M thân mến,

Em đang viết thư cho ngài trong một chiếc xe ngựa, nơi mà em đã dành sáu ngày vừa qua cùng với bốn đứa em gái và mẹ di chuyển một cách chậm chạp qua miền Bắc nước Anh đến thăm dì Hester (Ngài sẽ nhớ ra dì ấy từ bức thư trước của em). Em không thể hình dung được người La Mã bị cái gì mà lại hành quân về phía Bắc để xây dựng tường thành Hadrian[1] . Chắc họ không có chị em gái, hoặc đã chẳng thể sống sót mà đến được Tuscany.

[1] Đây là pháo đài bằng đá và gỗ được xây dựng vào đế chế La Mã trong thời gian cai trị của vua Hadrian năm 122, là biểu tượng cho sức mạnh quân đội của hoàng đế La Mã lúc bấy giờ. Đây là một công sự phòng thủ bằng đá và than bùn, được xây dựng dọc theo chiều dài miền Bắc nước Anh nhằm bảo vệ khu vực phía Nam trước những cuộc tấn công của các bộ lạc từ Scotland, như dân tộc Pict.

P - Kiên trì đợi ngài

Nơi nào đó trên đường Great North, tháng Sáu, 1816

***

Không hồi âm

Anh đã bỏ rơi cô

Phải mất đến mười lăm phút, đầu óc Penelope mới bắt đầu minh mẫn trở lại. Cô đứng như trời trồng ở lối vào ngôi nhà London của Micheal, cùng với mấy đống đồ đạc cá nhân của mình.

Anh đột nhiên bỏ rơi cô, ngay tức thì, chỉ bằng một câu đơn giản, “Tạm biệt”.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đồ sộ bằng gỗ sồi nơi anh đã đi qua để ra khỏi ngôi nhà lâu hơn cô dám thừa nhận. Cô đánh vật với vài sự thật mấu chốt.

Anh đã bỏ rơi cô.

Vào đêm đầu tiên của cô ở ngôi nhà London của anh.

Mà thậm chí cũng không thèm giới thiệu cô với các gia nhân trước khi bỏ đi.

Vào đêm tân hôn của họ.

Cô không muốn suy nghĩ quá kỹ về chi tiết đó.

Thay vì thế, cô tập trung vào việc đứng im như phỗng tại tiền sảnh trong ngôi nhà của chồng mình, chẳng có bạn đồng hành nào ngoài hai người hầu nam giữ cửa trẻ măng, trông có vẻ không rõ về vai trò chính xác của họ trong trường hợp thế này. Penelope không chắc mình có nên cảm thấy được an ủi với ý nghĩ bọn họ không thường tình cờ được gặp những phụ nữ cô độc trong ngôi nhà này, hay nên cảm thấy bị xúc phạm vì họ đã không nghĩ đến việc đưa cô vào phòng khách trong khi lập ra một kế hoạch nào đó trước sự có mặt của cô.

Cô gượng cười và nói với anh chàng lớn tuổi hơn trong hai người đó - không thể nào lớn hơn mười lăm tuổi được, mong muốn kiên quyết đến cùng. “Ta cho là trong nhà có một nữ quản gia?”

Cô nhìn thấy một đợt sóng nhẹ nhõm ngập tràn quanh chàng trai trẻ và cảm thấy có chút ganh tị. Cô ước chi mình biết cách cư xử ra sao trong tình huống này. “Dạ có, thưa phu nhân.”

“Tốt lắm. Cậu có thể gọi cô ấy tới đây được chứ?”

Cậu ta cúi chào một lần, rồi lại lần nữa, rõ ràng nôn nóng muốn làm hết sức mình. “Vâng, thưa phu nhân. Như ý cô, thưa phu nhân.” Cậu ta chạy biến đi nhanh như chớp, cậu người hầu còn lại càng lúc càng tỏ ra lo lắng.

Cô biết cảm giác đó.

Nhưng không thể chỉ vì cô đang trong trạng thái hoàn toàn mù mịt, mà cậu bé tội nghiệp đứng trước mặt cô cũng buộc phải chịu khổ sở như thế. “Cậu không cần ở lại đây đâu”, cô nói với một nụ cười động viên nho nhỏ, “ta chắc quản gia sẽ đến ngay thôi”.

Cậu người hầu, nói thật là còn quá trẻ để làm công việc giữ cửa, lẩm bẩm một câu tán thành và biến mất, gần như ngay lập tức.

Penelope thở dài trong lúc quan sát lối vào chính của ngôi nhà, được lát toàn cẩm thạch và mạ một lớp vật liệu sáng bóng - đỉnh cao của kiểu cách hợp mốt và xa xỉ, hơi quá phung phí so với khiếu thẩm mỹ của cô, nhưng cô liền hiểu ra ngay cách trang trí ấy.

Có thể Micheal từng đánh mất mọi thứ trong một trò chơi may rủi thuộc dạng khét tiếng hiện nay, nhưng đã kiếm lại được gấp hai mươi lần. Bất kỳ người nào bước vào nhà anh đều sẽ thấy được điều ấy.

Có cái gì đó bóp chặt trong lồng ngực cô trước ý nghĩ chàng hầu tước trẻ tuổi phải làm việc cực nhọc để thu hồi của cải của mình. Hẳn anh phải có sức mạnh ý chí cùng lòng tận tụy nhiều lắm.

Thật đáng tiếc khi anh không tận tụy như vậy với vợ mình.

Cô gạt ý nghĩ ấy qua một bên, đối mặt với cái rương đồ sộ nặng trịch trên xe ngựa của họ tối nay. Chà, nếu không được mời vào một căn phòng, cô cũng có thể tự làm bản thân mình thoải mái. Cô mở khuy áo choàng đi đường và ngồi trên đống hành lý, tự hỏi có phải mình sẽ sống ở đây... không chừng ngay trong tiền sảnh luôn.

Có chuyện gì đó ồn ào bất chợt vang lên từ đằng sau nhà... Vài lời xì xào lo lắng bị cắt ngang bởi tiếng những bước chân chạy rầm rầm, và Penelope không thể nhịn cười khi nghe các âm thanh đó. Dường như không có người hầu nào được báo trước việc ông chủ của mình đem về một cô dâu. Cô nghĩ mình không nên ngạc nhiên, bởi chính bản thân cô cũng không hề trông mong chuyện như thế cho tới hai ngày trước.

Nhưng cô không thể ngăn bản thân cảm thấy hơi bực bội với chồng mình.

Ít ra anh có thể dành ra mấy phút để giới thiệu cô với quản gia trước khi bỏ đi một mạch tới chỗ nào đó, nơi có những công việc quan trọng mời gọi, vào thời điểm này trong ngày.

Vào ngày tân hôn của anh.

Cô thở dài, nghe thấy cơn sốt ruột và gắt gỏng trong đó. Biết rằng các quý bà quý cô không nên biểu lộ thái độ này.

Cô chỉ hy vọng rằng phép tắc sẽ không quá khắt khe nếu người nào đó kết hôn với một quý tộc đồi bại.

Chắc hẳn phải có điều gì đó giải thích sáng tỏ được việc một người đang ngồi trong ngôi nhà mới của người đó, chờ đợi được dẫn vào một căn phòng. Bất kỳ căn phòng nào cũng được.

Cô săm soi một bàn tay đeo găng và tự hỏi liệu Micheal sẽ phản ứng như thế nào nếu anh quay trở về, vào mấy tiếng sau, và phát hiện cô đang ngồi trên một cái rương, đang đợi anh.

Hình ảnh của anh với đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc khiến cô cười tủm tỉm.

Cũng bõ công đấy chứ. Cô đổi kiểu ngồi, lờ đi cơn đau ê ẩm ở mông.

Các nữ hầu tước tuyệt đối chắc chắn không nghĩ về cơn khó chịu ở mông mình.

“Thưa phu nhân?”

Penelope vụt đứng dậy, quay về hướng câu nói vừa lưỡng lự vừa tò mò phát ra từ sau lưng mình, bởi người phụ nữ xinh đẹp nhất cô từng thấy.

Vấn đề quan trọng không phải cô ta mặc chế phục giản dị - có thể nhận ra đó là váy áo của một nữ quản gia ở bất cứ ngôi nhà nào khắp nước Anh - hay là mái tóc đỏ tươi rực rỡ được buộc chặt ra sau thành một búi cao gọn gàng, hoàn hảo. Người phụ nữ này, trẻ trung yểu điệu, với đôi mắt xanh biển đẹp đẽ nhất, to nhất mà Penelope từng thấy, thật lộng lẫy.

Như một bức tranh được họa hình bởi một bậc thầy người Hà Lan.

Không giống như bất kỳ người hầu nào Penelope từng nhìn thấy.

Và cô ta sống trong nhà của Micheal.

“Ta...” Cô bắt đầu nói, rồi ngưng bặt, nhận ra mình đang nhìn người ta chòng chọc. Cô lắc đầu, “Ta... à sao?”

Nữ quản gia không để lộ bất cứ dấu hiệu gì cho biết cô ta có để ý thấy hành vi kỳ cục của Penelope hay không, mà thay vào đó cô ta bước tới rồi khẽ nhún gối chào. “Xin thứ lỗi cho tôi vì không ra chào đón cô ngay khi cô đến nơi. Nhưng chúng tôi không...” Đến lượt cô ta im bặt.

Chúng tôi đã không biết cô sẽ đến. Penelope nghe được câu đó ngay cả khi nó không được nói ra.

Người quản gia thử lại lần nữa, “Bourne đã không...”.

Bourne.

Không phải ngài Bourne. Chỉ Bourne thôi.

Cảm xúc dâng trào, nóng nảy và lạ lẫm. Ghen tuông.

“Ta hiểu rồi. Ngài Bourne rất bận rộn mấy ngày vừa qua.” Cô nhấn nhá ở tước hiệu của anh, chú ý đến vẻ thấu hiểu trong ánh mắt của người đàn bà kia. “Chị là nữ quản gia, ta cho là thế?”

Người phụ nữ đẹp nhoẻn miệng cười và lại nhún gối cúi chào. “Bà Worth.”

Penelope tự hỏi không biết bà Worth đã kết hôn hay chỉ vớ được danh hiệu cùng địa vị của mình. Ý nghĩ về Micheal với một nữ quản gia tuyệt đẹp, trẻ trung, chưa chồng thật khó có thể chấp nhận được.

“Cô có muốn xem qua ngôi nhà không ạ? Hoặc gặp gia nhân?” Bà Worth dường như còn không biết chắc chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

“Hiện giờ ta chỉ muốn thấy những căn buồng của mình thôi”, Penelope nói, cảm thấy tội nghiệp người phụ nữ kia, chắc hẳn cô ta cũng bất ngờ bởi đám cưới của chủ nhân, y như cô vậy. “Chúng ta đã đi đường gần như cả ngày.”

“Đương nhiên rồi ạ.” Bà Worth gật đầu, dẫn đường đến cầu thang rộng hướng lên chỗ mà cô cho là phòng riêng của ngôi nhà. “Tôi sẽ cho mấy cậu bé mang những chiếc rương lên ngay.”

Khi họ đi lên bậc thang, Penelope không thể ngăn được mình thốt ra, “Chồng chị cũng làm thuê cho ngài Bourne à?”.

Một khoảng lặng dài trôi qua trước khi nữ quản gia trả lời, “Không, thưa phu nhân”.

Penelope biết rằng mình không nên thúc ép. “Vậy một ngôi nhà gần đây chăng?”

Thêm một khoảng lặng. “Tôi không có chồng.”

Penelope dằn lại cơn ghen khó chịu nổi lên cùng với lời tuyên bố... cùng thôi thúc muốn hỏi thêm nhiều câu hỏi hơn về nữ quản gia mỹ miều.

Bà Worth điềm nhiên quay đi, điềm nhiên mở cửa căn phòng ngủ được chiếu sáng lờ mờ. “Tất nhiên chúng tôi sẽ nhóm lửa ngay, thưa phu nhân.” Cô ta di chuyển về phía trước với vẻ kiên định, thắp nến quanh phòng, căn phòng ngủ ấm cúng được trang bị đầy đủ đồ đạc màu xanh lá và xanh biển đẹp mắt từ từ hiện ra. “Còn tôi sẽ chuẩn bị một khay thức ăn cho cô. Hẳn cô đói lắm.” Khi đã hoàn thành nhiệm vụ, cô ta quay lại nhìn Penelope, “Chúng tôi không có thị nữ riêng cho phu nhân trong đám gia nhân, nhưng tôi rất sẵn lòng...”. Giọng cô ta nhỏ dần.

Penelope lắc đầu. “Thị nữ riêng của ta không thể đi sau ta quá xa đâu.”

Cảm giác nhẹ nhõm vụt lóe trên gương mặt người phụ nữ kia, và cô ta cúi đầu xuống tỏ thái độ ưng thuận. Penelope quan sát cô ta kỹ càng, bị thu hút bởi mỹ nhân có vẻ vừa là người hầu thạo việc, tài giỏi, vừa không hề giống một người hầu này.

“Chị ở đây bao lâu rồi?”

Bà Worth vội ngẩng đầu lên, đôi mắt tìm được Penelope ngay lập tức. “Với Bou...” Cô ta dừng lại, ngăn việc lỡ lời. “Với ngài Bourne ạ?” Penelope gật đầu. “Hai năm.”

“Chị trông còn quá trẻ để làm một nữ quản gia.”

Cái nhìn của Bà Worth trở nên dè dặt. “Tôi rất may mắn khi ngài Bourne cho tôi một chỗ ở đây.”

Cả tá câu hỏi chợt hiện ra trong tâm trí Penelope, và cô phải tổn hao toàn bộ sức lực để cố gắng kiềm chế bản thân không buột ra những câu hỏi đó, để đừng khám phá ra sự thật về người đàn bà xinh đẹp này và làm thế nào mà cô ta lại đến sống với Micheal.

Nhưng bây giờ không phải lúc, cho dù cô tò mò như thế nào chăng nữa.

Thay vì thế, cô với tay lên và tháo mũ ra, đi đến một cái bàn trang điểm gần đó để đặt nó xuống. Xoay người lại, cô cho nữ quản gia lui. “Những cái rương và bữa ăn nhẹ nghe có vẻ hay đấy. Và một bồn tắm nhé.”

“Như ý cô, thưa phu nhân.” Bà Worth đi liền, để Penelope ở lại một mình.

Hít vào một hơi thật sâu, Penelope quay chầm chậm một vòng, ngắm nghía căn phòng. Nó thật mỹ lệ - những bức tường được trang trí rất sang trọng với lụa và một tấm thảm khổng lồ chắc phải có xuất xứ từ phương Đông. Nghệ thuật tạo hình rất có thẩm mỹ, đồ đạc được chế tác và trang trí cực khéo léo và hoàn mỹ. Có một đốm lửa ở khoảng lát trước lò sưởi, nhưng cái lạnh cùng mùi khói còn rơi rớt lại trong không khí chứng tỏ rằng ngôi nhà chưa được chuẩn bị trước cho sự xuất hiện của cô. Cô băng đến chậu rửa được bố trí cạnh cửa sổ nhìn ra một khu vườn hoa lệ, rộng lớn, rồi đổ nước vào chậu, đặt hai bàn tay lên men sứ trắng, quan sát nước biến đổi màu sắc và hình dáng, bàn tay như thể trở nên ốm yếu và suy nhược. Cô hít một hơi dài, tập trung vào nơi dòng nước mát lạnh nhường chỗ cho không khí trong phòng.

Khi cánh cửa mở ra, Penelope vội giật lùi khỏi cái chậu, suýt nữa lảo đảo té ngã, làm nước đổ xuống bắn tung tóe lên người và tấm thảm. Cô xoay người nhìn một cô gái trẻ - tuổi không quá mười ba hay mười bốn - bước vào phòng rồi nhún gối chào chóng vánh. “Em đến để nhóm lửa, thưa phu nhân.”

Penelope dõi theo cô gái đang cúi mình xuống thấp cùng với một hộp mồi lửa, và hình ảnh về Micheal chợt hiện về, chỉ mấy ngày trước, cũng tư thế ấy ở Falconwell. Đống bùi nhùi bén lửa, hai má Penelope nóng lên khi cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm đó... và buổi sáng hôm sau. Ký ức ấy mang lại cảm giác hối tiếc đau đớn.

Hối tiếc vì giờ anh không có ở đây.

Cô bé đứng dậy, cúi đầu xuống thấp, đối diện với Penelope. “Phu nhân cần thêm gì khác không ạ?”

Nỗi tò mò lại trỗi dậy. “Em tên gì?”

Cô gái liền ngẩng đầu lên. “Tên... tên em?”

Penelope cố nở một nụ cười an ủi. “Nếu em muốn nói.”

“Alice.”

“Em mấy tuổi vậy, Alice?”

Cô bé khẽ nhún gối lần nữa. “Mười bốn, thưa phu nhân.”

“Em làm việc ở đây bao lâu rồi?”

“Ý phu nhân là tại Ngôi Nhà Hỏa Ngục?”

Penelope giương mắt nhìn. “Ngôi Nhà Hỏa Ngục?”

Trời ạ.

“Vâng, thưa phu nhân.” Cô hầu nhỏ vội vã trả lời, như thể đó là một cái tên hết sức hợp lý cho ngôi nhà. “Ba năm ạ. Anh trai và em lúc đó cần việc làm sau khi bố mẹ tụi em...” Giọng cô bé nhỏ dần và tắt ngúm, nhưng Penelope không gặp khó khăn trong việc điền vào chỗ trống.

“Anh trai em cũng làm việc ở đây à?”

“Vâng ạ. Anh ấy là người hầu giữ cửa.”

Điều đó lý giải về tuổi trẻ không ngờ tới của các người hầu giữ cửa kia.

Alice trông lo sợ vô cùng. “Phu nhân cần em giúp chuyện gì khác không ạ?”

Penelope lắc đầu. “Tối nay thì không đâu, Alice.”

“Cảm ơn phu nhân.” Cô bé quay về phía cửa và gần như sắp được tự do thì bị Penelope gọi ngược trở lại.

“Ồ. Còn một việc nữa.” Cô bé quay lại, mở to mắt và chờ đợi. “Em có thể nói cho ta biết buồng ngủ của chủ nhân ở đâu không?”

“Ý phu nhân là, các phòng của Bourne?”

Lại nữa. Bourne.

“Phải.”

“Hầu hết chúng em sử dụng cánh cửa kế tiếp xuôi dọc theo hành lang, nhưng phu nhân có một cánh cửa dẫn thẳng vào luôn ạ”, Alice nói, chỉ vào một cánh cửa ở tận cuối căn phòng, gần như bị giấu phía sau vách ngăn để thay đồ.

Một cánh cửa dẫn thẳng vào.

Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn một chút. “Ta hiểu rồi.”

Dĩ nhiên cô sẽ có một lối đi trực tiếp sang phòng của chồng mình.

Xét cho cùng thì anh cũng là chồng cô.

Biết đâu anh sẽ dùng đến nó.

Điều gì đó chợt lóe lên trong cô, điều gì đó mà cô không thể nhận biết được. Nỗi sợ hãi, có thể lắm.

Hứng khởi.

Phiêu lưu.

“Em chắc là ngài ấy sẽ không bận tâm việc cô ở đây đâu, thưa phu nhân. Ngài ấy không thường ngủ ở nhà.”

Penelope cảm thấy hơi nóng chợt ngập tràn hai má lần nữa. Cô lặp lại, “Ta hiểu rồi”. Anh ngủ ở một nơi nào khác. Với người khác.

“Chúc phu nhân ngủ ngon ạ.”

“Chúc em ngủ ngon, Alice.”

Sau đó cô bé đi mất, Penelope vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấy, tò mò chết đi được về thứ đằng sau nó. Nỗi tò mò vẫn còn đó khi những chiếc rương của cô được đưa lên, theo sau là bữa ăn nhẹ - một bữa ăn đơn sơ nhưng phong phú, gồm bánh mỳ mới ra lò và phô mai tươi, thịt giăm bông ấm nóng, và sốt chutney béo ngậy, bắt mắt. Nỗi tò mò ấy giày vò cô trong khi ăn, khi thị nữ riêng tới dỡ từng y phục thiết yếu của cô, khi các cậu bé vừa đem những cái rương lên đang đổ đầy nước vào bồn tắm, và trong khi cô tắm, lau khô người, mặc đồ, rồi cực kỳ cố gắng viết một lá thư cho người em họ Catherine.

Khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, cô nhận ra ngày cưới của mình, cùng đêm tân hôn, đã đến và đi, thì cơn tò mò về đằng sau cánh cửa đó chuyển thành nỗi thất vọng.

Và rồi thành cáu tiết. Ánh mắt cô bị thu hút đến cánh cửa sát vách một lần nữa. Cô nhìn trừng trừng màu gỗ gụ, cơn giận dữ nhưng không hề bối rối chạy xuyên qua người cô. Và trong chớp mắt, cô đưa ra quyết định.

Cô đi đến cánh cửa rồi giật phăng nó ra, để lộ một khoảng đen tối rộng lớn, sâu thăm thẳm.

Những người hầu biết anh không có ý định trở về tối nay, nếu có thì họ sẽ giữ lò sưởi cháy sáng. Cô là người duy nhất trông mong anh trở về. Người duy nhất nghĩ rằng, biết đâu được, đêm tân hôn của họ chắc sẽ là điều gì... hơn thế nữa.

Penelope ngu ngốc.

Anh không muốn cưới cô.

Anh cưới cô vì Falconwell cơ mà. Tại sao chuyện đó lại làm cô khó nhớ như thế? Cô nuốt cục nghẹn trong cổ họng, hít thở một hơi thật sâu. Cô sẽ không cho phép mình khóc. Không phải đêm nay. Không phải trong ngôi nhà mới này, với những người hầu hiếu kỳ. Không phải trong đêm tân hôn của mình.

Đêm đầu tiên trong phần còn lại của cuộc đời cô.

Đêm đầu tiên của cô với tư cách là Hầu tước Phu nhân Bourne, với các quyền tự do đi cùng với tước hiệu.

Cho nên, không, cô sẽ không khóc. Thay vì thế, cô sẽ có một chuyến phiêu lưu.

Cầm một cái giá đỡ nến cao lớn trên chiếc bàn gần đó lên, cô bước vào phòng, quầng sáng vàng theo sau cô làm lộ ra một bức vách dài các kệ chất đầy sách, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch, và hai chiếc ghế lớn xinh xắn được sắp xếp thuận tiện gần đấy. Cô ngừng lại ở nền trước lò sưởi để nghiên cứu kỹ bức họa khổng lồ treo bên trên, giơ cây nến lên cao để góp thêm ánh sáng vào bức tranh phong cảnh.

Cô chợt nhận ra.

Đó là Falconwell.

Không phải ngôi nhà, mà là mảnh đất. Những ngọn đồi thoai thoải được thay thế bởi mặt hồ long lánh, đẹp rực rỡ, đánh dấu đường ranh giới phía tây của phần đất đai xanh tươi um tùm - vật quý giá của Surrey. Mảnh đất từng thuộc quyền thừa kế của anh.

Anh thức dậy tại Falconwell.

Khi ngủ trong căn phòng này, anh sẽ thức dậy ở đó.

Ý nghĩ ấy xua tan hết nỗi thương cảm trong cô vào lúc đó, rồi cô vội quay đi, cảm giác bực bội lẫn thất vọng bùng lên. Cây nến soi rõ phía cuối chiếc giường đồ sộ - to lớn hơn bất cứ chiếc giường nào cô từng nhìn thấy. Penelope há hốc miệng hít vào gấp gáp trước kích cỡ khổng lồ của nó. Những cột giường khổng lồ bằng gỗ sồi tại mỗi góc, mỗi cái lại được chế tác và trang trí tinh xảo hơn, màn trướng ở trên giường cao ít nhất hai mét, có thể còn cao hơn thế nữa. Nó được bao phủ bằng những tấm vải có màu của rượu vang đỏ và màu của màn đêm. Cô không thể cưỡng lại việc lướt những ngón tay trên bề mặt tấm màn treo bằng nhung.

Nó vô cùng sang trọng, tráng lệ và xa hoa.

Và cực kỳ nam tính, đầy quyến rũ.

Ý nghĩ đó khiến cô phải ngoảnh mặt đi để nhìn phần còn lại của căn phòng, ánh mắt dõi theo ánh nến đang soi sáng bình rượu lớn bằng pha lê chứa đầy chất lỏng sẫm màu cùng một bộ cốc vại đồng bộ.

Cô thắc mắc không biết anh có thường rót cho mình một cốc rượu scotch cỡ ngón tay và thưởng thức nó trên chiếc giường đồ sộ hay không. Có thường rót một lượng rượu tương đương như thế cho vị khách của mình hay không.

Ý nghĩ về một người phụ nữ khác trên giường của Micheal, huyền bí và khiêu gợi, xứng với anh cả về vẻ đẹp lẫn sự gan lì, khiến Penelope phát cáu.

Anh đã bỏ cô ở đó, trong ngôi nhà của anh, vào đêm đầu tiên cô trở thành vợ anh.

Và anh biến đi uống rượu scotch với một nữ thần.

Việc cô không có chứng cứ cũng chẳng quan trọng, dù gì điều này vẫn làm cô tức điên lên được.

Cuộc trò chuyện trong chuyến xe ngựa không có ý nghĩa gì sao? Làm thế nào họ có thể chứng tỏ cho London và xã hội thượng lưu thấy được chuyện vờ vịt cưới xin này không hề giống vụ tai tiếng như thực chất, nếu anh ra khỏi nhà để rong chơi tiêu khiển với... với... đàn bà vào buổi tối chứ?

Và cô sẽ phải làm gì khi anh sống cuộc đời của một kẻ ăn chơi trác táng, phóng đãng bây giờ?

Ngồi đây thêu thùa cho tới khi anh quyết định ban vinh dự cho cô bằng sự xuất hiện của mình à?

Đừng hòng.

Cô sẽ không làm vậy đâu.

“Tuyệt đối... chắc chắn là không”, cô nguyện nho nhỏ một cách đắc thắng trong căn phòng tối, như thể một khi lời thề được phát ngôn thành tiếng, nó sẽ không thể bị phá bỏ.

Và có lẽ đúng là không thể phá bỏ.

Ánh mắt cô hướng về bình rượu lần nữa, các họa tiết trên lớp thủy tinh được mài giũa tinh xảo, phần đáy được thiết kế phình rộng để giữ cho cái bình không bị lật mà đổ ào ra như biển động. Anh sẽ có bình rượu của một thuyền trưởng trong căn phòng suy bại này, một hang ổ bí mật của vải vóc và tội lỗi, mà chỉ có thể thuộc về bất cứ tên hải tặc có lòng tự trọng nào.

Được lắm. Cô sẽ cho anh thấy thế nào là biển động.

Trước khi có thể suy nghĩ kỹ thêm, cô tiến đến chỗ rượu ấy, đặt cây chúc đài của mình xuống, lật ngửa một cốc vại lên và rót một lượng rượu scotch nhiều hơn mức mà bất kỳ phụ nữ đoan trang nào nên uống.

Chuyện cô không chắc lắm về một phụ nữ đoan trang có thể uống được bao nhiêu rượu scotch cũng chẳng liên quan.

Cô thưởng thức thú vui sa đọa này khi đổ đầy thứ chất lỏng màu hổ phách vào cốc pha lê, và cười khẩy trong lúc tự hỏi rằng người chồng mới cưới của mình sẽ nghĩ gì nếu về nhà vào ngay thời khắc - người vợ đoan trang của anh, bị lôi giật ra khỏi con đường dẫn tới tình trạng không chồng và đang cầm chặt cốc rượu scotch đầy một nửa.

Đầy một nửa tiền đồ.

Đầy một nửa chuyến phiêu lưu.

Penelope nâng cốc tự chúc mừng mình trong tấm gương bản rộng được đóng vào giá đỡ đằng sau bình rượu cùng nụ cười toe toét, rồi uống một ngụm whiskey lớn.

Và suýt chết.

Cô chưa chuẩn bị tinh thần để dòng lửa nóng kinh khủng đốt cháy xuống dọc cổ họng và dồn ứ lại trong dạ dày, khiến cô nôn khan một lần trước khi lấy lại mọi khả năng kiểm soát. “Ọe!” Cô phát ra tiếng trong căn phòng không người, nhìn xuống cốc rượu và thắc mắc tại sao người ta - đặc biệt là những quý ông giàu có ở nước anh, lại có thể thật sự quyết định uống thứ nước cho lợn mang vị khói và đắng nghét như thế.

Nó có vị như lửa. Lửa và... cây cối.

Và nó thật tởm lợm.

Từ lúc bắt đầu những cuộc phiêu lưu tới giờ, thì đây là chuyến chẳng có vẻ gì triển vọng cả.

Cô nghĩ chắc mình sắp nôn ra mất.

Penelope ngồi lên cạnh bàn buffet, gập người xuống, tự hỏi liệu có phải cô đã lỡ làm ruột gan mình thực sự lộn tùng phèo, nghiêm trọng tới mức không thể đảo ngược lại được hay không. Cô hít vào mấy hơi thật sâu, và dòng lửa nóng bắt đầu lắng xuống, để lại một dòng hơi ấm chuyển động chầm chậm, có phần thầm động viên cô.

Cô ngồi thẳng người.

Kể ra thì không đến nỗi tệ lắm.

Penelope đứng dậy, cầm cây chúc đài lên lần nữa và đi đến kệ sách, nghiêng đầu đọc tựa đề của những quyển sách được đóng gáy và bọc da ngập tràn trên các giá đỡ. Dường như thật lạ lùng khi Micheal lại có nhiều sách vở đến thế. Cô không thể hình dung được anh lại có thể ngồi yên một chỗ đủ lâu mà đọc sách. Nhưng chúng đây, Homer, Shakespeare, Chaucer, vài bộ sách nông học bằng tiếng Đức, và cả một giá sách lịch sử về những vị vua nước Anh. Cùng cuốn Danh sách những các quý tộc của Debrett.

Cô lướt những ngón tay dọc khắp dòng chữ khắc mạ vàng của cuốn sách, chứa toàn bộ sự kiện lịch sử của tầng lớp quý tộc Anh, gáy sách đã bị mòn do sử dụng quá nhiều. Đối với một người cực kỳ sung sướng khi vắng mặt trong giới thượng lưu, thì hình như Micheal có vẻ nghiên cứu quyển này khá nhiều.

Cô lôi cuốn sách ra khỏi kệ, đưa tay vuốt phẳng khắp lớp bìa bằng da trước khi mở đại một trang sách. Trang thường được xem nhiều nhất mở ra.

Mục về Tước hầu của Bourne.

Penelope rê các ngón tay dọc những chữ cái, theo hàng dài tên những người giữ tước hiệu trước Micheal. Trước thời điểm hiện nay. Và tên anh đây rồi. Micheal Henry Stephen, Hầu tước thứ mười của Bourne, Bá tước Arran thứ hai, sinh năm 1800. Vào năm 1816, ngài được phong chức vị Hầu tước Bourne, cho ngài và hậu duệ nam của ngài.

Bourne có thể ra vẻ không thèm quan tâm đến tước vị của mình... nhưng theo một khía cạnh nào đó, anh vẫn cảm thấy có mối liên kết với nó, bằng không anh sẽ chẳng đọc quyển sách này nhiều đến thế. Niềm vui sướng chạy xẹt qua người Penelope khi cô nghĩ và tin rằng hẳn anh vẫn còn nhớ về khoảng thời gian ở Surrey, về mảnh đất ở đó, về thuở thiếu thời ở đó, về cô.

Có lẽ anh vẫn chưa quên cô - cũng như cô vẫn chưa quên anh.

Ngón tay trỏ của cô lướt dọc theo dòng chữ. Hậu duệ nam của ngài. Cô tưởng tượng ra một đám nhóc tì tóc đen, cao lênh khênh, với lúm đồng tiền trên má và quần áo lôi thôi lếch thếch.

Các Micheal bé nhỏ.

Cũng là hậu duệ nam của cô nữa.

Nếu như anh có về nhà.

Cô để cuốn sách trở lại chỗ cũ và dò dẫm từng bước đến gần chiếc giường, nghiên cứu món đồ khổng lồ tỉ mỉ hơn, quan sát kỹ lưỡng tấm chăn phủ giường sẫm màu, thắc mắc liệu nó có phải bằng nhung, có hợp tông với những bức màn quanh giường hay không. Cô hạ thấp nến và đưa tay ra, mong muốn được sờ vào chiếc giường. Muốn được cảm nhận chỗ anh ngủ.

Tấm ga trải giường không phải bằng nhung.

Mà bằng da lông thú. Bộ lông thú dày dặn, mềm mượt.

Đương nhiên là vậy rồi.

Bàn tay cô vuốt dọc khắp tấm da ấy, và mường tượng, trong một giây phút thoáng qua, sẽ như thế nào khi nằm trên chiếc giường này, được cuộn mình trong bóng tối và lông thú.

Và trong lòng Micheal.

Anh là một tên đểu cáng, đê tiện và vô lại, và bản chất chiếc giường của anh đã là một cuộc phiêu lưu rồi.

Tấm da thú lôi cuốn cô, cám dỗ cô leo lên để tắm mình trong hơi ấm, trong sự đọa lạc của nó. Cô di chuyển cũng nhanh chóng như khi nảy ra ý tưởng, làm chiếc cốc rơi xuống sàn. Cô biết nhưng không thèm đếm xỉa, mà trèo lên giường như một đứa trẻ trong cuộc săn tìm những chiếc bánh quy bằng cách leo lên các ngăn chạn thức ăn.

Đó là vật mềm mại nhất, xa hoa nhất mà cô từng được cảm nhận.

Cô lăn người nằm ngửa ra, dang hai tay hai chân ra xa, yêu thích cảm giác chiếc áo đầm và bộ da lông thú ôm ấp và nâng niu cơ thể mình, để bản thân tuyệt đối đắm chìm vào các lớp khăn trải giường trong niềm khoái lạc cực độ.

Không có chiếc giường nào mang đến cảm giác khoan khoái đến nhường này.

Nhưng, tất nhiên, giường của anh là như thế.

“Anh ta thật sa đọa”, cô nói lớn tiếng với căn phòng và nghe thấy tiếng vọng kéo dài khi câu nói nhỏ dần vào bóng tối.

Penelope nhấc hai cánh tay lên, hình như chúng nặng hơn thường lệ, và giơ thẳng tới bức màn trướng phía trên, luồn vào tít sâu bên trong các lớp trước khi nhắm mắt lại, quay má sang một bên, và cọ xát vào tấm da lông.

Cô thở dài. Thật bất công khi một chiếc giường như vậy lại không được sử dụng.

Những suy nghĩ của cô trôi từ từ, cứ như thể chúng đến với cô từ tận sâu dưới mặt nước, và cô nhận thức rất rõ sức nặng của mình đang lún sâu vào tấm đệm.

Cách giải trí thư giãn tuyệt vời này hẳn là lý do khiến người ta uống rượu.

Nó nhất định khiến cô có cái nhìn thoáng hơn với tư tưởng này.

“Hình như em lạc đường rồi.”

Penelope mở mắt ra khi nghe thấy tiếng nói, nhỏ nhẹ và dịu dàng trong bóng tối, rồi thấy chồng cô đang đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm xuống mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play