Tháng mười, thực sự là lúc thời tiết thoải mái nhất.
Sớm tối gió mát, trưa trưa ấm áp, áp lực bài vở cũng không lớn, ngày lễ ngày nghỉ tập trung, cực thích hợp để yêu đương, hoạt động thể thao, hay chỉ đơn giản là đi dạo mát. Lớp của Đào Khả cũng đang rục rịch. Đến giữa tuần, càng lúc càng nóng ruột, cuối cùng là lặng lẽ đi thu thập ý kiến của mọi người, xem đi chơi ở đâu là hay nhất.
Nhưng những thứ này, Đào Khả hoàn toàn không để ý.
Hắn đang làm một việc vô cùng cao thượng (?), góp thêm một tay xây nên kho tàng tri thức nhân loại, đó chính là : biên soạn sách.
Ngươi muốn hỏi có sinh viên nào không đi biên soạn sách, còn không bằng hỏi bọn hắn : có sách nào các ngươi chưa biên soạn qua? Cho dù ngươi đi đâu, tìm bất cứ một BBS nào có liên quan đến giáo dục, thì kiểu gì đập vào mắt cũng là những thứ như :”Thông báo tuyển dụng biên tập sách báo”, “Cần người soạn bản thảo”. Ngay cả trên bảng tin của trường, mấy thông báo “Tìm tác giả” cũng đã thấy không ít. Nhóm biên tập, từ lâu đã vô cùng phổ biến.
Nghiệp sách bóc lột là thực, có giáo viên tư lợi từ đó cũng là thực, không có bản quyền cũng là thực luôn, và học sinh nghèo túng, lại càng là sự thực không thể chối cãi. Mặc kệ là cái gì, nhưng chuyện này, chí ít có thể hóa giải phần nào áp lực kinh tế của học sinh. [ Ở đây chắc là biên soạn xuất bản sách lậu, cũng giống bên mình chơi giáo trình phôtô ý =.= ]
Đào Khả biên soạn sách, có thể nói là đã có nhiều năm kinh nghiệm. Người này tư duy mẫn tiệp, trật tự rõ ràng rành mạch, tốc độ nhanh, giỏi cải biên, giữ hợp đồng, trọng chữ tín, bằng lòng chịu khổ, sách ra dễ bán, cho dù trả công không cao cũng không vì thế mà qua loa, cho nên từ lâu đã trở thành tiền bối nổi tiếng trong giới. Sách hắn biên soạn vô cùng tỉ mỉ, kinh doanh, truyện ký, quản lý, giảm béo, mốt, du lịch, trang trí nhà cửa, sách tham khảo, pháp luật, chính trị, lịch sử, tiếng Anh… Thậm chí còn có cả văn học dành cho thiếu nữ cùng sách dạy nấu ăn cho người có thai.
Cho nên, khi hắn đi dạo tiệm sách, thường thường sẽ cầm một cuốn lên giở giở vài trang rồi mở mồm chê bai là đồ bỏ, kết quả nhìn kỹ, phát hiện tên bên dưới tuy là của người khác, nhưng người biên ra thứ phế vật này xác thực là chính mình, Lúc đó, hắn sẽ đứng nghiêm, đem sách bỏ về trên giá, xoay người ra khỏi tiệm, sau đó không hề ngượng ngùng mà đem tiền công biên soạn đống rác rưởi vừa rồi đi ăn cơm.
Còn có một vị khác cũng nổi danh không kém, đó là An Tiểu Giai, chủ yếu làm về máy tính hay sách tham khảo cho tiểu học trung học, thỉnh thoảng cũng viết chút kỳ án hoàng triều, cung đình bí sử, ngâm vài ba bận thì cho ra một cuốn sách, đặt cho một cái tên rõ kêu ‘Billy Thomas* toàn tập’ , dĩ nhiên, trong hai tháng liền đều đứng trong top những sách bán chạy nhất của tiệm nào đó.
*Chi tiết xin hỏi google.
Việc lần này kỳ thực vốn là hắn nhận, vì từ khi Đào Khả đi dạy thay tới nay, cơ bản không có thời gian liên hệ cùng mấy tiệm sách. Nhưng giáo sư của An Tiểu Giai sau khi phẫu thuật thì hồi phục vô cùng chậm chạp, mà vợ thầy thì lại cảm mạo sốt cao, không thể làm gì khác hơn là lại phiền học sinh tới chăm nom. An tiểu tử tiếp nhận công việc đã được một thời gian, căn cứ theo nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, liền đem nó ném cho Đào Khả.
Công việc vốn cũng không tính là quá nặng, mười vạn chữ, kỳ hạn một tuần.
Nhưng tình huống lúc này của hắn thì còn một lớp học sinh phải quản, tuần bốn buổi học không thể trốn, lại còn phải ứng phó với chuyện Diệp Trăn thường thường gọi điện tới.
Cho nên khi lớp trưởng đưa phiếu lấy ý kiến đưa lên cho hắn, hắn vừa nhìn thấy chữ “Du lịch Hoàng Sơn ba ngày”, đã không chút do dự mà bác bỏ.
Lớp trưởng sợ hãi hỏi :”Vậy thì đi chỗ nào?”
Đào Khả nói :”Đến tham quan cầu Trường Giang, gói gọn trong nửa ngày.”
Lớp trưởng nghe theo trở lại làm phiếu thăm dò, kết quả 28:1, bí thư chi đoàn không hiểu vì lý do gì đã thay đổi ý kiến.
Đào Khả đập bàn giận dữ, liền ngay lập tức tổ chức họp lớp, nội dung chính đương nhiên là : Quét sạch tư tưởng dân chủ hóa cực đoan.
Lớp học im lặng như tờ, Đào Khả mang theo sách cùng vẻ mặt âm trầm bước vào, đứng trên bục giảng hai tay chống bàn, bộ dáng rất chăm chú. Một lúc sau, lạnh lùng mở miệng :”Đồng chí Lenin !”
Học sinh bị hắn dọa nhảy dựng.
Hắn tiếp tục :”Đã từng nói, dưới bóng đen của chế độ độc tài chuyên chế, thì chế độ dân chủ rộng khắp chỉ là một trò đùa tai hại không chút ý nghĩa. Sở dĩ nói nó không có ý nghĩa, bởi vì bất luận một người đứng đầu tổ chức cách mạng nào cũng đều chưa từng chân chính thi hành cái gọi là chế độ dân chủ toàn dân, mà cho dù hắn có muốn làm cỡ nào, cũng đều là không thể làm được.”
Có người rụt rè giơ tay :”Thưa thầy, chúng ta cũng không phải tổ chức cách mạng…”
Đào Khả ném quyển sách xuống :”Thầy đang nói, mấy đứa trẻ con chớ có xen vào!”
Cả lớp phút chốc im bặt, Đào Khả hất mặt, đắc ý nói :”Để tôn vinh lý tưởng vĩ đại của chế độ Bolshevik*, toàn bộ học sinh hãy đi tham quan cầu Trường Giang.
[ Bolshevik : đa nguyên đa đảng- là tên đã dùng qua của Đảng Cộng sản Liên Xô do Lê nin sách lập, có nghĩa là nhiều phái. Năm 1903, Công Đảng dân chủ xã hội của nước Nga tiến hành Đại hội đại biểu lần thứ hai, khi thảo luận về vấn đề Cương Lĩnh và nguyên tắc tổ chức Đảng đã chia thành hai phe. Khi tuyển cử cơ cấu lãnh đạo Đảng, thì phái ủng hộ chủ trương Lê nin thu được đa số phiếu bầu, nên mới có tên này. Về sau, phái này trở thành chính đảng chủ nghĩa Mác – Lê nin độc lập, đổi tên thành Đảng Cộng sản Liên xô, gọi tắt là Liên Cộng. Nguồn : QT ]
Hai bên mắt to mắt nhỏ trừng nhau đến mấy phút đồng hồ, rốt cục cũng có bên bộc phát. Một học sinh có phần nóng nảy đứng lên nói với Đào Khả :”Thầy! Ngươi là đang chuyên chế thống trị! Giờ là lúc nào rồi, mà một điểm dân chủ cũng không có! Chúng ta cũng không phải trẻ con!”
Đào Khả cười xấu xa :”Bậy nào, ta đây rất là dân chủ. Nhưng dân chủ của ta có nghĩa, các người là dân, ta là chủ.”
Rồi hắn lại đổi sang bộ mặt khẩn thiết :”Cả lớp, nghe lời đi, không nên làm khó thầy nữa. Thầy cùng với các ngươi không giống nhau, học tập nghiên cứu cùng dạy học đều rất nặng, thực sự là không lấy đâu ra thời gian đi núi chơi với các ngươi.”
Có mấy người thiện lương hiểu ý đã bắt đầu hồi tâm :”Thôi vậy, chúng ta cũng đừng ra ngoại thành nữa…”
“Không! Ta không muốn nhìn bê tông cốt thép nữa!”
“Cầu Trường Giang chủ nhật nào ta cũng đi qua mấy lần, sao còn muốn đến nữa!”
“Càng xa càng tốt! Càng xa càng tốt!”
“…”
Đào Khả trong cơn giận dữ, hét lớn một tiếng :”Lớp trưởng!”
Lớp trưởng đáp :”Vâng!”
Đào Khả chỉa chỉa bên dưới:”Đem bảng giá ra báo cho mấy công tử tiểu thư này một chút.”
“A, vâng vâng.” Lớp trưởng cầm tờ giấy lên :”Hoàng sơn ba ngày: Quốc lữ 500 tệ, Thanh lữ 500 tệ, Trung lữ…” [ Đây hình như là tên mấy công ty du lịch ở Trung Quốc thì phải =.= ]
Bọn học sinh liền đứng bật dậy :”Sao đắt thế !?”
“Vì sao phải đi theo tour! Tự mình đi không được sao?”
“Vậy còn đắt hơn.” Lớp trưởng giật mình nói :”Chỉ riêng vé vào cửa thôi đã hai trăm, còn có tiền xe, tiền trọ, tiền cơm…”
Một đám không nói gì.
Đào Khả tựa trên bàn giáo viên, khoanh hai tay trước ngực :”Nghĩ thấu đáo rồi sao? Thấu rồi thì chúng ta quay lại bàn tiếp.”
“Vì sao đi Hoàng Sơn lại đắt như thế a ~~~~”
“Nhưng ta thực sự không muốn ngắm cầu…”
“Ta cũng không muốn…”
Đào Khả thầm nghĩ : Ta so với các ngươi còn không muốn hơn.
Một học sinh Tô Châu giơ tay lên nói :”Thưa thầy, vậy đến chỗ ta thì thế nào? Cảnh cũng có, đường cũng không xa, một ngày có lẽ là được.”
Đề nghị này rõ ràng tiếng phản đối nhỏ hơn rất nhiều.
Đào Khả bấm bấm ngón tay tính : một ngày… một ngày… Không được, một ngày ta có thể viết hai vạn chữ đấy!
Hắn ho khan một tiếng, chuẩn bị tạt nước lạnh, nhưng lại nhìn thấy lớp trưởng một bên đang bối rối đến chết, thì lại mềm lòng. Ngẫm lại, cũng thật khó cho tiểu tử kia, phải đối phó với cả hai bên, vừa phải nói chuyện với học sinh, còn phải ứng phó bên giáo viên, mà kết quả hai bên không thể thương lượng được, theo bên nào cũng không ổn.
Hắn hỏi đứa học sinh ở Tô Châu kia :”Ngươi có thể mua được vé vào cửa với giá ưu đãi?”
Học sinh nói :”Ta sẽ cố gắng. Nhưng cha ta có thể mượn được xe bus du lịch, thuận tiện cho chúng ta tới điểm tham quan.”
Đào Khả hướng lớp trưởng gật đầu :”Bỏ phiếu đi.”
Bỏ phiếu lại kết quả được 20:9, ngoại trừ những kẻ đặc biệt có tiền và đặc biệt cứng đầu ra, thì đại đa số đều chấp nhận phương án mới này.
Mục tiêu đã định, còn lại chỉ là thực hiện. Đào Khả nói với lớp trưởng, tâm ý sâu xa :”Thầy giáo rất tín nhiệm ngươi a! Ta cũng từng làm phụ đạo viên, nhưng cho đến giờ, ta thấy tố chất cũng như năng lực giải quyết của ngươi đều là rất cao, thành thật mà nói với thân phận là một học sinh mà có thể đạt tới trình độ này, trong lịch sử trường ta cũng là vô cùng ít.”
Nói mấy câu khiến lớp trưởng cảm động đến rớt nước mắt, vỗ ngực bảo chứng :”Thầy cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ tổ chức thật tốt chuyến đi chơi lần này, thay người phân ưu!”
Đào Khả cười to :”Tốt, không hổ là đối tượng học viện chúng ta đặc biệt bồi dưỡng. Vậy mọi thứ sẽ do ngươi toàn quyền xử lý, đây cũng là cơ hội để ngươi rèn đúc chính mình, hãy thật quý trọng a!”
Lớp trưởng gật đầu liên tục, vô cùng biết ơn mà đem toàn bộ phiền phức gánh lên người.
Đào Khả nhìn theo tiểu lăng qua [ quả dưa chuột ngốc?] ra khỏi phòng, nét mặt liền vui vẻ, chạy thật nhanh về hang ổ, chui vào căn phòng nhỏ bé mà chăm chỉ kiếm tiền.
Lớp trưởng bé nhỏ đáng thương cả ngày phải thay cả đám cắm cọc ở trạm xe lửa ( quỹ lớp còn có hơn hai trăm tệ, cơ bản không đủ thuê xe ), mua về thì tất cả đều là vé đứng, bị một đám quây lại hội đồng.
Rốt cuộc đến sáng sớm ngày đi, Đào Khả kiểm kê nhân số, ngoại trừ học sinh Tô Châu kia ra, đi thi không đi, nhà có việc không đi, sinh bệnh không đi, ghét hoạt động tập thể không đi, dỗi không đi… thì tất cả tổng cộng có mười chín người, kể cả Đào Khả, thì đủ một số chẵn. Cả đoàn người lên xe bus công cộng, đi tới trạm xe lửa.
Đào Khả là chủ nhiệm, nên tự dưng phải làm tí hành động hy sinh : tự bỏ tiền ra mua mấy tờ báo ế, phát cho mỗi người một tờ, chờ lên xe xong, lót xuống dưới mông mà ngồi. Nhân viên tàu vốn đang nghĩ tới chút tiền lời bán đồ ăn vặt, vừa nhìn thấy giữa lối đi chẳng lấy đâu ra là to ngồi chồm hỗm một đám học sinh, không khác một đám củ cải chôn chân ở đó là mấy, thì liền lập tức không chút nghĩ ngợi mà quay đầu bỏ đi.
Tới Tô Châu, quả nhiên có một chiếc xe cũ đang chờ. Đầu tiên là tới hai công viên, học sinh ồn ào không muốn không muốn, không muốn xem núi giả đình đài, nên buộc lòng tài xế phải đưa bọn hắn tới trung tâm vui chơi. Đào Khả chỉ ước gì bọn chúng nhanh nhanh xem xong để còn đi về, nên luôn theo đằng sau nói mấy câu sát phong cảnh :”Nông cạn, nông cạn.” Học sinh không thèm để ý tới hắn, chân liên tục đi chỗ này chỗ kia, dạo trên đường dành cho người đi bộ nổi tiếng, chơi đến cơm cũng không ăn, thẳng đến tám giờ tối mới vội vã kéo nhau ra nhà ga.
Nhưng lúc này, đâu còn bán vé nữa.
Biết được tuyến Thượng Hải – Nam Kinh vốn là rất khó mua vé, mà bà cô bán vé cũng vô cùng hiểu rõ điều này. Mặc kệ có hỏi gì, thì đáp lại vẫn luôn là một câu giống nhau :”No”, khí thế vương giả mười phần.
Đào Khả hít sâu một hơi, phân phó học sinh bám trụ ở mười mấy cửa bán vé, nói mặc kệ xe nhiều ít thế nào, cũng phải đi toàn bộ, không được đánh lẻ. Một lúc sau học sinh trở về nói, 2 giờ đêm có chuyến tàu chạy, bây giờ còn độ 20 vé.
Đào Khả cắn răng :”Mua!”
Học sinh cầm vé xong, vừa chạy ra ngoài vừa hô :”Đi dạo phố! Đi dạo phố!”
“Ăn vặt! Ăn vặt!”
Đào Khả chạy theo sau hổn hển kêu :”Đi theo tập thể! Đi theo tập thể!”
Mấy tên kia tất cả đều là người ngoài hành tinh, tinh lực căn bản là không bao giờ cạn. Chỉ cần có thể chơi, là bọn họ có thể không cần ăn, không cần ngủ, chỉ cần uống nước qua loa là được. Bình thường bị giam giữ nhìn không ra, nhưng một khi đã phóng xuất, thì mỗi người đều như ngựa hoang thoát cương, khiến cho người khác hận không thể tìm sợi dây trói hết cả lũ lại.
Đào Khả thấy lớp trưởng còn đứng ngốc ở một chỗ, liền đi tới gõ gõ đầu hắn một chút :”Ngươi còn không mau đi theo cho ta! Nhớ kỹ, trước mười một giờ tập hợp tất cả ở trạm xe lửa!”
Lớp trưởng ngay lập tức nhảy cẫng lên mà chạy ra ngoài, Đào Khả thở hổn hển ngồi xuống chỗ sân rộng nơi người ta đi tới đi lui, ôm đầu than :”Phiền chết!”
Có người ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn. Là Yên Dương.
Đào Khả hỏi :”Sao không đi chơi?”
Yên Dương nói :”Ta với bọn họ không hợp nhau.”
Đào Khả bật cười :”Vậy sao ngươi còn đi?”
Yên Dương cũng ngồi hẳn xuống, nói :”Có người lo lắng cho ngươi, bảo ta đến xem.”
“Ai?”
“Sư công.”
Đào Khả khóe miệng giật giật :”Ngươi với hắn thực gắn bó.”
Yên Dương rất nghiêm túc nói :”Sư công là người dạy ta về ý nghĩa cuộc đời.”
“…” Đào Khả không nói gì, lúc lâu mới nói :”Ngươi thực ngốc…”
“Thầy không thích hắn?”
“Ưm… nói thế nào nhỉ,” Đào Khả ngửa đầu nhìn trời nói :”Dù sao đi nữa bảy năm liền hắn cho ta ăn không ít đắng cay.”
“Bảy năm?”
“Thực đúng là nghiệt duyên,” Đào Khả thở dài :”Bốn năm học, hắn đều là chủ nhiệm lớp; thực vất vả mới qua được, thì hắn lại bắt ta học lên nghiên cứu sinh. Lúc đó cũng ngốc đi, chỉ biết vùi đầu vào thi, căn bản không thèm hỏi thăm người hướng dẫn là ai, nếu biết là hắn, ta chắc chắn sẽ chẳng đến báo danh… Sau ba năm, cuối cùng nghĩ cũng thoát ly được ma trảo, nhưng lại vẫn một tay hắn đạo diễn giữ lại…”
Yên Dương dùng ánh mắt sùng bái nhìn :”Sư công thật lợi hại!”
“Chỗ duy nhất tốt của hắn chính là cái đầu,” Đào Khả nói :”Từ nhỏ đã nhảy lớp điên cuồng, bất luận là việc gì dùng đến trí óc thì cũng chỉ mất phân nửa thời gian so với người khác. Ngươi không biết hắn bao nhiêu tuổi đã tốt nghiệp đại học đâu, nói ra thực sự hù chết người.”
“Thiên tài a.”
“Nhưng đôi khi cũng rất ngốc, hơn nữa vô cùng vô cùng dài dòng!” Đào Khả hỏi :”Mấy giờ rồi?”
“Chín rưỡi.”
“Ai~~~~~~~~” Đào Khả cười khổ, nói :”Ta xong đời rồi.”
“Sao lại thế?”
Còn hỏi vì sao nữa. Phải biết, trong một nhóm biên tập, sẽ có viết, sửa, cùng tổng hợp, tinh hoa cũng chỉ nằm ở ba chỗ này. Thù lao được trả có chút cao, cũng do trình độ tốt mà tốc độ cũng khá nhanh, sao chép hay sửa sang gì cũng không gây tranh cãi, mà các chương các đoạn hợp lại cũng vô cùng kín kẽ.
Nhưng Đào Khả lúc này bận tối mắt tối mũi, ba ngày mới viết được hơn vạn chữ. Hắn vốn nghĩ hôm nay có thể về trước sáu giờ chiều, nghỉ ngơi một chút rồi cố gắng phấn đấu làm đến khuya. Thế nhưng bây giờ ánh bình minh ngày hôm sau cũng đã sắp thấy, dù có là thần tiên, cũng không thể chắc chắn trước trưa mai có thể thanh tỉnh mà biên thư, tính kỹ ra, thì lãng phí đâu chỉ có hai mươi bốn giờ.
Nếu tối nay không xong, thì chắc chắn ba ngày sau sẽ không thể có bản thảo mà giao. Mà không giao được bản thảo, thì sẽ không có tiền; không có tiền, ăn cái gì ?!!
Đào Khả căm tức nói :”Lúc về phải cho cái đứa gạt ta tới Tô Châu một trận.”
Yên Dương hết nhìn đông lại đến nhìn tây, chẳng biết phải làm gì.
Đào Khả nói :”Cho ta mượn điện thoại di động. Gọi đường dài.”
Yên Dương lấy điện thoại đưa hắn :”Thầy, có nhiều chuyện ngươi tính toán cũng thật kỹ.”
Đào Khả mặt không chút thẹn, bấm số An Tiểu Giai. Năng lực biên soạn của An Tiểu Giai kỳ thực là hơi yếu, nhưng rất giỏi tìm tòi, nếu hắn ngày hôm nay mà rảnh, thì Đào Khả cũng coi như an tâm phần nào.
Ai biết vừa nhấc lên, thì đầu bên kia đã truyền đến thanh âm nức nở :”Đào Khả ~~~~ làm sao bây giờ? Lão gia tử từ sáng sớm đã hôn mê… Bây giờ chúng ta đều ở bên canh hắn, ngươi nói hắn sẽ không có việc gì đúng không? Không có đúng không? Làm sao bây giờ a…”
Đào Khả lại quay sang an ủi lại hắn :”Không sao, không sao đâu, hiện tại y học rất phát triển mà.”
Nói đến rát cả họng, mới có thể dỗ người kia bình tĩnh lại, còn đồng ý sáng mai sẽ gọi lại hỏi thăm.
Đào Khả thở dài, đưa tay trả điện thoại, nhưng vừa đưa ra đã không hiểu sao giật ngược trở về. Yên Dương thấy hắn như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thanh âm Diệp Trăn vang lên.
Đào Khả hỏi :”Làm sao vậy?”
Hắn nói :”Viêm họng mãn tính.”
Đào Khả nói :”Ngươi nói đã y như muỗi kêu, mà còn dám viêm họng? Lúc trước vừa lên lớp ngươi đã bắt ta lật tung cả thế giới lên kiếm cho ngươi microphone, ngươi đã quên?”
Diệp Trăn đáp :”Ta tốt xấu gì cũng đã đi dạy mười năm, hoàn toàn có tư cách viêm họng.”
Đào Khả lập tức hạ giọng lầm bầm :”Thầy…”
Diệp Trăn khàn khàn giọng cười :”Đừng kêu nữa, tổn thọ ta lắm. Có phiền phức gì nói luôn đi.”
Đào Khả có chút khó mở miệng :”Ngươi mở được cửa phòng ký túc của ta không?”
“Ta cho tới giờ cũng chưa từng, tập kích nửa đêm không phải sở thích của ta.” Diệp Trăn nói :”Loại chuyện này vẫn nên ngươi tình ta nguyện thì hơn.”
“Đừng nói bậy!” Đào Khả đỏ mặt :”Có thể không?”
“Dùng kẹp tóc là được.” Diệp Trăn cười nói :”Ta trước kia cũng ở đấy.”
“Vậy thì ngươi mở cửa, mở máy tính, trên màn hình có một file tên “NEW BOOK”, ở bên trong…”
“Là luận văn học kỳ này của ngươi?” Diệp Trăn tiếp.
“Cũng không phải.” Đào Khả rầm rì nói :”Là… là… tác phẩm mới…”
“Sách ngươi biên tập?” Thanh âm Diệp Trăn bắt đầu có điểm trầm xuống.
“Ân…”
“Đào Khả.” Diệp Trăn nói :”Ta rất phản đối ngươi dùng phương thức này để kiếm nguồn thu nhập bất chính, cho tới giờ vẫn không tán thành.”
“Thế nhưng…”
“Không có nhưng, ta cực ghét chuyện sao chép.”
“Nhưng mà…”
“Cũng không có mà, cá nhân ta tuyệt đối sẽ không tham dự loại học thuật hủ bại này. Đào Khả, làm thầy của ngươi, ta không thể tiếp tay giúp ngươi.”
“Cái này căn bản không phải học thuật a, uy! Uy! Uy!” Đào Khả mặt như đưa đám nói với Yên Dương :”Sư công của ngươi giận rồi…”
Yên Dương hỏi :”Ngươi viết sách gì mà lại làm hắn nổi giận?”
Đào Khả đáp :”Đã nói gì đâu! Có giáo sư còn đi đầu phong trào đạo sách, chỉ có mỗi hắn thanh cao.”
“Ai ai ~~~~ quên đi,” Đào Khả đứng lên duỗi lại thắt lưng :”Ta tới phòng chờ ngủ một giấc, ngươi có đi không?”
Yên Dương gật đầu.
Hai người lưng tựa lưng ngồi, Đào Khả ngồi ngốc một lúc, rồi ngáp to một cái chuẩn bị ngủ. Lúc này, điện thoại Yên Dương lại kêu lên, hắn nhận điện rồi chuyển qua cho Đào Khả :”Sư công tìm ngươi.”
“A?”
Từ điện thoại truyền ra thanh âm khàn khàn giận dữ của Diệp Trăn :”Đào Khả! Bình thường là ta dễ dãi với ngươi quá rồi!”
“A? A?”
“Ngươi viết cái quái gì đây? 《Ai ai cũng là nữ sinh khả ái — Viết tặng Hoa Quý của ta 》!? Ngươi có thời gian biên loại sách này thế sao không giúp ta soạn bài giảng?”
“A? Ngươi thế nào mà lại đi?”
“Đào Khả, ngươi khiến ta thấy quá nhiều lệch lạc rồi! Ta đúng là rất thích ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phóng túng cái thích này!”
“A? Uy! Uy! Uy!” Đào Khả nói :”Cúp rồi….”
Yên Dương hỏi :”Ngươi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với hắn?”
“Vớ vẩn!” Đào Khả gõ đầu hắn một cái :”Trẻ con không biết thì đừng nói lung tung!”
Đào Khả nhìn đồng hồ, đã mười giờ. Hắn điều chỉnh tư thế một chút, định lần nữa đi vào giấc ngủ, nhưng Yên Dương lại đưa di động qua :”Lại là sư công.”
“…”
“Đào Khả…”
“Ân.”
“Cái thứ này phải viết thế nào?”
Đào Khả tranh thủ lúc hắn đang tìm từ mắng người, liền tuôn cho một tràng :”Tìm lời dẫn, lên mạng mở mấy trang ra, sao. Trên bàn ta có mấy cuốn ngôn tình tiểu thuyết, mở ra, sao. An Tiểu Giai cũng có mấy cuốn 《 Tri âm 》, 《 Bạn gái 》, sao”
Nói xong một lượt liền cúp máy, giơ hai ngón tay lên với Yên Dương :”Ta thắng! Rốt cuộc ta cũng cúp máy trước hắn được một lần.”
Yên Dương hơi giật mình nhìn hắn:”Thầy, ngươi thật khả ái a.”
Đào Khả ngã ngửa :”Ngươi có thể đừng dùng từ đó để miêu tả nam nhân hay không?”
“Sẽ không.” Yên Dương nói :”Bởi vì ta thích nam nhân. Nếu là thực sự thích, ta sẽ vô cùng căng thẳng, bối rối, lo lắng, sẽ luôn nghĩ tới hắn, hắn muốn cái gì, hắn có thích ta hay không… Trong đầu ta có rất nhiều thứ linh tinh, cho nên sẽ không thể tìm được từ nào thích hợp hơn mà hình dung hắn.”
Đào Khả cười :”Diệp Trăn nói với ta ngươi rất dũng cảm… Quả nhiên, dũng cảm giải phóng chính mình, thật tốt.”
Yên Dương hỏi :”Vậy còn ngươi?”
Đào Khả không nói gì.
Yên Dương im lặng một lúc, đột nhiên nói :”Thầy, ta có thể nắm tay ngươi không?”
“Hả?” Đào Khả còn chưa kịp phản ứng, Yên Dương đã vươn tay bắt lấy tay hắn, nắm chặt. Đào Khả rất muốn rút ra, nhưng cuối cùng cũng không nỡ.
Tay của Yên Dương, rất ấm.
“Tay thầy cứ y như đúc bằng băng.” Yên Dương nói :”Ta vẫn luôn nghĩ, trên đời này luôn luôn có một đôi tay, sẽ làm ta vui, làm ta hạnh phúc, sẽ làm ta thấy cuộc sống không phải là bức màn mờ mịt không chút ánh sáng, sẽ làm ta mãi mãi không cô độc. Cho nên ta luôn đi tìm, tìm kiếm chủ nhân của đôi tay ấy, nếu như tìm được, chúng ta sẽ hòa hợp, thân cận, hạnh phúc, sẽ cùng nhau sống một cuộc đời hoàn mỹ.”
Đào Khả cười.
“Thầy thì sao?”
“Trước đây ta đọc sách, thường hay hỏi,” Đào Khả nhẹ nhàng nói :”Nam nhân làm sao ở chung, làm sao cùng nhau sinh hoạt, cùng sống, làm sao chia sẻ cơm nước, phòng ở, nghỉ ngơi, bi thương, tri thức cùng lòng tin?”
“Loại này hoàn toàn không phải là một mối quan hệ bình thường, không phải thứ tình cảm gia đình, đồng nghiệp hay nhiệm vụ, vậy nếu một ngày gặp được nhau, sẽ có cảm giác gì?”
“Làm sao đối mặt với dục vọng? Làm sao để mở rộng thế giới của chính mình? Làm sao để chính mình càng lúc càng thêm mạnh mẽ cả về đời tư lẫn sự nghiệp? Và sẽ phải dùng thái độ gì để đối mặt với xã hội? Làm sao để khiến mọi người không thương hại ngươi, cũng như ngươi không thương hại chính mình?”
“Ngươi có thể trả lời không?” Đào Khả hỏi Yên Dương.
Yên Dương lắc đầu :”Ta chưa từng nghĩ tới.”
“Ta không thể trả lời.” Đào Khả nói :”Diệp Trăn có thể đã biết, nhưng hắn sẽ không nói cho ta.”
“Ta rất bất an, rất nhiều người cũng bất an, thế nhưng với ta lại đặc biệt nghiêm trọng. Để khiến cho ham muốn của chính mình không sản sinh ra thứ bất an này, sản sinh ra một thứ cảm giác mà ta không thể kiểm soát, cho nên, ta không cho chính mình nảy sinh ham muốn gì cả… Ngươi hiểu chưa?”
Yên Dương có điểm hồ đồ :”Hiểu cái gì?”
“Diệp Trăn nhất định đã nói với ngươi ta là một con người lãnh đạm đúng không? Giờ thì ngươi hiểu rõ rồi chứ?”
Yên Dương che miệng hắn, rồi quay đầu nhìn xung quanh.
“Yên Dương, buông tay ra.” Đào Khả nói :” Mọi người đã về.”
———————————————————
Hoàng Sơn: Hoàng Sơn (chữ Hán: 黄山; bính âm: Huáng Shān; nghĩa núi màu vàng) là một dãy núi ở phía nam tỉnh An Huy, đông Trung Quốc. Khu vực này nổi tiếng vì có cảnh quan đẹp, nằm bên các vách đá, đỉnh núi đá granite có hình dạng khác thường, trong khu rừng thông Hoàng Sơn cảnh trí thay đổi theo mùa và phủ đầy mây. Khu vực này cũng có các suối nước nóng và các vực nước tự nhiên. Hoàng Sơn luôn là chủ đề cho tranh thủy mặc và văn học Trung Quốc. Hoàng Sơn là di sản thế giới được UNESCO công nhận và là một trong những tuyến điểm du lịch hấp dẫn nhất Trung Quốc. Dãy Hoàng Sơn có nhiều đỉnh, trong đó có 77 đỉnh cao quá 1000 m. Ba đỉnh cao nhất của Hoàng Sơn là Đỉnh Liên Hoa (1.864 m, 30°07′B, 118°10′Đ), bên cạnh Đỉnh Quang Minh (1.840 m) and Đỉnh Thiên Đô ( 1.829 m). Di sản thế giới có diện tích 154 km2 và một vùng đệm 142 km2. – Wikipedia
Cầu Trường Giang: Nam Kinh Trường Giang đại kiều [ “kiều” là cây cầu ], là cây cầu bắt qua sông Trường Giang ở phía Tây Bắc Nam Kinh, liên thông khu vực thành thị với khu Phổ Khẩu [ Phổ Khẩu (tiếng Trung: 浦口區, Hán Việt: Phổ Khẩu khu) là một quận của thành phố Nam Kinh (南京市), tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này có diện tích 900 km2, dân số 500.000 người. Ở đây có các cơ sở của Đại học Nông nghiệp Nam Kinh, Đại học Nam Kinh và Đại học Công nghệ Nam Kinh. ], là một tòa kiến trúc thượng đẳng 2 tầng trên sông Trường Giang do chính Trung Quốc thiết kế và xây dựng. Tầng trên là đường quốc lộ dài 4589 thước, rộng 15 thước, có thể chứa được 4 xe oto lớn đi song song, 2 bên đường còn có lề đường rộng 2 thước; tầng dưới là đường sắt dài 6772 thước, rộng 14 thước, 2 làn đường sắt đôi, hai đoàn xe lửa có thể song song đi ngược chiều nhau. Trong đó nhịp cầu trên mặt sông dài 1577 thước, còn lại là cầu dẫn [ phần cầu nối với cầu chính và đường ], là cầu nối đứng đầu của Trung Quốc. Trên hành lang cầu chính, hành lang cầu dẫn quốc lộ có trang hoàng nhiều kiến trúc cấu hình vòm đặc sắc của Trung Quốc, Hai bên lan can của đường quốc lộ trên cầu chính còn khảm hơn 200 bức gang phù điêu, bên cnạh lề đường còn có 150 đèn đường hình bạch ngọc lan hoa. – Baike Baidu
Tô Châu: Tô Châu (giản thể: 苏, phồn thể: 蘇州; bính âm: Sūzhōu; tên cổ: 吳-Ngô) là một thành phố với một lịch sử lâu đời nằm ở hạ lưu sông Dương Tử và trên bờ Thái Hồ thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Thành phố này nổi tiếng vì những cầu đá đẹp, chùa chiền và các khu vườn (viên lâm) được thiết kế tỉ mỉ, mà ngày nay chúng đã trở thành những điểm thu hút khách du lịch. Tô Châu cũng đã từng là một trung tâm quan trọng của công nghiệp sản xuất tơ lụa Trung Hoa kể từ thời kỳ nhà Tống (960-1279) cũng như tiếp tục nắm giữ vị trí nổi tiếng này trong thời gian gần đây. Thành phố này là một phần của Tam giác vàng thuộc Trung Quốc. Thành phố này đặc biệt nổi tiếng vì những khu vườn. Một số vườn cây cảnh cổ điển đã đượcUNESCO xếp loại là di sản thế giới. Dân số: 6,06 triệu người (trong đó dân số nội thị 2,2 triệu), diện tích: 8.488 km². GDP trên đầu người của thành phố này là ¥66.826 (khoảng US$7.649) vào năm 2005, đứng hàng thứ năm trong số 659 thành phố Trung Quốc. – Wikipedia