Ruiz nhận được cú điện thoại báo có vụ bắn nhau. Cô ta xuất hiện trong bộ vest trắng và sandal cao gót. Parker đang ngồi tựa trên cốp xe cảnh sát, không còn hơi sức đâu để bình luận nữa.
Cô bước về phía anh, lắc đầu vẻ thất vọng.
- Anh đang nghĩ cái quái gì đấy?
- Im đi.
- Xin lỗi, gì cơ?
- Tôi nói im đi. - Parker chậm rãi. - Tôi không cần đống phân của cô đâu, Ruiz.
Nhưng giọng nói cay nghiệt của anh chẳng hề làm cô ta lùi bước.
- Anh đã đặt một công dân vào tình thế nguy hiểm. - Cô ta nói.
- Nó sẽ không kiện lên tận thành phố nếu quả thật đó là những gì mà cô lo lắng cho nó. - Parker nói. - Thằng nhóc muốn đóng góp vào đó. Nó muốn làm vì Eta. Vẫn còn tồn tại một số ít người biết giá trị của danh dự và trách nhiệm.
- Đừng có móc máy tôi, Parker. - Cô gân cổ lên. - Anh đã tống tiền kẻ tình nghi giết người. Theo những gì tôi biết thì anh còn dính đến tiền của lũ buôn ma túy nữa.
- “Tất cả những gì cô biết” chẳng có ý nghĩa quái gì, đúng không? Hãy thử nói xem Kyle có mặt ở đó khi cô gọi và mách tôi đến Quảng trường Pershing phải không? Ngắn gọn và nhanh chóng, để cô có thể cúp máy rồi quay sang thổi kèn cho hắn đúng không?
Cô ta không trả lời và điều đó làm anh nổi xung lên.
- Ai đã xì cho Kyle?
Ruiz mở xắc tay, lấy ra bao thuốc và châm lửa.
- Tôi. - Cô ta nhả một làn khói xanh. - Nhưng Damon đã gọi cho anh thật.
- Và cô gọi cho cả Davis để tụi phòng kia có thể dàn xếp mọi thứ chứ gì. Trong công viên vào giờ cao điểm. Tình huống mất kiểm soát ở một nơi không thể kiểm soát nổi. Tôi sẽ nói rằng như thế là chơi tôi.
Anh sấn đến và giật điếu thuốc ra khỏi miệng Ruiz.
- Không được hút thuốc ở hiện trường tội ác, Ruiz. Tôi chưa dạy cô điều gì hay sao?
Anh di điếu thuốc dưới đế giày rồi cho vào thùng rác.
- Parker, tôi vẫn chưa nói xong với anh kia mà. - Cô nện giày cao gót cồm cộp để đuổi kịp anh. - Tôi cần lấy lời khai của anh để kê vào báo cáo sơ bộ.
Anh nhìn cô như thể cô đang bốc mùi vậy.
- Sao họ không cử một thám tử thực sự đến nhỉ?
- Tôi phải làm cho đến khi nào kết thúc công việc giấy tờ cho Sở Mật vụ.
- Ồ, đó là việc của cô. Tôi đã nói với cô tất cả những gì cần nói rồi.
Anh định bước tiếp, nhưng rồi hơi lưỡng lự.
- Nhưng những điều đó chưa chính xác đâu.
Ruiz chờ đợi, sẵn sàng nhận một tràng chửi rủa mới.
- Tôi phụ trách bản thảo cho Matt Connors.
Lẽ ra anh nên nói với cô ta anh là giống lưỡng tính mới phải. Như thế thì phản ứng của cô cũng chỉ đến thế mà thôi.
- Cái gì?
- Đấy là bí mật vĩ đại của tôi. - Parker nói. - Tôi phụ trách bản thảo và tư vấn kỹ thuật cho ông ta.
- Cái ông ở xưởng phim ấy à?
- Ừ.
- Lạy Chúa. - Cô thở hắt ra. - Tại sao anh không nói với chúng tôi?
Parker cười cay đắng rồi bước đi, vừa đi vừa lắc đầu. Ở cái thành phố này, sự nghiệp của anh có lẽ sẽ phát triển rất nhanh nếu anh chuyển sang làm hẳn ở lĩnh vực điện ảnh. Nhưng anh không muốn gây sự chú ý. Tất cả những gì anh muốn ở Phòng cảnh sát hình sự Los Angeles là một cơ hội để sử dụng sức mạnh trí óc và sức vóc của mình. Nhưng anh có nói cả vạn lần với Renee Ruiz thì cô ta cũng không hiểu nổi. Điều nực cười đau đớn nhất ở đây là trong cuộc đấu tranh để khôi phục mọi thứ, anh lại chứng kiến sự sa ngã của người phụ nữ mình đang yêu. Định mệnh. Trên đời này mọi thứ đều phải trả giá.
- Mình muốn đòi lại mọi thứ. - Anh lẩm bẩm vậy khi nhìn thấy Bradley Kyle.
Kyle cất tiếng.
- Dạo này cậu lại dính vào con chó này à, Parker? Hay tôi nói nhầm. Tôi nghe nói cậu và Nicholson...
Parker lấy hết sức bình sinh vung khuỷu tay phải. Kyle bị quay tròn trước khi ngã lăn quay ra đất. Những người xung quanh đứng sững lại nhưng không ai tiến về phía anh cả.
Parker quay sang Moose Roddick.
- Tất cả tài liệu về vụ Lowell đang để trong cốp xe của tôi. Đến mà lấy.
Những chiếc xe của phóng viên cũng vừa xuất hiện. Trực thăng bay vè vè. Họ đến rất đúng lúc để kịp đưa vào bản tin mười một giờ. Nhưng sẽ chẳng ai có thông tin về những gì xảy ra đằng sau ở đây. Vụ này rồi sẽ lại thu hút một đám đông công chúng vào ngày mai. Rob Cole sẽ có thêm mười lăm phút nữa để nổi tiếng. “Người đàn ông tốt bị kết tội oan” sẽ được thả tự do. Hoặc theo một quan điểm ít tích cực hơn thì hắn là một thằng đần đến nỗi bị ghép vào tội giết người.
Parker không biết toàn bộ câu chuyện về hắn. Nhưng anh sẵn sàng đánh cược rằng Rob Cole không phải là một anh hùng và sẽ chẳng có kết cục vui vẻ gì ở đây cả.
Anh đi về phía ô tô và rút điện thoại ra. Anh có tin nhắn. Ito nói rằng tấm ảnh đã được rửa xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT