Ngày thi đấu thứ hai bao gồm hai phần, thi nói và thi viết. Topic phần thi nói là muốn tự chính mình rút ra, Mộc Tử Mạt rút được bộ đề thứ bảy, sau khi thấy đề bài, trong lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng chuẩn bị, các tuyển thủ hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt chuyên chú, không khí khẩn trương giống như dòng nước nhỏ âm thầm bắt đầu khởi động. Mộc Tử Mạt đi tới một góc ít người, đối với đề thi bắt đầu suy nghĩ. Cái đề bài này cũng không phải là rất khó khăn, lại có điểm xảo trá, là để kiểm tra cách diễn đạt và dộ nắm bắt của các tuyển thủ tham gia thi đấu.

Phòng chuẩn bị và nơi thi ngay cùng một chỗ với nhau, ở giữa ngăn cách bởi bức tường thủy tinh trong suốt, tất cả biểu hiện của tuyển thủ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng qua nó. Vị tuyển thủ thứ năm có một âm không phát âm chính xác, thậm chí trong mắt nổi lên lệ quang, đứt quãng, ảnh hưởng phát huy ở phía sau, chỉ đành phải chán nản rời sân.

Bên ngoài sân, tuyển thủ im lặng mà quay đầu, lộ ra vẻ vô cùng hối tiếc. Ai cũng biết, họ đứng ở nơi này, chính là đại biểu cho quốc gia của mình. Cơ hội này đối với bọn họ mà nói, rất quý giá!

Ở phần thi nói Mộc Tử Mạt biểu hiện được hết sức xuất sắc, ở giữa quốc gia mình và Nhật Bản so sánh tự thuật không kiêu ngạo không tự ti, chọn từ ngữ nghiêm cẩn thích đáng, giành được lời khen ngợi nhất trí của các lão sư giám khảo. Có một giám khảo sau khi hoàn thành đánh giá, thậm chí còn hỏi một vấn đề sắc bén: trong nước Trung Quốc, Tencent QQ và 360"Trở mặt thành thù" , ở chỗ này chúng ta làm một giả thiết to gan, nếu như Tencent QQ rút lui ra khỏi Internet Trung quốc, thì bạn đối với cái kết quả này như thế nào? Nhớ kỹ, bạn chỉ có thể dùng một câu trả lời.

Sau khi nghe cái vấn đề này, Mộc Tử Mạt có một chút ngạc nhiên, cái này cũng không ở trong phạm vi chuẩn bị của cô, nhưng vẫn là nhanh chóng yên tĩnh trở lại, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cầm lấy Microphone, nhìn các thầy cô giám khảo ở dưới đài đang nhìn mình, nghiêm túc nói, "Tôi cho là Tencent QQ rút lui khỏi Internet Trung Quốc, kết quả của nó không thua gì thuốc phiện biến mất trên thị trường Trung Quốc.

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường một mảnh im lặng, Mộc Tử Mạt một người đứng ở trên đài, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, móng tay khẽ đâm vào lòng bàn tay, có chút khẩn trương.

"Excellent!" Lão sư giám khảo đưa ra câu hỏi đứng lên trước, trong ánh mắt có tán thưởng, dẫn đầu vỗ tay, các lão sư khác cũng đứng lên, nhất thời tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm.

Mộc Tử Mạt thở ra một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, chậm rãi buông lỏng tay ra, lòng bàn tay ấm áp, vậy mà hơi rịn ra mồ hôi.

Kết quả ngày thứ hai vừa ra tới. Mộc Tử Mạt đạt được giải đặc biệt cuộc thi Anh ngữ lần này. Ở thời điểm biết kết quả, Mộc Tử Mạt đang dọn dẹp hành lý trong phòng, trường học bọn họ mua vé máy bay mười một giờ buổi trưa, gần như là trao giải thưởng vừa kết thúc sẽ phải chạy tới phi trường.

Biết kết quả này, Mộc Tử Mạt là ngạc nhiên vui mừng, dĩ nhiên càng nhiều chính là may mắn, cô biết mình biểu hiện được rất tốt, nhưng có thể vào top ba cũng không tệ rồi, dù sao đây là một vũ đài quốc tế, tuyển thủ đều là người nổi bật tới từ các quốc gia, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhận được giải thưởng, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.

Sắc mặt Tần Thi Nguyệt nhưng cũng không tốt như vậy. Cô ta cũng là nhận được thông báo giành giải thưởng, nhưng như thế nào cũng không tìm được tên của mình trên danh sách giành giải thưởng, cả buổi tối rầu rĩ không vui.

Thời điểm trao giải thưởng gần kết thúc, dưới đài thảo luận sôi nổi, người chủ trì đúng lúc nói ra một câu, "Nhận được thông báo giành giải thưởng nhưng không có xuất hiện trên danh sách giành giải thưởng đều là người đoạt giải thưởng ưu tú, sau khi kết thúc hội nghị xin mời đến trước đài nhận lấy giấy khen xác nhận và đồ lưu niệm."

Lời của người chủ trì mới vừa nói xong, cả khuôn mặt Tần Thi Nguyệt cũng tối lại.

Giải thưởng ưu tú, tên gọi là phần thưởng an ủi.

Mộc Tử Mạt rất may mắn, ngày đó trở lại trường học, trong lớp vừa khéo kết thúc tuần đầu tiên nhập học. Triệu Viện Viện, Lý Sở Tâm thi xong một môn cuối cùng, hai người một đường thảo luận quay về ký túc xá, Triệu Viện Viện lớn giọng nói, cách thật xa cũng có thể nghe được.

Mộc Tử Mạt khép lại cuốn sách đang nhìn, canh chừng cánh cửa lớn, vì các cô đứng dậy mở cửa. Triệu Viện Viện nhìn thấy Mộc Tử Mạt thì kích động tiến lên, "Tử Mạt a, bạn rốt cuộc đã trở lại!"

Đột nhiên có chút nghèo từ, ngay sau đó hai tay nắm thành quả đấm nhỏ, giận dữ vung vẩy ở trong không khí đến mấy lần, "Tớ nghĩ lần này lão sư tiếng Anh là muốn đùa chơi chết chúng ta rồi!"

Mộc Tử Mạt còn chưa có thích ứng với quá trình biến hóa cảm xúc nhanh chóng như vậy của cô ấy, không khỏi chuyển hướng sang Lý Sở Tâm bên cạnh, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Lý Sở Tâm nhún vai một cái, đáy mắt in thật sâu màu đen, có nói không ra được mệt mỏi, "Nghe nói khảo nghiệm Anh ngữ lần này chính là dùng bài thi cấp bốn chuyên nghành, tớ nghĩ, lần này có thể sẽ có rất nhiều người trượt."

Đây là cuộc thi chính thức lần đầu tiên của cấp ba, tất cả mọi người rất coi trọng, một số gần như là liều mạng già đi ôn tập, chỉ vì muốn đánh tốt trận đánh này, vì sau này tích lũy lòng tin. Vốn là một đường thi xuống cũng rất thuận lợi, lại không nghĩ rằng sẽ ở một môn cuối cùng này ngã lộn nhào.

Triệu Viện Viện rửa sạch mặt bằng nước lạnh cuối cùng đã bình tĩnh lại, hỏi Mộc Tử Mạt kết quả cuộc thi Anh ngữ, lại không khỏi vỗ tay tỏ ý vui mừng, cảm xúc biến hóa thật nhanh, khiến Mộc Tử Mạt không khỏi hé mắt, tay chống cằm, như có điều suy nghĩ quan sát cô ấy, đứa nhỏ này, nên gặp bác sĩ rồi.

"Đến đây, tới giờ uống thuốc rồi." Lý Sở Tâm đánh cười đem Triệu Viện Viện kéo tới, ở trong tay cô ấy để một chén nước, trên mặt có nụ cười trêu chọc.

Hai người vui đùa ầm ĩ đánh thành một đoàn.

Mới mấy ngày không thấy, hình như tình cảm hai người này đã khá hơn nhiều.

Thật ra thì, tình cảm giữa các cô gái nhỏ chính là kỳ diệu như vậy. Chỉ cần nhìn vừa mắt rồi, là có thể được, thậm chí trở thành bạn tốt suốt đời.

Mộc Tử Mạt đứng tại chỗ, nhìn hai người đùa giỡn, mệt mỏi trong mắt tản đi, từ đầu đến cuối trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên sinh lòng cảm khái, như vậy, thật tốt. Tuổi trẻ, thật tốt.

Thật ra thì, cô biết, ở trước mặt họ, Lý Sở Tâm luôn luôn tự ti.

Luôn cho rằng.

Thời gian cấp ba, giống như thanh tuyền cuồn cuộn chảy, thuần khiết mà tốt đẹp. Mặc dù có nỗi đau và nước mắt, có cạnh tranh tàn nhẫn và xếp hạng, nhưng là, nhiều năm về sau nghĩ lại, nhưng lại phát hiện cũng tìm không được đoạn thời gian trong sáng như năm đó nữa.

Những người lúc trước từng cùng với bạn khóc và cười, có bị không gian ngăn trở, dừng lại ở phương xa, có bị thời gian ràng buộc, mắc kẹt ở quá khứ. Có lẽ, nếu như không có nghĩ ra cách mới sắp xếp thời

gian, vậy từ biệt, chính là vĩnh biệt.

Sau khi thi giữa kỳ, xếp hạng vẫn như cũ, tàn khốc vẫn như cũ.

Mộc Tử Mạt nhìn bài thi số học được 127 điểm, trăm mối cảm xúc lẫn lộn, có mừng rỡ, cũng có bất đắc dĩ. Tiến bộ là một chuyện tốt, nhưng là, nếu như nỗ lực hơn hai tháng tới nay, chỉ đổi lấy tiến bộ 3 điểm, hiệu suất này cũng quá thấp một chút.

Trùng hợp chính là, cấp 3 ban 13 số học chia đều phân vẫn là 137 phân, 10 điểm đối với Mộc Tử Mạt mà nói, vẫn đang là một khoảng cách không nhỏ. Chỉ có điều, ở trên toàn bộ xếp hạng môn khoa học xã hội, Mộc Tử Mạt không bao giờ là ngàn năm của lão Lục nữa, mà là bước về trước một bước rồi, vậy bao nhiêu đáng giá có chút an ủi bấy nhiêu.

Mộc Tử Mạt và Triệu Viện Viện, Lý Sở Tâm lấy cơm, liền tìm chỗ ngồi ngồi xuống. Về phần Tiền Thiên Thiên, dùng lời Triệu Viện Viện mà nói, cô ấy là tìm được tổ chức, cho nên bình thường về căn bản không cùng các cô ấy cùng nhau ăn cơm.

“Ai, Tử Mạt, nghe nói lần này Tần Thi Nguyệt từ vị trí thứ ba trong lớp giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang đến vị trí thứ sáu, tớ nhìn sắc mặt của cô ta, tựa như…” Vừa nói, Triệu Viện Viện dùng chiếc đũa gắp lên một miếng rau cải, thay đổi qua lại, “Này đen giống như Hoàng Hoa Thải Điệp nga!”

Bình thường Tần Thi Nguyệt sẽ không cho cô ấy bao nhiêu sắc mặt tốt, theo cô ấy là nơi đó bị bức cũng không ít, lần này thật vất vả có một cơ hội nhìn xem bộ dáng thất bại của cô ta, quả thật quá đã!

Mộc Tử Mạt không có tiếp lời, cô dùng chiếc đũa đem lòng đỏ trứng trong cà chua xào trứng tỉ mỉ lấy ra đặt vào trên cơm, sau đó buông lỏng một chút cơm nắm, trộn lẫn bọn nó ở chung một chỗ. Cô có một thói quen không tốt lắm, ăn cà chua xào trứng chỉ ăn trứng, cà chua là nhất định không ăn. Vì thế còn thường bị Triệu Viện Viện giễu cợt nói là phiên bản hiện đại lấy gùi bỏ ngọc, mặc dù biết như vậy không quá tốt, nhưng vẫn là không sửa được.

Triệu Viện Viện không bị ảnh hưởng chút nào, dù sao mỗi lần ăn cơm đều cơ hồ là cô ấy đang nói chuyện, “Nghe nói cô ta lần này Anh ngữ chỉ thi được 108 điểm, các cậu còn nhớ rõ lúc nhập học có một lần trắc nghiệm Anh ngữ Lão sư chính là dùng bài thi cấp bốn chuyên nghiệp, lần đó tớ thi được rất kém, còn bị cô ta chê cười thật lâu. Ai, quả nhiên là phong thủy luân chuyển.”

“Dĩ nhiên còn nhớ, quả thực là ký ức hãy còn mới mẻ, tớ lần đó bài thi còn chưa kịp suy nghĩ! Tớ thậm chí còn bởi vì nó hoài nghi mình học Anh ngữ không đúng.” Lý Sở Tâm nóng vội nuốt xuống miếng cơm trong miệng, nghĩ đến vậy không dám nhớ lại quá khứ, gương mặt cố ý khổ tiếp theo, buồn bực nói.

Nói đến chỗ xúc động, hai người lại là một hồi thổn thức, rất có cảm giác cùng là một người cảm giác lưu lại nơi xa xăm.

Mộc Tử Mạt dĩ nhiên không có cách nào giải thích nổi cảm nhận của hai người các cô ấy, cuộc thi lần đó cô không có tham gia, chỉ là sau đó cũng có làm bài thi phần này, nói một cách công bằng, độ khó xác thực rất cao, lần đó điểm bình quân của lớp học giống như cũng chỉ cách cao hơn một chút.

Mỗi lần thi học kỳ trôi qua, như bóng với hình luôn là họp phụ huynh. Cấp ba tới nay, cái này đã thành chuyện thường như cơm bữa, bỏ qua thật đúng là không có thói quen.

Cha mẹ Mộc Tử Mạt đều bề bộn nhiều việc, cẩn thận tỉnh lại, chỉ ở thời điểm lớp mười chia lớp đã từng mở họp phụ huynh, còn lại, ở tại lúc chủ nhiệm lớp ghi tên căn bản là vắng mặt. Dĩ nhiên, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Trường học vốn là cho phép ở nhà dài sau đó học sinh có thể cùng phụ huynh của mình cùng nhau về nhà, nghỉ ngơi một ngày rồi trở lại đi học, vậy cũng là phúc lợi duy nhất của họp phụ huynh, đáng tiếc, ở trước khi hội nghị kết thúc, cửa chính của trường học là không cho phép học sinh ra vào. Cho nên, những phụ huynh của Mộc Tử Mạt và Lý Sở Tâm này không có tới người cũng đành phải lưu lại, giúp Lão sư tiếp đón phụ huynh, dẫn đường, lần lượt dâng nước chẳng hạn.

Lớp mười hai ban 13 chỉ có ba nam sinh, cơ hồ là nhân vật cấp bậc quốc bảo, hơn nữa bọn họ đều bị giao cho trách nhiệm mang bàn ghế, bố trí hội trường, mọi người loay hoay rút ra không được thân.

Mộc Tử Mạt cùng Lý Sở Tâm cái đầu không lớn, thân hình thon thả, hai người từ phòng hậu cần trường học qua lại mang hai thùng nước suối, liền không nhịn được nằm ở trên lan can ban công thở dốc.

Lần này còn là cuối mùa hè, đầu mùa thu, trời cao mây nhạt, mặt trời như cũ chói chang. Bỏ khá nhiều công sức, hai người cũng nóng đến chảy mồ hôi, chóp mũi trắng nõn của Mộc Tử Mạt khẽ đổ mồ hôi hột, T shirt màu trắng cũng dính ẩm ướt nhàn nhạt.

Nghỉ được không sai biệt lắm rồi, hai người mới vào phòng học, Triệu Viện Viện đang bận cho các phụ huynh kí tên, bởi vì bên trong phòng có điều hòa, bộ dạng của cô ấy còn không đến mức quá nhếch nhác. Mộc Tử Mạt và Lý Sở Tâm gật đầu một cái, hai người liền có ăn ý từ hai bên phân phát nước suối cho phụ huynh, chia xong liền đứng ở một bên chờ.

Hội nghị diễn ra hơn một giờ liền kết thúc.

Mộc Tử Mạt và Lý Sở Tâm đứng ở trong hành lang nhìn lầu dưới đám người bốn phía, Triệu Viện Viện nhàm chán đếm số lượng xe nổi tiếng ở phía dưới, vừa đếm một bên lắc đầu cảm khái, “Các cậu đừng xem những xe này an tĩnh đậu ở chỗ đó, sau lưng đại biểu đều là chém giết được tới địa vị xã hội!”

Mộc Tử Mạt quay lại gõ cái đầu không ngừng lay động của cô ấy, cười nói. “Có phải là có chút hối hận không để cho Triệu thư ký nhà cậu cũng tới khoe khoang rồi hả?”

“Hừ, lão Triệu của nhà tớ mới không phải là người như thế đâu?” Triệu Viện Viện cố ý đem đầu quay hướng về phía bên cạnh, lôi kéo Lý Sở Tâm hưng phấn mà muốn cô ấy xem một chiếc BMW mới vừa lái đi, rõ ràng rất đắc ý nói sang chuyện khác.

Mộc Tử Mạt cũng không còn nói thêm cái gì, cô biết Triệu Viện Viện ở phương tiện này luôn luôn là âm điệu thấp.

Cúi đầu thấy Tiền Thiên Thiên cùng cha của cô ấy từ nhà ăn của trường học đi ra ngoài. Tiền Thiên Thiên còn vẫy tay cùng các cô lên tiếng chào hỏi. Mộc Tử Mạt cười gật đầu một cái, vừa định giơ tay, liền bị Triệu Viện Viện kích động bắt được cổ tay, “Tử Mạt, cậu mau nhìn, đó là Cố Tính!”

Mộc Tử Mạt theo phương hướng ngón tay của Triệu Viện Viện nhìn sang, cách không phải rất xa, nhìn thấy cũng rất rõ ràng, quả nhiên là Cố Tính. Kia đứng ở bên cạnh anh, một thân màu trắng chính trang, người phụ nữ đang cùng anh cười nói vui vẻ là mẹ anh sao?

“Cậu xem, đó chính là mẹ Cố Tính, tớ nghe Tô Tĩnh Nhiên nói, mẹ của cậu ấy là Quan Ngoại Giao, bình thường rất ít ở trong nước, thật không nghĩ tới bà ấy lại có thể có thời gian tới tham gia họp phụ huynh!” Triệu Viện Viện giải thích rất rõ ràng cũng rất dễ hiểu, nguồn gốc tin tức của cô ấy luôn luôn rộng rãi.

Mộc Tử Mạt lẳng lặng nghe, nhìn Cố Tính bình thường nói năng thận trọng, giờ phút này trên mặt có nụ cười ấm áp, im lặng mà nghĩ, anh và mẹ tình cảm dường như rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play