Nửa đêm rét đậm, Mộc Tử Mạt quấn mình cực kỳ chặt chẽ, lật người, đột nhiên cảm thấy giường hơi rung rung một cái, chỉ chốc lát sau, giọng nói yếu ớt của Triệu Viện Viện vang lên ở bên tai cô, ở trong ban đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng, "Tử Mạt, tớ đau bụng."

Mộc Tử Mạt đột nhiên giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, lạnh lẽo xâm nhập, rùng mình, thuận tay cầm áo khoác đồng phục học sinh ở một bên mặc vào, lưu loát nhảy xuống giường.

Mở đèn nhỏ ở trên bàn, nhìn đồng hồ báo thức nhỏ một chút, mới hơn ba giờ sáng, Mộc Tử Mạt chú ý tới Lý Sở Tâm đang ngủ trên giường hơi nhíu cau mày, thì vặn đèn nhỏ xuống một chút.

Tối hôm qua lúc hơn mười hai giờ Lý Sở Tâm mới đi ngủ, buổi sáng năm giờ cô ấy sẽ thức dậy học bài, cho nên động tác của Mộc Tử Mạt cũng rất nhẹ, tận lực không đánh thức cô ấy.

Sắc mặt của Triệu Viện Viện rất yếu ớt, trên trán toát ra một ít mồ hôi hột, nhưng tay của cô ấy lại lạnh ngắt, Mộc Tử Mạt mặc áo khoác giúp cô ấy, mới hậu tri hậu giác phát hiện, lúc này phòng y tế trong trường nhất định là đóng cửa.

Ở phụ cận trường học có một bệnh viện nhỏ, đi taxi chỉ mất mười phút, nhưng bây giờ là nửa đêm canh ba, lại chỉ có hai nữ sinh, bất kể suy tính từ phương diện nào, hiển nhiên đều không thể được.

Triệu Viện Viện đau đến cắn môi dưới trắng bệch, vẻ mặt đau đớn, bàn tay ôm bụng thò vào trong áo khoác, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau truyền đến một tiếng "Alo?" mơ hồ, hiển nhiên người nghe điện thoại cũng là đột nhiên bị đánh thức từ trong giấc mộng.

Triệu Viện Viện lời ít mà ý nhiều nói rõ sự tình, Mộc Tử Mạt chỉ nghe được bên kia nói một câu đơn giản "Được, tớ biết rồi, cậu bây giờ đi xuống, tớ mười phút sau sẽ đến."

Mộc Tử Mạt nhanh chóng đi giày xong, cầm túi xách, từ trong phích nước nóng rót một chai nước nóng bỏ vào, liền cẩn thận từng li từng tí đỡ Triệu Viện Viện, hai người nhẹ chân nhẹ tay rời ký túc xá.

Trên mặt dì trông coi ký túc xá hiển nhiên lộ vẻ không vui khi nửa đêm bị đánh thức, khoác áo khoác mà vẫn còn run run, trong miệng vẫn không quên nói thầm mấy câu, "Lạnh chết người đi được, các chị đây không phải là cố ý không để cho tôi sống dễ chịu sao?", nhưng vẫn là đứng dậy mở cửa giúp các cô.

Vừa ra tới, Mộc Tử Mạt liền nhìn thấy Cố Tính đứng chờ ở ngoài cửa, trong mắt nhanh chóng hiện ra vui mừng, anh mặc một chiếc áo khoác ngoài có hai móc gài màu xám thẫm và quần dài màu đen, hiển nhiên là một mạch chạy tới, tóc bị gió thổi có chút loạn, nhưng không chút nào ảnh hưởng phong cách lạnh lùng anh tuấn của anh.

Mộc Tử Mạt khẽ nhếch miệng, hiển nhiên giật mình không nhỏ, đúng là hết cách, con ngươi trong suốt nhanh chóng ảm đạm, đáy lòng nổi lên chua xót nhàn nhạt không hiểu.

Người mới vừa nghe điện thoại, là Cố Tính?

Đột nhiên cảm thấy loại ý nghĩ này của mình có phần giống như tính trẻ con, hiện tại dưới tình huống này, quan trọng nhất là đưa Triệu Viện Viện đến bệnh viện. Thoáng bình phục lại rối loạn trong lòng của mình, Mộc Tử Mạt cười nhạt với anh.

Cố Tính không có bỏ qua cô đơn chợt lóe rồi biến mất trên mặt của cô, vừa định giải thích, ai biết có người so với anh còn nóng lòng hơn, vội vàng bật thốt lên hỏi, "Cố Tính, tại sao là cậu tới, Tô Tĩnh Nhiên đâu?"

Khóe miệng của Cố Tính nâng lên một biên độ nhỏ, "Cậu ấy đi gọi xe trước, để cho tớ tới đón các cậu." Nói xong, còn làm bộ như lơ đãng quét một vòng ở trên người Mộc Tử Mạt.

Một khắc kia, Mộc Tử Mạt quả thật xấu hổ đến muốn tìm một cái động để chui vào, nếu không phải là còn muốn đi bệnh viện, bằng không, bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như vậy, cô nhất định sẽ chạy trối chết.

Nhìn Mộc Tử Mạt cúi đầu, Cố Tính cũng không làm khó cô, đi tới bên cạnh cô, cầm lấy túi xách của cô, "Chúng ta đi thôi, xe sắp đến rồi."

Mộc Tử Mạt có chút bối rối, người bị bệnh, hình như không phải cô đi? Nhưng trên mặt người nào đó đang cầm túi của cô vẫn một mảnh bình tĩnh, hiển nhiên không thể không biết bỏ người bị bệnh chân chính ở một bên sẽ mất phong độ của anh.

Bọn họ mới vừa đi tới cửa trường học, xe đã đến, Tô Tĩnh Nhiên lộ vẻ mặt lo lắng đi tới, kéo tay của Triệu Viện Viện, lo âu hỏi, "Có khỏe không?"

Triệu Viện Viện gật đầu một cái, vẻ mặt có nói không ra uất ức, vẻ đau lòng ở trên mặt Tô Tĩnh Nhiên rõ ràng hơn.

Mộc Tử Mạt kinh ngạc mà nhìn cử động thân mật lại tự nhiên giữa bọn họ, có chút không thể tin, bọn họ, bọn họ là khi nào thì ở cùng một chỗ với nhau?

Mười phút sau, bọn họ đã đến bệnh viện. Bởi vì là đêm khuya, bệnh viện cũng không có nhiều người, rất nhanh thì đến phiên Triệu Viện Viện. Sau khi thầy thuốc trải qua một loạt kiểm tra, chẩn đoán chính xác Triệu Viện Viện bị viêm ruột thừa cấp tính.

Không trách được đau thành như vậy.

Mộc Tử Mạt hơi hơi nhíu mày một cái, bởi vì buổi trưa Triệu Viện Viện viết văn, được Lão sư Ngữ Văn ở trong lớp công khai khích lệ "Có tiến bộ", buổi tối Triệu Viện Viện liền hào hứng lôi kéo cô đi mua kem ăn, bảo là muốn ăn mừng mình chín năm kháng chiến viết văn rốt cuộc nghênh đón thắng lợi lịch sử, không ngờ lại ăn mừng ra viêm ruột thừa cấp tính.

Sau khi truyền nước, sắc mặt của Triệu Viện Viện cuối cùng cũng tốt hơn một chút, dựa vào trên vai Tô Tĩnh Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn còn suy yếu nói không ra lời.

Thấp thỏm trong lòng Mộc Tử Mạt cuối cùng để xuống, buông lỏng một chút, lại bỗng chốc cảm thấy một trận lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng tràn tới, mới vừa đi vội vàng, chỉ mặc một cái áo khoác đồng phục học sinh, hiện tại đã là tháng một, hơn nữa còn là ở đêm khuya, trước kia lúc này coi như cô dùng chăn bao bọc mình chặt chẽ đi nữa, ngủ cũng không an ổn, bình thường phải sau khi trời sáng, cô mới có thể ngủ say, đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi ngày cô đi học trễ.

Đầu ngón tay của cô đã mất đi độ ấm, cách đồng phục học sinh thật mỏng, cô cũng có thể cảm thấy cánh tay của mình nổi da gà, đột nhiên, trong mũi ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt như mùi giọt sương sáng sớm mùa thu, sau đó, cô được một hồi ấm áp không thể tưởng tượng nổi bao quanh, nghiêng đầu vừa nhìn, một cái áo khoác khoác lên trên người mình, màu xám thẫm, hai móc gài, áo khoác dài, Cố Tính.

Bên trong Cố Tính chỉ mặc một áo lông cừu màu đen, nổi bật lên màu da trắng nõn của anh, đáy mắt của anh có nhàn nhạt mỏi mệt, nhưng mà trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp, dắt tay của cô, kéo cô đi ra ngoài.

Sắc đẹp ở trước mắt như vậy, Mộc Tử Mạt nhìn ngây người, si ngốc đi theo anh, sau khi đi mười mấy bước, mới như ở trong mộng tỉnh lại kêu một câu, "Triệu Viện Viện, cậu ấy. . . . . ."

Cố Tính rốt cuộc dừng bước lại, buồn cười mà nhìn cô, "Đừng lo lắng, Tô Tĩnh Nhiên nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Cậu mệt mỏi, trước tiên tớ đưa cho cậu trở về."

Mộc Tử Mạt quay đầu lại liếc mắt nhìn thoáng qua Triệu Viện Viện nghẹo đầu ngủ mê man, gật đầu một cái, cùng anh đi ra ngoài.

Trời còn mờ tối, phía ngoài gió thật to, mang theo rét lạnh thấu xương, hình như muốn tìm kiếm một loại ấm áp mà dùng sức chui vào trên người, Mộc Tử Mạt vội vàng nắm thật chặt áo khoác trên người, nhìn trên người Cố Tính chỉ còn dư một cái áo lông cừu thật mỏng, lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh, tay trái bị giữ ở trong lòng bàn tay ấm áp của anh, tay phải mới vừa đụng tới áo khoác, liền bị anh đè xuống ở phía sau.

Cố Tính ngừng lại, mặt đối mặt với Mộc Tử Mạt, nhìn cô còn không buông tha ý nghĩ cởi áo khoác xuống trả lại cho anh, hơi thở dài, vươn tay, cài nút áo khoác cực kỳ chặt chẽ.

Cố Tính rất cao, lúc cài nút áo anh khẽ cúi đầu, Mộc Tử Mạt cúi đầu mà có thể nhìn thấy tóc ngắn dày màu đen của anh, sau đó là chóp mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, hô hấp nhàn nhạt của anh, mang theo mùi vị mát lạnh xa lạ, nong nóng phun ở trên cổ của cô, bởi vì nút cài thứ nhất của áo khoác, thậm chí Mộc Tử Mạt có thể cảm thấy ngón tay thon dài trắng nõn của anh thỉnh thoảng sẽ đụng phải cô, mang đến một trận cảm giác tê tê dại dại.

Từ trước đến nay cũng không có cùng người khác phái thân mật như vậy, nhưng là, loại cảm giác này, cô không bài xích, thậm chí là, có chút thích.

Cài nút áo xong, nhưng Cố Tính không có buông tay ra, như có điều suy nghĩ nhìn cô chằm chằm, Mộc Tử Mạt bị nhìn chằm chằm trên mặt ầm ầm nóng lên, liền cố hết sức muốn tìm đề tài để dời đi sự chú ý của anh, "Bọn họ, là lúc nào ở chung một chỗ?"

Bọn họ, chỉ là Triệu Viện Viện và Tô Tĩnh Nhiên.

Lần này Cố Tính cũng là không có ý định bỏ qua cho cô, ánh mắt sáng quắc, giống như là muốn nhìn thấu cô, thật thấp cười một tiếng, "So với chúng ta thì sớm hơn."

Mộc Tử Mạt cảm thấy trên mặt càng nóng thêm, nơi nào đó ở đáy lòng cũng nóng lên, cùng so sánh với ánh mắt nóng bỏng của người ở trước mắt này, lạnh lẽo ở sau lưng cô rõ ràng thua kém hơn.

Đến gần rạng sáng đường phố rất yên tĩnh, trừ thỉnh thoảng có một xe đi qua, mang từng một hồi gió nóng vù vù, gần như rất ít người đi lại. Mộc Tử Mạt nghiêm túc nhìn kiến trúc trên đường, đếm có bao nhiêu tiệm văn phòng phẩm, tiệm ăn nhanh, những thứ này bình thường cô đều là nhìn liếc qua một chút, chỉ là thoáng qua, nhưng giờ phút này, cô lại có tâm tình thưởng thức, tại sao vậy chứ?

Có phải bởi vì người bên cạnh hay không?

Đi tới đi lui, Mộc Tử Mạt đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, "Đây không phải là đường trở về trường học."

"Đúng vậy." Cố Tính vân đạm phong khinh mà đáp lời, nụ cười ở bên môi càng sâu, "Mới vừa tớ nhìn cậu nghiêm túc đếm có bao nhiêu cái đèn đường, cho nên sẽ không quấy rầy cậu."

Mộc Tử Mạt ảo não nắm tóc, "Vậy bây giờ là đi nơi nào hả?"

"Nhà trọ của tớ ở phụ cận." Cố Tính chỉ một cái phương hướng, "Hiện tại trời còn chưa sáng, trước hết cậu đi đến chỗ ấy nghỉ ngơi đi."

Đề nghị này khiến Mộc Tử Mạt cảm thấy một hồi hưng phấn, bình thường Cố Tính thần bí như vậy, nhà trọ của anh không biết sẽ như thế nào đây? Nhưng là tỉ mỉ vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, hiện tại đêm hôm khuya khoắc, hơn nữa một nam một nữ, mặc dù cô biết Cố Tính sẽ không làm gì với cô, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ bị người khác nói xấu, mặc dù cô luôn luôn không để ý những thứ kia.

Cô bất quá chẳng qua là cúi đầu, Cố Tính cũng đã hoàn toàn đọc hiểu ý nghĩ trong lòng cô. Nhưng là, nếu anh làm như vậy, thì nhất định có suy tính của chính mình.

Nhìn đáy mắt của cô hiện lên cái bóng màu xanh nhàn nhạt, anh chỉ cảm thấy một hồi đau lòng, thật ra thì không có nghĩ quá nhiều, chỉ hi vọng là cô có thể nghỉ ngơi sớm một chút.

"Yên tâm, tớ sẽ không làm gì với cậu."

Lời của Cố Tính nói trúng tim đen khiến Mộc Tử Mạt cảm thấy vật gì đó ở đáy lòng ầm ầm sụp đổ, cô ở trong lòng khóc không ra nước mắt mà hô to, "Thật ra thì, tớ là sợ tớ sẽ làm gì với cậu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play