Mẹ Trương liên tục lau nước mắt, Trương Kinh ở bên cạnh ôm lấy bả vai bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc.”
Trương Tiểu Dã chậm rãi đi đến trước mặt mẹ Trương, kéo dài âm thanh kêu một tiếng: “Mẹ ~~ ”
“Cậu đừng gọi tôi là mẹ, ” Mẹ Trương tiếp nhận khăn giấy Trương Kinh đưa tới, “Cậu căn bản cũng chưa từng coi tôi là mẹ cậu, trong lòng cậu ngoại trừ bà nội cậu ra, ai cũng không có.”
“Sao có thể a.” Trương Tiểu Dã cợt nhả đặt mông ngồi xuống ghế salông, ôm cánh tay của mẹ Trương nói, “Trong lòng con còn có Lưu Huy mà.”
Mẹ Trương tức giận quay đầu đi.
Trương Tiểu Dã liền cười hắc hắc: “Mẹ, kỳ thực con rất thích mẹ.”
“Tôi không thích cậu.” Mẹ Trương nói, “Cậu tránh xa chút, tôi nhìn thấy cậu là đau lòng.”
Trương Tiểu Dã ” nha ” một tiếng, nói: “Vậy cũng tốt.” Đứng lên, hai tay đút bên trong túi quần, thô bĩ hướng trong phòng đi, khi đã vào phòng, lại như nhớ tới chuyện gì, thân thể lười chuyển động, lùi lại hai bước, ngẩng mặt quay lại, thò đầu ra, nhìn ba Trương nói: “Cha, kỳ thực con cũng rất thích người.”
Ba Trương yên lặng ngồi trên băng ghế nhỏ ở phòng khách hút thuốc. Từ khi lần trước ông ấy hút thuốc trên ghế salông đã vô tình đốt vài chổ, mẹ Trương liền đặt ra quy định, không được ngồi trên ghế salông hút thuốc. Nghe thấy Trương Tiểu Dã nói chuyện, trừng mắt lườm cậu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục hút.
“Thật sao…” Trương Kinh nói, “Xem bộ dạng ai cũng yêu thích của nó như vậy, nghĩa là hoàn toàn không thích chúng ta!”
Trương Tiểu Dã đối bọn họ cười hì hì, đóng lại cánh cửa căn phòng mình.
Tên ngốc không có lương tâm ở trên giường vui vẻ đắp chăn, dường như không có chuyện mà ngủ thẳng cẳng đến tận nửa đêm, rồi mơ mơ màng màng bò dậy đi toilet.
Cửa phòng ngủ khép hờ, màu vàng của đèn giường chiếu sáng lại đây. Xuyên qua khe cửa, giọng nói truyền đến lúc ẩn lúc hiện.
Trương Tiểu Dã rón rén đi tới, nghiêng lỗ tai nghe trộm.
“Đều là lại ông, ” mẹ Trương nói, “Vốn dĩ tôi đã nói đem đứa nhỏ này nuôi bên người, ông lại cố chấp không cho.”
“Kia, mấy năm đó không phải nhà nước bắt thực hiện nghiêm túc kế hoạch hoá gia đình sao?” Ba Trương nói, “Tôi có thể có biện pháp gì.”
“Ông thấy mỗi lần nó làm bậy, tôi đều đánh nó.” mẹ Trương nói, “Kỳ thực, tôi cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, nếu cứ ở bên chúng ta, có lẽ sẽ không thành ra như vậy.”
Trương Tiểu Dã nghĩ, chuyện này cùng chuyện sống bên cạnh mọi người thì có quan hệ gì, cũng không phải sống trong thành phố sẽ không trở thành đồng tính luyến ái.
Ba Trương hỏi: “Vậy làm thế nào…”
Mẹ Trương nói: “Bây giờ còn có thể trách ai, dù sao cũng là con trai của chúng ta, ông có thể thật sự không cần nó sao?”
Trong bóng tối Trương Tiểu Dã quỷ dị nở nụ cười, còn muốn tiếp tục nghe trộm, đầu đã bị ai đó gõ một cái.
Trương Kinh ở sau lưng hỏi: “Hơn nửa đêm, em lén lén lút lút ở đây làm gì vậy.”
Sau đó, cửa phòng ngủ bị ba Trương mở ra, việc nghe trộm của Trương Tiểu Dã bị phơi bày, đơn giản nghênh ngang đi vào, ở trên đệm ngã xuống nằm.
“Dù sao thì cũng như vậy rồi.” Trương Tiểu Dã vừa nhắm mắt lại, oanh oanh liệt liệt nói, “Nếu trong lòng các người còn tức giận thì cứ lôi con ra đánh một trận đi, dù gì đi nữa con cũng đã quyết tâm.”
Mẹ Trương lôi cậu: “Đứa nhỏ này, con tại sao thành ra như vậy?”
Thoắt cái đã đến tết, toàn bộ đường phố đều trang trí lộng lẫy. Việc kinh doanh được đà tăng giá, đánh gãy những cố gắng bình ổn thị trường, ngay cả vài nhà trọ cũng bởi vì một số nguyên nhân vô căn cứ mà hét giá phòng đặc biệt dành cho tình nhân trong ngày đầu năm.
Trước sân nhà trọ, những cô bé nhỏ xì xào bàn tán: “A, hai người vừa nãy trong là nam hết sao?”
“Thật là hiếm thấy, hay người con trai thì xảy ra chuyện gì? Này, đừng nhìn chằm chằm họ như vậy.”
Ở phòng tắm, Lưu Huy đang rửa ráy, thế nhưng tiếng nước róc rách vẫn không che lấp được giọng nói oán giận của Trương Tiểu Dã trong phòng.
“Anh nói tại sao cha em lại cố chấp như vậy, hai người bọn họ đã nói như thế rồi, không phải đã bình yên rồi sao, em cũng tùy tiện nói khách khí với ông ấy một chút, ông ấy cũng khách khí với em một chút là được rồi, tại sao còn thật sự đánh em a!” Người kia đau đớn hít hít không khí, “Đau chết mất.”
Lưu Huy thậm chí không cần cố gắng suy nghĩ, trong đầu đã có thể hiện ra biểu tình và hành động của Trương Tiểu Dã khi bị đánh tơi tả.
” phần phật ” cửa phòng tắm mở ra, Trương Tiểu Dã toàn thân trần trụi, không chút cảm giác thẹn thùng chạy đến, hai tay chống nạnh nhìn Lưu Huy cười *** đãng: “Tiên sinh, có muốn mát sa hay không.”
Khóe miệng cậu còn dán băng cá nhân, cười *** đãng nhưng bộ dạng lại chẳng hài hước.
Lưu Huy nhìn băng cá nhân: “Mát sa thời nay là phải “trượt” tay đi khắp nơi nha.”
“Em “trượt” cho anh, anh lại không “trượt” cho em thì thật không công bằng.” Trương Tiểu Dã hừ hừ cười, thò tay kéo lấy cổ Lưu Huy xuống, gặm.
Gặm được hai cái, độ nhiên lại suýt xoa hít một hơi, ôm chặt khóe miệng mắng: “Phiền phức chết đi được.”
Lưu Huy nhìn khóe miệng cậu đều là từng mảng xanh tím, không thể nói được nên đau lòng hay là buồn cười, nghiêng mặt sang bên, nhanh chóng hôn qua, Trương Tiểu Dã nhiệt tình như lửa chào đón.
Hai người từ phòng tắm lăn tới trên giường, đem tất cả “tài nguyên” của nhà trọ khai thác vô cùng triệt để.
Hư hỏng cả ngày, phóng túng đến tận lúc trời tối, đói bụng không chịu được mới ra khỏi cánh cửa nhà trọ.
Bảy tám giờ, chính là lúc trên đường phố náo nhiệt nhất, ăn chơi trác táng, người đi đường rộn rộn ràng ràng, biển quảng cáo của những cửa hàng trên phố màu sắc sặc sỡ.
Hai người đi tìm nhà hàng ăn chút gì đó, Trương Tiểu Dã lại ngại ở trong đó đông người, chật chội đến hoảng loạn, ăn xong lập tức chạy ra ngoài cửa chờ Lưu Huy.
Thời điểm Lưu Huy đi ra, Trương Tiểu Dã đang đứng ở cửa một cửa điện tử nhìn những tivi nhỏ người ta để bên ngoài.
Trên màn hình là một buổi biểu diễn, ca sĩ đang cầm micro đứng trên sân khấu ca hát là Đặng Lệ Quân.
Nếu như không gặp được người /
tôi sẽ sống ở nơi nào /
trải qua ngày tháng ra sao /
nhân sinh có hay không muốn quý trọng /
có lẽ nhận thức một người nào đó /
trải qua cuộc sống bình thường /
không biết có thể hay không /
cũng có ái tình ngọt như mật…
Lưu Huy đi tới, vỗ bả vai cậu, Trương Tiểu Dã nói: “Em cứ nghĩ là con gái hát, không ngờ là nam…”
Lưu Huy nói: “Nhóm nhạc này gần đây rất nổi tiếng, có thể bắt đầu ca hát cũng thật không dể dàng.”
Trương Tiểu Dã mắt không chớp nhìn ti vi: “Hát rất dễ nghe.”
Mặc cho thời gian vô tình trôi mau /
tôi chỉ quan tâm đến người /
cam tâm tình nguyện cảm hoá hơi thở của người /
cuộc sống nhân sinh có thể có được tri kỷ /
mất đi sinh mạng, sức mạnh cũng không tiếc…
Trương Tiểu Dã đứng ở trên đường lấy ra áo ấm, dù sao cũng là trời đông giá rét, khí trời có chút lạnh, Lưu Huy nói: “Kéo dây kéo lên.”
Trương Tiểu Dã nói: “Kéo lên nhìn rất ngốc.”
Lưu Huy trừng cậu, kéo dây kéo áo ấm của cậu lên. Trương Tiểu Dã bĩu môi, không lên tiếng.
Nắm lấy bàn tay lạnh băng, Lưu Huy lại hỏi: “Em tại sao lại không mang theo găng tay.”
Trương Tiểu Dã nói: “Con gái mới đeo cái đó.”
Lưu Huy thở dài, giơ tay nắm luôn bàn tay kia của gia khỏa.
Mặt Trương Tiểu Dã có chút đỏ “Anh càng ngày càng giống một ông chú.”
“Anh lớn lên giống ông chú thì em thế nào?” Lưu Huy hỏi.
Thanh âm ca sĩ trong ti vi vẫn không kết thúc.
Cho nên tôi van cầu người /
đừng để tôi phải rời xa người /
trừ người ra,
tôi không thể cảm nhận được tình yêu…
Viền mắt Trương Tiểu Dã bỗng nhiên có chút nóng nóng, sống mũi cũng chua lên.
Mặc cho thời gian vô tình trôi mau /
tôi chỉ quan tâm đến người /
cam tâm tình nguyện cảm hoá hơi thở của người /
Trương Tiểu Dã nghĩ, âm nhạc thực sự dễ dàng chi phối cảm xúc con người, bài hát này tuyệt đối là hát để phá hoại.
Nếu không tại sao rõ ràng đang hạnh phúc muốn chết, trong lòng đột nhiên chua xót như vậy.
“Còn có thể làm thế nào, vậy thì cùng nhau trở thành những ông chú.” Trương Tiểu Dã quay đầu cười, “Ai bảo em yêu anh, yêu đến chết đi sống lại như vậy.”
Ngay cả ánh mắt cậu cũng vì cười mà cong lên, dịu dàng như những ánh sao trên trời. Lưu Huy thấy vậy cũng không nhịn được, cười rộ lên, thò tay vò đầu của cậu, người kia ngoài miệng nói “Đừng vò đừng vò, chán ghét chết thôi.” Nhưng lại đứng yên không di chuyển, cũng không chạy, để tay Lưu Huy vò loạn tóc.
Tên ngốc này, từ nhỏ đã là như vậy, Lưu Huy nghĩ, từ nhỏ đã như vậy, ở bên cạnh mình xua xua đuổi đuổi, như chán ghét mình, nhưng rồi không tự chủ lộ ra bộ dáng yêu mến.
Thời điểm đó, Trương Tiểu Dã còn quá nhỏ, thậm chí còn không hiểu thế nào mới có thể biểu đạt tình cảm bản thân với người khác.
Cho nên, chính mình vẫn luôn không phát hiện, vẫn luôn không phát hiện. Thằng nhóc luôn lộ ra biểu tình thiếu kiên nhẫn, hồn nhiên vô tư, lại yêu mình.
Trương Tiểu Dã đột nhiên không cười nữa, cúi đầu dùng tay dụi mắt: “Nha, hạt cát bay vào.”
Tên ngốc này quả nhiên giống như con mèo hoang, đối với người ngoài thì cảnh giác tạc mao, nhưng một khi được nuôi dưỡng, sẽ một mực trung thành.
Lưu Huy cười cười, nắm tay Trương Tiểu Dã đi về phía trước.
May mà, cuối cùng cũng tìm được gia khỏa này…
Lưu Huy đi ở phía trước, Trương Tiểu Dã ở sau cúi đầu dụi mắt.
May mà, thích…
May là… Không sai lầm…
Xa xa có người bày ra pháo hoa bắn ầm ầm.
“A, anh nhớ ra rồi.” Lưu Huy không quay đầu lại, nói, “Đêm nay là giao thừa a.”
Trương Tiểu Dã sờ sờ mũi, âm thanh có chút khàn: “Sớm biết thế lúc nãy đã ăn sủi cảo.”
“Cha mẹ anh nói muốn nhìn em một chút.” Lưu Huy nói, “Chờ đến năm sau, đến nhà anh một chút đi.”
“Vậy sẽ giới thiệu thế nào.” Trương Tiểu Dã xoa mũi hỏi, “Nói em là con của con trai bọn họ?”
“Nghe cũng được đó.” Lưu Huy hơi cười rộ lên: “Tùy em nói thế nào cũng được.”
Trương Tiểu Dã trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cong lên khóe miệng, phát ra âm thanh khà khà cười khúc khích.
Hai người con trai tay trong tay đi, thỉnh thoảng sẽ nhận được ánh mắt kỳ quái của người qua đường.
Nhưng như vậy thì có sao đâu, Lưu Huy nghĩ, đã quyết định nuôi dưỡng, thì móng vuốt trong tay này, hắn sẽ không bao giờ buông ra.
Xa xa, tiếng pháo nổ rung trời, khói hoa xông thẳng lên cao, bung ra những đóa hoa sặc sỡ.
Lưu Huy nắm chặt móng vuốt của con mèo rừng nhỏ, dẫn gia khỏa kia đi dạo trên đường.
Thật tốt, năm mới, niềm vui mới.
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT