- Mày có biết con người có duyên số may mắn lượm được cuốn sách nhỏ này của võ lâm, đối với lão là ai không?
Vệ Thiên Tường nực cười nghĩ bụng :
- “Ông già cắc cớ thật, kẻ lượm được sách là ai, đối với ông ta có liên hệ gì nếu ông không nói ra, ai mà biết nổi?”
Chàng lắc đầu đáp :
- Cháu không được biết. Lão trượng hãy nói mau lên.
Trong ý Vệ Thiên Tường muốn hỏi ông kể mau để còn thì giờ đi tìm kiếm sáu vị thúc thúc. Thế mà ông lão lại nghĩ ra bằng một lối khác. Ông cho rằng chàng ta thích chí nóng lòng muốn được nghe tiếp nên có vẻ hài lòng và hứng thú, cười ha hả, đưa tay chỉ lên sống mũi mình nói :
- Người được cuốn sách này là sư điệt của già đấy.
Vệ Thiên Tường cho rằng đến đó đã xong rồi nên vội đứng dậy chắp tay vái nói :
- Cháu đội ơn lão trượng chiếu cố hậu tứ thật rất cảm kích...
Ông lão xua tay rối rít nói :
- Già này chẳng ưa lễ nghi phiền phức, mày hãy ngồi xuống đây, còn nói nhiều chuyện hay lắm.
Vệ Thiên Tường đành phải nói thật :
- Thưa lão trượng, lần này lên Nhạn Đãng sơn, cháu vì có hẹn cùng sáu vị thúc thúc nên bây giờ cần phải đi tìm kiếm các vị ấy mới kịp.
Ông già bất bình, trợn cặp mắt nhỏ xíu, nói gằn :
- Cái gì? Thằng bé, mày lại muốn bỏ đi phải không?
Vệ Thiên Tường chắp tay nói :
- Cháu có chút việc rất cần, xin lão trượng thông cảm cho.
Ông lão lắc lư cái đầu nói :
- Thông cảm thế nào được. Già này không ngủ trưa, nay có tiền rồi, còn phải hâm cả thùng rượu lớn để tiếp chuyện vui cùng mày. Chừng nào chuyện cũ kể xong, muốn đi đâu tùy ý.
- Vả chăng mấy người thúc thúc của mày làm gì có những mẩu chuyện lông gà da tỏi để nói cho mày nghe. Này thằng bé, hay là chỉ muốn nghe các vị thúc thúc của mày kể lại chuyện cũ. Già này biết lắm chuyện hay, để kể lại cho mà nghe.
Vệ Thiên Tường ngấm ngầm kêu khổ :
- Trời ơi! Nếu lão cứ lải nhải mãi cho hết bao nhiêu mẩu chuyện xưa tích cũ, sẽ làm lỡ dở cả công việc của!
Chàng nói :
- Như vậy cháu xin nghe lão trượng kể hết mẩu chuyện sau rồi sẽ đi. Lúc kể xong, xin cho cháu xuống núi ngay nhé.
Ông già gật gù nói :
- Lẽ dĩ nhiên rồi! Hiện giờ cơn nghiện rượu của lão đang bắt đầu bộc phát rồi đây. Khi nói xong chuyện cũ, dù mày có nài nỉ, ta cũng không thèm nói nữa.
Vừa nói vừa nuốt nước miếng, hình như con nghiền đã đến, chỉ vì nể Vệ Thiên Tường quá nên phải ráng nhìn thèm kể lại.
Ông kể tiếp :
- Chà, nói tới sư điệt của già này thật là một việc rất đắc ý. Hắn ta hồi đó đang tuổi thanh niên, không những dũng lược hơn người, tài kiếm văn võ, học nhiều biết rộng, mà bản chất lại hào hiệp, diện mạo cũng khôi ngô, mặt vuông tai lớn, nghi biểu khác phàm, phong lưu nho nhã.
Vệ Thiên Tường phải nghe cả một pho tràng giang đại hải của ông khoe khoang người sư điệt của mình, trong lòng kêu khổ, nhưng miệng vẫn dạ dạ khen hay.
Nóng ruột quá, chàng vội hỏi :
- Thưa lão trượng rồi sau đó ra sao nữa?
Ông già đắc ý nhìn chàng nhoẻn miệng cười nói :
- Hà, hà, chỉ vì tiểu tử có phần giống như sư diệt của ta nên già này mới không quản phí thời giờ, chịu cơn nghiện rượu để kể lại chuyện cũ cho mà nghe.
Ông kể tiếp :
- Về sau tất cả các phái hắc bạch trong võ lâm, không kẻ nào mà chẳng biết tên sư điệt của lão.
Vệ Thiên Tường nghĩ thầm :
- “Chả lẽ sư điệt của ông là phụ thân của mình sao. Vì phải như vậy mới được võ lâm hiểu biết và tôn sùng chứ!”
- Này thằng bé, mày còn nhớ già vừa kể hai phái Nho, Thích tương truyền lại cho người sau là ai không?
Vệ Thiên Tường tuy nóng lòng nhưng không thể làm thinh được, nói :
- Có phải lão trượng nói vị lão hòa thượng ở núi Thiên Sơn và vịi lão ni cô ở núi Tuyết Sơn phải không?
Chàng ngại nếu nói Thiên Sơn thần tăng và Tuyết Sơn thần ni, ông già lại khinh bỉ. Muốn khỏi mất thì giờ bàn cãi, chàng phải dùng chữ lào hòa thượng và lão ni cô cho ông vừa ý.
Ngờ đâu ông lão lại xì một cái rồi nói :
- Theo chỗ già này nói, nếu gọi chúng là lão hòa thượng và lão ni cô thì cũng không được thỏa đáng cho lắm. Vì thằng bé, nên biết rằng, lúc lão này còn trẻ tuổi thì người đó chỉ là tiểu sa di và tiểu ni cô mà thôi! Bây giờ nên đi vào sự thật. Số là lão đầu trọc trên núi Thiên Sơn có thu hai tên đồ đệ. Đứa đầu không phải là kẻ tử tế nên khí nghe nói sư diệt của già này được cuốn “Thái Thanh tâm pháp” hắn đã ngấp nghé muốn chiếm đoạt ngay. Như thế là hắn ước hẹn cùng một nhóm thiếu tư cách trong võ lâm, ngấm ngầm thi hành mật kế để thừa cơ hạ thủ. Thời may già này hay được. Nghĩ rằng cuốn bí kíp ấy đã gây nên nhiều sự tránh chấp đỏ máu, khiến nhiều hiện tượng không hay đã xảy ra giữa các giáo phái, khiến già này phải áp dụng một biện pháp để cải thiện tình thế.
Lão nhìn Vệ Thiên Tường cười lớn, hỏi :
- Thằng bé, mày có đoán được lão gì sử dụng biện pháp như thế nào không?
Vệ Thiên Tường quá nóng ruột, vội đáp :
- Thưa lão trượng, ngài nói mau đi.
Ông lão lắc đầu nói :
- Ha ha, già này đã đi trước mấy tên tiểu tử ấy một bước. Trước đó hai hôm, lão già đã lấy trộm bí kíp ấy từ trong tay của sư điệt mình.
Vệ Thiên Tường nực cười nghĩ thầm :
- “Ôi, tưởng làm gì? Ông ta lấy trộm bí kíp trong tay sư điệt mà còn khoe khoang hình như đã ngon lành lắm đấy!”
- Từ đó sách này nằm trong tay lão đã mười tám năm dài. Ha, ha, thằng bé ngày nghe có vui tai không? Còn thật nhiều câu chuyện cũ nữa, nếu mày thích lão sẽ kể tiếp.
Vệ Thiên Tường ngước mặt nhìn lên thấy trời xẩm tối không còn lòng dạ nào muốn nghe nữa vội vàng khoát tay nói :
- Thưa lão trượng, bây giờ cháu có chút việc cần quá, phải đi ngay. Sau này khi nào xong xuôi, cháu sẽ tìm đến lão trượng để cùng uống rượu nói chuyện được nhiều hơn.
Câu uống rượu nói chuyện của chàng rất có hiệu lực, khiến ông lão hài lòng sáng rực đôi mắt cười ha hả nói :
- Thằng bé ngoan, mày nói chuyện suốt một buổi nay, bây giờ mới có câu đó nghe lọt vào tai mà thôi. Nghe mày nhắc già thèm muốn cháy cổ. Thôi việc cũ gác lại, sau này gặp lại sẽ hay.
Vệ Thiên Tường mừng quá gật đầu khen phải.
Ông đưa mắt nhìn quanh bốn mặt rồi nói :
- Thằng bé, núi Thiên Trụ này là một cây cột đá chống trời bốn bề vách đá dựng thẳng tắp không còn một con đường nào khác nữa, chúng mình lại phải theo lối cũ trở lại thôi. Nhưng có điều hiện nay cơn ghiền của lão đang lên mạnh quá, không thể nào chờ đợi được nữa. Vậy mày hãy nhường lão đi trước một bước. Cái dây song này lâu ngày cũ kỹ có nứt ra một ít nhưng cũng chưa tới này vậy. Để già này đi qua rồi sẽ hay.
Vệ Thiên Tường đối với ông ta chẳng còn cách gì khác nữa, đành gật đầu nói :
- Xin lão trượng đi trước, nhưng xin lanh chân lên một bước nhé.
Ông lão cười khà khà nói :
- Lẽ dĩ nhiên rồi. Nếu không đi được mau như mày mong muốn thì già sẽ có cách liệu khác.
Nói xong lách mình qua, đặt chân lên sợi dây sắt.
Trời đã sụp tối. Màn đêm bắt đầu bao phủ khắp nơi. Gió lộng ào ào từ bốn bề thổi lại.
Vệ Thiên Tường chú ý nhìn theo ông già thấy áo quần bay phần phật bước đi rập rình lững thững từng lúc, khi nghỉ đi khi ra đến quãng giữa, bỗng nhiên ông ta rùng mình ngồi xuống, hai tay bám chặt lấy dây song, miệng hô lớn :
- Thằng bé, không xong rồi sợi dây cũ quá, sắp đứt tới nơi rồi!
Vừa nói dứt lời bỗng nghe “bực” một tiếng rất lớn, chiếc dây sắt đã đứt ngay tại đoạn giữa rơi xuống vực thẳm.
Ông già bám chặt lấy đầu dây đu luôn như bay sang bên sườn núi bên kia. Con đường liên lạc duy nhất đã mất rồi.
Từ bên kia núi, tiếng ông già kỳ dị lại vang lên :
- Thằng bé đừng lo, già này vẫn còn sống nhăn chứ chưa chết đâu. Thôi, cứ yên tâm ở lại trên núi Thiên Trụ luyện thành môn “Lao thập tử” trong cuốn sách đó đi nhé!
Gió thổi ào ào, hai người cách nhau xa hàng trăm trượng thế mà lời nói ông già văng vẳng bên tai nghe rõ từng tiếng một như đứng sát một bên.
Vệ Thiên Tường dậm chân kêu khổ luôn mồm.
Khi ấy trời đã tối lắm, cảnh vật lờ mờ huyền ảo không còn nhìn thấy nữa. Vệ Thiên Tường nhủ thầm :
- “Lát nữa sương mù tan bớt, mặt trăng ló ra sẽ hay. Bây giờ mình bị cầm chân trên đỉnh núi đá cao chót vót này mới tính liệu làm sao đây?”
Chàng cảm thấy ông lão có lòng tử tế cùng mình, nhưng chàng đâu đoán được là cuộc gặp gỡ này có một tầm quan trọng vô cùng to lớn.
Ruột nóng như lửa đốt, chàng cứ dò theo đi vòng bờ núi, đưa mát nhìn khắp bốn mặt. Quả đúng như lời ông lão nói, núi Thiên Trụ quả nhiên là một cột đá chọc trời, bốn bề thẳng tắp như bốn bức tường trơn trợt không có một lối đi, chẳng có một mỏm đá nào để đặt chân hay bám lấy được.
Bây giờ biết tính sao đây?
Vệ Thiên Tường sửng sốt đứng tần ngần trên đỉnh núi cao chót vót.
Nửa vành trăng sáng dần dần nhô lên, tỏa ra một làn ánh sáng mơ màng yếu ớt.
- Đã đến giờ ước hẹn, sáu vị thúc thúc tìm chưa ra. Họ nóng lòng chờ mình không thấy đến, khổ tâm biết chừng nào?
Suy nghĩ một hồi, Vệ Thiên Tường bỗng quả quyết :
- Không đi không được. Bất cứ như thế nào cũng phải mạo hiểm một phen, chẳng lẽ cứ đứng hoài nơi đây mà chịu hay sao?
Nghĩ thế, chàng vén gọn quần áo, nai nịt lại hẳn hoi, khăn gói kiếm dài cầm cả trên tay, lẳng lặng vận dụng “Nghịch Thiên huyền công” và đề khí, bám sát vào tường đá, dùng thân pháp “Bích Hổ Du Tường” từ từ trụt xuống.
Lúc đầu cảm thấy rất khó khăn vất vả, nhưng trụt xuống hơn mười trường chàng tự lượng sức mình thấy công lực có thừa nên yên bụng cố sức leo nữa. Thân pháp mỗi lúc càng mau lẹ, không bao lâu đã đặt được chân trên mặt đất. Nhìn lại áo quần bám đầy rêu xanh bẩn thỉu.
Tuy nhiên không còn thì giờ để thay đổi y phục, lập tức chàng vội vàng thi triển khinh công thượng thặng tung mình bay vút đi rồi chạy luôn lên núi.
Núi Nhạn Đãng cao hơn mặt biển trên một ngàn thước. Trong khi lòng dạ quá nôn nóng, Vệ Thiên Tường hận nỗi không có cánh để bay cho mau tới nơi nên đem hết chân lực ra ứng dụng.
Dưới ánh trăng bàng bạc mơ màng, chỉ thấy một bóng người bay vụt tới lanh như mũi tên. Đứng xa nhìn lại khác nào một cánh hạc trắng xuyên qua đám mây. Chẳng đầy nửa giờ, chàng đã đến đỉnh núi.
Vệ Thiên Tường phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía. Đâu đâu cũng vắng lặng như tờ, bầu trời thu lung linh từng khóm sao lấp lánh. Chẳng một tiếng động nhỏ! Không một bóng người qua lại! Vệ Thiên Tường lẩm bẩm :
- Lạ quá, chả lẽ sáu vị thúc thúc chờ mình suốt nửa ngày nay không thấy đã bỏ đi nơi khác cả rồi sao? Đành rằng mình có đến chậm một bước, nhưng cũng không lâu gì. Xa cách nhau hàng bao năm,c hả lẽ các vị chưa gặp mà đã đi lập tức.
Thình lình có tiếng kêu chi chít của một con nhạn bay qua khiến chàng giật mình dừng chân nhìn lại xung quanh. Dưới ánh trăng lờ mờ, hình như có một điểm sáng lấp lánh nơi bụi cỏ trước mặt. Chàng cúi mình xuống nhặt thì ra nửa đồng tiền vàng.
Vệ Thiên Tường nhận ra ngay là của Vô Địch Kim Tiền Tạ Hải, đã bị chặt ra làm đôi. Tìm thêm một lát nữa thấy một số “Hồ Điệp kim tiền” rải rác khắp nơi, rõ ràng là Tạ thúc thúc đã thi triển thủ phápMãn Thiên Hoa với kẻ nào nơi đây rồi.
Chàng cứ lần lần tiến tới mấy bước nữa. Một mùi máu tanh tanh chợt xông vào mũi, chú ý nhìn kỹ thấy cách đó không xa, cạnh một lùm cây có một hình người nằm sõng sượt không cử động.
Vệ Thiên Tường thất kinh vội tung mình nhảy lại gần xác chết nhìn kỹ.
Dưới ánh trăng quả là Vô Địch Kim Tiền Tạ Hải đang mở bừng đôi mắt, chết trên mặt cỏ. Ngực bị người ta đâm thủng máu còn đang chảy rỉ rả, quả nhiên vừa mới chết chưa bao lâu.
Vệ Thiên Tường đau lòng quá, hai hàng lệ nóng tuôn ra rào rạt. Chàng đi thêm vài bước, thấy trên mặt đất ngổn ngang ba xác người Thiết Liên Hoàn Lư Phác, Thảo Thượng Phi Khoái Bằng và Định Thập Bát, mỗi người nằm ba thế khác nhau, rõ ràng một trận ác chiến vừa mới xảy ra nơi đây không bao lâu.
Tiến về một cánh rừng thưa phía tay trái, chàng thấy có một người nằm vắt ngang dưới gốc cây, hai tay buông xuôi, cứ nhìn hình dàng sau lưng, đã nhận ra là Quá Thiên Tinh Đồng Thứ.
Vệ Thiên Tường lòng như đao cắt, lẳng lặng tới gần, liếc qua thân hình Đồng thúc thúc thấy ông nghiến răng mím môi đôi mắt nhìn trừng trừng hình như đang căm hận kẻ thù trước khi bị hạ sát.
Vệ Thiên Tường vừa đau đớn, vừa uất hận đặt xác Đồng thúc thúc xuống mặt cỏ, hai quyền nắm lại như muốn bóp cổ kẻ thù vô hình, đôi mắt trợn trừng muốn rách khóc.
Mặc dầu bị thương, lòng chàng vẫn giữ được bình tĩnh và nghĩ thầm :
- “Cả năm vị thúc thúc đều bị sát hại cả rồi. Như vậy còn Cổ thúc thúc đâu rồi”.
Chàng vận dụng hết năng lực thị thính tìm kiếm khắp ven rừng, đi luôn vào các nơi xa nhưng vẫn không tìm thấy hình bóng Cổ thúc thúc đâu hết phải chạy trở lại.
Đỉnh núi này không lớn lắm, chàng lại lần bước đi lần đến một cái đầm, đằng xa thấy Cổ thúc thúc, một tay chống xuống đất, đang ngồi dựa vào một mô đá. Ống điếu trúc của ông thường hút hàng ngày cắm chéo một bên, ngay đó.
Vệ Thiên Tường mừng quá. Chàng đoán chắc Cổ thúc thúc bị trọng thương chưa chết nên vội phóng lại gần, miệng la lớn :
- Cổ thúc thúc, Tường nhi đã đến đây.
Thất Sát Kiếm Cổ Câu, hai mắt nhắm nghiền, ngồi không nhúc nhích. Kêu mãi không thấy trả lời, Vệ Thiên Tường vội quỳ xuống, lấy tay sờ vào người. Toàn thân Cổ thúc thúc lạnh ngắt như đồng.
Nước mắt Vệ Thiên Tường trào ra như suối, nhẹ nhàng đem cánh tay phải của Cổ thúc thúc đặt lại vị trí cũ. Nhưng khi nhìn lại chỗ tay phải của ông đang chống trên tảng đá, thấy có một dấu chữ thập mờ mờ.
Phải chăng Cổ thúc thúc đã vận dụng tất cả khí lực cuối cùng của đời mình để lưu lại dấu tích, chỉ điểm cho mình biết rõ kẻ thù là ai để sau này phục thù tiết hận. Nhưng ông không thể viết hết được như ý muốn.
Chữ thập này là một dấu hiệu, là môn phái hay là tên họ kẻ thù, bây giờ chưa thể nào biết rõ.
Vệ Thiên Tường hồi tưởng lại suốt mười hai năm qua, sáu vị thúc thúc đã đem mình nuôi nấng, chăm nom cho đến khi khôn lớn, dốc lòng truyền thụ kỹ thuật bình sinh, tình như ruột thịt. Ngày nay vừa mới xa nhau, thân thế mình chưa rõ, sáu vị thúc thúc đã đột nhiên bị kẻ thù hạ sát. Lòng đau đớn quá không biết nói gì hơn là ôm mặt khóc vùi.
Chàng khóc mãi, khóc cho vơi niềm tủi hận, khóc cho các vị thúc thúc, khóc cho thân thế của mình. Chàng khóc thét đến cơ hồ không còn nước mắt, mới vùng đứng dậy nói lớn một mình, và cũng như nói cùng sáu vị thúc thúc mến yêu :
- Ta sẽ báo thù, ta sẽ thay sáu vị thúc thúc, truy tầm cho ra thủ phạm để xé xác chúng ra làm trăm làm ngàn mảnh mới hả dạy này.
Vệ Thiên Tường nghiến răng trợn mắt, mặt đầy sát khí. Chàng cúi xuống nhặt chiếc điếu trúc, di vật cuối cùng của Cổ thúc thúc, giắt vào thắt lưng. Bỗng nhiên một ánh vàng lấp lánh chiếu trên một tảng đá cạnh xác Cổ thúc thúc, hình như có một vật gì đặt tại đó từ lúc nào.
Vệ Thiên Tường chạy lại cầm lên xem, thất kinh la lớn :
- Kiếm vàng, Kim Kiếm lệnh!
Không còn chối cãi gì nữa. Quả nhiên vật ấy một thanh kiếm nhỏ bằng vàng, trên chuôi kiếm khắc bốn chữ “Chính Nghĩa Chi Kiếm”
Toàn thân chàng run lên vì quá xúc cảm, vì nghĩ bụng :
- “Trời, sao lại có câu chuyện lạ lùng thế này? Tín vật nào đây? Chả lẽ kẻ giết chết sáu vị thúc thúc lại là phụ thân mình sao?”
Tay chàng run run, lanh lẹ rút chiếc hộp gỗ trong người mình ra, đem so sánh dưới ánh trăng. Hai lưỡi kiếm giống nhau như hệt, không sai li nào, cả đến viên bảo thạch nhỏ khảm nơi chuôi kiếm cũng giống như khuôn đúc.
Nhưng nhìn kỹ thấy có một điểm khác nhau: Thanh kiếm Chính Nghĩa của chàng đang giữ mũi tròn, còn thanh kiếm này lại mũi nhọn.
Vệ Thiên Tường sực nhớ tới lời Tu Linh Quân đã dặn :
- “Lục Đinh Giáp chính là cánh tay phải của phụ thân mình, như thế thì có lý nào phụ thân mình đang tâm giết hại họ? Phải, chắc chắn là có một kẻ thù nào bí mật! Kẻ thù đó có thể là người đã trao hai tấm mặt nạ da người cho mình và ước hẹn cùng sáu vị thúc thúc cùng lên núi Nhạn Đãng để hạ độc thủ. Hắn là ai, tại sao lại giết sáu vị thúc thúc! Còn thanh kiếm vàng nào đây?” Bao nhiêu câu hỏi cứ quay cuồng hoài trong trí óc chàng, tìm không ra lời giải đáp.
Chàng lại nghĩ thêm :
- “Kiếm Chính Nghĩa trước kia do các đại môn phái đúc ra để biếu tặng phụ thân, tượng trưng sự đồng tâm nhất trí để duy trì chính nghĩa trong võ lâm. Như thế thì Kim Kiếm lệnh chỉ một cây mới phải, làm sao lại đến hai cây? Nhất định trong hai thanh, phải có một thứ là giả, chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Kẻ gian ác này quả nhiên xảo quyệt! Hắn đã công nhiên giết sáu vị thúc thúc mà còn đổ tội cho người khác là phụ thân mình. Chữ thập, dấu hiệu cuối cùng do Cổ thúc thúc ghi lại trước giây phút lâm chung có ý nghĩa hệ trọng lắm, chỉ tiếc là không suy nghiệm ra được mà thôi”.
Bỗng nhiên Vệ Thiên Tường sực nhớ lại trước đây hai năm, Đồng thúc thúc đưa mình về gặp Cổ thúc thúc, trong những người đón đánh mình có một tên là Giả lão ngũ bị Cổ thúc thúc chém nơi vai phải, một tên khác là Quỷ Tiểu Tử Địch Lương bỏ mạng trong rừng. Nhưng hắn có một sư phó tên gọi là Lục Thập Ma, và người võ công cao nhất là Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa, sư phó của hắn là Đỗ Thanh Phong.
Vệ Thiên Tường cố moi ký ức nhớ từng người một và nghĩ bụng :
- “Người giết các vị thúc thúc là Giả lão ngũ? Không đúng! Lý Thành Hóa? Cũng không phải, vì họ đâu phải là đối thủ của Cổ thúc thúc. Như vậy là sư phó của Lý Thành Hóa tức Đỗ Thanh Phong chăng? Lý Thành Hóa và Đỗ Thanh Phong, nét bút bắt đầu của hai họ đều là chữ “Thập” cả. Ta phải an táng xong sáu vị thúc thúc rồi lên Thanh Phúc cung lại Lao Sơn”.
Chàng bỗng sực nhớ lại mấy hôm trước Nhân Yêu Hắc Phi Yên, hình như muốn gạn hỏi vì tấm da người bịt mặt lấy được nơi đâu. Như thế tất nhiên hai tấm mặt nạ ấy phải là nguyên nhân quan trọng nhất. Nếu tìm ra được người trao hai tấm mặt nạ thì nhất định biết được kẻ nào đã ước hẹn cùng sáu vị thúc thúc về gặp mặt tại Nhạn Đãng sơn.
Nghĩ đến đây, chàng cất cây kiếm vàng, ôm hết sáu xác chết vào trong rừng, rút thanh trường kiếm ra đào huyệt. Trong chốc lát đã đào xong một cái hố sâu khá lớn, đem cả sáu xác sắp đặt ngay thẳng vào hố ấy. Chàng thiết tha nhìn mặt sáu vị thúc thúc lại lần cuối cùng để rồi từ đây ngàn năm cách biệt.
Nghĩ đến đó chàng chạnh lòng, ngồi sụp xuống ôm sáu xác thân yêu khóc rống lên một hồi rồi ngất xỉu vì quá xúc động.
Vệ Thiên Tường ngất một hồi lâu, dần dần tỉnh lại, thấy mình còn nằm lăn nơi đáy huyệt.
Lúc ấy trăng gần lặn, rừng đêm vắng lặng, cảnh vật buồn làm sao!
Người đã chết dù quyến luyến cho mấy cũng không làm sao sống lại được, nên mai táng để họ được yên tĩnh qua bên kia thế giới khác.
Thế rồi hai tay bốc đất lấp kín hố lớn, đắp thành nấm mộ chung, sụp xuống lạy luôn bốn lạy cảm tạ công ơn dưỡng nuôi dạy dỗ, bất giác hai hàng lệ nóng lại trào xuống như mưa, khóc không thành tiếng.
Vừng đông vừa ló dạng, gió sớm thổi ào ào, chim rừng kêu rít rít. Vệ Thiên Tường thấy cõi lòng vơi được chút ít. Chàng đi lại bên đầm vốc nước rửa mặt rồi đem lương khô ra ăn qua loa cho đỡ đói.
Chàng ngẫm nghĩ :
- “Võ công của mình được Tu Linh Quân truyền dạy, so với trước đã tiến bộ nhiều. Nhưng khi chiến đấu với Nam Thiên Nhất Điêu vẫn chưa thủ thắng nổi, như thế đủ biết võ công của mình vẫn còn nông cạn, nếu muốn báo thù được cho sáu vị thúc thúc vẫn còn chưa đủ vào đâu. Như vậy cần phải đào luyện nhiều, thật nhiều nữa mới được”.
Đến đây, Vệ Thiên Tường sực nhớ lại đêm hôm qua, ông già kỳ lạ có giao cho mình tập sách nhỏ “Thái Thanh tâm pháp”.
Phải, sao mình không lưu lại trên đỉnh núi này một thời gian, ít ra chừng một tháng, trước để sớm hôm hầu hạ vong linh sáu vị thúc thúc, sau là tham luyện Thái Thanh tâm pháp xem ra sao.
Đã có ý định dứt khoát rồi, chàng liền lấy sách ra xem rồi im lặng nghiên cứu.
Thái Thanh tâm pháp gồm có bốn thiên. Thiên thứ nhất dạy về phep tu tâm luyện khí của đạo gia, trong đó có nói rõ cách “luyện tinh hóa khí”, “luyện khí hóa thần”, “luyện thần phản hư” rồi đến “Tam hoa tụ đỉnh”, “Ngũ khí triều nguyên”, “Thoát thai siêu phàm”, “Xuất thần nhập hóa”.
Thiên thứ hai dạy về “Thái Thanh cương khí”.
Thiên thứ ba là “Phục Ma tam kiếm” và “Huyền Thiên nhất chưởng”.
Thiên thứ tư, cuối cùng, là “Đan quyết”.
Vệ Thiên Tường tịnh tâm nhắm nghiền hai mắt, ngồi xếp bằng theo khẩu quyết “Thái Thanh tâm pháp” vận công điều tức.
Xem tiếp hồi 16 Ai có người thù này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT