Tui – tên là Lý Hiên!

Tui – có một giấc mơ vĩ đại!

Đó chính là

Tui không còn là trai tân nữa!!!

(Nhưng tui không hề nghĩ tới chuyện, hết tân là do bị bạo cúc!!!)

Cuộc đời của Lý Hiên hai mươi năm về sau, hay hai bảy năm về trước, đều nỗ lực vì hai chữ “hết tân”.

Đương nhiên cái “hết tân” kia không phải là dâng hiến cho mấy ngón tay…. Mà chính là ”làm” cùng với người thực đạn thực súng ống thực!

Nhắc đến đây, thiệt đúng là một câu chuyện bi thương.

Lý Qua Qua từ khi còn đi học đã học tập theo tiết tháo của các vị cổ nhân cao thượng, biết nắm tay gái từ lâu, yêu yêu đương đương, thề non hẹn biển lại càng tốt! Đáng tiếc – bạn học cùng lớp đều cao hơn cậu ta rất nhiều!!!

Tại phương Bắc, con gái hầu hết đều cao mét rưỡi đổ lên, mà khi Lý Qua Qua nhập học, cậu chàng vỏn vẹn có một mét bốn bốn….

Giấc mơ kia của cậu ta đương nhiên không thể vì một lí do “không cao” mà tan biến. Ngay cả mẹ cậu đã định buông tay từ lâu, ngay từ năm thứ hai đã cạn hi vọng, thì Lý Hiên lại đột ngột trổ mã, dáng vóc hệt như măng mọc sau mưa.

Tù lúc tốt nghiệp cấp hai đến khi tốt nghiệp cấp ba, một mét năm mươi lên một mét bảy ba, không thể không cảm khái, đúng là trời cao có mắt không tròng… Ấy chết, trời cao đúng là một người rất rất rất tốt!

Mẹ Lý vui mừng cực độ ôm con trai mình khóc, mà Lý Hiên cũng rơi nước mắt.

Người thì cao lên, mà sao mặt thì không chứ!!

Mặt tròn tròn như trẻ con, mắt to, lông mi dài…. Trời cao hỡi, khi người phối gương mặt này với chiều cao thân kia không thấy có gì là lạ sao?!

Bởi vì nguyên nhân này, lúc Lý Hiên học cấp ba vẫn không có bạn gái….

Cho đến khi lên đại học, có lẽ ông trời không chấp nhận nổi cái diện mạo ”nhấp nhô” như thế này nữa, khuôn mặt tròn tròn của Lý Hiên chuyển thành trái xoan… Thế nhưng ánh mắt của mọi người với bạn nhỏ Lý Hiên vẫn không thay đổi.

Theo lời lộ ra của một đàn chị, trên người Lý Hiên có một loại khí chất khiến người ta chỉ muốn lăng ngược! Vung roi da, nhỏ sáp nến, thế thì còn gì tuyệt hơn nữa!

Lý Hiên sau khi mơ màng ba bốn giây liền thống thiết, “Tui đâu có phải M!!!!!”

Cho nên, đến khi học đại học, cậu chàng vẫn không có bạn gái…. (và cả bạn trai).

Hôm nay Lý Hiên đã thở dài cả thảy mười ba lần rồi.

Vừa nãy cậu mới chat cùng một tác giả, anh ta tên Nam Kinh, anh ta nói, ảnh sắp làm cha.

Ngay cả tác giả duy nhất mình quản lý, vốn mang tiếng giai tân mà giờ cũng đã có mùa xuân mới, mà mùa xuân của cậu đây bao giờ mới tới???

Gần đây, dưới sự ‘bức bách của cha mẹ”, ”chê cười của chúng bạn”, Lý Hiên đã phát rồ mà đi hỏi đồng nghiệp một câu, “Cậu có phải trai tân không?” Thế nhưng ngay cả Tiểu Vương – cậu giai mới hai mươi mốt tuổi trong ban biên tập- lại xấu hổ lắc đầu. Lý Hiên không thể không thừa nhận sự thực, toàn bộ nam biên tập viên của diễn đàn, chỉ có mình cậu ta còn tân!

Đây thật sự là một tin bi thương, cả khuôn mặt của Lý Hiên gần như dính vào bàn, không buồn nhúc nhích. À không…… Thực ra còn một người nữa cậu chưa hỏi, đó chính là vị S duy nhất giữa một đám biên tập siêu M, Triệu Tinh Hoa! Không phải không muốn hỏi, mà là không dám hỏi.

Không đi hỏi, Lý Qua Qua cố giữ lấy chút lòng tự trọng đáng buồn đáng cười, …. Một người đàn ông S như vậy, thanh tâm quả dục như vậy, nhất định là trai tân…. nhỉ?

Gần đây, dưới sự khuyến khích của đồng nghiệp, Lý Hiên đã làm ra một quyết định vĩ đại. Cậu – sẽ đi xem mắt!!!

Lý Hiên đến văn phòng môi giới, trả một ít phí, sau đó đưa ra hai yêu cầu đơn giản đến cực điểm: Gái! Còn sống!!

Người của văn phòng hớn hở đi thu xếp, ngay cả ngày giờ địa điểm lần hẹn đầu tiên cũng chuẩn bị, sáu giờ chiều thứ năm tuần này, chỗ ngồi thứ 18 tại nhà hàng XX….

Năm giờ rưỡi Lý Hiên đã đến XX, ngồi vào đúng lô ghế thứ 18, nhưng cậu ngạc nhiên phát hiện, Triệu Tinh Hoa đang ngồi xéo xéo cậu tại ghế số 14, hai chân bắt chéo đang đọc báo….. Lý Hiên rất tò mò, anh ta ngồi tư thế đó liệu có kẹp vào ”trứng” hông ta? Chính cậu đã thử ngồi kiểu này một lần, cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác thế nào là ”đau trứng”, từ đó về sau cạch ngay ngồi bắt chéo chân.

Khi Lý Hiên nhìn thấy Triệu Tinh Hoa, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Mợ nó…. Sao anh ta lại ở đây!!!

Triệu Tinh Hoa nhìn như cũng thấy Lý Hiên, anh đặt tờ báo xuống, liếc cậu một cái, sau đó làm ra vẻ như không thấy mà dời mắt đi.

Lý Hiên ngồi tại chỗ đỏ mặt, hoàn toàn không biết có nên đi bắt chuyện hay không. Tuy nhiên, khi cậu đang nhăn nhó định rời khỏi chỗ ngồi thì bên nữ tới.

Giày cao gót đen tuyền, áo nhung cánh dơi, tóc dài, gương mặt sắc nét. Ngoại trừ việc cao hơn Lý Hiên ra thì đây chính là hình tượng bạn gái hoàn mỹ trong lòng cậu chàng!

So với cô gái có vẻ phóng khoáng kia, Lý Hiên lại giống hệt một cô vợ nhỏ…. nhu thuận lanh lợi.

Bên gái nói, “Xin chào, tôi là Vương Thế Mạn. Tôi đoán văn phòng môi giới đã cho cậu xem tài liệu về tôi rồi, nhưng tôi vẫn sẽ giới thiệu một chút. Tôi hiện đang là phó quản lý tài vụ công ty VEH, năm nay ba mươi hai…”

VEH là viết tắt của vehicle

Trong phạm vi vủa một người bình thường thì kiểu giới thiệu nhiều lần như vậy, tuyệt đối không phải hành vi bình thường…..

“Thực ra mục đích chính của tôi khi đi xem mắt, không hẳn là tìm người hẹn hò, mà là người ở chung thì đúng hơn…..” Vương Thế Mạn cười cười, “Lúc tôi thấy cậu, tôi cảm thấy rất hài lòng… Nhưng tôi sợ nhỡ đâu người thân tôi lại không đồng ý, nên trên đường tôi đã gọi điện cho bác cả, bác tứ, dì ba, em sáu, chú năm, cô hai, em họ tôi rồi, bàn này sợ không đủ, cậu đổi phòng nhé?”

Trong giây lát, bộ mặt tươi cười của Lý Hiên vỡ nát, “…”

Đệch!!! Cô kia có biết đây là đâu không?!! Đây là nhà hàng Tây cao cấp đó!!!!

Điều đó có nghĩa gì ư?! Có nghĩa là một miếng bít tết to bằng bàn tay bán với giá một nghìn tám trăm tám mươi tám!!! Một suất ốc sên thêm nước bột ngô tốn mất ba trăm!!! Một chén đậu Hà Lan hầm nhừ cũng mang danh “canh Trân châu Phỉ thúy Bạch ngọc”, một ly kem cũng có giá chín mươi chín!! Chín mươi chín không nói, thế mà chỉ có mỗi hai viên kem!! Đây là cảnh giới người thường chịu được sao?!!

Mặt Lý Hiên tái dại đi, một lát sau mới nghẹn ra một câu, “Tôi… chỉ mang theo có hai ngàn…”

Bên gái tỏ vẻ rất bình tĩnh, “Không sao, chỗ này cho phép trả bằng thẻ mà, đừng lo.”

…. Con mẹ nó bà chị đang đùa em đúng không!!! Còn quẹt thẻ cái nỗi gì, một nhà bà chị muốn ăn hết bao nhiêu!!! Có biết ông đây lương cơ bản có bốn nghìn không?!! Bốn nghìn đó!!!

Ngay khi Lý Hiên không biết nên mở miệng từ chối thế nào thì dũng sĩ vĩ đại của chúng ta – Triệu Tinh Hoa- đứng dậy.

Anh ta đi đến bên hai người Lý Hiên, vô cùng, vô cùng ôn nhu nói, “Xin chào cô, tôi là đồng nghiệp của Lý Hiên. Cậu ấy muốn đi xem mắt, nên tới tìm gặp tôi. Vừa lúc bên tôi cũng có người, bên cô cũng có người, hay là tiền cơm mỗi bên chia nhau một nửa, được chứ? Đương nhiên nếu cô để chúng tôi tự chọn phòng thì tiền nong không phải lo gì cả.”

Cô gái do dự nhìn hai người đàn ông trước mặt, sau đó chậm rãi mà kiên định gật đầu.

Ba người cùng nhau đổi phòng, Triệu Tinh Hoa nói nhỏ vào tai Lý Hiên, “Ngẫm lại xem có tác giả nào ở Bắc Kinh không…. Tôi đi liên hệ.”

Lý Hiên bày ra vẻ mặt “ồ ra là thế”, nhỏ giọng trả lời, “Nam Kinh, Mộ Trường Kim, Nhân gian vô, Phong Tam, Tam lượng hoàng kim, … A, mới tổ chức đại hội tác giả mà, còn nhiều người lắm!”

Triệu Tinh Hoa đứng dậy nói đi rửa tay, ba bốn phút sau liền quay lại.

Một hai phút sau đó, có hai người đẩy cửa vào phòng ăn. Một là Chu Nam Kinh….. Một người khác, Lý Hiên không biết!

Bên gái có vẻ ngạc nhiên khi thấy có hai người vào. Người đàn ông xa lạ mỉm cười, “A, em họ, đây là đối tượng xem mắt lần này của em đấy à?”

Lý Hiên quay đầu nhìn Triệu Tinh Hoa, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc “Ai đây?”

Triệu Tinh Hoa mặt không hề thay đổi, cũng nhìn cậu chằm chằm như muốn nói, đó là Chu Nam Kinh đưa đến.

Chu Nam Kinh xấu hổ ho khan, “Chào cô Vương, hai chúng tôi là anh họ cả và anh họ hai của Lý Hiên…”

Sau đó, hai tên bất kể sắc mặt đỏ gay của cô gái, điềm nhiên chọn chỗ ngồi xuống.

Ôn Hướng Hoa ghé sát vào người Chu Nam Kinh nói nhỏ, “Tam lượng hoàng kim đâu?”

Hắn tà tà liếc mắt nhìn cậu, “Ăm cơm của em đi, hỏi này hỏi nọ làm gì.”

Cách mười phút, cửa phòng lại mở ra.

Người vừa mở cửa là Mộ Trường Kim.

“Í da! Anh họ! Lần này sao tìm được cô ngon thế này!” Mộ Trường Kim giả vờ kêu lên sợ hãi, sau đó đến trước mặt Vương Thế Mạn, vươn một tay ra, “Nghe nói cô họ Vương đúng không? Anh họ tôi sau này phiền cô quan tâm cho!”

Cô Vương lộ một nụ cười gượng, bắt tay Mộ Trường Kim.

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Chu Nam Kinh, chọc chọc người hắn, thì thào, “Anh nói xem cô này có đọc tiểu thuyết không nhỉ? Cổ mà ở bên Thất điểm thì hôm nay không biết bao nhiêu người đố kỵ cổ đó!”

Chu Nam Kinh có vẻ như rất muốn cười, nhưng ngay sau đó, Ôn Hướng Hoa lại nhìn xung quanh, “Sao Tam lượng hoàng kim còn chưa tới chứ….” Chu Nam Kinh liền không cười nổi.

Lát nữa, cửa phòng bật mở, một người đàn ông mặc áo khoác lông đi vào, ngay lập tức lùi lại, sau mới đi vào, “Ớ…. Trời ạ, Mạn Mạn, những người này đều đến xem mắt với em đấy à?” Giọng có vẻ không chuẩn, hình như là người ngoại tỉnh.

Vương Thế Mạn lạnh mặt, đợi người đàn ông kia lại gần mình mới nói, “Đều là người nhà bên nam…”

Tên kia mở to mắt hoảng sợ, thầm thì với cô ta gì đó, vài phút sau đột nhiên đứng dậy kêu mình có việc, phải đi.

Một chốc nữa ngay cả cô gái cũng nói mình phải đi WC…..

Ngay khi cô ta rời đi, Tam lượng hoàng kim mà Ôn Hướng Hoa cứ lải nhải mãi cuối cùng cũng đến.

Anh ta vừa vào, trong phòng như sáng hẳn lên, anh cười, “Xin lỗi, tôi vừa đi shoot ảnh về, tới hơi muộn”. Tam lượng hoàng kim tên thật là Liễu Trường Xuân, nghề tay phải là người mẫu ảnh, nghề tay trái là sáng tác.

Anh ngồi xuống cạnh Mộ Trường Kim, lúc này mới đưa mắt nhìn quanh, “Không phải là biên tập mình đi xem mắt à? Bên gái đâu?”

Triệu Tinh Hoa gấp gọn tờ báo lại, “Đi WC rồi, không phải quan tâm tới cô ta, gọi món trước đi.”

Liễu Trường Xuân “A” một tiếng, nghi hoặc nhìn Triệu Tinh Hoa đang đọc menu do nhân viên mang tới.

Lý Hiên giờ mới run run giơ tay lên, “Tôi nói trước đã…. Mấy người ngồi đây chắc đều nhiều tiền hơn tôi….. Vậy tiền cơm hôm nay a a a a! Tôi chỉ mang có hai nghìn thôi…..”

Triệu Tinh Hoa giơ một tay lên xoa đầu cậu, “Không phải tôi đang gọi món à? Để tôi mời khách cho”.

“Trường Kiếm! Thực ra tôi rất có tiền, ít nhất là nhiều hơn Chu Nam Kinh, tôi mời nhé!” Mộ Trường Kim nhiệt tình giơ tay! Để đại BOSS bao á, muốn chết sao?

Không thể nghi ngờ, Mộ Trường Kim đã chạm đúng vào chỗ đau của Chu Nam Kinh. Mới đây, khi bảng tổng sắp thu nhập tác gia internet công bố, Chu Nam Kinh tụt xuống thứ tư, mà thằng nhãi kia từ thứ tư nhảy lên một bậc….

Chu Nam Kinh nhịp nhịp ngón tay trên bàn, “Vừa rồi tôi đi dạo phố, mang theo có vài thẻ ngân hàng thôi, các cậu cứ ăn thoải mái nhé.”

Tam lượng hoàng kim đưa mắt nhìn Mộ Trường Kim, chậm rãi nói, “Tháng này tôi làm ăn lãi hơn mười vạn, bữa này cứ để tôi.”

Giữa đám người hỗn loạn “Tráng sĩ, không được, để cho tôi” kia, chợt vang lên tiếng của Ôn Hướng Hoa, “Thực ra nhà hàng này là do dì tôi mở…. Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại, bảo dì miễn phí cho. Mọi người đừng cãi nhau nữa.”

Những người khác không hẹn mà đều im lặng, thầm giơ ngón cái cho vị ”đại gia”.

Sau bữa cơm, cuối cùng Ôn Hướng Hoa cũng thỏa nguyện xin được chữ kí của Tam lượng hoàng kim, bên trên có bút danh, bên dưới là tên thật.

Lý Hiên được Triệu Tinh Hoa lái xe chở về nhà. Cậu ta hôm nay ăn thịt bò nướng, không cẩn thận nốc rượu, cứ thấy người là lại víu lấy tay áo người ta mà rằng, “Tôi không phải trai tân!!!”

Triệu Tinh Hoa nói, “Tôi biết.”

Lý Hiên đỏ mặt tía tai, “Tôi không phải trai tân thật mà!!”

Triệu Tinh Hoa không đáp lại, chỉ hỏi địa chỉ nhà cậu ta.

Lý Hiên còn sót lại chút xíu ý thức, chậm rãi trả lời, “Phòng 18 tầng ba, tòa nhà thứ nhất phố 10 khu Hải Điến.”

Lát sau, khi đã yên vị trên xe rồi, Lý Hiên mới nói, “Trường Kiếm, anh thật sự là người tốt…”

===============================

Lời tác giả: Khi viết PN, tui chợt nghĩ ra mấy tình huống, nhưng nếu áp vào Chu Nam Kinh và Ôn Hướng Hoa thì lại không thích hợp lắm, mọi người xem nhé:

[Chu Nam Kinh]

Chu Nam Kinh, “Ôn Hướng Hoa”

Ôn Hướng Hoa, “Làm sao thế?”

“Bỏ mông em ra khỏi tay tôi mau”, Chu Nam Kinh mặt-nghiêm-túc.

[Ôn Hướng Hoa]

Ôn Hướng Hoa, “Nam Kinh”

Chu Nam Kinh lạnh mặt trả lời, “Gì?”

“Bỏ tay anh ra khỏi mông em mau! Thế này làm sao em ngủ được!”

Chu Nam Kinh, “Câm miệng!”

=====Đã ngoài trí tưởng tượng của tác giả====

=====Lại tưởng tượng tiếp====

Tiểu Hiên nho nhã: Anh!! Có đây không?!!

Chu Nam Kinh: Đây.

Tiểu Hiên nho nhã: Em nghe nói Tết âm năm nay anh đưa vợ về nhà hở? Anh như thế…. Mợ nó độc giả anh biết không?!

Chu Nam Kinh: Ha ha.

Tiểu Hiên nho nhã: Ha ha cái đầu anh.

Tiểu Hiên nho nhã: Em có thể hỏi anh một câu không?

Chu Nam Kinh: Nói.

Tiểu Hiên nho nhã: Các anh ai trên ai dưới? ==

Chu Nam Kinh: …………. Không phải anh.

Tiểu Hiên nho nhã: Cái gì =口=!!!! Anh!!! Sao anh lại nghịch CP của em!!!!

Chu Nam Kinh: Em biết gì chưa, Chương Tử Di và Uông Phong qua lại với nhau đấy….

Tiểu Hiên nho nhã: ………… Ông là Ôn Hướng Hoa?

Chu Nam Kinh: Không phải =L=

Tiểu Hiên nho nhã: Đồ hâm! Anh tôi chưa bao giờ xem tin tức giải trí!

Chu Nam Kinh: ……. Đệt!

==========================

Có nên đổi hết “Tam lượng hoàng kim” thành “Ba lạng vàng” không nhỉ ==

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play