Tin Tiểu Băng cần thay thận được truyền đi nhanh chóng, bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp, người quen đều đến giúp tìm cách. Ba mẹ vợ của Đàm Duy gửi cho họ mấy chục nghìn tệ, kiên quyết bắt họ nhận: “Ba mẹ còn ít tiền tiết kiệm, các con cầm lấy mà nộp tiền đặt cọc, nộp sớm thì được xếp lên đầu danh sách.”

Làm con rể, đương nhiên không thể nhận. “Không cần đâu ạ, bọn con có tiền mà...”

“Tiền của các con giữ lại làm... thẩm tách gì đó, còn sinh hoạt hằng ngày... Tiểu Băng bị ốm nhất định cần bồi bổ...”

Đưa đẩy hồi lâu, cuối cùng Tiểu Băng quyết định nhận lấy.

Ba mẹ của Đàm Duy cũng gửi tiền đến. “Ba mẹ có mấy chục nghìn tệ, cho Tiểu Băng nộp tiền đặt cọc.”

Tiểu Băng giàn giụa nước mắt, rưng rưng nói: “Mẹ, không cần đâu ạ, sức khỏe của mẹ cũng không tốt, cũng cần dùng đến tiền.”

Vẫn là từ chối đưa đẩy cả buổi, cuối cùng Đàm Duy quyết định nhận lấy.

Chị anh sau khi nghe được chuyện này cũng mang đến hai mươi nghìn tệ, anh biết chị anh chắc chắn là giấu giếm sau lưng anh rể nên kiên quyết không nhận, sợ anh rể biết được lại tìm chị gây sự. Chị anh nói: “Không sao, chị khắc có cách đối phó với anh ta, các em cứ cầm đi đã.”

Tiểu Khiêm gửi từ Mỹ về một ít tiền, nói hai người đổi sang nhân dân tệ để chị chữa bệnh, còn bảo họ cứ đi vay tiền, khi nào cậu tốt nghiệp, tìm được công việc, chẳng mấy chốc mà trả hết.

Đồng nghiệp và học sinh của Đàm Duy biết vợ anh cần tiền thay thận, tự vận động quyên tiền giúp anh, quyên được hơn mười nghìn tệ, trao toàn bộ cho anh.

Hai người dùng số tiền này nộp tiền đặt cọc và phí ưu tiên.

Về sau, ngay cả chú Đàm cũng biết chuyện này, gọi điện cho anh, nói trong nhà có mấy chục nghìn tệ, để đó không dùng, kêu anh cầm lấy cho Tiểu Băng thay thận. Anh không chịu nhận, chú Đàm cứ chốc chốc lại gọi đến, cuối cùng anh đành bảo chú Đàm hãy để tiền ở đó đã, đợi khi nào anh phải nộp nốt số tiền còn lại sẽ đến tìm chú.

Chú Đàm căn dặn: “Cậu nói lời phải giữ lời đấy, đừng có đến lúc đó không nói không rằng đã làm phẫu thuật, cũng không đến chỗ tôi lấy tiền. Tôi không có con cái, đối với cậu như con, cậu đừng có nghĩ đến chuyện từ chối.”

Thường Thắng không biết từ đâu nghe được chuyện này, dẫn Na Na đến thăm Tiểu Băng, Na Na cầm dụng cụ cắt, sấy tóc, sửa lại tóc cho họ. Thường Thắng xung phong muốn xoay tiền giúp họ: “Việc tiền nong chú đừng lo, đợi anh nghĩ cách xem...”

Anh sợ Thường Thắng vì việc này lại đi bắt chẹt người khác, vội vàng nói: “Không phiền đến chú, tiền bọn anh xoay đủ rồi.”

Thường Thắng chớp mắt. “Chú xem thường anh đúng không? Tiền chú xoay được đều là tiền mồ hôi xương máu của người ta, phải trả lại. Tiền anh làm ra, không cần chú trả, chú cứ yên tâm mà dùng.”

Anh luôn miệng từ chối: “Chú đừng có nghĩ kiếm tiền gì hết, đừng để xảy ra chuyện gì nữa...”

“Cắt! Tiền của mấy người đó đều là tiền vơ vét được, anh hỏi bọn họ lấy tiền cho Tiểu Băng chữa bệnh, coi như là lấy cho dân, dùng cho dân thôi. Anh có vũ khí bí mật, bọn họ không dám làm gì anh, làm sao có thể xảy ra chuyện gì?”

“Dù thế nào đi nữa, chú cũng đừng có nghĩ đến việc đó, bọn anh bây giờ chưa cần tiền, đợi đến lúc cần, anh nhất định sẽ nói cho chú.”

“Hứa rồi đấy, đến lúc đó chú phải nói cho anh, biết chưa!”

Nộp xong tiền đặt cọc, trong lòng anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Về số tiền còn lại, anh cũng tính xong rồi, mặt dày hỏi vay nóng Tạ Di Hồng, thêm cả tiền của chú Đàm nữa, còn có một giáo viên trong khoa đồng ý cho anh mượn tiền, gần như đã đủ rồi. Sau này sẽ trả lại cho họ trước tiên, còn người trong nhà thì có thể trả sau được.

Sau khi Tiểu Băng xuất viện, hằng tuần vẫn phải đến bệnh viện làm thẩm tách hai lần, một lần khoảng bốn, năm tiếng đồng hồ, thêm thời gian đi về, hết cả một ngày. Khi bắt đầu, Đàm Duy đều đưa cô đến bệnh viện, về sau Tiểu Băng khuyên anh đừng đi cùng nữa, tránh để anh xin nghỉ nhiều quá, lại ảnh hưởng đến việc dạy học, tiền dạy cũng ít hơn, cô nói một mình cô có thể đi được, bởi vì ngoài quả thận lười biếng không chịu làm việc, những bộ phận khác trong cơ thể hoàn toàn bình thường, tự đi làm thẩm tách sẽ không có vấn đề gì cả.

Anh không lay chuyển được Tiểu Băng, mà quả thật cũng không thể làm lỡ việc dạy học được nữa, liền đồng ý để Tiểu Băng tự đến bệnh viện làm thẩm tách, nhưng nhất định phải đi taxi, không được đi xe buýt.

Tiểu Băng nói: “Anh yên tâm, em sẽ đi taxi, bây giờ động một tí là mấy chục, mấy trăm nghìn tệ, em cũng được mở rộng tầm mắt rồi. Đi taxi đã là gì? Cũng chỉ có mấy đồng, có tiết kiệm cũng chẳng được bao nhiêu, còn mang hại vào người...”

Đây chính là những lời thật lòng, hai người họ hiện giờ quả là đã được mở mang tầm mắt về vấn đề tiền nong, biết tiền không phải là tiết kiệm mà ra, mà là phải kiếm về. Anh cũng chơi sang một lần, mua điện thoại di động để tiện liên lạc với Tiểu Băng. Trong nhà cũng xa xỉ hơn, nối mạng để Tiểu Băng ở nhà đỡ buồn. Hiện tại họ cảm thấy những chuyện này chỉ là chút tiền nhỏ như hạt vừng, tiêu không chớp mắt.

Tiểu Băng từ lần nhập viện thì không đi làm nữa, có lúc nhận ít tài liệu dịch về nhà làm, sau này còn lấy chiêu “người đạt được điểm tối đa trong kỳ thi tiếng Anh vào đại học”, mở một lớp dạy thêm tiếng Anh ở nhà, mỗi tuần hai tối dạy thêm tiếng Anh cho học sinh trung học thuộc trường Đại học B, mỗi tháng cũng kiếm được ít tiền. Đàm Duy kiêm thêm mấy lớp ở một trường đại học tư nhân, mỗi tháng có thể kiếm được nhiều hơn một chút. Thu nhập của hai người họ, cộng thêm tiền bảo hiểm y tế, ba mẹ hai bên thỉnh thoảng lại hỗ trợ một ít, cơ bản có thể chi trả sinh hoạt phí và chi phí thẩm tách máu của Tiểu Băng hằng tháng.

Nhưng trong lòng Đàm Duy lại không hề thanh thản, anh từ nhỏ đến lớn chưa từng nợ nần, bây giờ đột nhiên lại gánh một khoản nợ lớn như vậy, quả thực khiến anh ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng luôn lo lắng đến chuyện trả nợ, ngày nào chưa trả thì ngày đó không yên.

Anh nghe ngóng chuyện ra ngoài kinh doanh kiếm tiền, nhưng kỳ lạ là trước kia, khi anh chưa đề cập đến việc ra ngoài làm, những người bạn đã ra ngoài kinh doanh của anh đều nói “ra khơi” như thể “ra biển vàng”, người biết bơi sẽ kiếm được một đống tiền, người không biết bơi có chết đuối cũng vàng dát đầy người. Những người bạn không “ra khơi” thì thích khoe mình là anh em với sếp trong công ty này, kết huynh đệ với sếp trong công ty khác, nhưng đến khi anh nhờ họ giúp giới thiệu mình vào công ty nào đó, khẩu khí của mọi người đều thay đổi.

Có người nói: “Cậu ở trường làm tốt như thế, vào công ty làm gì chứ? Làm doanh nghiệp rủi ro rất cao, đến lúc thua lỗ thì cả tiền vốn ban đầu cũng mất.”

Lại có người nói: “Cậu thứ nhất không có chỗ dựa, thứ hai không có vốn, thứ ba không mặt dày, thứ tư không thâm hiểm, cậu muốn kinh doanh làm giàu ở Trung Quốc hả? Đừng có mơ mộng nữa!”

Người tốt bụng thì an ủi anh: “Cũng không phải là mấy người “ra khơi” làm giàu thông minh hơn cậu, quan trọng là cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lập nghiệp, mấy người từ hai bàn tay trắng phất nhanh trong một đêm đều là những người tỉnh ngộ trước tiên, biết xem tình thế, lợi dụng thời điểm để kiếm một đống tiền.”

Thế là anh muốn đầu cơ cổ phiếu, bởi vì đầu cơ cổ phiếu không cần xin xỏ để vào công ty của người khác. Anh nghe nói ở Trung Quốc bây giờ, ai cũng chơi cổ phiếu, người người phất lên, đến bác gái bán cám gà trong chợ Đại học B cũng mua cổ phiếu, sau đó biến mất hoàn toàn khỏi chợ, hại mọi người ngay cả cám gà cũng chẳng có mà mua.

Anh nghĩ chỉ số thông minh của mình dù gì cũng cao hơn bác gái bán cám gà chứ? Tại sao lại không mua cổ phiếu, kiếm tiền thay thận cho Tiểu Băng? Anh chạy đi mua mấy quyển sách như Bí quyết làm giàu từ thị trường cổ phiếu, Làm thế nào để điều khiển thị trường cổ phiếu... để xem xem đầu tư mua cổ phiếu thế nào mới kiếm được tiền.

Thời gian đó, Đại học A mới có hai người đầu cơ cổ phiếu đến táng gia bại sản, vợ con ly tán, nhảy lầu tự tử, tin tức lên cả ti vi và báo chí, dọa Tiểu Băng sợ hết hồn, vội khuyên anh: “Đúng là có một số người phất lên nhờ đầu cơ cổ phiếu, nhưng đó là người ta lợi dụng kẽ hở lúc cơ chế thị trường giao dịch chưa hoàn chỉnh để kiếm tiền. Bây giờ chẳng còn chỗ hở nào nữa rồi, anh muốn giống người ta phất nhanh nhờ mua cổ phiếu cũng không khả thi lắm. Trước đây em nghe người ta nói, nếu ngay cả bác gái ở chợ cũng bắt đầu mua cổ phiếu thì thị trường cổ phiếu sẽ rất nhanh sụp đổ.”

Về những chuyện này, anh không thể không phục Tiểu Băng, vì cô ấy rất thông minh, nhận thức nhanh, lại lăn lộn trong xã hội mấy năm, có nhiều chuyện tinh tường hơn anh rất nhiều, ngay cả việc dự đoán cổ phiếu nào sẽ lên giá cũng chính xác hơn anh, nếu Tiểu Băng nói anh mua cổ phiếu không kiếm được tiền thì khẳng định là không kiếm được tiền, vả lại anh cũng chẳng có bao nhiêu vốn để đầu cơ cổ phiếu, đành buông xuôi giấc mộng hão huyền.

Phí ưu tiên của họ không nhiều, chuyện này luôn đè nặng trong lòng anh, sợ Tiểu Băng không được xếp top đầu trong danh sách chờ, mãi không đến lượt thay thận, khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn. Tuy anh hận đến mức nghiến răng nhưng trong lòng không thể không thừa nhận bệnh viện quá khôn ngoan, phí ưu tiên không đặt giới hạn tối đa, không nói giá cả cụ thể, chỉ nói “nộp càng nhiều, xếp càng cao”, điều đó chẳng khác nào cổ vũ người bệnh thi nhau nộp tiền ư? Ai cũng muốn xếp lên trước, ai cũng sợ người khác nộp nhiều hơn, thế là mỗi người đều lặng lẽ phấn đấu, muốn vượt qua các bệnh nhân khác.

Tiểu Băng không chủ trương nộp quá nhiều phí ưu tiên, cô nói khoản đó nộp cho bệnh viện như cái hang không đáy, lấp mãi không đầy, không bằng giữ lại một ít để biếu bác sĩ Tiêu, như thế càng chắc chắn được xếp lên trước.

Đàm Duy hiểu Tiểu Băng nói vậy là có đạo lý, chuyện đến ngày hôm nay, anh chỉ có thể lợi dụng bác sĩ Tiêu, nhưng anh kiên quyết muốn cùng Tiểu Băng đến nhà anh ta. Hai người gọi điện cho chị Diệp trước, hỏi xem biếu bao nhiêu thì hợp lý. Chị Diệp không nói con số cụ thể, chỉ bảo bọn họ lượng sức mà làm. Hai người bàn bạc rồi làm một phong bì hai nghìn, còn mua thêm ít quà, cùng đến nhà bác sĩ Tiêu.

Nhà của bác sĩ Tiêu rất đẹp, bốn phòng một sảnh, có hai phòng ngủ cho con trai, con gái, hai phòng còn lại là phòng ngủ và thư phòng của anh ta, mọi ngóc ngách trong nhà đều có ảnh của hai đứa trẻ, đàn piano cũng chuẩn bị cho chúng, xem ra đúng là rất yêu con, nhưng hoàn toàn không có dấu vết của vợ, ngay cả ảnh kết hôn cũng không thấy.

Trước kia Tiểu Băng từng học piano một thời gian, còn giành được giải thưởng trong mấy cuộc thi, bây giờ thấy nhà bác sĩ Tiêu có đàn piano, bèn nhớ nghề muốn trổ tài, việc đáng làm phải làm, ra tay xuất chiêu. Cũng không biết bác sĩ Tiêu nghe hiểu không nhưng khẩu khí thì như thể mình là một chiếc piano vui vẻ, khen Tiểu Băng trời sinh có đôi tay của một nghệ sĩ dương cầm.

Đàm Duy vô cùng hổ thẹn vì mấy năm nay anh đã quên mất tài năng thiên phú này của Tiểu Băng, không mua nổi cho cô một cây đàn, nói đi nói lại vẫn là vì cái nghèo. Anh lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải tìm mọi cách kiếm tiền, không chỉ để có tiền cho Tiểu Băng thay thận mà còn để mua cho cô một cây đàn.

Trước khi đi, Tiểu Băng đặt phong bì lên cây đàn của bác sĩ Tiêu. Sau khi trở về, anh nghe Tiểu Băng nói để tiền trên đàn piano, cảm thấy không ổn cho lắm, ngộ nhỡ bác sĩ Tiêu không phát hiện ra số tiền đó thì sao? Nhưng Tiểu Băng nói với giọng chắc nịch: “Anh yên tâm, anh ta nhất định sẽ phát hiện ra.”

Quả nhiên, bác sĩ Tiêu không chỉ phát hiện ra chiếc phong bì trên cây đàn mà còn đoán ra chủ nhân của nó. Hôm sau anh ta gọi điện cho Tiểu Băng, kêu cô đến cầm phong bì về.

Đàm Duy tan làm về nghe thấy vậy, không hiểu được liền hỏi: “Sao vậy? Tiền ít quá hả?”

“Không rõ lắm, dù sao thì anh ta bảo em tối nay đến chỗ anh ta lấy phong bì về, anh ta nói nếu em thật sự có lòng muốn cảm ơn anh ta thì giúp anh ta dịch một ít tài liệu y học là được, tiếng Anh của anh ta không giỏi, hồi trước là vợ anh ta dịch giúp, sau này vợ anh ta không muốn dịch nữa, anh ta đều bỏ tiền thuê người ta dịch hộ.”

“Thế thì anh cùng đi với em.”

“Anh ta chỉ bảo em đến đó, không bảo anh cùng đi...” Tiểu Băng do dự một lát, đoạn lên tiếng: “Cũng được... anh muốn đi thì đi...”

Hai người lại chạy đến chỗ bác sĩ Tiêu, bác sĩ Tiêu trách móc: “Hai người làm thế này là sao hả? May mà hôm qua chỉ có hai người đến đây, nếu không, cậu lẳng lặng để tiền ở đó, tôi sẽ không biết là của ai...”

Đàm Duy lên tiếng giải thích: “Tại chúng tôi nghe chị Diệp nói...”

“Nghe cô ta nói? Cậu đi hỏi cô ta xem tôi đã từng nhận phong bì của cô ta chưa? Đây đều là do bệnh nhân và người nhà các người tự làm. Người như tôi ham danh hơn ham lợi, cậu có biếu phong bì hay không thì tôi cũng sẽ dốc hết sức chữa trị, lẽ nào tôi còn dám mờ mắt khai đao, làm hỏng danh tiếng của tôi?”

Tiểu Băng nịnh nọt: “Tối qua em đã nói với Đàm Duy rồi, bác sĩ Tiêu là một người vô cùng liêm khiết, sẽ không nhận phong bì của bệnh nhân đâu, anh ấy còn không tin...”

Bác sĩ Tiêu nói: “Không phải là liêm khiết hay không liêm khiết, nếu là người khác tặng thì tôi cũng nhận không từ, chính bởi vì lề thói này, dù tôi không nhận, bệnh nhân cũng cho là tôi đã nhận, nhưng nếu đồng nghiệp biết tôi không nhận quà còn bảo tôi quái đản, tôi cớ gì phải rước cái phiền phức đó? Tôi thấy hai người thiếu tiền, lại làm việc quá khả năng của mình, như thế chỉ lo hai người quá vất vả. Chút tiền này đối với tôi chẳng là gì hết, nhưng đối với hai người thì vẫn là một khoản lớn.”

Tiểu Băng vội vàng nói: “Thế để em giúp bác sĩ dịch tài liệu nhé!”

Bác sĩ Tiêu cầm mấy tập tài liệu ra đưa cho Tiểu Băng: “Em dịch giúp tôi hai tập này, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ để cách ra đó, khi nào có thời gian thì hai chúng ta cùng giải quyết, em dịch từng câu từng chữ của cả đoạn cho tôi, tôi sẽ biết là đang nói đến vấn đề gì. Tôi chỉ tội không giỏi tiếng Anh, nếu tiếng Anh của tôi tốt thì còn chôn chân ở chỗ này làm gì, mà đã thăng quan tiến chức từ lâu rồi...”

Tiểu Băng ỏn ẻn nói: “Em có lời này hơi ích kỷ, em cũng mong tiếng Anh của bác sĩ không giỏi, nếu không bác sĩ đi nơi khác, em phải làm thế nào bây giờ?”

Bác sĩ Tiêu cười toe toét, hứa hẹn: “Em yên tâm, cho dù ngày mai tôi phải lên trung ương, tôi cũng phải dành thời gian tối nay để làm xong chuyện của em.”

Hai người mang phong bì về, không nhịn được lại tranh luận một trận. Đàm Duy nói: “Xem ra bác sĩ Tiêu vẫn là một người không tồi, chỉ là hơi kiêu ngạo, nhưng người ta có tài, kiêu ngạo cũng đúng.”

Tiểu Băng nói: “Đàn ông thì phải kiêu ngạo một chút, đàn ông kiêu ngạo mới có sức hấp dẫn...”

Anh mỉa mai một câu: “Có phải em đã bị anh ta... hấp dẫn rồi không?”

“Ha, lại ghen tuông bậy bạ rồi đấy! Chồng em còn kiêu ngạo hơn cả anh ta kia. Anh có biết không, trong mắt phụ nữ, người đàn ông quyến rũ nhất chính là người đàn ông kiêu ngạo trước mặt phụ nữ... Chồng em chính là người đàn ông quyến rũ nhất.”

“Nói nhảm! Anh có bao giờ kiêu ngạo trước mặt phụ nữ đâu?”

“Em nói kiêu ngạo trước mặt phụ nữ chính là trước sự tấn công của người phụ nữ vẫn khống chế được thứ nam tính của mình. Những gã đàn ông thấy con gái liền theo đuổi, hoặc có con gái sà vào lòng liền nghĩ bậy, phụ nữ không hề thích, bởi vì bọn họ không có sức hấp dẫn. Anh nói người ta có phải là rất kỳ lạ không? Nếu em biết ai có cảm tình với em, em sẽ tự giác lợi dụng thiện cảm của anh ta, nhưng người có thể bị em lợi dụng, em lại không vừa mắt, cảm thấy anh ta không cuốn hút, anh ta chỉ là để chứng minh sự quyến rũ của em thôi.”

“Bác sĩ Tiêu được coi là gã có thể bị em lợi dụng hả?”

Tiểu Băng khẽ cười. “Em cảm thấy anh ta chính là người như vậy, nhưng em sẽ không cho anh ta đạt được mục đích, một khi em cho anh ta, anh ta sẽ không để em lợi dụng được nữa, em chỉ gợi ý cho anh ta nhưng tuyệt đối sẽ không để anh ta có được nó.”

Anh thấy Tiểu Băng hiểu rõ về bác sĩ Tiêu như thế, lại có cách thâm hiểm, xảo quyệt như vậy để lợi dụng, cảm thấy Tiểu Băng hẳn sẽ không mắc lừa bác sĩ Tiêu, sau này cũng không cần theo sát Tiểu Băng đến nhà anh ta nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play