*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đứng ở cửa đang có ba người, ngoài cửa là Chu Sênh Sênh, bên trong là Lục Gia Xuyên và Trương Oánh Nhiên.

Trong nháy mắt bầu không khí sẵn sàng chiến đấu đã lan ra khắp dãy hành lang.

Trương Oánh Nhiên nheo mắt, hai tay khoanh trước ngực, cằm nhếch lên: “Ý cô là gì?”

Chu Sênh Sênh nhìn chằm chằm vào ngực cô ta: “Một ý thôi.”

“Ngực to thì có gì mà ghê gớm?”

“Cũng chẳng to lắm nhưng khá tự tin.” Cô chẳng hề ngại ngần nói thẳng.

Trương Oánh Nhiên vốn chẳng biết cô nàng này là thần thánh phương nào, tự dưng nhảy ra chế nhạo cô ngực nhỏ, thật sự là muốn nổi điên mà. Cô ta quay sang nhìn Lục Gia Xuyên: “Anh không định giới thiệu sao, bác sĩ Lục?”

“Cần gì giới thiệu?” Chu Sênh Sênh cắt ngang lời cô, “Nói cứ như người ta muốn quen cô vậy. Cám ơn, nhưng tôi không muốn biết cô là ai đâu.”

Trương Oánh Nhiên: “…” Đã không thể dùng những từ như giận giữ bình thường để hình dung ra tâm trạng của cô giờ này nữa rồi.

“Cô nghĩ rằng tôi muốn làm quen với cô lắm đấy à? Chị hai à, chị có biết phép lịch sự tối thiểu giữa con người với nhau không? Tự nhiên tới đây so ngực, chị nghĩ ngực to mà não bé thì có hay ho không?” Cô ta nhìn chằm chằm vào ngực Chu Sênh Sênh, càng nhìn càng tức giận.

Cô nàng này còn nhiều tuổi hơn cô, mặt cũng bình thường như bao người, nhưng chiếc váy màu đen kia càng tôn lên bộ ngực tròn đầy và làn da trắng mịn, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất quyến rũ rồi.

Chẳng lẽ bác sĩ Lục thích style máy bay bà già thục nữ thế này sao?

Đúng lúc này, Lục Gia Xuyên rốt cục cũng không còn im lặng nữa, anh cầm đống sách Trương Oánh Nhiên vừa đặt trên tủ giày rồi đưa cho cô: “Y tá Trương cô cứ về trước đi.”

Trương Oánh Nhiên bỗng chốc quay đầu nhìn anh, cảm thấy thật khó tin. Vất vả lắm cô mới tìm được lý do tới nhà anh, tự nhiên nửa đường lại nhảy ra một chị già chặn đường, còn Lục Gia Xuyên thấy cô bị trêu vì ngực bé, lại coi như không thấy mà đuổi cô vê sao?

“Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau ăn cơm tối sao?” Cô không nhận đống sách anh vừa đưa, chỉ siết chặt tay thành nắm đấm.

Lục Gia Xuyên không vạch trần lời nói dối của cô ta, kỳ thực anh chưa từng đồng ý lời mời ăn cơm chung của cô, nhưng dù sao anh có nói ra cũng chẳng để làm gì. Anh không nhìn Chu Sênh Sênh đang đứng ngoài cửa, chỉ lôi một chiếc túi bóng trong ngăn giày, rồi bỏ mấy cuốn sách vào túi.

Nhưng một giây sau đó, Chu Sênh Sênh đang đứng ngoài cửa đột nhiên xông vào, một tay mở toang chiếc túi kia ra, im lặng nhìn cuốn sách đang nằm trên cùng.

‘Winesburg, Ohio’.

Của Sherwood Anderson.

Anh tặng cuốn sách này cho cô ta sao? Tặng tiểu công chúa sao?

Đây rõ ràng là sách anh mua cho cô, vì cô thích nó nên anh cũng thích. Hai cuốn sách, một cuốn nằm ở chỗ cô, một cuốn nằm trong nhà anh, ngày đó cô còn thầm vui trong lòng nhiều đến cỡ nào, mỗi khi cầm cuốn sách ấy lên, đều không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh mỗi tối anh ngồi dưới ánh đèn đọc cuốn sách cô cũng đang đọc, nghĩ những điều như cô đang nghĩ.

“Này, cô làm gì vậy?” Trương Oánh Nhiên không khách khí cướp túi sách trong tay cô, “Đây là sách của tôi, ngại quá.”

Chu Sênh Sênh từ từ buông lỏng tay.

Cô nhìn Trương Oánh Nhiên, lại quay sang nhìn Lục Gia Xuyên, nói về bề ngoài, hai người họ mới đúng là xứng đôi, nam anh tuấn cao ráo, nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Còn cô thì sao?

Giống như con ngốc đứng đây khiến người ta chê cười, cô thật sự xấu hổ vô cùng.

Trong cuốn sách ấy, Sherwood Anderson đã từng viết,

Cuộc sống cũng giống như một ngôi nhà có nhiều cánh cửa, khi bạn mở một cánh cửa mới phát hiện ra trước mắt lại có một cánh cửa khác nữa. Từng cánh từng cánh cửa ngăn cản bạn, khiến bạn chẳng biết phải mở cánh cửa nào mới ra được bên ngoài.

Đối với cô mà, gõ được cửa nhà Lục Gia Xuyên thì thế nào? Mà chuyển tới phòng kế bên cũng làm sao?

Trước giờ cô vẫn chẳng thế bước qua cánh cửa ấy mà vào lòng anh được.

Anh đưa cuốn sách thuộc về Chu An An cho một người xa lạ, cho dù lúc này cô nói mình chính là Chu An An, chắc hẳn cũng chả có tác dụng gì. Bởi vì anh đã hoàn toàn muốn quên đi cô mất rồi.

Lục Gia Xuyên nhìn gương mặt tái nhợt của Chu Sênh Sênh, trong phút chốc trái tim bỗng đập nhanh và loạn nhịp, vẻ mặt này của cô là sao?

Chiếc váy màu đen kia càng làm nổi bật làn da trắng mịn, màu trắng ấy là trắng kiểu ngà voi, nhìn cô cứ như có thể khóc bất cứ lúc nào cũng được.

Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói không rằng, dường như một sợi dây đã căng từ lâu đột nhiên đứt phựt, cuối cùng cô quay đầu bước đi.

“Này ——” ánh mắt ấy rất quả quyết, trong lòng anh bỗng cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng vươn tay giữ chặt lấy cô.

Chu Sênh Sênh quay đầu bình tĩnh nhìn anh.

“Tôi ——” anh nghẹn lời, nhưng lại chẳng biết phải nói gì đây, rốt cục vì sao lại muốn giữ cô lại.

Nhưng người mắc lỗi là anh, người đường đột hôn cô là anh, người tránh mặt cô cũng chính là anh, cứ như một tên hèn nhát vậy…

Lục Gia Xuyên buông tay, yên lặng nhìn cô: “Cô chờ tôi một chút.”

Ít nhất, phải cho cô ấy một lời giải thích thỏa đáng. Cho dù lý do thực sự không hề hợp lý cho lắm nhưng anh cũng phải thẳng thắn, đó là vì anh nợ cô một lời giải thích.

Anh nghiêng đầu nhìn sang Trương Oánh Nhiên đang đợi ở cửa, mặt không biến sắc nói: “Cô về nhé, y tá Trương.”

Đưa Trương Oánh Nhiên ra cửa thang máy, anh nhìn cô gái gương mặt xinh đẹp kia, trước khi cửa thang máy khép lại, cô nở nụ cười chế nhạo, cười tựa như không mà hỏi anh: “Bác sĩ Lục, anh thích bà chị già kia hơn tôi sao?”

Lục Gia Xuyên im lặng một chút mới đáp: “Không có gì là không thể.”

Thích ai, không thích ai, chẳng lẽ chỉ vì ai xinh hơn ai, ai trẻ hơn ai, hoặc ai có điều kiện gia đình nổi bật hơn ai sao? Anh đã từng thích Chu An An, một cô gái không đáng yêu cũng chẳng thục nữ, nhưng cô lại chân thành hơn bất cứ cô gái nào.

Lúc này, anh không cảm thấy mình thích Tiết Thanh Thanh, nhưng so với y tá Trương mà nói, cô gái ấy càng chân thành, như một cô nàng ngốc vô cùng sinh động trước mặt anh.

Cửa thang máy khép lại.

Anh đứng dưới anh đèn mờ, quay đầu nhìn lại.

Cái gái kia đang mặc chiếc váy đầm màu đen, dáng người nhỏ nhắn, dưới sàn phản chiếu cái bóng của cô trông càng đáng thương hơn, gần như hòa nhập cùng cái bóng trên tường.

Nhưng khi cô nhìn anh, ánh mắt ấy quả nhiên có khả năng khiến người ta rung động hơn bất cứ thứ gì.

Ánh mắt anh trầm xuống, xoay người bước từng bước tới trước mặt cô. Vì anh khá cao, nên cái bóng chạy dài che lấp cả người cô, mà dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh cũng được anh bao chùm trong bóng tối dịu dàng ấy.

“Tiết Thanh Thanh.” Lần đầu tiên trong đời, anh gọi đầy đủ tên cô, không phải là Tiết Thanh Thanh tiểu thư như lúc giận, mà là chất giọng rất bình tĩnh thản nhiên, cứ như vừa trút được gánh nặng, “Tránh cô một tuần, một lời giải thích đàng hoàng cũng không có, là vì tôi quá hèn nhát.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên bức tường sau lưng anh có ánh đèn mờ sáng, ánh đèn mờ bao phủ phía sau khiến toàn thân anh cứ như được dát một lớp ánh sáng vàng, mà gương mặt anh thì trầm tĩnh, dịu dàng trước nay chưa từng thấy.

Chu Sênh Sênh ngẩn người.

“Sự thật là, không biết tại sao, tôi cứ tưởng nhầm cô với người khác. Thật ra hai người nhìn chẳng hề giống nhau chút nào, từ ánh mắt, mũi, miệng, không có một điểm nào giống nhau. Nhưng bóng lưng, giọng nói rồi ngay cả tính cách cũng rất giống.” Anh dường như vừa cười khẽ một tiếng, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, trong mắt như có ánh sáng đang lóe lên, “Cô gái ấy cũng như cô, vừa xúc động lên là chuyện gì cũng làm được, nói chuyện chẳng biết nể nang ai, chẳng suy nghĩ trước khi làm, nhưng lại —— “

Anh hơi ngừng lại: “Rất chân thành.”

“Tôi đã từng rất thích cô gái ấy, trước giờ tôi là người không hay giao tiếp, nhưng thậm chí vì cô ấy, tôi đã đọc những cuốn sách về kỹ năng giao tiếp, cách theo đuổi phụ nữ. Chỉ tiếc là tôi đánh giá mình quá cao rồi, cô ấy cỏ vẻ không thích tôi như tôi thích cô ấy.”

“Khi tôi hạ quyết tâm muốn theo đuổi cô ấy, thì cô ấy lại biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.”

Chu Sênh Sênh nghển cổ cố gắng nhìn vào mặt anh, khuôn mặt tuấn tú, đẹp như tranh vẽ, quả thật anh là người đàn ông đẹp nhất cô từng gặp. Không, thực ra cũng chẳng phải, còn có rất nhiều ca sĩ hay diễn viên nhìn còn đẹp trai hơn anh, trên xe bus công cộng hay ở bến tàu điện ngầm vội vàng thoáng nhìn cũng có người đẹp trai hơn anh, nhưng trong mắt cô, chỉ có anh là đẹp nhất.

Cũng như ngàn vạn ngôi sao trên trời, ngoại trừ ngôi sao mà cô thích thì những ngôi sao còn lại cũng chỉ để tô điểm cho nó mà thôi.

Khóe mắt cô đỏ hồng nhìn anh, cắn môi cố nhịn, nhưng trong lòng đang có thứ cảm xúc nào đó muốn phá tan lồng giam mà phát tiết.

Bởi vì anh nói anh thích cô. Đối mặt với Tiết Thanh Thanh, cuối cùng anh cũng đã thừa nhận mình thích Chu An An.

Lục Gia Xuyên cúi đầu nhin cô, cười một cái: “Nhưng Tiết Thanh Thanh à, cô nói xem trên đời này nào có chuyện buồn cười đến thế, người tôi yêu vừa biến mất, tôi đã coi người trông giống cô ấy làm người thay thế. Đèn vừa vụt tắt còn quấy rối cô, làm chuyện đó với cô…”

Anh không biết cảm xúc bất thường khi đối mặt với cô từ đâu mà có, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái trông giống Chu An An mà thôi, cũng đâu phải là lần đầu anh gặp một cô gái có tính cách thẳng thắn phóng khoáng thế này, nhưng vì sao anh chỉ có cảm xúc quái lạ với một mình Tiết Thanh Thanh?

Cứ như hai người đã quen nhau từ lâu.

Cứ như cả trái tim không kiểm soát được mà đập loạn liên hồi.

Lục Gia Xuyên khàn giọng nhìn cô, cười như tự giễu mình mà nói: “Cô xem, như lúc này khi tôi không uống rượu, thì hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi đối mặt với cô đầu óc lại trở nên ngừng trệ, cứ như nếu tôi lơ là một chút thôi chắc chắn sẽ đạp vào vết xe đổ, làm ra những hành động sẽ khiến cô hận tôi.”

“Hành động gì?” Cô như kẻ mê man nói những lời vô nghĩa, giọng nhẹ nhàng.

“…” Lục Gia Xuyên mím môi, ánh mắt nhìn sang nơi khác, “Cô sẽ không muốn biết đâu.”

Cô sẽ không biết nguyên một tuần nay đêm nào anh cũng mơ về cô, có đôi khi là Chu An An, có đôi khi lại là cô, chẳng thể phân biệt được ai với ai. Anh cứ như một cậu bé ngây ngô chưa hiểu sự đời, vì cô, mỗi ngày thức dậy anh lại phải tự mình đấu tranh trong cuộc chiến giữa kháng cự và xấu hổ.

Trong lòng rõ ràng là kháng cự, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật tự nhận bản thân vô cùng khát vọng cô.

Trong bầu không khí im lặng, chiếc đèn cảm ứng bỗng tắt phụt.

Anh không hề cử động, vì lý trí vẫn còn, anh nhận thức rõ bản thân tuyệt đối không thể làm chuyện nh lần trước được.

Nhưng cô gái trước mặt lại đột nhiên kiễng chân lên, vươn tay ôm chặt cổ anh, trong phút chốc, đôi môi mềm mại như bánh hoa quế [1] dán lên môi anh, mang theo cảm xúc dịu dàng cùng hương vị ngọt ngào.

[1] Bánh hoa quế: 

banh-que-hoa-cua-trung-quoc-ra-sao-31daa314

Mùi hương cam trên người cô rõ ràng chỉ là một mùi thơm bình thường, nhưng chẳng hiểu sao lại có thể châm ngòi khao khát và dục vọng nguyên thủy trong con người anh ngay lập tức.

Chắc hẳn mỗi người trời sinh đều có điểm mẫn cảm và nguồn căn tội ác thuộc về riêng mình. Đối với anh mà nói, mùi hương quen thuộc này là một thứ như thế, chỉ cần nó luẩn quẩn bên chóp mũi, cơ thể anh sẽ tự động bị châm lửa đốt mà trở nên nóng rực, khát vọng cháy bỏng như luồng nhiệt cuồn cuộn dội từ trên đỉnh đầu xuống, chạy ra toàn thân, qua cả lục phủ ngũ tạng.

Cả người anh cứng đờ đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Trong bóng tối, giọng nói quen thuộc vang ngay bên tai anh, cứ như tiếng hát của đại dương, nhẹ nhàng du dương, chẳng lẫn chút dục niệm, lại khiến con người ta trong phút chốc tràn ngập trong thất tình lục dục.

“Là thế này đúng không?”

Tay cô vẫn đặt trên cổ anh, hốc mắt còn đang phiếm hồng, vẻ mặt lại vô cùng kiên định, cứ như cuối cùng cô đã hạ quyết tâm muốn tặng anh món quà trân quý nào đó.

May mà bóng tối đã che đi những giọt nước mắt của cô.

Chu Sênh Sênh leo lên người Lục Gia Xuyên, cứ như nàng ma nữ trong bóng đêm, liều lĩnh làm càn hôn anh. Mà anh ban đầu như một khúc gỗ, cả người cứng ngắc khiếp sợ đứng ở đó, nhưng khi cô liều lĩnh nhiệt tình quyển rũ thì tất cả những lý trí gì đó hoàn toàn bị vứt bỏ.

“Nếu em nói, em muốn biết thì sao?”

Muốn biết anh muốn làm gì em, trong mơ đã nghĩ gì. Chu An An cũng được, Chu Sênh Sênh cũng thế, ngay cả Tiết Thanh Thanh cũng chẳng sao cả. Em đã tìm được cách có thể ở bên cạnh anh mãi mãi, mang theo tâm trạng chuộc lỗi, và cả niềm đam mê chảy bỏng mãi chẳng thể ngừng lại, như con thiêu thân lao đầu vào lửa để chạy về phía anh một lần nữa.

***

Trước giờ lý trí và dục vọng của con người vốn vừa mâu thuẫn lại có thể hòa hợp với nhau.

Cô không phải Chu An An mà là Tiết Thanh Thanh —— điều này anh vô cùng rõ ràng.

Nhưng Chu An An đã rời đi, dù anh cảm thấy bản thân trơ trẽn, tự thấy thất vọng về mình, cũng chẳng thể nào phủ nhận khát vọng nguyên thủy của mình đối với một cô gái mà bản thân chẳng hề có hảo cảm ngay tư lần đầu gặp mặt.

Anh sống cả đời, đến cùng là vì điều gì?

Vì chờ Chu An An có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại sao?

Lục Gia Xuyên rõ ràng nghe thấy trong đầu vang lên tiếng dây cung vừa đứt, âm thanh lanh lảnh to rõ, hình như đang tuyên bố điều gì đó. Đừng nhớ về quá khứ, đừng nhớ thương cô gái đã biến mất ấy, đừng chối bỏ khát vọng của bản thân, và đừng đẩy cô gái này ra xa nữa.

Tiết Thanh Thanh.

Ba chữ ấy như con rắn độc xông thẳng lên não anh, biết rõ bị nó cắn một cái là có thể sẽ mất mạng, nhưng trong khoảnh khắc này anh đang cảm thấy hạnh phúc thì cần gì phải quan tâm đến cái chết nữa?

Anh kéo cửa phòng ra, cùng cô quấn chặt lấy nhau, nụ hôn nồng nhiệt phóng túng, bất tri bất giác hai người đã vào phòng ngủ từ bao giờ.

Với sức lực mạnh mẽ của đàn ông, anh dễ dàng ép chặt người cô vào bức tường lạnh như băng, tạch —— không biết là tay ai vừa quét qua công tắc điện, ánh đèn trong phòng vụt tắt.

Bóng đêm là lý do tốt nhất để con người ta buông thả bản thân mình.

Anh hôn lên đôi môi mềm mại kia rồi dần dần di chuyển xuống phần cổ nhẵn mịn, vùng quai xanh xương xương… Mà trong đêm tối cô đang thở dốc, hai mắt mở to nhìn anh thật rõ ràng.

Nếu là anh.

Nếu là anh, cô hoàn toàn chấp nhận và vui vẻ chịu đựng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play