CHƯƠNG THỨ BẢY

(​http:​/​​/​dongphongthieu.files.wordpress.com​/​2014​/​01​/​xinhxinh_185744864.jpg​)

“Diệp Thanh Vũ? Chưa nghe nói qua.” Cố Minh Cử ngồi xếp bằng ở bên kia song tù, một tay quen thuộc mà với qua song gỗ lấy đến một bầu rượu.

Hắn đã quen xuyên qua khe hở của song tù mà uống rượu dùng bữa, hạ đũa lưu loát, vẻ mặt tiêu sái. Ăn kiền mạt tịnh (ăn sạch sành sanh) còn không quên cười hì hì chào hỏi ngục tốt cách đó không xa: “Tiểu ca ở kia, lại đây ăn chút điểm tâm a. Bánh bao hấp cách thủy của Lân Long các đó nha, đầu bếp của bọn họ là từ Tĩnh Nam vương phủ tới, tính tình lớn, mỗi ngày chỉ làm năm mươi cái, thật đúng là vật khó cầu.”

Vị thị lang tiền nhiệm trẻ tuổi này khi xưa vốn là nhân vật tinh tế đệ nhất thiên hạ. Già trẻ trong kinh, ngay cả người mù mở quán đầu phố hắn đều có thể nói rõ gia hương quê quán. Nhớ lại năm đó, trong triều thần trừ bỏ Cao tướng, ai dám cùng hắn đối đầu? Mọi nhược điểm trong nhà nằm trong tay người ta, chọc giận hắn, chưa chừng mới vừa lên triều, trở về đã có con cọp mẹ ngay tại chính đường (nhà chính) nhe nanh múa vuốt: “Tối hôm qua đi quý phủ Trương đại nhân uống rượu cái gì? Ta xem là uống rượu của Ỷ Thúy lâu đi. Coi trọng tiểu yêu tinh không biết xấu hổ? Ba ngày không đánh ngươi, ngươi liền nhảy lên đầu ta phỏng? Đến a! Gia pháp hầu hạ!”

Đó là còn nhẹ nhàng. Hắn nếu muốn làm tới, chỉ đôi câu ba lời, “mưu nghịch” hai chữ lớn liền nện xuống đầu, trọn đời không thể trở mình.

Ôn Nhã Thần đứng ở bên cạnh nhàn nhạt nói: “Cũng không phải chuyện khó. Bánh bao này giờ đến lúc nào cũng có, nhà đó sinh ý không tốt phải đóng cửa, nửa tháng sau trong kinh thành đã lại có một Lân Long các mới.”

Tay lấy rượu của Cố Minh Cử khựng lại, cúi đầu cười nói: “Cũng phải. Đã hơn một năm, người và sự trong kinh không biết đã thay đổi bao nhiêu. Ta ở trong này, làm sao biết được những việc đó?”

Hắn mặc một thân áo tù màu trắng, nơi khi xưa cao cao đặt quan mạo luôn được chải chuốt tỉ mỉ, giờ phút này lại mặc cho hỗn độn rối tung trên đầu vai. Thanh niên tài giỏi không ai bì nổi ngày đó bây giờ lại là phạm nhân chờ chết, thánh chỉ đại xá thiên hạ cũng không thể ân chuẩn hắn rời đi thiên lao một bước. Ôn Nhã Thần chuyển tầm mắt từ trên người hắn qua vách tường khắc đầy hoa ngân (bút tích).

Thế sự vội vàng, tuổi trẻ qua mau. Một khắc trước còn là đế vương quyền cực, sau lại trở thành lưu dân, cường đạo. Có lẽ hôm nay vẫn là chúng tinh phủng nguyệt, quyền cao chức trọng, đến ngày mai từ trên mây ngã xuống lại bị thế nhân nhạo báng. Trên đời này, nhân tại biến, vật tại biến, mọi thứ đều biến, xét đến cùng, vạn vật không thay đổi, đổi thay khôn lường lại duy nhất chỉ có một chữ: Tâm.

“Không cầu kim lũ y (áo dệt vàng), chẳng cầu trăng trong nước, chỉ cầu tâm quân tựa lòng ta, vững như bàn thạch.” Gối thêu hoa phủ tướng quân gia trầm mặc nửa ngày, phun ra một đoạn không phải thơ cũng chẳng phải văn.

“Ha ha ha ha ha…” Cố Minh Cử ôm bụng vỗ đất mà cười to. Tiền thám hoa không nể nang tình cảm, không chút khách khí mà khuyên bảo: “Coi như hết, Ôn thiếu. Nếu ngươi thật sự muốn nghiên cứu học vấn, vậy trở về cầu khẩn lão phu nhân, bảo nàng tìm cho ngươi một vị tiên sinh, không cần phải quá uyên bác, gần gần thế là được, bắt đầu học từ “Tam tự kinh”, có thể sau ba năm, mười năm, ngươi có thể làm thơ a.”

“Không dời như bàn thạch. Ha hả…” Cố Minh Cử nhìn sắc mặt hắn khó coi, cười càng khoa trương, “Người khác nói như thế, ta có thể sẽ tin. Chính là lời này từ miệng Ôn thiếu ngươi nói ra, thì chỉ là chuyện cười.”

Trong kinh ai chẳng biết thiếu gia Ôn phủ đa tình thiện biến? Yêu hết một người lại một người, chưa bao giờ chân chính quý trọng một ai.

“Phượng Lai lâu Thược Dược, Đỗ Quyên, Nguyệt Quý, bao nhiêu ấm hương, lãnh ngọc, lần trước còn nghe ngươi nói tới Thúy Lung của Ỷ Thúy lâu… Có lần nào ngươi không coi là bảo bối như châu như ngọc, hận không thế thú vào cửa tức chết lão quận chúa. Không đến ba tháng, còn không phải lại chán ghét?” Không nhìn Ôn Nhã Thần trong mắt nổi giận, Cố thị lang giống như đứng giữa ánh sáng rực rỡ trong triều đình, chậm rãi mà nói, “Về phần chán thổi sáo lại học chơi cờ, chơi cờ được một nửa lại học nuôi ưng, ta đều lười nhớ lại từng chuyện. Đừng nói ngươi là bàn thạch, thạch bàn nghe thấy sẽ vỡ mất.”

Ôn Nhã Thần bị hắn nói trúng tim đen, thần tình không được tự nhiên: “Cố Minh Cử, ta không phải hỏi ngươi cái này.”

Nói tới lời ngon tiếng ngọt tầm hoa vấn liễu, Ôn Nhã Thần có giỏi chút cũng là do đi theo Cố Minh Cử học được. Thời điểm Cố thị lang rong chơi chốn hồng trần, bùn nhão không trát được tường Ôn thiếu nhà ta ôm hoa nương vẫn còn thực ngây thơ mà đỏ mặt: “Thật không có nhà giàu nào họ Diệp?”

“Không có. Ngự Sử Đài từ trước có vị Diệp đại nhân, ba năm tiến sĩ thừa lệnh vua, năm thiên hữu hai mươi ba điều nhiệm Cù châu. Toàn gia đi theo xuống phía nam, viện tử trong kinh đều bán hết. Chưa nghe nói qua hắn có con nối dòng lưu lại.”

“Ngay cả ngươi đều nói không có, thì chắc hẳn là không có.” Ôn Nhã Thần uể oải.

Cố Minh Cử đem thần sắc của hắn thu hết đáy mắt, giễu cợt: “Ngươi thực sự coi trọng Diệp Thanh Vũ kia?”

“Không được nói bậy. Y không giống với Ỷ Thúy lâu cô nương.” Không chút do dự mà bác bỏ hắn hồ ngôn loạn ngữ, Ôn Nhã Thần trong mắt một trận xấu hổ, lắp bắp mà giải thích, “Y là, là một bằng hữu… Ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi. Cũng, cũng không tính là bằng hữu, chính là cảm thấy y không ồn, không nháo, rất tốt.”

Cố Minh Cử ý tứ mà nhìn hắn nhảy dựng lên, khó có được mà không tiếp tục truy vấn. Lúc gần đi, Ôn Nhã Thần quay đầu lại hỏi hắn: “Ngươi có cái gì muốn hỏi?”

Cố Minh Cử từ từ nhắm hai mắt ngồi trước vách tường khắc ngân, thần sắc tẫn liễm, thoáng như cao tăng nhập định: “Không có.”

“Ngươi không hỏi… Y?” Người kia vì ngươi không ngại bị người xa lánh, khi quân phạm thượng.

Người phía bên kia rào gỗ thủy chung cười nói như thế đột nhiên ngẩng mặt, ánh mắt chợt lóe một tia mãnh liệt, một ánh lửa xẹt qua, rồi lại khôi phục lạnh lùng: “Ta hỏi, có ích gì với y?”

Ôn Nhã Thần trong lòng một trận chua xót, chỉ nghe Cố Minh Cử nói: “Với ngươi mà nói, thiên địa to lớn, có lẽ là núi sông như họa vô cùng vô tận, với những người khác mà nói, lại chính là tấc đất dung thân. Ở lại Chiếu Kính phường, có mấy người có thể quang minh chính đại, đối mặt với miệng lưỡi thế nhân? Nếu không có tâm như chỉ thủy, ai có thể khóa mình trong viện năm này qua năm khác? Ôn thiếu, ngươi trêu chọc y là nhất thời, Chiếu Kính phường năm tháng cô quạnh đối với y lại là đằng đẵng cả đời.”

Khó thừa nhận nhất là nhân tâm biến đổi. Vừa thấy được muôn hồng nghìn tía, vừa nghe được ti trúc quản huyền, vừa nhận biết được giang sơn gấm vóc, Trường Giang cường thịnh và Hoàng Hà cẩm tú, ngươi nói y làm sao có thể lại bình tâm tĩnh khí ở lại một tòa tiểu viện với bốn bức tường cao, lòng tràn đầy cô tịch? Tàn nhẫn như thế, ngươi sao có thể nhẫn tâm?

Ôn Nhã Thần trong lòng căng thẳng, cổ họng khô khốc đến cơ hồ nói không ra lời. Hắn quay mặt đưa lưng về phía Cố Minh Cử nói: “Vậy ngươi làm sao nhẫn tâm, nhìn y quan trường chìm nổi, hổ lang rình rập, như bước trên miếng băng mỏng, nửa bước khó đi, lại thờ ơ lãnh đạm?”

Lao ngục nhỏ hẹp trong phút chốc rơi vào tĩnh mịch.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu hoa miêu không rõ lai lịch thực thú vị, mỗi ngày đều nhảy qua đầu tường, chạy tới chỗ Thu bá chơi đùa. Thu bá không bao giờ giận nó bướng bỉnh giẫm lên chậu hoa đùa nghịch, đi ra phố bao giờ cũng mang về ít cá, bỏ vào một chiếc đĩa sạch sẽ, cố ý đặt dưới chân tường.

Vì thế nó càng hay tới, thậm chí lớn mật chạy vào phòng trong, dựng thẳng thân mình, dùng chân trước bám vào đầu gối Diệp Thanh Vũ, linh hoạt mà nhảy lên chân y. Diệp Thanh Vũ còn đang kinh ngạc, nó thản nhiên “meo meo” hai tiếng, thoải mái mà cuộn thành một đoàn, cứ như vậy mà ngủ.

Thu bá ghen tị không thôi: “Già rồi không ai thích a.” Nói xong, lại quay người bỏ thêm một khối cá khô vào trong đĩa.

Sau đó, tiểu miêu liền ở lại trong viện không đi. Diệp Thanh Vũ bảo Thu bá ôm mèo sang nhà bên hỏi, đều nói không phải của nhà mình. Vì thế liền an tâm để nó ở lại. Hoa miêu thật hiểu ý người, nhu thuận mà ở tại cái ổ nhỏ Thu bá làm cho nó, không giống ngày xưa lại nhảy lên tường cao tiêu sái đi mất, toàn tâm toàn ý mà ở lại tiểu viện. Chỉ là ngẫu nhiên, nó vẫn sẽ đứng trên đầu tường trông về phía xa, không biết là hoài niệm quãng thời gian ở bên ngoài hay là nhớ đồng bạn trước kia. Diệp Thanh Vũ đứng ở chân tường gọi nó, nó nghe thấy liền nhảy xuống, “meo meo” kêu, cọ cọ vạt áo Diệp Thanh Vũ đảo quanh, thẳng đến khi Diệp Thanh Vũ cúi người bắt nó ôm vào ngực.

Thật là thích làm nũng a. Tựa như người đó. Người đó cũng thế, không được như ý thì cố tình dây dưa không bỏ: “Thanh Vũ, ngươi cũng không nhìn ta.”

“Thanh Vũ, ngươi hãy nghe ta nói…”

“Thanh Vũ, Thanh Vũ, ngươi lại không để ý tới ta!”

Thiếu gia bị sủng nịch hóa hư giống như đại hài tử mãi không chịu lớn, lôi kéo tay hắn, ôm lấy cổ hắn, mặt dán mặt, ghé vào lỗ tai hắn, thì thầm đủ các loại lời ngon tiếng ngọt, ôn nhu tế khí, thân cận lấy lòng.

Hắn thích dựa vào cạnh cửa, tà tà liếc bàn học bên cạnh, bộ dạng cung kính nheo mắt, trong miệng lẩm bẩm: “Ngã phật từ bi, tín nam Ôn Nhã Thần lúc này thề, nguyện chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm đội mưa, duy nguyện kiếp sau luân hồi, thân sẽ là bức họa cuộn tròn để có được một khắc ngưng mắt của Diệp Thanh Vũ.”

Thanh niên một thân cẩm y hoa lệ thấy Diệp Thanh Vũ quay đầu lại, liền dựng thẳng thắt lưng đứng đến quy củ, hai tay tạo thành hình chữ thập, biểu tình thành kính: “Ngã phật từ bi, tín nam Ôn Nhã Thần thành tâm cầu nguyện, nguyện chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm đội mưa, duy nguyện kiếp sau luân hồi, thân là chiếc bút kia, để có được một khắc thân cận của Diệp Thanh Vũ.” Nhắm chặt hai mắt lại khẽ ti hí, dáo dác hướng bên này trộm nhìn.

“Ngã phật từ bi, tín nam Ôn Nhã Thần thề, nguyện chịu lại năm trăm năm gió thổi, lại năm trăm năm phơi nắng, lại năm trăm năm đội mưa, nguyện kiếp sau luân hồi, hóa thân thành án thư, hóa thân thành giấy điệp, hóa thân thành chén trà, bát đũa, cái bàn, băng ghế, cái chổi cuối hành lang, củi đốt trong kho, rêu xanh trước cửa…”

“Còn có mạng nhện góc phòng.” Không muốn để hắn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ thêm nữa, Diệp Thanh Vũ cắn cán bút xen mồm, “Để Diệp Thanh Vũ một khắc quét sạch.”

“Thật độc ác.” Tín nam Ôn Nhã Thần vẻ mặt rõ ràng oán độc.

Thật sự là khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Tiểu miêu trong ngực không kiên nhẫn kêu hai tiếng, vươn ra móng vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng gãi cánh tay y, giống như muốn đưa chủ nhân ra khỏi cơn trầm tư.

Diệp Thanh Vũ giật mình hoàn hồn: “Xin lỗi, ta…”

“Không sao.” Bên kia thư án thanh niên thân hình khôi vĩ, khuôn mặt cương nghị. Thần sắc hắn không thấy một tia tức giận, chỉ là ôm chén trà kiên nhẫn chờ y đàm đạo, “Hiền đệ gần đây không ngủ được sao? Có tâm sự?”

Đường Vô Hoặc, Võ Trạng nguyên khoa trước. Tuy là có đi cửa sau, nhưng nhân phẩm chính trực, làm người chất phác, không hề giống quan gia đệ tử kiêu căng, hống hách. Nói hắn là công tử xuất thân danh môn thế gia thì thà bảo hắn là hiệp khách nghĩa bạc vân thiên hành tẩu giang hồ chính nghĩa lại càng giống hơn.

Rõ ràng là tuổi xấp xỉ nhau, khác biệt lại to lớn đến thế… Không muốn lại tiếp tục phân thần, Diệp Thanh Vũ lắc đầu: “Ta mà có thể ngủ ngon, lúc trước làm sao có thể quen biết được Đường huynh?”

Đường Vô Hoặc nghe vậy, nhất thời nhíu mày: “Ngươi lại xuất môn đi đêm? Tuy nói là kinh thành, ám dạ ngõ hẻm khó tránh khỏi có bọn đạo chích côn đồ.”

Diệp Thanh Vũ lại cười: “Có Đường đại nhân ngươi tọa trấn, nhất định có thể bảo vệ kinh sư thái bình.”

Người ngay thẳng tựa hồ không thể lĩnh hội ý tứ vui đùa trong lời nói của Diệp Thanh Vũ, một mạch lo lắng mà nhìn y.

Tương giao nhiều năm, tính tình đối phương thế nào, Diệp Thanh Vũ rất rõ ràng không khỏi trong tâm sinh cảm kích: “Ta hiểu mà.”

Người ở đầu kia biểu tình nghiêm túc, khẩu khí vẫn như trước cố chấp không thay đổi, thậm chí còn lộ ra vài phần giận tái đi: “Mỗi lần ngươi đều nói hiểu rồi.”

“Ta chỉ là… Xuất môn đi một chút.” Theo bộ lông mềm mại của hoa miêu, Diệp Thanh Vũ ngữ khí cũng trở nên lười nhác, ẩn ẩn một tia buồn bã.

“Vẫn không ngủ được?”

“Ân.” Hắn có bệnh mất ngủ, Đường Vô Hoặc là một trong số ít người biết được.

Ban đêm không ngủ được, Diệp Thanh Vũ xuất môn đi dạo một chút, không có mục đích xác định, cũng không có phương hướng rõ ràng, có khi đi theo biển người từ từ tiến lên, có khi dọc theo ngõ nhỏ quanh co chậm rãi dạo bước. Đêm dài đằng đẵng, hồng trần cũng thế thôi, lầu cao ái muội dưới ánh đèn mờ tỏ, có vô số người cũng không ngủ giống như y, bọn họ tận tình ca hát, bọn họ cao giọng cười đùa, bọn họ giơ chén rượu đi lại lảo đảo, y đứng ở dưới lầu, ngay đầu hẻm nhỏ, dựa vào khúc ngoặt, vô thanh vô tức, không nói một lời, không bi không hỉ, yên lặng mà nhìn. Ngắm nhân gian trăm sắc thái, nhìn tình đời ấm lạnh, xem chúng sinh muôn hình vạn trạng. Một đêm lại một đêm, cứ như vậy đứng ở góc tối xa xa nhìn ngắm, nhìn thiên hạ này hết thảy cùng y không quan hệ.

Vì thế Đường Vô Hoặc mày nhíu càng chặt hơn: “Nên tìm đại phu xem qua đi, ta quen vài ngự y ở thái y viện.”

“Cũng không phải bệnh, chỗ nào cần phải kinh động ngự y. So với trước đây, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

“A?” Đường Vô Hoặc vẫn là không tin, sắc mặt bình tĩnh đem Diệp Thanh Vũ cẩn thận đánh giá một lúc lâu, nói, “Bởi vì hắn?”

Khẩu khí khinh thường. Hắn nổi tiếng là hiền lương khiêm cung, văn võ song toàn, bản tính thuần thiện, có thể nói là nam tử điển hình trong thiên hạ. Thiếu niên bán lê bên đường đụng phải hắn, hắn có thể lui nửa bước, khẩu khí ôn hòa xưng một tiếng “Vị tiểu ca này”. Nhân vật có thể khiến hắn chán ghét đến thế chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thực khéo, Ôn Nhã Thần chính là một trong số đó.

Diệp Thanh Vũ cùng Đường Vô Hoặc giao hảo đã lâu, từ lúc bước vào nhà, nhìn thấy bình hoa đào trên giá trong thư phòng, Đường Vô Hoặc trong lòng liền cảm thấy có chút khác thường. Diệp Thanh Vũ không tính toán giấu diếm, châm trà, một năm một mười đem chuyện kể lại.

Hoa đào là của Ôn thiếu đưa tới. Nói là trong hoa viên tướng quân phủ mới nở, cánh hồng thắm, màu sắc rực rỡ. Thanh niên nắm chặt cành hoa một đường giục ngựa mà tới, đến trước cửa tiểu viện, mặt đã ráng hồng, mắt sáng rực như sao, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng. Hắn xoay người xuống ngựa, khi nói chuyện vẫn còn mang vài phần thô suyễn: “Ngươi xem, thật là đẹp! Nhị tỷ của ta gọi người trích. Ta thấy thế, nghĩ cũng nên mang cho ngươi hai cành.”

Diệp Thanh Vũ tầm mắt từ đóa hoa tiên diễm nhìn sang, tường cao che trời, rêu xanh phủ kín, tạo thành một đường rạch ngang dưới bầu trời, phiến đá dưới chân còn giữ chút dấu vết mưa phùn ẩm ướt. Đại thụ trong viện mọc lên cao ngất, dây leo nho nhỏ quấn quanh thân cây bò lan sang cả đầu tường, cạnh ngân quan của Ôn Nhã Thần rụt rè xòe ra một phiến lá xanh non. Thanh niên mặc một thân y bào xanh biếc như lá liễu nắm thật chặt nhành hoa đào trong tay, khuôn mặt tinh xảo không kìm nén được vui sướng.

Hắn không chuyển mắt nhìn chằm chằm y, vẻ mặt khẩn thiết, lo lắng, giống như hài đồng làm tốt công khóa, háo hức chờ mong trưởng bối ngợi khen.

“Ân, thực đẹp.”

“Ta biết ngươi sẽ thích mà.” Vì thế người nọ liền cười, nhếch môi, nheo mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, nét tươi cười cũng như một thân y bào, phóng khoáng bừa bãi, kiêu ngạo lại mang khí tức hoa lệ.

Diệp Thanh Vũ vươn tay nhận hoa, động tác chậm rãi mà cẩn thận, cực lực không muốn hắn phát hiện ra ngón tay mình đang run rẩy. Tâm như nổi trống, một tiếng lại một tiếng cao hơn, hung hăng dội vào ***g ngực trống rỗng.

Tại một sáng sớm mùa xuân se se lạnh, hơi thở vẫn còn lưu lại khí vị ướt át của một đêm mưa phùn, tại cuối một ngõ nhỏ sâu thẳm quanh co, hai bên bên tường cao trầm mặc sừng sững vạn năm không đổi, trước cửa một tòa tiểu viện tĩnh lặng, không nghe chim hót, không thấy hoa nở, không biết buồn vui, ấm lạnh, chỉ có thời gian vô tình chảy mãi, chỉ có sinh mệnh lạnh lùng trôi qua, cho đến khi gần đất xa trời, cho đến lúc một mình nằm trên giường vô lực đứng lên, cho đến khi hồn quy thiên địa, run rẩy đi trên cầu Nại Hà, cho đến lúc nhận trong tay Mạnh Bà một bát canh loãng vẩn đục… Vô thanh vô tức mà chết, cũng như khi y sống lặng yên, không một tiếng động.

Thế nhưng hắn lại xông vào, biểu tình đương nhiên phải thế, ra vẻ thiên kinh địa nghĩa, ngôn hành chẳng hề cố kỵ cũng không sợ hãi, trực tiếp gõ cửa nhà y, tùy tiện an vị trong thư phòng của y, tam ngôn lưỡng ngữ (nói dăm ba câu) liền thành bằng hữu tri kỷ. Thanh niên ưa thích mặc một thân cẩm y huyến lệ, cứ như vậy mỉm cười trong không khí trầm lắng của Chiếu Kính phường, cao đàm khoát luận (ba hoa khoác lác =))), cười đùa hoan hỉ, chói mắt như đóa hoa kiều diễm mềm mại trong tay. Sao có thể không để người ta hoa mắt thần mê? Sao có thể không khiến người ta tâm trí hướng về? Sao có thể không làm người ta tim đập rộn ràng?

“Ngay cả Thu bá cũng nói, từ khi hắn đến, náo nhiệt hơn rất nhiều.” Lúc hắn xảo thiệt như hoàng, lưỡi xán liên hoa, cả tiểu viện đồ vật cũng tựa hồ trở nên sáng bừng sinh động, thậm chí ngay cả bầu trời trên đỉnh đầu cũng càng trong xanh hơn.

“Hừ, nói cho cùng, cũng chỉ là một kẻ bất học vô thuật, ăn chơi trác táng.” Đường Vô Hoặc hoàn toàn không đồng ý, trên mặt ý xem thường càng sâu sắc, “Người như hắn, sở tác sở vi, chỉ biết hai chữ “ngoạn nhạc” có cái gì đáng để thâm giao? Huống chi tình hình triều chính đương thời không ổn, vạn dân khốn khổ, càng là lúc cần chi sĩ có học thức phụ tá. Thôn phu hương dã còn lập chí nhập ngũ đền đáp gia quốc. Uổng cho hắn là con cháu danh môn, không chí tiến thủ, mỗi ngày tiêu xài phung phí, phóng lãng, sống ngu ngốc qua ngày, thật sự phụ uy danh tổ tiên Ôn gia.”

“Ôn thiếu thiên tư thông minh, chính là từ nhỏ trôi chảy, không quen khổ cực dân gian, hơn nữa ở trong phủ được lão quận chúa quá mức sủng nịch, mới có thể như thế. Qua một thời gian, có lẽ có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.”

“Có lẽ?” Hắn xoa ấn đường cười lạnh.

Diệp Thanh Vũ buông chén trà, không khỏi chậm lại ngữ điệu: “Có lẽ đi.”

Ôn Nhã Thần tới càng nhiều, tương giao càng sâu, càng cảm thấy đáng tiếc. Thiên phú cũng gia thế như vậy, chỉ cần dành một phần mười tinh thần đặt ở việc học cũng sẽ không giống bây giờ không có thành tích gì.

“Huống chi…” Ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt trầm tư của Diệp Thanh Vũ, Đường Vô Hoặc nói tiếp: “Người như hắn sớm đã quen náo nhiệt, sao có thể chịu được thanh tịnh?”

“Thanh tịnh?” Diệp Thanh Vũ nghe vậy, cười đến không kềm chế được.

Đường Vô Hoặc buồn bực.

Y nhẹ chớp mi, khe khẽ nở nụ cười hồi lâu mới ngừng lại: “Hắn chính là đến tìm thanh tịnh.”

“Ngươi ở đây thật tốt, không ầm ĩ.” Ôn Nhã Thần thường xuyên ngồi ở chiếc ghế Đường Vô Hoặc đang ngồi, nửa người trên ghé vào thư án, đầu gối lên cánh tay thản nhiên cảm khái.

Diệp Thanh Vũ nghe, cũng không để ý: “Chỉ có mình ta không ồn ào thôi sao?”

Hắn thế nhưng thật sự nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, ngón tay gõ gõ lên đầu, gật gật nói: “Ân, hiện tại chỉ có ngươi.”

Là “hiện tại”, về sau thế nào thì ai biết. Thật thẳng thắn thành khẩn, không có nửa câu nói dối.

“Cho nên, mới có thể khiến người như thế nào cũng không muốn rời đi?” Miệng y nói như vậy, trên mặt vẫn là một mảnh bình tĩnh, khóe miệng mơ hồ xuất hiện một tia cười, “Vẫn nói Ôn thiếu đa tình, biết săn sóc quả nhiên không phải là tin đồn vô căn cứ.”

Đường Vô Hoặc ngồi không yên, hừ một tiếng thật mạnh, hai tay đặt cạnh bàn nắm chặt thành quyền: “Hắn không phải là người đứng đắn để kết giao.”

Diệp Thanh Vũ gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu: “Có thêm bằng hữu cũng không có chỗ nào xấu.”

Tiểu miêu trong ngực đứng thẳng dậy, dùng cái mặt đầy lông xù nhẹ nhàng cọ cằm y. Diệp Thanh Vũ đùa với tiểu miêu, quay đầu thấy vẻ mặt Đường Vô Hoặc tràn đầy phẫn uất, ngồi thẳng lưng, nói: “Yên tâm đi, ta hiểu được.”

“Ngươi lúc nào cũng nói ngươi hiểu được.” Lại là hiểu được, kỳ thật y chưa bao giờ hiểu rõ. Đường Vô Hoặc bất mãn, gương mặt lãnh tĩnh cương nghị một mảnh lo lắng. Quen biết nhiều năm, Diệp Thanh Vũ đối với Đường Vô Hoặc mà nói, không chỉ là tri kỷ mà càng giống như thân huynh đệ.

Thở dài một hơi, buông ra tiểu miêu trong ngực, Diệp Thanh Vũ ngửa người dựa vào thành ghế sau lưng, thẳng tắp chống lại ánh mắt của hắn: “Ta thật sự hiểu mà. Ta ở trong này đã hai mươi năm, còn có cái gì không rõ?”

Nói đến cuối câu, âm điệu nhỏ dần, xa xôi giống như một tiếng thở dài. Nhưng ánh mắt của y lại kiên định, thâm trầm như mực lóe sáng nhuệ khí.

Đường Vô Hoặc bị thần sắc trước nay chưa từng có của y chấn trụ, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Chỉ nghe y chậm rãi nói rằng: “Sau này, ta còn phải ở lại Chiếu Kính phường lâu lắm nha…” Giọng nói thập phần lạnh nhạt cũng vạn phần hàm xúc ý tứ thê lương.

Đúng vậy, vẫn còn ở lâu dài. Đối với kẻ ăn chơi yêu thích du dật (dạo chơi thanh nhàn) tìm kiếm cái mới lạ mà nói, nơi này hoàn toàn cùng hắn bất đồng, ngẫu nhiên đi ngang qua tâm huyết dâng trào, ngẫu nhiên nghỉ chân, ngẫu nhiên cùng y tạo thành một đoạn bình thủy tương phùng gặp nhau cùng nhàn văn nhã thoại. Thế nhưng với Diệp Thanh Vũ mà nói, Chiếu Kính phường chính là toàn bộ thế giới, một tiểu viện nho nhỏ này cũng đủ cho cả cuộc đời.

“Yên tâm đi, hắn đã mấy ngày không tới.” Đường Vô Hoặc rời đi, vẻ mặt vẫn là không yên lòng. Này còn có chỗ nào giống một dũng mãnh thiếu tướng quân trên sa trường, một kẻ làm quan cả họ được nhờ? Diệp Thanh Vũ cười với hắn: “Có thể thấy là sẽ không tới nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play