M thân mến,

Một món quà! Thật khoa trương làm sao! Trường học chắc hẳn đang biến ngài thành một người đàn ông cao quý. Năm ngoái, ngài đã tặng em một mẩu bánh gừng bị ăn mất một nửa. Em sẽ rất hào hứng muốn xem lần này ngài dự tính điều gì.

Em cho rằng điều đó có nghĩa em cũng sẽ phải tìm một món quà cho ngài.

Càng sớm càng tốt – P

Trang viên Needham, tháng Mười một, 1813

***

P thân mến,

Đó là mẩu bánh gừng tuyệt hảo. Lẽ ra ta nên biết trước em sẽ không hề cảm kích trước sự hào phóng của ta dù chỉ một chút. Chuyện quái gì đã xảy ra với tấm lòng thành thế, và nó còn quan trọng đến mức nào vậy?

Sẽ thật tuyệt khi được về nhà. Ta rất nhớ Surrey. Và em nữa, Sixpence[1] (dẫu thật khó khăn khi phải thú nhận điều này).

[1] Đồng bạc trước đây của Anh có giá trị bằng sáu đồng penny (Penny là tên gọi thân mật của Penelope). Một penny bằng 1/240 bảng Anh.

- M

Trường Eton, tháng Mười một, năm 1813

Chạy đi!

Lời nói vang vọng trong cô như thể được hét to giữa màn đêm, nhưng tứ chi của Penelope dường như không thể làm theo mệnh lệnh. Thay vào đó, cô lại cúi người thấp xuống, nấp mình đằng sau những bụi cây và cực kỳ hy vọng rằng người đàn ông đó sẽ không nhìn thấy mình. Nghe tiếng bước chân trên tuyết của gã không còn xa, cô rón rén đi dọc theo hàng cây bụi đến hồ, khi đang chuẩn bị tư thế chạy thục mạng để tránh xa gã thì cô giẫm lên mép áo choàng, làm mất thăng bằng, và thế là cô ngã nhào vào ngay bụi cây nhựa ruồi.

Đầy gai.

“Ối!” Cô vươn một tay ra xa để tự cứu mình khỏi bị vướng vào cái cây xấu xa, chỉ bị một nhành cây con đâm vào. Cô mím chặt môi và đứng bất động khi tiếng bước chân dừng lại.

Cô nín thở.

Có thể gã chưa thấy cô. Xét cho cùng thì trời rất tối.

Giá mà trên tay cô không cầm chiếc đèn măng sông.

Cô nhét chiếc đèn vào trong bụi cây.

Chẳng ích gì, vì gần như ngay lập tức, cô bị một nguồn sáng khác chiếu rọi.

Ánh sáng của gã.

Gã tiến một bước về phía cô.

Cô vội bước thụt lùi vào trong bụi cây, những lá cây sắc nhọn sẽ hợp với cô hơn bóng dáng to lớn của gã. “Xin chào.”

Gã dừng lại nhưng không đáp, và họ vẫn giữ nguyên tình trạng im lặng kéo dài đến khó chịu. Tim Penelope đập thình thịch, có vẻ đó là phần duy nhất trên cơ thể cô nhớ được cách cử động. Khi không thể chịu đựng bầu im lặng lâu hơn nữa, cô lên tiếng từ chỗ mình đang đứng, mất thăng bằng trong bụi cây nhựa ruồi, cố gắng sao cho tông giọng thật rắn rỏi. “Ngươi đang xâm phạm đất tư.”

“Vậy ư?” Một tên cướp biển lại có giọng nói rất dễ chịu. Nó cuộn dâng ra ngoài từ tận sâu trong ngực gã, làm cô nghĩ đến lông tơ ngỗng và rượu brandy nồng ấm. Cô lắc đầu trước ý nghĩ đó, rõ ràng hậu quả của thời tiết lạnh lẽo đang chơi khăm tâm trí cô.

“Phải. Đúng vậy. Ngôi nhà ở đằng xa kia là trang viên Falconwell. Được sở hữu bởi Hầu tước Bourne.”

Một giây trôi qua. “Ấn tượng đấy”, tên cướp biển nói, và cô có cảm giác rõ rệt là gã không hề bị ấn tượng chút nào.

Cô thử đứng thẳng người và tỏ ra kiêu kỳ. Thất bại. Hai lần. Đến nỗ lực lần thứ ba, cô gạt bỏ vạt váy, và nói, “Nó vô cùng ấn tượng. Và ta cam đoan với ngươi, hầu tước sẽ rất không vui khi biết ngươi đang...”, cô vẫy vẫy bàn tay đeo găng trong không trung, “đang làm bất cứ điều gì... trên đất của ngài ấy”.

“Vậy sao?” Tên cướp biển trông chẳng mảy may lo lắng, gã hạ thấp đèn, khiến phần thân trên chìm vào bóng tối, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

“Thật đấy.” Penelope duỗi thẳng vai. “Và ta sẽ cho ngươi lời khuyên đáng giá ba đồng penny rằng ngài ấy không phải người mà ta có thể coi thường.”

“Nghe như thể cô và ngài hầu tước rất thân thiết.”

Cô nhấc chiếc đèn măng sông của mình lên và bắt đầu dịch ra xa. “Ồ, vâng. Chúng tôi khá thân. Thậm chí rất thân.”

Nó không hẳn là một lời nói dối. Họ đã từng rất thân thiết khi anh còn mặc quần soóc.

“Tôi không nghĩ thế đâu”, gã nói, giọng trầm trầm và đe dọa. “Thật ra, tôi không nghĩ ngài hầu tước đang ở nơi nào gần đây. Tôi không nghĩ có bất kỳ ai ở gần đây.”

Cô dừng lại trước lời hăm dọa của gã, như một con nai đang do dự trước khi phát đạn được bắn ra khỏi cây súng trường, và cân nhắc các lựa chọn của mình.

“Tôi sẽ không bỏ chạy nếu tôi là cô đâu”, gã tiếp tục nói như đang đọc được ý định của cô. “Trời tối, tuyết thì dày đặc. Cô sẽ không chạy được xa mà không...”

Giọng nói của gã nhỏ dần, nhưng cô biết phần cuối của câu nói.

Mà không bị gã bắt được và giết chết.

Cô nhắm mắt lại.

Khi cô nói mình muốn nhiều hơn nữa, không có nghĩa chuyện này cũng là thứ mà cô đòi hỏi. Cô sắp chết ở đây. Trong đống tuyết. Và họ sẽ không tìm được cô cho đến mùa xuân.

Đó là, nếu thi thể của cô không bị những con chó sói đói ngấu tha đi.

Cô phải làm gì đó.

Cô mở mắt và phát hiện ra gã đang ở gần hơn rất rất nhiều.

“Tên kia! Đừng tiến thêm một bước nào hết! Ta...”, cô huơ tay múa chân nhằm hăm dọa cho ra trò. “Ta có vũ trang đó!”

Phản ứng của gã vẫn thản nhiên. “Cô định làm tôi ngạt thở bằng găng tay của cô à?”

“Thưa ngài, ngài chẳng phải là một quý ông hào hoa gì cả.”

“À. Rốt cuộc cũng nói sự thật.”

Cô lùi thêm một bước nữa. “Ta đi về nhà đây.”

“Tôi không nghĩ vậy đâu, Penelope.”

Tim cô ngừng đập khi tên mình vang lên, rồi lại bắt đầu đập ầm ầm trong lồng ngực. Cô chắc chắn rằng gã... gã... vô lại này sẽ nghe được nó. “Sao ngươi lại biết tên ta?”

“Tôi biết nhiều thứ lắm.”

“Ngươi là ai?” Penelope nâng chiếc đèn lên, cứ như nó có thể bảo vệ cô khỏi mối nguy hiểm, và gã bước vào vùng sáng.

Trông gã không giống một tên cướp biển.

Gã trông... quen quen.

Có điều gì ở đó, trong nét góc cạnh điển trai và bóng tối tinh quái, bí ẩn, chỗ hõm hai bên má, đường thẳng giữa đôi môi, đường sắc nhọn của quai hàm gã – nơi cần được cạo sạch râu.

Đúng, có điều gì ở đó – một dấu hiệu nhỏ để nhận ra.

Gã đội một chiếc mũ có sọc sáng màu lấm tấm tuyết, vành mũ che khuất đôi mắt gã. Chúng là phần còn thiếu.

Cô sẽ không bao giờ biết được bản năng đến từ đâu – có lẽ từ một niềm khao khát được khám phá ra nhân dạng của người đàn ông sẽ kết liễu cuộc đời mình, nhưng cô không thể ngăn bản thân vươn tay lên và đẩy chiếc mũ ra sau đầu để nhìn được đôi mắt kia.

Lát sau cô mới chợt vỡ lẽ ra gã không hề cố ngăn cô lại.

Đôi mắt gã màu nâu lục nhạt, một mảnh ghép của những màu nâu, xanh lá và xám được viền quanh bằng hàng lông mi đen, dài, phủ một lớp tuyết. Cô sẽ nhận ra đôi mắt ấy ở bất cứ nơi đâu, cho dù hiện giờ chúng trông nghiêm nghị và đáng sợ hơn trước đây rất nhiều.

Cú sốc chạy xuyên qua người cô, theo sau là một cảm giác tràn ngập hạnh phúc.

Anh ấy không phải là cướp biển.

“Michael!” Anh cứng người khi nghe tên mình được thốt lên, nhưng cô không phí thời gian để thắc mắc tại sao.

Cô áp lòng bàn tay vào một bên má lạnh giá của anh – hành động mà lát sau cô sẽ lấy làm kinh ngạc – và bật cười, âm thanh bị bóp nghẹt bởi tuyết rơi dày đặc xung quanh họ. “Là anh, phải không?”

Anh đưa tay lên kéo bàn tay cô ra khỏi mặt mình. Anh không mang găng tay, thế mà, anh thật ấm áp.

Và không hề nhớp nháp.

Trước khi cô có thể ngăn anh lại, anh đã kéo cô lại gần, đẩy mũ trùm đầu áo choàng của cô ra sau, để cô hoàn toàn phơi bày trước tuyết và ánh sáng. Ánh nhìn của anh lang thang khắp gương mặt cô thật lâu, và cô quên đi nỗi khó chịu.

“Em đã lớn rồi.”

Cô không thể ngăn bản thân cười vang. “Đúng là anh rồi! Đồ ác độc! Anh dọa em sợ chết khiếp! Anh đã giả vờ không biết... Anh đã ở...? Anh trở lại...?” Cô lắc đầu, nụ cười làm căng gò má. “Em thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu!”

Cô ngẩng mặt lên cười với anh, xem xét và đánh giá anh. Lần cuối cô trông thấy anh, anh chỉ cao hơn cô vài phân. Anh khi đó là một cậu bé cao lênh khênh, tay chân quá dài so với cơ thể. Nhưng giờ không còn thế nữa. Michael lúc này là một người đàn ông cao lớn, cân đối và săn chắc.

Và rất, rất đẹp trai.

Cô vẫn chưa hoàn toàn tin được đây chính là anh. “Michael!”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, một tia vui mừng thỏa mãn vụt chạy qua người cô như thể cái nhìn của anh chạm vào cô, sưởi ấm cô, khiến cô mất cảnh giác trước khi vành mũ che khuất đôi mắt anh một lần nữa. Rồi cô lên tiếng phá tan sự im lặng của anh. “Anh đang làm gì ở đây thế?”

Môi anh không dịch khỏi đường thẳng hoàn hảo ấy. Một khoảng tạm ngừng kéo dài khá lâu, suốt lúc đó, hơi nóng từ anh chiếm hết tâm trí cô. Cùng với niềm hạnh phúc được gặp anh. Dù đêm khuya thật tăm tối và anh thì có vẻ như không mấy vui mừng vì được gặp cô, cũng không quan trọng.

“Sao em lại đi dạo chơi lúc nửa đêm ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này?”

Anh tránh câu hỏi của Penelope, đúng thế, nhưng cô không quan tâm. “Có xa xôi hẻo lánh gì đâu. Chỗ chúng ta đang đứng cách cả hai nhà không quá nửa dặm đâu.”

“Em có thể bị tấn công bởi một kẻ cướp dọc đường, hoặc một kẻ trộm, hoặc một kẻ bắt cóc, hoặc...”

“Một tên cướp biển. Hoặc một con gấu. Em đã cân nhắc hết thảy các lựa chọn rồi.”

Michael mà cô từng biết hẳn sẽ mỉm cười. Michael này thì không. “Không có con gấu nào ở Surrey cả.”

“Hải tặc cũng sẽ gây ngạc nhiên phần nào, anh không nghĩ thế sao?”

Lặng thinh.

Cô tìm cách đánh thức con người Michael trước đây. Nhẹ nhàng thuyết phục anh bước ra. “Bất cứ khi nào em cũng sẽ chọn một người bạn cũ hơn là một tên cướp biển hay một con gấu, Michael.”

Tuyết chuyển động dưới chân anh. Khi anh lên tiếng, giọng đầy đanh thép. “Bourne.”

“Sao cơ?”

“Gọi tôi là Bourne.”

Cơn choáng váng và lúng túng chạy xuyên qua người cô. Đúng vậy, anh là một hầu tước, nhưng cô chưa bao giờ cho rằng anh sẽ kiên định về tước vị của mình... Xét cho cùng thì bọn họ cũng là bạn từ thuở nhỏ. Cô hắng giọng. “Dĩ nhiên rồi, Hầu tước Bourne.”

“Không phải tước vị. Chỉ tên thôi. Bourne.”

Cô nén vẻ bối rối lại. “Bourne ư?”

Anh khẽ gật đầu, cái gật đầu chỉ xuất hiện một chút trước khi biến mất. “Tôi sẽ hỏi em thêm một lần nữa. Tại sao em lại ở đây?”

Cô không nghĩ đến việc lờ đi câu hỏi. “Em thấy đèn của anh nên tới để điều tra.”

“Vào lúc nửa đêm, em tới để điều tra một ánh sáng lạ trong khu rừng của ngôi nhà bị bỏ không trong mười sáu năm trời.”

“Nó chỉ bỏ không trong chín năm thôi.”

Anh tạm ngừng. “Tôi không nhớ em là người hay chọc cho người ta nổi đóa đến thế.”

“Vậy thì anh không nhớ rõ về em rồi. Em từng là một đứa trẻ rất ưa chọc cho người ta cáu tiết lên.”

“Không phải. Em rất đoan trang.”

Cô mỉm cười. “Ra là anh còn nhớ. Lúc nào anh cũng cố làm cho em cười. Em chỉ đang đền ơn thôi, hiệu quả không?”

“Không.”

Cô nhấc ngọn đèn lên cao, và anh để cô giải thoát khỏi bóng tối, đưa khuôn mặt anh vào ánh sáng màu vàng ấm áp. Michael đã trưởng thành một cách phi thường, tay chân dài ra và chiều cao tăng lên, khuôn mặt trở nên góc cạnh. Penelope luôn hình dung Michael trở thành một anh chàng đẹp trai, nhưng hiện giờ anh còn hơn cả đẹp trai... Anh đẹp một cách quyến rũ.

Không phải vì bóng tối vẫn nán lại mặc kệ ánh sáng rực rỡ phát ra từ đèn măng sông, nhưng có điều gì đó nguy hiểm ẩn trong hình dáng quai hàm, trong vầng trán căng ra, trong đôi mắt dường như đã quên đi niềm vui, trong đôi môi dường như đã mất khả năng mỉm cười của anh.

Hồi nhỏ, anh có một lúm đồng tiền luôn thường trực trên má, và đó bao giờ cũng gần như điềm báo cho một cuộc mạo hiểm. Cô tìm kiếm trên bầu má bên trái anh dấu hiệu ẩn khuất của vết lõm đó. Không thấy đâu cả.

Quả thật, càng tìm kiếm trên khuôn mặt mới mẻ, lạnh nhạt này, Penelope dường như càng không thể tìm ra được cậu bé mà cô từng biết năm xưa. Nếu không phải do đôi mắt, cô sẽ không hề tin đây là anh.

“Buồn thay”, cô thầm thì với chính mình.

Anh nghe được. “Gì?”

Cô lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, thứ duy nhất về anh còn quen thuộc. “Anh ấy đi mất rồi.”

“Ai?”

“Bạn của em.”

Cô không nghĩ rằng nét mặt anh còn có thể lạnh lùng hơn, ác nghiệt hơn, nguy hiểm hơn nữa trong bóng tối, nhưng sự thật là vậy. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, cô nghĩ có lẽ mình đã cưỡng ép anh quá nhiều. Anh vẫn đứng yên, quan sát cô bằng ánh mắt u tối có vẻ nhìn thấu được mọi thứ.

Toàn bộ bản năng nhắc cô phải bỏ đi. Nhanh chóng. Không bao giờ trở lại. Ấy thế mà cô vẫn đứng nguyên. “Anh sẽ lưu lại Surrey trong bao lâu?” Anh lặng thinh. Cô tiến một bước về phía anh dù biết mình không nên làm thế. “Không có gì trong ngôi nhà cả.”

Anh phớt lờ cô.

Cô tiếp tục lấn tới. “Anh sẽ ngủ ở đâu?”

Một bên lông mày đen tinh quái nhướng lên. “Vì sao? Em đang mời tôi lên giường à?”

Lời nói suồng sã ấy đâm vào Penelope. Cô cứng người lại, như thể vừa lãnh một cú đấm. Cô chờ một chốc, chắc anh sẽ xin lỗi thôi.

Im lặng.

“Anh đã thay đổi.”

“Có lẽ lần tới em nên ghi nhớ điều đó khi quyết định phiêu lưu lúc nửa đêm.”

Anh chẳng giống Michael mà cô từng biết chút nào.

Cô quay gót bước vào màn đêm tăm tối, hướng về vị trí trang viên Needham. Vừa đi được vài bước thì cô quay người lại nhìn anh. Anh vẫn chưa di chuyển.

“Em thật sự đã rất vui khi được gặp anh.” Cô quay bước đi thẳng, trở về nhà, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy trước khi cô quay người, không thể cưỡng lại một lời nói chua cay. Một điều gì đó để xúc phạm anh như anh đã làm với cô. “À, Michael?”

Cô không thể thấy được đôi mắt anh, nhưng biết chắc là anh đang nhìn mình. Đang lắng nghe.

“Anh đang ở trên đất của em.”

Cô hối tiếc về câu nói này ngay giây phút vừa thốt ra. Nó là kết quả của cơn bực tức và giận dữ, cùng với kiểu trêu tức gắt gỏng, phù hợp với một đứa trẻ xấu tính hơn là một phụ nữ hai mươi tám tuổi.

Thậm chí hối tiếc nhiều hơn khi anh vọt tới bên cô như một con sói lao ra từ bóng đêm. “Đất của em?”

Lời nói ẩn chứa sự nham hiểm và hăm dọa. Cô bước lùi lại ngay tức khắc. “Ph... phải.”

Đáng lẽ cô tuyệt đối không nên ra khỏi nhà.

“Em và cha em tưởng rằng sẽ câu được một người chồng cho em bằng đất của tôi ư?”

Anh biết chuyện này.

Cô mặc kệ cơn đau buồn khi nhận ra rằng anh tới đây vì Falconwell. Không phải vì cô.

Anh vẫn cứ bước tới, gần hơn và gần hơn nữa. Hơi thở của Penelope mắc nghẹn trong cổ họng khi cô lùi xa khỏi anh, cố gắng bắt kịp sải chân của anh. Thất bại. Cô lắc đầu. Cô nên phủ nhận. Nên lao tới an ủi anh. Để xoa dịu kẻ hung bạo to lớn đang đuổi theo cô xuyên qua cơn mưa tuyết.

Nhưng cô không làm thế.

Cô quá nóng giận. “Nó không phải của anh. Anh đã đánh mất nó. Và em vừa tự câu cho mình một người chồng.” Anh không cần biết cô chưa nhận lời cầu hôn.

Anh ngừng lại. “Em có chồng rồi à?”

Cô lắc đầu, nhanh chóng di chuyển ra xa, chớp lấy cơ hội để tạo khoảng cách giữa họ khi “ném” mạnh từ ngữ vào anh. “Không, nhưng tụi em sẽ lấy nhau... sớm thôi. Và tụi em sẽ sống rất hạnh phúc ở đây, trên đất của tụi em.”

Cô bị gì vậy? Lời lẽ đã được nói ra, nhanh chóng, bốc đồng và không thể rút lại được.

Anh lại tiến tới, lần này thì hoàn toàn tập trung. “Mọi quý ông ở London đều muốn Falconwell, nếu không phải vì mảnh đất thì lúc ấy hãy nhắc lại câu đó với tôi.”

Nếu di chuyển nhanh hơn một chút, cô sẽ lảo đảo và ngã xuống đống tuyết, nhưng cũng đáng để thử, vì cô đột nhiên cảm thấy băn khoăn về những gì sẽ xảy ra khi anh bắt được cô.

Penelope trượt chân, một rễ cây lẩn khuất khiến cô ngã ngửa ra sau cùng với tiếng kêu thất thanh, cô vội dang rộng cánh tay, thả rơi cái đèn trong nỗ lực ngượng nghịu lấy lại thăng bằng.

Anh đã ra tay trước cô, hai bàn tay to lớn, khỏe mạnh của anh túm lấy cánh tay cô, đỡ được cô rồi kéo lên, ấn cô dựa lưng vào cây sồi khổng lồ. Và, trước khi Penelope có thể lấy lại thăng bằng và chạy thoát, anh đã tì người vào thân cây để giam giữ cô trong vòng tay mình.

Cậu bé mà cô nhớ đã biến mất rồi.

Người đàn ông thế chỗ cậu ấy không phải người mà cô nên coi thường.

Anh rất gần. Quá gần. Đang ngả người vào cô, hạ thấp giọng xuống mức thầm thì. Tiếng thì thào của anh va vào gò má cô làm tăng thêm nỗi lo lắng. Cô nín thở, vô cùng tập trung vào hơi nóng tỏa ra từ anh, vào điều anh sắp nói. “Thậm chí họ sẽ cưới một bà cô đang già đi để có được nó.”

Cô căm ghét anh. Căm ghét lời nói đó. Căm ghét cái cách anh nói bằng sự tàn nhẫn thẳng thắn như thế. Nước mắt chực trào ra.

Không. Không. Cô sẽ không khóc.

Không khóc vì con người độc ác chẳng có gì giống với cậu bé mà cô từng biết. Người mà cô đã mơ tưởng một ngày nào đó sẽ trở về.

Không phải như thế này!

Cô vùng vẫy chống lại anh một lần nữa, bây giờ cô trở nên cáu tiết, mong mỏi được thoát ra. Anh khỏe gấp đôi cô và cương quyết không thả cô ra, ấn cô trở lại cây sồi, ngả người vào cô cho đến khi khoảng cách giữa hai người gần nhau – quá gần. Nỗi sợ hãi đâm xuyên qua cô, theo sau là cơn giận dữ nóng nảy đáng nguyền rủa. “Buông tôi ra.”

Michael không cử động. Thực ra, trong một khoảng thời gian dài, Penelope tưởng anh không nghe thấy mình.

“Không.”

Lời từ chối thật dửng dưng.

Cô vùng vẫy lần nữa, đá loạn xạ, một chân đi giày ống đá trúng ống quyển của anh, lực đủ mạnh để cô thốt ra tiếng lầm bầm rất thỏa mãn. “Khốn kiếp!”, cô la hét, biết rằng các quý cô không được chửi thề, biết rằng mình có khả năng sẽ phải dành cả đời ăn năn hối lỗi vì đã vượt qua giới hạn luân thường đạo lý. Nhưng cô thực sự không biết cách nào khác để giao tiếp với con người xa lạ hung ác này. “Anh định làm gì hả, bỏ mặc tôi chết cóng ở đây trong cơn mưa tuyết đúng không?”

“Không.” Tiếng nói nhỏ và đen tối ở ngay tai cô khi anh giữ chặt cô, một cách dễ dàng.

Cô không đầu hàng. “Thế thì bắt cóc tôi? Giam giữ tôi để đòi tiền chuộc là Falconwell?”

“Không, mặc dù đó không phải là một ý tưởng tồi.” Anh cực kỳ gần. Cô có thể ngửi thấy mùi của anh, ngửi thấy hương cam bergamot và cây tuyết tùng. Và cô ngừng nói khi cảm thấy hơi thở của anh lướt nhẹ khắp làn da trên má mình. “Nhưng tôi nghĩ ra một ý còn xấu xa hơn rất nhiều.”

Cô sững lại. Anh ta sẽ không giết cô.

Nghĩ cho cùng, họ đã từng là bạn. Đã lâu lắm rồi, trước khi anh ta biến thành một tên quỷ sứ đẹp trai quyến rũ và lạnh lùng gấp đôi.

Anh ta sẽ không giết cô.

Đúng không?

“L... là gì?”

Một đầu ngón tay của anh vuốt ve dọc theo cổ cô, để lại vệt lửa sau mỗi cử chỉ ấy. Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng trước sự đụng chạm... Tất cả hơi ấm đều độc hại và cảm giác gần như không thể chịu đựng được.

“Em sở hữu đất của tôi, Penelope”, anh thì thầm vào tai cô, âm thanh nhỏ, trong trẻo và hoàn toàn gây xao lãng cùng lúc khiến cảm giác rùng mình vì lo lắng lan tỏa khắp người, “và tôi muốn đòi lại nó”.

Lẽ ra tối nay cô không nên ra khỏi nhà.

Nếu sống sót qua chuyện này, cô sẽ không bao giờ ra khỏi nhà một lần nào nữa.

Penelope lắc đầu, nhắm mắt lại khi anh tàn phá khả năng phán đoán của cô. “Tôi không thể giao nó cho anh.”

Một bàn tay của anh vuốt dọc theo cánh tay cô bằng sự mơn trớn dễ chịu, kéo dài, nắm chặt lấy cổ tay cô bằng cái siết mạnh mẽ, ấm áp. “Đúng, nhưng tôi có thể chiếm lấy nó.”

Cô mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen của anh trong bóng tối. “Điều đó có nghĩa gì?”

“Cưng à, nó có nghĩa”, lời lẽ âu yếm đó có ý nhạo báng, “là chúng ta sắp lấy nhau.”

Cú sốc chạy xuyên qua cô khi Michael nâng cánh tay cô lên, quăng cô lên vai mình, và đi vào rừng cây hướng về trang viên Falconwell.

M thân mến,

Em không thể tin được rằng ngài lại không nói cho em biết tên ngài được xếp hạng đứng đầu trong lớp, và em phải nghe tin này từ mẹ của ngài (người đang vô cùng hãnh diện). Em rất sửng sốt và buồn vì ngài chẳng thèm kể cho em... và không ấn tượng chút nào khi ngài lại kiềm chế không buồn khoe khoang về nó.

Phải có khối chuyện về trường lớp mà ngài chưa kể cho em biết. Em đang đợi đây.

Luôn luôn kiên nhẫn – P

Trang viên Needham, tháng Hai, năm 1814

***

P thân mến,

Ta e rằng người đứng đầu lớp không phải là một danh hiệu vẻ vang gì khi em mới học năm nhất. Ta vẫn bị ảnh hưởng bởi ý thích bất chợt của các chàng trai lớn tuổi hơn khi không ở trong phòng học. Đừng lo... Khi được nêu tên là người đứng đầu lớp vào năm tới, ta sẽ chẳng ngại mà khoe khoang đâu.

Ta có khối chuyện để kể... nhưng không kể cho các cô gái được.

- M

Trường Eton, tháng Hai, năm 1814

Bourne từng mường tượng trong đầu nửa tá viễn cảnh khi tìm được Penelope, tách cô khỏi cha và gia đình rồi cưới cô để giành lại đất của mình. Anh đã lên kế hoạch cám dỗ, cưỡng ép, và thậm chí, cùng lắm là, bắt cóc.

Nhưng không hề có viễn cảnh nào trong số đó có một phụ nữ người đầy tuyết, với thiên hướng thích nguy hiểm và chút ít ý thức khôn ngoan, tiếp cận anh trong tiết trời tháng Giêng lạnh buốt ở Surrey vào lúc đêm khuya thanh vắng thế này.

Cô đã giúp anh giảm được khá nhiều việc.

Dĩ nhiên là sẽ thật sai lầm nếu anh lại đi từ chối của biếu không này.

Và thế là anh tóm lấy cô.

“Đồ vũ phu!”

Anh nhăn mặt khi cô thụi những nắm đấm vào vai mình, chân cô vung vẩy đá loạn xạ. Đôi chân vụng về của cô là thứ duy nhất giữ cho anh khỏi mất đi các bộ phận quan trọng trên cơ thể chỉ bằng một cú đá đúng chỗ.

“Bỏ tôi xuống!”

Anh vờ như không nghe thấy, thay vào đó bắt lấy chân Penelope bằng một cánh tay, dựng ngược cô lên cho đến khi cô rít lên the thé và túm chặt phần thân sau áo choàng của anh để giữ thăng bằng, kế đến anh chỉnh lại vị trí của cô trên vai mình, chẳng lấy làm thích thú với tiếng làu bàu “Ối!” của cô trong lúc vai anh tìm điểm tựa ở phần bụng mềm mại của cô.

Xem chừng vị tiểu thư này không hài lòng với khuynh hướng diễn biến trong buổi tối nay.

“Khả năng nghe của anh có vấn đề hả?”, Penelope nói một cách trịch thượng, hoặc là, người ta có thể nói kiểu đó trong khi đu đưa trên vai một người đàn ông.

Anh không đáp.

Anh không cần phải làm vậy. Cô đang làm tốt việc phá vỡ sự im lặng bằng tiếng càu nhàu của mình. “Đáng lý tôi không bao giờ nên ra khỏi nhà... Có Chúa mới biết rằng nếu biết anh ở ngoài này, tôi sẽ khóa hết cửa ra vào, cửa sổ và cho người gọi cảnh sát đến... Khi nghĩ là... Tôi đã thật sự vui mừng khi gặp anh!”

Cô đã vui mừng khi gặp anh, tiếng cười của cô như niềm hân hoan và anh có thể cảm nhận được niềm hứng khởi hết sức mãnh liệt đó. Michael cưỡng lại việc ráng nhớ về lần cuối có người nào đó thật sự vui mừng khi gặp mình.

Cưỡng lại nghi ngờ rằng có bất kỳ người nào đã từng vui mừng khi gặp mình không. Bất kỳ ai ngoài Penelope.

Anh đã tước đi niềm vui từ cô, một cách lạnh nhạt, hiệu quả, bằng kỹ năng của mình, hy vọng cô sẽ bị dọa nạt và trở nên yếu đuối.

Rồi cô lên tiếng, nhỏ nhẹ và đơn giản, lời nói vang vọng sang tận bên kia hồ, bị ngắt quãng bởi tuyết rơi, dòng máu nóng chảy dồn lên tai anh khi đau đớn biết được sự thật.

Anh đang ở trên đất của em.

Nó không phải của anh.

Anh đã đánh mất nó.

Người phụ nữ này không có gì là yếu đuối cả. Cô ấy mạnh mẽ như thép.

Bằng một câu nói ngắn gọn, cô đã nhắc anh nhớ, rằng cô là vấn đề cuối cùng cản đường anh đến với thứ mà anh hằng mong muốn trong suốt quãng thời gian trưởng thành của mình. Đến với mục đích duy nhất của anh.

Falconwell.

Mảnh đất đó là nơi xuất thân của anh, của cha anh, của ông nội anh và các thế hệ trước nữa – quá nhiều đến nỗi không thể đếm được.

Mảnh đất mà anh đã đánh mất và thề sẽ giành lại được.

Bằng bất cứ giá nào.

Kể cả hôn nhân.

“Anh không thể cứ bắt tôi đi như... như... một con cừu!”

Sải chân anh dừng lại trong giây lát. “Một con cừu?”

Cô tạm ngừng, rõ ràng đang cân nhắc lại cách so sánh. “Không phải những nông phu vác cừu trên vai họ sao?”

“Tôi chưa hề thấy một cảnh tượng như thế, nhưng em sống ở vùng nông thôn lâu hơn tôi, cho nên... nếu em nói tôi đang đối xử với em như một con cừu, thế thì cứ vậy đi.”

“Rõ ràng anh chẳng thèm quan tâm là tôi cảm thấy như thể mình đang bị ngược đãi.”

“Nếu em muốn nhận được một lời an ủi, thì tôi sẽ nói rằng mình không có ý định xén lông em đâu.”

“Thật ra chẳng an ủi được gì đâu”, cô nói giọng chua ngoa. “Tôi nói một lần nữa! Bỏ... Tôi... Xuống!” Cô lại quằn quại, gần như tuột khỏi tay anh, một bàn chân tung cú đá lợi hại suýt trúng chỗ quý giá trên cơ thể anh.

Anh gầm gừ và siết chặt vòng ôm hơn. “Thôi ngay.” Anh giơ tay đánh vào mông cô một cái thật mạnh.

Cô trở nên cứng đờ trước hành động đó.

“Anh đã không... Tôi không thể... Anh đánh tôi!”

Anh mở tung cánh cửa dẫn vào lối sau nhà bếp của Falconwell và mang cô vào trong. Để chiếc đèn măng sông lên một cái bàn gần đó, anh đặt cô xuống ngay chính giữa căn phòng tối. “Em đang mặc đến nửa tá lớp váy áo và cả một cái áo choàng mùa đông. Tôi ngạc nhiên là em lại cảm nhận được nó đấy.”

Đôi mắt Penelope rực lên cùng với cơn thịnh nộ. “Dẫu vậy đi nữa, một quý ông không bao giờ nghĩ đến chuyện... đến chuyện...”

Anh quan sát vẻ lúng túng của cô, thích thú với sự ngượng ngập đó, cuối cùng anh giúp cô hoàn thành câu nói, “Tôi tin cụm từ em đang tìm kiếm là ‘phát vào mông’”.

Mắt cô mở to trước cụm từ này. “Phải. Chính nó. Các quý ông không...”

“Thứ nhất, tôi tưởng chúng ta đã xác minh rằng tôi không phải là một quý ông gì sất. Con tàu đó đã dong buồm đi mất từ lâu lắm rồi. Và thứ hai, em sẽ ngạc nhiên về những gì mà các quý ông... và các quý bà quý cô khoái làm đấy.”

“Không phải quý cô này. Anh nợ tôi một lời xin lỗi.”

“Nếu tôi là em thì tôi sẽ không nín thở chờ đợi lời xin lỗi đâu.” Anh nghe tiếng thở dốc nho nhỏ của cô khi băng qua bên kia căn bếp đến chỗ anh để một chai rượu scotch hồi tối. “Em muốn uống một ly không?”

“Không, cảm ơn.”

“Rất lịch sự.”

“Một trong hai ta nên thế, anh không nghĩ vậy sao?”

Anh quay lại nhìn cô, nửa thích thú nửa ngạc nhiên bởi miệng lưỡi láu cá của cô.

Cô không cao, chỉ ngang tầm vai anh, nhưng giây phút này, trông cô như một nữ chiến binh Amazon cao lớn và cứng cỏi.

Mũ trùm đầu áo choàng của cô bị hất ra sau, còn mái tóc rối tung, dày và cong đang xõa quanh vai, màu vàng nhạt sáng bóng dưới ánh đèn lờ mờ. Cằm cô hất ra trước mang dấu hiệu thách thức, đôi vai cứng và thẳng, lồng ngực phập phồng vì tức giận cực độ căng lên bên dưới tấm áo choàng.

Cô trông như thể muốn gây thương tích khắp người anh.

“Việc này là bắt cóc tống tiền.”

Anh cầm chai rượu tu một hơi dài, thích thú với cái nhìn sửng sốt của cô trước hành vi của mình trong khi dùng mu bàn tay chùi khắp môi và nhìn vào mắt cô. Anh vẫn không nói tiếng nào, đang tận hưởng cái cách mà sự im lặng của anh làm cô nổi điên.

Sau một khoảng im lặng kéo dài, cô nói rõ, “Anh không thể bắt cóc tôi!”.

“Như tôi đã nói ngoài kia, tôi không có ý định bắt cóc em.” Anh nghiêng người tới trước đến khi mặt anh ngang hàng với mặt cô. “Tôi định cưới em mà cưng.”

Penelope nhìn chằm chằm vào anh trong giây lát. “Tôi đi đây.”

“Không, đừng hòng.”

“Tôi không bị giam cầm. Tôi có thể ra khỏi đây được nếu thử.”

“Giam cầm là dành cho những kẻ nghiệp dư.” Anh dựa lưng vào tủ ly. “Tôi khuyến khích em thử đó.”

Cô đưa mắt nhìn anh với vẻ nghi hoặc trước khi nhún một bên vai và đi tới cánh cửa. Anh đứng chặn ngay lối ra. Cô dừng lại. “Tôi biết rõ anh đã ra khỏi xã hội thượng lưu khá lâu rồi, nhưng anh tuyệt đối không thể bắt cóc hàng xóm của mình.”

“Như tôi vừa nói, đây không phải là một vụ bắt cóc.”

Cô nói một cách cáu kỉnh, “Bất kể là gì đi nữa, việc này vẫn chưa xong đâu.”

“Tôi cho là đến giờ em đã nhận ra tôi rất ít để tâm đến chuyện nào xong.”

Cô cân nhắc lời nói trong giây lát. “Đúng vậy.”

Có một đặc điểm quen thuộc lờ mờ hiện ra trong dáng đứng của cô, thẳng đuột, đang chỉ bảo anh bằng cách cư xử đúng mực. “Cô bé đây rồi.”

“Ai?”

“Cô bé Penelope thuở ấu thơ của tôi. Rất lo lắng bằng thái độ đúng mực. Em không hề thay đổi.”

Cô hếch cằm lên. “Điều đó không đúng.”

“Không đúng ư?”

“Không hề. Tôi đã thay đổi rất nhiều. Hoàn toàn khác trước.”

“Như thế nào?”

“Tôi...”, cô bắt đầu, rồi dừng lại, và anh tự hỏi cô sắp nói gì. “Tôi chỉ thay đổi thôi. Giờ thì để tôi đi.” Cô di chuyển để đẩy anh đi chỗ khác. Khi anh không nhúc nhích, cô dừng tay, không muốn chạm vào anh.

Thật đáng tiếc. Ký ức về hơi ấm từ bàn tay đeo găng của cô trên bờ má lạnh lẽo của anh chợt hiện về. Hình như hành động của cô lúc ở bên ngoài là kết quả của sự ngạc nhiên.

Và nỗi vui mừng.

Theo bản năng, Michael tự hỏi cô có thể làm gì để hưởng ứng niềm khoái lạc. Một hình ảnh vụt lóe lên – mái tóc vàng óng trải rộng khắp tấm khăn trải giường bằng lụa màu đen, cặp mắt xanh biếc bừng sáng vì ngạc nhiên trong khi anh trao cho Penelope đoan trang, nghiêm nghị một trải nghiệm ngắn ngủi về cơn khoái cảm huyền bí và cuồng nhiệt.

Suýt nữa anh đã hôn cô trong bóng đêm. Nó khởi đầu cho phương kế dọa dẫm cô, để bắt đầu việc gây tổn hại có hệ thống cho Penelope Marbury vốn trầm lặng, khiêm tốn. Nhưng anh không phủ nhận rằng khi họ đứng trong căn bếp tẻ nhạt, anh đã tự hỏi cô sẽ có vị ra sao. Hơi thở của cô sẽ nghe như thế nào lúc run rẩy trên da thịt anh. Cô sẽ cảm thấy điều gì khi áp sát vào anh. Vòng quanh anh.

“Chuyện này thật xuẩn ngốc.”

Câu nói trên lập tức lôi anh trở lại hiện tại. “Em chắc mình không muốn làm một ly chứ?”

Mắt cô mở to. “Tôi... không!”

Cô rất dễ nổi giận. Cô luôn như thế. “Mặc dù vậy, mời khách của mình đồ ăn thức uống vẫn thể hiện thái độ lịch sự, đúng không nào?”

“Không phải rượu whiskey! Và nhất định không uống thẳng từ chai!”

“Vậy là, tôi cho rằng mình đã làm mọi việc trở nên be bét rồi. Chắc hẳn em có thể nhắc tôi nhớ mình nên mời các vị khách dùng gì trong một tình huống thế này?”

Miệng cô mở ra rồi khép lại. “Tôi không biết, xét đến việc tôi không quen bị bắt cóc đến những trang viên chán ngắt lúc nửa đêm.” Đôi môi cô mím lại thành một đường thẳng đau đớn. “Tôi muốn trở về nhà. Trở về giường của tôi.”

“Chuyện đó có thể được thu xếp mà không cần em phải trở về nhà, em biết đấy.”

Cô thốt ra một tiếng kêu cáu kỉnh nho nhỏ. “Michael...”

Anh ghét cái tên trên môi cô.

Không đúng. “Bourne.”

Cô nhìn vào mắt anh. “Bourne... Anh vừa chứng minh quan điểm của mình.” Anh vẫn im lặng, tò mò, và cô tiếp tục nói. “Tôi hiểu ra rằng mình thật thiếu suy xét khi đi lang thang trong rừng lúc đêm hôm khuya khoắt. Bây giờ tôi nhận ra mình có thể đã bị đánh bại. Hoặc bị bắt cóc. Hoặc tệ hơn, và tôi sẵn sàng thừa nhận rằng anh đã dạy cho tôi một bài học rất cần thiết.”

“Em thật nhân từ ghê.”

Penelope tiếp tục, cứ như anh chưa lên tiếng, từ từ đi vòng qua anh. Anh cũng di chuyển để chặn đường ra của cô. Cô dừng lại và nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt xanh biếc của cô rực sáng một thứ cảm xúc mà anh cho là sự cáu tiết. “Tôi cũng sẵn sàng phớt lờ sự thật là anh đã phạm phải một trọng tội về nghi thức xã hội bằng việc dịch chuyển tôi – toàn bộ cơ thể tôi – từ một địa điểm công cộng đến một nơi hoàn toàn không đứng đắn... Nói chung là quá riêng tư.”

“Và đừng quên việc phát vào mông em.”

“Cả việc đó nữa. Cực kỳ... hoàn toàn... vượt quá mức không đứng đắn.”

“Sự đứng đắn dường như không giúp em tiến xa được bao nhiêu.”

Cô sững người và anh biết ngay mình đã vô tình động đến một vấn đề nhạy cảm. Một điều gì đó khó chịu bùng lên tận sâu trong tâm khảm anh. Anh kháng cự nó.

Có thể anh đang dự định cưới cô, nhưng anh không có ý định quan tâm đến cô.

“Tôi e rằng mình vừa có những kế hoạch dành cho em, Penelope, và tối nay em sẽ không đi đâu hết.” Anh chìa chai rượu whiskey cho cô và nói, mọi lời đều nghiêm túc. “Uống đi. Nó sẽ làm dịu cảm giác khó chịu cho đến mai.”

“Chuyện gì xảy ra vào ngày mai?”

“Ngày mai, chúng ta kết hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play