Phi đao thứ bảy sắp xuất hiện .
Bên trong đình tứ giác ở hậu viện của Mộ Dung
sơn trang . Trên bàn đá tuy rằng bầy đủ rượu và thức ăn , mọi người
trước mặt tươi cười , nhưng bất kể là ai cũng có thể cảm nhận được
vẻ trầm lặng tiêu điều .
Tối nay không sao , có trăng , trong không khí
thoảng thoảng bùn cỏ cùng hương đất thơm .
“Chúng ta cạn một ly” Mộ Dung Tuấn giơ chén
rượu lên , một ngụm uống cạn “Có lẽ qua đêm nay , Mộ Dung thế gia sẽ
là một từ trong lịch sử , không bằng hôm nay chúng ta không say không
về …” Trên mặt hắn tuy rằng mang theo vẻ tươi cười nhưng nó lại thập
phần chua sót .
Hoàng Thi Hàm uống một ngụm , từ từ đặt chén
rượu xuống “Mộ Dung công tử không nên đa sự lo ngại , bên trong trang
giờ phút này phòng thủ kiên cố , hơn nữa còn có chúng ta làm bạn ,
tạc tử kia nhất định biết khó mà lui , không dám lỗ mãng .”
“Nàng nói đúng” Mộ Dung sơn trang tối nay đích
xác là canh phòng hơn bao giờ hết . Mọi người trong trang mỗi người
đều mang kiếm canh bốn phía hậu viện , đã hình thành một lưới bảo
vệ .
Mộ Dung Tuấn , Hoàng Thi Hàm , A Lãng – ba người
ngốn thành hình tam giác bên trong đình , Tả – Hữu đặc sứ đứng phía
sau Mộ Dung Tuấn , hai cặp mắt lợi hại giống như đao phong .
Mộ Dung Tuấn cười thầm một tiếng , lắc đầu
“Trước mắt bốn vị cao thủ tuyệt thế nối gót chết thảm trong tay tặc
tử , tại hà hà đức hà năng* (có tài đức gì) ,
tuyệt đối không dám tham vọng quá đán , ở trên đời này cũng chỉ
sống tạm bợ qua ngày”
“Yên tâm đi ! Ngươi không chết được !” A Lãng nói
ra khiến mọi người kinh ngạc . “Ít nhất là ngươi chắc chắn sẽ không
chết dưới tay của Tống Thất Đao.”
Hoàng Thi Hàm tiếp lời “Vì sao ngươi có thể
nắm chắc như thế?”
“Bởi vì ta là A Lãng” A Lãng nâng chén rượu
ngửa đầu uống cạn , nói chắc như đinh đóng cột “Bởi vì ta biết Tống
Thất Đao là ai .”
“Hả?” Mộ Dung Tuấn sững sờ , sau đó nét mặt
tỏ vẻ kinh hỉ “Vậy ngươi nói nhanh một chút ! Tống Thất Đao rốt cuộc
là thần thánh phương nào?”
A Lãng yên lặng một lát , nói từng chữ : “Tống
Thất Đao vốn là …” Nói đến chỗ này , một đường ngân quang phi ra từ
trong tay Tả đặc sứ , thẳng đến lưng Mộ Dung Tuấn .
Cùng lúc đó , Hữu đặc sứ khẽ quát một tiếng
“Để mạng lại!”
Trường kiếm rút ra thẳng đến gáy Mộ Dung Tuấn
.
“Cẩn thận !” Hoàng Thi Hàm nhanh tay nhanh mắt ,
một chưởng đẩy tới , đem Mộ Dung Tuấn đưa đến bên cột trụ ,trong chớp
mắt , một tiếng động vang lên , phi đao đã cắm vào bàn đá .
Hữu đặc sứ thấy Mộ Dung Tuấn chạy trốn dưới
kiếm của mình , không khỏi cười lạnh một tiếng . “Hừ ! Đường đường
là Thiếu trang chủ của Mộ Dung thế gia cư nhiên còn dựa vào sự che
chở của đàn bà !” Trường kiếm chém ra lần thứ hai .
“Ta không phải nói rồi sao , hắn tuyệt đối sẽ
không chết dưới tay Tống Thất Đao !” A Lãng cười hì hì một tiếng ,
song trưởng dữ dội bắn ra , đánh về phía đình triij .
Chợt nghe tiếng vang âm âm thật lớn , cả đình
nghỉ mát theo tiếng sụp xuống , trong nháy mắt , tất cả đá lướt tới
một bên đất trống , cuộc đấu bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục
.
“Hai vị thúc thúc , các ngươi …” Sắc mặt của
Mộ Dung Tuấn tái xanh thê lương , kích động không nói ra một lời nào
được .
“Chúng ta như thế nào ?” Tả đắc sứ cười khô ,
diễn cảm cũng càng thêm dữ tợn đáng sợ “Chúng ta đi theo lão trang
chủ làm trâu làm ngựa cả đời , hiện giờ còn phải hầu hạ tiểu súc
sanh nhà ngươi , rốt cuộc chúng ta đạt được cái gì ? Chúng ta cái gì
cũng không có , chúng ta chỉ giống như hai con chó sai bảo của ngươi!”
Mộ Dung Tuấn nhíu mày tha nhẹ “Chỉ cần hai vị
thúc thúc mở miệng , của cải của Mộ Dung sơn trang đều có thể mặc
cho hai vị xử trí. Nhưng … Như hai ngươi chưa từng mở miệng !”
Tả đặc sứ gầm lên một tiếng giận dữ “ Mọi
việc đều chờ chúng ta mở miệng , trong mắt ngươi coi Tả Hữu đặc sứ
chúng ta là gì ?”
Mộ Dung Tuấn chưa kịp trả lời , Hữu đặc sứ đã
đoạt trước nói “Ít dong dài nhiều với hắn . Giết hắn , Mộ Dung sơn
trang chúng ta chia đều , mỗi người một nửa!” Vừa nói xong , trường
kiếm lần thứ hai chém ra .
“Nói có lý!” Tả đặc sứ quát một tiếng , như
bóng với hình xông lên phía trước .
“Các ngươi đừng hòng!” Hoàng Thi Hàm quát một
tiếng , đồng thời xuất ra ám khí .
Ám khí kia chẳng qua chỉ là phi tiêu làm bằng
kim bình thường nhưng do nàng xuất ra thì còn hung mãnh hơn cả thiên
quân vạn mã.
“Chạy!” Tả Hữu đặc sứ ăn ý mười phần lăn đi
tránh phi tiêu rải đầy trời , thân mình lướt một cái qua tường viện ,
lập tức chìm vào trong đêm tối .
Kinh nghiệm đối địch của Hoàng Thi Hàm dù sao
cũng có hạn , không dự đoán được đối phương sẽ chạy trốn , chờ lấy
lại tinh thần thì muốn đuổi theo cũng đã không kịp .
“Hoàng cô nương , thôi đi!” Mộ Dung Tuấn sầu thảm
nói “Dù thế nào đi nữa , hai người họ cũng có ân đối với Mộ Dung
thế gia ta …”
So với Hoàng Thi Hàm , ánh mắt của A Lãng dễ
dàng nhận ra , khi hai người mới lướt tới đầu tường thì A Lãng đã
như khói nhẹ bám theo sát , đạp lên bước chân của hai người tiến vào
trong đêm đen truy đuổi .
Khoảng nửa tuần trà qua đi , khoảng cách của
hai bên đã không quá mười trượng , khoảng cách nhỏ đấy đối với người
võ công cao cường mà nói căn bản không phải vấn đề gì .
Nhưng mà , khiến người ta không ngờ được chính
là , Tả Hữu đặc sứ không hẹn mà cùng dừng lại , như hai pho tượng
đá đứng thẳng bất động , đợi A Lãng đến .
“Hai vị quả nhiên không hổ tên đặc sứ , kẻ hèn
này thật sự là bội phục , bội phục” A Lãng dừng bước , đứng cách
hơn tám thước , trên mặt lại tươi cười.
“Đâu có , đâu có” Tả đặc sứ cười ha ha , lập
tức lạnh lùng nói “ Ngươi cũng không tồi , lại có thể vạch trần hảo
sự của chúng ta , thậm chí còn không sợ chết bám theo.”
“Chết ? Là đại tướng thì không sợ chết !” A
Lãng phóng túng cười nói “Kẻ hèn này không giết hạng vô danh , từ
thanh danh cùng địa vị của hai người trên giang hồ .. còn miễn cưỡng
có thể vậy!”
“Ngươi …” Sắc mặt Tả đặc sứ xanh mắt “Khẩu khí
thật lớn . Rút binh khí của ngươi ra , để chúng ta xem thực lực thật
sự”
“Bình thường ta không có thói quen mang binh khí
. Ừm , không bằng như vậy đi!” A Lãng thuận tay nhặt một nhánh cây lên
, mang trên mặt nụ cười tự tin “Hai vị cùng tiến lên , trên đường hoàng tuyền
cùng làm bạn với nhau”
“Cuồng đồ! Muốn chết!” Hai vị Tả Hữu đặc sứ
cùng kêu to lên . “Trường kiếm trong tay đồng thời chém đến chỗ trí
mạng của A Lãng .
Dù là ai cũng không thể tưởng được , một nhánh
cây không chút thu hút nào đánh ra trong tay A Lãng , lại không hề kém
hơn hai thanh kiếm trong tay Tả Hữu đặc sứ .
Đúng lúc A Lãng ra tay , nụ cười trên mặt hắn
liền biến mất theo đó , tiếp nối là một thần sắc lạnh như băng , tê
cóng đến tấn xương .
Sau hơn ba mươi hiệp , khí thế cũng dần giảm .
Đã thấy Tả Hữu đại sứ lau mồ hôi như mưa , nhều chiêu chỉ thấy thủ
thế , ngẫu nhiên mới xuất hiện vài lần tấn công , hoàn toàn không
chống đối được nữa .
Chợt nghe A Lãng kêu một tiếng “Cẩn thận đấy!”
Nhánh cây trong tay thần tôc không
thua gì sét đánh , thẳng tới ngực Tả đặc sứ .
“A…” Tả đặc sứ hét thảm một tiếng , trường kiếm
trong tay cầm giữ không được cầm giữ rơi xuống dưới , cúi đầu nhìn
thấy một nhánh cây cướp mạng của hắn , trên mặt tràn ngập hoài nghi
, khó hiểu , cùng bất đắc dĩ .
Hữu đặc sứ nhìn đồng bạn chết thảm , không
kìm được loạn trong lòng , lập tức giơ kiếm từ trên hạ xuống , nhưng
kết cục cũng thất bại thảm hại .
Tay phải A Lãng duỗi ra , rút nhánh cây cám trên
ngực Tả đặc sứ , cách thức nhanh nhạy , Hữu đặc sứ ngay cả cơ hội
kêu một tiếng cũng không có , cả người đã đứt thành hai đoạn .
Một ở ngực , một ở thắt lưng , hai người họ
có phải vì hành động của bản thân đối với Bạch Mộc đại sư mà trả
giá quá nhiều hay không ?
‘Bụp’ một tiếng , A Lãng đột nhiên quỳ xuống ,
thì thào tự nói “Thù của đại sư đã báo , ngài an tâm đi về cực lạc
thôi …” Tiếng vẫn còn hồi lãng trong không trung đã thấy thân mình A
Lãng đã bay vào tiến vào trong không trung , bay như bão hướng về phía
Mộ Dung sơn trang .
Nguy cơ của Mộ Dung sơn trang được giải trừ ,
bầu không khí trở lại tốt lành
như trước .
“Thiếu trang chủ , ngài cũng không cần quá buồn
…” Lưu Anh Thái ở một bên khuyên giải an ủi . “ Hại vị đặc sứ có lẽ
là nhất thời bước lầm đường , nói không chừng là chịu lời mê hoặc
của kẻ gian , dù sao hai người họ cũng vì bổn trang lập không ít công
lao hiển hách , nếu không Mộ Dung sơn trang há có thể trở thành tam
đại thế gia .”
Mộ Dung Tuấn than nhẹ một tiếng “Lưu lão , ngươi
có điều ngươi không biết , lão trang chủ lúc lâm chung đã để lại di
ngôn , nhưng hai người họ lại lấy oán báo ơn , sao không khiến ta thương
tiếc” Lưu Anh Thái nói đỡ “ Thiếu trang chủ , sự tình đã qua đi , ít
nhất chúng ta cũng có lời ăn nói với giang hồ đồng đạo , điều tra ra
được Tống Thất Đao chính là hai vị đặc sứ mà mọi người muốn giết”
Hoàng Thi Hàm chặn vào “ Nhưng mà bọn họ đã
chạy! Bất luận nói thế nào Tống Thất Đao vẫn đang trốn trong bóng
tối , chuyện này đối với võ lâm mà nói không có ích gì .”
“Đúng ! Cô nương thật sự nói rất đúng …” Một
nhân ảnh từ bên ngoài phòng tiến vào , trong chớp mắt , A Lãng đã
xuất hiện trong đại sảnh .
Mộ Dung Tuấn sững sờ “Nếu nói như thế , A Lãng
huynh vẫn chưa đắc thủ , để cho hai người họ chạy ?”
“Thế thì chưa” A Lãng lắc đầu “ Thi thể hai
người trong rừng cây nhỏ cách hai dặm về phía nam .”
“Hả?” Mộ Dung Tuấn sửng sốt “ Một khi đã như
vậy , A Lãng huynh lại nói chưa”
A Lãng cắt đứt lời của hắn “ Bởi vì hai người
họ đều không phải là Tống Thất Đao , Tống Thất Đao thật sự là một
người hoàn toàn khác .”
“Người nào?” Sắc mặt Mộ Dung Tuấn khẽ biến .
“Ngươi” Thần sắc A Lãng bình tĩnh “Ngươi mới là
Tống Thất Đao chân chính , sát thủ cao thâm khó lường nhất trong võ
lâm .”
Mộ Dung Tuấn cười ha ha , “A Lãng huynh nói như
vậy , không sợ người khác cười rụng răng sao ? Ta
đường đường là Thiếu trang chủ của Mộ Dung thế gia như thế nào lại
là một sát thủ như lời A Lãng nói”
Hoàng Thi Hàm quả thực không hiểu , nhưng trong
tình hình trước mắt , nàng tốt nhất là nên yên lặng .
“Lời này là Bạch Mộc đại sư nói với ta , mới
đầu ta không tin , mãi đến khi y chết thảm tối hôm đó , ta tin.” Trên
mặt A Lãng không ngờ lại hiện ra nụ cười , nụ cười đặc biệt kì lạ
.
“Từ sau khi ngươi tiếp quản Mộ Dung thế gia ,
xuất tay hoang phí , đến ngày không còn nữa đành phải đem đồ đi thế
chấp , cuối cùng thật sự không còn tiền , bí quá hóa liều , lấy tên
Tống Thất Đao đi làm sát thủ .”
“Hả? Đây là những điều lão lừa ngốc Bạch Mộc
kia nói cho ngươi”
Lãng không đáp , nói thắng “Từ một năm trước ,
bát đại môn phái đã nhìn ra chuyện này , đáng tiếc không có chứng
cớ , hơn nữa vài lần để ngươi đào thoát , cho nên mới không tìm tới
Mộ Dung sơn trang , khiến mỗi năm , võ lâm Trung Nguyên lại hao tổn ba
mươi bảy chí sĩ chính nghĩa .”
Lúc này , trên mặt Mộ Dung Tuấn đã hiện ra một
nụ cười gằn .
Hoàng Thi Hàm cảm thấy vô cùng kỳ quái , đó
là kiểu cười trước đây chưa từng thấy trên mặt hắn .
A Lãng từng bước đi đến gần hắn “Khi ngươi hóa
thân thành Tống Thất Đao thì Tả Hữu đặc sứ thầm trợ giúp che dấu
cho ngươi không ít . Kỳ thật , hai người bọn họ ngay lúc đầu đã không
tán thành ngươi làm như vậy , chỉ vì nợ thiếu lão trang chỉ một
chuyện , hơn nữa bản thân càng hãm càng sâu , càng khó có thể sắp
xếp , cuối cùng cũng mất mạng chết thằm , trừng phạt đúng tội”
“Ngươi đã nói xong rồi?” Mộ Dung Tuấn cười lạnh
.
“Đúng!” A Lãng gật đầu
“Ngươi thì sao ? Ngươi còn lời gì có thể
nói?’ Mộ Dung Tuấn liếc mắt nhìn Hoàng Thi Hàm ,
tiếng cười lạnh hơn “ Bản thân ngươi tin rằng có thể chạy khỏi đại
sảnh này ?” Ngưng một lúc , hắn lớn tiếng nói “Không sai ! Ta chính
là sát thủ đệ nhất võ lâm , Tống Thất Đao !”
Tên Tống Thất Đao này đã chất chưa trong tâm hắn
đã lâu , bây giờ được nói ra , nụ cười trên mặt hắn không khỏi càng
tà ác .
“Cái gì ? Ngươi thật sự là Tống Thất Đao ?”
Hoàng Thi Hàm sững sờ , nhưng chỉ trong nháy mắt liền tỉnh táo lại
“Ngươi là tên cẩu khẩu phật tâm xà!” Thân thể lập tức bổ nhào về phía
trước , song chưởng đẩy ra , tức giận tới cực điểm .
Nhưng mà , đúng lúc chân trái bước ra , chân
phải chưa theo đã cảm thấy run lên , khựng lại.
Bỗng nhiên , một luồng khí huyết lạ thường
luồn lên đan điền của nàng , chạy khắp nơi , vô cùng mạnh mẽ .
Chỉ thấy hai chân nàng mềm nhũn giống như một
bãi bùi lầy . Nàng không hiểu đã trúng kịch độc gì .
“Ngươi … Ngươi đã bỏ gì vào trong trà ?” Hoàng
Thi Hàm căm tức .
Mộ Dung Tuấn ngay cả liếc mắt cũng không liếc
nhìn nàng một cái , vẫn nhìn A Lãng “Chờ sau khi khi thu thập kẻ lo
chuyện bao đồng này xong , sẽ đến hầu hạ ngươi!”
A Lãng liếc về phía Hoàng Thi Hàm ngồi “Ngươi
làm sao vậy?” Ngữ khí tràn ngập lo âu cùng quan tâm , nụ cười trên
mặt cũng vì vậy mà biến mất không thấy đâu .
“Ta … Ta trúng độc” Hoàng Thi Hàm cười khổ .
Thần sắc A Lãng đại biến , còn chưa kịp phản
ứng , Mộ Dung Tuấn đã quát lớn một tiếng
“Đến ! Giết cho ta!” Tiếng vừa dứt , đã thấy trang đinh xông tới , một
đám đều mang đao kiếm , giống như kẻ điên xông lên chém giết .
“Muốn chết!” A Lãng gầm lên một tiếng giận dữ
, đánh ra một chưởng , hướng về trước mặt đám đại hán , tay không
đoạt đao từ trong tay đối phương .
A Lãng chỉ cùng một tay giống như thầ binh , chr
cần bỏ la ba phần sức lực , đám trang đinh toàn bộ đã bị tiêu diệt ,
thi thể nằm đầy trên đất , máu chảy thành sông .
Nhìn bộ dạng giết người đến đỏ cả mắt kia ,
thần sắc Mộ Dung Tuấn hơi biến “Xem ra tên hay lo chuyện bao đồng ngươi
thật sự có chút bản lĩnh , khó trách …”
A Lãng cắt đứt lời của hắn “ Việc đã đến
nước này , cần gì nhiều lời! Mộ Dung Tuấn , rút binh khí của ngươi
ra , để ta xem cân lượng của ngươi”
“Chỉ bằng ngươi?” Mộ Dung Tuấn cười lạnh một
tiếng , sờ tay vào trong ngực , khi rút ra bàn tay đã cầm một cây tiêu
bằng ngọc .
Trên đời người dám dùng ngọc tiêu làm binh khí
khẳng định có tài , A Lãng không dám xem thường , ngưng thần nín thở
đề phòng .
Giống như tác phong thường ngày của Mộ Dung
Tuấn . Cho tới giờ động tác của hắn vẫn vô cùng nhẹ nhàng , từ từ
giống như một thân sĩ .
Tuy nhiên , khi hắn mủi chân một chút , bay về
phía A Lãng thì khí chất nho nhã của hắn trong phút chốc biến mất
không thấy đâu , sau đó tướng mạo cũng hoàn toàn bất đồng .
Ngọc tiêu không thu hút chút nào trong chớp mắt
điểm tới cổ họng A Lãng, linh hoạt giống như linh xà , kéo dài một
tấc .
A Lãng nghiêng người , vung đao , một tiếng keng
vang giòn , hai người không hẹn cùng lui non nửa bước , hai mắt đồng
thời không hề chớp trừng mắt nhìn đối phương .
Tặc tử này nội lực quả thực cao , khó trách
có thể sát hại nhiều tuyệt thế cao thủ như thế … Trong lòng A Lãng
nghĩ vậy như tay chân vẫn không dừng lại , lập tức ngầm vận chân khí
, thân di chuyển , đao đồng thời chém ra .
Thực lực của đối phương thế nào , lúc nhận
một kích vừa rồi mới biết được . Trong lòng Mộ Dung Tuấn vốn nghĩ A
Lãng chỉ là kẻ chân mềm đi tứ xứ , mãi khi qua ba chiêu , trong
longfhawns mới biết rõ mình thật sự gặp phải đối thủ , đáng tiếc
khi thông suốt thì đã quá muộn .
Cao thủ so chiêu thắng bại quyết định chỉ trong
nháy mắt , cơ hội đã trôi qua không ai biết đến khi nào thời cơ thích
hợp mới xuất hiện .
Trong lòng A Lãng biết rõ hắn có ý khinh đích
, bởi vậy mới nắm chắc cơ hội lần này , lúc vung đao tả chưởng đồng
thời bất ngờ đánh ra .
Chợt nghe phịch một tiếng , Mộ Dung Tuấn tuy
rằng né được một đao kia của A Lãng , nhưng không trốn được chưởng
lực của hắn , lập tức liên tục lui ba bước , lảo đảo một cái , chênh
vênh ngã ngồi trên mặt đất .
“Thiếu gia !” Lưu Anh Thái sợ hãi kêu lên , muốn
qua đỡ lấy thân thể Mộ Dung Tuấn sắp ngã nhưng không kịp “Thiếu gia ,
người sao vậy ?” Sắc mặt Mộ Dung Tuấn vàng vọt , hai mắt tràn ngập
oán hận nhìn A Lãng “Hảo ! Rất tốt ! Hơn ba năm , ngươi là người đầu
tiên khiến ta ngồi dưới đất nói chuyện cùng đối phương”
A Lãng tiếp lời “Đồng thời cũng là người cuối
cùng” Lúc nói ra những lời này , xoay đao đi về phía hắn .
“Tráng sĩ xin hạ thủ lưu tình!” Lưu Anh Thái
đột nhiên quỳ xụp xuống đất , dập đầu giống như gà mổ thóc “Mộ Dung
thế gia nhất mạch đơn truyền , hiện giờ cả Mộ Dung sơn trang chỉ còn
một mình thiếu gia , cầu tráng sĩ hạ thủ lưu tình , tha cho thiếu gia
ta một con đường sống” A Lãng không để ý đến hắn , đi về phía trước
.
Lưu Anh Thái vội vàng “ Chỗ này của ta có rất nhiều vàng bạc châu
báu , chỉ cần tráng sĩ chịu tha cho thiếu gia ta một con đường sống
…” Hắn buông rương gỗ trên vai , sau đó mở nắp rương .
Trong rương vốn chính là vàng nhưng lúc này lại
biến thành …
Đột nhiên , một ám khí nhỏ như cọng lông màu xanh biếc từ trong
rương bắn ra , đâm về phía
A Lãng , còn bắn cả về phía Hoàng Thi Hàm đang ngồi thở gấp liên
tục trên mặt đất .
A Lãng vung đao nhanh như điện , mặc dù đã bố
trí một vùng lưới đao kín không kẽ hở nhưng hắn lo cho an nguy của
Hoàng Thi Hàm , sao hắn có thể trơ mắt nhìn nàng chết trước mắt
nhìn ? Thế là hắn ngay cả một chút do dự cũng không có , nghiêng
người một cái , ôm chặt lấy thân thể của nàng , mặc cho ám khí vô
cùng độc này cắm vào lưng của mình .
“Ha ha ha…”Lưu Anh Thái cuồng tiếu “Hễ ngươi
trúng ‘tử ngọ đoạn hồn trâm’ của ta , không quá trưa sẽ chết . Xú tiểu
tử , ngươi chuẩn bị …” Ngay lúc tiếng cười của hắn còn vang trong
không trung , tiếng nói chuyện rõ to thì A Lãng đột nhiên lướt về
phía hắn , tốc độ cực nhanh , người khác không thể tưởng tượng .
Trong chớp mắt , ánh đao lóe lên , xen lẫn với
một tiếng hét thảm của Lưu Anh Thái chỉ thấy một cái đầu lăn trên
mặt đất đến một góc , yên lặng bất động .
Lúc này đây A Lãng đã hao hết toàn bộ nội lực
, thân thể hắn co giật một trận , hiển nhiên là độc tính đã phát
tác .
Mộ Dung Tuấn bị nội thương , lúc này vẫn đang
ngồi trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần , chỉ cần để cho hắn hơn nửa
khắc đồng hồ , nội thương bên trong được chữa , đến lúc đó khẳng
định lại có thể trở thành một con rồng quẫy đuôi .
A Lãng nhìn hắn , phát hiện trên đỉnh đầu hắn
đã từ từ đâng lên một luồng khói trắng . Đây là dấu hiệu hắn sắp
hành công viên mãn , tình huống thập phần nguy cấp .
A Lãng vận một ngụm chân khí , hộc một tiếng ,
một ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra , đồng thời đại đao rời
khỏi tay bắn về phía ngực Mộ Dung Tuấn .
Trong chớp mắt , đao nhọn xuyên qua từ ngực đến
lưng hắn ; hắn thậm chí cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát
ra liền rầm một tiếng , ngã xuống đất bỏ mạng .
A Lãng ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn
hắn một cái , xoay người lảo đảo đi đến bên Hoàng Thi Hàm , ôm lấy
thân thể của nàng , đi vào bên trong.
Đêm khuyan.
A Lãng đặt Hoàng Thi Hàm đang hôn mê bất tỉnh
xuống , máu tươi ói ra như điên , không cách nào dừng lại được .
Độc tính trong cơ thể lúc này đang chạy nhanh
trong huyết mạch , nếu không hành công bức độc , không quá một khắc
đồng hồ sau , A Lãng chắn chắn chết không nghi ngờ .
A Lãng ngồi bên mép giường , nhìn khuôn mặt của
nàng , thần sắc si mê trong chớp mắt
.
Vào khoảng thời gian vô cùng ngắn này , A Lãng
đã hạ quyết định . Hắn đột nhiên cứu tính mạng của nàng của nàng
trước .
Thế là , hắn ngầm cắn răng một cái , nâng thân
thể mềm mại của nàng dậy , miễn cưỡng vận chân khí còn lưu lại
trong cơ thể mình , đưa tay ra dán vào trên sống lưng của nàng.
Nội lực liên tục không ngừng truyền vào trong cơ
thể nàng , A lãng cũng dần dần suy yếu …
“Ừm..” Chợt thấy Hoàng Thi Hàm thở một tiếng ,
từ từ xoay người lại , nhìn A Lãng chằm chằm .
Ánh mắt của nàng nóng dực , tràn ngập vẻ ham
muốn , trong miệng thổ khí như lan , thơm dị thường .
Mùi này xông vào mũi , giống như mùi xạ thương
. ‘Thập bát đồng nhân thất ly âm dương hòa hợp tán’ ? Hừ ! Hay cho một
tên sắc tặc … Lỗ mũi A Lãng giãn ra sau đó rút lại , sắc mặt tái
nhợt một hồi .
“Ta …” Hoàng Thi Hàm nỉ non , thân mình không kìm
được run lên , thuận thế ngã vào trong ngực của hắn .
Tuy rằng thần trí của nàng không tỉnh táo lắm
nhưng nàng nhớ mang máng đã nhào vào mình vì để bảo vệ mình , cái
loại suy nghĩ bất chấp bản thân này . Đó
là xuất phát từ dạng tâm tình
thế nào mới có thể làm ra hành động như vậy ! Nàng tất nhiên hiểu
rõ , có điều hắn chưa từng biểu đạt tình ý gì với nàng, nàng sao
có thể chưa rõ mà nghĩ.
Nàng từ từ ngẩng đầu , nhìn hắn , tầm mắt
bỗng nhiên ngưng lại không rời đi . Vẻ mặt cợt nhả trong ấn tượng của
nàng biến mất không còn nữa , đổi lại chính là vẻ ôn nhu đa tình .
Nàng hồi tưởng lại bộ dạng của hắn vào lần
đầu tiên gặp mặt ở Khai Phong đại tửu lâu ; sau đó hắn lén vào phòng
nàng ăn cắp ngân lượng , tạp cớ thân cận nàng ,còn hỏi tên của nàng
…
Chuyện cũ từng đoạn hiện lên trong lòng . Suy
nghĩ của nàng dần rối loạn , ánh mắt lại càng thêm si mê .
Nhìn đôi mắt tràn ngập tình cảm của nàng ,
ngửi hơi thơm từ miệng nàng tỏa ra , tâm A Lãng kìm không được đập
điên cuồng dữ dội .
Vào vô số đêm , dung mạng tuyệt sắc của nàng
từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn ; hiện giờ giai nhân ở ngay
trong gang tốc , hắn sao có thể lại dễ dàng bỏ qua .
A Lãng bỗng nhiên mở rộng hai tay , xoay tròn ,
ôm chặt lấy thân thể của nàng , đồng thời cúi đầu , mãnh liệt hôn
như mưa xuống .
Chạm gần và nhẹ nhàng như vậy , Hoàng Thi Hàm
gần như đã hoàn toàn tê liệt . Bởi vì nàng ngửi được hơi thở nam
tính của hắn , dây lòng của nàng đã gẩy.
“Trời ạ… Ta … ta thật là điên rồi …” A Lãng thì
thào nói , một bên cởi cúc áo nàng . “Ta thậm chí còn không biết tên
của nàng”
Hoàng Thi Hàm không cự tuyệt , giống như mê muội
nói “Ta .. Ta gọi là Hoàng Thi Hàm … Ngươi nhất định phải nhớ rõ ta ,
vĩnh viến …”
Chỉ trong nháy mắt , hai người họ đã trần như
nhộng ở trên giường quấn lấy nhau một hồi , trong không khí tràn ngập
tiếng thở dốc của hai người .
Da thịt sau lưng A lãng lúc này đột nhiên tràn
ra máu đen , huyết khí chạy trong lục phủ ngũ tạng đẩy máu đen trôi
đi .
Nước có thể nâng thuyền , cũng có thể lật
thuyền .
Nếu Mộ Dung Tuấn hiện nay còn sống , hắn nhất định
chết cũng sẽ không tin ‘tử ngọ đoạn hồn châm’ có thể hóa giải ‘thập
bát đồng nhân hành huyết thất ly âm dương hòa hợp tán’ mà hắn tỉ mỉ
điều chế , hai thứ có thể hóa giải lẫn nhau .
A Lãng trong lúc vô tình , phát hiện độc tính
trong cơ thể biến mất trong nháy mắt , tinh thần lúc này có vẻ phấn
chân dồi dào hơn .
Dần dần … động tác của hắn cũng không tự giác
càng thêm cuồng dã , một hơi thở dã thú mơ hồ tỏa ra quanh thân thể
hắn .
Hoàng Thi Hàm tận tình hưởng thụ mùi vị rung
động chưa từng có này , theo hắn đong đưa mà tỏa ra .
Một đám mây đen tản đi , ánh trăng sáng ngời
treo cao trên cây .
Mặt đất tràn
đầy nhiệt khí .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT