Phương Học Nông đi vòng vo trên đảo một hồi, uống xong nửa bình rượu ngon vẫn còn tiếc rẻ ngửa lên lắc mạnh, vừa đi vào quán cơm nhỏ trên đảo, ăn một bữa no nê rồi đi ra, ngẩng đầu lên trời thả một vòng khói. Ông ta không đi mai táng cho Đổng gia, mà là dọc theo bờ biển ngoài đảo nhắm hướng Đông đi tới.
Phía Tây Qua Âm Châu địa thế rất bằng phẵng, dân số đông đúc, dân cư cùng cửa hàng buôn bán đa số đều tụ tập ở đây; phía Đông chỉ có bãi biển và núi đá chiếm cứ, trước đây từng có một thương cảng nhỏ, khi xây xong bến phà, hơn mười năm qua đã trở nên hoang phế. Phương Đăng không quen thuộc địa hình xa xôi ở đây bằng cha cô Phương Học Nông, thêm nữa do đường mòn chỉ có đồi núi xanh mướt trùng điệp che phủ, cô cũng ít dám đến gần.
Mùa đông bắt đầu đến, trời tối rất nhanh, gặp cơn mưa nhỏ làm cho khí trời càng thêm lạnh lẽo, còn sớm nhưng hòn đảo nhỏ đã bị hoàng hôn bao phủ. Phương Đăng còn nghi mình đi lạc, nhìn phía trước không thấy bóng cha đâu. Ngang qua công trường quán rượu mới xây, gặp mấy người đang đi từ từ trên đường, đừng nói là cư dân trên đảo, ngay cả khách du lịch hiếu kỳ cũng ít khi nào sang bên này đi dạo.
Trên sườn núi có vài tòa nhà đổ nát nằm lẻ tẻ, đa số là nhà cũ do người nước ngoài xây dựng, cách đây khá lâu vì trên đảo lại một lần nữa quy hoạch nên họ bỏ ra ngoài, nhưng nhà thì không phá bỏ, ở giữa những bụi rậm tối om trên sườn núi còn lộ ra mấy nóc nhà. A Chiếu từng nói ở phía Đông hòn hảo là nhà xác cũ của bệnh viện, còn có cả trường bắn, mỗi khi gặp chiến tranh hay phong trào vận động, trên đảo đều có người chết yểu, đều là đem chôn cạnh bên trường bắn. Không biết A Chiếu nghe mấy chuyện này ở đâu, Phương Đăng nửa tin nửa ngờ, nhưng gió biển và mưa lạnh liên tục bay vào cổ áo cổ, mỗi một góc ấm áp trên người cô đều bị hơi lạnh chiếm hữu. Mỗi khi bước tới trước một bước, trời như tối lại thêm một chút, mấy bụi rậm trên sườn núi phát ra âm thanh thê thiết đáng sợ, cô bắt đầu tin A Chiếu nói không sai. Nhưng cô không thể quay lại, nơi này càng không phải nơi người bình thường nên đến, càng cất giấu sự thật mà cô đang tìm kiếm.
Phương Đăng lần theo đường mòn đi sâu vào sườn núi bị cỏ che lại, không bao lâu sau đã nhìn thấy một căn nhà ba tầng, cửa sổ mục nát, lúc trời tranh sáng tranh tối nhìn giống như miệng con quái thú khổng lồ. Cửa chính treo một bảng hiệu, trong ánh sáng lờ mờ, nhìn kỹ hơn thì dường như là mấy chữ màu đen “Sở Y Tế Qua Âm Châu”, thì ra nơi đây là bệnh viện cũ mà A Chiếu nói đến. Trong bụi cỏ ven đường có một tàn thuốc chưa tắt, cô nhặt lên, chính là điếu thuốc khi nãy cha cô vừa thả khói, điều này chứng tỏ cô không đi lạc đường. Phương Đăng định thở phào, nhưng thật ra trong lòng lại càng lo sợ hơn, đúng lúc này, cô mơ hồ nghe được tiếng người nói chuyện.
Thanh âm kia theo gió bay tới lúc xa lúc gần, cô dừng lại lóng tai nghe ngóng hồi lâu, tiếng người tựa như ở đằng sau dãy nhà của sở y tế cũ vọng tới, cẩn thận nghe thêm một chút, loáng thoáng hình như là mấy gã đàn ông đang trò chuyện với nhau, trong đó có cả âm thanh dường như rất quen thuộc, tưởng chừng như có thể nghe đối phương nói gì, nhưng cơ hồ lại không thể nghe rõ.
Phương Đăng không dám tùy tiện đến gần, lại cũng không chịu lùi đi, đành phải giấu mình trong bụi cỏ ven đường như chú mèo hoang. Tiếng nói chuyện kéo dài một lúc rồi ngưng lại, một lát sau lại vẳng tới, có giọng nói lộ ra sự kích động không ít, từ nói chuyện với nhau dần dần trở thành tiếng cãi cọ. Bụi cỏ vừa ướt vừa lạnh, cô nấp co ro trong đó gần nửa giờ, trời đã hoàn toàn tối đen, xa xa phía Tây hòn đảo có ánh đèn như là đèn nhà ai đó. Đỉnh núi cùng với bầu trời dường như liền thành một mảnh, cô có cảm giác mình và đống cỏ hoang bùn nát ven đường hòa nhập nhau thành một khối.
Tiếng cãi vả đằng kia càng lúc càng nghiêm trọng, dường như có ai đang đập bể vật gì đó cho hả giận, Phương Đăng còn chưa kịp quyết định mình có nên đến gần một tí hay không thì đối phương đã lớn tiếng rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện, thanh âm kia chợt gần lại, còn kèm theo bước chân nặng nề, chính là hướng về phía cô mà đi tới.
Phương Đăng hoảng quá, vội vàng nép vào sát tường tòa nhà sở y tế bỏ hoang, cuộn tròn vào góc tường ở dưới cửa sổ. Cô không biết họ có nghe được âm thanh phát ra khi cô di chuyển hay không, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không dám thở mạnh, lại không đi vững vì hai chân tê dại do phải ngồi một tư thế quá lâu.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bọn họ đã đi đến bên ngoài sở y tế cũ.
“… Tao đã nói trước, lời của thằng chết tiệt kia không tin được, còn tưởng đâu mó được một mớ, nào ngờ làm ăn lỗ vốn, mẹ kiếp, thật xui xẻo!” – Tiếng người phun mạnh nước bọt lên mặt đất.
Một giọng nói khác hơi khàn khàn tiếp lời: “Ai mà biết, lúc đầu hắn ba hoa chích chòe, nói tiểu tử kia có nhiều tiền, tao còn cho là hắn ta nói thật, mày nghĩ coi, nó sống ở đó…”
May mắn là mấy người vừa đi tới chỉ lo trách cứ lẫn nhau, không phát hiện ra có người núp trong tòa nhà hoang cách đó mấy bước. Thanh âm của họ cùng tiếng bước chân từ từ đi xa, hình như đi dọc về con đường của Phương Đăng lúc đến.
Thính giác của Phương Đăng cho cô biết giọng nói vừa rồi là của hai người đàn ông với khẩu âm ngoại tỉnh rất xa lạ, người cô muốn tìm cũng không có ở đây. Cô cuộn mình trong góc co người chờ đợi hơn mười phút, xác định rõ hai người đó đã đi xa không thấy quay lại, mới cử động tay chân tê cứng như sắp rời khỏi cơ thể mình để từ từ đứng dậy.
Lúc này cô mới cảm giác được hơi lạnh âm u trong căn lầu bỏ hoang còn đáng sợ hơn cả trong bụi cỏ, không khí tựa như chứa đựng một mùi vị chán chường của năm tháng cũ. Chung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót đều không có, cảm giác hoảng sợ bắt đầu ập đến, cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa, vì ẩn trong bóng tối xa xôi có những thứ làm cô đau đớn hơn là nỗi sợ hãi của bản thân mình.
Phía trên sở y tế cũ khoảng mười mấy thước là một căn nhà gạch nhỏ, nhìn sơ qua chiều rộng chỉ hơn nhà vệ sinh công cộng không bao nhiêu, hơn nữa còn có hai tầng. Ngôi nhà này cách xa đường đồi, cỏ cây bụi rậm che lấp âm u, đừng nói là buổi tối, ban ngày còn chẳng có ai qua lại, nhìn không kỹ cũng khó mà phát hiện có một nơi như vậy.
Trên chiếc ghế rách nát cuối hành lang là một người đàn ông với dáng vẻ sầu não khổ sở ngồi bất động, dựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, hắn cạn đến giọt rượu sau cùng trong chai, rượu thật ngon, đáng tiếc không đủ để hắn say khướt. Hắn cảm thấy đau đầu, giống như ai đó cầm quả chùy to ghim vào đầu hắn, mỗi cái giáng xuống kèm theo tiếng thét chói tai: ‘Họ đều xem thường mày!” Hắn muốn hét to, nhưng gần hai mươi năm sống cuộc đời chán nản, đến bản năng này cũng không thể giữ lại, ngay cả oán hận cũng im hơi lặn tiếng, cúi thật thấp như con rắn trong bụi cỏ.
Từ chỗ đang ngồi hắn có thể đem hết mọi động tĩnh trước mặt mà thu vào tầm mắt, đúng là nơi canh gác tốt. Hắn vốn là nên phấn chấn tinh thần, dù sao trên cõi đời này hắn cũng làm không ít chuyện lớn. Nhưng ai sẽ ở bên hắn đây? Chủ thì coi hắn như trò hề, bạn bè thì coi hắn như phân chó. Hắn đã đào cái hố to để tự chôn mình, hay là từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ở trong đáy hố, cho đến giờ cũng chưa thể bò lên.
Chợt hắn ta nghe được tiếng chân người đi trên cỏ. Bọn họ đổi ý sao? Không có ánh sáng, hắn quơ cây đèn pin trong tay lên quét hai vòng, rồi ánh sáng của đèn chiếu vào một gương mặt mà có nằm mơ ông ta cũng nghĩ sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Gương mặt trắng trẻo đó trong ánh đèn sáng càng giống như không có chút máu, cô lấy tay che trước mặt, thần sắc hoảng hốt nhưng lại không né tránh.
“Mày..! Mày làm sao mà chạy đến đây được?” Hắn ta đột nhiên muốn đứng dậy, nhưng do quá say nên dưới đất quay cuồng, cơ thể rung động, ánh sáng của chiếc đèn pin cầm trong tay cũng trở nên lảo đảo.
Dường như cô thấy rõ ông ta như vậy, bước từng bước lại gần, cuối cùng dừng lại phía dưới hành lang ngắn.
“Anh ấy còn sống chứ?” giọng nói của cô khô khốc, giống như là đang ở ranh giới tuyệt vọng. Thật kỳ lạ, những lời này có cảm giác như rất nhiều năm trước hắn cũng nghe được từ một cô gái khác, hai âm điệu giống nhau, giống ở sự tuyệt vọng, cùng hỏi ông ta một vấn đề, vì vậy hắn trở nên hoảng loạn.
“Mày nói ai? Tao hỏi mày tới đây làm gì?” Hắn giận dữ hỏi, lại phát giác giọng nói của mình cùng cây đèn pin cầm trong tay đang run rẩy. “Mày theo dõi tao sao?”
Cô chưa nghe được câu trả lời mình muốn, bắt đầu đi từ từ lên lầu.
“Nói cho tôi biết, anh ấy còn sống chứ?” Cô hỏi lại lần nữa, dường như tất cả xung quanh đều không quan trọng, đây là quan tâm duy nhất của cô.
Phương Học Nông bị chọc giận, “Nó là ai hả, thứ nghiệt chủng yểu mạng đó lại quan trọng đến vậy sao? Sớm biết vậy tao đã giết nó rồi, nó chết rồi thì tất cả đều chấm dứt”.
Thần sắc Phương Đăng rõ ràng nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất anh còn sống, chỉ cần còn đường sống là còn cứu vãn được.
Cô hỏi cha mình: “Sao lại làm vậy? Ông có biết mình đang làm gì không?”
“Mày đừng đến đây”. Phương Học Nông đứng cản ngay lối đi dưới hai bậc thang. “Lẽ ra tao nên sớm làm vậy, cái lũ họ Phó đó đều là thứ gây họa, không đáng được đối xử tốt. Muốn sống thì phải hao tài, tao muốn lấy những thứ tao phải có”.
“Trước kia tôi còn nghĩ ông chẳng qua là uất ức, nào ngờ ông đã nổi điên”.
“Mày đứng lại, dám đi lên nữa tao sẽ đâm nó chết ngay.”
Phương Đăng đứng ở hai nấc thang cuối cùng của cầu thang hẹp, bước đến chỗ người đàn ông đang gần như phát điên lên, cô nhìn mặt ông ta, dùng giọng nói van nài.
“Cha, cha thả anh ta ra đi. Tìm không thấy người, lão Thôi nhất định sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó cha không thoát được đâu.”
“Hắn dám! Lão già đó nếu dám báo cảnh sát, tao cũng không cần sống nữa, hắn chờ nhận xác đi. Tao bảo mày đừng có cử động mà!” Phương Học Nông miệng hùm gan sứa cảnh cáo, có lẽ do Phương Đăng kêu một tiếng “cha” khiến ông ta có phần dao động, ông ta chỉ về phía trước nói: “Mày về đi, chuyện này không liên quan đến mày”.
“Sao lại không liên quan? Cha thả anh ta ra đi, con sẽ xin anh ấy, anh ấy sẽ nghe lời con, lúc đó cha còn đường sống”.
“Tao cần nó cho tao đường sống sao? Bây giờ nó phải quỳ lạy cầu xin tao! Nha đầu, mày nghe đây, tránh xa nó ra đi, tao không muốn mày giống cô cô, bọn chúng không phải là người tốt…”
“Vậy cha là người tốt sao? Cha xem cha đang làm chuyện gì, nếu cô cô Chu Nhan biết được cũng sẽ hận cha đến chết” – Phương Đăng ứa nước mắt.
Bàn tay cầm đèn pin của Phương Học Nông càng rung mạnh hơn, “Bọn mày biết gì? Tao cũng vì muốn tốt cho chúng mày thôi. Đời này tao còn trông cậy vào cái gì chứ? Là tao uất ức, bọn mày xem thường tao, tao còn có thể sống vì ai? Ít nhất còn vớ được một mớ tiền sắm quan tài. Lúc đó tao đã không thể để cô cô mày sống những ngày tốt đẹp, xong việc này, mày sẽ có được chút tiền, sống vậy không tốt sao, đừng có nói là tao không làm được gì cho bọn mày nhé?”
Phương Đăng bị mấy lời nói hoang đường này chọc phát điên, khóc lớn: “Tôi cần loại tiền này sao? Chu Nhan cô cô chết rồi, xương cốt đều đã thành tro bụi, cha còn nói muốn tốt cho cô cô, khi cô cô còn sống cha đã làm gì, người bị nhốt trong này là ai cha không biết sao? Là con trai của cô cô, là cháu họ của cha đó”.
“Láo, nó không phải!” Hai mắt Phương Học Nông trợn tròn lên, hơi thở hổn hển gấp gáp. “Tao đã nói nó là tạp chủng, là tạp chủng!”
Phương Đăng thừa dịp ông di chuyển chỗ khác, nhanh chóng lao về phía cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa chặt.
“Dù cha có hận, anh ta cũng do cô cô sinh ra. Mở cửa, thả anh ta ra!”
Miệng Phương Học Nông mở ra rồi khép lại, sau cùng cắn chặt môi nói: “Đứa bé do cô cô mày sinh ra đã sớm chết rồi, trong kia là tiểu tạp chủng, bị ném bên ngoài cô nhi viện. Nếu không phải vì sợ cô cô mày lúc đó không thể sống nổi, tao liệu có bế nó về không? Đây là chuyện làm tao ân hận nhất, nếu biết trước dù có đứa bé thì thằng súc sinh Phó Duy Nhẫn kia vẫn bỏ cô cô mày lại một mình, tao đã để cho tiểu tạp chủng này chết rét tối hôm đó rồi, ai mà ngờ nó lại trở thành oan gia”.
Phương Đăng bị câu nói này của ông ta làm sợ đến ngây người, đứng như trời trồng, nhất thời quên mất mình đang tìm cách mở cánh cửa nặng nề.
“Cha điên thật rồi.” Cô khó lòng tin những gì cha mình nói.
“So với bọn mày tao còn rất tỉnh. Cô cô mày ngốc, mày còn ngốc hơn. Cứ tưởng đó là hạng công tử nhà giàu dát vàng ở trên người. Phó Duy Nhẫn coi như là kẻ thất bại đi, ngay cả trong cái nhà đổ nát đó cũng chẳng có gì. Đều là thứ lai lịch bất minh! Tao vì chìu ý cô cô mày cả đời này im lặng, để nó giả vờ mà sống trong căn nhà lớn, tự cho là bản thân có tổ tông danh tiếng, làm ày hồn xiêu phách lạc. Nhưng bây giờ một chút quan hệ cũng không, mấy kẻ có tiền kia đều biết nó chỉ là thứ tạp chủng, biết rõ nó bị trói ở đây mà một phân tiền cũng không chịu đưa ra, để nó ở chỗ này chết cũng được sống cũng không màng!”
“Im đi, cha im đi…” Toàn thân Phương Đăng mềm nhũn, ngay cả giọng nói cũng trở nên rất mong manh. Chẳng lẽ đây chính là lý do hai người đàn ông lạ mặt khi nãy bỏ đi sao?
“Mày không tin hả, ông nói ày biết, năm đó con trai của cô cô mày do chính tay tao đem chôn ở ngay phía sau trường bắn. Chu Nhan trước khi chết còn xin tao đem tro cốt của nó chôn cùng ở đó. Tao không làm, nó quá ngu ngốc, chính là họ Phó đó đã làm hỏng đời của nó, sau khi chết tao cũng muốn cho nó tránh xa bọn họ ra… Mày cũng tránh ra bọn chúng ra cho tao, bằng không mày và cô cô mày sẽ đều có chung kết quả”.
“Tôi bất kể, cha thả anh ta trước đi!” Phương Đăng hồi phục lại tinh thần, cố gắng lục trên người cha mình tìm chìa khóa, bị Phương Học Nông hất ra, một lần nữa văng đụng lên cánh cửa.
“Chìa khóa đâu? Cha tha cho anh ấy đi. Coi như anh ấy không phải là con trai của cô cô, dù gì cũng là một mạng người. Anh ấy chưa bao giờ làm hại cha mà.”. Cô vẫn chưa bỏ cuộc, kéo cánh tay của Phương Học Nông xuống.
“Sao hả? Ông còn tưởng có thể kiếm được một mớ, dù gì cũng chính tao bồng nó giao cho cô cô mày, để mười mấy năm nay nó ăn sung mặc sướng. Nào ngờ cái thứ nghiệt chủng đó không có bao nhiêu tiền, còn đem lại rắc rối cho ông. Cái Phó gia Hoa viên chết tiệt đó không ai tốt, dù nó không phải là người của Phó gia, cũng cùng tâm địa xấu xa như đó, thả nó đi, tao cũng không còn đường sống, thà là mất cả chì lẫn chài, mày còn có thể rời xa nó.” Phương Học Nông cắn răng nghiến lợi, nhất định thoát khỏi sự lôi kéo của con gái.
“Không đâu… Tôi sẽ xin anh ấy…”
“Xin nó? Không phải mày nói là tao uất ức sao, cả đời này tao chịu không ít sỉ nhục rồi. Ai tao cũng không xin, một chút tiền cũng không có, cùng lắm thì tất cả đều chết ở đây! Buông tay! Nếu không ông đánh chết mày!” Sức Phương Đăng không tệ, chất men trong người Phương Học Nông phát tác, trong lúc giẫy giụa làm rơi đèn pin trong tay xuống, ông ta hét ầm lên như một người điên: “Mày không đi, tao sẽ giết nó ngay!”
“Được, muốn chết thì tất cả chúng ta cùng chết!” Phương Đăng tuyệt vọng cầm vỏ chai rượu Phương Học Nông ném ở cạnh cửa lên, “Tôi nói một lần nữa, thả anh ấy ra!”
“Nó là gì của mày hả?” Mặt ông ta bị ánh sáng đèn pin đang lăn tròn dưới sàn nhà hắt vào như bóng ma, Phương Học Nông giơ tay lao đến tát Phương Đăng một cái, chỉa tay vào mặt cô mắng: “Tao là gì của mày, hả! Đồ khốn, dám đánh tao sao! Ông đây sớm đã không muốn sống nữa rồi!”
“Mở ra!” Phương Đăng không chịu lùi lại, hét lên một tiếng sắc nhọn đến chính mình cũng nhận không ra.
Mắt Phương Học Nông đỏ sòng sọc, bước tới một bước, miệng đầy hơi rượu nóng hổi phà vào mặt Phương Đăng: “Mày dám ra tay? Giết đi, mày không giết tao thì tao sẽ giết nó, đồ không biết xấu hổ…”
Tay Phương Đăng vung lên, vỏ chai rượu vỡ vụn ra trên đầu con sâu rượu, để lại một âm thanh nặng trĩu. Phương Học Nông ngẩn ra một lúc mới đưa tay sờ lên đỉnh đầu, như không dám tin vào mắt mình. Ngón tay chạm phải một chất lỏng sềnh sệch khiến ông ta điên tiết, gầm lên rồi lao đến chỗ Phương Đăng, Phương Đăng dùng hết sức đẩy hắn một cái, hắn loạng choạng té ngã xuống từng nấc thang một, lăn dài không có điểm dừng, từ trên đầu cầu thang bay thẳng xuống dưới, lưng đập vào vách tường thở hổn hển từng cơn một, trong nhất thời không thể nào cử động.
Phương Đăng buông tay, nửa mảnh vỏ chai rơi xuống đất, cô nhặt cây đèn pin vẫn còn sáng cầm lên tay, kinh hoàng chạy đến xem vết thương trên đầu của Phương Học Nông, bị Phương Học Nông hất mạnh tay ra. Hắn ta nguyền rủa cô thậm tệ, nhưng lại không cách nào ngồi dậy. Phương Đăng thấy phía trong nịt da của hắn treo chùm chìa khóa, thừa dịp hắn còn đang nửa tỉnh nửa mê, giật chùm chìa khóa xuống, run rẩy cắm vào ổ khóa.
Cảm tạ trời đất, chùm chìa khóa của Phương Học Nông chỉ có le que mấy chìa, sau hai chìa tra vào không mở được, Phương Đăng tưởng chừng như tim mình nhảy cẫng ra ngoài nghe tiếng kêu giòn của ổ khóa mở ra, cô vội vàng rút chìa ra đẩy cửa vào trong, dùng đèn pin đảo một lượt quanh phòng.
Đó là căn phòng hẹp không tới mười lăm mét vuông, không biết trước đây sử dụng làm gì, nhưng bây giờ bốn phía trống trơn, trừ một đống rơm rơi vãi trên mặt đất, mấy cái hộp cơm trống rỗng, còn có một người bị trói trên ghế ở góc phòng.
Vừa nhìn thấy Phó Kính Thù, nước mắt Phương Đăng lập tức trào ra, nhưng cô không bận tâm lau nữa, mặt mũi đầy nước, cô xông tới bên anh với tốc độ kinh hoàng, xé miếng vải bố đang buộc miệng anh ra, cúi người cởi sợi dây thừng đang trói chặt tay anh.
Đầu ngón tay của Phó Kính Thù bị buộc chặt lại sau lưng ghế, cổ tay bị ma sát hằn lên những đường máu nhạt, Phương Đăng cố hết sức mở, nhưng sợi dây thừng quá chặt, cô lại không có bất kỳ dụng cụ nào trong tay. Vừa ráng mở trói, Phương Đăng vừa cầm đèn pin trên tay kiểm tra động tĩnh ngoài cửa. Rốt cuộc một phút sau,dây thừng cũng bị cô kéo dãn ra, lúc đó ánh sáng của đèn pin rọi về sàn nhà phía cửa cũng bị che lại, Phương Học Nông ôm đầu lảo đảo đi vào.
Miệng ông ta lẩm bẩm không ngừng: “Tiểu tạp chủng, tiểu tiện nhân…”. Phương Đăng dùng hết khả năng cởi dây thừng ra, tay của Phó Kính Thù lúc này cũng đẩy sang hai phía, cuối cùng thoát khỏi sự trói buộc. Phương Học Nông thấy vậy, vội vàng lao tới, cầm trong tay nửa chai rượu vỡ mà khi nãy Phương Đăng ném xuống.
Chân của Phó Kính Thù còn vướng sợi dây giữa hai chân ghế, anh né người tránh, mang theo cả ghế lật xuống đất. Phương Đăng nhanh chóng nhảy đến ôm lấy eo cha mình.
“Cha, đừng vậy mà, đánh cha bị thương là tôi, bỏ qua cho anh ấy đi!”
Lúc này Phương Học Nông bỗng dưng mạnh đến bất ngờ, máu chảy xuống gần nửa mặt hắn. Cổ họng hắn phát ra một thứ âm thanh quái đản, giọng khàn khàn định nói gì đó, trong lúc hỗn loạn, Phương Đăng chỉ nghe được: “Nó một lòng một dạ yêu mày, cho là đứa bé có thể giữ được mày… mày lại nói nó là kẻ trộm…Đến trước lúc chết nó vẫn hỏi tao, tại sao cuộc đời này lại như vậy… Ai nói cho tao biết… Mày phải xuống dưới thay nó làm trâu ngựa…”
Nhìn bộ dạng ông ta dường như không còn phân biệt được trước mắt mình là ai nữa, Phương Đăng không thể cản một người như vậy, bị ông ta kéo xềnh xệch theo về hướng Phó Kính Thù.
“Tỉnh lại đi, anh ta không phải Phó Duy Nhẫn. Tôi đưa cha đi bệnh viện, để anh ấy đi có được không?”
Phó Kính Thù té ngã trên đất, oằn người cố sức tháo sợi dây thừng dưới chân. Phương Đăng sợ Phương Học Nông tổn thương Phó Kính Thù nên lắc mình lên phía trên chắn giữa hai người họ, thử dùng cách giả ma nhát quỷ để đẩy Phương Học Nông ra xa.
Phương Học Nông nhìn chằm chằm vào cô.
“Chuyện gì tôi cũng vì cô mà làm, tôi không có gạt cô. Đứa bé chết, vì không muốn cô thương tâm, liền tìm cho cô đứa khác, tôi biết cô muốn hắn ta ở lại bên cô và đứa bé… Cô nói muốn tôi đưa cô rời khỏi Qua Âm Châu, muốn tôi vĩnh viễn không tiết lộ chuyện đứa bé trong Phó gia Hoa viên là nghiệt chủng… tôi đều vì cô mà làm, tôi là thứ phế nhân vô dụng, chỉ có thể làm được những thứ này…Cô nghĩ cho họ, họ có nghĩ cho cô không?”
“Tôi biết… tôi biết…” Phương Đăng không dám nói trái lời, hy vọng có thể kéo dài thời gian cho người ở phía sau.
“Chu Nhan, đến giờ cô vẫn xem thường tôi sao?” Phương Học Nông thở hổn hển, sự chú ý vẫn còn dồn vào Phương Đăng đang chắn trước mặt mình.
Phó Kính Thù cuối cùng cũng thoát khỏi sợi dây dưới chân, cố sức đứng lên. Nhưng anh đã bị cột vào chiếc ghế này gần một ngày một đêm, không một giọt nước, toàn thân khó lòng động đậy, tay chân rời rã như không phải nằm trên cơ thể chính mình. Phương Học Nông nghe được tiếng động, đẩy Phương Đăng qua một bên.
“Phó Thất, anh đi nhanh đi”.
Phương Đăng muốn cản Phương Học Nông lại, nhưng Phương Học Nông ép sát cô vào tường, chỉa mảnh chai bén nhọn vào cổ cô.
“Mày không phải Chu Nhan! Đồ khốn kiếp chỉ nghĩ đến người ngoài, biết vậy tao đã không nuôi lớn mày.” Mặt mày Phương Học Nông dữ tợn, nhưng mảnh chai cầm trong tay đã không còn sức mạnh.
Phó Kính Thù không đời nào chịu bỏ lại cô, anh cầm chiếc ghế dưới đất lên đập mạnh vào phía sau của Phương Học Nông, cố gắng để hắn buông tay.
“Ông nói láo!” Anh lớn tiếng đáp lại Phương Học Nông, “Ông là kẻ gạt người, hồ ngôn loạn ngữ!”
Dù mới vừa được thoát ra, ngay cả đứng còn chưa vững nhưng lực đánh xuống vẫn không nhẹ, Phương Học Nông rên lên một tiếng, nhưng tay vẫn không chịu rời ra. Phương Đăng thấy Phó Kính Thù giơ ghế lên lần nữa, liền lớn tiếng van xin: “Ông ta chỉ điên thôi! Anh đi nhanh đi, còn có đồng bọn đó!”
Phó Kính Thù do dự một chút, ném băng ghế xuống, dùng tay không cố kéo Phương Học Nông ra khỏi Phương Đăng. Phương Học Nông có chết cũng không buông tay, Phương Đăng cảm thấy đau buốt ở cổ, cô biết mảnh chai đó như lưỡi dao có thể dễ dàng đâm xuyên qua cổ mình. Mũi cô tràn đầy mùi máu tanh, không biết là máu của Phương Học Nông hay máu của cô. Trong phút chốc một ý niệm trống rỗng chạy qua đầu cô, có lẽ ông ta thật sự là cha ruột của cô, nếu không tại sao mùi máu này lại giống nhau đến vậy.
Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy máu Phương Đăng chảy ra, mảnh chai kề vào cổ cô cũng trở nên dịu lại, cô dùng cơ hội này đẩy mạnh một cái, Phó Kính Thù cũng nắm cánh tay Phương Học Nông kéo ra giúp cô thoát thân, trong lúc giằng co Phương Học Nông ngã mạnh xuống đất, thân thể nặng nề đập xuống sàn nhà xi măng một cái, phát ra âm thanh thật lớn, sau đó thì trở nên im ắng.
“Cô sao rồi?” Phó Kính Thù cầm đèn pin lên xem vết thương trên cổ của Phương Đăng.
Phương Đăng lấy tay che vết thương, máu cũng không ra nhiều như cô nghĩ, chắc là chưa tổn thương động mạch.
“Còn chưa chết”. Cô thất thần đáp lại, nắm tay Phó Kính Thù, sợ hãi nhìn Phương Học Nông nằm dài trên mặt đất.
Phó Kính Thù đẩy cô ra sau lưng mình, vừa đề phòng vừa cúi xuống cầm bả vai Phương Học Nông mà lật nhẹ lại. Phương Đăng nhất thời che miệng kêu lên một tiếng bi thương, Phó Kính Thù cũng há hốc miệng cứng đơ, mảnh vỡ thủy tinh cắm thẳng vào yết hầu của Phương Học Nông, máu chảy như suối trên sàn nhà, Phương Học Nông co quắp giật giật vài cái, dần dần bất động.
Hai người trẻ tuổi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ điếng hồn, kinh ngạc đứng yên tại chỗ, quên cả trốn chạy, cũng không hề kêu cứu. Nước mắt trên mặt Phương Đăng đã khô đi trong không khí lạnh lẽo như băng giá, dường như tất cả xung quanh đều biến mất, chỉ cảm giác duy nhất bàn tay của anh, nắm tay cô thật chặt, giống như đang dựa vào nhau, như là sẽ ở bên nhau mãi mãi.
“Đi”. Phó Kính Thù nhanh chóng phản ứng, nơi này không phải là chỗ có thể ở lâu, nói không chừng đồng bọn của Phương Học Nông đang quay lại.
Phương Đăng mặc cho anh dắt tay cô rời khỏi căn nhà ác mộng, theo con đường mòn vắng vẻ bên bên sườn núi chạy như điên về hướng biển. Màn đêm bình lặng yên tĩnh của Qua Âm Châu đang ở phía trước chờ đợi họ.
Khi Phương Đăng cùng Phó Kính Thù dừng lại ở con đường sáng rực ánh đèn đầu tiên, mới phát hiện đêm nay khắp nơi nơi ở Qua Âm Châu đều treo đèn kết hoa, người đi đường đông đúc nhộn nhịp kéo về trung tâm hòn đảo nhỏ, ánh điện sáng như ban ngày, mọi người ai cũng giữ nụ cười trên mặt, nhà nào cũng treo lồng đèn đỏ ngoài hiên rất náo nhiệt. Cả hai đều quên, hôm nay là Nguyên đán, một năm mới lại bắt đầu.
Người bán hàng rong nữa đêm nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại rồi dốc hết toàn lực chạy khỏi nơi đó, mới phát hiện bóng tối địa ngục ở đằng kia và hơi thở ấm áp náo nhiệt tràn đầy mùi vị cuộc sống trước mắt cách nhau cũng không quá xa như tưởng tượng, như bên kia là đèn hoa rực rỡ, còn ngoài biển xa là màu đen trải dài vô biên vô tận.
Họ đang trốn chạy sao? Hay vừa lạc vào con đường dài xa lạ?
Họ đã đi qua, bỏ hoàn toàn mọi thứ lại đằng sau?
Họ từ đâu tới, lại có nơi nào để đi không chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT