“Em đang trách anh lâu không trở lại?” Phó Kính Thù thấy Phương Đăng cúi đầu nhìn hoa không nói gì, quay sang hỏi cô.
Phương Đăng lắc đầu: “Chỉ là cả ngày ở tiệm nên có hơi mệt”
Cô bước vào nhà vệ sinh.
Phương Đăng không nói dối, cô chưa bao giờ trách Phó Thất đã lâu không ở cạnh mình. Là người đàn ông thành công, thời gian anh có thể ra ngoài càng lúc càng ít. Cô biết quan hệ giữa hai người sẽ không vì khoảng cách không gian mà thay đổi, cũng như Phó Thất hiểu quá rõ bất luận anh làm gì, chỉ có Phương Đăng mới không bao giờ oán trách, bất luận khi nào anh trở lại, chỉ có duy nhất một mình cô sẽ mãi mãi chờ anh.
Nhưng bây giờ cô đã là một phụ nữ sắp bước vào tuổi ba mươi, cũng không còn là cô gái nhỏ năm xưa, sẽ vì mỗi lần anh trở về hay ra đi mà lệ hoen đôi mắt. Sự chia tay lúc đầu có lẽ chỉ là bất đắc dĩ, nhưng những năm gần đây cô dần dần có thói quen sống bình lặng và đơn giản, trước đây chưa bao giờ dám nghĩ, nhưng hôm nay xem ra đây đúng là những gì cô muốn. Cô thậm chí sẽ chẳng cảm thấy cô đơn, bất luận Phó Kính Thù có ở đâu đi nữa thì anh mãi mãi vẫn là Phó Thất nằm sâu trong trái tim cô.
Phương Đăng đã quen với biệt ly. Từ khi cô ở trước mặt Lục Ninh Hải cởi nút áo đầu tiên, cố ý thành toàn tâm nguyện ra đi cho anh thì lúc đó cô đã hiểu, cô sẽ là người không thể thay thế trong lòng anh, nhưng cũng vĩnh viễn không thể là một nửa cùng anh sánh bước giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu như muốn trách, cô chỉ có thể trách bản thân ngay từ đầu. Dĩ nhiên, phụ nữ đều giống nhau, nghĩ thông suốt là một chuyện, không thể bỏ đi hy vọng xa vời lại là chuyện khác, miệng thì nói thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, nhưng trong lòng lại mong đợi anh đừng ra đi nữa.
Phương Đăng nhìn qua tấm kính để trong nhà vệ sinh thấy Phó Kính Thù vẫn tẩn mẩn chăm sóc chậu hoa mỹ nhân, người như anh làm sao không hiểu, sự mong mỏi lớn lao của cô chẳng qua rất đơn giản, mỗi ngày được bên nhau chờ hoa nở. Những cặp vợ chồng bình thường sống chung cùng nhau trải qua bao điều thường nhật, cô quả thật không có được may mắn như vậy.
Ngày hôm sau, Phương Đăng dậy trễ. Phó Kính Thù sáng sớm đã ra ngoài, lần này anh quay về còn có công việc. Họ đã hẹn nhau tối nay sẽ cùng vào trung tâm thành phố, đến quảng trường náo nhiệt nhất chờ đợi tiếng chuông năm mới vang lên. Đến hoàng hôn, Phương Đăng mới nhận được điện thoại của anh, hỏi cô có thể đến chỗ làm việc chờ anh một lúc không.
Phương Đăng không có vấn đề gì. Phó Kính Thù phái người đến đón cô, xe chờ ở dưới lầu, cô xuống tới mới phát hiện người được ủy thác làm tài xế là Phó Chí Thời.
Phó Chí Thời ân cần mở cửa xe cho Phương Đăng, miệng gọi cô là “Cô họ”. Phương Đăng không phải lần đầu tiên nghe được cái chức vị này, anh ta bây giờ mỗi khi mở miệng đều gọi Phó Kính Thù là “chú Bảy” vô cùng thân thiết. Theo lẽ thường, cô là “em họ” của Phó Thất, Phó Chí Thời gọi cô là “cô họ” tính ra cũng không phải là rối loạn luân thường, chỉ là tự nhiên khiến người ta có chút ghê tởm.
Mấy năm trước, Phó Kính Thù chuyển hướng đầu tư về quốc nội, thành lập công ty phân phối dược phẩm Trung Quốc E.G, đem chức giám đốc điều hành giao vào tay Phó Chí Thời, Phương Đăng đã một lần mở rộng tầm mắt. Cô thật sự không hiểu, cứ cho là anh đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, sớm bỏ qua ân oán cá nhân, cũng không nên đem công việc béo bở mà giao cho hắn. Nhưng sau đó thấy Phó Chí Thời lại càng ngạc nhiên hơn, tỏ ra cảm kích ân đức, Phương Đăng lúc này mới hiểu ra lời năm đó Phó Thất nói – cách trả thù đau đớn nhất dành cho kẻ lăng nhục mình không phải là đánh hắn một trận, cũng chẳng phải ăn miếng trả miếng, chính là lúc mình mạnh hơn hắn ta, có thể khiến hắn ta cam tâm tình nguyện quỳ xuống liếm gót chân mình. Bây giờ trước mặt Phó Thất, Phó Chí Thời không khác nào một con chó.
Phương Đăng ngồi ở băng ghế sau, dọc đường Phó Chí Thời cố tình tìm đủ thứ đề tài để cùng cô trò chuyện, thấy cô chẳng có vẻ gì hứng thú, đành phải ngậm miệng luôn. Phương Đăng tự nhủ không thể nào hiểu nổi cảm giác “thú vị trong chán ghét” này của Phó Thất, rõ ràng là hận hắn ta, còn cố ý đem hắn ta sai khiến cho bằng được, bản thân cô chỉ muốn tránh xa gương mặt này đi một tí. Nhưng Phó Chí Thời không biết vô tình hay cố ý cứ quan sát cô qua kính chiếu hậu, bị cô phát giác, liền mau chóng nhìn sang chỗ khác. Ngược lại, ánh mắt Phương Đăng lạnh lùng nhìn người ngồi trước mặt mình rõ ràng lộ ra không một chút kiêng dè.
Thời gian trôi qua, mỗi người đều thay đổi, cả Phó Chí Thời cũng vậy. Anh ta mập lên không ít, vóc dáng thì cao ráo hơn, nếu trên mặt không treo nụ cười nịnh bợ dối trá nhìn qua cũng chẳng đến nỗi nào. Nghe nói công ty dược phẩm E.G đang trên đà phát triển mạnh, mấy năm gần đây không những tạo được chỗ đứng vững chắc trong nước, có tin đồn nhãn hiệu dược phẩm nổi tiếng Lâu An Đường cũng sắp bị E.G thu mua lại, chính vì vậy Phó Chí Thời ở trước mặt người khác cũng coi như đắc chí, vô số người thi nhau bợ đỡ.
Phương Đăng còn biết Phó Chí Thời hai năm trước đã kết hôn, người anh ta cưới là nhân viên cấp dưới, một cô gái nông thôn cố sức phấn đấu bước ra ngoài. Cô gái kia rất coi trọng danh xưng bà chủ Phó, nên vô cùng phóng đại chồng mình, nịnh họt đủ điều, không dám làm trái nửa lời. Nói cách khác, Phó Chí Thời có được ngày hôm nay cũng do chú Bảy “chiếu cố” nên tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, với cô và Phó Kính Thù trước mặt đều tỏ ra khom lưng uốn gối, cho dù trước kia hắn đã xem thường họ như hạng “chuột cùng một ổ”
“Chú Bảy đối với cô họ thật không còn gì để nói. Chú ấy đã vội vàng như vậy, còn lo lắng vì mình mà cô nhỡ bữa cơm tối. Chính vì vậy nên kêu tôi đến đón”. Phó Chí Thời vừa tập trung lái xe vừa nói.
Trước đây Phương Đăng không hề biết anh ta có hứng thú trò chuyện đến vậy, cô chỉ bình tĩnh chờ xem rốt cuộc anh ta muốn nói gì.
Quả nhiên không ngoài dự tính, Phó Chí Thời cười một tiếng, bắt vô đề tài câu chuyện: “Nhắc tới mới nói, chú Bảy lớn hơn tôi một tuổi, cũng nên có người ở cạnh chăm sóc rồi. Từng nghe cha mẹ tôi nói, bà Ba ở Mã Đại đối với việc chung thân đại sự của chú Bảy cũng có đôi phần gấp gáp, chú là người tài hoa dung mạo, làm thế nào cũng phải tìm người môn đăng hộ đối mới phải. Cô họ, cô là người thân nhất của chú Bảy, cô nói xem mỹ nữ phải thế nào mới có thể cùng chú Bảy chung đôi?”
Phương Đăng lạnh lùng nói: “Đây là chuyện riêng của anh ấy. Đừng nói là tôi, ngay cả cha mẹ ruột của anh ấy còn chưa chắc quản được, anh cần gì để ý”.
Phó Chí Thời không thèm để ý đến sự lãnh đạm của Phương Đăng, tiếp tục nói: “Có chuyện này không biết cô họ đã nghe chưa, lần này chú Bảy về không phải một mình…”
“Anh đang nói đến Tư Đồ?”
Phó Chí Thời cũng không nghĩ Phương Đăng đã sớm biết người này, hơn nữa còn có thể bình tĩnh nói ra, rất khó cho anh ta kéo dài câu chuyện, nhưng dừng một lát, anh ta vẫn quyết định nói tiếp.
“Nếu cô họ đã nghe nói đến Tư Đồ, chẳng cũng biết Tư Đồ là con gái của chủ tịch Lâu An Đường. Cô ấy đi cùng chú Bảy cũng không phải một hai ngày. Dĩ nhiên ý tôi không phải nói chú Bảy coi trọng một cô gái thì có gì sai, dù sao cũng là đàn ông, những chuyện vui vẻ qua đường thế này cũng không cần để ý quá, cô họ nói có phải không?”
“Rốt cuộc anh đang muốn nói gì?” Phương Đăng không có kiên nhẫn nghe anh ta vòng vo tam quốc, còn tự cho là có thể nhìn được nội tâm của người khác.
“Cô họ, cô đúng là người thẳng thắn…”
“Đủ rồi, tôi không phải cô họ của anh, đừng gọi kiểu đó nữa”.
Nói ra điều này, Phó Chí Thời cố tình khiêu khích: “E.G có kế hoạch thu mua Lâu An Đường, việc này mà nói với công ty có trăm lợi mà không hại, nếu như chú Bảy không đồng ý là vì…”
“Anh nghĩ đến lợi ích công ty như thế, sao không ở trước mặt chú Bảy mình mà nói đi”.
“Chuyện này..chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng của chú Bảy, người làm tiểu bối không tiện xen vào, nhưng cô họ thì khác, tiếng nói của cô với chú ấy là…”
Phương Đăng không khỏi nở nụ cười châm chọc: “Anh biết chú Bảy anh làm việc luôn có cách riêng, tôi muốn anh ấy có thể nói lên chủ ý của mình, chuyện của E.G hôm nay chưa chắc đến lượt anh quan tâm. Nếu là vậy, tại sao anh ấy không thể vì Tư Đồ mà buông tha thu mua Lâu An Đường?”
Phó Chí Thời biết rõ đụng phải người bất cương bất nhu, có chút xấu hổ, muốn đánh trống lãng, lại sợ Phương Đăng càng không nể mặt, chỉ đành cười gượng rồi im lặng.
Phương Đăng làm sao không hiểu, nếu như Phó Chí Thời không lâm vào đường cùng, sẽ không tốn thời gian với cô như vậy. Anh ta cũng là người thông minh, biết tính trời sinh của phụ nữ, muốn để cô đối với sự tồn tại của Tư Đồ Quyết mà khó chịu trong lòng, dù cô có là “em họ” của Phó Kính Thù thì vẫn không khác biệt. Có thể nói suýt chút nữa anh ta đã thành công, cho dù không thể khiến Phương Đăng ra mặt can thiệp vào chuyện của Phó Thất, ít nhất cũng có thể khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Chỉ tiếc Phó Chí Thời không biết, Phương Đăng đối với phụ nữ bên cạnh Phó Kính Thù cũng không đến mức quá quan tâm. Chỉ cần bà chủ Trịnh còn sống ngày nào, chỉ cần anh còn là người họ Phó, bất luận thế nào anh cũng không thể cưới cô, anh còn là hậu nhân duy nhất của Phó gia, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, dù cô có sợ hay không, ngày này rồi sẽ tới. Nếu đã vậy, anh và người nào ở bên nhau còn quan trọng đến vậy sao?
Điều Phương Đăng rõ hơn chính là, tình cảm trong lòng Phó Kính Thù gần như rất trong sạch thuần khiết, phụ nữ và tình yêu không phải là điều anh khát khao nhất. Cô biết rõ nếu có một ngày anh thật sự cùng một cô gái khác bước vào hôn lễ đường, nhất định là vì lợi ích chứ không có tình yêu.
Tư Đồ Quyết không phải là người ấy của Phó Kính Thù. Nửa năm trước khi Phương Đăng nhìn thấy người này, cũng đã nghe A Chiếu nói qua. Lúc đó A Chiếu hỏi: “Chị, chị có thấy cô ấy và chị có hơi giống không, chỉ là hơi đen so với chị”.
Thật ra Phương Đăng không hề thấy mình và Tư Đồ Quyết có điểm nào giống nhau. Cô ấy từ nhỏ sống trong sung sướng, hình mẫu đơn thuần như vậy vốn không phải là người Phó Thất sẽ để tâm, nhưng Phương Đăng thấy hơi lạ tại sao ngay cả Phó Thất cũng nói hai người có chút gì đó rất giống nhau? Vì điều này, anh thậm chí đồng ý yêu cầu của chị họ tại Nhị phòng để giúp đỡ một người không quan hệ. Hoang đường hơn là, thời điểm Tư Đồ gặp rủi ro ở Mỹ, Phó Thất nói nếu cô muốn chấm dứt thân phận cư trú không giấy phép, anh có thể sắp xếp cho cô đâu vào đấy ở lại Los Angeles để chăm sóc lão Thôi, mà Tư Đồ cũng đồng ý. Một cô gái nếu như không phải là tuyệt vọng đến đường cùng chắc chắn sẽ không như vậy, cô ở lại bên Phó Kính Thù cũng không phải như là Phó Chí Thời đã nói.
Phương Đăng căn bản không quan tâm chuyện của Lâu An Đường và E.G, cô đối với chuyện công việc của Phó Kính Thù chưa bao giờ hỏi tới, ngược lại thì Phó Kính Thù có lẽ biết nguyên nhân do A Chiếu nhanh mồm, sợ cô nghi ngờ, vô tình hay cố ý nhắc đến Tư Đồ trước mặt cô. Chính là vậy, Phương Đăng mới biết cha nuôi của Tư Đồ hy vọng con gái sau khi ông chết có thể đảm đương Lâu An Đường, cũng gửi gắm hy vọng vào sự nâng đỡ của Phó Kính Thù. Phó Thất nhất thời chưa đưa ra quyết định, cũng khó trách Phó Chí Thời đến cửa ải này tỏ ra cấp bách.
Đến tửu quán mà Phó Kính Thù chỉ định, Phương Đăng xuống xe, không để ý đến Phó Chí Thời. A Chiếu đã đứng trước cửa chờ cô, vừa thấy cô đã mặt mày hớn hở chạy lại. A Chiếu lúc trưởng thành và cậu bé gầy gò đáng thương lúc nhỏ nhìn vào cứ tưởng là hai người khác biệt, dáng đứng thẳng như ngọn lao, khi cười lên nét mặt rạng rỡ như mặt trời chiếu rọi. Từ khi ở cô nhi viện, cậu ta đã đi theo cạnh Phương Đăng không rời, lúc Phương Đăng phải sang Tây Á ba năm, cậu ta lăn lộn khắp nơi làm mấy chuyện lặt vặt. Phương Đăng liền nói với Phó Kính Thù, cô có thể không cùng đi với anh, nhưng nếu có thể, hy vọng anh có thể đem A Chiếu theo bên người. A Chiếu tính khí đơn thuần, nếu không để ý sẽ dễ dàng gây họa, nhưng bản tính cậu ta thuần lương, lại rất nghe lời của Phương Đăng và Phó Kính Thù, có Phó Kính Thù bên cạnh, cậu ta có thể học hỏi vài thứ, mà bên Phó Kính Thù lại cũng có người đáng tin cậy.
Cứ như vậy, những năm này A Chiếu cũng đang làm việc cho Phó Kính Thù, cậu ta xem Phó Kính Thù cùng Phương Đăng như anh chị ruột, chỉ cần việc họ an bài, cậu ta không có việc gì không nghe theo cả. Nhưng chị và anh lại không giống nhau, tính cách Phương Đăng tương đối, còn Phó Kính Thù tâm tư thâm trầm, vui buồn không ra mặt, A Chiếu vừa kính lại vừa sợ anh, cho nên ở sâu trong nội tâm cậu ta, ở bên cạnh chị Đăng thì thoải mái hơn một chút. Bình thường nếu anh Thất chưa giao việc cho cậu ta, cậu ta chỉ biết chạy về chỗ Phương Đăng, có không ít chuyện liên quan đến Phó Kính Thù đều do A Chiếu cho Phương Đăng biết. Đối với việc này, Phó Kính Thù cũng mắt nhắm mắt mở, hoặc là anh cũng hy vọng trong lúc mình bận rộn không có thời gian, A Chiếu còn có thể làm người liên lạc cho anh cùng với Phương Đăng.
“Chị, chị chưa ăn cơm tối sao, anh Thất nói chị bận rộn ở nhà chắc chắn không có thời gian, anh ấy nói sẽ xử lý công việc rất nhanh, chị vừa ăn vừa chờ anh ấy một lát”.
“Đến giờ anh ấy vẫn còn việc sao?” Phương Đăng thuận miệng hỏi.
A Chiếu nói: “Nghe nói anh Thất muốn mua lại miếng đất, bàn chuyện với người quản lý ở đây, dường như anh Thất rất coi trọng chuyện này”.
“Tiến triển thuận lợi chứ?” Phương Đăng nghe nói Phó Thất coi trọng chuyện này, liền hỏi thêm một câu.
A Chiếu nhún nhún vai: “Nghe nói có đối thủ cạnh tranh, cũng là người có chút lai lịch, nên trước khi chính thức bán đấu giá đều hẹn người phụ trách ra bàn chuyện. Tôi đoán anh Thất tự mình ra mặt, hẳn là không có gì không giải quyết được”
“Cậu đó, bình thường tôi để cho cậu học hỏi…”
Hai người vừa đi vừa nhẹ giọng trò chuyện với nhau,vừa đến cửa phòng tiệc thì đúng lúc cửa bên trong có người đẩy mạnh, một cô gái hơn ba mươi tuổi vội vã bước ra, phía sau là hai người nhân viên mặc Âu phục.
Sau đó Phó Kính Thù xuất hiện ở cửa.
“Hướng tổng đã có chuyện bận, hôm khác chúng ta gặp lại.” Anh thong thả gật đầu chào tiễn khách.
Phương Đăng dừng chân lại nhìn, người mà Phó thất gọi là “Hướng tổng” đó thân hình tầm thước, mái tóc dài búi gọn phía sau, nhìn qua là người chỉnh tề lão luyện, không thể nói là đẹp, nhưng chân mày cong mắt sáng, lúc cười nhìn rất thú vị. Chẳng qua lúc này nụ cười của cô có phần miễn cưỡng, hơn nữa lại còn có thâm ý khác.
“Dĩ nhiên, Phó tiên sinh có lòng chiếu cố như vậy, sau này nhất định có cơ hội tốt gặp lại, cứ để tôi làm chủ mời khách vậy”.
Phó Kính Thù mỉm cười ra vẻ nhún nhường: “Lúc nào cũng được, tôi sẽ chờ.”
Cô gái kia gật đầu, bước chân vội vàng rời đi, ngang qua Phương Đăng bỗng dưng quay đầu lại nhìn một cái.
“Em đến sao”. Phó Kính Thù nhìn về phía Phương Đăng, vẻ mặt giãn ra khá nhiều. “Cơm trưa cũng chưa ăn, anh nói không sai chứ. Nói sao anh cứ phải dán mắt vào em. Em ở bên này chờ anh một lúc, anh đã gọi món ăn rồi, có chuyện gì cứ bảo A Chiếu gọi anh”
Phương Đăng hỏi: “Vẫn chưa bàn chuyện xong sao?”
“Chưa, Đổng cục trưởng của cục Tài chính Quốc gia còn chưa đến”
“Người mới vừa rồi… là người cùng tranh mua đất với anh sao?”
“Phải”
Phương Đăng không khỏi có chút hoài nghi: “Vậy tại sao cô ấy lại đi ngay?” Nói đến đây, dường như đã hiểu ra chuyện gì, “Anh đã làm gì?”
Phó Kính Thù cười nói: “Cũng không có gì, chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô ta một chuyện, người nhà của cô ta đang trong bệnh viện phục hồi chức năng có thể sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn”
“Khó trách” Lần này Phương Đăng đã hiểu, cô nhớ đến ánh mắt của người con gái lúc nãy, không biết tại sao lại có cảm giác rợn người, cô hơi không vui: “Mảnh đất kia quan trọng vậy sao?”
“Hướng Viễn cô ta rất lợi hại, đối với người hay công việc đều rất khác thường. Em quên anh đã nói rồi sao, đánh rắn phải đánh bảy tấc” (1). Lúc Phó Kính Thù nói mấy lời này, thần sắc vẫn nhu hòa, không nhanh không chậm, giống như lúc ôn tồn đứng cạnh cô mà đàm luận về chậu hoa mỹ nhân tiêu.
Trong lòng Phương Đăng có chút bất an, còn chưa nghĩ ra muốn nói gì, từ ngoài cửa chính quán rượu đã có người bước tới, đứng sau lưng Phó Kính Thù rỉ tai nói mấy câu. Phó Kính Thù sau khi nghe xong, im lặng gật đầu.
Nếu như nói lúc Phó Chí Thời xuất hiện thì chẳng qua Phương Đăng có cảm giác ghê tởm, nhưng lúc nhìn thấy người bên cạnh Phó Kính Thù, đầu óc cô muốn nổ tung. Phương Đăng không kể người đó vẫn còn ở đây, thay đổi ngay sắc mặt, nhìn thẳng Phó Kính Thù hỏi: “Anh ta tại sao lại ở đây?”
Người đứng sau Phó Kính Thù không hề ngạc nhiên khi thấy Phương Đăng, trên mặt nhoẻn ra nụ cười mà cô quá sức quen thuộc, hơi cúi đầu chào: “Phương tiểu thư khỏe chứ, lâu rồi chúng ta không gặp”
“Phó Thất, em hỏi anh lần nữa, anh ta rốt cuộc tại sao lại ở đây?”
Phó Kính Thù quay người nhìn người nọ, anh ta hiểu ý, mau chóng đi khỏi tầm mắt Phương Đăng.
“Em xem, em gấp chuyện gì”. Phó Kính Thù cười lắc đầu nhìn Phương Đăng, sau đó nhìn sắc mặt tái mét của cô rồi nói: “Anh không muốn thấy em như vậy, mới không nói chuyện của anh ta cho em biết”.
Phương Đăng hất bàn tay anh đang cố cầm lấy tay cô ra, lạnh lùng: “Anh không nhớ hắn là ai, anh điên rồi sao? Trước đây suýt chút nữa anh đã chết trong tay hắn”.
“Phương Đăng, chuyện bắt cóc trước đây chúng ta căn bản không chứng cứ”. Phó Kính Thù nhẹ giọng.
“Chính là không có chứng cứ mới để cho hắn nhởn nhơ đến bây giờ! Trong lòng anh biết rất rõ chuyện gì xảy ra, hắn ta là đồ cặn bã, sao anh có thể cùng hắn… Đừng nói với em, hắn đang làm việc cho anh”
Phó Kính Thù không nói gì, coi như là âm thầm thừa nhận.
Phương Đăng giận dữ quay lại, A Chiếu cũng rụt đầu rụt cổ chuồn ra xa, xem ra chuyện Thôi Mẫn ở cạnh anh không phải là ngày một ngày hai, chỉ có cô không hay không biết.
Phương Đăng cảm thấy máu trong người trào lên não, Thôi Mẫn tay chân không sạch sẽ chẳng nói gì, cô tin chắc nếu không có hắn ở sau lưng xúi giục, cha cô Phương Học Nông tuyệt đối chẳng bị ma quỷ che mắt mà bắt cóc Phó Thất, cuối cùng phải chết yểu. Lời muốn nói dâng lên miệng, nhưng cũng không biết nói từ đâu, mắt đỏ hoe.
“Sao anh lại như vậy…!” Tiểu Thất của cô, dù trong lòng có sự kiên trì của anh, cũng có thể vì người mình quan tâm làm mọi cách, nhưng đến giờ anh không phải người xấu. Anh làm sao có thể cùng hạng người như Thôi Mẫn sánh vai thân mật?
Thái độ của Phương Đăng lúc này so với giận dữ càng làm cho Phó Kính Thù không biết phải làm sao. Tay anh đặt lên bả vai cô như muốn trấn an, một lần nữa bị cô hất thẳng.
“Em nghe anh nói đã, Phương Đăng, anh biết rõ hắn là hạng người gì. Nhưng có lúc “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, hạng người như hắn ngược lại để bên người lại an toàn nhất. Hắn không phải chỉ vì một chữ “lợi” hay sao, anh cho hắn điều hắn muốn, hắn chỉ biết cúi đầu làm việc cho anh. Ở trước mặt anh hắn còn không dám nói lên suy nghĩ, huống chi có một số việc chỉ có hạng người như vậy mới dám ra tay”. Phó Kính Thù bất đắc dĩ nói với Phương Đăng.
Phương Đăng không thể chấp nhận những lời này: “Người nhà của đối thủ cạnh tranh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là do hắn ban cho sao?”
“Hắn biết nên làm đến mức nào, anh sẽ không để hắn làm quá mức. Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ trong kinh doanh, cũng chẳng qua là gạt người thôi. Em nghĩ Hướng Viễn cô ta là hạng người lương thiện gì, nếu anh không làm như vậy, cô ta cũng…”
“Đủ rồi!” Phương Đăng không muốn nghe nữa, cô dùng ánh mắt có chút mơ hồ nhìn người đối diện, họ đã quá lâu không gặp, cô còn nghĩ trên đời này có những thứ không bao giờ thay đổi, có phải anh vẫn là Tiểu Thất trong Phó gia hoa viên ngày đó hay không?
“Em không thể coi như chưa nhìn thấy hắn sao?” Đã lâu rồi Phó Kính Thù mới nếm cảm giác bại trận, môi anh mím chặt: “Tóm lại anh tuyệt đối không để hắn tổn thương em. Phương Đăng, anh đã nhẫn nại quá lâu, anh không thể để em ở trước mặt anh ngăn cản chuyện này. Người khác thấy một bãi cỏ, liền muốn chà đạp nó. Anh phải cho họ biết, trong bãi cỏ mềm kia còn che giấu một con rắn độc, Thôi Mẫn chính là con rắn do anh nuôi lớn”.
Phương Đăng lạnh lùng: “Phó Chí Thời là con chó, Thôi Mẫn là con rắn độc do anh nuôi. Phó Thất, đối với anh mà nói, em là gì hả?”
(1) – Đánh rắn bảy tấc: Đánh ngay vào buồng tim khiến rắn chết ngay tại chỗ. Ý nói đánh một phát phải nhắm trúng đích mới có thể khiến đối phương không thể phản kháng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT