Nam Cung Vọng hôn mê trên giường, sắc mặt trắng bệch không một chút huyết sắc. Thỉnh thoảng còn chảy ra mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy, hẳn là ‘Xích Ngạc’ đang bắt đầu phát tác. Mạc Phi Ly nắm lấy tay trái hắn bắt mạch, xác định độc vẫn chưa lan khắp tứ chi toàn thân, không khỏi thở ra một hơi. “Phụ thân, ta nhớ rõ ‘Xích Ngạc’ là độc dược bí truyền trong cốc mà. Tại sao lại nằm trong tay Cố Thải Điệp?” Hoặc là, tại sao nó lại xuất hiện ở Yên Chi các.
Người nam nhân từ lúc bước chân vào cửa tới giờ vẫn luôn một bộ dạng lạnh lùng như băng sơn đứng bên cạnh y rốt cuộc cũng có phản ứng: “Thời cơ đến, ta sẽ giải thích tất cả với ngươi”. Bây giờ còn chưa phải lúc…
“…”
“Trước tiên giải độc cho Nam Cung Vọng đi đã, độc của ‘Xích Ngạc’ ta không thể giải được”. Quên đi, không phải đã nói sẽ tin tưởng người rồi sao?
Hắn khẽ gật đầu, tùy tiện nói: “Muốn giải ‘Xích Ngạc’ bắt buộc phải có Bích U thảo, nhưng Bích U thảo vô cùng hiếm thấy”.
“Không thành vấn đề, mấy năm nay Tiểu Duyến trồng rất nhiều loại thảo dược kỳ lạ. Trong hậu hoa viên vừa lúc có trồng một ít Bích U thảo”. Dương Ti Thành ngẩng đầu định phân phó hạ nhân đi hái thuốc.
“Chờ một chút, hiện tại không thể, dược tính của Bích U thảo hết sức kỳ lạ, phải đúng canh năm* mới có thể hái xuống điều chế giải dược, bằng không sẽ mất hết toàn bộ dược tính của nó, thậm chí còn có thể trở thành một loại kỳ độc không có thuốc giải”. Y nhớ rõ, phụ thân từng nói qua với y thời gian phát huy dược tính của những loại dược liệu đặc biệt này, y cũng đã từng lãng phí một gốc Bích U thảo để làm thí nghiệm, nhờ vậy y mới có thể hiểu rõ được đặc tính của nó.
“Đi xuống đi”. Nghe xong lời y nói, Dương Ti Thành phất tay một cái để toàn bộ gia đinh lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại y, phụ thân, Mộ Phù Dao, Nhạc Thư Hành, thấy Dương bá bá đưa mắt nhìn về Tiểu Duyến ở phía sau, lúc này y mới hiểu ý tứ của hắn. Mỉm cười nhìn Tiểu Duyến nói: “Tiểu Duyến, muội có thể giúp Phi Ly ca ca chăm sóc Bích U thảo không? Trước khi hái nó xuống cần phải trông chừng cẩn thận, nếu không dược tính sẽ bị suy giảm”.
“Ân∼không thành vấn đề”. Dương Lục Duyến quả thật là một nha đầu lạc quan. Mới vừa rồi còn bị Cố Thải Điệp làm cho thương tâm tới vậy, vậy mà bây giờ lại không hề để ý gì. Chỉ là, cẩn thận quan sát nàng, y phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu kia có chút suy sụp, làm cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Ai…khẽ buông tiếng thở dài, nhìn thấy thân ảnh của Tiểu Duyến đã hoàn toàn biến mất ngoài cửa, y bước đến đem cửa phòng đóng chặt lại. Quay đầu nhìn qua Dương Ti Thành nói: ” Dương bá bá, ngươi định xử lý Cố Thải Điệp như thế nào?” Nàng ta bị y phế đi võ công, lúc này hẳn là sống không bằng chết đi? Người trong giang hồ thống khổ nhất chính là mất đi một thân võ công mà mình khổ cực luyện thành.
“…” “Ai…” Trầm mặc trong chốc lát, Dương Ti Thành thủy chung vẫn không chịu nói ra nguyên do, cuối cùng buồn bực, suy sụp ngồi xuống ghế thở dài.
“Thiết, loại nữ nhân độc ác này trực tiếp giết đi là tốt nhất. Để tránh sau này bình phục lại tiếp tục hại người!” Mộ Phù Dao khó chịu nghẹn cả một bụng, tính tình hỏa bạo đột phát, không hề cố kỵ mà nói ra.
Nhạc Thư Hành ngồi bên cạnh Phù Dao vội vàng nháy mắt ra dấu, thậm chí còn mở miệng ngăn cản: “Phù Dao…Xuỵt”.
“Xuỵt cái gì? Ngươi…Ngô, ngô, ngô!” Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Nhạc Thư Hành nhanh tay lẹ mắt bụm miệng.
“…” Sắc mặt Dương Ti Thành càng khó coi, hiển nhiên là bị lời nói của Phù Dao kích thích. “Cố Thải Điệp…Nàng là nữ nhi ruột của ta”. Giãy giụa hồi lâu, hắn cuối cùng vẫn đem bí mật trong lòng nói ra.
Quả nhiên…
“…” Nghe xong lời nói của hắn, y ngã vào lòng phụ thân, thật sâu nhìn bộ dạng trầm mặc chán chường của Dương bá bá, lại nhìn gương mặt khiếp sợ không thể tin được đang lấy tay gắt gao che miệng của Mộ Phù Dao cùng biểu tình như có điều suy nghĩ của Nhạc Thư Hành. Lại nhìn nhìn người nam nhân sau lưng, hắn vẫn một bộ dáng băng sơn kiểm, gắt gao ôm y vào trong ngực.
Lời đã ra khỏi miệng cũng không còn cố kỵ nào nữa, Dương Ti Thành quyết định thẳng thắn: “Mười lăm năm trước ta từng bị trọng thương, thiếu chút nữa chết nơi đất khách. Đến phút cuối lại được một nữ tử của Yên Chi các cứu sống. Nàng…Nàng là một nữ nhân tốt, một mực yên lặng chiếu cố ta, dần dần chúng ta nảy sinh tình cảm với nhau, gây ra một đoạn nghiệt duyên. Lúc đó ta bị ái tình làm cho mê muội đầu óc, hoàn toàn quên mất thê tử còn đang chờ đợi ở nhà. Sau cùng ta đành phải từ bỏ nữ nhân kia, ta…là ta có lỗi với mẹ con các nàng!”
“Chỉ vì nữ nhân kia là người của Yên Chi các sao?” Từ trước tới nay, Yên Chi các luôn bị người trong giang hồ cho là tà phái…
“Nàng, lúc đó nàng là tả sứ của Yên Chi các! Thân là minh chủ võ lâm, ta phải từ bỏ nàng!!!” Không thể bỏ xuống danh dự và đạo nghĩa giang hồ a!
Nhìn Dương Ti Thành trong nháy như già đi mấy chục tuổi, trong lòng sinh ra một phần khổ sở, đơn giản chỉ vì yêu nữ tử mang danh tà phái, cuối cùng lại rơi vào kết quả như thế này. Còn y thì sao? Y cũng là người trong giang hồ, thậm chí còn yêu một người nam nhân, hơn nữa người đó lại chính là phụ thân của mình… “Ái?!” Lão thiên, y đang suy nghĩ cái gì vậy? Hắn, hắn là phụ thân của y a! Là người đã nuôi dưỡng y, cho y sinh mạng này nha! Cho dù y có ký ức của kiếp trước đi nữa, cũng không thể phủ nhận điều này!
Con ngươi trừng to, hô hấp của y có chút gấp gáp…
Phụ thân dường như phát ra biến hóa của y, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trấn an.
Y cứng ngắc nhìn hắn, sắc mặt có chút tái nhợt, nhãn thần vô cùng phức tạp. Run run há miệng, lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
>> Hết đệ thập ngũ chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT