CHƯƠNG THỨ MƯỜI CHÍN

Cuối hạ Thiên Hữu năm hai mươi tám, thiên tử băng hà. Chín châu đồ trắng, thiên địa cùng ai (bi thương). Nửa tháng sau, trước cửa Tướng phủ bạch trướng treo cao, Cao tướng bệnh nặng qua đời.

Một tháng rối ren, Lâm Giang vương cẩn tuân di chiếu của tiên đế, giúp đỡ hoàng tử Chương ngồi lên đại bảo. Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. Tôn thân mẫu Bàng phi vi thái hậu, thúc phụ Lâm Giang vương phụ trách nhiếp chính. Hoàng tử Sùng bị cưỡng chế cả đời câu thúc trong thiên điện, trọn đời không được bước ra ngoài nửa bước, cung phi tự vẫn.

Hoàng tử Chương được lưu truyền mơ mơ hồ hồ trong miệng mọi người cuối cùng cũng đi lên cung lâu đối mặt với hàng vạn hàng nghìn con dân của hắn, dưới dương quang nóng rực chói mắt mùa hạ, cách một tầng mười hai dải lưu châu lấp lóe trên đế miện, hiện ra trước mắt bách quan chính là gương mặt trắng nõn ngây ngô còn mang theo nét trẻ con, cùng với tiên đế long tinh mắt hổ hoàn toàn bất đồng, tân đế có hàng lông mày dài nhỏ cong cong giống như thân mẫu Bàng thái hậu, hành động nhã nhặn, cử chỉ ôn hòa, chưa mở miệng, trên mặt đã có ba phần tươi cười nhàn nhạt. Vài phần mơ hồ quen thuộc, vài phần tựa như đã trông thấy ở đâu.

Trống nhạc nổi lên, non sông cúi đầu. Từ đầu đến cuối, không một người nào dám đem tầm mắt nâng lên nửa tấc, nhìn lén long nhan thiên tử.

Vừa mới ra khỏi cửa cung, cuối cùng cũng có người không nhịn được, thấp giọng lẩm bẩm: “Tiên đế dũng mãnh kiên cường, thuở nhỏ tập võ, không thích thi thư. Nhìn phong thái của bệ hạ bây giờ, cũng là tao nhã, không giống tiên đế, lại có vài phần giống Lâm Giang vương năm đó, a, không, Nhiếp chính vương ý vị…”

Lời còn chưa dứt, hết thảy đều yên lặng. Ôn Nhã Thần trong lòng đột nhiên nhảy dựng, không dưng lại nhớ tới lời nói cùng Cố Minh Cử lần trước về gánh hát kia cùng vở diễn mới lạ chưa từng thấy qua. Ba tháng sau mùa xuân, lại không thấy họ lên sân khấu. Toàn bộ gánh hát, giống như năm trước đột nhiên nổi lên, lại đột nhiên mai danh ẩn tích. Một nhóm hoàn khố phong lưu phóng đãng tại Ỷ Thúy Lâu nheo nheo mắt, học mấy kẻ vô lại nơi phố phường dài giọng trêu tức: “Ăn không ngon như sủi cảo, cơ mà chơi chút cũng được… Ha hả ha hả…” Tình cảnh trong nháy mắt nhảy vào trong tâm trí… Bên cạnh có người miễn cưỡng cười gượng nhắc tới đề tài khác, một đám triều thần không hẹn mà gặp cao giọng cười rộ lên. Ôn Nhã Thần theo họ nghiêng ngả lảo đảo một đường đi về phía trước, mặt trời như lửa, phía sau là mái ngói lưu ly vàng rực cùng tường cung sắc đỏ như máu, mồ hôi khiến quan phục dính sát lên người, quanh thân oi bức khó chịu nói không nên lời. Vươn tay chạm tới khăn mặt Ôn Vinh đưa cho, Ôn Nhã Thần không nhịn được cảm thấy rùng mình.

Thiên tử thay đổi, luôn luôn có biến cố, hỗn loạn xảy ra. Cao tướng chết, Tướng phủ bị kê biên tài sản, bè đảng với Cao tướng hoặc bị xử quyết hoặc đi lưu đày, cây đổ bầy khỉ tan. Cố Minh Cử cười lạnh nói, thế gian này không thiếu nhất chính là quan lại, từ trước đến nay chỉ có người vỡ đầu đổ máu đi tranh một cái quan chức, chưa bao giờ có quan chức treo cao đau khổ chờ người đến ngồi. Liếc mắt một cái nhìn toàn bộ đội ngũ vào triều đông nghìn nghịt, Ôn Nhã Thần hết sức đồng ý.

Rồi sau đó, hết thảy như cũ, hết thảy vẫn như ngày hôm qua. Xây lầu cao, mở yến hội, an hưởng thịnh thế, ca múa mừng cảnh thái bình. Lê dân trăm họ vẫn bôn ba vì trà gạo dầu muối (kiếm sống), con em quyền quý vẫn như cũ cưỡi ngựa bắn chim, gây họa một phương. Hoa nương trong Ỷ Thúy lâu vẫn xướng diễm ca triền miên, Ôn Nhã Thần như trước ôm mỹ nhân uống rượu, khi hứng trí cao, ở Phi Thiên đổ phường vung tiền như rác giành được ủng hộ của cả sảnh đường, đến khi hồi phủ lại một bên rũ đầu quỳ trước từ đường, một bên nghe lão quận chúa khóc mắng Ôn tướng quân. Một lát sau, có một chút ánh sáng chiếu vào từ đường tối như mực, Ôn tướng quân nghiêm mặt bước vào, mày nhăn lại hung hăng trừng hắn một cái, rồi sau đó tâm không cam tình không nguyện quỳ gối bên cạnh hắn. (=))~)

Tựa như mọi thứ đều không hề thay đổi, tựa như có một số việc dần trở nên xa xôi, mơ hồ như một hồi ảo mộng của hắn sau cơn say. Cơn gió mát lành phất phơ thổi qua, Ôn Vinh trong lúc vô ý thốt lên: “Thiếu gia uống rượu say đến nỗi ngay cả đường về cũng không nhận ra, từ chỗ này muốn hồi phủ, lúc trước chỉ cần đi qua hẻm nhỏ chỗ Diệp công tử ở là xong, sao mấy lần đều cố tình đi nhầm, tự dưng lại đi thành một vòng tròn.” 

Ôn Nhã Thần dừng lại cước bộ tập tễnh, nghiêng đầu sang chỗ khác vô thanh vô tức mà nhìn gã, hai mắt đỏ quạch không trông thấy một tia mơ hồ. Ôn Vinh rụt cổ lại, nhất thời hiểu được mình lại nói sai rồi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt dữ tợn phẫn hận của hắn lúc này, vị này chính là thiếu gia cợt nhả không có lúc nào đứng đắn, từ lúc nào cũng học được biểu tình âm trầm tàn nhẫn như vậy?

Xua tay tránh khỏi nâng đỡ của gã, Ôn Nhã Thần kéo tay áo một mình thất tha thất thểu đi ra rất xa: “Một năm, với ta như đã qua mười năm.”

Mùa thu Thiên Hữu năm hai mươi tám, một ngày trời trong gió mát. Cố Minh Cử xuất ngục.

Ôn Nhã Thần thức thời không đi thiên lao, một mình một người đi lên thành lâu, nhìn kẻ bị giáng chức Nghiêm Phượng Lâu dìu Cố Minh Cử, đi từng bước cũng không quay đầu chậm rãi rời khỏi nơi vô số người trong thiên hạ tâm đều hướng tới.

Trên đường hồi phủ, Ôn Vinh miêu tả cho hắn cảnh bên ngoài thiên lao sinh động như thật, vị Nghiêm đại nhân bất cẩu ngôn tiếu, toàn thân không có một chỗ nào giống người khoảnh khắc nhìn thấy Cố Minh Cử lại nở nụ cười, vị Cố thị lang xưa nay vẫn trưng một khuôn mặt tươi cười bỗng dưng ngoài ý muốn lại căng thẳng, nhấc chân, cố chấp một mình xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra khỏi đại môn thiên lao, rồi sau đó vươn tay kéo Nghiêm Phượng lâu vào trong ngực. Giữa ban ngày ban mặt, dưới trăm ánh mắt nhìn chằm chằm, hai người này cứ vậy mà ôm nhau, đủ loại ô ngôn uế ngữ cùng phong lưu truyền thuyết ít ai biết đến trên người Nghiêm Phượng Lâu giờ phút này lại hiện lên trong đầu mọi người. Đủ loại ánh mắt khác thường cùng những lời thì thầm khe khẽ, trên mặt Nghiêm Phượng Lâu không thấy chút kinh hoảng nào, tựa như đó là việc đương nhiên, cùng Cố Minh Cử tay trong tay, sóng vai đi trên phố dài tấp nập ngựa xe như nước.

“Vị Nghiêm đại nhân kia thật sự là…” Ôn Vinh chậc chậc ra tiếng, không biết tìm từ nào để hình dung.

“Có đảm đương, có can đảm.” Ôn Nhã Thần rũ mắt nhìn mũi giày, âm điệu bằng phẳng, chậm rãi thay gã nói hết lời, “Có dũng khí mới là nam nhi. Tâm tính y vẫn luôn kiên định, cho tới bây giờ đều chưa từng lùi bước. Cố Minh Cử vẫn thường oán giận với ta, Nghiêm Phượng Lâu là con mọt sách cứng nhắc. Ngươi nói, một thư sinh trói gà không chặt, y từ chỗ nào có được lớn như vậy… dũng khí?”

Hắn dừng chân lại, quay đầu xoay người, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.  Ôn Vinh nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào: “Có lẽ là… từ nhỏ đã như vậy rồi.”

“Phải không?” Ôn Nhã Thần nhẹ giọng hỏi, miệng thì thào tự nói, đem “trời sinh đã có” bốn chữ nhiều lần nhấm nuốt, bỗng nhiên mỉm cười thoáng qua, “Khó trách ta lại không có.”

Trước mắt chính là giao lộ rộn ràng nhốn nháo phía trước Ỷ Thúy lâu, khách thương người Hồ mũi cao mắt sâu vội vàng dắt lạc đà đi về phía tây, trong quán trà gã tiểu nhị thông yết hầu đứng trước cửa ân cần đón khách, hoa nương tuổi xế chiều biếng nhác mị mị tựa vào trước cửa sổ trang điểm. Ôn Nhã Thần phóng tầm mắt, nhớ lại mà liếc mắt về phía ngõ nhỏ không dễ nhìn thấy bên phải đầu góc phố kia, vén áo bước đi, trấn định thong dong mà rẽ vào phố dài lát đá bên trái.

Lúc này đây, Ôn Vinh không dám lên tiếng nhắc nhở.

Mùa đông Thiên Hữu năm hai mươi tám, phương bắc có vương tử Nguyệt Lưu tộc dẫn sứ đoàn nhập kinh triều kiến. Vừa khi tân đế mới lên ngôi, căn cơ còn chưa ổn định. Nghe vương tử nói Nguyệt Lưu vương muốn đàm hỉ sự, sứ đoàn bất quá chỉ có hai, ba mươi người, biên cảnh phía trên lại có chừng năm vạn binh Nguyệt thị hộ tống. Đại quân đóng ở dưới chân thành biên quan phòng hộ, đi trên đầu tường có thể nhìn thấy được trướng bồng trắng xóa như mây khắp nơi, liên miên không thấy điểm cuối, kim đỉnh trên trướng bồng chủ soái quang hoa chói mắt xa xa đối diện cùng cửa thành, trên đỉnh treo đại kỳ màu đen như mực, một đầu sói mắt kim sắc há rộng miệng máu, đúng là Nguyệt Lưu chiến kỳ. 

Trên Kim Loan điện, thiếu niên thiên tử vừa mới tức vị không lâu sau khi nghe xong bản tấu, thật lâu không nói, sau một lúc lại cười khổ thở dài:

“Hoàng thúc nói quả nhiên không sai. Từ trước đến nay nhân tâm đáng sợ, dệt hoa trên gấm thì dễ, lại khó có được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, càng hiểm ác chính là loại người cháy nhà mà đi hôi của.”

Lâm Giang vương chậm rãi bước ra khỏi hàng, khom người dập đầu: “Bệ hạ, chính cuộc ngày nay đã định, giờ là lúc cần phải trăm phế đãi hưng. Dân gian oán hận chất chứa đã lâu, càng cần phải coi trọng việc nghỉ ngơi dưỡng sức. Huống hồ lúc này trời đông giá rét, phía bắc đại tuyết phong thành, nếu viễn chinh thì tất sẽ là khổ chiến, vả lại một đường mấp mô, gập ghềnh khó tránh khỏi hao tổn phung phí, thiên thời địa lợi nhân hòa đều bất lợi, thật không nên vọng động can qua.” 

Trong triều đình thương nghị còn chưa xong, chuyện công chúa hòa thân đã đồn đãi khắp thiên hạ.

Mọi người đều biết, trong cung công chúa độ tuổi phù hợp đều đã xuất giá, ngô hoàng niên thiếu chưa đại hôn. Trong tôn thất quận chúa, huyền chủ tuy nhiều, lại có nhà ai bỏ được kim chi ngọc diệp nuông chiều từ bé đi lên con đường hòa phiên không lối về này? Trong lúc nhất thời, mấy nhà hiển quý phàm là có khuê tú chờ gả, đều hoảng sợ bất an. Chúng gia bà mối đột nhiên trở thành khách quý các phủ, hết qua đông lại nhảy tây, hận không thể sinh nhiều thêm hai cái đùi.

Lão quận chúa phá lệ vì cô cháu gái thứ hai cổ quái tìm Ôn tướng quân thở dài hồi lâu, mà ngay cả Ôn gia đại tiểu thư cũng kìm chế không được trở về nhà mẹ đẻ muốn thay muội tử làm mai.

Ôn Nhã Hâm trước sau như một dựa trên tháp miễn cưỡng lật sách: “Vương tử Nguyệt Lưu kia bộ dáng thế nào? Thôi thôi, nếu ai cũng không muốn đi, vậy để ta đi đi. Ngăn cách xa xôi, lão tổ mẫu có lẽ cũng nhìn ta thuận mắt thêm hai phần.”

Ôn Nhã Thần trên mặt bình tĩnh lại tức đến khó thở ngắt lời nàng: “Nói bậy bạ gì thế! Cái nơi hoang dã như vậy, lúc cuồng lên, ngay cả thịt sống đều có thể ăn, làm sao so sánh được với kinh thành? Tổ mẫu chọn cho tỷ những thế gia đệ tử đó, ít nhiều cũng tốt. Chỉ cần có một phân để ý, tỷ hãy chấp nhận đi.”

Ôn Nhã Hâm liếc mắt cười nhạo: “Chuyện chung thân, nói chấp nhận là có thể chấp nhận? Chấp nhận cả đời?”

“Thì cũng vẫn tốt mà. Đường Vô Hoặc tên kia…” Bật thốt lên tên của Đường Vô Hoặc, Ôn Nhã Thần cũng hoảng sợ, Ôn Nhã Hâm ngẩng đầu nhìn hắn, muốn thu hồi cũng không thể được, chỉ có thể ngượng ngùng mà đứt quãng nhỏ giọng nói, “Mặc dù là tên đầu gỗ nước lửa bất xâm, tính tình cũng không thú vị chán chết, nhưng học vấn kiến thức, kỵ mã bắn tên này đó, đều… cũng được…”

“Hắn…” Chưa từng lưu ý đến sắc mặt xấu hổ của Ôn Nhã Thần, Ôn Nhã Hâm giữ cằm, nhất thời lâm vào trầm tư. Xoay đầu ngược lại, nhìn Ôn Nhã Thần vẻ mặt nghiêm trang túc mục, trong mắt tràn đầy lo lắng, e sợ nàng thật sự tâm huyết dâng trào chạy tới biên cương hòa thân, mỉm cười trêu ghẹo, “Nha, mặt trời mọc lên từ phía tây sao, bạch nhãn lang vô tâm vô phế nhà chúng ta cũng biết đau lòng tỷ tỷ.”

Ôn Nhã Thần gật đầu phụ họa vui cười của nàng, ngữ khí càng thêm nghiêm túc: “Tỷ, ta luyến tiếc ngươi.”

Hiện giờ, ở bên cạnh hắn, có thể chân tâm khuyên hắn tiến lên, vì hắn suy nghĩ, vì hắn trù tính, chỉ còn lại có nhị tỷ trong nóng ngoài lạnh Ôn Nhã Hâm này.

Trong lúc hào môn quý thích náo nhiệt khắp nơi tìm con rể, tin tức Phi Thiên đổ phường lần thứ hai bốc cháy có vẻ không quan trọng gì.

Lúc này không may mắn như lần năm mới đó, chính gian đổ phường cùng hơn mười gian cửa hàng trái phải liên quan đều trở thành biển lửa, đợi đến sau hừng đông, Phi Thiên đổ phường từng hùng cứ một góc kinh thành chỉ còn lại một mảnh đổ nát thê lương, trong phòng của Ngân Nguyệt phu nhân nơi có thể coi là thư phòng lịch sự tao nhã nhất đế đô tính cả sách cổ, bài trí, khí cụ đều hôi phi yên diệt, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Ôn Nhã Thần nghe tin mà tới, thỉnh thoảng vẫn còn những ngọn lửa tí tách trên đám cháy đen thui, Ngân Nguyệt phu nhân thong dong trấn định chỉ huy đám tiểu nhị xử lí tàn tích, lại cùng một tiểu nha hoàn đi tới các nhà chịu vạ lây đăng môn bồi lễ. Trên cổ tay nàng là ba bốn vòng bạc giản đơn sáng bóng hơi hơi lắc lư, phát ra tiếng “đinh, đinh” giòn vang, cử chỉ ung dung, lời nói khéo léo, không giảm chút phong phạm tao nhã nào. Dưới ánh mặt trời yếu ớt, hương vị cháy khét khắp nơi, nàng một thân bạch y trấn định đứng giữa đám cháy, lại vừa vặn sao chính là nơi nàng vẫn thường khai trương đứng đón khách lúc hoàng hôn mỗi ngày.  

Ôn Nhã Thần bị vây trong đám người, xa xa nhìn gương mặt thanh lệ điểm trang một lớp phấn mỏng của nàng. Ánh mặt trời chiếu xuống, Ngân Nguyệt phu nhân thuận thế quay đầu. Không biết là bị ánh nắng xuyên mây tạo thành quang hoa lóa mắt, hay là bị hơi nóng nơi này hun cho đầu óc hôn mê, đầu gối mềm nhũn, Ôn Nhã Thần suýt chút nữa khụyu xuống, tiếng Ôn Vinh kinh hoảng kêu lên gần cạnh bên tai lại tựa như xa tận chân trời, hỗn loạn mơ hồ thành một mảng trong đầu, nét mặt tươi cười dịu dàng của nữ tử đặc biệt rõ ràng rơi vào tầm mắt, tinh xảo như họa, thanh thoát động nhân, (đôi mắt) nhàn nhạt thân thiết lại hiền lành cong cong tựa như trăng non cuối chân trời… Giữa Kim Loan đại điện, trên bệ rồng bạch ngọc, phía sau mười hai dải lưu châu, bách quan mơ hồ nhìn thấy bộ dáng lời còn chưa nói hết đã hiện lên ba phần ý cười uyển chuyển hàm xúc như thế này. Trong cung loan truyền, đương kim thiên tử có khuôn mặt giống hệt sinh mẫu Bàng thái hậu.

Bỗng thấy hoa mắt, là Ôn Vinh thấy hắn ngẩn ngơ, sợ tới mức xòe bàn tay ở trước mặt hắn không ngừng huơ huơ. Ôn Nhã Thần lấy lại tinh thần, dưới chân phù phiếm, dựa vào Ôn Vinh chậm rãi đi ra hai bước, bỗng nhiên linh quang vừa hiện, vội vàng quay đầu lại nhìn Ngân Nguyệt phu nhân phía xa xa. Ngân Nguyệt phu nhân đang nghiêng nửa thân mình, chỉ bảo đám tiểu nhị đổ phường tìm kiếm vật còn hữu dụng trong đống tro tàn.

Nữ tử vừa mới trải qua hai bận khó khăn, trong mắt ba quang uyển chuyển minh mị như trước, nhất cử nhất động đều là thản nhiên, không thấy một chút hoảng hốt kích động. Ôn Nhã Thần tiến lên hai bước, đứng ở trước đám người ngưng thần cẩn thận đánh giá khuôn mặt của nàng, thiếu niên thiên tử thoáng nhìn qua trên đại điện lần thứ hai hiện ra trước mắt, Bàng thái hậu, đương kim Thánh Thượng, Ngân Nguyệt phu nhân, Diệp Thanh Vũ… Lúc trước là ai nhếch khóe miệng thần tình khinh thường mà bình luận, bọn họ nói Quế Chi giống Ngân Nguyệt phu nhân, a, ta lại cảm thấy, ngươi so với Quế Chi càng giống hơn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play