Nam Cung Uyển nghe nói ngạc nhiên quá “ủa” một tiếng. ngay khi đó người kia đã dừng chân đứng ngoài đầu tường rồi lên tiếng nói :
- Ông bạn họ Đường, lối ngăn đường bít nẻo như thế này đâu phải là nghi lễ tiếp khách, ta đã đến đây rồi, sao không ra nghênh tiếp còn chờ đến chừng nào nữa?
Đường Viêm Thường nghe tiếng nói không tỏ ý gì hoảng sợ. Ông đang cầm thanh kiếm vàng trên tay bỗng từ từ đặt xuống ghế trà, cũng đứng dây, cười ha hả rồi lớn tiếng nói :
- Quý bằng hữu, chắc hẳn đã vâng lệnh Vệ đại hiệp đến tệ trang. Đường mỗ này vừa tiếp nhận Kim Kiếm lệnh từ ban chiều đã có lòng trông đợi lâu lắm rồi. Vô Độc sơn trang đặc biệt không có lối vào xin mời bằng hữu cứ vượt tường mà qua, Đường mỗ xin sẵn sàng hầu tiếp.
Câu nói ấy làm Vệ Thiên Tường vô cùng kinh ngạc và suy nghĩ :
- “Kiếm lệnh này mới tiếp được khi chiều nay sao? Mà người này lại phụng mệnh Vệ đại hiệp tới đây sao? Đâu có chuyện lạ lùng như thế nhỉ”.
Chàng đang băn khoăn suy nghĩ người trên đầu tường cũng chưa kịp trả lời bỗng nhiên có một tràng cười lớn rồi đột nhiên có tiếng người nói lớn :
- Đường lão ca đã nói thế, chúng ta đâu có thể chối từ! Cung kính không bằng vâng lệnh.
Tiếp theo đó nghe vù vù, có ba bóng người từ trong khu rừng cây dưới chân núi đất vụt bay lên như ba mũi tên, cao hơn bức tường tới hai trượng, đến trước đại sảnh đáp xuống.
Cứ như nghệ thuật khinh công của ba người này thật là thế gian hiếm có.
Vệ Thiên Tường nhìn thấy trước đại sảnh đứng xắp hàng ba ông già. Người đứng giữa mặc áo mầu nâu, người bên trái đội mũ dạ mình mặc áo đen, và người bên phải mặc áo màu xanh.
Cả ba đều quay lưng ra ngoài nên không thể nhìn được rõ mặt, nhưng vừa trông qua đã nhận thấy đúng là ba ông già đã gặp trên Vọng giang lầu.
Lúc bấy giờ, người đến trước đứng trên đầu tường đã phóng mình nấp đi nơi khác chứ không nhả vào nữa.
Đường Viêm Thường định thần nhìn kỹ, thấy các người này xuất hiện quá đột ngột, trong lòng đã thấy lo ngại. Khi nhìn kỹ lị một lần nữa, lâu càng lộ vẻ hoảng hốt hơn.
Theo sự hiểu biết của y thì bao nhiêu những nhân vật có bản lĩnh khá trên giang hồ đều quen mặt cả. Ngờ đâu ba ông già vừa đến đứng ngay trước mặt không nhìn biết được một người nào hết.
Sau mấy phút hoảng hốt, ông đã cố trấn tĩnh, tiến lên mấy bước, chấp tay mỉm cười nói :
- Lâu nay Đường mỗ này đã ngưỡng mộ uy danh của Vệ đại hiệp, không ngờ lần này ngài lại xuất sơn, thật là điều đáng mừng. May mắn hơn nữa là được hân hạnh tiếp nhận Kim Kiếm lệnh, đồng thời được cả ba vị chiếu cố cùng đến viếng tệ Sơn trang. Đường mỗ này vừa kính nể, vừa hạnh diện được tiếp rước. Xin ba vị thathứ tội ngu muội của Đường mỗ, cho biết phải xưng cùng ba vị lão ca thế nào cho đúng, và Vệ đại hiệp có điều gì chỉ dạy hay không?
Vệ Thiên Tường thấy ông ta hỏi như vậy trong bụng hết sức hồ nghi, nóng lòng muốn được nghe tiếp nữa.
Sau khi Đường Viêm Thường hỏi, cả ba ông già liếc mắt nhìn nhau rồi đứng lặng yên không nhúc nhích.
Bỗng thấy ông già ảo não đứng giữa cất tiếng hỏi :
- Đường lão ca tiếp nhận Kim Kiếm lệnh từ lúc nào thế?
Đường Viêm Thường tái mặt nhưng vẫn gượng giữ vẻ điềm nhiên đáp :
- Kim Kiếm lệnh này phát hiện ngay trên sảnh đường vào lú cuối giờ ngọ đầu giờ mùi, hồi xế chiều; chỉ vì đường mỗ chưa gặp được sư giả nên chưa rõ ý chí của Vệ đại hiệp ra sao. Xin mời ba vị cùng vào sảnh đường dùng trà.
. Nói xong bái dài một cái tỏ ý kính khách.
Ba ông già đều mặt tía, luôn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, cùng nhau bước vào dại sảnh.
Đến nơi phân ngồi chủ khác cùng ngồi. Từ phái sau bình phong một tên tiểu đồng bưng lên ba chung trà thơm, lễ phép đặt ngay trên ghế.
Ông già áo nâu đưa tay cầm thanh kiếm vàng do Đường Viêm Thường vừa đặt trên ghế, chẳng cần ngắm nghía, trao ngay cho ông già đội mũ da, áo đen, miệng lẩm bẩm.
- Ở đây lại một cây nữa!
Lão già áo đen tiếp lấy thanh kiếm cất vào người, mỉm cười nói :
- So với chúng sinh, bọn họ còn phải chậm hơn một bước.
Vừa nghe giọng nói của lão, Nam Cung Uyển đã nói ngay :
- Vi ca ca, lão là Tri Giác thiền sư của Thiếu Lâm tự.
Vệ Thiên Tường gật đầu. Chàng vận dụng hết khả năng các nhãn quan nhìn theo bốn người đứng trên sảnh đường không chớp mắt.
Độc Tẩu Đường Viêm Thường tuy là thuộc hạng ma đầu nhiều kinh nghiệm và xảo quyệt, nhưng đối diện với ba tay khách lạ mặt, tài năng bản lãnh ra sao chưa õ, nhất thời không tránh khỏi lo ngại e dè.
Mắt lão nhìn trừng trừng không chớp vào ông già mặc áo đen cầm trường kiếm, cố giữ nụ cười trên môi, hỏi :
- Ba vị lão ca hôm nay đến viếng Tệ sơn trang, chẳng hay có điều gì muốn chỉ dạy, xin cứ nói.
Ông già áo nâu cười ha hả nói :
- Đường lão gia đừng trách, tại hạ mới dám nói sự thật! Cây Kim Kiếm lệnh này, chỉ là thứ giả.
Đường Viêm Thường nghe qua tái mặt nhưng cười khà khà nói :
- Nếu như vậy thì ba vị đến đây có ý gì?...
Ông già áo nêu cười lớn lên một tràng dai ròi chắp tay nói :
- Có kẻ nào mang Kim Kiếm lệnh giả cho Đường lão ca. Hôm nay, ba lão hũtôi này vâng mệnh Giáo chủ đến Vô Độc sơn trang với mục đích mời Đường lão ca tạm bỏ chút thời giờ vàng ngọc tới viếng Tệ Tổng đàn một chuyến.
Độc Tẩu Đường Viêm Thường tái mặt nhưng cũng cười khà khà đap :
- À, ra thế thì ba vị đây là cao nhân của Thiên Diện giáo gần đây vừa tái xuất giang hồ. Mong tha lỗi về sự sơ suất của Đường mỗ.
Ông già áo đen nói :
- Nhãn lực của Đường trang chủ quả nhiên cao diệu lắm. Tệ Giáo chủ xưa nay vẫn có lòng hâm mộ đại danh, vậy xin Đường lão gia hãy vui lòng đi cùng bọn lão hủ một chuyến.
Đường Viêm Thường đưa mắt liếc loang loáng qua trên ba nét mặt đối diện, lộ vẻ áy náy không yên. Một chặp sau lãu cười ha hả nói :
- Đường mỗ tôi thuộc hạng mạt trong võ lâm, đội ơn Giáo chủ đã có lòng chiếu cố. Nếu ba vị không có lòng cố chấp xin đệ lộ bộ mặt thật để cùng nhau tương kiến thì hay biết mấy.
Ông già áo nâu lạnh lùng nói :
- Đường lão ca hà tất phải đa nghi như vậy. Đã gặp nhau rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ biết mặt nhau, việc gì phải sống như vây.
Ông già áo đen nói :
- Đường lão ca không muốn uống rượu kính, chắc chẳng muốn uống rượu phạt phải không!
Đường Viêm Thường thấy bọn này đã lộ vẻ trở mặt, biến sắc nói :
- Ba vị vẫn thiếu lòng thành thực trước sau vẫn không muốn để lộ mặt thực ra tương kến, tại sao còn buộc Đường mỗ là đa tâm? Đường mỗ tôi tự xét đối với quý Giáo xưa nay không hề có làm điều gì nên oán hận hơn nữa Đường mỗ này là chủ nhân Vô Độc sơn trang đã đoạn giao tình nghĩa giang hồ từ lâu lắm rồi. Xinq uý vị cho biết, rượu kính là thế nào, mà rượu phạt là thế nào. Đường mỗ tôi xin sẵn sàng lãnh giáo cao kiến của liệt vị.
Ông già áo xanh từ khi bước vào đại sảnh chưa hề nói một câu nào, khi đó liền trầm giọng nói :
- Này Đường Viêm Thường nhà ngươi có nhận lời đi hay không cứ nói thẳng ra cho rồi!
Độc Tẩu Đường Viêm Thường cười khà khà đưa tay vuốt râu nói :
- Ba vị khỏi cần trở mặt làm dữ Vô Độc sơn trang này vô thì dễ dàng, nhưng ba vị dừng tưởng cứ đơn giản mãi như thế đâu nhé.
Ông già áo xanh lạnh lùng nói :
- Vậy xin Đường trang chủ hãy chứng minh cái ghê gớm lợi hại của Vô Độc sơn trang này xem sao.
Đường Viêm Thường cười ngất nói :
- Vô Độc sơn trang có rừng độc bao quanh. Ba vị đã vượt qua khu vực rừng độc ấy trước khi đặt chân đến chốn này Nếu muốn chứng minh xin cứ thử vận công xem sao.
Ông già áo xanh mỉm cười nói :
- Việc ấy thì khỏi cần Đường chủ phải nhọc công lo lệu. Sá gì loại độc “Trăm bước đứt ruôt” lão hủ này đã mạn phép quét sạch dùm cho rồi!
Đường Viêm Thường nghe nói tái mặt, xô ghê đứng dậy hỏi lớn :
- Té ra các hạ là Phiên Phúc Độc Thủ La Uyển phải không?
Nhưng thân hình ông vừa mới cử động đã thấy đầu óc quay cuồng mắt hoa đom đóm, mạch môn nơi cổ tay đã bị lão già áo nâu dùng hai ngón tay kẹp chặt rồi.
Lão già áo nâu một tay kềm chế Mạch môn Đường Viêm Thường, một tay vuốt râu cười khà khà nói :
- Đường lão ca đã nhận ra được La mỗ, tại sao không nhận ra được Trí Giác thiền sư của Thiếu Lâm tự và khu khu Kỳ huynh? Xin xác nhận lại là Giáo chủ bản môn chỉ muốn mời Đường lão ca về tệ giáo Tổng đàn một chuyến chứ thực ra không có một ác ý gì hết.
“Veo” một cái tiếp theo lời nói của hắn.
Từ mái nhà đắng phía trước đột nhiên cs hai luồng chưởng phong hết sức dữ dội đã xé gió xoáy tới. đánh áp vào cả bốn người trên đại sảnh.
Lão già áo nâu, tay trái kẹp cổ tay phải của Đường Viêm Thường, hét lên một tiếng vang trời., đưa hữu chưởng ra đón lấy. Còn hai người kia cũng nhất loạt tung chưởng ra tiếp chiến.
Ba người đều là những cao thủ thuộc loại thượng đẳng võ lâm. Một lúc liên hợp ba chưởng đánh ra, uy lực nào phải tầm thươngd. Khi ba cánh tay cùng đánh ngược lên thì luồng chưởng phong đang áp xuống đột nhiên tan biến đâu mất, chẳng còn tăm dạng gì hết.
Ngay lúc ấy, chỉ nghe một tiếng “hự” nhè nhẹ kèm theo một tiếng nấc nhỏ. Đường Viêm Thường còn bị kẹt trong tay lão già áo nâu toàn thân mềm nhũn rồi ngã xquay ra đất nằm chổng ngược không động đậy
Phiên Phúc Độc Thủ La Uyên sợ hãi kêu lớn :
- Kỳ lão tổng, hắn làm sao mà như thế này?
Lão già áo nâu dậm chan nói :
- Chúng tôi nghe thiên hạ nói, kẻ này có thể là người mạo danh Vệ Duy Tuấn, đưa Kim Kiếm lệnh giả đến đây.
Trí Giác thiền sư cúi xuống nhìn vào mặt Đường Viêm Thường thấy ngay giữa mỏ ác của lão có hai dấu ngón tay, một lớn một nhỏ, tựa hồ như hai ngón tay in lửa làm cháy sém da thịt. Trí Giác thiền sư tái mặt, ngẩng đầu lên nói :
- Quả nhiên là “Phần Tâm chỉ” rồi. Trên võ lâm kẻ nào có được khả năng sử dụng được công phu này?
Lão già áo nâu lắc đầu nói :
- Nguy rồi, chúng ta nên sớm rời khỏi nơi đây thôi.
Loáng một cái, ba người đã bay vọt ra khỏi bờ tường bao xung quanh Vô Độc sơn trang. Nhưng vừa đặt chân xuống ven bờ rừng đã gặp thấy thây của hai người tùy tùng, một mặt vàng, một mặt đỏ đã bị ai giết nằm phơi xác từ khi nào rôi.
Nhìn kỹ, cả hai đều mang dấu tay cháy sém tại nơi khoảng giữa mỏ ác đúng như Đường Viêm Thường.
Thấy hai bộ hạ mình cũng tán mạng vì “Phần Tâm chỉ” lão gìa áo nâu vội cúi xuống gỡ lấy hai chiếc mặt nạ da người cất vào bọc. Ba cái bóng đen lại vút thẳng lên cao thoáng một cái đã biến mất vao trong bóng đêm dày mịt.
Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển cùng đứng nấp trên gò cao, theo dõi mọi sựtrên đại sảnh không sót chi tiết nào.
Nhưng đối với nhân vật bí mật đang dùng thủ pháp Phần Tâm chỉ hạ sát Đường Viêm Thường cũng thỉ thoáng nhìn thấy một bóng xám ẩn hiện lẹ làng như một bóng ma, di chuyển như điện xẹt. Vệ Thiên Tường có nhãn quang hết sức bén nhạy nhưng cố gắng lắm cũng không nìn rõ mặt người ấy nổi. tuy nhiên chàng nhận thấy cử chỉ và thân hình người này rất quen thuộc.
Nam Cung Uyển ngạc nhiên hỏi :
- Vi ca ca, anh có trông thấy rõ đó là người nào không?
- Tôi chưa bao giờ thấy nói Chủ thúc thúc sử dụng được “Phần Tâm chỉ”. Chỉ chắc chắn là khinh công của ông ý dã đến trình độ tuyệt diệu. Vì vây sự dự đoán của Vi ca ca chưa hẳn là dúng.
Vệ Thiên Tường gật đầu nói :
- Tôi chr nhìn qua, thấy có nhiều điểm quen thuộc mà dự đoán như thế thôi. Thật ra chưa dám chắc là ông ấy được.
Nam Cung Uyển quay đầu nhìn lại về phía Vô Độc sơn trang, thấy trên đại sảnh, dưới ánh đèn sáng rực như ban ngày thi thể Đường Viêm Thường vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất. nhưng không có một người nào chạy ra tiếp cứu, thật vô cùng quái lạ.
Nàng ngửng đầu lên nói rằng :
- Vi ca ca, mục tiêu của anh là tìm cho ra ngô câu bảo kiếm, nay Đường Viêm Thường đã chết nằm đó, sa chẳng chạy lại lục soát xem hắn có mang theo mình chăng. Nếu chậm trễ là có kẻ khác lấy mât. Chúng ta mau hành động ngay lên mới được.
Vệ Thiên Tường vùng đứng phắt dậy nói :
- Uyển muội nói đúng, chúng ta hành động mau lên mới kịp.
Chàng vừa nói dưt lời bỗng nghe vo vo, một luồng chỉ phong xé gió rít lên và điểm ngay vào “Nhập huyệt động” ở phía sau lưng.
Vệ Thiên Tường đa luyện thành “Nghịch Thiên huyền công” cho nên thủ pháp điểm huyệt đối với chàng hoàn toàn vô dụng.
Người kia điểm vào yếu huyệt của Vệ Thiên Tường cảm thấy ngón tay trượt qua một bên thì sợ hãi, vội vàng thu rút chỉ về phía sau rồi đứng yên nơi đó.
Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển đồng thời quay lại nhìn theo, thấy trong bóng tối, một ngườithân hình cao lớn đạng đứng sừng sững. Đầu người ấy bao bọc vải đen kín mít chỉ chừa hai luồng nhãn quang sáng quắc đang nhìn vào hai người loang loáng, tỏ vẻ kinh sợ.
Vệ Thiên Tường chỉ hừ một tiếng rồi điềm nhiên hỏi :
- Thì ra lại là đồ yêu nghiêt, tay sai của Thiên Diện giáo nữa.
Người ấy lộ vẻ sửng sốt nói :
- Cứ như khẩu khí của các hạ thì hai vị hình như không phải là người của Thiên Diện giáo. Vậy xin hỏi nhị vị là ai? Đêm nay Vô Độc sơn trang được hân hạnh đón tiếp rất nhiều cao nhân đến viếng.
Nam Cung Uyển vỏi hỏi lại :
- Nh vậy, các hạ là người của Vô Độc sơn trang chăng?
Người kia không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi nói :
- Nhị vị vâng lệnh ai đến đây đêm nay? Trước mặt lão phu sao chưa nói sự thật cho rồi?
Nam Cung Uyển rút soạt thnh trường kiếm cầm tay, quăc mắt nói :
- Chính các hạ cần phải nói sự thật trước mới đúng. Các hạ là ai?
Người kia chớp mắt tóe ra một luồng ánh sáng rợn người, nét mặt lộ vẻ thâm độc, tiến sát vào hai người vừa cười vừa nói :
- Ke nào trông thấy lão phu thì không còn mong được sống sót mà trở về. Các người khỏi cần dạn hỏi lôi thôi, lão phu muốn các người khai rõ tên người chủ chốt trong việc này, may ra châm chước có thể mở cho mọt mặt lưới mà thoát thân.
Vệ Thiên Tường oang oang quát lớn :
- Vệ mỗ này xuất thân trên giang hồ đã từng chạm trán với không biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng võ lâm. Tôn giá hành động lén lút như ma quỷ lại còn ngông cuồng tự cao tư phụ, cho mình tài giỏi hơn người, nhưng cũng là người mới gặp lần đầu mà thôi.
Người kia toàn thân run lên vì quá giận dữ. hai luồng nhãn quang của y tỏa ra sáng rực như hai luồng điện, nhín thẳng vào Vệ Thiên Tườngvà gầm lớn :
- Thé nào, mày xưng là họ Vệ ư? Mày có phải là cháu của Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp không? Hà hà, hay lắm, hay lắm! Nếu như vâky quả nhiên mày là người đã mang Kim Kiếm lệnh về Vô Độc sơn trang này chiều qua rồi! Lão phu đang mong chờ, không ngờ may mắn lại được gặp giờ phút này nới đây.
Vệ Thiên Tường ngỡ ngàng, không hiểu khẩu khí của người bịt mặt đang đứng trước mặt là bạn hay là thù, liền đáp lời :
- Chính thị tại hạ là Vệ Thiên Tường. Còn kẻ mà tôn giá bảo đem Kim Kiếm lệnh đến đây không phải là tại hạ. Hơn nữa, các người của Thiên Diện giáo vừa nói đúng, thanh Kim Kiếm lệnh này là thứ giả.
Người kia chớp mắt mấy cái rồi hỏi :
- Nếu vậy Vệ thiếu hiệp lặn lội từ phương xa về đây với mục đích gì?
Vệ Thiên Tường nói :
- Trước khi nói rõ mục địch và lý do cuộc viếng thăm này, yêu cầu tôn giá là ai xin cho biết. Hà, hà...
Người bịt mặt nổ lên một chuỗi cười dài nghe như tiếng cú gọi giữa đêm khua rồi đột nhiên đưa tay gỡ tấm vải đen che mặt xuống.
Vệ Thiên Tường vừa nhìn thấy đã giật bắn người lên.
Đó là một lão già mày rậm, mắt sâu, đôi má nhô cao, mũi diều hâu, dưới cằm có một râu bạc hoa râm. Quả nhiên là con người vừa rồi trên sảnh đã dung “Phần Tâm chỉ” hạ sát Đường Viêm Thường.
Nam Cung Uyển thấy rờn rợn cả tóc gáy, lùi ra sau một bước. Nàng vội nhìn vè phía Vô Độc sơn trang, đột nhiên thấy bao nhiêu đèn đều tắt phụt hết. Tất cả sơn trại đã chìm đắm trong bóng tối hoàn toàn.
Nàng lắp bắp nói :
- Vi ca ca... Người này... người này chính là Độc Tẩu Đường Viêm Thường.
Thật ra dù nàng không nói thì Vệ Thiên Tường cũng đã nhận thấy đúng như vây rồi.
Độc Tẩu Đường Viêm Thường cười ha hả nói :
- Phải, lão phu chính là Độc Tẩu Đường Viêm Thường. Vệ thiếu hiệp chỉ nói rõ cái mục địch lại đây mà thôi.
Vệ Thiên Tường vừa trông thấy đã vô cùng ngạc nhiên vì chàng chợt nghĩ đến Đường Viêm Thường vửa rồi đã bị người đánh chết. Chỉ hiềm vì đứng cách quá xa nên không nhìn được ra mà thôi.
Đối với ba người Tử phẩm hộ pháp của Thiên Diện giáo, kẻ nào cũng có trình độ võ công rất cao, dễ gì lừa dối cho được.
Cứ như vậy thì Đường Viêm Thường vừa rồi rõ ràng là do một kẻ khác nguỵ trang. Chính bản thân Đường Viêm Thường thật lại nâp trên gò cao để quan sát thế địch.
Vệ Thiên Tường nghĩ bụng :
- “Người này tâm địa hiểm độc, hành động xảo trá không biết đâu mà lường trước mình càn phải lưu tâm đề phòng cho lắm mới được”.
Nhờ chiếc mặt nạ che mặt, chàng không để biểu lộ nổi cảm xúc trên nét mặt, chỉ tắp tay nói :
- Thì ra là Đường lão trượng, lão cao nhân không để lộ hình tướng. Tại hạ đây vì vô tình không biết nên đã có nhiều cử chỉ và lời lẽ thất kính.
Trên mặt Đường Viêm Thường bỗng thoáng qua một tia sát khí. Lão cười khà khà nói :
- Vô Độc sơn trang không phạm đến một ai, mà cũng không để ai được phạm đến mình. Đối với những người đã am mưu đánh úp đêm nay, lão phu quyết không để cho chúng trốn thoát được phen này.
Lão ngưng lại một chập rồi đổi giọng ôn hòa hơn. Tươi cười nói thêm :
- Riêng đối với Vệ thiếu hiệp, đã vâng lệnh đến đây. lẽ dĩ nhiên lão phu xin hết sức hoan nghênh.
Vệ Thiên Tường lắc đầu nói :
- Tại hạ vì hâm mộ uy danh lão trượng tìm về đây có môt việc cần phỏng vấn, chứ không phải vì phụng mệnh gia thúc.
Đường Viêm Thường nghe Vệ Thiên Tường nói không phụng mệnh gia thúc, trong lòng thấy nhẹ bỗng hẳn đi. Nét mặt lão trở nên hòa dịu, cười khì khì nói :
- Vệ thiếu hiệp tuy mới xuất thân giang hồ mà thanh danh đã vang lừng khắp thiên hạ. Nay hiệp gia có lòng chiếu cố, lão phu xin hết sức hoan nghênh.
Vệ Thiên Tườngnói :
- Lão trượng có lời quá khen khíến tại hạ võ công hổ thẹn, đâu dám nhận lãnh cái vinh dự ấy. Hôm nay tại hạ mạo muội đến đây bái yết, chỉ vì có một chuyện muốn xin thỉnh giáo lão trượng.
Đường Viêm Thường nghe nói ái ngại chưa biết đích xác là vấn đề gì. Lão đưa tay chảy hàm râu dưới cằm cười cười nói :
- Được lắm, tốt lắm. Vệ thiếu hiệp muốn điều gì, nếu lão phu đã biết thì không bao giờ đi giấu diếm đâu.
Vệ Thiên Tường ngập ngừng một chút rồi nói luôn.
- Tại hạ nghe thiên hạ đồn đại rằng Lão trượng có một thanh bảo kiếm Ngô câu. Kiếm này này nguyên là vật chi bảo từ ngày xưa lưu lại. nếu quả thật, xin lão trượng vui lòng cho tại hạ được xem để mở rộng kiến văn đôi chút.
Đường Viêm Thường nghe nói tái mặt. Nhưng ông ta vốn con người đa trả và nhiều kinh nghiệm giang hồ, cho nên chỉ thoáng một cái là giữ được sắc diện bình thường ngay và từ tốn nói :
- Các bạn giang hồ nhiều khi cao hứng vui miệng nói chơi quá lời đấy thôi. Chẳng hiểu Vệ thiếu hiệp nghe ai nói ra mà đến nỗi tin thanh sắt tầm thường của lão phu là một lợi khí chi bảo của người xưa?
Nói xong ông ta cười ha hả ra chiều đắc ý lắm.
Vệ Thiên Tường thấy Đường Viêm Thường trả lời một cách quá tự nhiên nên trong lòng đã hơi tin rồi.
Nam Cung Uyển không nhịn được, nói :
- Anh em tại hạ sở dĩ ngưỡng mộ uy danh của lão trượng và tiếng tăm của báu kiếm chẳng ngại đường xa ngàn dặm về đây. Chắc lão trượng quá nhún nhường nên mới dạy như vậy, chứ thật ra miệng giang hồ không mấy khi nói ngoa. Tại hạ dám chắc Ngô Câu kiếm kia không đến nỗi là một thứ vũ khí tầm thường, vậy lão trượng không có tiếc gì mà không đem ra cho xem thử.
Đường Viêm Thường suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói :
- Loại binh khí tùy thân của lão phu, các bạn giang hồ thường gọi là Ngô Câu kiếm, nhưng thật ra cũng chỉ là một loại đao kiếm tầm thường không có chi xuất sắc, chỉ được một cái là có phần bén hơn kiếm thường chút ít mà thôi.
Ngừng một lát, lão nói tiếp :
- Nếu hôm nay Vệ thiếu hiệp có lòng muốn thưởng thức lão phu cũng đâu có tiếc gì. Nhưng ngặt một nỗi là thời gian gần đây, lão phu cũng chỉ dùng đến binh khí nên chẳng mang sẵn theo người. Hai vị ở xa đến muốn xem Ngô Câu kiếm thì xin mời vào trong trang dùng trà để tiện lấy ra xem luôn thể.
Vệ Thiên Tường đã được Đỗ Bách Phong cho biết là Độc Tẩu Đường Viêm Thường dối với báu kiếm Độc Ngô câu quý trọng vô cùng, không bao giờ lại dám khinh thường đưa cho kẻ khác xem. Vì vậy nên câu nói không có mang sẵn theo mình của ông ta, có lẽ là sự thật đáng tin cậy.
Nhưng Nam Cung Uyển lại lanh mắt hơn. Nàng liếc thấy trên vai Đường Viêm Thường rõ ràng là có một cái chuôi kiếm nên buột miệng hỏi ngay :
- Đường lão trượng nói thế, nhưng cái gì đang đeo trên vai phía sau của ngài như vậy?
Đường Viêm Thường cười khà khà và trả lời một cách hết sức tự nhiên :
- Đó chỉ là một thanh kiếm tầm thường mà thôi, các hạ muốn xem phải không?
Nam Cung Uyển thấy khẩu khí của y có vẻ hằn học không tốt, trong lòng đang thắc mắc, đứng ngơ ngác chưa nói gì. Bỗng nhiên nghe soạt một tiếng, trước mặt bỗng lóe lên một đạo thanh quang sáng lòa tỏa hơi lạnh tỏa ra căm căm, quét ngang trước mặt hai người.
Trong lúc quá bất ngờ, Nam Cung Uyển chưa kịp kêu lên một tiếng vội vàng né người ra, dùng thủ pháp “Tử Phủ Tiềm Hình” vô cùng lanh lẹ thoát khỏi kiếm quang lợi hại.
Nhưng thanh kiếm vàng đang cầm trên tay đã bị kiếm quang của đối phương chặt phăng đi một đoạn không gây tiếng động nào.
Nhìn lại trên tay nàng chỉ còn nắm chặc chuôi kiếm và một nửa lưỡi mà thôi.
Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển vừa thoát khỏi kiếm quang đã thét lên một tiếng vung song chưởng tấn công liền.
Trong luc hoảng hốt, hai chưởng của hai người đã vận dụng ít ra cũng đến bảy phần công lực, kình khí ào ra ầm ầm như sấm sét. Không ngờ khi chạm đến phải kiếm phong thì cmả thấy kiếm khi lạnh như băng giá xuyên qua chưởng phong khiến cả hai hết sức kinh ngạc, vội phóng mình nhảy vọt ra sau một đoạn khá dài.
Đường Viêm Thường đinh ninh một khi Ngô Câu kiếm đã đánh ra, đối phương không tài nào tránh thoát được, không ngờ kiếm phong xẹt qua chỉ chặt đứt được một nửa thanh kiếm của Nam Cung Uyển, ngoài ra không gây được một tác dụng nào khác. Cả hai đối phương chỉ ngửa người vọt nhẹ ra sau thoát khỏi kiếm quang một cách dễ dạng.
Hơn nữa chưởng phong của hai thanh niên lại dũng mãnh phi thường, suýt nữa đánh bạt cây kiếm sút ra khỏi tay và thân hình của lão cũng bị dội ngược ra, nên đã giật mình nể sợ, nhất thời chưa dám đánh thêm một đòn tiếp nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT