Cuối cùng Trịnh Tầm vẫn được ăn chút cơm còn lại trong bát.

Có lẽ là vì anh nghiến răng nghiến lợi ôm đùi Chu Sênh Sênh, hận không thể gặm sạch đùi cô mới khiến Chu Sênh Sênh sinh ra chút lòng thương cảm, nhưng quan trọng hơn chính là câu uy hiếp kia của anh.

“Chu Sênh Sênh, cậu không muốn tôi làm chứng minh thư mới cho cậu nữa phải không ?”

Chu Sênh Sênh suy tính hai giây, cuối cùng cũng đưa một phần ba tô cơm rang trứng còn lại cho anh: “Được rồi, cậu ăn nốt đi.”

Chỗ cơm còn lại trông vô cùng thê thảm, trứng đã bị ăn sạch rồi, chỉ còn sót lại một chút cơm dính đầy mỡ sáng bóng.

“!@#$%$@, Thật tiếc khi cậu là phụ nữ đấy, ăn thì khỏe như trâu ấy, không sợ ế đến già sao ?” Trịnh Tầm lùa hai miếng cơm vào miệng, liền lấy lại được tinh thần, “Ờ, mà đúng rồi, cậu thì làm sao lấy chồng được, không cần lo lắng nhiều thế đâu. Có người đàn ông nào muốn lấy một người phụ nữ cứ ba đến năm ngày lại trở mặt ngay được chứ ?”

Chu Sênh Sênh đoạt lại chén cơm rang anh đang cầm trên tay, mặt lạnh để bát cơm xuống trước mặt Romeo đang đứng bên cạnh vẫy vẫy đuôi nãy giờ. Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng Trịnh Tầm và chó cùng tranh nhau miếng cơm, kèm theo đó là tiếng khóc thảm thiết vang khắp căn phòng.

Trịnh Tầm đang là bartender tại một quán bar, gọi dễ nghe ra thì là bartender, nhưng thật ra anh là nhân viên pha chế chính tại quầy rượu. Anh và Chu Sênh Sênh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, cho nên sau này khi Chu Sênh Sênh muốn rời khỏi trấn nhỏ, thì thuận miệng rủ anh một câu: “Muốn theo tôi đi du lịch khắp nơi không?” Anh liền thu dọn hành lý, xách ba lô cùng cô lên đường.

Sau này Chu Sênh Sênh hoài nghi mà hỏi anh: “Tôi nói này có phải cậu thích tôi đúng không, nên mới sảng khoái đồng ý cùng tôi đi du lịch khắp nơi thế này?”

Lúc hỏi câu đó thì vừa đúng lúc cô đang mang gương mặt sáu mươi tuổi của một bà già, Trịnh Tầm nheo mắt lại nhìn cô hồi lâu rồi đáp: “Chị hai ạ, nếp nhăn trên mặt chị còn nhiều hơn cả mẹ già của em, chị nghĩ xem em có bị điên không mà thích chị? Cho dù em muốn, mẹ già nhà em cũng sẽ không đồng ý!”

Không cần suy nghĩ nhiều, một ngày nào đó Trịnh Tầm bị thương thì số vết xước trên mặt anh nhất định cũng nhiều hơn cả nếp nhăn trên mặt mẹ già nhà mình nữa.

Vì mỗi lần gặp mưa Chu Sênh Sênh lại thay một gương mặt mới, nên hai người họ không dám ở một nơi quá lâu, cứ mấy tháng lại phải đổi chỗ ở một lần. Trước mắt bọn họ cũng mới tới thành phố Bắc này được hơn một tháng, nơi đây không hay mưa lắm, chắc hẳn cũng có thể ở lại lâu hơn một chút.

Trịnh Tầm mất cả đêm làm chứng minh thư giả cho cô, lúc đưa tới trước mặt Chu Sênh Sênh thì huyênh hoang nói: “Nếu cậu có thể quỳ xuống gọi tôi một tiếng Trịnh đại gia anh thật đẹp trai, thì tôi hứa sẽ miễn cưỡng bỏ qua vài hiềm khích trước đó mà tha thứ cho cậu.”

Chu Sênh Sênh lấy chứng minh thư rồi giơ tay lên làm động tác định cho anh một đòn, Trịnh Tầm thấy vậy thì cong đít nhanh chóng chạy vèo vào phòng mình, nên anh không nhận ra người bên ngoài kia đang cong khóe miệng, nở một nụ cười tươi rất hiếm thấy.

Trịnh Tầm là một trạch nam làm bên kỹ thuật, đây là nghề phụ của anh còn bartender mới là nghề chính. Đối với một người thỉnh thoảng lại thay đổi gương mặt như Chu Sênh Sênh mà nói, chứng minh thư có lúc cần là phải đổi ngay, nên Trịnh Tầm cũng vì lý do đó nên mới học được kỹ năng này

Nghe anh mắng chửi loạn lên trong phòng, Chu Sênh Sênh tựa người vào cửa nói nhỏ: “Cám ơn cậu, Trịnh đại gia khoan hồng độ lương nên không tính toán so đo với tôi.”

Trong phòng bỗng chốc không còn phát ra tiếng gì nữa, Trịnh Tầm giống như thấy quỷ mà kéo cửa ra, thì phát hiện Chu Sênh Sênh đã về phòng của cô rồi.

Mỗi lần đổi sang một gương mặt mới, mắt cô đều bị nhiễm trùng, nhìn thì loáng tha loáng thoáng kèm với độ cận thị cao, nó đã trở thành quy luật thép rồi.

Hộp thuốc nhỏ mắt trong tủ chỉ còn lại một chút dưới đáy lọ, Chu Sênh Sênh đeo kính áp tròng, mới sáng tinh mơ hôm sau đã tới bệnh viện mua thuốc tiêu viêm, tiện thể cũng mua thêm một lọ thuốc nhỏ mắt mới.

Trịnh Tầm còn đang ngủ, lúc đi ngang qua cửa phòng anh thì Chu Sênh Sênh nghe thấy tiếng anh ngáy rất to.

Không biết vì sao, có người tỉnh thì trong hình dáng một con người, mà khi ngủ thì lại biến ngay thành heo – – đây chắc hẳn là một trong những câu hỏi mà cho đến tận hôm nay các nhà khoa học vẫn chưa giải thích được.

Cô dón dén từng bước chân đi ra, trước khi đi còn tiện thể kéo tủ lạnh ra nhìn qua, dĩ nhiên không còn chút lương thực dự trữ nào, chỉ còn lại nửa chai rượu đỏ cùng ly cocktail trộn rượu trắng- – đây đều là thành phẩm mà Trịnh Tầm dựa vào chức “Không Thủ đạo” mà thuận tay lấy về từ quán rượu..

Cô dự tính trước khi về nhà còn phải ra chợ mua chút đồ ăn vậy.

Thứ hai bệnh viện đông người chen chúc nhau, Chu Sênh Sênh cầm lọ thuốc nhỏ mắt và thuốc tiêu viêm, ngồi ngoài hành lang hỗn loạn chờ bác sĩ gọi tên vào lấy thuốc.

Bởi vì mắt đang bị nhiễm trùng, nên kính áp tròng hình như vẫn chưa vào đúng vị trí, cô vẫn có cảm giác cộm lên khó chịu. Cô không nhịn được lại đưa tay lên dụi, cuối cùng có người đi ngang qua trước mặt cô lại đụng trúng khuỷu tay cô cái, mu bàn tay nặng nề xoẹt qua mắt, kính áp tròng liền rơi xuống đất.

Cô vội vàng cúi người xuống nhặt, rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh để rửa lại thấu kính.

Bồn rửa tay ở ngay chính giữa nhà vệ sinh nam và nữ, cô cẩn thận rửa sạch thấu kính, đang định đeo lại vào mắt thì bất thình lình có người giữ chặt lấy cổ tay cô.

Bàn tay kia duỗi đến từ bên trái, nhanh như chớp giữ lấy cổ tay cô. Thấu kính còn đang nằm im trên ngón trỏ của cô, cổ tay đã bị người kia mau chóng buông ra.

Da tay người này rất trắng. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Chu Sênh Sênh.

Bàn tay mảnh khảnh thon dài, từng đốt ngón tay rất rõ ràng, dường như khắc ngọc mới được như thế này, dưới ánh đèn neon phản chiếu một bàn tay thật đẹp.

Cô theo cánh tay kia mà nhìn sang, không kịp đề phòng đã đắm mình trong một đôi mắt đen bóng như mực.

Người đang đứng trước mặt cô, là một vị bác sĩ mặc chiếc áo blose trắng nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, anh khẽ nhíu mày: “Cô không biết trong nước máy cũng có vi khuẩn, nên không thể rửa kính áp tròng bằng nước máy thông thường sao?”

“Tôi – -” cô nghẹn lời, trợn tròn mắt không biết phải nói gì.

Nhìn nhau trong vài giây, vị bác sĩ kia đã nhìn ra manh mối trong đôi mắt đỏ ngầu của cô.

“Mắt bị nhiễm trùng sao?”

“… Đúng.” Cô không giải thích được nhỏ giọng đáp lại, rồi chột dạ gật đầu.

Bỗng thấy sắc mặt của vị bác sĩ kia thoáng cái đen xì, vẻ mặt không vui càng rõ ràng hơn. Anh dùng giọng nói lạnh lùng chất vấn cô: “Cô không biết lúc mắt bị nhiễm trùng thì không thể dùng kính áp tròng à? Ngay cả trong nước máy cũng có vi khuẩn, nếu để vi khuẩn bám vào thấu kính mà dùng sẽ rất dễ bị viêm giác mạc, nhìn mắt cô là biết bị nhiễm trùng rồi, màng mắt bây giờ đang rất yếu ớt, nếu cô thực sự muốn mù mắt… thì chẳng thà hiến giác mạc cho những người cần dùng thì tốt hơn đấy.”

Chu Sênh Sênh sững sờ, sao anh ta lại nói chuyện gay gắt thế nhỉ?

Cô đang định mở miệng đáp lại, thì ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng gọi của y tá: “Bác sĩ Lục, anh xong chưa?Bên đây đang có một ca bệnh khẩn cấp cần anh xử lý!”

Ngay khi cô đang chăm chú nhìn thì người mặc áo blose trắng mặt lạnh đã xoay người rời đi, hoàn toàn không đợi cô định nói gì, chỉ vứt lại một câu không chút cảm xúc: “Không cần cám ơn.”

Đầu Chu Sênh Sênh hoàn toàn hỗn loạn, trông mặt cô thế này có giống người đang định mở mồm nói lời cám ơn không ? Bác sĩ thời nay cũng điên cuồng kiêu ngạo đến mức sánh vai được với cả mặt trời rồi nhỉ? Còn cả ánh mắt nhìn cô trông rất bẩn lúc gần đi là có ý gì nữa?

Fuck !.

Cuối cùng Chu Sênh Sênh vẫn đeo kính áp tròng lên, thứ nhất là vì mọi thứ xung quanh quá mờ, thứ hai là vì thái độ của vị bác sĩ này khiến người ta cực kỳ muốn làm trái ý anh.

Mà hậu quả của việc làm trái ý anh là, sáng ngày hôm sau lúc mở mắt ra thì cô phát hiện mình mắt đã sưng như hột đào rồi.

Quả là vị bác sĩ áo trắng đã nói đúng!

Thế này thì ngay cả kính áp tròng cô cũng không thể đeo được nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt lờ mờ lại tới bệnh viện lần nữa. Đăng ký xếp số chờ gọi tên ở khoa mắt cả buổi sáng, khó khăn lắm mới đến lượt Chu Sênh Sênh, cô nghe thấy có y tá mở cửa gọi tên cô.

“Ai là Chu Sênh Sênh ạ?”

“Tôi. Tôi là Chu Sênh Sênh.” Cô đứng bật dậy khỏi ghế, hai mắt đẫm lệ đi vào phòng khám.

“Mắt chị bị nhiễm trùng sao?” Y tá cười nhìn cô gật gật đầu, “Chị mau vào đi, bác sĩ Lục đang chờ bên trong.”

Bác sĩ Lục… Chu Sênh Sênh nghi ngờ, cái tên này nghe có chút quen tai.

Cô cứ mơ màng như vậy mà đi vào phòng khám, lờ mờ nhìn thấy một vị mặc áo blose trắng ngồi bên bàn, dưới ánh sáng mông lung nhìn anh có vẻ rất cao, nghiêm túc mà chững chạc.

“Ngồi đi.” Người áo trắng bảo cô ngồi xuống.

Cô nghe theo lời anh ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện, dường như nhận ra anh đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cô vẫn không nói gì. Trong lúc nhất thời, tay chân cô cứ bứt rứt khó chịu.

Chẳng lẽ gương mặt này xinh đẹp đến mức hồn bác sĩ cũng bị câu đi rồi sao…

Trên mặt cô thoáng một tầng đỏ ửng, cảm thấy bệnh nhân cũng nên ra dáng bệnh nhân mới được, vì vậy cô nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, hôm qua mắt tôi bị nhiễm trùng, dùng kính áp tròng thì lỡ đánh rơi, nhưng tôi đã rửa qua bằng nước máy rồi mới đeo lên, không ngờ hôm nay lại – – “

“Hôm qua tôi đã nói với cô thế nào ?” Người áo trắng đột nhiên cắt ngang lời cô, giọng nói kia vô cùng sắc lạnh như một con dao bén.

Chu Sênh Sênh cứng đờ cả người, không kịp phản ứng lại. giọng nói này, thái độ này- –

” Ngay cả trong nước máy cũng có vi khuẩn nên không thể rửa kính bằng nước máy. Khi mắt bị nhiễm trùng thì màng mắt rất yếu ớt, nếu để vi khuẩn bám vào thấu kính sẽ rất dễ bị viêm giác mạc, đặc biệt là với kính sát trùng đã có vi khuẩn.” Người đang ngồi sau bàn kia lặp lại từng chữ mình đã nói hôm qua, cuối cùng anh hời hợt quét mắt nhìn qua một sấp giấy ghi số thứ tự y tá vừa đặt lên bàn, “Chu Sênh Sênh đúng không? Khám ở khoa mắt xong, tôi đề nghị cô qua khoa tai mũi họng kiểm tra tai luôn nhé.”

Chu Sênh Sênh quả thực như người bị sét đánh ngang tai.

Nếu như lúc này có bài nhạc vang lên, chắc hẳn cũng chỉ có bài ca ‘Na Tra Truyền Kỳ’ [1]mới có thể tả hết nỗi khổ trong lòng cô: Là anh ta, chính là anh ta, là anh ta…

[1] Nhạc phim ‘Na Tra Truyền Kỳ’

Có lẽ vì không đeo kính sát tròng nên cô không nhìn rõ người mặc áo blouse trước mắt, cô cũng không nhớ rõ mặt anh chàng bác sĩ rạng rỡ như mặt trời này, không ngờ hôm nay anh ta còn mắng hăng hơn cả hôm qua, tiết tấu mắng ông trời hoàn toàn không theo kịp, rõ ràng là muốn mắng cô cả ngày nay đây mà.

Mặt Chu Sênh Sênh lúc xanh lúc trắng, ngồi trên ghế nắm chặt tay không nói được câu nào.

Tuy anh nói rất gay gắt, nhưng thật ra cô biết mình đã làm sai chuyện gì, người không nghe lời bác sĩ là cô, hôm nay người bị mắng cũng chỉ có thể ngồi im mà lắng nghe anh dạy dỗ.

Sau vài phút im lặng ngắn ngủi, người đang ngồi sau bàn lớn nhanh chóng đứng dậy, anh tới trước mặt cô, đeo khẩu trang và găng tay tiêu độc, cúi người nâng cằm cô lên: “Ngẩng đầu.”

Chiếc bao tay cao su chạm nhẹ vào cằm cô, dù giọng điệu bác sĩ hơi gay gắt, nhưng lực tay cũng rất nhẹ.

Anh dí sát mặt mình vào mặt cô, gần đến mức dù mắt đang lờ mờ cô cũng có thể thấy rõ gương mặt đó.

Mái tóc ngắn cắt gọn gàng, gương mặt ưa nhìn, nước da đẹp đến mức mấy thiếu nữ đang trong thời dậy thì cũng phải đấm ngực liên tục vì ghen tị, mà nhất là đôi đồng tử đen bóng đang ở đối diện cô với khoảng cách rất gần kia, trong khoảnh khắc đó nhất thời cô không tìm được từ nào có thể miêu tả chúng nữa.

Chắc hẳn là vì mắt cô bị nhiễm trùng, nên cả thế giới cũng mông lung mờ ảo như một đám sương mù, duy chỉ có đôi mắt sáng rực như ánh đèn le lói trong đêm đen, phát ra thứ ánh sáng dịu dàng rực rỡ, xua tan tất cả những u ám đen tối kia.

Cô không kìm lòng được mà ngắm đến ngây người.

Mười lăm phút sau, vị bác sĩ kia thả tay ra, nói một câu chắc nịch mà ngắn gọn: “Nếu có lần sau nữa thì xin hiến giác mạc đi.”

“…”

Chu Sênh Sênh nắm chặt tay thành nắm đấm không nói một lời, vừa rồi chắc hẳn cô bị bệnh, mới cảm thấy đôi mắt kia vừa dịu dàng lại sáng ngời.

Bác sĩ quay lại bàn làm việc, cầm bút nhanh tay viết đơn thuốc, vừa cúi đầu viết nhưng vẫn không quên dặn dò: “Trên thế giới này có rất nhiều người mù không thấy được ánh sáng, nếu như cô thực sự không muốn nhìn nữa, thì mau làm việc đó đi.”

“Tôi chỉ nhất thời chủ quan thôi!” Rốt cục cô cũng không nhịn được nữa mà phản bác.

Vị bác sĩ kia bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, vài phút sau mới gật đầu nói: “Tôi khuyên cô, từ nay về sau cố gắng mà giữ mắt mình – – “

Câu này nghe còn giống tiếng người nói, cơn giận của cô cũng giảm đi một chút.

Nửa câu sau – – “Dù sao cũng còn một người nào đó đang cần giác mạc chờ cô, không tính toán cho mình, thì cũng nên suy nghĩ cho người khác, cô nói có đúng không?”

Anh ta nói cái cứt chó gì vậy ? Quả là tên bác sĩ ác ma mà!

Chu Sênh Sênh tức đến đỏ bừng cả mặt, cô giật phắt đơn thuốc anh đang cầm trong tay, rồi nhanh chóng tông cửa mà bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play