Bích Nhãn Thần Quân đưa cặp mắt xanh biếc chớp ánh sáng lập lòe lướt qua hai người rồi cau mày hỏi :
- Sư phụ chúng mày là ai, sao không mời sư phụ lại đây có hơn không?
Lăng Vân Phụng mỉm cười nói :
- Ông hỏi sư phụ chúng tôi để làm gì, chắc có lẽ một nhân vật như ông việc gì cũng biết, cần gì phải hỏi lôi thôi?
Bích Nhãn Thần Quân thường ngày có tánh tự cao tự đại, cho mình là bậc tôn trưởng trong võ lâm, bao nhiêu môn hạ tôn sùng ông như bậc thần thánh, nhất nhất dều một mực lễ độ khiêm tốn, đối diện chẳng dám ngó lên, vì vậy nên trong võ lâm ông mới tự xưng là Thần quân, nhìn quần hùng toàn là kẻ dưới tay hết.
Nay thấy Lăng Vân Phụng, một đứa con gái chưa bao nhiêu tuổi đầu lại có những lời lẽ thiếu lễ độ, xấc láo nên trong lòng đã bất mãn nhiều. Tuy nhiên vì đã ngán thầm về tiếng hú vừa rồi, lão miễn cưỡng cười lạt nói :
- Sư phụ của một hạng tiểu bối như chúng mày làm sao ta biết được. Tuy nhiên, với thái độ và khí phách này, có lẽ hai đứa bây là học trò của một cao nhân trong mười ba môn phái.
Lăng Vân Phụng cười nói :
- Xin nói thực cho ông rõ là chúng tôi không có sư phụ.
Bích Nhãn Thần Quân cau mày nói :
- Chúng bay không được bỡn cợt trước mặt lão phu, nơi đây cũng không phải chỗ nói đùa theo thói trẻ con.
Lăng Vân Phụng vẫn giữ nụ cười trên môi nói tiếp :
- Đâu phải là câu chuyện đùa cợt, chúng tôi nói thật là không có ai là sư phụ hết! Tin hay không là quyền của ngài.
Bích Nhãn Thần Quân nổi nóng trầm giọng nói lớn :
- Vậy hai đứa oắt con, nếu vậy tiếng hú vừa rồi do ai truyền dạy cho chúng bay?
Lăng Vân Phụng đưa tay chỉ Vệ Thiên Tường đáp :
- Tiếng hú vừa rồi chính của Kim kiếm hiệp Vệ Thiên Tường!
Bích Nhãn Thần Quân loang loáng đôi luồng nhãn quan xanh lè, suy nghĩ một chặp rồi cười lớn :
- Hai đứa bay chưa bao nhiêu tuổi đầu mà đã luyện được công lực như vậy kể ra cũng thật đáng quý. Tuy nhiên Bích Nhãn Thần Quân này xưa nay chưa bao giờ đánh nhau với lũ hậu bối. Thôi, chúng mày hãy đi đi cho rảnh.
Vệ Thiên Tường mày kiếm đảo ngược cười nói :
- Bích Nhãn Thần Quân, lão trượng là người anh hùng của miền Tây Vực, tuy nhiên, anh em tại hạ đâu phải là hạng tầm thường, kêu thì đến đuổi thì đi.
Miệng chàng nói nhưng đôi mắt lóe tinh quang chiếu sáng ngời vào đối phương khiến ai nhìn thấy cũng phải lạnh người khiếp sợ.
Ngũ Hành Tẩu đứng cạnh nhìn thấy nhãn quang ấy cũng sửng sốt và nghĩ bụng :
- “Thiếu niên họ Vệ này cách đây ba tháng chỉ có một trình độ võ công tầm thường thôi. Tại sao trong thời gian không bao lâu mà nội công của hắn đột nhiên tinh tiến, hỏa hậu phát xuất nơi ánh mắt trông kinh người như thế này, lạ thật, đáng phục thật!”
Bích Nhãn Thần Quân cười hà hà nói :
- Nếu không chịu đi thì chúng mày muốn tính toán gì đây?
Nghĩ một chặp lão tiếp lời :
- Lão phu xưa nay không bao giờ chịu ngang vai tranh tài với bọn hậu sinh tiểu bối, nhưng hiềm hôm nay đại hội Lư Sơn anh hùng thiên hạ không còn phân chia tuổi tác lớn bé, huống chi nếu các ngươi tình nguyện tự tử thì lão phu cũng có thể phá lệ một phen.
Miệng nói, nhưng lão đã âm thầm vận dụng nội công, tụ chân khí vào chưởng mặt sẵn sàng. Nếu Vệ Thiên Tường còn tỏ lời hỗn láo nhất định hạ sát ngay.
Vệ Thiên Tường có biết đâu thâm ý gã, điềm nhiên nói :
- Anh em tại hạ hân hạnh được Thần quân kiến triệu về đây, dù tự xét bất tài nhưng cũng quyết xin lãnh giáo một phen để mở rộng thêm kiến thức.
Lăng Vân Phụng đứng gần để ý thấy trong đôi mắt xanh lè của Bích Nhãn Thần Quân đã nổi sát khí, ngay giọng cười cũng có vẻ đanh ác khác thường rõ ràng có dụng tâm không tốt.
Nàng khẽ kéo vạt áo chàng, dùng truyền âm nhập mật nói nhỏ :
- Tường ca ca, hãy đề phòng đấy nhé! Bích Nhãn Thần Quân chưa hẳn là người tốt đâu, biết đâu lão sẽ thừa cơ đánh lén đấy. Phàm gặp ai, cũng nên cẩn thận trước là hơn.
Vệ Thiên Tường đã luyện được “Thái Thanh cương khí” đôi mắt đã sáng và có một nhãn lực phi thường đâu sợ ai đánh lén, tuy nhiên chàng cũng nghe theo bước lùi về sau mấy bước, miệng nói :
- Phụng muội bảo đúng lắm. Bất kể kẻ nào không cần tuổi cao, tiếng lớn, ai ai cũng có thể bất ngờ đánh lén cả.
Bích Nhãn Thần Quân thấy hai người đã nói đúng tim đen của mình, đỏ mặt cau mày nói :
- Chúng mày đừng nghĩ sằng đoán bậy, lão phu đây là hạng người gì lại thèm đánh lén một đứa con nít.
Nói đến đây lão quắc mắt nhìn Vệ Thiên Tường nói :
- Tiểu huynh đệ muốn học hỏi lão phu một vài thế để mở rộng nhãn giới thì lão phu cũng không nỡ hẹp lượng. Bây giờ muốn học hỏi bằng cách nào cứ nói ra nghe thử.
Vệ Thiên Tường trỏ Lăng Vân Phụng rồi nói :
- Thần quân danh vị cao lớn đâu thèm đánh tay đôi với một kẻ hậu bối. Vậy tại hạ muốn cả hai góp sức hầu tiếp Thần quân trăm thế.
Bích Nhãn Thần Quân cười ha hả nói :
- Chúng mày lượng sức cả hai có thể chịu nổi lão phu được trăm thế hay không? Hà... hà... kể ra nếu hai đứa bay tiếp nổi bốn mươi thế của lão phu cũng đã giỏi lắm rồi.
Lăng Vân Phụng mỉm cười nói :
- Nếu anh em chúng tôi chịu nổi đến một trăm thế, Thần quân quyết định ra sao?
Bích Nhãn Thần Quân cười rộ nói :
- Nếu chúng mày tiếp nổi ngoài bốn mươi chiêu của lão phu thì trên giang hồ từ nay không còn thấy mặt một nhân vật đội tên Bích Nhãn Thần Quân nữa.
Lăng Vân Phụng mím môi, hừ một tiếng rồi cao giọng nói :
- Bích Nhãn Thần Quân, chúng tôi xin tiếp ngài một trăm thế. Nếu quá mức đó không hạ nổi hai tôi thì kể ra như ngài thua rồi. Chúng tôi cũng không đòi hỏi ngài lánh mặt giang hồ làm gì, miễn rằng từ đây Bích Nhãn Thần Quân đừng trợ Trụ vi ngược, nghĩa là không nên cùng bọn khốn nạn Hách Phi Yên gây rối võ lâm nữa là được rồi.
Bích Nhãn Thần Quân tái mặt vì căm giận, nhưng lão vẫn cố gượng cười nói :
- Ranh con, cứ như khẩu khí chúng bay thì hình như đã ăn chắc rồi, và Bích Nhãn Thần Quân này nhất định phải thua trận này rồi!
Lăng Vân Phụng cười đáp :
- Điều hơn thua chưa thể đoán trước, chỉ có một điều chắc chắn là bản chất ham giết chóc, Tường ca và tôi, nếu không chịu nổi trăm thế khó giữ được mạng sống. Tuy nhiên xin nói trước rằng, anh em chúng tôi có thừa khả năng để đối phó một trăm thế của Thần quân!
Bích Nhãn Thần Quân gật gù nói :
- Cô nương nói phải lắm, nhưng nếu trái lại hai vị không tiếp nổi một trăm thế của lão phu thì tính sao đây?
Vệ Thiên Tường chẳng cần suy nghĩ nói ngay :
- Nếu anh em tại hạ không tiếp nổi Thần quân một trăm thế thì toàn thể anh hùng võ lâm đều xem Bích Nhãn Thần Quân là kẻ võ công cao siêu nhất.
Bích Nhãn Thần Quân trổ lên một trận cười rồi nói :
- Tiểu huynh đệ tuổi nhỏ mà khẩu khí lớn lắm! Chẳng lẽ hai đứa oắt con như chúng bay có thể đại biểu cho võ lâm thiên hạ hay sao?
Vệ Thiên Tường mỉm cười nói :
- Vệ Thiên Tường này tuổi nhỏ tài hèn, lẽ dĩ nhiên không có tư cách đại diện võ lâm thiên hạ được, tuy nhiên Vệ Thiên Tường có một tín vật khả dĩ làm tiêu biểu cho võ lâm thiên hạ.
Bích Nhãn Thần Quân ngạc nhiên hỏi ngay :
- Lão phu chưa hiểu rõ tiểu huynh đệ có một vật gì có đủ tư cách đứng trên võ lâm được?
Vệ Thiên Tường ngạo nghễ vừa cười vừa nói :
- Báu vật ấy, võ lâm ai ai cũng biết, và ngay Thần quân có lẽ cũng đã biết qua rồi.
Nói xong chàng đưa tay vào bọc trong rút ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp lấy ra một thanh kiếm nhỏ, dài chừng ba tấc, toàn bằng vàng lấp lánh. Chàng cầm thanh kiếm vàng đưa lên cao nói :
- Bích Nhãn Thần Quân có biết qua lai lịch thanh kiếm nhỏ này không? Nó tuy bé nhỏ, nhưng có thể là tiêu biểu cho võ lâm thiên hạ được.
Khi Vệ Thiên Tường vừa nâng cao thanh kiếm Chính Nghĩa, tiếng vỗ tay đã rền vang như sấm dậy. Cả đến những người trong Thiên Diện giáo cũng đồng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, xen lẫn với những tiếng reo hò, biểu lộ một niềm hân hoan cực độ.
Những tràng vỗ tay đã biểu lộ sự hoan nghênh “Chính Nghĩa chi kiếm” tái xuất giang hồ!
Nhưng đối với Bích Nhãn Thần Quân, thì những tràng vỗ tay đó có nghĩa là tán thành và ủng hộ Vệ Thiên Tường!
Cả mười ba đại môn phái hoàn toàn ủng hộ!
Thiên Diện giáo cũng ủng hộ!
Thanh kiếm vàng nho nhỏ này quả nhiên là tiêu biểu uy quyền tối cao trong võ lâm thiên hạ!
Bích Nhãn Thần Quân gật đầu cười khà khà nói :
- Kiếm Chính Nghĩa, làm sao lão phu lại không biết! Hà... hà... bây giờ lão phu công nhận chúng mày đại diện cho võ lâm thiên hạ được rồi!
Đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi râu lơ thơ trên cằm, với một giọng trịch thượng của kẻ bề trên lớn tuổi, Thần quân hất hàm hỏi :
- Tiểu huynh đệ! Võ lâm Minh chủ, Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn đối với mày là người gì?
Vệ Thiên Tường khích động run người, cúi mình nói :
- Chính là... gia thúc!
Bích Nhãn Thần Quân nói :
- Được rồi, bây giờ hai đứa mày hãy đưa những điều kiện tranh tài ra xem thử.
Lăng Vân Phụng mỉm cười hỏi lại :
- Bích Nhãn Thần Quân, bây giờ xin nói dứt khoát là bốn mươi thế hay một trăm thế?
Bích Nhãn Thần Quân đỏ mặt, ngập ngừng một chút rồi nói :
- Lão phu đã công nhận hai đứa mày có đủ tư cách đại biểu võ lâm thiên hạ để cùng lão phu tranh tài, dĩ nhiên phải lấy một trăm thế làm mức để giữ tư cách võ lâm chứ!
- Tường ca ca, điều kiện đã phân định rõ ràng, chúng mình có thể ra tay được rồi đấy.
Bích Nhãn Thần Quân nói thêm :
- Hai vị tiểu bằng hữu hãy nghe cho rõ. Nếu lão phu thua phen này không những sẽ giải tán Thất Lão hội, mà còn rút lui về Tây Vực, một đời không bao giờ đặt bước lên Trung Nguyên này nữa. Còn Hách Phi Yên lão ca sẽ tuy quý giáo mang đi không hề cản trở nữa.
Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly nói :
- Đó là lẽ dĩ nhiên rồi. Trái lại chỉ cần Thần quân đắc thắng, thiên hạ võ lâm chỉ còn một mình ông thôi, làm gì còn có Thiên Diện giáo nữa!.
Vệ Thiên Tường rút thanh kiếm Tường Văn, ngưng tụ chân khí dùng thế “Bắc Đẩu Thất Tinh” xuất chiêu tấn công liền.
Lăng Vân Phụng tả chưởng thủ trước ngực, cánh tay phải dựng ngược lên cao, sử dụng “Đại Bi kiếm pháp” của Phật môn, điểm luôn và huyệt mi tâm của Bích Nhãn Thần Quân.
Vệ Thiên Tường vừa xuất chiêu thứ nhất “Bắc Đẩu Thất Tinh” đã tiếp liền theo thế “Bắc Đẩu Tà Chi”.
Bích Nhãn Thần Quân đợi mũi kiếm của Lăng Vân Phụng đến gần, người không nhúc nhích, tay áo bên tả phất lên một cái, từ trong tay áo một luồng gió nhẹ thổi ra đón lấy mũi kiếm hất mạnh đi nơi khác, đồng thời luôn trớn cuốn lấy lưới kiếm Vệ Thiên Tường.
Công lực Bích Nhãn Thần Quân quả nhiên kỳ diệu kinh người. Chỉ một cái phất nhẹ đã hóa giải luôn hai chiêu thức của hai người!.
Mũi kiếm “Bắc Đẩu Tà Chi” của Vệ Thiên Tường bị cương khi trong cánh tay áo chặn lại, còn cách ban thấc, thân kiếm rung lên rồi ngừng hẳn lại hình như bị một phản lực vô hình cản trở, không thể nào đâu tới được.
Lăng Vân Phụng biến thế mau lẹ phi thường, khi mũi kiếm vừa tạt qua đã thu ngay lập tức, đồng thời sử dụng thế “Biến Sái Dương Chi” trong “Đại Bi kiếm pháp” chém ngang một đường như vũ bão.
Tiếng kiếm xé gió veo veo, hòa lẫn với kình lực từ tay áo tuôn ra ào ạt biến thành một âm thanh kỳ dị nghe rợn cả người.
Cương phong của Bích Nhãn Thần Quân đánh ra, giao tiếp với “Thái Thanh cương khí” của Vệ Thiên Tường, cánh tay áo bỗng nhiên phất ngược lại, toàn thân cảm thấy rúng động.
Bích Nhãn Thần Quân không ngờ đối phương hãy còn nhỏ tuổi mà đã có thể phát huy một luồng cương khí mãnh liệt vào đầu mũi kiếm, kể ra công lực không kém gì mình. Vì vậy nên trong bụng đã có phần e dè, không còn dám xem thường kình địch nữa.
Xem tiếp hồi 76 Hai luồng gió lạnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT