắn về phía cô.
Vi Thừa An chính là cố ý làm vậy, anh muốn giáng một đòn mạnh mẽ vào trái tim cô.
“Cô ấy chính là nhà thiết kế của công ty Cao Tường làm ra tác phẩm ‘phượng hoàng tung cánh’ sao? Âu Dương Điệp thật sự là một mỹ nữ a!”
“Không ngờ cô ấy vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy.”
Cô bỗng nhiên trở thành đối tượng bàn tán của mọi người, và cũng là tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cô nặng nề đi nhưng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên tựa như bước từng bước một lên pháp trường.
Tư Đồ Thác nhìn cô chậm rãi đi tới, bàn tay không khỏi hơi nắm chặt.
Anh nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của cô, bước chân nặng nề của cô, nhưng anh lại bất lực, bởi vì bây giờ anh không thể làm gì.
Rốt cuộc Âu Dương Điệp cũng đứng trước mặt bọn họ.
“Âu Dương tiểu thư, cô muốn chúc phúc gì cho Tư Đồ tiên sinh và Lâm tiểu thư đây?” Vi Thừa An hỏi cô.
Anh cũng biết mình rất tàn nhẫn nhưng anh cũng không muốn bọn họ làm tổn thương cô gái đơn thuần như Lâm Vi.
Âu Dương Điệp cố gắng chậm rãi tươi cười nhìn chằm chằm Tư Đồ Thác nói: “Tôi chúc cho Tư Đồ tiên sinh cùng Lâm tiểu thư hạnh phúc, yêu thương nhau suốt đời.” Nói ra mấy chữ này cô cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ tức giận muốn giết chết Vi Thừa An.
*Carrot: anh chuẩn bị bị hai anh chị đánh hội đồng đi là vừa ^^*
“Cảm ơn, cảm ơn cô, Âu Dương Điệp tiểu thư.” Lâm Vi mỉm cười nói lời cảm ơn.
Tư Đồ Thác chỉ gắt gao nhìn cô.
Anh thật không rõ, dù có nhận được thiệp mời cô cũng có thể không đến, nhưng tại sao cô lại muốn đến đây?
“Được rồi, bây giờ xin mời mọi người tự nhiên uống rượu.” Vi Thừa An thấy mục đích của mình đã đạt được mới nói.
“Cạn ly.” Những tiếng nói chuyện ồn ào bên cạnh bắt đầu vang lên.
“Thác, chúng ta đi kính rượu cha mẹ đi.” Lâm Vi ôm lấy cánh tay anh nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Tư Đồ Thác lúng túng gật đầu.
Âu Dương Điệp chậm rãi xoay người.
Cô cảm thấy trong nháy mắt cả người mình không thể chống đỡ nổi, đầu óc trở nên mê man, bước đi hơi loạng choạng một chút.
“Cẩn thận.” Tư Đồ Thác không hề nghĩ ngợi vươn tay đỡ lấy cô, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch vô cùng khó coi.
“Âu Dương tiểu thư, cô không sao chứ?” Lâm Vi cũng quan tâm hỏi.
Thác vừa rồi bỏ mặc cô chạy đến đỡ lấy cô ấy làm cho tâm trạng vui mừng của cô trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Điều an ủi duy nhất của cô lúc này là Thác đã đính hôn với cô rồi.
Âu Dương Điệp nhìn cánh tay đang đỡ cô, rồi nhìn bọn họ mặc lễ phục, cô chỉ cảm thấy thật chướng mắt, cô đẩy cánh tay anh ra: “Cảm ơn chủ tịch và Lâm tiểu thư, tôi không sao.”
Nói xong cô lập tức đi ra ngoài, cố nén không cho bước chân của mình trở nên loạng choạng.
Cô tự nhủ dù có té xỉu cũng không phải ở chỗ này, nhưng sao tấm thảm đỏ lại đột nhiên trở nên dài thế này, cô thấy ngực mình nặng trịch không thể hít thở được.
Cái loại đau triệt nội tâm này thật sự làm cho cô không còn có thể chống đỡ được nữa rồi.
Tư Đồ Thác nắm chặt bàn tay.
Nhìn theo bóng dáng thê lương của cô, anh thật sự muốn chạy đến bên cô, nhưng anh không thể bỏ lại người phụ nữ phía sau mình.
“Thác, Âu Dương tiểu thư hình như uống say rồi, anh có muốn đến đỡ cô ấy không?” Lâm Vi rộng lượng nói.
“Không cần, sẽ có người đưa cô ấy về.” Tư Đồ Thác thản nhiên nói.
Vi Thừa An cau mày nhìn cô, rồi đi đến đỡ lấy cô: “Âu Dương Điệp, em làm sao vậy, có muốn tôi đưa em về không?”
“Buông tay ra, để tự tôi đi.” Âu Dương Điệp lạnh lùng đẩy anh ra.
Cô không cần anh phải giả vờ tốt với cô.
Đi được vài bước, cô đột nhiên thấy choáng làm cho cô không thể chống đỡ ngã về phía trước.
“Âu Dương tiểu thư.” Cô nghe thấy bên tai có người gọi tên mình, cô chỉ cảm giác được mình ngã vào ngực một người, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô.