Họa từ trong nhà!
…
Diệp Trăn rút giấy ăn đưa cho Yên Dương : “Hưm? Ngươi nói gì?”
Yên Dương cúi đầu cầm lấy, mặt đỏ như tôm chín : “….Ta…Thầy…”
“Làm sao?” Diệp Trăn ôn nhu nói : “Ngươi nói to lên một chút.”
Yên Dương lau lau mũi, lí nhí : “Ta…hình như là thích…”
“To thêm chút nữa.” Diệp Trăn thân thiết cổ vũ.
Yên Dương lấy đủ dũng khí, ngẩng đầu, nhưng khi vừa nhìn thấy sắc mặt Diệp Trăn thì liền lập tức đổi giọng : “Xin lỗi sư công ta sai rồi lần sau cũng không dám như vậy nữa!”
Diệp Trăn hòa ái vỗ vai hắn như bậc trưởng bối : “Tuy rằng ta cũng không rõ ngươi làm sai cái gì — ngươi nói thực sự quá nhỏ — nhưng biết sai mà sửa, thì mới đúng là đứa trẻ ngoan.”
Yên Dương ôm lấy mặt cùng với khăn giấy nhanh như chớp trốn vào phòng vệ sinh.
Diệp Trăn chậm rãi theo sau, thay cái kẻ đang luống cuống chân tay kia mở vòi nước : “Kích tình tựa như rượu ngọt, nhưng tình ái thì lại khác, ngọt đắng chua cay đủ cả.”
Yên Dương ngẩng đầu lên từ trong bồn rửa.
Diệp Trăn đưa khăn mặt cho hắn : “Bởi vì ái tình chính là tịch mịch vô cùng… Trước đây có một quý công tử, cái gì cũng có, nhưng vẫn không hề cảm thấy hài lòng cùng hạnh phúc, hắn nói, ta là lãng khách phiền muộn chốn nhân gian, biết người vì gì mà lệ dâng tràn mi, tưởng nhớ gì mà đau xé ruột xé gan, một đời người thịnh rồi vong, nói đến cùng cũng chỉ bởi hai chữ ái tình. Con người ấy mà, nếu mà chân chính hiểu được tình, thì chỉ sợ là cũng đã bị dày vò đến mức chẳng dám yêu thêm nữa.”
“Sư công cũng rất tịch mịch?” Yên Dương hỏi.
Diệp Trăn cười cười, chỉ chỉ đồng hồ trên tường : “Đi thôi, nếu không thì trễ xe mất.”
Yên Dương bước xuống lầu, chợt quay lại nhìn hắn, chỉ cảm thấy người trước mắt đây hình như vừa thoáng lộ ra nét cô đơn, nhưng rất nhanh cũng đã biến mất, hóa ra, chỉ là do bình thường hắn che giấu quá tốt mà thôi. Hắn tựa ở cửa, mỉm cười với mình, nhưng nụ cười kia chất chứa đầy quạnh quẽ cùng thương cảm.
Yên Dương khẽ cắn môi, âm thầm thở dài, rảo bước dời đi.
Nhưng hắn thực sự là đi quá nhanh, nên hoàn toàn không nghe được thanh âm chiến thắng của trí tuệ (?) phía sau lưng Diệp Trăn đang vang lên từng hồi :
Cố thắng nhi hữu ngũ,
Tri khả dĩ chiến dữ bất khả dĩ chiến giả thắng!
Thức chúng quả chi dụng giả thắng!
Thượng hạ đồng dục giả thắng!
Dĩ ngu đãi bất ngu giả thắng!
Tương năng nhi quân bất ngự giả thắng!
— Binh pháp Tôn Tử!*
[ Nguyên nhân thắng lợi có năm điều,
Biết có thể đánh hay không thể đánh, thắng!
Giữa đám đông mà biết dùng người, thắng!
Trên dưới một lòng, thắng!
Lấy mưu kế đối phó không mưu kế, thắng!
Lấy tài cán ra chế ngự lòng người, thắng!]
Diệp lão sư cười cười, khóe miệng gần như kéo đến tận mang tai.
“Quá nhỏ, quá yếu…” Người nào đó hai mươi chín tuổi tiền đồ sáng lạn thuận buồm xuôi gió đạo đức phẩm hạnh lý trí thông suốt ý chí tinh anh, lúc này chưng ra vẻ mặt tiếc hận mà đi đến bên cửa, sau đó cười gian gấp trăm lần, gấp trăm lần đấy ….
Đào Khả xoay người, đạp chăn, nỉ non hỏi : “… Mấy giờ rồi?”
Diệp Trăn nhào về phía giường, ôm hắn lăn qua lộn lại : “Tiểu Đào Khả ~~~ Tiểu Đào Khả ~~~”
Đào Khả cau mày, lầm bầm : “Làm gì đấy…”
Diệp Trăn nhẹ nhàng gác cằm lên trên đỉnh đầu hắn : “Thế giới thực sự quá thuần khiết.”
Đào Khả mờ mịt : “Ừ ~~~ Thuần khiết, rất thuần khiết.”
Diệp Trăn cười tủm tỉm, nói nhỏ bên tai hắn : “Này, Đào Khả.”
“…Hả?”
“Ngươi hôm nay không phải lên lớp sao?”
Đào Khả mở choàng hai mắt : “A a a a a~~~ Muộn! Muộn rồi!”
Diệp Trăn nắm lấy cổ tay hắn : “Đúng rồi.”
“A a a a a !!!! Yên Dương! Yên Dương!”
“Người ta đi rồi.”
“Thực vô lương tâm! Vậy mà lại không đợi ta! Xem ta chỉnh hắn thế nào!” Đào Khả luống cuống tay chân mặc quần áo, nháo nhào đi rửa mặt, rồi thấp thỏm không yên chạy ra cửa, một câu cũng chưa kịp nói cùng Diệp Trăn.
Nhìn hắn loạn thành một đống mà chạy đi, đem dép bị ném tới tận phòng khách bỏ lại ra chỗ huyền quan, cười khổ than : “Tịch mịch, thực là tịch mịch.”
Hắn ghé vào ban công nhìn bóng lưng đơn bạc của người đang vội vã chạy đi kia, chống cằm mắng yêu : “Ngốc!”
Ngốc!
Thì ra yêu một người, lại giống y như người xưa từng nói —- đường rộng thênh thang lại cứ đâm vào cửa hẹp.
Có điều, rốt cuộc ngốc nhất là ngươi, hay là chính ta?
Chuông điện thoại kêu vang, Diệp Trăn trở lại tiếp. Hắn im lặng nghe xong, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười nói : “Ta còn chưa nóng, ngươi nóng cái gì?”
Cúp cú điện thoại đau đầu nhức óc này xong, hắn ngửa đầu ngả ra sô pha hút thuốc, sau khi uống hết cốc cà phê mới pha, mặc quần áo vào thì mò được cặp vé xem côn kịch (1) người khác cho, liền một mình đi xem.
Cũng là một hồi náo nhiệt kiều diễm.
Chỉ tiếc là như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên*, côn kịch xuống dốc đã lâu, dần dần chỉ còn lại là chiếc bóng. Hoa bộ (2) nhất thống thiên hạ, nhã bộ (3) trận trận chém giết, nhưng thân cô thế cô không địch lại được địch nhân đông đảo, ôm nỗi hận ra đi, làm sao mà không tịch mịch.
[*Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên : Một câu hát trong “Hồng Lâu Mộng”, hình như là có ý bùi ngùi tiếc thương với những thứ đã qua.]
Diệp lão sư thực sự rất xúc động.
Tiểu ni cô y y nha nha xướng :”Tiểu ni cô năm nay vừa mười sáu, tóc đã bị sư phụ cạo hết, mỗi ngày mỗi ngày, đều ở trong điện châm hương đổi nước…”
Đôi mắt đằng sau cặp kính của Diệp lão sư đột nhiên lóe lên, hồng trà sánh cả ra tay.
“Nguy rồi,” hắn nói : “Ta hôm nay cũng phải lên lớp…”
Tiểu ni cô xướng : “Vì hắn, lửa thiêu tới nơi, quay đầu lại đi! Lửa thiêu tới nơi, quay đầu lại đi!”
Diệp lão sư một mạch uống hết chén trà, làm bộ mình căn bản cái gì cũng không nhớ, thoải mái tựa lưng vào ghế, hát theo : “Quay đầu lại đi…”
Một học sinh năm thứ hai, với thời gian một tuần, có thể viết ra cái loại luận văn gì? Cả lớp không chép y chang nhau là may lắm rồi.
Nhưng mặc dù như thế, Đào Khả vẫn từ mấy bài luận văn này tìm ra mấy điểm đáng chú ý.
“Các ngươi viết coi như nghiêm túc.” Hắn nói : “Giờ thì mời người được điểm tuyệt đối ra sân trường chạy hai mươi vòng, nhớ kỹ, lần sau có sao cũng đừng sao của ta.”
Học sinh cười rộ lên, người người xôn xao : “Ai vậy? Ai vậy?”
Có một nam sinh cười hì hì đứng lên, cũng không có chút nào xấu hổ : “Thưa thầy, giờ đang cuối tháng mười một.”
Đào Khả gật đầu : “Ta biết.”
“Gió mùa đông bắc đang về.”
“Ta biết.”
“Bên ngoài gió rất lớn.”
“Biết.”
“Ta có thể chỉ chạy mười vòng thôi được không?” Nam sinh chưng ra dáng vẻ nịnh nọt.
Đào Khả cũng cười nhạt :”Được, có thể, nhưng mười vòng còn lại thì cả lớp phải chạy.”
“A!” Học sinh thét lên kinh hãi : “Thầy sao có thể làm thế!?”
Đào Khả ha hả cười : “Tội liên đới, nghe bao giờ chưa? Chính là một phần của văn hóa phong kiến hoàng triều tăm tối.”
“Thầy là người sống dưới chế độ chủ nghĩa xã hội khoa học cơ mà!”
Đào Khả cũng không để ý bọn họ, khi tiếng chuông tan học đầu tiên vang lên, hắn đã chạy ra bắt xe, không ngờ lại bắt gặp An Tiểu Giai đang ngó đầu ra từ trong giảng đường.
“A? Sao ngươi lại ở đây?” Đào Khả hỏi hắn.
“Thay Bang lão gia tử lên lớp thực hành mấy bữa, thuận tiện đem sách lần trước mượn trả cho Tiểu Tào.” An Tiểu Giai nói : ” Tiểu Đào Khả thực cố gắng nha, lên lớp mà cũng là bộ dạng nghiêm túc như vậy.”
Đào Khả đấm hắn một cái : “Đi chết đi!”
Ai ngờ, chỉ một lần gặp mặt vô cùng phổ thông không chút iot nhưng lại tạo tiền đề cho một vấn đề mang tính lịch sử, rất đáng tạc bia kỷ niệm.
Người đầu tiên phát hiện chính là Tiểu Bàn Tử.
Hắn ngồi trước máy vi tính “O a a a a a~~~” rống một hồi, sau đó gần như hét nổ cả điện thoại của An Tiểu Giai.
An Tiểu Giai không chịu được, nói : “Gì nữa đây? Ta đang cho mèo ăn.”
Tiểu Bàn Tử ôm điện thoại rống lên : “An Tiểu Giai! Mau về! Về nhanh lên!”
“Gì đây?”
“Đừng hỏi! Về ngay đi! Thêm nữa!” Tiểu Bàn Tử nói : “Nếu lúc này mà đụng trúng Đào Khả! Thì chạy nhanh đi! Liều mạng mà chạy! Chết rồi cũng phải đứng lên mà chạy!”
An Tiểu Giai ù ù cạc cạc mà về, chưa kịp làm gì, đã bị Tiểu Bàn Tử kéo thẳng vào trong phòng.
Tiểu Bàn Tử tắt đèn, hạ giọng hết mức, lầm bầm : “Ta cho ngươi xem cái này, nhưng ngươi phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.”
“Cái gì cơ?”
Tiểu Bàn Tử không nói gì, nhưng lại mở BBS của trường, An Tiểu Giai hơi chột dạ mà nhìn qua, lập tức, mắt muốn rớt khỏi tròng.
“Oa~~~ Cả nhà !!!!! Đệ nhất khả ái nữ vương tiểu thụ khoa ta !!!!! A a !!! Quy định không cho ta nói tên, nhưng ta biết chắc cả nhà đều biết ! Chắc chắn biết! Chính là hắn đó a a a a!!!!!
( Guest )
A a a a a ~~~~~ Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn xem~~~ Cả eo nữa ~~~ Cười lên thực cám dỗ a !!!
( Guest )
Quy định không cho a !!! Kích động bà con quá đi ~~~!!!
( Guest )
( Guest )
…
A a a a a !!! Bên cạnh hắn chắc chắn là trung khuyển công a !!!!!
( Guest )
Không khí thực thân mật a a a ~~~~~!! Nhào lên!!! Nhào lên đi!!!! Cho bà con xem đã mắt đi!!! Ôm đi ôm đi!!!!
( Guest )
A a tiểu thụ xấu hổ!!!!
( Guest )
Oa oa!! Tiểu thụ giận lên rồi!!!
( Guest )
Đánh là yêu mắng là thương ~~~~~ Oa a a a a~~~~~~
( Guest )
( Guest )
…”
…
…
“Đây là cái gì?” An Tiểu Giai hỏi.
Tiểu Bàn Tử nói : “Quả là vấn đề học thuật cao thâm, đây là cái gì chứ? Ta mở trang này ra để làm cảnh sao?”
An Tiểu Giai chỉ vào nữ vương thụ, hỏi : “Đây là Đào Khả sao?”
“Nhìn ra được, tốt.”
An Tiểu Giai chỉ vào trung khuyển công, hỏi tiếp : “Đây là ta?”
“Nếu như nhìn theo phương diện đặc thù, chính xác.”
An Tiểu Giai rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nhảy dựng lên gào : “Lão tử thế nào mà là trung khuyển công chứ!!! Con mẹ nó sao có thể bóp méo đến mức đấy! Lão tử nhìn thế nào cũng là cường công !!”
Tiểu Bàn Tử đem báo cuốn thành một cái ống, rồi đem An Tiểu Giai áp lên tường.
“An Tiểu Giai.” Tiểu Bàn Tử duy trì bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị mà nói : “Vấn đề chính ờ đây, không phải là ngươi là thể loại công gì.”
An Tiểu Giai theo tường trượt xuống, rồi ngồi lại vào trước máy tính, hỏi : “Giờ phải làm sao?”
Tiểu Bàn Tử nói : “Ta nghĩ trước tiên cứ nên gây áp lực dập cái bài này xuống, sau đó tra xem ai là người post, ai, không biết là con gái nhà ai. Ngươi thì đi cắt ngay dây mạng ở phòng Đào Khả đi. Hắn tuy rằng mấy ngày nay không ở, nhưng vẫn thường xuyên về, ngươi phải làm thật gọn gàng, cần mô phỏng chính xác theo dấu răng chuột, nghe chưa?”
An Tiểu Giai ngẫm ngẫm : “Tốt thôi.”
Tiểu Bàn Tử nói : “Không tốt! Cực không tốt đâu!”
An Tiểu Giai nghi hoặc mà nhìn hắn, đột nhiên đứng hình, tựa như bị sét đánh chết tại chỗ, toàn thân giật nảy, sắc mặt trắng bệch.
“Đào Khả mà thấy, cùng lắm là nổi điên mấy ngày, thế nhưng!” Thanh âm mờ mờ ảo ảo của Tiểu Bàn Tử xuyên mây truyền tới, vang vang bên tai An Tiểu Giai : “Còn có Diệp lão sư…. Diệp lão sư…. Diệp lão sư…. Diệp lão sư…. Diệp lão sư….”
Tiểu ni cô còn xướng : “… Chết trước cửa Diêm vương điện, đem hắn giã thành bột, cưa thành khúc, vò thành khối, ném vào vạc dầu nóng bỏng. Đem hắn….”
An Tiểu Giai hỏi : “Dây mạng nhà Diệp lão sư ở chỗ nào?”
An Tiểu Giai hỏi tiếp : “Phòng làm việc của Diệp lão sư cũng nối mạng sao?”
An Tiểu Giai tiếp tục hỏi không ngừng : “Ta bây giờ đi mua vé tàu hỏa, xa nhất có thể chạy tới đâu?”
“A? a? Diệp lão sư nhàn nhã nói : “Rất có ý thơ nha.”
Chuông cửa vang lên đing đong, Diệp Trăn mỉm cười ra mở : “Đào Khả! Đào Khả! Lại đây ta cho xem cái này hay lắm.”
Đứng ngoài cửa chính là An Tiểu Giai, lưng đeo một cây chổi (4).
An Tiểu Giai ha hả cười : “Diệp lão sư, gần đây ngài vẫn khỏe chứ?”
Diệp Trăn gật đầu : “Phiền ngài bận tâm, trung khuyển công các hạ.”
An Tiểu Giai giật nảy một cái : Người này biết rồi.
“Lão sư!” An Tiểu Giai đột nhiên gục bên chân Diệp Trăn : “Ta là tới chịu đòn nhận tội!”
Diệp Trăn buông tay : “Ta không để ý mà.”
“Không! Lão sư a a ~~~” An Tiểu Giai sống chết bám lấy khung cửa, kêu trời gọi đất : “Ta chỉ đi tìm hắn nói chuyện này nọ thôi căn bản không biết mấy nữ sinh kia mang theo camera chụp ảnh mà không bật flash ta chỉ ôm cổ hắn thôi chỉ ôm cổ thôi bạn thân người ta vẫn làm thế nhưng ai biết vào mắt các nàng lại thành liếc mắt đưa tình lão sư ta oan uổng a ngươi không thể hiểu nhầm mà không phân biệt tốt xấu chứ như vậy thì uổng một đời anh danh hiền tài mất thỉnh lão sư ngài là chủ cho ta a a a ~~~~”
“Được rồi được rồi, đã biết.”
“Không! Ta muốn nói! An Tiểu Giai nước mắt giàn giụa : “Lão sư ngài thanh như nước sáng như gương ngài không thể để tiểu sinh [học sinh, thường dùng để tự xưng] chết oan uổng mà thành oán quỷ được!”
Diệp Trăn thở dài, đem cây chổi trên lưng hắn rút ra ném về phía sau : “Ban nãy ngươi có thể không chết, nhưng giờ thì không thể không chết.”
“Không sai.” Đào Khả đen mặt, tay cầm cây chổi nhựa đứng phía sau, lạnh lùng nói.
…
Linh hồn An Tiểu Giai lúc thăng thiên vẫn còn thắc mắc hỏi : “Cái câu ‘khiến bão tố càng thêm mãnh liệt!’ kia là ai nói chứ? ”
Tiểu ni cô, ngươi thế nào không xướng nữa?
“Niệm vài tiếng nam mô phật, sỉ chớ sỉ, tát ma a bàn nhược ba la, niệm mấy tiếng di đà… Sa bà a, ai! Kêu, kêu một tiếng, cũng đành chịu.”
——————————————
(1) Côn kịch [ Côn khúc ] bắt nguồn từ nghệ thuật xướng khúc ở Côn Sơn Tô Châu thế kỷ 14, 15, kết hợp giữa xướng, niệm, tố, biểu [ hát, nói, hành động, biểu hiện ], cùng với vũ đạo còn có võ thuật. Hiện tại còn để chỉ các vở kịch trên sân khấu nói chung. Côn khúc lấy trống, bản [ phách, dùng để gõ nhịp ] để khống chế tiết tấu biểu diễn, lấy tiếng sáo, đàn ba dây để làm nhạc đệm. Côn khúc vào năm 2001 đã được UNESCO xếp vào di sản văn hóa phi vật chất tiêu biểu của nhân loại.
(2) (3) Hoa bộ, nhã bộ : Vào thời Càn Long, côn khúc được xưng là “nhã bộ”, phân biệt với “hoa bộ”. Như trong “Dương Châu hoa phảng lục – Tân thành bắc lục hạ” nói : “Lưỡng hoài diêm vụ, lệ súc hoa, nhã lưỡng bộ, dĩ bị đại hí. Nhã bộ tức Côn Sơn khang; hoa bộ vi kinh khang, tần khang. dặc dương khang, bang tử khang, la la khang, nhị hoàng điều.” [ nói chung là theo lệ có hai bộ hoa, nhã; dễ bề chuẩn bị. Nhã bộ là hát giọng Côn Sơn, hoa bộ là giọng Bắc Kinh, Tần xoang (loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau), điệu hát Dực Dương (điệu hát bắt nguồn từ huyện Dực Dương tỉnh Giang Tây, lưu hành rộng rãi. Một người hát, nhiều người đệm theo bằng bộ gõ), hát sênh hay hát vè ( có phách gõ kèm ), ….
(4) Lưng đeo theo cây chổi : Theo mình, cái này bắt nguồn từ câu chuyện của Lạn Tương Như cùng Liêm Pha, đại khái là trong câu chuyện này, Liêm Pha vì không chịu khuất phục trước Lạn Tương Như, cho rằng y không đáng để có được địa vị cao hơn mình nên đã nói rằng : “Ta mà gặp Tương Như, quyết làm nhục ông ta !”
Nhưng Tương Như lại nghĩ đến lợi ích quốc gia, không muốn bất hòa cùng Liêm Pha nên đã chủ động tránh gặp. Sau Liêm Pha biết mình đã sai, liền cởi trần mang theo roi đến nhà Tương Như tạ tội. Về sau hai người vui vẻ làm bạn, sống chết có nhau.
Lạn Tương Như và Liêm Pha: Kham khảo ở http://vi.wikipedia.org/wiki/Li%C3%AAm_Pha