Chúng tôi đến cửa hàng, một gara cũ kỹ có mặt trước nhìn ra con hẻm, một căn hộ nhỏ bé nằm bên trên. Tôi lấy từ trong túi ra chùm chìa khóa, mở cửa ngách và bước vào bên trong, bật đèn.

Sàn nhà màu bê tông sẫm với nhiều vết rạn; Những bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy treo lủng lẳng trong những chiếc lồng cong vênh; Khu vực quầy đầy các hộp dụng màu đỏ và bạc xen kẽ nhau được treo trên móc trải dọc theo bức tường; Những chiếc xích từ trần nhà thả xuống để giữ những động cơ; Một khung kim loại của chiếc Mustang Shelby GT đời 1966; Vài lon nhựa rác khổng lồ màu xám bạc và gạt tàn thuốc đầy tràn; Chai bia bị bỏ rơi cùng vài hộp bánh pizza…

“Nó không quá nhiều, nhưng nó là của anh.” Tôi cười lớn. “Nó thực sự, thực sự là không quá nhiều nhặn gì. Anh không thể tin nổi là anh đã mang em đến đây. Chỗ này quá bẩn và xấu xí.”

Lần đầu tiên tôi nhìn nơi này theo một cách như thế. Trước giờ tôi chưa từng mang cô gái nào về đây. Tôi đã đưa nhiều cô gái về chỗ mình, nhưng chẳng ai muốn nhìn cửa hàng của tôi, họ chỉ hứng thú với chiếc giường. Tôi nhìn quanh, dò tìm những thứ mà em phải nhìn.

Rồi em khiến tôi phải ngạc nhiên, “Em thích nó. Chỗ này giống như … ở nhà í. Đây là một nơi mà anh rõ là phải yêu lắm”.

Tôi nhìn em chằm chằm, “Chỗ này đúng là nhà. Anh có thể ngủ ở trên lầu, nhưng cái gara này là nhà anh. Nhiều hơn em nghĩ”.

Tôi nghĩ đến tất cả những khoảng thời gian ngủ trong chiếc túi ngủ trên sàn nhà nơi chiếc Mustang đang được đặt lúc này, trước khi căn hộ trên gác được cải tạo để có thể sống được. Tôi mua chỗ này với giá khá rẻ mạt vì nó đã bị bỏ đi. Bị từ chối, bỏ rơi, chẳng ai muốn. Giống tôi. Tôi đã sửa lại nó. Biến nó thành của riêng mình.

Em buông tay tôi ra và đi vòng quanh cửa hàng, mở những ngăn kéo và kiểm tra mọi dụng cụ, những thứ trông thật cồng kềnh, bất tiện, dơ bẩn với bàn tay sạch sẽ và tinh tế của em. Em luôn đẩy chúng trở lại chính xác vị trí ban đầu. Tôi tự hỏi liệu em có nhận ra tôi cẩu thả thế nào hay liệu em chỉ đang lịch sự. Có thể chỉ là lịch sự thôi. Chúng tôi không thực sự hiểu rõ về nhau. Em không thể hiểu về chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi đối với những dụng cụ đó.

“Cho em biết những gì anh làm đi”, em nói.

Tôi nhún vai chỉ vào đống máy móc, “Đống động cơ kia”. Tôi bước tới và chạy ngón tay quanh phần đầu mở của một chiếc pít tông. “Anh đã mua nó ở một bãi xe thải cách đây vài tuần. Nó rỉ sét, bẩn thỉu và hỏng gần hết. Nó là một chiếc xe cũ bị tai nạn, động cơ hết hạn hoàn toàn. Một chiếc Barracuda đời 77. Anh chỉ lấy động cơ, sửa những phần anh có thể sửa, thay thế những phần anh không sửa được nữa. Anh tháo toàn bộ chiếc xe ra thành từng phần một.”

Tôi kéo tấm bạt ra khỏi chiếc bàn dài và rộng ở trong góc, cho em thấy một động cơ đã được tháo rời, mỗi phần nằm trong một mô hình cụ thể. “Giống như thế này. Sau đó anh sẽ lắp ráp mọi thứ trở lại, mỗi lúc một phần, cho đến khi em nhìn thấy nó như thế này. Nó gần như đã hoàn thiện. Chỉ cần đặt thêm vài bộ phận nữa là xong, có thể sẵn sàng để đặt vào một chiếc ô tô.”

Em nhìn từ chiếc bàn đến động cơ tổ hợp. “Vậy anh đưa cái này…”, em chỉ vào những phần trên bàn, “…vào cái này sao?”.

Tôi nhún vai, “Đúng. Nó là những động cơ hoàn toàn khác nhau, nhưng đúng”.

“Ngạc nhiên thật. Làm sao anh có thể biết được toàn bộ vị trí của chúng chứ? Làm sao sửa được chúng?”

Tôi cười lớn. “Rất nhiều kinh nghiệm. Anh biết làm những thứ này từ việc anh đã phải hoàn thành có cả triệu lần. Tất cả mọi máy móc đều có một nguyên lý cơ bản, chỉ có một chút khác nhau khiến cho mỗi loại máy móc trở nên độc nhất. Anh đã tháo chiếc xe máy đầu tiên của anh ra sau khi anh mới chỉ… mười ba thì phải. Dĩ nhiên là, sau khi đã tháo rời nó ra anh đã không thể nào lắp nó lại được, nhưng đó là một phần của quá trình học tập. Anh đã sửa cái động cơ khỉ gió đó hàng tháng trời để nó có thể trở lại như cũ, phải tự đoán cách nó làm việc, phần nào đi với phần nào và chúng dùng để làm gì, làm cách nào để lắp chúng lại như cũ. Cuối cùng khi anh thành công và nó có thể hoạt động trở lại, nó khiến anh giống như, anh không biết nữa, giống như anh đã mất cả hàng năm trời xoay vòng với nó mỗi ngày. Sau đó anh lại tháo nó ra, và lắp nó lại. Cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến khi anh có thể làm thành thạo mà không cần phải nghĩ đến chuyện cái gì sẽ phải làm tiếp theo.”

Em nghiêng đầu nhìn tôi, “Từ đâu mà anh có thứ máy móc đó?”.

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố nhớ lại. “Hừm… Anh nghĩ là anh đã mua nó ở cửa hàng của thầy giáo dạy anh hồi trung học. Anh đã phải tiết kiệm khoản trợ cấp và mấy tháng trời mới đủ tiền đấy.” Em trông vẫn có vẻ thắc mắc chưa hiểu nên tôi cười lớn. “Sau khi tốt nhiệp cấp 2 lên trung học, anh có một gia sư. Trong lúc đi bộ, anh đã tình cờ đến đúng cửa hàng đó và trông thấy cái xe này, sau đó thì cứ như kiểu bị ma ám ấy, anh đã xem người hướng dẫn ở cửa hàng, ông Boyd, lăng xăng với nó. Ông ta cuối cùng đã trở thành một trong số những người bạn tốt nhất của anh trước khi anh chuyển đến đây sống”.

Nell nhìn tôi chăm chú như thể đây là lần đầu tiên cô ấy gặp tôi. “Anh đã từng có một gia sư ư?”

Tôi nhăn nhó, ước giá mà cô ấy bỏ lỡ đoạn này. “Ừ. Ở trường anh học không được tốt cho lắm.”

Tôi quay lưng đi và ném chiếc tarp lên bàn, sau đó dẫn em đến một cầu thang riêng dẫn lên căn hộ của tôi. Đó là cái cách tế nhị và lịch sự của tôi muốn ám chỉ với em rằng tôi không muốn nói về chuyện đó, có vẻ như em đã nhận được thông điệp này.

Nói về việc tôi không thực sự học tốt cho lắm hồi còn ở trường là một tuyên bố cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cô ấy không cần phải biết điều này. Tôi hy vọng mình có thể tránh được chủ đề này càng lâu càng tốt.

Căn hộ của tôi không có nhiều đồ. Một gian bếp nhỏ vừa đủ để tôi chui vào, nó giống như… tôi không thể nào mở được cửa tủ và gian bếp cùng một lúc, không phải vì thế mà tôi từng sử dụng bếp lò nhưng… nó là thế. Một căn phòng khách nhỏ đến mức mà nếu đứng trong đó, tôi có thể chạm vào cả bốn bức tường xung quanh nếu như tôi đứng ở chính giữa, và một phòng ngủ chỉ có độc nhất chiếc giường cỡ lớn, chẳng còn gì khác ngoài nó. Tất cả quần áo được cất trong tủ ngoài phòng khách, và nó cũng chỉ to gấp đôi cái ti vi không hơn. Nếu không phải vì thế thì tôi cũng từng thực sự xem ti vi đấy.

Tôi vươn tay chỉ quanh căn hộ. “Nó thậm chí còn nhỏ hơn cả dưới cửa hàng, nhưng đây là nhà anh. Anh muốn nói là anh có thể dẫn em đi một tour du lịch giá 10 cent nhưng anh cần phải trả lại cho em 9.5 cent mất.

Em cười lớn, giọng cười mang âm hưởng leng keng của Tinkerbell, nụ cười khiến tim tôi lâng lâng. Nhưng ngay cả với tất cả trạng thái bình thường thì những câu hỏi, vẻ thích thú, tôi có thể nhìn ra rằng em đang đấu tranh để có thể bình tĩnh. Em che đậy mọi thứ thật khéo léo, giống như một kẻ giấu đồ chuyên nghiệp. Nó được chôn sâu và kỹ dưới bề ngoài của em.

Tôi tôn trọng nếu như cái thứ địa ngục đó rời khỏi em vì em đã phải vật lộn vất vả thế nào để thể hiện rằng em vẫn ổn. Tôi chỉ ước rằng em để cho tôi chỉ ra con đường phải đi tiếp, chỉ cho em làm thế nào để chính em cảm thấy tổn thương và đau đớn. Tôi muốn được gánh nỗi đau của em.

Em ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, tôi có thể thấy vẻ kiệt sức trong mắt em, trong tư thế của em hiện giờ. Tôi để em ngồi trên ghế, đầu ngả ra, chân dang rộng. Đảm bảo rằng căn phòng của tôi không phải một cái chuồng lợn, xong xuôi, tôi thay ga phủ và lấy ra một chiếc chăn lớn, sau đó tôi quay trở ra để thông báo rằng em có thể đổ sụp lên giường của tôi. Nhưng em đã lịm đi ngay trong tư thế ngồi ban đầu. Tôi nâng em dậy một cách dễ dàng. Em nhẹ như lông hồng, như một cô tiên trong cổ tích đang hiện hữu trước mặt tôi, được làm từ thủy tinh, huyền bí và mong manh với sức mạnh lừa dối. Tôi đặt em lên giường, kéo mạnh đôi giầy khỏi chân em, đấu tranh xem có nên cởi giùm nốt chiếc quần em đang mặc ra hay không,

Cuối cùng tôi đủ ích kỷ để quyết định rằng mình sẽ làm việc đó. Ý tôi là, tôi biết rằng chính mình cũng ghét phải mặc quần khi đi ngủ, vì thế tôi không thể tưởng tượng được sao em lại có thể thích nổi cái việc này. Tôi tháo chiếc cúc, trượt khóa quần xuống, bám vào lớp denim ở hông em và kéo. Em vặn vẹo và nâng hông lên, vì thế tôi có thể kéo nó xuống đầu gối em một cách dễ dàng. Cặp đùi thuôn dài màu kem nhạt của em khiến tôi khó lòng cưỡng lại, đặc biệt là chiếc quần lót nhỏ xíu cột dây da màu vàng hầu như không che đậy được chút nào vùng chữ V mềm mại mà tôi chỉ muốn được vùi mặt mình, cơ thể mình vào đó. Tôi không thể cưỡng lại việc những ngón tay trượt nhẹ lên cặp đùi em, dù chỉ là một sự đụng chạm nhẹ nhưng với tôi, nó là quá nhiều. Và gần như không đủ.

Tôi giật mình rụt tay lại và vuốt lên mặt, lên tóc, đấu tranh để có thể kiểm soát được bản thân.

Tôi quay trở lại, nhắm mắt và kéo chiếc quần ra khỏi phần còn lại trên cơ thể em.

Khi tôi vẫn đang kéo những ống quần ra khỏi ngón chân em, em lẩm bẩm, giọng khàn khàn và buồn ngủ, dễ thương đến chết tiệt đi được, “Anh đã từng nhìn em chỉ mặc quần lót. Sao giờ anh lại xấu hổ?”.

Tôi đắp chăn kéo nó lên ngang cổ em, sau đó ép nó xuống bằng khuỷu tay đặt ở bên ngoài, nhướng lông mày nhìn chằm chằm vào em, lông mi em dài, mái tóc màu vàng dâu tây vương lên đường nét khuôn mặt hoàn hảo. Tôi quay đi trước khi bị cuốn vào cám dỗ trượt những ngón tay lên để gạt tóc khỏi gương mặt em. Tôi không thể đọc được biểu hiện trên khuôn mặt em. Bộ dạng của em đáng thương đến khốn kiếp, như thể tất cả mọi nỗi đau trên đời này đều đang ồ ạt kéo đến, đốt cháy em trong khi em cố nung nấu nó ở bên trong, giờ đây cơn buồn ngủ gần như đã chiếm lấy em.

“Đó là một hành động khốn nạn”, tôi nói. “Lẽ ra anh không nên làm thế. Em đang ngủ, anh không muốn…”

“Nó rất ngọt ngào”, em ngắt lời tôi.

“Có rất nhiều từ để miêu tả anh, Tinkerbell. Nhưng từ đó không thuộc một số những từ để nói về anh.” Tôi vùi tay vào mái tóc, lòng rối bời. “Anh chỉ nhắm mắt để anh không mơn trớn em trong khi em ngủ.”

Mắt em mở to nhìn tôi. “Anh muốn mơn trớn em ư?”

Tôi không cảm thấy thực sự thành công trong việc bóp nghẹt tiếng cười đầy hoài nghi của mình, em đâu hiểu rằng tôi muốn em đến chết tiệt thế nào. Điều đó tốt cho em. Em không hề biết thế.

Tôi bước một bước lại gần em hơn, đứng cạnh giường, chỉ là tôi không đủ can đảm để chống lại điều đó. Một sợi tóc vương trên gò má cao và đẹp mê hồn của em. Tôi gạt nó ra, thầm nguyền rủa sự mềm yếu của bản thân.

“Em không có bằng chứng, Nell.” Tôi lùi lại trước khi cái miệng bắt đầu phản bội lại mình thêm.

“Ngủ đi, và nghĩ màu xanh.”

Em khịt mũi. “Nghĩ đến màu xanh ư?”

“Đó là một cách anh đã học được để tránh mơ thấy những điều tồi tệ.” Tôi kể cho em, “Khi rơi vào giấc ngủ, anh thường nghĩ đến màu xanh chung chung. Không chỉ là những thứ có màu xanh, chỉ là, một ý nghĩa bất tận và bao trùm của màu xanh. Biển xanh, bầu trời xanh…”.

“Giống như màu mắt của anh”, giọng em mềm mại đến đau đớn.

Tôi lắc đầu, mỉm cười. “Nếu nó là những thứ mang đến cho em sự bình yên, vậy thì chắc chắn là như thế. Vấn đề là, hãy nghĩ đến những màu sắc mượt mà. Tưởng tượng nó đang trôi qua em, trong con người em, xung quanh em, cho đến khi em trở thành những màu sắc đó.” Tôi nhún vai, “Nó đã giúp anh vượt qua những cơn ác mộng”.

“Anh đã mơ thấy những gì?” Mắt em giờ đã tỉnh táo và đầy tò mò.

Tôi quay người đi và tắt đèn, giọng nói xa dần khỏi em. “Chẳng có gì có thể làm em phải lo lắng cả. Những thứ xấu xa. Những thứ cũ kỹ.” Tôi quay lại và nhìn về phía em, khi đôi mắt em lại nặng trĩu một lần nữa. “Ngủ đi, Nell.”

Tôi đóng cửa lại sau lưng mình, rút lui vào bếp. Lúc đó trời đã gần 5 giờ sáng, tôi cũng đã kiệt sức. Sáng hôm trước tôi phải thức dậy từ lúc 7 giờ sáng để hoàn thành nốt việc phục hồi một con Hemi, những công nhân khác sẽ đến cửa hàng và bắt tay hoàn thiện con Stang vào lúc 8 giờ sáng. Tôi kết thúc công việc viết ghi chú của mình và dính nó lên một cái khung, dặn mọi người rằng tôi sẽ không có mặt ở đây hôm nay. Họ biết họ phải làm gì. Perk sẽ đảm nhiệm việc trông coi mọi người, tôi đoán thế. Tôi bước một cách nặng nề lên cầu thang và trượt trở lại chiếc ghế dài, mắt nặng trĩu, nhưng trí óc vẫn hoạt động.

Tôi sẽ không bao giờ quen nổi với mật độ ngủ như thế này. Tôi thầm nguyền rủa, cố xua đi hình ảnh cặp đùi trần trụi của Nell đang cầu xin để nhận được sự vuốt ve của tôi. Nhưng vô ích.

Tôi tiêu tốn hàng chục lần tìm kiếm vô ích những phương thức tuyệt vọng hòng xua đi những hình ảnh đó. Ngăn kéo phía trên cùng trong tủ quần áo của tôi có một hộp thuốc lá nhỏ màu trắng. Tôi cất nó để dành cho những lần như thế này, khi tôi không thể ngủ nổi, không thể ngừng suy nghĩ. Đây là những tàn dư còn sót lại của những ngày tháng đen tối. Tôi cuốn một điếu thuốc mỏng và hút từ từ, thưởng thức nó. Gần đây, tôi rất hiếm khi hút thuốc. Thành thật mà nói, tôi thậm chí chẳng nhớ nổi lần cuối cùng mình hút thuốc là khi nào.

Tôi đã cai chứng uống rượu điên cuồng của mình, tôi cai thuốc lá, thuốc lắc, cai rất nhiều những thứ chết tiệt khi tôi quyết định sẽ quay trở lại với cuộc sống tử tế đàng hoàng. Nhưng có một vài lần hiếm hoi trong cuộc sống, tôi vẫn cần chơi một chút cỏ. Tôi ngắt cuống quả anh đào và xếp gọn nó để cuốn thành một điếu thuốc, cuối cùng tôi nằm ngửa xuống ghế, trôi dần đi, cho tới khi nghe thấy những âm thanh đó.

Căng thẳng, the thé, ồn ào. Một tiếng ồn ào lạ lẫm, sợ hãi. Như thể em đang phải chiến đấu với từng sợi thần kinh của mình để không khóc nấc lên, răng em nghiến chặt lại với nhau. Tôi gần như có thể thấy em đang lăn lộn trên giường, hoặc cuộn tròn người giống như một bào thai.

Trong chốc lát, tôi đã vượt qua cánh cửa và ôm em trong vòng tay. Em nằm gọn trên đùi tôi, áp lên ngực tôi, trong tay tôi một cách hoàn hảo. Em đang rùng mình, run rẩy, mỗi sợi thần kinh trên người em đều co giật. Tôi dùng ngón tay vuốt lại tóc em, áp bàn tay lên má em, cảm nhận vẻ căng thẳng ở hàm dưới của em. Những tiếng ồn ào đến từ thẳm sâu trong em, rít lên từ tận đáy tâm hồn em. Nó khiến con tim tôi tan nát. Nó đang giết tôi.

“Nell, nhìn anh này.” Tôi nâng cằm em lên, nhưng em giật đi, chúi người vùi sâu vào ngực tôi, như thể muốn leo lên giữa xương sườn tôi và nép mình vào khoảng không gian giữa tim và phổi tôi. “Được rồi. Ổn rồi. Không nhìn anh nữa. Nhưng nghe anh này.”

Em lắc đầu, những ngón tay bấu mạnh vào bắp tay tôi đến mức tôi sẽ có những vết bầm ngay sau khi em thả nó ra.

Cô ấy khỏe khủng khiếp.

“Không ổn chút nào”, tôi nói với em. Câu nói này đã thu hút sự chú ý của em lên tôi. Đó không phải là những gì em đang mong chờ. “Em không cần phải bình thường trở lại.”

“Anh muốn gì?”, giọng em thều thảo, tuyệt vọng.

“Anh muốn em để mặc những cảm xúc của mình và để chính mình bị tổn thương. Cứ đau đi.”

Em lại lắc đầu, “Em không thể. Nếu như em làm thế, em sẽ không bao giờ bình thường lại được nữa”.

“Em sẽ.”

“Không, em sẽ không bình thường được. Nó sẽ không… Chuyện đó quá sức với em.” Em cãi, hít một hơi thật nhanh và lắc đầu tỏ ý từ chối một cách quyết liệt, “Em sẽ không thể ngừng khóc được nữa, và em sẽ trở nên trống rỗng”.

Em cố leo ra khỏi người tôi và tôi để em làm điều đó. Em ngã mạnh khỏi giường, đập tay và đầu gối xuống sàn, bò đi và trườn vào phòng tắm. Tôi nghe tiếng em nôn mửa, những tiếng ọe lớn, và tiếng nấc bị bóp nghẹt. Tôi đứng lên đi đến thành cửa và nhìn em. Bàn tay em đang nắm chặt lại, ngón tay bấu vào cánh tay sâu đến mức những giọt máu bắt đầu rỉ ra nơi những móng tay bập lên da thịt.

Nỗi đau chồng chất nỗi đau.

Tôi bước đến trước mặt em, giữ lấy cằm em trong tay và buộc em phải nhìn tôi. Em nhắm mắt lại và ngoảnh mặt đi. Cảnh tượng em chảy máu khiến tôi hoảng loạn. Tôi không thể chứng kiến cảnh em tự làm đau mình. Tôi vật lộn với bàn tay em, nhưng em không buông nó ra, nếu tôi ép em, sẽ chỉ khiến em tự làm mình bị đau tệ hơn.

Tôi cần phải biết cái gì đang điều khiển cô gái này. Điều gì đó đang ngấu nghiến tâm hồn em.

“Nói anh nghe”, tôi thì thầm từng lời với em, vang vọng và thô ráp trong căn phòng tắm tối tăm, ánh bình minh trở thành màu xám sau khi bị lọc bởi lớp kính bẩn.

“Anh ấy đã chết.”

“Điều đó vẫn chưa đủ.”

“Đó là tất cả.”

Tôi thở dài, thật sâu, nhìn xoáy vào đỉnh đầu em. Em cảm thấy điều đó, cuối cùng em cũng nhìn lên tôi với đôi mắt đỏ hoe. Buồn rầu, ám ảnh và giận dữ.

“Đừng nói dối anh, Nell”, những lời lẽ như bào mòn em và khắc nghiệt. Tôi tiếc rằng mình đã thốt ra những lời đó, nhưng tôi vẫn nói tiếp, “Nói cho anh”.

“Không!”. Em xô tôi thật mạnh khiến tôi ngã ra sau.

Em lại sập người về phía sau, gập người lại co thành một quả bóng ngay trước toilet, bên cạnh bồn tắm. Tôi quỳ xuống, bước lên phía trước như thể tiếp cận một con chim sẻ đang bị thương và sợ hãi. Mà rõ ràng là tôi đang phải làm như vậy còn gì nữa. Em liên tục cào những móng tay lên xuống đùi, để lại những vết xước đỏ, những dấu da thịt chuẩn bị rách. Tôi bắt được tay em và giữ chúng lại. Chúa ơi, cô ấy khỏe khủng khiếp. Tôi lại buông một tiếng thở dài khác, rồi xốc em lên, ôm em trong tay, sau đó mang em quay lại phòng ngủ.

Tôi kẹp chặt em và cố định em trên giường, trượt người xuống em cho đến khi đầu em gối lên ngực tôi trong khi tôi vẫn ôm em thật chặt, ép cứng lấy em, một tay nắm chặt cổ tay em.

Giờ đây em đang lạnh cóng và căng thẳng. Tôi phải mất nhiều thời gian, thậm chí cả hơi sức của mình, để buộc tóc cho em bằng cánh tay còn lại. Dần dần em bắt đầu thả lỏng. Tôi đếm những hơi thở của em, cảm nhận chúng phả ra, rồi em mềm oặt đi trên tôi, chìm vào giấc ngủ, hơi co giật trong giấc ngủ của mình.

Tôi thức chờ và biết chắc chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.

Em lại vật vã, quằn quại và bắt đầu những tiếng rên, sau đó em lại tỉnh táo và gây ra những tiếng ồn áo the thé đến chói tai khủng khiếp kia trong cổ họng. Tôi phải giữ em thật chặt, không cho em tiếp tục. Em phản kháng lại tôi và tỉnh dậy.

“Để em đi!”, em lẩm bẩm

“Không.”

“Chết tiệt, để em đi Colton”, giọng em nhỏ, sợ hãi, đáng thương và mãnh liệt.

“Em mới phải để nó đi.”

“Tại sao?”

“Vì em cứ như thế này thì nó sẽ giết em.”

“Thật tốt.” Em tiếp tục vùng vẫy, giẫy ra khỏi sự kìm kẹp của tôi.

“Trên đời này không có nhiều bộ ngực hoàn hảo như thế này đâu. Sẽ thật đáng tiếc nếu như em phá hủy nó.”

Em ngừng giẫy giụa và cười lớn. “Anh vừa mới trích dẫn ‘Cô dâu Công chúa’ với em đấy à?”

“Có lẽ.”

Em cười to, rồi tiếng cười nhanh chóng tắt ngấm, trở thành tiếng nức nở, nghẹn ngào.

Tôi thở dài, “Được rồi. Em thấy thế nào nếu tôi bắt đầu trước?” Tôi thực sự không muốn làm điều này. “Khi anh đến New York, anh mới chỉ mười bảy tuổi. Anh chỉ có năm đô la trong túi, một chiếc balo đầy quần áo, một gói bánh quy Ritz, một lon coca, và chẳng gì nữa hết. Anh chẳng biết ai ở đây. Anh mới có tấm bằng tốt nghiệp trung học, vừa mới thôi, và anh biết rằng anh có thể sửa bất cứ một động cơ nào được đặt ở trước mặt mình. Anh đã dành cả ngày đầu tiên khi anh bước xuống khỏi xe buýt để tìm một gara sửa chữa máy móc hòng kiếm được một công việc. Chẳng ai cho anh cơ hội vào làm. Thậm chí anh còn chẳng ăn gì trong hai ngày liền. Anh ngủ trên một băng ghế ở công viên trung tâm tối ngày hôm đó, ít nhất, cho đến khi một cảnh sát tiến đến buộc anh phải rời đi.”

Giờ thì, tôi đã có sự quan tâm của em. Em vẫn nằm trong tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đang nói chuyện với cái trần nhà, vì ánh mắt em quá thấu hiểu.

“Nói thật là anh đã đói tưởng như chết đến nơi. Anh chẳng biết gì cả. Anh đã lớn lên với những đặc quyền, em biết bố anh rồi đấy, em biết họ giàu thế nào đúng không? Anh chưa bao giờ phải tự chuẩn bị thức ăn cho mình, chưa bao giờ phải tự giặt quần áo. Đột nhiên anh bơ vơ giữa cái thành phố điên rồ này, nơi mà chẳng ai buồn quan tâm đến chuyện của ai. Chó ăn thịt chó, và đó là tất cả.”

“Anh đã sống sót bằng cách nào?”

“Anh đã có một cuộc chiến.” Tôi cười lớn. “Anh kiếm được một chỗ khá đẹp để ngủ dưới chân cầu, rồi một gã ăn mày già nua xuất hiện, nói rằng chỗ đó là của gã, và anh phải cuốn xéo khỏi đó. Chà, anh đã không thực sự được ngủ trong mấy ngày liền, thế nên anh cũng chẳng có ý định rời đi. Vì thế bọn anh đánh nhau. Đó là một trận đánh vụng về và khó chịu vì lúc đó anh vừa đói, vừa mệt, vừa sợ, trong khi gã ta vừa già, vừa dai vừa khó chơi, nhưng anh đã thắng. Sau đấy có một gã đã theo dõi toàn bộ sự việc và tiến đến sau khi anh kết thúc trận đấu, gã hỏi là liệu anh có muốn kiếm cả trăm đô la một cách nhanh chóng hay không. Anh đã không ngần ngại đồng ý. Thế là hắn mang anh đến cái nhà kho cũ kĩ và xấu xí này trong lúc anh thậm chí còn chẳng biết nó nằm ở chỗ nào. Có lẽ là ở một con hẻm phía sau Long Island chăng. Hắn cho anh đồ ăn, cho anh những cốc bia lạnh. Sau đó thì anh trở thành người mới ở đó. Hắn mang anh xuống dưới tầng hầm của cái nhà kho cũ kỹ đó, nơi có hàng trăm người đang vây quanh thành một vòng tròn, reo hò cổ vũ và kích động. Anh đã nghe thấy âm thanh của một trận đánh nhau.”

Nell thở hổn hển, tôi biết ngay là em biết chuyện này sẽ đi đến đâu.

“Hà. Cuối cùng thì anh thắng. Cái gã đánh nhau với anh là một tên khổng lồ nhưng chậm chạp. Anh đã từng có vài rắc rối khi ở trường học nên biết cách phải đánh nhau thế nào. Gã này chỉ được cái to và khỏe nhưng lại không có kỹ thuật. Đêm đó, anh đã đánh ba trận liên tiếp. Trận cuối anh bị đánh một cú kinh hồn nhưng mà cũng thắng. Anh kiếm được bốn trăm đô la trong đêm ấy, và đó cũng là cách mà anh đã bắt đầu. Sau đó anh gặp Split. Hắn có mặt ở một trận đấu mà anh tham dự. Hắn đưa ra một lời đề nghị công việc dành cho anh, có thể gọi là thế. Hắn nói rằng hắn cần một người cơ bắp làm việc cho hắn, giúp hắn thu hồi những món nợ, một người phải đáng sợ. Chà, anh có thể tỏ ra đáng sợ để dọa dẫm người khác. Vì thế anh đã đi cùng Split và anh… Chà, đó không phải là những cuộc chiến để giành chiến thắng đơn thuần mà hầu như chỉ là đe dọa thôi. Mọi người nợ hắn những ân tình, hoặc là ma túy, hoặc là vì một sở thích nào đó… Anh giúp hắn giải quyết vấn đề. Anh đã gặp Split như thế và kết thúc với Bishops 5 - 1 như thế đấy.”

“Đó là một băng đảng hay sao?”

“Đúng thế, một băng đảng.” Tôi thở dài. “Họ là một gia đình. Những người bạn của anh. Họ cho anh đồ ăn, cho anh một cái giường để ngủ. Họ cho anh rượu để uống và cỏ để hút, cho anh gái để anh có thể cuốn mình vào. Xin lỗi em, nhưng đó là sự thật. Anh không hề có chút nào tự hào về những thứ chết tiệt mình từng làm, nhưng những người đó - họ rất đoàn kết với nhau. Họ có danh dự, hầu hết là như thế, theo cái cách của họ. Họ chưa bao giờ, chưa từng lừa dối anh dù có thế nào đi chăng nữa. Họ quay lại với trò chơi của anh, không hỏi một câu nào. Thậm chí đến tận bây giờ, nhiều năm trôi qua và anh đã thoát khỏi cuộc chơi để sống sạch sẽ và trung thực, anh tự làm việc cho chính mình, nhưng nếu như anh gọi bọn họ, bọn họ sẽ đến, sẽ chẳng ngần ngại là bất cứ thứ gì mà anh yêu cầu.”

“Giống như Split, ngày hôm nay.”

Tôi gật đầu vào tóc em, “Chính xác”.

“Cho em biết sự thật đi Colton. Anh ấy sẽ đưa Dan đi đâu?”

Tôi nhún vai. “Anh thật sự không biết. Anh đã nói với hắn là anh cũng không muốn biết. Nhưng anh cũng dặn Split là anh không muốn lương tâm mình vướng bận đến một thi thể nào và cũng không muốn em thêm một lần nào nữa phải lo lắng về Dan. Vì thế hãy quên hắn đi.”

Một sự im lặng kéo dài, tôi biết trong đầu em đang hình thành một câu hỏi: “Anh làm như thế sao?”.

“Anh làm gì cơ?”

“Những thi thể trong lương tâm anh?”

Tôi không trả lời. “Có vấn đề gì sao?”

“Có. Với em là có đấy.”

“Vậy thì đúng thế. Anh có.” Tôi do dự một lúc lâu. “Em không thể hiểu được cuộc sống đó đâu Nell. Chỉ là không thể. Đó là sự sinh tồn.”

“Em đoán là em có thể hiểu được.”

“Nhưng?”

Em thở dài, “Em không hiểu tại sao anh phải cô độc một thân một mình đến nơi này trong khi không có một xu dính túi. Trường đại học thì sao? Tại sao bố mẹ lại không giúp anh? Họ có biết bằng cách nào anh có thể sống sót được hay không?”.

Tôi lắc đầu và tỉ mẩn mân mê những đốt ngón tay của mình. “Đó là một cuộc nói chuyện khác.”

“Đến phiên em sao?”

“Đúng”, tôi trả lời. “Đến phiên em.”

“Anh biết câu chuyện mà, Colton. Kyle đã chết.”

Tôi gầm gừ một tiếng phát ra từ lồng ngực. “Còn chuyện khác nhiều hơn thế.” Tôi nâng cổ tay em lên và trườn theo những vết sẹo ở đó. “Chỉ chuyện đó thôi không đủ để em gây ra những thứ này.”

Em không trả lời trong một khoảng thời gian dài đến mức tôi cứ nghĩ rằng em đã chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng em lên tiếng, khi em nói, giọng em như một lời thì thầm nguyên thủy. Tôi nín thở, không dám làm gián đoạn câu chuyện của em.

“Bọn em đi lên phía Bắc. Đến cabin của bố mẹ anh. Lúc đó bọn em đã yêu nhau được hơn hai năm và rất phấn khích khi có dịp được nghỉ lễ cùng nhau, giống như người lớn. Bố mẹ anh và bố mẹ em đã có một buổi nói chuyện với hai đứa về vấn đề thận trọng trong chuyện quan hệ, thậm chí mặc dù chúng em đã ngủ với nhau gần như cả hai năm trời. Cho đến khi đó thì nó là vấn đề có thể gọi là không hỏi và không kể cho ai hết. Em đoán thế. Em không biết nữa. Nhưng bọn em đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau. Bọn em cùng nhau bơi, cùng nhau ngồi bên bếp lửa, cùng nhau làm tình. Em… Chúa ơi… Em không thể.” Em đấu tranh vật vã để chống lại những cảm xúc dâng trào. Tôi chải những ngón tay qua mái tóc em và gãi nhẹ lưng em. Em tiếp tục nói, giọng như nghẹn lại, nhưng có một chút mạnh mẽ, “Chủ nhật, cái ngày cuối cùng đó, là một ngày mưa bão. Mưa to đến mức em không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, gió mạnh khiếp lên được. Ý em là, em chưa từng gặp cơn gió nào như thế, chưa từng, trước đây và đến tận bây giờ. Những cây thông khổng lồ quanh căn nhà cũng bị uốn cong gần như gập đôi lại.”

Em ngừng lại, thở hổn hển như thể đã kiệt sức, sau đó em lại tiếp tục kể, giọng nhẹ hơn và đáng thương hơn rất nhiều. “Một cái cây đã đổ xuống. Đáng lẽ nó đã đổ trúng em… Nó đã gần như đổ thẳng xuống người em. Em thấy nó rơi về phía mình, em không thể động đậy nổi. Trong một số cơn ác mộng, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần khoảnh khắc em nhìn thấy cái cây đó đổ về phía em. Đó lẽ ra là những cơn mộng dễ dàng và xinh đẹp biết bao. Chỉ một tích tắc trước khi nó ập lên người em thì Kyle đã làm một cú đánh bật em ra khỏi chỗ đó. Ý em là, anh ấy đã đá em như một quả bóng, khiến em bay ra khỏi chỗ đó. Em ngã đè lên tay. Em không nhớ mình đã hạ cánh xuống đất như thế nào, nhưng em nhớ khi em đau và cảm nhận cơn đau, nó giống như một làn sóng trắng xóa. Em thấy xương trắng lòi ra cả cánh tay mình, xương cốt em gần như bị bẻ gãy thành một góc chín mươi độ. “Tôi gần như không nghe thấy những lời tiếp theo. “Lẽ ra em đã chết. Nhưng anh ấy đã cứu em. Cái cây đó đã đổ lên anh ấy thay vì em. Đốn ngã anh ấy. Chỉ là.. anh ấy đã vỡ vụn tan nát. Một cành cây gãy và… đâm vào anh ấy. Em vẫn nhớ như in cảnh máu trào ra khỏi miệng Kyle… Bọt máu trên môi anh giống như những bọt nước. Hơi thở của anh ấy… giống như đang huýt sáo. Anh ấy… Em đã chứng kiến cảnh anh ấy chết dần đi. Em thậm chí không biết địa chỉ của ngôi nhà, và anh ấy… anh ấy đã đọc cho em địa chỉ ngay cả khi đang hấp hối chờ xe cấp cứu đến. Nó thậm chí còn chẳng đến kịp mãi cho đến khi anh ấy ra đi. Em đã cố đẩy cành cây ra khỏi người Kyle cho đến khi móng tay em bật cả máu. Em đã bẻ tay em gãy ra còn tệ hơn trước khi em ngã mạnh xuống bùn. Đó là điều tồi tệ nhất trong giấc mơ của em, ký ức đó, ký ức em nằm trong bùn, chứng kiến anh ấy chết đi. Chứng kiến… Chứng kiến ánh sáng rời khỏi mắt anh ấy. Đôi mắt màu nâu sô cô la tuyệt đẹp của anh ấy. Những lời cuối cùng anh ấy nói với em là ‘Anh yêu em’”.

Tôi không dám mở miệng nói. Em đang run rẩy từng chặp một cách khó khăn đến mức tôi lo lắng rằng nó gần như một cơn động kinh. Em sẽ sớm gục ngã.

“Em còn thấy một thứ khác nữa, trong mỗi đêm chết tiệt của em, là đôi giày của anh ấy. Chúng em đã cùng nhau ăn tối ở một nhà hàng Ý yêu thích của hai đứa. Hôm đó, anh ấy đi đôi giày cùng tông với quần áo. Một đôi giày da màu đen. Với những cái tua ngu ngốc ở mũi giày. Em ghét đôi giày đó. Khi cái cây đổ lên người anh ấy, việc tháo đôi giày khỏi anh ấy thật khó khăn biết chừng nào. Em đã nhìn thấy đôi giày đó, trong vũng bùn. Em đã nhìn thấy chiếc giày ngu ngốc khốn kiếp đó, với những cái tua của nó.”

Tôi phải nói ra với em điều đó. Em bắt đầu phát điên lên, nhưng tôi phải nói, “Đó không phải lỗi của em”.

“KHÔNG ĐƯỢC NÓI THẾ! ANH THÌ BIẾT CÁI QUÁI GÌ CHỨ!”, cô ấy rít lên bên tai tôi to đến mức khiến tai tôi ù đi.

“Vậy thì nói cho anh biết đi”, tôi thì thầm.

“Em không thể. Em không thể. Em không thể đâu.” Em lắc đầu, xoắn nó từ bên này qua bên kia, từ chối vỡ lở mọi chuyện. “Đó là lỗi của em. Em đã giết anh ấy.” Một tiếng nấc, sau đó là một tiếng nấc vỡ òa, không kiểm soát nổi.

“Mẹ kiếp. Thằng bé đã cứu em. Nó yêu em. Em không giết nó.”

“Anh không hiểu đâu. Em đã giết anh ấy. Chúng em đã cãi nhau. Nếu như em chỉ cần nói đồng ý thôi, anh ấy có lẽ vẫn sống. Nhưng em đã nói không.”

“Nói đồng ý với cái gì cơ Nell?”

Những hơi thở của em thều thào rách rưới. Em phập phồng và rùng mình, vẫn cố phủ nhận sự chia sẻ đó. Em thì thầm những từ ngữ, tôi biết chúng sẽ khiến em tổn thương, một lần, và mãi mãi. “Anh ấy muốn chúng em kết hôn. Nhưng em đã từ chối.”

“Em chỉ mới mười tám tuổi.”

“Em biết. Em biết! Đó là lý do tại sao em lại từ chối. Anh ấy muốn đến học ở Standford, trong khi em muốn đến Syracuse. Em lẽ ra đã có thể đến Standford với anh ấy, chỉ để được ở cạnh anh ấy, nhưng… em không thể cưới anh ấy được. Em chưa sẵn sàng để đính hôn. Chưa sẵn sàng để cưới.”

“Hoàn toàn có thể hiểu được.”

“Anh không hiểu đâu, Colton. Anh không… Anh không hiểu.” Tiếng nấc cụt của em lúc này khiến những từ ngữ bị ngắt quãng. “Anh ấy đã cầu hôn em, trong xe anh ấy. Em đã chạy ra ngoài, em giận dữ vì anh ấy không hiểu tại sao em lại từ chối. Anh ấy đã đuổi theo em. Đứng trên đường cãi nhau với em. Em đã đứng ngoài cổng. Hàng chục phút như thế, anh ấy đứng trên đường lái xe, em đứng ở cổng. Chúng em lẽ ra nên đi vào trong nhà, nhưng chúng em đã không làm thế. Trời tạnh mưa nhưng gió lại rít tồi tệ hơn bao giờ hết. Em nghe thấy tiếng cây gãy. Nó giống như tiếng pháo đang nổ.”

“Em không giết cậu ấy, Nell. Em không làm thế. Em từ chối không có nghĩa là em…”

“Đừng nói gì cả. Làm ơn… đừng nói gì cả. Em đã từ chối. Anh ấy nghĩ rằng điều đó có nghĩa là em không yêu anh ấy, bọn em đã tốn rất nhiều thời gian đứng ở bên ngoài, ngay chỗ cái cây đổ. Nếu như em chỉ cần nói đồng ý, rồi đi vào trong nhà với anh ấy, có lẽ cái cây đã bỏ lỡ bọn em, cả hai đứa em. Không đổ lên em, không đổ lên anh ấy. Anh ấy sẽ vẫn còn sống. Em đã do dự, thế nên anh ấy phải chết. Nếu em không sợ đến mức cứng người lại, nếu như em chỉ cần chạy ra khỏi chỗ đó, chỉ một cái nhảy sang bên trái hoặc bên phải. Em hoàn toàn có thể làm như thế. Nhưng em đã đông cứng người lại. Anh ấy đã cứu em… và anh ấy… anh ấy đã chết. Anh ấy đã đi rồi, và đó là lỗi của em.”

“Đó không phải là lỗi của em.”

“ANH IM ĐI”, em hét lên vào lồng ngực tôi. “Em đã giết anh ấy. Anh ấy đã chết và đó là lỗi của em… lỗi của em. Em muốn anh ấy sống lại với em”, lời thì thầm cuối cùng, vỡ vụn. Và cuối cùng, tôi cảm thấy những giọt nước mắt ẩm ướt, ấm nóng rơi trên ngực mình.

Đầu tiên, nó im ắng. Tôi nghĩ rằng có lẽ em đang chờ để bị lên án vì sự yếu đuối của mình. Dĩ nhiên là tôi không làm thế. Tôi chỉ giữ lấy em. Tôi không nói với em rằng mọi chuyện ổn rồi.

“Cứ điên đi”, tôi nói, “Cứ đau đi. Cứ tổn thương đi. Cứ khóc đi em”.

Em lắc đầu, chỉ hơi một chút lắc từ bên nọ sang bên kia, một sự phủ nhận, một sự từ chối vô ích. Vô ích, bởi vì em đang khóc. Tiếng rên rỉ the thé vang lên lúc đầu, sau đó cao dần trong cổ họng. Trở thành một tiếng nức nở.

Có lần, tôi bắt gặp một chú mèo nhỏ xíu trong một con hẻm, nó ngồi cạnh mẹ nó. Con mèo mẹ đã chết, do tuổi tác hoặc vì cái gì đó, tôi không biết. Con mèo con ngồi cạnh gãi gãi vai mẹ nó và không ngừng kêu meo meo, âm thanh bất tận đó thật đau lòng, thật đáng thương. Đó là thứ âm thanh như muốn nói rằng: Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải sống thế nào đây? Làm sao tôi có thể tiếp tục được chứ?.

Âm thanh này, từ Nell, là loại âm thanh như thế. Nhưng nó còn tồi tệ hơn. Nó khiến tâm hồn héo úa của tôi không thể thở nổi trước nỗi đau đó. Bởi vì tôi chẳng thể làm cái quái gì tốt hơn cho em ngoài việc giữ chặt em trong tay.

Em lại bắt đầu giãy giụa điên cuồng trong tay tôi, nắm chặt bờ vai trần của tôi đến nỗi có thể làm rách da thịt, nhưng tôi không quan tâm, vì điều đó có nghĩa là em sẽ không tự làm đau chính mình nữa. Những âm thanh bắt đầu chuyển thành tiếng nức nở thều thào, tàn phá toàn bộ con người em, Chúa ơi, em đã trải qua hai năm liền với những giọt nước mắt dồn nén bên trong, và giờ chúng tuôn ra cùng một lúc. Thật sự quá tàn nhẫn.

Tôi cũng thậm chí không hay biết em đã thổn thức bao nhiêu lâu. Thời gian như ngừng lại, em chỉ có khóc, khóc và khóc. Tiếng khóc xé nát tôi và khiến cho những âm thanh trong cõi lòng tôi tan nát, nỗi sầu khổ kéo dài từ chối ngừng lại.

Nỗi đau buồn lên men còn tệ hơn gấp nhiều lần.

Ngực tôi thấm hết những giọt nước mắt. Vai tôi bầm dập. Người tôi cứng lại và đau nhức vì ôm em, bất động. Tôi kiệt sức. Nhưng không có một vấn đề nào trong số những thứ đó để có thể khiến tôi ngừng lại. Tôi sẽ ôm em cho đến khi em ngất đi.

Cuối cùng, những nức nở của em nhỏ dần rồi tắt hẳn, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít. Đã đến lúc an ủi em.

Tôi chỉ biết có một cách duy nhất, tôi hát.

“Hãy yên lặng tiếng khóc của em, đứa trẻ lạc nhà.

Hãy để sự bào chữa cho thanh thản trượt qua đôi môi em.

Em ổn rồi, lúc này đây.

Em ổn rồi, giờ phút này.

Đừng khóc nữa, hãy lau khô những giọt nước mắt.

Hãy cuộn nỗi đau lại, đặt nó xuống đất và bỏ lại cho những chú chim.

Đừng chịu đựng nữa, đứa trẻ lạc nhà.

Hãy đứng dậy và chọn lấy một con đường, tiếp tục bước đi và hàn gắn nỗi đau đằng sau những khoảng cách.

Nó có thể không ổn, có thể không tốt lắm.

Tôi biết, tôi biết mà.

Màn đêm quá dài, nó tối tăm và độc ác.

Tôi biết, tôi biết.

Em không đơn độc. Em chẳng đơn độc đâu.

Em được yêu. Em được ôm ấp.

Hãy yên lặng tiếng khóc của em, đứa trẻ lạc nhà.

Em ổn rồi, lúc này đây.

Em ổn rồi, giờ phút này.

Chỉ cần tiến lên, thêm một ngày nữa.

Chỉ cần tiếp tục, thêm một giờ nữa.

Ai đó sẽ đến bên em.

Ai đó sẽ giữ em thật chặt.

Tôi biết, tôi biết mà.

Nó có thể không ổn, có thể không tốt lắm.

Nhưng nếu như em chỉ cần bước tiếp,

Thêm một ngày nữa, thêm một giờ nữa thôi.”

Nell lặng im, nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt màu xám xanh trong trẻo như màu đá rêu lốm đốm. Em nghe thấy từng lời, nghe thấy tiếng khóc của cậu bé lạc nhà.

“Anh đã viết lời bài hát ư?”, em hỏi. Tôi gật đầu, cọ cằm lên da đầu em. “Cho ai?”

“Cho anh.”

“Chúa ơi, Colton”, giọng em khàn đi trong thổn thức, khào khào, gợi tình, “Nó thật buồn”.

“Lúc đó anh gục ngã như thế đấy.” Tôi nhún vai. “Anh không có ai bên cạnh an ủi, vì thế anh phải viết bài hát đó để tự an ủi mình.”

“Nó hiệu quả chứ?”

Tôi nổi giận với câu hỏi lố bịch đó. “Anh hát nó đến phát chán lên, đến nỗi anh chìm vào giấc ngủ, và thì, kiểu đó.”

Cuối cùng tôi liếc xuống nhìn em, thực sự nhìn sâu vào mắt em. Đó là một sai lầm. Em mở to mắt, đầy dự định, đầy đau khổ, những nỗi buồn và sự từ bi. Nó không phải là một sự thương hại. Tôi sẽ cảm thấy ngu ngốc nếu trông thấy một ánh mắt thương hại trong em, cũng giống như là em sẽ cảm thấy thế nếu nhìn thấy điều đó trong tôi.

Sự từ bi và thương hại không giống nhau. Thương hại là coi thường một ai đó, cảm thấy đáng tiếc cho họ và nó sẽ chẳng mang lại cho người ta điều gì. Lòng từ bi là nhìn thấy nỗi đau trong ai đó và chia sẻ với họ sự thấu hiểu.

Em xinh đẹp đến chết tiệt. Tôi đã đánh mất mình trong đôi mắt ấy, không thể quay đi nổi. Đôi môi em, nó đỏ, nứt nẻ, mím lại, như cầu xin tôi hãy hôn em, nó gần tôi đến mức tôi không thể lờ nó đi được. Đột nhiên tôi ý thức được việc cơ thể em đang áp sát lên tôi, bộ ngực đầy đặn của em ép lên ngực tôi, chân em, một cặp đùi tròn, màu da nhạt như kem, đang gác lên chân tôi. Lòng bàn tay em với những ngón tay thon dài cong lại, dựa lên vai tôi, luồng điện chạy qua tôi khi em chạm vào tôi. Tôi ngừng thở. Đúng theo nghĩa đen, hơi thở như tắc trong cổ họng, bị khóa chặt bởi con tim tôi.

Tôi muốn hôn em. Tôi cần phải hôn em. Hoặc tôi có thể sẽ không bao giờ tìm lại được hơi thở nữa.

Tôi là một thằng khốn, vì thế tôi hôn em. Em xứng đáng nhận được sự đối xử dịu dàng nhất có thể, môi tôi nhẹ tựa lông hồng đáp lên môi em, lướt qua môi em. Tôi có thể cảm thấy từng đường cong trên đôi môi đó, chúng đang nứt nẻ, khô ráp vì khóc, vì khát của em. Tôi làm chúng ẩm ướt bằng đôi môi mình, hôn lên mỗi cánh môi riêng lẻ. Đầu tiên là môi trên, vuốt ve nó bằng đôi môi mình, nếm nó, chạm vào nó. Em thở một tiếng dài.

Tôi nghĩ rằng tôi ổn, nghĩ rằng em muốn điều đó. Lúc đầu, tôi đã thật sự sợ hãi nghĩ rằng em sẽ giật ra, tát cho tôi một cái và chạy đi. Em sẽ nói với tôi rằng em không thể tiêu hóa nổi nụ hôn từ một tên quái vật đẫm máu như tôi. Tôi không xứng đáng với em, nhưng tôi là một tên khốn, một thằng ích kỷ, vì thế tôi lấy những thứ tôi có thể nhận được từ em, tôi cố thử để chắc chắn rằng tôi sẽ cho em những gì tốt nhất mà mình có.

Dù thế, em cũng không hôn đáp trả lại. Em ngọ nguậy trên cơ thể tôi, ngón tay em cong lại, siết chặt lấy ngực tôi, nhưng môi em thì sao? Em chỉ chờ, và để tôi chiếm lấy miệng em bằng miệng tôi. Tôi mút lấy môi dưới của em bằng hai hàm răng của mình, dịu dàng hơn bao giờ hết. Tay tôi, bàn tay thô ráp với lớp da tay bị chai đi miên man trên má em, trên làn da mịn màng bướng bỉnh, rồi trở lại sau tai em. Em để mặc tôi làm điều đó. Cô gái ngốc nghếch. Để một kẻ vũ phu như tôi hôn em, chạm vào em. Tôi sợ rằng những vết chai trên tay tôi sẽ làm xước da em, tôi lo lắng rằng máu ngấm trong xương tôi sẽ thấm khỏi lỗ chân lông và trườn vào làn da trắng như ngà voi của em.

Em vùi mặt trở lại trong lòng bàn tay tôi. Miệng em mở ra trong tôi, hôn đáp trả lại nụ hôn tôi đang cho em. Ôi Chúa ơi. Ý tôi là, chết tiệt, cô gái này có thể hôn. Hơi thở của tôi chưa bao giờ thực sự rời khỏi cổ họng, và giờ nó thoát ra ngoài trong niềm tin rằng em sẽ để điều đó diễn ra, rằng em cũng sẽ tham gia một cách tích cực.

Tôi không biết tại sao. Tôi không có vẻ gì là một anh chàng tử tế cho lắm. Tôi không tử tế. Tôi chỉ ôm em khi em khóc. Tôi chẳng làm được gì khác cho em nữa.

Tôi kết thúc nụ hôn trước khi nó có thể biến thành một điều gì khác. Cô ấy chỉ nhìn tôi, môi mở ra khe khẽ, giờ nó ướt át giống như những quả sơ ri, và rất, rất đỏ. Khốn thật, tôi không thể cưỡng lại việc để cho những dây thần kinh đang đói khát vẻ đẹp của em được chứng tỏ mình qua nụ hôn dành cho em. Em trở lại với sự nhiệt tình nhiều như lúc đầu, em di chuyển để có thể hoàn toàn nằm đè lên tôi, và không ngăn tôi lại khi tay tôi trượt khỏi da đầu em, xuống gáy em, xuống lưng em, khẽ nghỉ ngơi ngay trên cặp mông em. Tôi không dám chạm vào em ở đó.

Điều này thật điên khùng. Tôi đang làm cái quái gì thế này? Em vừa mới rửa xong đôi mắt, khóc nức nở sau nhiều giờ đồng hồ. Em đang tìm kiếm niềm an ủi, tìm kiếm sự lãng quên. Tôi không thể có em theo cái cách như thế này.

Tôi đẩy em ra, trượt ra khỏi em.

“Anh đi đâu?”, em hỏi.

“Anh không thở nổi khi em hôn anh như thế. Khi em để anh hôn. Nó… Anh không tốt. Nó không tốt cho em chút nào. Nó giống như anh đang lợi dụng em.” Tôi lắc đầu và quay người khỏi vẻ khó hiểu ánh lên trong đôi mắt em, một nỗi thất vọng. Tôi rút lui, nắm tay thành nắm đấm, nổi giận với chính mình. Em cần nhiều thứ hơn là tôi.

Tôi chộp lấy cây đàn, lôi nó ra khỏi lớp vỏ da mềm, rồi hướng về phía chiếc cầu thang ọp ẹp để đi lên trên gác mái lấy xuống một chai Jameson. Tôi ngã phịch lên chiếc sô pha hiệu Lay-Z-Boy màu xanh đã bị hỏng do thời tiết, chiếc ghế tôi mang lên đây cũng chỉ vì mục đích này, vặn nút chai và xoáy nút cho nó bắn ra. Sau đó dùng chân đá nó lên gờ mái, quan sát những vệt màu xám hồng của ánh bình minh đang lên, với cây đàn đặt lên bụng, gẩy một nốt nhạc.

Cuối cùng, tôi ngồi dậy và bắt đầu làm việc với một bản nhạc tôi đang học. Bản “This Girl” của “City & Colour”. Ngay lập tức tôi cảm thấy hối hận vì lời của nó làm cho tôi nhớ lại những gì mình không xứng đáng với Nell. Nhưng đó là một bài hát làm say lòng người đến mức tôi bị lạc đi trong ca từ của nó cho đến khi nghe thấy tiếng em trên gác.

“Anh thật là một thiên tài, Colton”, cô ấy nói, khi tôi đã chơi xong bài hát.

Tôi đảo mắt, “Cảm ơn em”.

Em đã mặc lại quần, cầm trên tay một trong số những cây đàn của tôi. Vuông góc với chiếc sô pha Lay-Z-Boy là một chiếc đôn màu cam hình vuông, em ngồi bắt chéo chân trên đó, ôm cây đàn trong tay và kê nó lên đùi.

“Chơi bản gì đó cho anh nghe đi”, tôi yêu cầu.

Em cố ý nhún vai, “Em gà lắm. Em chỉ biết mấy bài vớ vẩn thôi”.

Tôi cau mày nhìn em. “Khỉ thật, giọng em nghe như thiên thần ấy. Nghiêm túc đấy. Em có giọng hát ngọt ngào và trong trẻo nhất mà tôi từng được nghe.”

“Dù thế thì em cũng không biết chơi mấy bản tào lao đó.” Nói thế nhưng em cũng gẩy một bản nhạc.

“Ừ”, tôi đồng ý với em. “Nhưng điều đó không quan trọng lắm một khi em đã bắt đầu cất giọng hát. Ngoài ra thì, cứ tiếp tục chơi và tập luyện thêm đi, em sẽ khá hơn thôi.”

Em đảo mắt, nhiều không khác gì tôi, và bắt đầu dạo các hợp âm. Lúc đầu tôi không nhận ra giai điệu mà em đang chơi. Phải đến đoạn điệp khúc đầu tiên tôi mới đoán ra bài hát đó. Nó là một bản nhạc buồn, réo rắt, ám ảnh và thâm trầm. Ca từ của nó có cái gì đó rất… cổ xưa, nhưng tôi hiểu được. Chúng ngọt ngào và đầy khao khát. Em đang hát bản “My Funny Valentines” của Ella Fitzferald. Ít nhất thì đó là phiên bản mà tôi biết. Tôi đã nghe hàng tá phiên bản khác nhau của bài này, nhưng tôi nghĩ em là người duy nhất khiến cho nó trở nên nổi tiếng.

Cái cách Nell đang hát bài này… Giọng em có tông cao hơn so với tông mặc định của bài hát, nhưng khi em gân lên để hát những nốt thấp hơn chỉ khiến cho giai điệu trở nên đầy đủ và khao khát hơn. Như thể khát vọng là một thứ gì đó có thể cảm nhận, một thứ gì đó thật dày trong em đến nỗi không thể hợp với những nốt đúng.

Em ngân thẳng đoạn cuối bài hát nhưng tay tôi xoáy nhạc thành một vòng tròn, vì thế em bỏ lỡ mất một vài nốt, em suy nghĩ, im lặng, và thêm một vài nốt chậm rãi, một nhịp điệu tấn công khác. Ôi Chúa ơi, nó thật hoàn hảo. Em hát bản “Dream a Litter Dream of Me” của Louis Armstrong và Ella. Lạy Chúa, tôi thích bài hát này. Tôi ngờ rằng em nhận ra điều đó. Tôi ngạc nhiên kinh khủng khi em có thể thích hợp với những đoạn của Louis đến thế. Em cười rạng rỡ và hạnh phúc, rồi em tiếp tục hát. Thật chết tiệt là giọng của chúng tôi giờ đang hòa vào với nhau.

Tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc cover lại cả đống nhạc jazz sang thể loại đồng quê. Nó thật mới mẻ, thật hay. Tôi biết bài hát này, vì thế tôi có thể hát đệm cho em một số đoạn, gẩy nhạc cao hơn và bao trùm lấy giọng em.

Chúng tôi kết thúc bài hát, nhưng tôi chẳng đời nào muốn ngừng lại việc cùng em tạo nên những bài hát. Tôi liền thử một bài khác “Stormy Blues” của Billie Holiday. Nó là một bài hát có tiết tấu chậm, nên giọng hát trong như thủy tinh của Nell cùng âm vực sỏi đá của tôi khiến nó trở thành một bản Ballad. Dù vậy, tôi có thể nghe thấy giọng của Billie khi hát. Tôi nghe thấy nó từ một cửa sổ đang mở từ một tòa nhà kế bên cửa hàng, quay ngược lại khoảng thời gian khi tôi mua nó. Bà Henkel có nhạc cụ để chơi những bản jazz. Bà ấy là một bà già cô đơn, nhạc jazz khiến bà nghĩ đến người chồng đã mất từ rất lâu về trước. Vì thế bà đã đập vỡ tất cả cửa sổ trong nhà, sau đó chơi bản “Cout Basie” và “Benny Goodman” của hai nữ danh ca nổi tiếng Billie và Ella, rồi khiêu vũ và hồi tưởng. Tôi đã giúp bà phát triển cửa hàng rau quả. Bà đã véo mông tôi rồi dọa dẫm tôi về chuyện làm tình nếu bà ấy trẻ lại khoảng nửa thế kỷ. Bà ấy đã pha trà cho tôi, mời tôi rượu whiskey, và chúng tôi cùng nhau thưởng thức những điệu jazz tùy hứng.

Tôi tìm thấy bà ấy nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, trên ngực ôm bức ảnh của ông Henkel với nụ cười nở trên môi. Tôi đến đám tang trong hình ảnh một thằng cháu trai khốn kiếp với cú sốc về sự giàu có của bà.

Ánh mắt tôi đã tố cáo một vài suy nghĩ trong đầu vì Nell đã hỏi tôi đang nghĩ gì. Tôi kể cho em về bà Henkel. Về những cuộc nói chuyện rất dài giữa tôi và bà ấy, những giờ phút rơi vào cơn say chậm rãi khi cùng nhau thưởng thức những ngụm Earl Grey. Về việc bà ấy luôn tặc lưỡi như thế nào với tất chân và chiếc quần rộng thùng thình của tôi. Khi tôi trở về với cuộc sống tử tế và ngừng công việc như một gã du côn lại, bà ấy đã thức trắng đêm để khâu lại những chiếc quần Jean cho tôi.

Điều mà tôi giữ lại cho mình mà không nói với cô ấy là trong khoảng thời gian dành cho bà Henkel, tôi chỉ là một thằng Colton ích kỷ. Lúc đó tôi rất cô đơn. Tôi rời ra những cậu bạn từng một thời vào sinh ra tử, tất cả ngoại trừ Split, và tôi chỉ còn lại một mình. Bà Henkel là một người bạn, một cơ hội cho tôi để có thể ở bên ai đó có ảnh hưởng tốt với mình. Bà ấy có lẽ đã rủa xả sự lệ thuộc vào tôi nếu như bà ấy biết được dù chỉ là một nửa những thứ khốn nạn mà tôi đã làm, và tôi nghĩ bà ấy biết điều đó vì bà ấy chẳng bao giờ hỏi han nửa lời.

Cuối cùng, tôi rơi vào im lặng, chủ đề về cái chết của bà Henkel chẳng còn gì để nói nữa.

“Giải thích cho em ý của anh là sao”, em nói.

“Về cái gì?” Tôi biết chính xác ý của em là gì, nhưng không thể giải thích nổi.

“Tại sao anh lại chẳng có gì tốt đẹp? Tại sao anh lại nói như thế sẽ là lợi dụng em?”

Tôi đặt cây đàn xuống, nhấp một ngụm rượu rồi đưa nó cho em. “Anh… là một tên khốn, Nell.”

“Em chẳng khác gì.”

“Khác chứ. Anh không tốt. Ý anh là, anh không phải quỷ dữ, anh cũng có một số phẩm chất để cứu rỗi linh hồn mình, nhưng…” Tôi lắc đầu, không có cách nào tìm được lời thích hợp. “Anh đã làm những việc rất xấu. Gần đây anh đang cố để thoát ra khỏi những rắc rối, nhưng nó không xóa tan được những gì anh đã làm.”

“Em cho rằng anh là người tốt”, em nói điều đó một cách yên ắng mà không hề nhìn tôi.

“Em đã thấy những gì anh làm với tên đầu vịt Dan rồi chứ.”

Em khịt mũi. “Tên đầu vịt Dan à. Nghe hợp đấy. Chà, em thấy rồi, và đúng là nó khiến em sợ thật. Nhưng anh đang bảo vệ em cơ mà. Chỉ là bảo vệ em. Và anh đã dừng lại.”

“Dù thế thì anh cũng đã không muốn.”

“Nhưng anh đã làm điều đó.” Em che tay lên miệng và ngáp. “Anh đang bán rẻ mình đó, Colton. Anh còn chẳng cho em nổi một sự tín chấp để biết những gì em muốn cơ.”

“Ý em là gì?” Tôi biết em có ý gì, nhưng tôi vẫn muốn nghe điều đó từ chính miệng em.

“Em đã hôn đáp trả lại anh. Chuyện đó thật điên rồ và rối tung, và còn khiến cho em hoang mang nữa. Nhưng mắt em đã mở to. Em ý thức điều đó. Em không hề say.” Em nhìn tôi qua đôi mắt với lông mi tối và dài, đôi mắt nói lên hàng ngàn điều mà miệng em không nói.

Miệng tôi trở nên khô khốc, “Lẽ ra anh không nên hôn em.”

“Nhưng anh đã làm thế.”

“Ừ. Anh là một tên khốn như thế đấy. Anh chỉ là không kiềm chế được điều đó, khi ở bên em.”

“Em không nghĩ anh là một tên khốn. Em nghĩ anh rất ngọt ngào. Và nhẹ nhàng”, em nói với một nụ cười nhẹ.

Tôi lắc đầu, “Không. Chỉ là với em thôi. Em đã mang những thứ khốn nạn ra khỏi tôi. Tôi là một gã du côn, Nell. Tỉnh lại đi”.

“Cựu-du-côn”, em cãi.

Tôi cười lớn. “Một lần làm du côn, cả đời làm du côn. Anh có thể sẽ không còn chạy trên những đường phố nữa, nhưng nó vẫn là một phần con người nói lên anh là ai.”

“Và em thích con người anh như thế.”

Tôi đứng dậy, cảm thấy không thoải mái với những thứ mà câu chuyện đang đưa đến. “Muộn rồi. Chúng ta nên đi ngủ.”

Em nhìn về phía mặt trời, những ánh nắng xen qua những tòa nhà cao tầng trên phố. “Bây giờ là ban sớm, nhưng thôi. Em cũng kiệt sức rồi.”

Tôi cầm cây đàn từ tay em và nắm lấy bàn tay ấy khi em leo cầu thang. Tôi thích cảm giác tay em trong tay tôi biết bao. Tôi không muốn để em đi, nên tôi đã không làm vậy. Em cũng thế. Em dừng lại ở phòng tắm, tôi thay giày và chiếc quần đi chạy. Cuối cùng, tôi bắt đầu cảm nhận được những cơn đau nhức đến từ trận đánh với Dan. Tôi duỗi thẳng người, cảm thấy xương sườn bứt rứt, dùng lưỡi thăm dò chiếc răng đang lung lay, nhăn mặt lại với con đau âm ỉ. Ngay tại thời điểm đó, Nell xuất hiện bên cạnh tôi với một chiếc khăn. Tôi thận trọng nhìn em và gạt ra khi em vươn tay chạm lên mặt tôi.

“Anh ổn”, tôi gầm gừ.

“Ngậm miệng lại và ngồi yên đó.”

Tôi đảo mắt và đưa mặt quay trở lại tầm với của em. Sự đụng chạm của em quá đỗi dịu dàng đối với một gã khốn nạn như tôi. Em chạm vào cằm tôi, đẩy mặt tôi qua lại hai bên, lướt tay lên những vết cắt và bầm tím như thế sợ làm tôi đau đớn hơn nữa. Tôi nín thở khi ở gần em, khi ngửi thấy mùi hương của rượu tỏa ra ở em đến say mê, mùi dầu gội lẫn mùi chanh, mùi whiskey, và mùi phụ nữ.

Em quay đầu tôi lại, lau phía bên má còn lại, mắt em nheo lại khi tập trung lau sạch những vết máu đã đóng vảy. Tôi sạch sẽ hơn một chút khi em trở lại phòng tắm giặt sạch chiếc khăn, nhưng trông vẫn chưa ổn lắm. Em lại lau môi trên của tôi, lau cằm cho tôi, lau trán, và má tôi. Em hạ khăn xuống, đưa tay chạm lên mặt tôi, đến mỗi vết cắt một cách dịu dàng, đầy khám phá.

Tôi ngồi yên để cho em chạm vào mình. Nó khiến tôi sợ hãi. Em đang nhìn tôi như thể đây là lần đầu tiên, như thể em đang cố ghi nhớ tôi trông như thế nào. Ánh mắt em gay gắt, cầu khẩn. Ngón tay em thôi không vuốt ve nữa, nhừng lại trên môi tôi. Tôi cắn nó với một chút đau đớn.

Mắt em mở to, mũi phập phồng, em hít một hơi thật nhanh khi lưỡi tôi chạy qua một phần ngón tay em.

Tôi đang làm cái quái gì thế này? Nhưng tôi không thể ngừng lại được.

Lần này, em nghiêng người về phía tôi. Em rút ngón tay ra khỏi miệng tôi, thay nó bằng đôi môi em. Bằng lưỡi em. Điều này thật điên khùng. Tôi không nên để cho nó diễn ra.

Nhưng tôi đã làm thế. Chúa ơi, tôi đã… tôi đã hôn đáp trả em với tất cả cơn đói khát trong mình. Chúng tôi đang ở trong căn phòng của tôi, chỉ ngay bên trong ngưỡng cửa, chỉ cách giường vài inch. Kéo em lên giường, lăn lên người em, đặt em nằm xuống, thật dễ dàng biết bao, thậm chí, tuột từng món đồ trên người em xuống… và…

Tôi đẩy người ra. Em thở dài khi tôi làm thế, đó là âm thanh của sự thất vọng tràn trề.

“Anh vẫn muốn dừng lại”, em nói.

Tôi trượt ra khỏi vòng tay em một cách miễn cưỡng. Tôi hoang mang, rối bời. Tôi muốn em, nhưng một vài giọng nói mơ hồ trong đầu nói với tôi rằng có em là một điều sai trái. Một phần trong tôi nói rằng chúng tôi thuộc về nhau, cho tôi biết rằng hãy ôm em thật chặt và không bao giờ để em rời đi. Dường như em cũng muốn tôi, và tôi muốn em… nhưng tôi biết… tôi biết… tôi không đủ tốt để dành cho em.

“Chúng ta cần phải ngủ”, tôi nói, “Em có thể dùng giường của tôi”.

Tôi quay người đi, nhưng em bắt lấy khuỷu tay tôi.

“Em không muốn ngủ một mình”, em nói, “Em đã phải ngủ một mình quá lâu rồi. Chỉ là em… em muốn được ôm, làm ơn?”. Bỗng nhiên em lại trở nên đáng thương một cách tội nghiệp. Tôi không nên làm thế. Nó quá hấp dẫn tôi, và tôi không thể đoán ra được điều này đúng hay sai. Nhưng chỉ là tôi không thể nói lời từ chối.

“Anh có thể làm được điều đó”, tôi nói, “Trung thực mà nói, anh chẳng mong điều gì hơn thế”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play