Hãy, buông tha em đi.

Cầu xin anh, đừng tới gần em....

Arigatou....

-----&-----

Lời nói dối trong thời gian qua như là an ủi tâm linh của mình, quên đi mình là kẻ yếu đuối tuyệt vọng được cứu lại.

Nhưng, nhưng chính mình vốn không thể cứu người khác.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, xem ra thời tiết hôm nay cũng tốt như hôm qua, ánh mặt trời chói mắt như đang xây dựng hi vọng cho vạn vật trong tương lai.

Sáng lạn như vậy....

”Loát”

Quyết đoán kéo rèm cửa sổ lên, căn phòng trở nên yên tĩnh lại u ám, yên tĩnh tới mức có thể nghe được những miếng quạt điều hòa đang thổi ra hơi. Đồng hồ báo thức trên đầu giường hướng đúng 7 giờ mãnh liệt reo lên.

Đứng dậy đi đến tủ kính để quần áo, trong kính như ẩn như hiện xuất hiện một thân hình bình thường của một cô gái, tiện tay cởi từng lớp áo xuống, lộ ra một làn da trắng nõn không được khỏe mạnh, khung xương mảnh khảnh như ẩn như hiện, ngón tay nhẹ nhàng đụng lên xương quai xanh, dường như đăm chiêu mà từ từ di chuyển đến thắt lưng.

Ánh mắt trợn to, kinh ngạc đứng đó.

Rốt cục đồng hồ báo thức cũng dừng lại không làm ồn ào vào buổi sáng nữa, cô gái nhắm hai mắt lại, rồi bỗng nhiên mở ra, tất cả giống như trở lại bình thường. Lấy ra một bộ đồng phục để thay, đi đến trước bàn trang điểm, thuần thục cầm lấy hộp trang điểm, từ từ tô lên, không đến mười phút, đã xuất hiện một gương mặt bình thường trong kính, màu da có chút tốt đen, hai mắt có chút nhỏ, có một chút tàn nhang lờ mờ có thể thấy được, môi mỏng hơi nhếch lên, làm cho người khác cảm thấy luôn luôn mỉm cười ngọt ngào, trang điểm lên làm cho khuôn mặt bao nhiêu tươi sáng (tươi đẹp + bừng sáng).

”Chào buổi sáng....” Cô gái cười cứng ngắc nhìn, khóe môi được tô lên mà trở nên rõ ràng và xinh đẹp, ánh mắt do dự một chút nói: “Hayasaya chan!”

Cầm lấy một mắt kính màu nâu thật lớn, đeo lên mũi, liền không nhanh không chậm đi xuống lầu.

Trong phòng khách, mùi cơm tràn ngập khắp phòng. Người cha nghiêm túc đọc báo, người mẹ ôn nhu nấu cơm, giống như tất cả gia đình Nhật Bản, cảnh tượng bình thường mà ấm áp.

”Chào buổi sáng, cha, mẹ.”

”Chào buổi sáng, Hayasaya ~” Mẹ Hayasaya mỉm cười ôn nhu tiếp đón Hayasaya.

”Chào buổi sáng.” Trong mắt ba Hayasaya nghiêm túc lộ ra ôn nhu và bao dung trước sau như một.

Hayasaya biểu cảm nhàn nhạt buông cặp sách, ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn mẹ dọn bữa sáng.

Một bửa sáng kiểu Tây Âu đơn giản với một dĩa bánh bao tảo biển, rất mới lạ, toát ra mùi hương mê người.

”Mọi người cùng ăn ạ.” Hayasaya vẫn như trước một bộ dạng lạnh nhạt không biểu tình, hợp quy củ lễ tiết trên bàn ăn, làm như không thấy ánh mắt cha mẹ, bỗng chốc bầu không khí trở nên lạnh nhạt.

Hayasaya yên lặng ăn cơm, dường như không cẩn thận liếc nhìn ly sữa ở một bên, nháy mắt biểu cảm cứng ngắc, đứng lên rời khỏi bàn ăn. (Xích: Hình như Hayasaya chan nhà chúng ta không thích uống sữa:v)

”Hayasaya, không thể kém ăn a.” Mẹ Hayasaya luôn ở một bên chú ý đến Hayasaya, thấy Hayasaya đứng lên liền khuyên can.

Trành --

”Hayasaya!” Cha Hayasaya buông chìa trong tay, trong lời nói để lộ ra một tia uy nghiêm không cho làm trái.

Trành --

Hayasaya yên lặng đấu tranh một lát, sau khi xác nhận không thể tránh thoát, ngón tay gắt gao cầm lấy cái ly, ngửa đầu uống hết một mạch. Dường như khuôn mặt đều nhăn lại một chỗ, mẹ Hayasaya thở phào nhẹ nhõm vui mừng khi thấy Hayasaya uống hết ly sữa.

Nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng của mình, liền đi rửa mặt súc miệng để xóa bỏ để hương sữa nồng đậm trong khoang miệng, Hayasaya yên lặng đi tới cửa đổi giày, mẹ Hayasaya ôn hòa như cũ đứng một bên cửa giúp Hayasaya cầm lấy cặp sách và mũi với khăn quàng cổ, nâng tay lên xoa nhẹ mái tóc đen của Hayasaya, nhìn thấy người trước mắt đột nhiên rủ mí mắt xuống và cổ cứng ngắc trong lòng lại thở dài.

”Được rồi.” Mẹ Hayasaya cười ấm áp, mà Hayasaya theo bản năng rủ hai mắt xuống tránh thoát cổ ôn nhu hiền lành này.

”Con phải đi học, cha, mẹ.”

”Ừ, đi đi.”

”Nhớ chú ý an toàn, Hayasaya.” Mẹ Hayasaya đem tất cả đã chuẩn bị xong đặt trong tay Hayasaya, ôn nhu sờ sờ đầu cô.

”Vâng.” Hayasaya gật gật đầu né tránh, lấy chiếc khăn quàng cổ mẹ Hayasaya đưa đeo lên cổ, liền đeo cặp sách lên đi ra ngoài.

Ánh mặt trời dường như vào thời điểm sáng sớm càng ấm áp hơn, ánh mặt trời phản xạ nhiều điểm sáng qua thanh cửa sắt hồ.

Chói mắt, như vậy...

Còn tản ra mùi máu tươi trên thân thể. (Xích: Tại sao Hayasaya chan lại nhạy cảm với mùi máu nhở

Hayasaya quay đầu, nhìn thấy một cậu con trai mập mạp đang đuổi theo phía sau, vì thế cô đứng lại, khuôn mặt lộ ra sự bất đắc dĩ nói:

”Chào buổi sáng, Sanya kun.”

”Hồng hộc... Hồng hộc... Mệt chết mình rồi, Hayasaya tương, thật sự có thể làm cho mình chết mất, kiểu nhanh chóng chạy nhanh này, lại một lần đánh vỡ cực hạn thần luyện của mình rồi... balabala”

Này này này, mới sáng sớm tinh mơ đã nói sống với chết rồi như vậy có được không hả? Ở Nhật Bản nơi địa phương quái quỷ này thật sự tự nguyền rủa chính mình không quan trọng à? Còn nữa, là một trạch nam* duy nhất “Thần luyện“. Cũng là điểm khoảng cách khi đến trường, có thể dành cả một ngày để nghiêm cứu con đường nào đi ngắn nhất con đường nào đi dài nhất rồi lại cố gắng tích trữ từng tí calo cho nhiều nhất, một người con trai mập mạp vận động chút lại nói là cực hạn chỉ sợ cả con nít nhà người ta cũng có thể dễ dàng thực hiện đến siêu việt đi!?

*Con trai tối ngày ở nhà.

Vì thế Hayasaya càng thêm bất đắc dĩ, dùng sức châm chọc người con trai mập mạp này. (Xích: thật ra toàn để mập nhưng ta để mập mạp cho dễ thương

Nhìn cậu bạn mập mạp “mắc cỡ ngượng ngùng” [Tiểu Thanh yếu đuối nói: cô xác định đó là ngượng ngùng à? Ngượng ngùng sao ngượng ngùng sao?], cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt quỷ dị, tò mò nhìn chăm chú lại đây, Hayasaya cảm thấy năng lực nhẫn nại của mình lại được đề cao lên rồi.

”Rốt cục Sanya kun muốn nói cái gì...”

”A! Chính là cái kia!” Sanya vỗ hai tay lại chỉ về một nam sinh đang đi ngang qua.

”Chính là cái kia?!”

Hayasaya quay lại đành sau nhìn rồi quay trở lại:

”Cái gì?”

Dường như nam sinh kia bị tiếng nói lớn của Sanya dọa, ngơ ngác nhìn bên này, dưới mái tóc màu đen là một khuôn mặt thanh tú, nhưng giờ phút này lại tràn ngập biểu cảm hoảng sợ nhìn không có biểu cảm nào khác.

”Chính là cái này!” Thân hình trọng tải Sanya bỗng nhiên nhẹ như yến [Tiểu Thanh yếu đuối nói: đó là chim cánh cụt làm gì nói đến chim yến -0-], thuận tay đoạt luôn quyển tạp chí trên tay đối phương, sắc mặt Sanya đỏ lên giơ quyển tạp chí màu nâu đất trước mặt Hayasaya nói:

”Sword Art Online, từ thiên tài Kayaba Akihiko khai phá một thời đại mới của thần! Vận dụng kỹ thuật nervgear...”

Hayasaya yên lặng không nhìn đồng học Sanya ở trước mặt đang lâm vào trong yy, mà cung kính nhìn nam sinh bị dọa tới ngốc cũng mặc đồng phục giống họ nhưng đeo huy hiệu sơ cấp năm hai, khiêm tốn nói:

”Thật xin lỗi học trưởng, em là Kanohara Hayasaya học ban B sơ cấp năm nhất, cậu bạn này là đồng học của em Sanya Jun, bởi vì hắn tương đối yêu thích game, cho nên... Thật sự là quá thất lễ!” Nói xong liền khom người chào.

”A... Không... không, không có gì, con trai đều sẽ... ưa thích... Vừa may ta... ta... Vừa xem xong bản tạp chí này, cái này là đưa cho Sanya kun đi... Kanohara chan, gặp lại sau.” Nhìn bóng lưng học trưởng đang xấu hổ vội vàng bỏ đi, nội tâm Hayasaya cảm khái:

”Quả nhiên các học trưởng đều là người tốt a ~”[Tiểu Thanh trợn mắt nói: cô gái, cô xác định không phải hắn bị tiểu vũ trụ mập mạp bùng nổ kinh người lại bị mắt kính to che mặt cô làm hoảng sợ chạy mất sao!!!]

”Phách!” Một tiếng nổ vang lên, Hayasaya lạnh nhạt vỗ vỗ cặp sách của mình vừa mới lên không trung, không thèm nhìn vật thể màu đen không rõ ràng đang rơi nước mắt trên đất, nói:

”Vốn không muốn đánh, chỉ tiếc thế đạo không cho...”

”Ô ô ô... Hayasaya chan quá độc ác...”

”Hừ, sáng sớm liền đoạt đồ học trưởng, đã vô cùng thất lễ rồi, quả nhiên Sanya kun về nước liền quên mất các lễ tiết nhỏ lẽ rồi nhỉ!?”

”Gì cơ?! Cậu nhóc kia mà là học trưởng sao???”

[Ch mo nên Sanya kun mập mạp cậu vẫn nên đừng nhìn mặt đối phương mà cho rằng đối phương nhỏ hơn mình! Ỷ mạnh hiếp yếu là không tốt!!]

”Không có nhìn trước ngực hắn có huy hiệu màu trắng sao, tiểu quỷ vô lễ! Đó là học trưởng! Cậu nên chú ý lời nói!” Lại đánh một cái, Sanya kun đáng thương mang hai cục u thật lớn với khuôn mặt đầy nước mắt vào phòng học.

[Lại nói nè thiếu nữ Hayasaya, “khuôn mặt tiểu quỷ” Dường như ngay từ đầu cô đã dùng từ đó, quả nhiên cô đã quên!]

-----&-----

Lớp học tĩnh lặng, tĩnh lặng như ban đầu, không nhìn ra buổi sáng Sanya kun phản ứng thần kinh chậm chạp nhưng thời điểm bị ánh mắt hung tàn quỷ súc của chủ nhiệm lớp lớn tiếng nêu ra câu hỏi đã trở thành trò cười cho thiên hạ.

Về phần Hayasaya...

Vẫn giả vờ nghiêm túc như ban đầu, tạo ra hình tượng một đứa trẻ ngoan, còn thuận tiện đón nhận ánh mắt tán dương của các giáo viên.

Nháy mắt đã tan học buổi chiều, thời điểm Hayasaya nghe thấy giáo viên nói tan học thì chuẩn xác đứng lên chào giáo viên, sau đó thoải mái bước ra phòng học trong tiếng chuông kết thúc -- giống như thường ngày. Cuộc sống mỗi ngày đều gần giống như vậy, không có bao nhiêu niềm vui.

Khi đi ngang qua tiệm bán báo gần trường, lại nhìn thấy một bóng lưng hồi sáng gặp, cầm tờ tạp chí để phía trước, Hayasaya hơi xoa cằm nhìn thấy người phía trước mê muội xem tạp chí mà không cẩn thận đụng trúng người khác, liền lộ ra biểu cảm ảo não xin lỗi, sau đó tiếp tục vùi đầu trầm mê nhìn tờ tạp chí rồi ánh mắt trở nên mơ hồ. Thế nhưng chỉ khoảng hơn mười thước đã đụng trúng liên tục ba người, khóe miệng Hayasaya hơi cong lên, khoảng cách hai người chậm rãi gần lại.

Một bước, hai bước...

Thời điểm đi qua, Hayasaya nhìn thấy trên bìa mặt tạp chí có chữ ba chữ lớn màu đỏ “Sword Art Online”, còn có ảnh chụp tiêu sái nữa người của một chàng trai.

Thì ra đây là...

Hayasaya nhớ tới buổi sáng một học trưởng bị Sanya cướp đi tờ tạp chí lại còn có hành vi xấu hổ khẳng khái đưa.

Thật sự là một người ôn nhu.

”A a...” Biểu cảm chàng trai lộ ra sự mơ hồ mê mang quay đầu lại nhìn, trong một biển người đông đúc không thể nào tìm thấy đôi mắt nóng bỏng chăm chú nhìn mình.

Chẳng lẽ là ảo giác sao?

”Reng -- reng --” Hai tiếng động vang lên, chàng trai vội vàng lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên xem:

[Thật ngại, tối nay mẹ phải tăng ca, có lẽ sẽ về trễ một chút, có thể phiền con đi rước Suguha một chút được không?

Người gửi -- Kirigaya Midori*]

*Là mẹ nuôi của Kirito [Kirigaya Kazuto] và là mẹ của Kirigaya Suguha.

Chàng trai nhìn thời gian hiện tại, mí mắt khẽ nâng, nhẹ nhàng xoa bóp trán vài cái.

Điện thoại của một người phụ nữ đang tăng ca trong công ty chấn động một chút:

[Được.

Người gửi -- Kirigaya Kazuto]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play