Trước giờ Lục Gia Xuyên rất ít khi tới rạp chiếu phim, thứ nhất là vì công việc bận rộn, nên anh chẳng thích xem phim ngoài rạp lắm; thứ hai vì rạp chiếu phim là nơi tỏa ra mùi chua thối của tình yêu, là một kẻ FA, có luẩn quẩn trong lòng cỡ nào mới tự chui đầu vào lưới chịu tội chứ?

Một rưỡi chiều, anh và Chu Sênh Sênh có mặt trong đại sảnh rạp chiếu phim.

Cuối tuần rạp chiếu phim khá đông người, xung quanh đều là những cặp đôi yêu nhau.

Lục Gia Xuyên dặn Chu Sênh Sênh đứng bên cạnh chờ anh, còn anh thì xếp hạng trong đội ngũ mua vé. Đứng phía trước là một đôi tình nhân, người nam đang ôm eo cô gái, cô nàng kia cứ như động vật thân mềm ngả hết vào người anh ta, dính chặt như keo, tình chàng ý thiếp.

Lục Gia Xuyên mặt không cảm xúc đứng đó, anh chợt cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Chỉ chốc lát sau, phía sau lại có người xếp hàng, lại là một đôi tình nhân trẻ tuổi.

Cô bé kia líu ríu nói với cậu bạn: “Chúng ta xem phim kinh dị nhé?”

Cậu ta chê cười cô: “Ờ, em lại muốn bị dọa hét um lên à, vừa hét vừa chui vào lòng anh mới ghê chứ?”

“Em đâu có chui vào lòng anh! Rõ ràng là anh nhân cơ hội ôm em mà!”

“…” Lục Gia Xuyên chỉ muốn che lỗ tai.

Đáng ghét, ân ái nơi công cộng làm gì chứ? Có gì hay ho để khoe sao?

Anh nhíu mày đứng ở đó, một lát sau quay đầu, liền vẫy vẫy tay với Chu Sênh Sênh đứng cách đó không xa.

Chu Sênh Sênh đang đứng đó ngắm poster, một lúc sau lại thấy anh đang vẫy tay với mình, vì thế liền quay ra mặt mờ mịt đi thẳng tới chỗ anh.

“Sao thế?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Em đứng đây.” anh dừng một chút, rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chúng ta cùng nhau xếp hàng.”

Chu Sênh Sênh ngu ngơ: “Không phải vừa rồi anh nói để mình anh xếp hàng cũng được hay sao?”

“Sao em nói nhiều thế.” anh nhíu mày, ngượng ngùng nhìn sang hướng khác, “Một mình đứng đây buồn lắm.”

“Hai người đứng cùng nhau chẳng lẽ không buồn à?”

“Cũng vẫn buồn.”

“… Vậy thì đúng rồi.”

“Nhưng đang lúc buồn chán, thấy em cũng buồn chán thì trong lòng anh cũng dễ chịu hơn nhiều.”

“…” Chu Sênh Sênh phồng má, nhìn anh với ánh mắt xem thường như muốn xuyên thủng trái đất.

Tuy rằng hai người đứng xếp hàng cũng chỉ nói được mấy câu vớ vẩn, nhưng lúc này nhìn đôi tình nhân đang dựa vào nhau phía trước, cùng tiếng tán tỉnh ve vãn luẩn quẩn bên tai của cặp đôi đằng sau, Lục Gia Xuyên lại cảm thấy bình thản hơn nhiều.

Anh nghiêng đầu nhìn Chu Sênh Sênh, dáng người cô nhỏ nhắn, trang điểm theo kiểu nhạt, mặc một chiếc váy xuông màu xanh sọc trắng thoải mái, khi thì kiễng chân lên nhìn xem phía trước còn bao nhiêu người đang xếp hàng, khi thì buồn bực ngán ngẩm nhìn lên danh sách phim đang chiếu trên màn hình lớn.

Thỉnh thoảng chạm mắt với anh, cô lại nở nụ cười không tim không phổi ấy.

Anh cũng nhìn cô, trên gương mặt lạnh tanh đã có dấu hiệu tan băng, đuôi lông mày khóe mắt đều trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Quanh mình người ta cứ tiếp tục diễn ân ái, nhưng anh không còn cảm thấy chướng tai gai mắt nữa, bởi vì người ta ân ái là chuyện của họ, giờ phút này anh bỗng cảm thấy bình yên thỏa mãn trước nay chưa từng có. Anh không diễn ân ái, nhưng anh cũng chẳng cô đơn một mình đứng ở đây, bạn xem, bên cạnh anh cũng có một cô gái mà.

Cô không còn trẻ cũng chẳng xinh đẹp, nhưng nhìn cô anh lại thấy thoải mái.

Sau khi lấy vé xem phim, Lục Gia Xuyên liền thấy mọi người sang quầy bên cạnh mua bỏng và đồ uống, anh liền quay sang hỏi Chu Sênh Sênh: “Em có ăn bỏng không?”

Chu Sênh Sênh chần chừ: “Ở đây bán đắt bỏ xừ.”

Ở tiệm trà sữa một hộp bỏng giá mười tệ, trong rạp chiếu phim lại bán ba mươi lăm tệ một hộp.

Lục Gia Xuyên chẳng nói gì, dường như anh đang phán đoán lời cô cuối cùng là muốn ăn hay không muốn ăn. Một phút sau, anh tới quầy đồ ăn vặt: “Cho tôi một hộp bỏng, hai cốc nước chanh.”

Khi đem về một thùng bỏng còn to hơn đầu cô nhét vào lòng cô, Lục Gia Xuyên nói: “Cầm đi.”

“Đã bảo đắt lắm mà còn mua.” Chu Sênh Sênh nhìn chằm chằm hộp bỏng trong lòng.

“Anh thích.”

“Thích thì coi tiền như rác à?”

Anh liếc cô một cái, xoay người đi vào, chỉ để lại một câu: “Ờ, vì em nên mua đấy, thích chưa?.”

Hả?

Chu Sênh Sênh yên lặng đứng ở đó, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, cô còn tưởng vừa rồi mình nghe nhầm.

Trong mấy giây ngắn ngủi đó, Lục Gia Xuyên đã tới cửa soát vé rồi, anh quay đầu nhìn cô, không kiên nhẫn mà giục: “Em còn đứng ngây ở đó làm gì? Không vào à?”

Cô cun cút chạy tới, đi theo sau lưng anh tới bàn kiểm vé.

Dáng người anh khá cao, cô đứng phía sau anh chỉ thấy được bóng lưng anh, hơi ngẩng đầu lên lại chỉ thấy cái gáy. Từng sợi tóc đen bóng, bóng lưng thẳng tắp, rõ ràng bờ vai anh không phải rộng cho lắm nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Chu Sênh Sênh cúi đầu, ôm hộp bỏng ngô, cảm thấy trong lòng cứ như có vô số hạt ngô đang nở rộ, phun trào ngay chính giữa trái tim.

Cô cúi đầu cười ngây ngô, ha ha ha, thình lình bỗng có người cốc mạnh lên trán cô một cái.

“Đừng có hở ra là cười như thiểu năng thế.” Lục Gia Xuyên ghét bỏ, “Để người ta nhìn thấy còn tưởng anh dẫn con bé thiểu năng trong nhà ra ngoài.”

Chu Sênh Sênh: “…”

Quả nhiên không thể cảm động nổi hai giây mà.

***

Bộ phim điện ảnh hôm nay thực ra cũng không có gì đặc sắc, motif cũ rích, tình tiết cẩu huyết, ngược thảm tất cả các nhân vật.

Nhưng với chủ đề tình yêu này, đặc sắc hay không cũng không quan trọng, quan trọng hơn cả là bầu không khí do phim tạo ra.

Nhân vật nữ chính vì ba mẹ qua đời, trên lưng gánh huyết hải thâm cừu, vì thế đành rời bỏ nam chính, ra đi không từ mà biệt. Khi anh ngủ say, cô nhắm mắt hôn lên trán anh, trong đêm tối rõ ràng có thể thấy những giọt nước mắt đang chảy xuống gò má.

Cô bước đi trong đêm tối, vừa rơi lệ vừa nói: “Có thể gặp anh giữa biển người mênh mông, đúng là chuyện may mắn nhất đời em. Tiếc nuối duy nhất là chúng ta chẳng thể cùng nhau đi đến đầu bạc giăng long, đến lúc con cháu đầy đàn, đến nơi anh từng nói muốn cùng em sống nốt quãng đời còn lại ở đó.”

Chu Sênh Sênh vừa nghe xong câu này, nước mắt đã rơi đầy mặt rồi.

Phim thể loại gì đây?! Không phải quảng cáo là phim hài sao? Sao lại yêu nhau điên cuồng, khiến người ta đau lòng thế này! Có trả lại vé xem phim được không! Tuy rằng không phải cô mua, nhưng trả tiền cho bác sĩ Lục cũng được!

Con mẹ nó xót xa quá, từng câu từng chữ cứ như đang chế nhạo cô…

Còn Lục Gia Xuyên đang bình tĩnh ngồi xem, bỗng nhiên nhận ra tiếng động kỳ quái bên cạnh, anh nghiêng đầu qua, liền thấy cô nàng kia đang úp mặt vào ghế, thút tha thút thít, âm thầm rơi lệ.

… Khóc rồi sao?

Chỉ vì bộ phim với motif cũ rích, kịch bản giả dối mà cô lại khóc sao?

Anh không nói gì, định nói mấy câu chọc ghẹo cô, nhưng trong bóng tối, dưới ánh sáng nhạt hắt ra từ màn hình cỡ lớn thì những giọt nước mắt kia có vẻ thê lương xinh đẹp hơn hẳn. Nước mắt vương trên lông mi, cứ như những con đom đóm màu lưu huỳnh lập lòe trong bầu trời đêm, thoáng chốc khiến người ta hoa mắt mê mẩn.

Lục Gia Xuyên giật giật khóe môi, cuối cùng lại chẳng nói gì nữa cả.

Anh từ từ vươn tay với vào trong túi quần, lôi ra một chiếc khăn tay hình vuông được gắp gáp cẩn thận, dè dặt đưa cho cô.

Chu Sênh Sênh mắt nhòe đi nhìn chằm chằm lên màn hình, một lát sau, cô có cảm giác người đàn ông ngồi bên cạnh đang đưa gì đó cho cô.

Cô lau những giọt nước trên mặt quay sang nhìn anh, trong tầm mắt loáng thoáng xuất hiện một bàn tay, vừa thon dài lại trắng nõn, từng đốt ngón tay rõ ràng, sạch sẽ xinh đẹp.

Đó là tay của Lục Gia Xuyên, cô đã quen lắm rồi.

Mà giờ phút này, đôi bàn tay ấy đang cầm một chiếc khăn, nhẹ nhàng mà đưa cho cô.

Cô ngẩng đầu, đắm chìm trong môi đôi mắt đen yên bình ấy.

Lục Gia Xuyên thấy cô cứ ngây ra nhìn mình, anh hơi do dự, đưa khăn để sát vào mặt cô, từng chút từng chút lau những giọt nước lăn trên gò má: “Phim thế này mà em cũng khóc được à?”

Giọng điệu chế nhạo quen thuộc đúng là phong cách của bác sĩ Lục. Bởi vì cả hai đang ở trong rạp chiếu phim nên anh hạ thật thấp giọng.

Cô đang khóc là vì vui vẻ.

“Phụ nữ chính là sinh vật kỳ lạ nhất thế giới, bác sĩ Lục, giờ anh mới biết à?” Cô nhỏ giọng nói lại.

Mà người đang cầm khăn tay kia, không ngừng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Tay anh chợt dừng lại rồi cúi đầu nhìn cô: “Ừm, lần đầu tiên nghe đấy.”

“Vậy anh muốn cười thì cứ cười đi.”

“Thì anh cười rồi mà.”

“…” Cô bỗng cảm thấy tức giận.

Nhưng vị bác sĩ lại nhanh chóng nói thêm một câu: “Lần đầu tiên nên khó tránh khỏi buồn cười, sau này ở bên nhau lâu dần anh sẽ quen thôi.”

Chu Sênh Sênh im lặng, cô đang do dự, suy đoán xem câu nói này có đúng như trong tưởng tượng của cô.

Anh lại kéo cổ tay cô, rồi đứng dậy đi ra lối đi bên ngoài.

“Sao thế?” Chu Sênh Sênh hạ thấp giọng hỏi anh.

“Bộ phim này chán quá, còn khiến em khóc nữa. Lần đầu tiên đối mặt với tình huống kiểu này, không biết phải xử lý thế nào. Mấy bộ phim nát này, không xem cũng được.” Anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kéo cô ra khỏi hội trường đen như mực.

“Bác sĩ Lục, anh làm thế này là phí tiền đấy!” Chu Sênh Sênh vô cùng đau lòng, “Mấy chục tệ một vé xem phim, chưa xem được một nửa đã đi về.”

“Mấy bộ phim kiểu này, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được kết cục. Đừng xem làm gì, để tôi kể cho em nghe nốt.”

“Vậy anh kể đi xem nào.”

Lục Gia Xuyên liếc cô một cái, rồi dừng lại ở chiếc ghế sofa đặt ngoài đại sảnh nơi vừa mua vé: “Vậy em ngồi xuống đây, tôi kể xong là phải ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng lải nhải nữa.”

Chu Sênh Sênh trợn mắt nhìn anh rồi ngồi xuống, mắt vẫn còn đang đỏ.

Lục Gia Xuyên nhìn sang hướng khác, nhìn chằm chằm tấm poster, nói từng chữ: “Nữ chính sẽ đi báo thù, sau khi anh ta tỉnh lại, bỗng không thấy cô ta đâu.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì lên núi đao, xuống biển lửa, tìm ra bằng được cô ấy chứ sao.”

“Vậy anh ta có tìm được không?”

“Tìm được chứ chỉ là khi tìm thấy thì cô ấy đã lập gia đình rồi.”

“Cô ấy lấy ai?”

“Kẻ thù của mình. Về mặt này y học có nói, người ta gọi nó là hội chứng Stockholm. Cô ta vốn muốn báo thù, báo mãi rồi chẳng quên được kẻ thù. Hóa ra cô ta đã yêu kẻ thù của mình, muốn cùng anh ta sống thật hạnh phúc, nở nụ cười quên đi thù hận.”

“Vậy người đàn ông kia thì sao?”

“Trong cơn giận dữ người đàn ông kia đã vung đao tự thiến, từ đó không thể giao hợp được, liền trở thành kẻ độc nhất trong thiên hạ, người đời gọi anh ta là Đông Phương Bất Bại [1].”

[1] Đông Phương Bất Bại (東方不敗 – Dongfang Bubai) là một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung. Đông Phương Bất Bại là một nhân vật lưỡng tính do luyện môn Quỳ Hoa bảo điển, giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo và là một đối thủ mà giáo chủ tiền nhiệm Nhậm Ngã Hành rất kính phục

“………..”

Chu Sênh Sênh mặt đờ ra như người vừa bị sét đánh: “Bác sĩ Lục, em cảm thấy tuy rằng đầu óc em không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức vô dụng. Anh nghĩ em là đứa thiểu năng đấy à, nói nhăng nói cuội để lòe em?”

Lục Gia Xuyên nhìn cô một cái rồi nhanh chóng đứng dậy: “Chuyện đã hết đâu, chúng ta đi thôi.”

“Anh lừa em!”

“Anh nghiêm túc mà.”

“Kết cục nát bét thế à?!”

“Kết cục đặc sắc của riêng đạo diễn Lục.”

“Xì!”

“…”

Anh nhìn cô đứng dậy, vừa đi vừa giận dữ đấu võ mồm cùng anh, cô mắng anh không cho cô xem hết bộ phim, mắng anh bịa ra kết cục xàm xí để lừa gạt cô

Nhưng anh lại chẳng hề thấy tức giận, dùng bốn lạng đánh bại ngàn cân [2] là có thể hóa giải toàn bộ thế công của cô rồi.

[2]Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 – Nguyên văn trong Thái cực quyền là một loại kĩ xảo đầy công lực, không cần dùng sức mà vẫn thắng được đối phương. Dụng ý không cần dùng sức mà vẫn có thể dễ dàng giải quyết

Kết cục nát cũng được, bỏ dở nửa chừng lãng phí tiền mua vé cũng chẳng sao.

Ít nhất là không phải thấy cô khóc nữa.

Anh nghiêng đầu sang nhìn cô giận dữ bừng bừng chọc ghẹo anh, mặt thì bí xị môi thì trề ra, thật sự rất giống một con sóc.

Buồn cười, buồn cười quá đi.

Nhưng cũng rất đáng yêu, đáng yêu gấp bội lần lúc cô rơi nước mắt.

Chẳng biết tại sao nhưng anh không muốn thấy cô khóc. Trong suy nghĩ của anh Tiết Thanh Thanh luôn là một người vui vẻ, không tim không phổi, dù cười hay giận cũng đều đáng yêu tràn trề sức sống.

Chu Sênh Sênh quay sang thì bất ngờ phát hiện, rõ ràng là cô đang mắng anh, nhưng dù cô có mắng thế nào, thì anh vẫn…cười tươi rạng rỡ như thế…???

Khiến cô nhìn mà khiếp sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play