Mặc dầu Thiếu Vu Lôi công lực rất cao, tài nghệ xuất chúng, nhưng bị ba người xáp một dần dần mất hẳn thế công.

Tuy nhiên hắn vẫn bặm môi trợn mắt, đưa hết tài năng ra quyết giữ thế quân bình, chưa hề thối lui nữa bước.

Một trận ác chiến diễn ra, mỗi lúc càng thêm quyết liệt. Bao nhiêu vũ khí quay cuồng kình lực phát tiếc, trời đất cũng lu mờ ảm đạm.

Tiếp theo những tiếng loảng xoảng chan chát, ba cây trường kiếm cùng tỏa ra những tia sáng rợn người, khiến người đứng ngoài nhìn xem cũng phát chóng mặt.

Thời gian trôi qua dặn. Trận địa kéo dài mãi.

Phía hai nàng Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến hợp sức đối phó cùng Phong Quái Tân Phong, lẽ dĩ nhiên đã chiếm được phần ưu thế.

Nhưng phần Vân Trung Hạc đấu cùng Vân Quái Lam Vân dần dần đã đuối sức rõ rệt, thời may dựa và thế kiếm tuyệt ảo của Bạch Vân Phi nên mới giữ vững và kéo dài được thế quân bình.

Thời gian lại kéo dài thêm nữa. Tất cả mọi người trong mấy nhóm đều thấm mệt.

Ba thanh trường kiếm của anh em Điểm Thương song nhạn và Ngân Lâu kiếm khách vừa chiếm ưu thế lúc đầu, dần dần bị một giáo một đao của Thiếu Vu Lôi phản kích và áp đảo bao bọc không lối thoát.

Mọi người đều cảm thấy nóng nảy vô cùng.

Thiếu Vu Lôi vừa đánh vừa lo nghĩ thầm trong dạ :

- “Nếu đánh mãi mà không có hậu viện tiếp cứu, để kéo dài tình trạng dằn co như thế này có lẽ bọn mình cũng bị khốn về tay của mấy tên tiểu yêu này cũng nên”.

Về phần các nam nữ hiệp khách cũng bức rứt mong chờ các anh em đồng bọn sớm xuất hiện để lật ngược thế cờ.

Lạ quá, đã trải qua một thời gian khá lâu, các cuộc tranh tài, dằn co, gây náo động khá nhiều, không rõ vì sao ông cháu Lục Phượng Tường, cha con Tôn Hiệu Nam, bọn Vệ Thiên Tường, Nam Cung Uyển vẫn chưa thấy một bóng người nào chịu xuất hiện cả.

Chả lẽ đêm nay tặc nhân kéo tới quá nhiều, phân công áp đảo nhiều nơi đến nỗi các vị ấy đều lo đối phó và thảy đều bị kẹt trong các cuộc đấu cả rồi sao?

Đó là sự lo âu và thắc mắc chung của tất cả mọi người.

Nói về Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển, đêm nay cả hai đều không nhận được một sự phân công hay có trách nhiệm nào hết.

Chẳng qua vì Lục Phượng Tường tự nghĩ bọn Vi Hành Thiên và Nam Cung Uyển tuy được bọn Vạn Vũ Sinh giới thiệu hẹn ước trợ lực, nhưng xét ra giữa phái Côn Luân và sư phụ của hai người xưa nay chưa hề có sự giao tình thân mật cho lắm, hôm nay người ta từ xa về đây, dù sao cũng phải xem là thượng khách, mình có nhiệm vụ bảo vệ họ hơn là đi làm phiền đến công sức của họ, không nên tý nào.

Phần Vệ Thiên Tường cũng như Nam Cung Uyên, tuy rằng không có sự phân công của chủ nhân, nhưng cả hai cũng có tính toán cả rồi.

Theo ý nghĩ của hai người thì hiện nay toàn Phi Phượng phiêu cục đã ra lệnh giới nghiêm, huống chi đêm qua kẻ địch đến phá rối đã bị hạ sát cả, như thế chắc đêm nay không có điều gì đáng chú ý nữa.

Vì vậy nên hai người cứ yêm tâm nằm nghĩ, không lưu ý gì đến những chuyện bên ngoài.

Hơn nữa, Nam Cung Uyển để ý thấy nhị vị cô nương là Tống Thu Vân cùng Bạch Phi Yến đối với Vi ca ca của mình thảy đều tỏ vẻ đặc biệt cảm mến nên đã nổi cơn ghen.

Sau khi cơm tối xong xuôi, nàng lấy cớ bị chóng mặt váng đầu để thoái thác rồi nguây nguẩy về phòng nằm luôn.

Vệ Thiên Tường tinh ý theo dõi, đã hiểu bụng Nam Cung Uyển rồi. Nhưng đối với chàng không muốn lôi thôi vì tánh ý của đàn bà, cho nên cơm nước xong rồi, mỗi người một nhiệm vụ ai lo phần nấy. Chàng thừa cơ không có ai hỏi đến lững thững trở về phòng.

Về tới phòng, nhìn thấy Nam Cung Uyển đang nằm nghiêng trên giường xây mặt vào trong hình như đang ngủ, chàng se sẻ gọi mấy tiếng. Nhưng Nam Cung Uyển cũng giả bộ ngủ mê không nghe, để mặc chàng gọi to gọi nhỏ cũng làm thinh luôn.

Hồi lâu sau, mặc dù muốn làm lơ không thèm nói gì đến chàng nữa, nhưng thấy Vệ Thiên Tường tiu nghỉu đứng nhìn ra cửa sổ, Nam Cung Uyển bật phì cười trở mình lăn qua rồi ngồi dậy một cách rất gọn gàn.

Nàng nhìn về phía Vệ Thiên Tường, bỉu môi nói mát :

- Ối chà, Bạch cô nương của nhà ta sao mà xinh đẹp như vậy? Con người đẹp như tiên sa mà đối với anh lại có một cảm tình chứa chan nồng nhiệt. Đối với thịnh tình ấy lẽ ra anh nên ở lại chuyện trò mới phải chứ, đi về đây để làm chi?

Vệ Thiên Tường buộc miệng mỉm cười gọi :

- Uyển muội!

Nam Cung Uyển đỏ mặt nhìn chàng tỏ vẻ không bằng lòng nói :

- Ai là Uyển muội mà gọi như thế hở? Nơi đây là chốn nào? Nếu anh còn nói năng kêu gọi xưng hô ấm ớ như thế nữa xin đừng có trách nhé.

Vệ Thiên Tường vội vàng làm lành ngay. Chàng cười hề hề đáp :

- À quên, thôi được rồi! Tôi xin gọi luôn là Uyển đệ, cô bằng lòng chưa? Này Uyển đệ, như vậy cũng được rồi! Tôi tự thấy đối với cô cũng như mọi người không bao giờ có một ẩn ý gì khác. Chẳng hiểu vì sao cô lại đến nỗi đi hiểu lầm tôi như vậy?

Nam Cung Uyển lắc đầu nói :

- Lầm ư! Tôi không khi nào hiểu lầm đâu. Mà hiểu lầm làm sao được. Ngay giờ phút mới gặp nhau, anh đã săn đón cùng cô ta nói chuyện không rời. Các người nói nói cười cười rồi còn mày đưa mắt liếc khó coi quá! Tưởng kẻ này không thấy hay sao. Bây giờ còn bảo hiểu lầm nữa mới đáng bực mình chứ.

Lúc đầu nàng giả đò làm ra vẻ tức tối để đùa chơi. Nào hay nói mấy câu được trớn xổ hết nỗi lòng, rồi bất giác cảm xúc, hai hàng lệ đã từ lúc nào tuông rơi lả chả, cặp mắt đỏ hoe.

Vệ Thiên Tường thấy nàng sụt sùi khóc lóc thì cuống quít vội vàng nói :

- Uyển muội, ủa quên... Uyển đệ... Cô đừng khóc nữa. Cô gì mà tiếc đến nỗi như thế! Tôi chỉ gì cô...

Nam Cung Uyển cướp lời hỏi ngay :

- Sao, anh chỉ vì cô ta đẹp quá chứ gì?

Vệ Thiên Tường cười xòa nói :

- Ồ, cô này sao đa tâm, hay bắt bẻ và phỏng đoáng như vậy? Tôi chỉ vì thấy Bạch cô nương và cô trông giống nhau quá nên cảm thấy kỳ quái trong lòng.

Nam Cung Uyển nói :

- Giống nhau thì có lấy gì làm kỳ quái để đến nỗi xoắn sít nói chuyện như vậy? Người đời mặt giống mặt là thường, thế gian biết bao nhiêu kẻ giống nhau, điều ấy có gì đáng ngạc nhiên đâu.

Vệ Thiên Tường cười nói :

- Cô khỏi bàn cải nhiều. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu cô đổi lại nữ trang rồi cùng đứng bên cạnh Bạch cô nương thì dám chắc rằng cô sẽ đẹp hơn nàng ấy nhiều lắm.

Nam Cung Uyển vừa mừng vừa thẹn, trợn tròn xoe đôi mắt đen láy, hỏi liền :

- Thật vậy sao? Nếu vậy...

Nam Cung Uyển dự định nói nữa nhưng Vệ Thiên Tường không đợi cô ta mở miệng đã đưa tay vẩy một cái, cây đèn trên bàn, cạnh cửa sổ đã tắt phụt. Căn phòng chìm luôn trong bóng tối.

Chàng se sẽ kéo tay áo nàng cùng bước ra.

Một lúc sau, trên bức tường cao ở đầu hiên Tây nhà khách, bỗng nhiêu có hai bóng đen xuất hiện.

Hai bóng người này có một thân pháp vô cùng kỳ diệu, bay nhảy nhẹ nhàng không một tiếng động, khinh công có thể liệt vào hạng thượng đỉnh võ lâm.

Họ cứ lanh lẹ tiến vào không chút e dè và cũng không gặp một trở lực nào. Bên trong đèn đuốt không có, vạn vật đều chìm lặng trong màu đen tối mịt.

Vừa đặt chân lên đầu tường, cả hai tạm ngừng, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Dưới ánh trăng sáng bạc, hai người đều mặc đồ đen, đầu dùng the đen trùm kín, che kín cả mặt mũi chỉ còn lộ hai con mắt sáng quắt đang chớp nháy trong đêm tối.

Họ vừa quan sát xong thì từ phía dưới, bên trái có tiếng hỏi :

- Lão nhị, có thấy gì lạ chăng. Tình hình này có vẻ còn nhiều rắc rối lắm đây.

Tiếp theo phía bên phải có người đáp lại liền :

- Lão đại, anh thấy chưa, trên một đường đi của chúng ta không gặp một tý trở lực nào hết. Theo tiểu đệ nhận xét thì có lẽ toàn thể gia nhân của Phi Phượng phiêu cục đã bị chết cả về chất nọc độc của Trăn thần Hổ lửa rồi.

Người bên trái lắc đầu nói :

- Không hẳn như thế đâu. Nếu lão tử đã làm xong nhiệm vụ một cách mỹ mãn, thì tại sao lại chẳng thấy trở về? Sư phụ đêm nay đang chưởi Lục lão đầu, lão đệ không thấy hay sao? Ngài đã nói những gì, hình như mấy hôm trước, nếu không bắt sống được hắn để cho rắn ăn thịt thì không xứng đáng là họ Khuất!

Người bên phải hỏi lại :

- Nếu vậy chả lẽ lão Tứ đã bị phải độc thủ rồi sao?

Người bên trái nói :

- Cũng có thể xảy ra như vậy lắm.

Người bên phải không tin cải lại :

- Đệ không dám tin như vậy. Lão Tứ là con người lanh lẹ tháo vát vô cùng, làm gì lại có thể gặp tai nạn một cách dễ dàng như vậy được? Dám chắc với năm con rắn thần này, dù kẻ địch có trình độ võ công cao siêu đến đâu cũng chưa chắc đã lại gần chúng được.

Người bên trái nói :

- Lục lão đầu là một kẻ cứng đầu, tánh ưa gây sự. Nếu không phải như vậy, chắc Hách tam thúc khỏi cần phải cung thỉnh sư phụ hạ sơn.

Người bên phải nói :

- Chúng mình vì quá nóng lòng dò xét nên đêm nay đã trộm lệnh sư phụ mạo hiểm đến đây.

Người bên trái nói :

- Đó là do ý kiến của Thiếu Vu Lôi và Mộc Tang Tử. Hai người ấy cũng muốn rằng trước khi sư phó của họ hạ sơn, hãy phát động chiến cuộc, chỉ hai người như họ cũng thừa sức tiêu diệt được toàn thể môn đệ Côn Luân phái.

Hắn nói chưa dứt lời, bỗng nhiên từ phía sau có ai hứ nhẹ một tiếng.

Lão đại giật mình quay đầu nhìn lại. Thân pháp của hắn kể ra cũng lanh lẹ phi thường, nhìn đi nhìn lại khắp xung quanh vẫn không thấy một bóng ai hết.

Lão Nhị ngạc nhiên hỏi :

- Đại ca, anh có thấy gì không?

Lão Đại lắc đầu hỏi lại :

- Mày có nghe người ta hừ không?

Lão Nhị lắc đầu đáp :

- Không nghe thấy gì hết.

Lão Đại băn khoăn nói :

- Quái lạ nhỉ? Rõ ràng ta nghe thấy có tiếng người hứ thật đấy! Lão Nhị, chúng mình hãy lanh chân lên, cứ xông bừa vào rồi sau hẵn hay.

Lại một tiếng cười hăn hắt lại nổi lên từ phía sau.

Tiếng cười tuy ngắn ngỏi nhưng nghe muốn nổ màng tai.

Soạt một cái, lão Đại thuận tay tuốt luôn thanh kiếm dài, nhưng nhìn quanh quất một hồi vẫn chưa thấy bóng dáng ai hết.

Hắn hoảng sợ, ngơ ngác tự hỏi :

- “Ô kìa, kỳ quái thật. Ma hay người mà lanh lẹ như thế?”

Bốp!

Lão Đại vừa thốt xong đã bị một bạt tai nảy lửa vào má bên trái sưng vù, nóng bỏng.

- Ủa!

Mắt hắn nổi đom đóm, long lên sòng sọc, đỏ ngầu như thú dữ lên cơn. Vừa bực tức, vừa kinh sợ, hắn lại xoay mình khắp bốn bề quan sát lại.

Lúc nhìn về chỗ cũ đã thấy hiện ra từ bao giờ, ngay trước mặt mình một chàng mặt vàng khè, hai mắt loang loáng như điện chớp, đang hau háu nhìn thẳng vào mặt mình, chắp hai tay sau lưng, tư thái vô cùng uy nghi nhưng nhàn hạ lắm.

Vừa chợt thấy kẻ ấy hiện ra, lão Đại vừa hỏi ngay :

- Bạn có phải Kim phẩm hộ pháp của Thiên Diện giáo không?

Chàng mặt vàng hỏi lại :

- Ngươi là môn hạ của ai?

Lão Đại miễn cưỡng đáp :

- Tại hạ là môn hạ Hải Nam Xà Cư Sĩ, Thái Xích Luyện cùng sư đệ là Lý Ô Sao.

Chàng mặt vàng chỉ cười mỉm một tiếng, bỗng loáng lên một cái, chợt biến đâu mất dạng.

Vừa biến mất lại thấy vèo một cái, cả hai bóng người như mũi tên bắn vút xuống mái nhà khách.

Vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện lại, Lý Ô Sao bỗng thét lên một tiếng “ối chao” vì trên đùi bị tê buốt toàn thân cứng đờ rồi ngã lăng đùng ra đất nằm không cục cựa.

Thái Xích Luyện thất kinh vội vàng cúi xuóng hỏi :

- Lão Nhị, làm sao vậy?

Lý Ô Sao, lại lồm cồm ngồi dậy được ngay, không trả lời, nhún mình nhảy lên mái nhà rồi nói vội lại :

- Không sao cả. Tự nhiên bị ngã quỵ! Có lẽ vì vô ý bị chuột rút chăng, cũng may đã bình thường rồi.

Y vừa nói xong thình lình nghe “suỵt” một cái, rồi ngay phía sau lưng có tiếng cười khúc khích của người con gái.

Thật là một điều quái gỡ, khiến Lý Ô Sao sợ hãi toát mồ hôi ướt đầm mình, nghiến răng quay tít thanh Sà Hình kiếm, theo thế “Đảo Quyền Châu Liêm” lộn đi mấy vòng, chém ngang về phía ấy.

Nhưng thanh kiếm xé gió nghe vèo một tiếng dài, không trúng đâu cả. Chém hụt, y vội vàng định thần nhìn lại, trước mặt không còn thấy bóng dáng một người nào hết.

Xung quanh cũng yên lặng như tờ, không thấy điều gì khác lạ.

Lý Ô Sao cũng nhu Thái Xích Luyện, cả hai đều hoảng sợ nhìn nhau, mặt tái mét, lắm lét đảo nhan tìm khắp nơi.

Chặp sau, Lý Ô Sao run run nói khẽ :

- Lão Đại, hình như có... có ma!

Thái Xích Luyện lắc đầu nói :

- Nói bậy, làm gì lại có ma!...

Lão vừa nói xong tiếng ma, sau lưng lại có tiếng cười khúc khích!

Cả hai vội vàng quay lại thìtiếng cười của người con gái vẫn còn văng vẳng nhưng không thấy bóng người!

Cả hai sợ quá, tay nắm chặt đốc kiếm “Toái Độc Xà Hình” chỉ chờ hể thoáng thấy dạng là đâm ngay.

Nhưng không ai có thể đâm được, vì tìm mãi vẫn không thấy người nào.

Nếu không phải là ma thì sao có thể ẩn hiện một cách lẹ làng kỳ diệu như thế được?

Ma! Có lẽ ma thật! Chỉ ý tưởng ấy cũng khiến hai người đảo lộn tâm tư, đầu hoa mắt váng, rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh ướt dầm lưng.

Trong khi đang băn khoăn hoảng hốt với sự ám ảnh của bóng ma, thình lình từ trên nóc nhà đáp xuống một bóng đen nhẹ nhàng như chiếc lá rơi.

Nhìn kỹ thì đó là một cụ già, thân hình vừa lùn vừa mập mình mặc chiếc bào đen, hai mắt long lên sáng quắt, như hai ngọn đèn.

Lão già vừa đứng vững trên đất đã quát lớn :

- Nghiệt súc, chúng bây đến đây để làm gì? Tại sao có vẻ dớn dác như vậy?

Thái Xích Luyện và Lý Ô Sao giật mình cúi đầu nói :

- Sư phụ, hình như có ma!

Ông già áo đen cất tiếng cười vang rồi nạt lớn :

- Đồ khốn nạn, chỉ nói xàm. Tư cách của chúng bây đã làm mất mặt lão phu, hãy câm ngay!

Nói đến đây, lão ngừng lại, đảo mắt nhìn quanh một hồi rồi tằng hắng nói :

- Lão phu Xà Cư Sĩ Khuất Thất đã đến đây. Liệt đồ có làm điều gì không phải, lão phu xin nhận trọng trách. Vị cao nhân nào đó, xin vui lòng ra mặt để đàm đạo mấy câu.

Lão vừa nói xong, bỗng có một chuỗi cười vang lên nghe lảnh lót, từ phía nóc nhà khách. Tiếp theo có hai bóng người là là bay xuống, nhẹ như hai bóng vong linh.

Hai người vừa đứng yên, và Xà Cư Sĩ Khuất Thất thấy hai thiếu niên mặt ngọc môi son, hình dung thanh nhã vô cùng.

Xưa nay Xà Cư Sĩ Khuất Thất đã vang danh khét tiếng khắp giang hồ, lừng danh trên bốn bể, kinh nghiệm đã nhiều! Cứ như lão dự đoán thì kẻ nào đã trổ tài chọc ghẹo đồ đệ mình nãy giờ phải là hai nhân vật tên tuổi, thế nào cũng quen mặt vì hầu hết cao thủ võ lâm đương thời, ai ai lão cũng biết.

Không ngờ lúc nhìn tận mặt thì chỉ là hai cậu thiếu niên non choẹt chưa ráo máu đầu, tuổi tác còn kém thua đồ đệ mình nữa.

Tự nhiên lão cảm thấy cảm khoái, cười khà nói lớn :

- Hiếm lắm, hiếm lắm! Hai vị môn hạ của ai mà lão phu chưa hân hạnh được quen biết. Đã gần hai chục năm nay, lão phu không đi lại trên giang hồ, thành thử không có dịp được gặp gỡ lần nào!

Thấy hai người có vẻ quá non nớt, lão đã có ý khinh thường. Sau khi nói xong chỉ đứng yên, đưa tay xoa bộ râu cằm mọc tua tủa, đôi mắt điện loang loáng như muốn soi vào lòng của hai thiếu niên lạ mặt.

Chàng thiếu niên áo xanh thủng thỉnh đáp :

- Anh em tại hạ đều là hạng bét trong giang hồ, dầu có xưng rõ tên họ cũng chưa chắc lão trượng đã nhận biết được. Duy có một điều mà bọn tại hạ suy nghĩ hoài chưa hiểu nối là tôn giá đã hai chục năm nay không xuất hiện giang hồ, hà cớ hôm nay lại xông vào Phi Phượng phiêu cục! Chẳng hay vì mục đích gì?

Xà Cư Sĩ Khuất Thất, trước đây mấy chục năm đã liệt vào võ lâm Thập tam tà, ai ai cũng nể sợ. Thế mà hôm nay bị hai thiếu niên tuổi bằng con, cháu, dùng lời lẽ hạch xách ngay trước mặt bọn đồ nhi thì làm sao chịu đựng nổi.

Tuy nhiên vốn là người thâm trầm, xảo quyệt không để lộ vẻ bất mãn ra mặt âm thầm suy nghĩ :

- “Hai tên đồ đệ của mình, võ công tuy chưa thuộc hạng tuyệt đỉnh, nhưng cũng không phải tệ. Thế mà đối phương đã khiến cho chúng hoảng hốt đến nỗi lầm tưởng là ma quỷ, tất nhiên tài nghệ của chúng phải thật cao cường. Ta không nên khinh thường”.

Vì chưa hiểu tên họ, lai lịch của hai thiếu niên lạ mặt, lão giữ vẻ bình thản tủm tỉm cười rồi gật đầu nói :

- Phải, có lý lắm! Lão phu suốt hai chục năm nay chưa hề bước chân ra giang hồ, đêm nay xông vào Phi Phượng phiêu cục không phải là vô cớ. Tuy nhiên, lão phu cần hỏi trước, muốn nhị vị nói rõ lai lịch môn phái. Tôn sư là ai? Chừng ấy lão phu sẽ nói rõ lý do của mình.

Chàng thanh niên áo xanh lặng thinh không nói, thì chàng áo tía đứng cạnh đã cất giọng thanh tao nói :

- Vi ca ca, người ta muốn biết thì cứ nói toẹt ra đi, sợ gì ai e dè không nói!

Nói xong quay sang Xà Cư Sĩ nói :

- Anh ta tên Vi Hành Thiên, Tu La thư sinh là hiệu, vốn môn đệ chân truyền của Tu Linh Quân lão tiền bối... Còn tại hạ đây tên là Nam Cung Uyển, gia phụ gọi là Cầm Linh Thần Quân Nam Cung Hột.

Xem tiếp hồi 36 Nam Thiên Nhất Điêu đánh đuổi Xà Cư Sĩ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play