Trong lúc đang thử khóa mở cửa, Chu Sênh Sênh vẫn luôn ảo tưởng, cô sẽ về phòng thay một bộ váy mới xinh xắn, buộc mái tóc dài đuôi ngựa lên, trang điểm cho gương măt này tràn trề sức sống để nhìn cô trẻ thêm vài tuổi, chuẩn bị một đĩa salad trái cây vừa ngon lại đẹp mắt, khiến người ta vừa nhìn là có thể thấy được bản chất hiền lương thục đức của cô, để mọi thứ thật hoàn hảo rồi cô sẽ sang gặp anh.

Cô cứ thế vui vẻ đắm chìm trong thế giới của bản thân, mặc cho những ảo tưởng liên quan đến Lục Gia Xuyên kia gần như được lý tưởng hóa một cách đẹp nhất.

Cho nên khi phía sau đột ngột vang lên giọng nói quen thuộc kia, cô cứng người đứng ở nơi đó, trên tay vẫn duy trì trạng thái mở khóa.

Ngây người như phỗng.

Trong hành lang yên tĩnh dường như không khí đã đóng băng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hai người họ.

Chu Sênh Sênh cứ có ảo giác, hình như cô nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của người đang đứng phía sau mình.

Trong đầu dần hiện ra trăm ngàn ý tưởng, sau đó cô đứng thẳng người lên, quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười vui mừng.

“Chào anh, tôi mới chuyển đến, tôi là Tiết Thanh Thanh.” Theo cùng câu nói này là vươn tay phải tới thể hiện sự thân thiết với hàng xóm mới.

Cổ tay nhỏ bé yếu ớt, gương mặt dịu dàng mộc mạc.

Ngay cả giọng nói cũng giống y hệt cô ấy!

Nhưng lại chẳng phải cô ấy.

Trong mắt Lục Gia Xuyên dường như dấy lên một ánh lửa màu đen, nhưng khi cô vừa quay đầu lại, ánh lửa ấy đã hoàn toàn bị dập tắt.

Không phải cô ấy.

Vốn chẳng thể là cô ấy.

Anh không nhìn cánh tay cô đang vươn tới, cũng chẳng có ý muốn làm quen với cô, chỉ im lặng mấy giây rồi lạnh lùng nói: “Xấu hổ quá, tôi nhận nhầm người.”

Nói xong câu này, anh xoay người vào phòng, đóng sập cửa lại rầm một cái.

Chu Sênh Sênh: “…”

Cô ngây ngốc đứng đó chẳng nói được lời nào, thật không ngờ mấy tháng không gặp, tính cách anh chẳng những tốt hơn, mà ngược lại càng khó tính hơn ngày xưa. Rõ ràng trước khi Chu An An biến mất, anh càng ngày càng đáng yêu, chẳng còn tỏ ra khó chịu muốn tránh xa người khác vạn dặm nữa!

Mà càng khiến cô lo lắng là, anh thật sự đang ốm. Gương mặt thì gầy gò, trên hai má hiện lên những vùng da ửng hồng không bình thường, người vẫn ưa sạch sẽ từ trước đến nay lại chẳng thèm cạo râu trên cằm, để cả một vùng da dưới cằm mọc đầy những sợi râu màu xanh li ti.

Giọng nói khàn khàn, không có vẻ lưu loát như ngày xưa.

Cả người trông tiều tụy, vốn chẳng hề giống Lục Gia Xuyên tự cao tự đại trong ký ức của cô.

Chu Sênh Sênh lòng đau như dao cắt, xoay người cố mở cửa. Lúc này lại vô cùng thuận lợi, cô tiện tay chọn một chiếc chìa khóa cũng mở được cửa ngay. Nhưng cô lại chẳng thể vui nổi, ngơ ngác đóng cửa lại, trong lòng cứ như bị ai ném cho cả bát muối, hơi nước từ từ bốc lên, khiến cho trái tim cũng trở nên dịu dàng mà ẩm ướt.

Là vì… cô sao?

***

Lục Gia Xuyên đóng cửa lại, lẳng lặng đi vào phòng khách, cứ ăn mặc như thế mà ngả người xuống sofa, nhắm mắt liền ngủ ngay.

Trên người đắp một tấm chăn mỏng, trên bàn trà bày một đống thuốc lung tung. Anh là bác sĩ, tự biết khi sốt sẽ phải uống loại thuốc nào, nhưng sau khi lôi đống thuốc trong hòm vốn chẳng sờ vào bao giờ ra, anh lại chẳng muốn uống nữa nên cứ vứt bừa chúng trên bàn.

Vì anh biết, bản thân từ nhỏ đến lớn đều thế này, càng sốt lại càng thích ngủ, khi ngủ lại mơ toàn những chuyện vụn vặt lung tung.

Trong mơ, Lục Gia Xuyên quay về mấy tháng trước. Khi đó, cô gái ấy còn chưa biến mất khỏi cuộc đời anh.

Anh mơ thấy mình đang yên lặng đứng ngoài hành lang bệnh viện, xung quanh trống trải, chỉ có tấm ảnh in trên bảng giới thiệu nhân viên kia là sáng rực, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh.

Không, chính xác mà nói, là cô gái đang đứng trước tấm ảnh kia đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của anh mới đúng.

Mình cô đứng trầm lặng trên dãy hành lang người người qua lại liên tục, trông như một pho tượng lặng lẽ, mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh của anh. Anh biết rất nhiều người bệnh đều thích đọc giới thiệu ngắn gọn thông tin về bác sĩ, căn cứ vào chức danh và những thành tựu đat được ghi trên đó, họ sẽ đánh giá xem ai tốt ai không, định nghĩa xem bọn họ có phải chuyên gia hay không.

Nhưng nãy giờ thứ cô xem không phải những thành tựu ghi trên tấm bảng kia, đơn giản là cô chỉ nhìn chằm chằm tấm ảnh của anh, cứ như muốn nhìn thấu con người bên trong anh vậy.

Kỳ lạ hơn là, tuy anh đang đứng rất xa cô, nhưng cả người lại cảm thấy ngại ngùng và hồi hộp như đang sợ cô sẽ nhìn thấu trái tim mình vậy.

Thế nên anh mới ấu trĩ hỏi cô một câu: “Chẳng lẽ Chu tiểu thư vừa ý tôi rồi sao? Giây trước đọc trộm tin nhắn của tôi, giây sau đã ngấp nghé dung nhan của tôi rồi.”

Ngay khi cô gái kia vừa quay đầu nhìn anh, trước khi ánh mắt hai người chạm nhau thì đúng lúc đó, cảnh tượng trong mơ bỗng nhòe đi, chuyển cảnh rồi.

Trong căn phòng bệnh nhi năm màu sắc rực rỡ, anh lẳng lặng đứng bên ngoài cửa, nhìn cô gái ấy đang ngồi bệt dưới mặt đất, từ từ nhắm mắt lại, tùy ý để bốn bàn tay non nớt chạm nhẹ lên gương mặt cô.

Sườn mặt cô bỗng trở nên thật rực rỡ dưới nắng chiều, trên lông mi dường như có những tia sáng đang nhảy nhót.

Thật khiến người ta động lòng.

Giấc mơ dài dòng lại bắt đầu chuyển cảnh, mỗi cảnh đều dừng lại trước khi cô kịp quay lại nhìn anh. Còn cảnh cuối cùng chính là cái đêm ở đầu ngõ, giữa khung cảnh xe cộ qua lại không ngớt, giữa những ánh đèn điện sáng rực, giữa bầu trời đêm mênh mông ánh sao. Anh cõng cô gái ồn ào trên lưng vượt gió mà tiến về phía trước, còn cô nằm trên lưng anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xin ông xin ông đấy, thái dương công công đừng xuất hiện nữa…”

Trẻ con như vậy, hồn nhiên đến thế.

Cho đến hôm nay, dường như anh đã hiểu câu nói hôm ấy của cô, vì sao cô lại mong thái dương công công đừng xuất hiện nữa, bởi vì sau khi mặt trời xuất hiện cô cũng theo nó mà đi.

Chu An An, người con gái ồn ào mạnh mẽ ấy tựa như một ánh lửa rực rỡ ngang nhiên bước vào cuộc đời anh, nhưng chỉ cần châm một mồi lửa là cô có thể bốc hơi khỏi nhân gian ngay.

Rồi ngọn lửa ấy cũng đốt cháy tất cả những cảm xúc mới nhen nhóm trong anh mấy hôm nay, cùng sự lưu luyến dịu dàng hiếm thấy, chỉ trong một đêm đã thiêu rụi sáng rực.

Anh không thể quên hôm ấy mình đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc, nghe bao nhiêu câu số máy quý khách vừa gọi hiện đang không liên lạc được, cứ như dù anh có gọi bao nhiêu lần thì đáp lại anh cũng chỉ là giọng nói lạnh như băng từ tổng đài tự động.

Cô tắt máy, từ chối cuộc gọi của anh.

Vì thế anh lại nhắn tin cho cô mà chẳng biết mệt mỏi.

“Chu An An, mau nghe điện thoại.”

“Dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng phải nói với tôi một tiếng, chúng ta cùng nhau giải quyết không được sao?”

“Chu An An, có phải con gái thường hay thù vặt thế không? Tôi chỉ không nghe ba cuộc gọi của em thôi mà, em lại trừng phạt tôi đến mức này sao?”

“Tôi đã gọi ba mươi cuộc rồi, em còn định giận tôi tới khi nào đây?”

……

Cuối cùng, anh cũng không biết mình đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin cũng như đá chìm đáy biển. Mỗi ngày gọi điện cho cô dường như đã thành thói quen, anh là người chết đuối, cô lại là chiếc cọc gỗ cứu vớt anh, cho nên dù mỗi ngày đi làm vè có mệt mỏi đến đâu, dù lúc ấy đầu óc đang trống rỗng thế nào, anh cũng vẫn cầm máy lên gọi điện cho cô.

Thậm chí ngày nào anh cũng tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ nơi từng chia tay cô, như con sâu bám chặt trên cành cây trơ trụi xấu xí chờ ngày hóa bướm rực rỡ. Rồi những ngày đông lạnh giá cũng đi qua, mùa xuân ấm áp đã tới rồi.

Ngoại trừ đi làm, ăn cơm và ngủ, dường như anh chỉ đi tìm cô. Anh tới quán café cũ rất nhiều lần, mấy người ở quán đều nói cô đã nghỉ việc, không để lại bất cứ phương thức liên lạc nào.

Hai tháng sau, Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng dừng những hành động vô nghĩa đó lại.

Anh bắt đầu nhận ra, cô đã đi thật rồi, quay người bỏ đi rất quyết đoán, chỉ để lại vẻn vẻn hai từ “Trân trọng!” coi như lời tạm biệt cuối cùng.

Anh không biết hai chữ ấy có phải lời tạm biệt cuối cùng không, nhưng anh dần dần nhận ra, có lẽ với anh mà nói mối quan hệ của hai người họ vốn chẳng thể nói hết bằng lời được, còn đối với cô, chỉ cần hai chữ ngắn ngủn đó cũng có thể bao quát tất cả rồi.

Là anh rất ngốc nghếch, tự mình chui đầu vào sự dịu dàng ảo tưởng ấy. Mà sự dịu dàng ấy rất rộng lớn, khiến một người đàn ông chưa từng nếm trái yêu đương như anh như chìm xuống đáy biển, bất luận thế nào cũng chẳng bơi được vào bờ, đành phải tự mình giãy dụa giữa vùng biển lớn ký ức.

Lục Gia Xuyên phát sốt liền nằm mơ, anh mơ về cảnh gặp lại người con gái đã khiến trái tim anh tan nát, khiến anh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cho đến khi ngoài cửa lớn truyền đến tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.

Anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thất thần nhìn lên trần nhà lại nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi lớn: “Mở cửa, bác sĩ Lục!”

Có một khoảnh khắc, anh còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, bằng không sao có thể nghe thấy thấy tiếng Chu An An được? Cô ấy chỉ có trong mơ, không thể có ngoài hiện thực được.

Nhưng tiếng gọi ồn ào kia lại cứ vang lên không ngừng.

“Là tôi đây, hàng xóm mới của anh, anh mau mở cửa, lần đầu gặp mặt mong anh giúp đỡ nhiều hơn!”

Vì thế anh lại nghiêm mặt, bởi vì giọng nói đó không phải là Chu An An, mà từ một cô gái giống cô từ bóng lưng đến cả giọng nói.

Lục Gia Xuyên rút chiếc gối đang lót dưới đầu ra, che kín mặt mình, nhắm mắt không thèm để ý tới cô.

Nhưng có vẻ cô nàng kia không biết điều chút nào, hoàn toàn không hiểu mấy chữ không tiếp khách ở nhà riêng có ý nghĩa gì, mà cứ gõ cửa liên tục gọi tên anh.

Thật ồn ào.

Ồn ào đến mức anh chẳng thể ngủ nổi nữa, cũng chẳng thể gặp được cô nàng Chu An An vừa nhẫn tâm lại đáng ghét đó nữa.

Lục Gia Xuyên nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, vén chiếc chăn mỏng lên, bước những bước chân nặng nề đi ra ngoài cửa, vươn tay kéo cửa ra.

Ngay sau đó, cô nàng đang áp tai lên cửa nghe lén kia, bởi vì bỗng nhiên mất đi trọng tâm mà không chút phòng bị ngã vào lòng anh, hai mắt cứ trợn tròn cả lên, miệng hoảng loạn a a a liên tục.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, ai cũng không kịp phản ứng. Chờ đến khi hồi hồn lại thì cô đã nhào vào lòng anh, mới cố gắng đứng vững được.

Lục Gia Xuyên cứng đờ người ra, một tay đỡ cô đứng dậy rồi buông tay ra ngay, anh lui người về sau hai bước, mày nhíu chặt, giọng điệu lạnh lùng: “Cô muốn làm gì?”

Chu Sênh Sênh mặt đỏ tai hồng đứng ở nơi đó, chậm chạp lôi chiếc túi nilon đang cầm trên tay, đưa cho anh: “Không có gì đâu, thật ngại quá, bác sĩ Lục, vừa nãy tôi thấy anh có vẻ hơi sốt, nên đã cầm chút thuốc hạ sốt trong nhà qua cho anh…”

Đây là nói dối, cô vốn khỏe như trâu, từ nhỏ đến lớn mới ốm được mấy lần, trong nhà cô lấy đâu ra mấy viên thuốc cảm thế này.

Xung quanh im ắng, cô có thể cảm nhận được người đàn ông lạnh lùng này đang nhìn cô chằm chằm, trong lòng bàn tay cũng chảy ra chút mồ hồi.

“Sao cô biết tôi họ Lục, là bác sĩ?”

Chu Sênh Sênh ngẩn người, tim đập loạn nhịp, mãi sau đó mới líu lưỡi nói dối: “Vì… lúc tôi tới thuê nhà, đã hỏi qua chú chủ về hàng xóm sống xung quanh! Chú ấy nói với tôi người sống nhà bên cạnh là bác sĩ, tên là Lục Gia Xuyên, là bác sĩ khoa mắt ở Bệnh viện Nhân Dân.”

Nói hết lời thì lại quay về vạch xuất phát.

Lục Gia Xuyên nhìn hai bên má phiếm hồng, mắt thì không dám nhìn thẳng vào anh, còn kiểu vô ý thức nắm lấy góc áo, còn cả bộ trang phục rực rỡ chỉ sau hai mươi phút ngắn ngủi này nữa, ngay cả mái tóc bù xù cũng được cột lên tỉ mỉ thành kiểu đuôi ngựa xinh xắn.

Đã hỏi qua chủ nhà về anh.

Không thân quen mà lại tự dưng tốt bụng.

Mất hai mươi phút để trang điểm sang gặp anh.

Ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng hơn, Lục Gia Xuyên đứng ở đó nhìn cô một lúc rồi nói: “Cám ơn ý tốt của cô, tôi không cần.”

Anh cầm tay nắm cửa, chuẩn bị tiễn khách.

Chu Sênh Sênh nóng vội: “Anh là bác sĩ, sao lại không để ý đến sức khỏe của bản thân? Ngay cả anh cũng ghét nhất những người không biết trân trọng đôi mắt mình, nhưng, anh lại chẳng biết chăm sóc cho sức khỏe của mình, không phải là —— “

Nói được nửa câu, cô bỗng nhận ra sự khác lạ trên gương mặt của Lục Gia Xuyên.

Cô liền dừng lại, cuối cùng cũng nhận ra những lời cô vừa rồi có vẻ sai sai sao đó.

“Sao cô biết tôi ghét những người không biết trân trọng đôi mắt mình?” Anh yên lặng đứng ở nơi đó, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.

Chu Sênh Sênh gượng cười nói: “Anh, không phải anh là bác sĩ khoa mắt sao? Sao có thể thích những người không biết trân trọng đôi mắt mình? Tôi còn quen mấy bác sĩ khoa mắt, bọn họ cũng ghét nhất những người thờ ơ với mắt mình, đó không phải chuyện dĩ nhiên sao?”

Đối mặt một lát, Lục Gia Xuyên không nói gì, tay vẫn đặt trên nắm cửa, chỉ chờ cô đi về.

Chu Sênh Sênh xấu hổ, đành nhanh chóng nhét túi thuốc vào lòng bàn tay anh, rồi quay đầu lại, nhanh chóng kéo cửa nhà mình ra rồi chạy vào.

Nhìn qua mắt mèo, cô thấy Lục Gia Xuyên cứ đứng đó một lúc lâu, sau đó ——

Anh đi tới treo túi thuốc lên tay nắm ngoài cửa nhà cô?!

Anh xoay người vào nhà, đóng cửa lại rầm một tiếng, ngăn chặn ánh mắt rình coi của cô.

Chu Sênh Sênh trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở đó, mấy tháng không gặp, vì sao anh lại trở nên bất cần đời thế này? Hàng xóm đưa thuốc, anh lại tỏ thái độ từ chối ngàn dặm thế này?

Khẽ cắn môi, cô mở cửa, lại cầm gói thuốc đi tới trớc cửa nhà anh, gõ cửa cộc cộc.

Mấy phút sau, cửa mở, chẳng đợi cô lên tiếng, người đàn ông vừa kéo cửa ra kia đã mở miệng lạnh lùng nói trước: “Tiết tiểu thư, phiền cô đừng sang quấy rầy tôi nữa. Làm hàng xóm mới, tôi chúc cô chuyển sang nhà mới sống thoải mái, cũng hi vọng sau này mọi người sẽ không có gì phải cãi nhau. Nhưng tôi không phải là một người thích kết bạn, tôi hi vọng quan hệ của chúng chỉ là hàng xóm, im lặng, không can thiệp ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau.”

Cô ngơ ngác nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia, trong mấy phút ngắn ngủi cũng chẳng biết trả lời ra sao.

Mấy phút sau, anh nhìn cô từ trên cao xuống, nói rõ từng chữ: “Cám ơn cô đã phối hợp.”

Rầm, cánh cửa trước mặt cô khép lại chẳng chút nể tình tí nào.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play