CHƯƠNG THỨ MƯỜI SÁU 【 BẢN SỬA CHỮA 】

Đêm dài vừa hết, sáng sớm chưa qua. Lâu bên kia đèn hoa còn chưa ngơi nghỉ, trên bầu trời thưa thớt ánh trăng sao. Trên Ỷ Thúy lâu tiếng ca y nha mềm mại cũng theo bóng đêm dần tiêu thất, tỳ bà trong lòng hoa khôi tình tang gảy một đêm, ngân nga một tiếng sau cùng. Giữa hồ ánh đèn nhấp nháy, thuyền hoa vừa cập bờ liền bị dập tắt. Tiểu nhị một thân áo ngắn dụi dụi đôi mắt buồn ngủ lảo đảo tiễn khách nhân ra về, vừa xoay lưng liền đánh một cái ngáp thật to.

Kinh thành ồn ào náo nhiệt chỉ có giờ phút này mới là chân chính yên tĩnh an bình. Một đám hiếu tử trầm mê trong ôn nhu hương, trong đổ phường bá vương ngủ trên đống bạc. Hán tử say nằm lăn quay ven đường, thư sinh cần mẫn cặm cụi dưới ánh đèn. Trong viện nhà ai tiếng đồng hồ nước (1) tích tích, giữa ngõ nhỏ quanh co báo canh ba đã đến. Hai ba bóng người cưỡi ngựa, nhanh như chớp chạy tới từ phương xa, nháy mắt đã biến mất trên đường lớn.

“Ở trong cung ra?” Một thoáng lướt qua, Diệp Thanh Vũ chú ý hoa văn tấm thẻ bài trên thắt lưng người nọ giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

“Ân.” Ôn Nhã Thần dõi mắt nhìn lại, mấy bóng người kia chớp mắt đã biến mất ở đầu phố, “Chắc là lại triệu thái y.”

Mấy kẻ trên ngựa kia mơ hồ mặc phục sức của nội thị, nay thánh thượng long thể không tốt đã là chuyện ai ai cũng biết, ngay cả Ôn Nhã Thần không hay vào triều cũng ít nhiều biết chút nội tình: “Nghe nói Thái y viện an bài nhân thủ hàng đêm túc trực ngoài tẩm cung thay phiên làm việc, vội vàng như vậy… Chỉ sợ không có gì tốt…”

Nếu như mấy đồn đãi vừa rồi ở bữa tiệc là thật, vừa mới có chút khởi sắc liền cường chống lâm triều, rồi sau đó lại gọi hoàng tử vào ngự thư phòng nổi giận răn dạy một phen, bệnh kéo dài đã lâu thân thể yếu ớt khí huyết tích tụ, quả thật dễ dàng tái phát. Phàm là người đau ốm, tối kỵ nhất chính là bệnh tái phát, khi tốt khi xấu, vừa mới đỡ hơn một chút lại càng nặng thêm, đến cuối cùng chẳng thể nào trị khỏi. Tuế nguyệt như đao, đao đao thôi nhân lão (năm tháng như đao, đao đao thúc người già). Không thể tưởng tượng được, nam nhân năm đó thí huynh đồ đệ sát phạt quyết đoán chớp mắt một cái cũng đến hồi chỉ vì một cơn giận mà nguy hiểm đến tính mạng. Ông trời có mắt, trong cuộc sống quả báo chưa bao giờ là nói đùa.

“Cao tướng cũng bị bệnh.” Trên phố dài bốn bề vắng lặng, giọng nói Ôn Nhã Thần lành lạnh nặng nề vang lên ở bên tai, khiến cho lòng người chấn động, “Là bệnh thật.”

Diệp Thanh Vũ nghe tiếng quay đầu, hắn cũng đang đồng dạng nghiêng mặt nghiêm túc nhìn y: “Lớn tuổi liền dễ dàng sinh bệnh. Từ trước Cao tướng ỷ vào mình là nguyên lão tam triều, lúc nào không cao hứng liền thích giả bộ cáo bệnh. Lại không nghĩ đến, giả giả lại thành một hồi bệnh dậy không nổi, cũng không biết khi lão nằm trên giường nhớ tới mấy cái nháo sự đó, có phải hay không ruột gan đều hối hận? Kỳ thật việc trước mắt, nói trắng ra là xem ai có thể trụ tới cuối cùng. Lâm Giang vương đang độ cường thịnh, thân thể khỏe mạnh. Bệ hạ tuy rằng bệnh nặng, tuổi so với Cao tướng cũng vẫn nhỏ hơn không ít. Ở cái tuổi của lão cáo già này, ngã xuống một cái là không đứng dậy nổi có khối người. Hiện nay phải xem hai kẻ trên giường ai chết trước ai. Tóm lại, chuyện nhà Thiên tử một nửa tại người một nửa tại trời, việc người muốn làm còn phải dựa vào thiên mệnh.”

Ngay cả kẻ có vào triều thì cũng ba ngày phơi lưới hai ngày bắt cá như Ôn thiếu, hẳn cũng là không nên nói những lời như vậy, huống hồ lại là giọng điệu bất kính thế kia. Diệp Thanh Vũ thấp giọng trách: “Đừng nói bậy, đây là đang trên đường đó!”

Ôn Nhã Thần liền nở nụ cười, nắm thật chặt bàn tay hai người đang giao nhau, hé miệng khoe hàm răng trắng bóc, thần tình vô tội: “Cố Minh Cử nói đấy.”

Diệp Thanh Vũ cảm giác sâu sắc tiếc hận: “Ta còn nghĩ Ôn thiếu hiểu chuyện.”

Lời còn chưa dứt, phía trước có người đang đi tới, vô tâm mà liếc thấy bọn họ tùy tiện nắm tay cùng một chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối. Diệp Thanh Vũ quẫn bách bước chậm lại, Ôn Nhã Thần không thèm để ý, ngẩng đầu đem bàn tay giao nhau khảm càng thêm sâu: “Thanh Vũ a…”

Một tiếng thở dài thật sâu, đuôi lông mày nhếch cao nhiễm ý cười cuối cùng theo bóng dáng người qua đường ngày càng xa dần mà tiêu tán.

Từ lúc tới Phi Thiên đổ phường, tay hai người cũng chưa từng buông ra. Diệp Thanh Vũ mấy lần định rút tay về, còn chưa tách hẳn ra đã bị hắn bất động thanh sắc nắm lại. Lúc tan cuộc, hắn quạt quạt chiết phiến ra sức hò hét nhiệt liệt, bỏ lại Ôn Vinh, chẳng thèm phân trần dắt tay Diệp Thanh Vũ, một đường cước bộ không ngừng, đi hết non nửa kinh thành. Vừa đi vừa đông kéo tây xả, nói cười đùa giỡn, chuyện trò bất định, lan man. Diệp Thanh Vũ biết hắn bất thường, từ đầu đến cuối hết sức phối hợp, yên lặng chờ hắn nói tới chính đề.

“Ta hôm nay tới thăm Cố Minh Cử.” Ôn Nhã Thần cước bộ dần thong thả, âm điệu trầm ổn, hai mắt nhìn thẳng, chăm chú nhìn mặt đường phía trước được ánh trăng chiếu xuống sáng rõ, “Tên kia vẫn cứ như thế, ta lại có chút nhìn không chịu được.”

Diệp Thanh Vũ đi theo cước bộ của hắn, từng bước từng bước đạp ánh trăng tạo thành quang ảnh bàng bạc: “Ôn Vinh đã nói cho ta biết.” Vừa ra khỏi thiên lao, Ôn thiếu chẳng những mặt trướng đỏ bừng mà ánh mắt cũng hồng hồng.

Khúc rẽ phía trước hiện ra một điểm sáng mờ nhạt ảm đạm, quán canh của trù nương mỹ miều đã gần ngay trước mắt. Ôn Nhã Thần dừng chân, dùng chiết phiến chỉ chỉ phía trước: “Nơi đó cũng là Cố Minh Cử dẫn ta tới.”

Cho dù bà chủ quán mỹ mạo kinh nhân, nhưng nơi hẻo lánh tồi tàn thế này đích xác không giống như chỗ mà Ôn thiếu cẩm y ngọc thực sẽ đặt chân tới. Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Cố đại nhân luôn luôn kỹ tính lại độc đáo.”

“Hắn há chỉ là kỹ tính, quả thực là không chỗ nào không biết. Cố Minh Cử tên kia… A…” Nhắc tới Cố Minh Cử hắn thường là cười nhạo, khẽ nheo mắt nhếch khóe miệng, bên môi cũng không chút khách khí treo ba phần khinh bỉ. Lúc này đây ngữ điệu lại có chút không phục nhè nhẹ: “Kỳ thật, hắn chưa bao giờ thích đồ ngọt.”

Này lại vì sao… Trong lòng thắc mắc tràn lan, đột nhiên, hình ảnh Nghiêm Phượng Lâu ngồi trước bàn ăn canh đêm dó hiện lên trước mắt, Diệp Thanh Vũ chợt tỉnh ngộ, tiến lên một bước đang muốn mở miệng, Ôn Nhã Thần giống như sớm có sở liệu, nhếch lên khóe miệng, trao cho y một ánh mắt khẳng định: “Nghiêm Phượng Lâu thích đồ ngọt.” Ai cũng nghĩ không ra, nam nhân cương trực nghiêm trang mặt vô biểu tình như thế, lại có khẩu vị giống như tiểu nữ nhi chốn khuê phòng.

Hắn từng tại thư phòng Cố Minh Cử nhìn lén qua thư Cố Minh Cử viết cho Nghiêm Phượng Lâu. Lúc đó, Cố Minh Cử vừa mới tiến kinh, ban đêm uống tới say mèm, bước nặng bước nhẹ kéo tay áo hắn chạy tới địa phương vừa bẩn lại tứ phía gió lọt, nếu không có khuôn mặt của bà chủ quán minh mị như hoa, Ôn Nhã Thần hận không thể một cước đá lên mặt gã. Trăng sáng treo cao, đêm càng thêm tối, mọi âm thanh đều câu tịch, bốn bề vắng lặng, trong quán nhỏ chỉ còn hai con ma men mồm miệng không rõ bọn họ. Trên bàn đốt hai cây đèn ánh sáng mờ nhạt, trong ánh đèn mông mông lung lung, sắc mặt Cố Minh Cử đỏ bừng, gắt gao nắm lấy tay áo hắn, một lần lại một lảm nhảm hỏi: “Uống ngon không? Thật sự uống ngon lắm? Ha hả, ngay cả kẻ kén chọn như ngươi cũng khen ngon, vậy chắc y cũng sẽ vừa lòng.”

Nụ cười cô đơn khó coi đến như vậy, đến hắn cũng không thể nhận ra đây là kẻ trường tu thiện vũ khéo léo Cố Minh Cử kia.

Sau đó Nghiêm Phượng Lâu có hồi âm lại không, Ôn Nhã Thần cũng không rõ. Cố Minh Cử lại chưa từng lôi kéo Ôn Nhã Thần đến đây lần nữa.

“Ngươi nói, bọn họ sau này sẽ ra sao?” Vấn đề này chỉ sợ ngay cả Cố Minh Cử cũng không đáp được.

Người khách nhân cuối cùng rốt cục cũng đứng dậy rời đi, bà chủ quán tay chân nhanh nhẹn thu dọn cái bàn, lão hỏa kế yên lặng dập tắt củi trong bếp. Trên bàn gỗ nến đã gần tắt, bấc nến lắc lư, ánh lửa lóe ra.

Diệp Thanh Vũ tiến lên một bước trấn an hắn: “Hẳn là sẽ tốt thôi.”

Ôn Nhã Thần quay người lại, Diệp Thanh Vũ kinh ngạc nhìn nét mặt y.

Xuất thân là công tử Tướng gia, cho dù hoang đường bất hảo thế nào, từ nhỏ vẫn phải học tập kỵ mã bắn tên. So với Diệp Thanh Vũ ẩn thân nơi thâm viện, Ôn Nhã Thần ước chừng cao hơn một nửa cái đầu. Lúc này hai người đứng đối mặt nhau, khoảng cách gần ngay trong gang tấc, khiến cho Diệp Thanh Vũ không thể nào không ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt của hắn, ánh mắt sâu trầm, xưa nay vốn là đôi mắt đào hoa trời sinh ẩn ý đưa tình, giờ phút này lại là một mảnh sâu thẳm ám trầm, mặc quang như thế, nhìn không ra nửa điểm hỉ giận.

“Cố Minh Cử nói, Ôn gia chỉ có mình ta, dù sao cũng nên thu liễm hiểu chuyện một chút. A, cũng không biết năm đó là ai mang ta bước chân vào cửa Ỷ Thúy lâu đây. Vô luận thế nào, quả thật lẽ ra cũng nên như vậy. Lúc trước ta thật sự có chút… phóng túng.”

Lời nói phải suy tư ngẫm nghĩ cả nửa ngày, đến lúc nói ra khẩu khí vẫn không lưu loát lại có chút sợ hãi. Hắn từng chữ từng chữ nói ra thật vất vả, chưa tới nửa đường, đã mấy lần hít một hơi thật sâu muốn nói lại thôi, “Cho nên, ta nghĩ nên tiến lên một chút, tuy rằng có lẽ thời điểm cũng đã muộn… Ta nghĩ cầu phụ thân lại tìm cho ta một lão sư, không cần văn vẻ cẩm tú, chỉ cần có thể chỉ cho ta hiểu được chút thế sự. Từ trong chúng tướng tìm một lão nhân, học hành quân bày trận binh pháp thao lược. Mấy thứ kỵ mã bắn tên lúc trước… cũng không biết có thể dùng được hay không nữa… Ta không phải là tâm huyết dâng trào, ta đây là thật sự… Thật sự muốn học thật tốt. Ta năm nay mới có hai mươi, cuộc sống về sau này, tướng quân phủ uy danh là tổ tiên dùng mệnh đổi lấy, không thể bị hủy trong tay ta. Nhưng ta, ta… Ngươi không biết, không nói tới Đường Vô Hoặc hay ngươi, mà ngay cả nhị tỷ ta chỉ là một nữ tử nơi khuê các, kiến thức cũng đều trên ta. Ta…”

“Ôn thiếu hiểu chuyện.” Lần này không phải là trêu đùa, Diệp Thanh Vũ cong cong khóe mắt, tự đáy lòng cảm thấy vui mừng, “Phàm là lập chí học hành, không có sớm hay muộn.”

Cho tới bây giờ chỉ có Ôn Nhã Thần làm nũng lăn qua lăn lại bày trò lấy lòng Diệp Thanh Vũ nội liễm cẩn trọng, tình này thời này, Diệp Thanh Vũ lông mày dãn ra cười nhẹ, hắn trái lại bị mây mù che phủ: “Thanh Vũ a…”

Tay trái nắm càng chặt hơn, Ôn Nhã Thần chăm chăm đem ánh mắt khóa chặt gương mặt y, năm ngón tay cùng xiết, hận không thể đem ngón tay của hắn bẻ gẫy, lại giống như muốn đem hết thảy của Diệp Thanh Vũ gắn chặt vào trong lòng bàn tay: “Ngươi là người đầu tiên, trừ bỏ Cố Minh cử tên kia ra, ngươi là người thứ nhất khiến ta nói hết những lời trong lòng. Cùng một chỗ với ngươi… thực tốt…”

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là thanh niên bình thản lại chán nản, không thích nói nhiều, tươi cười cũng ít, cả ngày ngồi trong thư phòng viết chữ họa tranh, tính tình nặng nề buồn tẻ, Ôn Nhã Thần nhớ rõ khi mới quen mình vẫn trong lòng oán thầm, tính tình không thú vị như vậy, không được kim chủ yêu thích cũng đúng thôi. Mới đầu là muốn tìm một chốn an tĩnh, không muốn chìm trong khắc khẩu khóc lóc nỉ non của nữ quyến trong nhà.

Sau đó lại phát hiện ra chỗ hữu dụng của y, nhờ y viết công khóa ứng phó phụ thân, sao kinh Phật lấy lòng tổ mẫu, tranh vẽ vậy mà lọt vào mắt của nhị tỷ… Rồi sau đó, Ôn Nhã Thần không biết. Ngày xuân tốt lành cùng an bình sau giờ ngọ, ngoài cửa sổ sắc xanh dạt dào dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, bên khung cửa sổ khắc hoa nâng một chung trà khoan thai nhìn y cúi đầu chắp bút cẩn thận tỉ mỉ trên giấy viết, mi phong dãn ra khóe môi nhẹ giương, cần cổ cong cong được cảnh xuân ngoài cửa sổ khắc họa thành một độ cung mạn diệu, dáng người tao nhã như hạc. Hương mực thoang thoảng, chén trà trong tay hương khói lượn lờ, uống trà, ngắm y, khóe mắt thoáng nhìn còn có thể liếc thấy bình gốm trắng dưỡng hoa đào trong góc phòng. Khoảnh khắc trong lúc đó tâm thần câu thất, năm tháng ngợp trong vàng son tiêu hồn đêm không ngừng bước giờ khắc này chợt dừng lại.

Lúc đó trong lòng dâng lên ý nghĩ mà Ôn Nhã Thần ngay cả với Cố Minh Cử cũng chưa từng nói ra. Hắn nghĩ cứ nhìn như thế, cách một cái thư án, xuyên thấu qua quản bút Hồ châu, không nói một lời, lẳng lặng ngắm y một đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play