Phương Đăng hạ quyết tâm rất khó, nhưng cầm tù một người đàn ông như Lục Nhất đối với cô mà nói quá mức dễ dàng. Cô không cần phải phí sức dệt tấm lưới thật dầy, con mồi đã không kịp chờ nhảy tọt vào trong. Lục Nhất mặc dù chưa bao giờ bày tỏ tấm lòng, nghe Phương Đăng nói vài câu chế giễu, mặt mày lập tức ửng đỏ, nhưng chưa đầy hai tháng, anh ta đã chủ động đem chìa khóa cửa nhà giao cho Phương Đăng, với lý do tử tế: bà con xa không bằng láng giềng gần.

Phương Đăng cũng được Lục Nhất mời đến nhà anh ta vài lần, không phải để chơi Kinect nữa, nhưng mấy trò mới cũng chẳng có cái nào ổn hơn, có lúc anh ta nấu cho cô bữa cơm, có khi gọi cô đến để xem DVD, có một lần duy nhất sáng ý, anh ta mời cô ra ban công chơi bóng bàn. Phương Đăng đối với bố cục và cách bày trí trong nhà anh ta cũng ghi nhớ rõ ràng, thừa dịp anh ta đi làm, từng mở cửa vào lục soát không dưới một lần, nhưng chưa tìm được thứ mà cô muốn, ngược lại trong phòng làm việc của anh ta còn phát hiện chiếc hộp trong ngăn kéo, bên trong chứa rất nhiều hình ảnh. Tất cả đều là hình của cô, có thời gian ở cô nhi viện, cũng có thời gian học ở trường Y tá, còn có cả một phần là ở tiệm vải và khu vực phụ cận. Phương Đăng nghĩ thầm, không ngờ Lục Nhất còn có khả năng này, rất có tiềm năng làm việc trong đội quân săn ảnh, nhớ lại lần đầu cô đến nhà anh ta, lúc anh ta vào trong vội vội vàng vàng một lúc có lẽ là đang giấu đi những thứ này.

Tháng Năm, Phó Kính Thù quay về nước lần nữa, anh thuận lợi thu mua mảnh đất kia, không lâu sau đó đem toàn bộ khu vực này xây dựng một shopping mall, đây cũng là lúc tập đoàn Phú Niên” của Phó gia trải qua hơn nửa thế kỷ yên lặng một lần nữa lại vươn mình đứng dậy, việc này không chỉ có ảnh hưởng sâu sắc đến Phú Niên, trong mắt bà chủ Trịnh càng là chuyện vô cùng trọng đại. Bà nhắc nhở cháu trai phải lo việc mình trước việc người, để mọi thứ đều tiến hành suông sẻ, Phó Kính Thù dĩ nhiên không dám xem thường.

Tham gia nghi thức ký hợp đồng chuyển nhượng hạng mục đất đai, thời gian thi công còn không bao lâu, Phó Kính Thù lần này cũng tất bật chạy ngược chạy xuôi không giống bình thường, Phương Đăng vì vậy mà có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

“Nếu chuyện này em không có tiến triển, anh sẽ có biện pháp khác…”

Phương Đăng nghe được anh nói vậy, cũng có cảm giác nhẹ nhõm, thật ra trong lòng cô không muốn dây dưa tiếp tục cùng Lục Nhất, Lục Nhất vô tội, cô không hy vọng anh ta lại đem nước đổ vào giỏ tre một cách vô ích, nhưng Phó Thất đã nhờ cậy cô, nói cho cùng cũng là vạn bất đắc dĩ, anh còn có biện pháp nào, chẳng lẽ mạo hiểm đem chuyện này giao vào tay Thôi Mẫn. Thôi Mẫn là người nham hiểm, làm sao biết hắn lại giở thủ đoạn gì.

“Nếu anh có biện pháp khác, lúc đầu cần gì tìm em?” Phương Đăng ngồi trước bàn trang điểm, dùng lược chải lại mái tóc rối bù: “Về phía Lục Nhất, anh cho em chút thời gian”.

Trên đỉnh đầu cô là chiếc nơ nhỏ, chải mấy cái vẫn không thể gỡ ra, có hơi bực mình, cô ném lược lấy tay kéo mạnh. Phó Kính Thù đứng bên cạnh không chịu nổi, nhặt lại chiếc lược: “Em không thấy tội nghiệp mái tóc sao”

Anh đưa tay giúp cô gỡ chiếc nơ, Phương Đăng nhìn anh qua tấm gương trước mặt, vẻ mặt vẫn như cũ: “Anh thu mua được mảnh đất kia, bà chủ có lẽ rất vui lòng. Bà ấy phải cảm thấy may mắn, những gì đầu tư vào anh đâu hề thua thiệt”

Phó Kính Thù không nói lời nào, Phương Đăng quay đầu lại nhìn anh, anh đẩy cô ngược trở về: “Em đừng động đậy, anh sắp tháo xong rồi”

Anh cúi đầu xuống, dường như đặt hết tâm trí vào chiếc nơ sau tóc của cô, nhưng Phương Đăng lại cảm thấy trong lòng anh đang có chuyện. Người khác đều nói sự thâm trầm của anh rất khó suy đoán, có thể cô đã hiểu quá rõ những thói quen của anh. Nhưng thường là khi trong lòng anh bấn loạn, trên mặt có thể biểu hiện bình thường, nhưng không thể dừng việc đang làm trên tay lại, hơn nữa lại đặc biệt chú tâm vào chuyện đó, trước đây lúc anh chăm chú cắt tỉa bồn hoa cũng thế, bây giờ chải tóc cho cô cũng chẳng khác biệt gì.

Giọng Phương Đăng kéo dài uể oải: “Nói đi…”

“Anh có thể phải kết hôn”

Phương Đăng đột nhiên quay đầu lại, da đầu bị kéo mạnh rất đau, trên mặt cô thoáng vẻ đau đớn, nhưng cùng lúc đó chiếc nơ cũng bị tháo tuột ra.

Phó Kính Thù buông tay, nhưng vẫn đứng đằng sau cô.

Phương Đăng buộc lại mái tóc rối bời của mình: “Kết hôn? Là bà chủ an bài cho anh sao? Khi nào? Đối phương là người thế nào? Đây không phải chuyện tốt sao, anh sớm muộn gì cũng phải kết hôn…”

Phó Kính Thù cắt đứt tràng âm thanh không có điểm dừng của Phương Đăng: “Phương Đăng, em nghe anh nói đã! Đây cũng không phải lần đầu bà chủ nói chuyện này với anh, hơn nữa thái độ lần này rất kiên quyết. Anh cũng từng nghĩ tới, không thể cứ giằng co như vậy với bà. Cô gái kia là người Đài Loan, gia cảnh tốt, sự nghiệp của cha cô ta rất lớn, còn là người đam mê biệt thự cổ, không biết tại sao lại để mắt đến nhà cũ của Phó gia. Đầu tiên ông ta đến tìm Nhị phòng, em biết Nhị phòng có rất nhiều người, khắp nơi trên thế giới này đều có, ông ta mất bốn năm trời theo đuổi mới có được quyền thừa kế Phó gia Hoa viên từ hậu nhân của Nhị phòng, thuyết phục họ ký tên. Tổng cộng mười chín người có liên quan đến quyền tài sản, từ Đài Loan, Mỹ, Úc, Nam Phi, Canada.. tất cả đều ký giấy tờ chuyển nhượng. Anh tự hỏi bản thân, mình cũng không thể làm điều này. Sau đó, ông ta mới tìm được bà chủ nhà anh. Bà chủ khẳng định không muốn bán, ngôi nhà đó trong mắt bà là cội rễ của Phó gia, trong tay bà cũng nắm sản quyền của Đại phòng và toàn bộ Tam phòng, anh không biết bọn họ bàn qua lại thế nào, chỉ biết là gia đình bên kia có cô con gái duy nhất hai mươi bốn tuổi, hai bên gia trưởng đều cảm thấy bọn anh rất hợp”.

“Dĩ nhiên thích hợp. Bà chủ có nằm mơ cũng muốn một lần nữa gom hết tất cả sản quyền của Phó gia Hoa viên lại, có người thay bà ta làm chuyện khó khăn như vậy, có lý do gì lại không chớp lấy thời cơ. Nếu hai người kết hôn, không phải Phó gia Hoa viên đều thuộc về hai người, lại còn môn đăng hộ đối, không phải quá thích hợp sao. Gừng càng già càng cay, bà chủ so với anh đúng là có mắt tinh đời” – Phương Đăng vẫn nói nhanh như cũ.

“Quan trọng nhất là, nếu như sản quyền Phó gia Hoa viên đầy đủ, đều có thể chính thức gầy dựng lại. Đây là di nguyện của ông nội anh, bà chủ đã chờ ngày này quá lâu. Hoàn thành tâm nguyện này, bà cũng không có gì bận lòng, sẽ chính thức chuyển tên cổ quyền lại cho anh..”

“Đến khi đó, rốt cuộc anh cũng danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của Phó gia, chuyện này thật tốt, là chuyện tốt đó!” Phương Đăng thản nhiên cười một tiếng.

Phó Kính Thù gân cổ: “Đừng như vậy, Phương Đăng, nhìn em như vậy, trong lòng anh càng thấy nặng nề!”

“Em làm sao chứ?” Phương Đăng quay đầu lại cười, đặt tay mình vào tay anh: “Chúng ta bao nhiêu năm qua không phải đều muốn điều này sao? Tại sao anh lại khó chịu? Nếu anh không cưới cô ấy thì cưới ai? Chẳng lẽ cưới em? Chúng ta là người thân đó, người thân!!!”

Phó Kính Thù không nói gì, hít một hơi thật sâu, ôm chặt Phương Đăng đang nói lảm nhảm vào ngực mình.

Phương Đăng không cự tuyệt, cũng không phối hợp, thẩn thờ dựa vào người anh, vẫn còn chưa nói xong, âm thanh tỏ ra quyết liệt.

“Sau khi anh kết hôn, Phó gia là của anh, anh cũng có gia đình nhỏ của mình. Không cần em giúp anh cái gì nữa, em cũng không có khả năng giúp anh điều gì. Xây dựng lại Phó gia hoa viên, thật tốt, hai mươi bốn tuổi cũng rất tốt! Phó Thất, em vì anh mà vui như vậy, sao anh lại không vui?”

“Thôi…” Phó Kính Thù không để cô nói thêm gì nữa, hai tay siết chặt hơn. Dù có ôm thật chặt, họ cũng không thể nào trở thành một, “Phương Đăng, em còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài, anh sẽ…”

“Em không cần anh làm gì cả” – Phương Đăng đặt tay lên ngực anh, chầm chậm đẩy ra, lách người khỏi vòng tay anh – “Em cũng không sợ già”

Tuổi trẻ có ích gì chứ, thanh xuân với bản thân đại đa số phụ nữ mà nói không có ý nghĩa. Đàn ông yêu thanh xuân, đàn bà thì sợ già. Phương Đăng không sợ, dù sao anh cũng không yêu cô, trở thành người nhà dài lâu thì có gì quan trọng? Cô còn muốn thật sớm đi qua cuộc đời này, nói không chừng có thể quên được anh.

Chẳng biết vì không muốn cùng nhau tranh cãi, hay là duyên cớ khác, lần này trở lại Phó Kính Thù rất hiếm lưu lại chỗ ở của Phương Đăng. Ban ngày anh bận rộn công việc và tiệc tùng xã giao, tối thì ngủ ở nhà trọ.

Cuối tuần Phương Đăng không đến cửa tiệm, nằm trên giường ngủ một giấc mê man. Lúc mơ mơ màng màng nghe có tiếng bấm chuông cửa, cô lấy chăn che đầu lại, một lát sau tiếng chuông di động lại reo. Là Lục Nhất, anh nói trong nhà xe thấy xe của Phương Đăng, hỏi cô xảy ra chuyện gì, tại sao ở nhà mà không mở cửa.

Trong giây phút, Phương Đăng thật sự muốn mở cửa gào vào mặt bảo anh ta biến, nhưng cô vẫn bò dậy. Lục Nhất tràn đầy sức sống đứng ở cửa chào hỏi cô. Nhìn thấy Phương Đăng mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, Lục Nhất khó khăn lắm mới vượt qua được sự ngượng ngùng, đỏ mặt, anh ta nhẹ nhàng hỏi cô có muốn cùng mình ra ngoài dùng cơm tối hay không.

Phương Đăng dựa vào cánh cửa tầm ít phút, để cho cả người tỉnh táo lại, vào nhà tắm sơ một chút rồi thay đồ, theo anh ta ra ngoài.

Cô nghĩ rằng Lục Nhất muốn đưa mình ra ngoài ăn bữa tối dưới nến, không ngờ anh chỉ cô lái xe rẽ phải rẽ trái quẹo vào một tiểu khu cũ kỹ, sau đó quen cửa quen nẻo đưa cô lên tầng tám cầu thang bộ, Phương Đăng còn chưa kịp ná thở, cửa mở ra, già trẻ lớn bé không biết từ đâu đổ xô bu lại.

Lục Nhất vừa vào nhà đã giới thiệu, những người trong đó có cô cả của anh ta, dượng cả, chị họ, anh rể họ, cháu gái họ, còn có cả người mẹ già của dượng cả; nói đơn giản chính là gia đình cô Cả của anh ta. Anh ta chỉ Phương Đăng, giới thiệu ngắn gọn với người thân là “bạn”

Ngay cả cháu gái họ năm tuổi của anh ta đều tặc lưỡi cười một tiếng, mọi người đều tỏ ra hiểu ngầm trong lòng, Phương Đăng còn chưa kịp phản ứng gì, liền bị mọi người đẩy vào ghế salon rồi bu lại xung quanh.

Tiếng của tivi mở rất lớn, một giọng nữ cao vút đang hát: “Hôm nay là ngày tốt, chuyện trong lòng mong muốn có thể thành…”. Bé gái tên Giai Giai ôm búp bê chạy khắp nhà, một lát dừng lại bên chân Phương Đăng, mở to mắt tò mò: “Chị ơi, chị có phải là bạn gái của cậu em không? Cậu em sắp thành ông cụ rồi!”

Mẹ của cô bé không ngại ngùng, liền bắt lỗi bảo con gái phải gọi Phương Đăng là “dì”, còn trách cứ nói con gái đừng xen vào, nhưng bản thân thì ngồi sát bên Phương Đăng, thái độ vui vẻ hỏi Phương Đăng tại sao lại quen Lục Nhất, đang làm việc gì? Anh rể họ thì đem hạt dưa và trái cây ra, lại đi pha trà, nhưng để nước cháy khét bị vợ mắng ột trận. Dượng Cả thì ngoài mặt xem tivi, nhưng lâu lâu quay về phía salon nhìn đến mấy lần. Bà cụ nhìn chằm chằm vào mặt Phương Đăng chưa đủ, còn nói muốn xem chỉ tay cô. Lục Nhất vừa vào cửa không bao lâu, đã bị cô Cả gọi vào bếp, từ vị trí của Phương Đăng chỉ nhìn thấy cô Cả miệng nói không ngừng, nhưng anh ta vẫn mỉm cười.

Phương Đăng quen sống một mình, nhất thời khó thích ứng với trường hợp này, cố gắng duy trì nụ cười, trả lời câu hỏi bên này lại giơ tay đón vật bên kia đưa tới, lại còn phải xòe tay cho bà cụ xem tướng số, bận rộn không thể kể hết. Cô cố chèo chống một trận, đứng dậy bước vào nhà bếp xem Lục Nhất đang làm gì, tiện thể tìm cơ hội hỏi anh ta đang giở trò quỷ gì đây. Ai ngờ vừa vào bếp, cô Cả vừa nấu ăn vừa kéo cô đến bên cạnh, hỏi cô bao nhiêu tuổi, có phải là người bản xứ không, cha mẹ đang làm gì.

Phương Đăng trợn mắt nhìn Lục Nhất, anh ta chột dạ cúi đầu bị cô Cả bắt nhặt rau. Phương Đăng chỉ đành phải nhất nhất trả lời mấy câu hỏi “thân thế” cho cô Cả. Khi cô nói mình là cô nhi, cô Cả giật mình nhìn cô mấy lần, trên mặt toát ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa thương hại.

Lục Nhất nói là nhặt rau, thật ra cũng chẳng yên lòng, lá non đều bị anh ta ném, lá già hay sâu cũng giữ lại luôn. Phương Đăng chịu hết nổi, bất đắc dĩ phải nhận lấy phần việc của anh ta. Những thứ này đều là chuyện lúc nhỏ cô hay làm, mặc dù bây giờ rất ít tự mình vào bếp, nhưng vẫn còn quen việc rất nhiều.

Nhặt rau xong còn giúp cô Cả cắt cà rốt, tay chân nhanh nhẹn, kỹ thuật xắt rau chỉnh tề. Lục Nhất muốn đưa Phương Đăng ra ngoài, cô cũng để tâm ăn diện một chút chiếu lệ, cô Cả thấy cô trang điểm tinh xảo, áo quần đẹp đẽ, không ngờ lại làm việc bếp nút giỏi như vậy, dần dần trong nụ cười cũng có mấy phần khá hài lòng.

Thức ăn chuẩn bị xong, mọi người tề tựu vào bàn dùng cơm trưa. Bé gái làm đổ cơm ra bàn bị mẹ mắng, cha cô bé thì gắp cho con cái đùi gà. Cô Cả không ngừng gắp thức ăn cho Phương Đăng, thuận tiện kể cho cô biết các ưu điểm của “Nhất Nhất” nhà họ. Anh rể họ luôn muốn mời Lục Nhất uống vài ly, Lục Nhất nhấp nửa hớp thì mặt mũi đỏ bừng, khéo léo từ chối nói mình không uống được. Dượng Cả thì hỏi đến vấn đề công việc của Lục Nhất và Phương Đăng, lại tự trách mình không để tâm đến tiền hưu trí.

Tiếng hát phát ra từ tivi vẫn còn, mùi thuốc lá từ nhà bếp bay ra ngoài vẫn chưa tan hết, Phương Đăng ngồi đó, bao bọc xung quanh là mùi vị của một thế giới đã mất từ lâu, mùi khói thuốc, mùi vị của cuộc sống bình thường – sự sống động, lộn xộn, trần tục, mỹ mãn… những bức họa này đã từng thoáng qua trong giấc mộng của cô, nhưng cho đến giờ cô chưa từng thật sự hóa thân vào đó.

Lúc tiễn hai người ta cửa, cô Cả cứ nắm tay Phương Đăng một hồi không chịu thả, nhất mực bảo cô có rảnh rỗi thì ghé lại. Phương Đăng đành phải gật đầu nhiều lần, khi cùng Lục Nhất đi xuống lầu dưới, mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Ngại thật, tôi không nói trước, chỉ vì họ quá quan tâm chuyện của tôi. Cô không giận chứ?” – Lục Nhất cẩn thận dò xét nét mặt cô.

Phương Đăng cười cười, anh ta chắc chắn hiểu nếu là “nói rõ ràng trước”, cô bảo đảm chưa gì chịu đến, chuyện này có coi như trò bịp bợm của một người tử tế hay không? Cô hỏi: “Sao anh lại hùa theo họ, nói tôi là bạn gái anh?”

Lục Nhất liên tiếp khoát tay phủ nhận: “Không có, không có, tôi chỉ nói cô là bạn! Họ chưa từng thấy tôi đưa cô gái nào về, nên mới hiểu lầm!”

“Vậy tại sao anh lại đem tôi về, cố ý để họ hiểu lầm?” – Phương Đăng sừng sộ lên.

“Thật xin lỗi! Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là hy vọng hôm nay có thể cùng cô, còn có cả người nhà của tôi cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon.” Anh ta có vẻ thẹn thùng: “Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của tôi. Từ sau khi ba tôi mất, cho đến trước khi vào đại học, tôi sống ở nhà của cô Cả, cả nhà họ đều là người tốt”

“Tôi biết, anh gọi tôi đến đây, cũng vì tôi là người tốt sao?” – Phương Đăng cố ý trêu chọc anh ta, thấy anh ta chuyện gì cũng đem cả ruột gan để ra ngoài miệng.

Nào ngờ Lục Nhất chỉ cúi đầu cười, lại có hơi ngượng ngùng tránh đề cập đến vấn đề này.

Phương Đăng cũng cười nói: “Nếu anh đem tôi giới thiệu với mọi người là bạn gái anh, vậy cho tôi biết, họ đánh giá tôi thế nào đi, từng người một?”

Lục Nhất bị cô khiến cho toàn thân thiếu tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Giai Giai rất thích cô, nói lớn lên phải giống như vô. Dượng Cả với anh rể nói tôi nhìn người không tệ, là người may mắn. Phải rồi, chị họ sợ tôi không nuôi nổi cô, chị ấy bảo quần áo và túi xách của cô đều không phải là hàng rẻ, đúng không?”

Phương Đăng chỉ cười không trả lời.

“Cô Cả cũng cảm thấy cô không tệ, không ngờ cô còn biết làm việc nhà, cô hỏi khi nào tôi mới định cưới cô về nhà. Còn bà…”

“Bà cụ nói thế nào?” – Phương Đăng cảm thấy hiếu kỳ khi thấy anh ta có vẻ chần chừ.

“Bà nói cô đẹp quá, sợ tôi không giữ được cô”

“Chỉ e rằng bà ấy nói tôi là hồ ly tinh, bảo anh hãy tránh xa tôi một chút” – Lúc bà lão nhận xét về cô, thì thầm bên tai Lục Nhất, Phương Đăng có thể nhìn khẩu ngữ của bà mà đoán được tám chín phần.

“Người lớn tuổi, trong đầu toàn là những suy nghĩ kỳ quái, cô đừng để trong lòng” – Lục Nhất vội vàng nói.

Phương Đăng giả bộ làm vẻ mặt dữ tợn: “Vậy lần sau tôi sẽ vẽ mặt xấu xí một chút.”

Lục Nhất thốt lên: “Được không, nếu cô không đẹp như vậy, tôi có thể giữ được cô sao?”

“Chỉ sợ đến lúc đó, đến nhìn tôi anh cũng không muốn” – Phương Đăng dường như không thấy mặt anh ta đỏ lên.

Lục Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô tin không, lần đầu tiên gặp cô ở nhà tang lễ, tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là lời cô nói với tôi, không phải là dung mạo của cô”

“Tôi nói gì mà kinh thiên động địa vậy?”

“Cô quên rồi sao? Cô nói dù tôi có muốn hay không, chuyện đã xảy ra sẽ không bởi vì tâm tư tôi mà thay đổi, thay vì trốn tránh, chi bằng hãy dũng cảm đối mặt, mở to mắt xem nó diễn ra thế nào. Sau đó tôi suy nghĩ lại thấy cô nói đúng, có những chuyện kinh khủng đến mức nào tôi cũng không nhắm mắt lại, cho nên, dù cô có xấu xí đứng trước mặt tôi, tôi cũng không sợ” – Lục Nhất nói nửa đùa nửa thật: “Thật sự lúc đó tôi một mực tin cô tên là Phó Kính Như, cô làm sao nghĩ ra cái tên này?”

“Chỉ tiện miệng nói ra thôi” – Phương Đăng nói, cả hai đã đi đến chỗ đậu xe. “Không có chuyện gì, chiều tôi sẽ ghé cửa tiệm một chút”

“Tôi đưa cô đi” – Lục Nhất vội vàng nói.

Phương Đăng bật cười: “Xin anh, người lái xe là tôi, anh làm thế nào đưa tôi đi?”

Khi Lục Nhất bối rối, hai lúm đồng tiền trên khóe miệng càng sâu hơn, Phương Đăng hiếm khi nhìn thấy cậu con trai nào có hai lúm đồng tiền ở vị trí đó, thật ra thì nhìn rất đáng yêu.

“Tôi ngồi xe đưa cô đến đó, sau đó có thể gọi xe khác về nhà” – Lục Nhất ngượng ngùng nói.

Phương Đăng tựa vào cửa xe, tò mò hỏi: “Lục Nhất, anh không lái xe, không phải vì đã lớn rồi mà anh còn không biết đường chứ!”

Nghi vấn của cô không phải hoàn toàn không hợp lý, một thanh niên trẻ tuổi như anh, thu nhập cũng tương đối ổn định, rất ít người lại lựa chọn phương tiện giao thông công cộng để sử dụng thường xuyên, nếu không thì đi bộ, ngay cả bằng lái xe cũng không có.

Lục Nhất trầm mặc một lúc, nói – “Cha mẹ tôi đều qua đời do tai nạn giao thông, lúc mẹ tôi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, trong bụng còn có em gái tôi. Không chỉ vậy, còn có cả ông bà ngoại, đó là lúc họ đi du lịch, xảy ra chuyện khi đi du thuyền. Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy, chúng tôi là người một nhà, đều không tránh khỏi tai nạn giao thông, tôi rất sợ. Cô cứ cười tôi, không sao cả.”

Phương Đăng không cười nổi, cô nhớ lại hình ảnh Lục Ninh Hải bị đập vào buồng xe, thân hình không nguyên vẹn, cảnh tượng miệng ông trào máu. Nếu lúc đó cô không tham sống, hoặc cô cố gắng nghĩ cách kéo ông ta ra thật nhanh, hôm nay liệu Lục Nhất có rơi vào kết quả mất hết cả cha mẹ hay không?

“Xin lỗi anh” – Cô nhìn anh ta nói.

“Sao lại xin lỗi tôi, tôi cảm thấy cười cũng rất tốt mà, có câu thành ngữ miêu tả dạng người giống tôi là “vì mắc nghẹn mà bỏ miếng ăn!”

Phương Đăng lắc đầu: “Tôi không phải nói điều này. Lục Nhất, anh biết lúc ba anh xảy ra chuyện tôi có mặt ở đó mà. Tôi không thể cứu ông ấy ra, thành thật xin lỗi”. Đây là câu nói từ lâu cô muốn nói với Lục Nhất, chỉ là cô chưa nói hết, trong thời gian đó, cô chỉ nghĩ đến tất cả mọi cách để bảo toàn bí mật thân thế Phó Kính Thù, hủy diệt mọi chứng cứ liên quan. Chính vì điều này, mỗi khi đến gần Lục Nhất, trong lòng cô đều mang một cảm giác bất an.

Lục Nhất lộ vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ cô sẽ nói điều này.

“Chuyện đó là ngoài ý muốn, sao có thể trách cô? Người lái xe là ba tôi, còn liên lụy cô bị thương. Nếu không xảy ra chuyện đó, nói không chừng chúng ta đã là người một nhà. Lẽ ra cô đã có thể có một mái nhà, nào ngờ xảy ra chuyện, phải quay về cô nhi viện, không có bất cứ thứ gì để dựa vào. Tôi còn có nhà cô Cả quan tâm, ngược lại còn may mắn hơn một chút. Từ lúc đó, tôi rất hy vọng cô có thể sống tốt…”

Lục Nhất chưa kịp nói hết lời, vì Phương Đăng ở cạnh chợt nhón chân lên, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

“Anh là người tốt, Lục Nhất. Bà cụ nói đúng, anh nên tránh xa tôi một chút” – Phương Đăng vừa ôm lấy anh ta vừa nói.

Có thể Lục Nhất không còn nghe thấy điều gì, lúc này giác quan anh ta gần như mụ mị đi vì khoảng cách kề cận thân thiết cùng với mùi hương phảng phất từ cơ thể cô, vẫn còn cảm giác như đang trong giấc mộng, cho đến khi Phương Đăng buông tay ra, anh ta cũng chưa kịp đưa tay đáp lại, hối hận vì đã không phản ứng kịp thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play