Ngọn núi phía sau Phi Long bảo có một hồ nước vô cùng trong trẻo lại mang theo sự tĩnh lặng, vừa đúng lúc phù hợp với tâm tình của y lúc này, đây chính là khung cảnh mà y muốn. Đứng ở bên hồ, suy nghĩ dần dần bay xa. Nhìn khung cảnh nơi đây, nó giống như sự bình yên trước bão táp vậy, vô cùng mỹ lệ rồi lại khiến kẻ khác cực độ bất an. Kiếp trước, ở độ tuổi của y lúc này chính là thời kỳ an bình nhất, nếu như không có gì ngoài ý muốn, y đã có thể lấy vợ sinh con rồi. Sau khi chuyển thế, cuộc sống trong Tuẫn Thiên cốc cũng rất an an ổn ổn, mặc dù mỗi ngày đều có một vài chuyện…, hoặc lâu lâu sẽ có người chạy tới cầu y, vấn quẻ. Cho dù không có mẫu thân yêu thương, nhưng vẫn còn một vị phụ thân tuy rằng lạnh lùng nhưng hết sức sủng ái quan tâm y, đối với y luôn luôn ôn nhu sủng nịch. Lúc trước quyết định rời cốc đi lưu lạc bên ngoài không biết là đúng hay sai a?! Vốn cũng chỉ bởi lòng hiếu kỳ với giang hồ thúc giục, vậy mà lại bị đẩy vào trong vũng bùn. Quả nhiên — là số mệnh a?!
Không tiếng động cười khổ, xoay người ngẩng mặt lên, đôi mắt kinh ngạc trừng to, nhìn người khoanh tay ôm ngực đứng trong rừng trúc cách y không xa, hắn đứng đó bao lâu rồi?
Nhíu nhíu mày, lại lập tức giãn ra, nhàn nhạt kêu lên: “Phụ thân”.
Thân ảnh phía xa dần dần đi tới gần, đại khái là do không hài lòng với giọng nói lạnh nhạt của y, thấy y chợt nhíu chân mày, hắn cũng theo đó nhíu lại hai hàng chân mày xinh đẹp. Sự lạnh lùng so bình thường càng thêm âm lãnh: “Ly nhi, ngươi có chuyện. Đến tột cùng là ngươi đang giấu diếm cái gì?”
“Không có”. Y có chút buồn bực mà lớn tiếng với hắn.
“Ngươi có chuyện. Nói cho ta biết, hay là muốn ta tự mình điều tra?” Một tay nắm lấy cằm y giơ lên, con ngươi xinh đẹp không chớp nhìn chằm chằm vào mắt y, trong giọng nói lộ rõ sự uy hiếp.
“Ta…Ta thực sự không có việc gì. Ta…chỉ là có chút nhớ Tuẫn Thiên cốc mà thôi”. Dưới mi mắt, y tránh né đôi mắt nhiếp hồn của hắn. Hít sâu một hơi, khẽ run giọng nói.
“Nếu nhớ, vậy cùng ta trở về”. Hắn buông cằm bị bóp đến đau nhức của y, thần sắc thoáng hòa hoãn lại.
“Không muốn”. Thanh âm vừa ra khỏi miệng khiến y có chút ngốc lăng, lập tức vội vàng giải thích: “Ta, ta chính là nói, muốn nán lại nơi này thêm một thời gian nữa, ở nơi này còn có rất nhiều bằng hữu của ta, hơn nữa ta vừa mới gặp lại Tiểu Duyến”. Xin lỗi, Tiểu Duyến, dùng muội làm cớ…Ta thật hèn hạ.
“Tùy ngươi”. Lại là Dương Lục Duyến?! Nghe xong lời giải thích của y, sắc mặt hắn càng thêm băng lãnh, tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: “Có cần ta phải cưỡng chế bắt ngươi trở về”.
Trong lòng run lên, y biết hắn từ trước nay luôn nói được làm được. Vì vậy miễn cưỡng dời đi đề tài này: “Phụ thân, mẫu thân ta từng là Thiếu chủ Yên Chi các sao?”
“Làm sao ngươi biết?” Sắc mặt hắn thoáng hiện lên một tia không được tự nhiên, ngay cả khẩu khí cũng có chút chật vật.
“Nói như vậy, các chủ Yên Chi các hiện nay thật sự là ngoại tổ mẫu của ta?” Hắn…Đến tột cùng còn muốn giấu diếm chuyện gì nữa? Vì sao không chịu nói cho y biết?
“…” “Ngươi không cần tò mò, Yên Chi các là Yên Chi các, không có quan hệ gì với chúng ta”. Thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng vẫn nghe ra một phần cứng ngắc.
Quả nhiên, người vẫn không chịu nói cho ta biết. “Không phải người tới đây tham dự đại hội này sao?” Cứng ngắc nói sang chuyện khác, y chỉ muốn phá vỡ bầu khó chịu lúc này.
“Ta mà làm những chuyện vô vị như vậy sao?” Hắn khinh miệt hừ lạnh một tiếng, tràn đầy ngạo khí.
A, đây mới chính là dáng vẻ của phụ thân y, Thiên Cơ Tử — Mạc Nghịch Thiên. Nếu như trước đây không tùy tiện xuất cốc, thì làm sao có thể dính vào những âm mưu đáng ghét như bây giờ? Cũng sẽ không cần biết sự giấu diếm của hắn lại làm cho y đau khổ và thất vọng như vậy! Y hối hận? Thật sự rất hối hận. Y cũng không phải là thánh nhân, từ đầu tới cuối y chỉ là một người ích kỷ mà thôi.
“Tin tưởng ta sao?” Hắn nhẹ nhàng mơn trớn gò má có chút tái nhợt của y, trầm giọng hỏi.
“…” Y còn có thể tin tưởng người sao? Kinh ngạc khó hiểu, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm trầm của hắn, thoáng cái, y hiểu được. Miễn cưỡng vung lên bộ dáng tươi cười như thường ngày: “Ta tin tưởng”.
“Đủ rồi. Như vậy là đủ rồi…” Một tay ôm lấy y vào trong ngực, thanh âm trầm thấp mê người nỉ non vờn quanh bên tai y.
“Phụ thân. Ta muốn xem đại điển nhậm chức, người đi cùng ta nha?” Một khi đã nghĩ thông suốt, liền không còn bất kỳ khúc mắc nào nữa. Như nghĩ tới điều gì, y đùa dai hướng hắn nháy mắt mấy cái. Ác liệt nghĩ: Nếu người không đáp ứng, ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người nữa.
“Hảo”. Hắn lập tức đồng ý, tiếu ý trong mắt như phù dung sớm nở tối tàn*, lại bị y bắt được.
Y ngơ ngác mê muội nhìn hắn, có chút khiếp sợ, mọi suy nghĩ hoàn toàn bị dừng lại: Di? Hắn vừa mới nói cái gì? Hảo?! Hắn đáp ứng! Không những vậy hắn còn nở nụ cười…Hắn thế nhưng lại cười! Oa! Thượng đế, Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai Phật Tổ, Bồ Tát, Thánh ALa, mọi người ở đâu, ai tới nói cho ta biết điều này có phải là sự thật không a?
“Ly nhi, làm sao vậy?” Hoang mang nhìn bộ dạng đờ đẫn của y, vội vàng lo lắng hỏi.
“Không…” Không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, y nghĩ bộ dáng bây giờ của mình nhất định rất ngu.
“Chúng ta đi thôi”. Nói xong liền ôm chặt thắt lưng y, trong nháy mắt liền ly khai khỏi hồ nước.
Đầu óc y ‘oanh’ lên một tiếng trống rỗng, trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ lo đánh giá hắn, lại không hề phát hiện, giờ này khắc này, y, Mạc Phi Ly, đang bị một người nam nhân ôm đi, mà người đó còn là phụ thân của y.
>> Hết đệ thập tam chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT