Tam Định phủ là một thành trấn lớn phồn hoa, đường phố rộng lớn lại chỉnh tề, nóc nhà nối tiếp san sát nhau, lầu các tương liên, trên đường cửa hàng nhiều vô kể, sinh ý phát triển, mới sáng tinh mơ người ra đường đã đông đúc, tấp ập, náo nhiệt. Trong ngọ Tiểu Liên trên phố Đại Phúc có khách sạn Gia Phúc, tuy rằng không lớn lắm, thiết kế cũng không hoa lệ nhưng nhìn giản dị lại khoan khóai, nhẹ nhàng, có cảm giác gần gũi nên Thủy Tâm chọn ở trọ tại đây.

Đem Băng Phách (là con ngựa của Triển Ngạo Trúc í, bi giờ mới biết tên) cho tiểu nhịn chăm sóc, mướm một gian phòng tốt để nghỉ ngơi, sau khi rửa mặt, ném lại gói đồ, Thủy Tâm liền lôi kéo Triển Ngạo Trúc cùng Mập Mập đến phòng ăn dùng đồ ăn sáng, gần đây nàng luôn muốn ăn, hơn nữa cũng không muốn mọi người bị đói

Uống cháo, ăn bánh củ cải nướng cho đến khi no căng, Thủy Tâm mới vẫy tay gọi tiểu nhị.

Tiểu nhị vội tươi cười, chạy đến ân cần hỏi ” vị phu nhân này có gì cần phân phó?”

“Tiểu nhị ca, ta muốn đi dạo chung quanh, người có đề nghị gì không?

Điếm tiểu nhị ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy thực khách trong điếm cũng không đông lắm, cũng không có nhiều việc để làm, hắn liền khoát khăn lên vai, hai tay xoa xoa, miệng cười đến nhe cả răng, cúi đầu nói ” vị phu nhân này, Tam Định phủ là nơi có rất nhiều chỗ để du ngọan chẳng hay phu nhân muốn vui chơi hay là ngắm cảnh?”

“Ngươi nói ra xem rồi ta sẽ quyết định”

Có lẽ là do nói về quê hương mình, nên điếm tiểu nhị liền mặt mày hớn hỏ khoe ” nếu là đi dạo thì đến Thái Tử miếu ở trên đồi phía nam, thắp hương cầu nguyện rất linh, cách ba dặm còn có núi Tiên Du cảnh sắc diễm lệ vô cùng, trên núi có chín mươi chín động liên hòan với nhau, bên trong có rất nhiều thạch nhũ hình dáng kỳ lạ, cổ quái. Theo truyền thuyết, Thuần Dương tổ sư gia đã phi thăng ở đây, từng ở trong động tĩnh tọa hoặc tu luyện, trong động vẫn còn vài vật dụng có thể hình dung là giuờng đá, bàn đá, ghế đá…Nếu đứng ở trong động thứ nhất kêu một tiếng, âm thanh sẽ vang vọng cả chín mươi tám động còn lại nha”

“Thực sự, nên đi gọi hai tiếng mới được!” Thủy Tâm lẩm bẩm.

Điếm tiểu nhị phụ họa gật gật đầu, tiếp theo lại tiếp “Nếu là muốn vui chơi thì đến thành bắc, ở đó trò gì cũng có, vật gì cũng bán, nào là bán cao da chó, thuốc tăng lực, xem tướng, bói tóan, làm xiếc, ảo thuật, phun lửa, ở trên không tiếp đao, nam phụ lão ấu đều có cả. Ăn uống thì đủ món nào là bún thịt, gạp nếp nắm, phao câu gà, cháotổ yến, đủ lọai bánh ngọt…không chỗ nào là không có”

“Nghe ngươi nói như vậy dường như không đi sẽ rất đáng tiếc a” Thủy Tâm nói xong liền lấy một khối bạc vụn cho hắn ” đa tạ, tiểu nhị ca, nếu chúng ta còn muốn biết thêm gì sẽ làm phiền ngươi a!”

Nói mấy câu đã được thưởng một khối bạc vụn, điếm tiểu nhị tất nhiên là cảm tạ không ngừng, vui vẻ đi về canh cửa.

Thủy Tâm quay đầu nhìn Triển Ngạo Trúc. “Tướng công, phu quân, nghe tiểu nhị ca nói hai nơi kia đều rất thú vị, ngươi nói xem chúng ta nên đi chỗ nào trước”

“Tùy tiện.” Triển Ngạo Trúc đạm đàm nói.

“Ta muốn ăn điểm tâm, còn muốn ăn bánh ngọt!” Mập Mập kêu.

“Tiểu tử này, ngươi ăn nhiều như vậy khó trách lại béo ú nha” Thủy Tâm xoa xoa cái má phúng phính của hắn quyết định ” được rồi, chúng ta trước hết đi Thượng Tòan bãi nhìn một cái đi”

Rời Lạc phủ đi đã bốn tháng, bọn họ thảnh thơi đi dạo từ Tòan Cảnh, Cống Cảnh đến Việt Cảnh, rồi lại theo Hành Sơn, Kiềm Linh Sơn đến Trường Giang. Thời gian qua đều ở khác điếm, nhưng dù sao một nhà ba người cùng nhau nên cũng coi như là đòan viên. Cuối cùng bọn họ đếnm Tam Định phủ, Thủy Tâm đã lén quyết định điểm đến kế tiếp sẽ là Đặng huyện.

Bởi vì nàng cảm thấy mệt mỏi, mấy tháng qua nàng luôn cảm thấy buồn ngủ, cả ngày đều thấy mệt mỏi, xem ra trong bảy, tám tháng tới không thể chạy lọan khắp nơi được. Chỉ sợ còn phải hai, ba năm nữa cũng không chừng. Cho nên nàng không nói “bí mật” này với Triển Ngạo Trúc, nàng tính sau khi kết thúc hành trình ở Tam Định phủ sẽ nói với hắn, để hắn khỏi vội vã bắt nàng vể nhà.

Thực ra, nàng tương đối hài lòng với chuyến đi lần này, Triển Ngạo Trúc không có nửa câu óan giận, tùy nàng muốn đến chỗ nào thì đi, tuy nhiên bản thân nàng cũng nghĩ nên về nhà. Cũng không biết nếu hiện tại nàng yêu cầu hắn mang nàng bay bay, hắn có cự tuyệt hay không?

Tòan Bãi nói náo nhiệt là đủ náo nhiệt, thực sự không có gì phải ngạc nhiên, cũng đều là xiếc ảo thuật cùng rất nhiều đồ ăn vặt, cũng có lẽ Thủy Tâm thực sự mệt mỏi nên không thấy có gì hay để chơi đùa.

Nàng cùng Triển Ngạo Trúc mỗi người nắm một bàn tay của Mập Mập, bọn họ đang đứng xem xiếc khỉ, nàng đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với Triển Ngạo Trúc để trở về khách điếm nghỉ ngơi một lát, chợt nghe…

“Ngạo Trúc!”

Nàng cùng Triển Ngạo Trúc đồng thời nghe tiếng gọi mà nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ xinh đẹp khiến người ta nín thở đang vui mừng đi về phía bọn họ. Không…chính xác là đi về phía Triển Ngạo Trúc. Nàng ta xem ra chưa tới ba mươi tuổi, vóc dang vừa phải, yểu điệu mặc một bộ váy màu vàng nhạt, khóac áo chòang đồng màu càng động lòng người. Mái tóc đen bóng càng làm tôn lên gương mặt trái xoan trắng ngần xinh đẹp, lông mày như trăng lưỡi liềm, hai mắt trong như hồ nước, mũi cao, môi anh đào, thật sự là đại mỹ nhân.

Vừa nhìn thấy, trong lòng Thủy Tâm đã thấy bất an, nàng lập tức chuyển ánh mắt hồ nghi sang trên mặt Triển Ngạo Trúc lại phát hiện khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của hắn có một chút kích động cùng tình cảm, tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn làm cho Thủy Tâm lúc này mẫn cảm nhận ra.

Thủy Tâm càng thêm hoài nghi híp mắt chuyển hướng nhìn ” hồ ly tinh”, chỉ thấy nàng ta chạy nhanh về hướng Triển Ngạo Trúc, phía sau có hai tỳ nữ gắt gao theo sau. Hai tròng mắt vẫn không rời Triển Ngạo Trúc, hồ ly tinh vừa thở phì phò vừa kích động hô nhỏ ” Ngạo Trúc, thật là ngươi, ta cho rằng rốt cuộc không còn thấy ngươi, không nghĩ tới…… Không nghĩ tới……” Nói xong, nàng cư nhiên nghẹn ngào khóc.

Thủy Tâm nghe được Triển Ngạo Trúc thật sâu hít vào một hơi, mới chậm rãi nói: “Đã lâu không thấy, Đới phu nhân, ngươi khỏe không?”

Hồ ly tinh đỏ mắt ai oán xem xét Triển Ngạo Trúc. “Ngạo Trúc, ngươi…… Ngươi còn hận ta sao?”

Sau đó, Thủy Tâm lại là phá lệ lần đầu tiên nghe được Triển Ngạo Trúc than nhẹ một tiếng. “Ta chưa từng có hận quá ngươi.”

“Vậy ngươi vì sao lại nói như vậy với ta?” Hồ ly tinh oán hận chăm chú nhìn hắn. “Ngươi trước kia đều kêu ta là Tiểu Như.”

“Đới phu nhân, “Đột nhiên, Triển Ngạo Trúc lại khôi phục rất nhanh vẻ lãnh đạm, hờ hững ” đừng quên ngươi đã là thiếu phu nhân Đới gia”

“Hắn đã chết, Ngạo Trúc”, hồ ly tinh cuối đầu thở dài ” Ta giờ là một quả phụ, công công, bà bà cũng đã qua đời,chỉ còn một nữ nhi”

Nàng ngẩng đầu khẩn cầu nhìn Triển Ngạo Trúc, “Ngạo Trúc, tuy rằng ta gả đến Đới gia, nhưng ta thề, ta chưa từng quên ngươi, thực sự. Ngươi thủy chung là nam nhân duy nhất trong lòng ta’ nàng lại cúi đầu nhưng mắt vẫn nhìn hắn dò xét ” Ngạo Trúc, gia nghiệp Đới gia không nhỏ mà ta chỉ là một nữ nhân, thật sự có chút chống đỡ không xong, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể lại…”

“Phụ thân, rất lạnh nha!” Vừa xem xong xiếc khỉ Mập Mập lập tức đã nghĩ đến kế tiếp tiết mục, hắn một tay kéo kéo tay cha, một tay tránh cái nắm tay của mẫu thân chỉ vào quầy hàng cách đó không xa ” ta muốn ăn cái kia”

Lúc này hồ ly tinh rốt cuộc cũng chú ý đến chung quanh, nàng như bị sét đánh trúng, tòan thân cứng đờ, khiếp sợ trừng mắt nhìn Mập Mập một lát ” hắn..hắn”, nàng chỉ tay vào Mập Mập, không nói nên lời.

“Con ta Triển Tinh Hồn, nhũ danh Mập Mập.” vẻ mặt hắn tuy lạnh lùng nhưng ngữ khí không giấu được vẻ kiêu ngạo của một người cha.

“Con…con”, hồ ly tinh lại lắp bắp nói ” vậy ngươi chính là…chính là đã…đã…”

Triển Ngạo Trúc làm như chợt nhớ đến sự tồn tại của Thủy Tâm, hắn huớng nàng liếc mắt mộ cái ” thê tử của ta, Lãnh Thủy Tâm, Thủy Tâm, vị này là Đới phu nhân”

Thủy Tâm không tự giác cười khổ một chút, đây là hắn lần đầu kêu tên của nàng, nhưng là dưới tình huống như vậy kêu.

Thất vọng, ghen tị, ai oán, bất mãn, các loại cảm xúc phức tạp hiện lên trên mặt hồ ly tinh, nàng nhìn chằm chằm Thủy Tâm một lúc sau mới miễn cưỡng tươi cười nói ” Triển phu nhân, ta gọi là Ngải Tiểu Như, là than mai trúc mã của Ngạo Trúc, cho nên đã quen gọi tên của hắn, ngươi chắc là sẽ không để ý?”

Sẽ không để ý? Thủy Tâm nheo lại mắt nhìn chằm chằm nữ nhân kia, nàng vì sao sẽ không để ý? Huống chi nữ nhân này còn là thanh mai trúc mã của hắn. Triển Ngạo Trúc đối với thê tử thì lãnh đạm, thờ ơ mà đối với hồ ly tinh lại có đãi ngộ đặc biệt, xem ra tình cũ vẫn còn dây dưa không dứt, như thế nàng làm sao mà có thể chịu được? Nói nàng keo kiệt cũng được, nói nàng vô lễ cũng tốt, nàng chính là không thể cho phép nữ nhân khác đối với trượng phu mình có thái độ ái muội. Vì thế…

“Ta để ý!” Thủy Tâm ngẩng cao cằm, lớn tiếng trả lời.

Ngải Tiểu Như xấu hổ liếc hướng Triển Ngạo Trúc, gặp Triển Ngạo Trúc không có phản ứng gì, nàng đành phải miễn cưỡng giật giật khóe miệng nói: “Kia…… Ta đây về sau gọi hắn là Triển công tử.”

Thủy Tâm nghiêm túc gật gật đầu. “Tốt nhất nhớ kỹ, đừng lại gọi sai lầm.”

Ngải Tiểu Như rũ mắt xuống, lấy che lấp uất giận. “Các ngươi đến Tam Định phủ có việc sao?”

“Tướng công mang ta đi dạo chơi, đi một hồi thì tới Tam Định phủ thôi”

Hai tiếng ” tướng công” của Thủy Tâm đã dùng sức lại vang dội, làm cho trong lòng Ngải Tiểu Như có chút đau đớn, hàm răng khẽ cắn, nàng cố cười nói ” đã tới đây du ngọan, vậy hãy để ta làm tốt vai trò chủ nhà đi, ta…”

“Cám ơn, không cần phiền toái, “Thủy Tâm không chút khách khí cự tuyệt.” Chúng ta muốn được tự do du ngọan a.”

“Kia……” Ngải Tiểu Như cắn cắn môi dưới ” cũng sắp tới giờ cơm, mời ba vị đến nhà ta dùng bữa” nàng điềm đạm, đáng yêu chăm chú nhìn Triển Ngạo Trúc, ánh mắt lộ vẻ cầu xin ” cũng là dịp để ta cùng Ngạo…ách… Triển công tử ôn lại chuyện cũ”

Không biết có phải vì luyến tiếc tình cũ hay thật lòng muốn ôn lại chuyện cũ mà Triển Ngạo Trúc không hề để ý lời từ chối vừa rồi của Thủy Tâm, thản nhiên đáp ứng một tiếng ” được”.

Thủy Tâm lòng tràn đầy khí giận, bất mãn trừng mắt Triển Ngạo Trúc, hắn một chút cũng không để ý tới. Cũng phải a, một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương lại ôn nhu uyển chuyển đứng trước mắt hắn làm sao nhớ đến tiểu thê tử thô lỗ như nàng.

Quả thật là gia nghiệp không nhỏ, đồ sộ, thâm u, xa hoa, có thể được xem là phủ đệ xa hoa nhất nhìn ở Tam Định phủ, chỉ nhìn vào cũng biết được đây là một gia thế hiển hách.

Sau bữa ăn phong phú, xa hoa nhưng lại làm người ta cảm thấy nặng nề, có chút hít thở không thông, Ngải Tiểu Như lại mạnh mẽ lưu họ ở lại uống trà, khi Ngải Tiểu Như không ngừng ôn lại chuyện cũ, Mập Mập lại kêu mệt, Ngải Tiểu Như lại kiên trì muốn để cho Mập Mập ngủ trưa tại phủ mà Triển Ngạo Trúc vẫn như trước là đáp ứng. Thủy Tâm thật không biết trong lòng Triển Ngạo Trúc đang nghĩ gì, chẳng lẽ là muốn nối lại tình xưa? Bởi vì trước giờ đều là Triển Ngạo Trúc dỗ Mập Mập ngủ trưa cho nên hắn liền đi theo tỳ nữ đưa MậpMập vào trong.

Trong phòng ăn, hai nữ nhân mắt to mắt nhỏ trừng nhau, địch ý dần dần dâng cao, tưởng chừng lửa ghen tỵ sẽ bùng cháy lên, thì…

“Ta cùng Ngạo Trúc từng là thanh mai trúc mã có ước định chung thân” Ngải Tiểu Như đột ngột mở miệng nói ” Triển gia cùng Ngải gia là thế giao, lại là hàng xom cho nên chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau”

Nàng tựa như ảo mộng than nhẹ ” đó thật sự là quãng thời gian tốt đẹp nhất, khi đó hắn rất hiếu động lại khóai họat, chúng ta cùng nhau ăn, cùng nhau học bài, cùng nhau chơi. Năm tám tuổi, hắn liền thề lớn lên sẽ cưới ta, chúng ta cùng hứa nguyện sẽ làm một đôi thần tiên quyến lữ”

Thủy Tâm không chút nào giấu diếm sự ghen tỵ của mình ” nhưng là ngươi phản bội hắn, đúng không?” nàng phẫn nộ lên án ” như vậy ngươi còn có gì tốt mà khoe ra? còn có tư cách gì cùng hắn ôn chuyện cũ”

“Kia không thể trách ta” Ngải Tiểu Như nghe vậy liền cãi lại ” thực sự không thể trách ta, chỉ có thể trách vận mệnh trêu ngươi…”

“Là nha!” Thủy Tâm cười nhạo. “Rất nhiều người đều giống ngươi như vậy, làm chuyện gì đều phải trách tội vận mệnh, cũng không kiểm điểm chính mình sở tác sở vi.”

“Ngươi không rõ……” Ngải Tiểu Như ảm đạm thở dài. “Triển gia là quan lại thư hương thế gia, lịch đại tổ tiên đều từng tại triều làm quan. Nhưng phụ thân hắn đối với chuyện làm quan không có hứng thú mà lại đi kinh doanh, trong quan trường lại có mâu thuẫn với người khác. Thực không ngờ, phụ thân hắn thế nhưng trên thương trường lại thuận buồm xuôi gió đưa Triển gia trở thành đại phú hào số một, số hai ở Lạc Dương lúc bấy giờ, nhưng là…

Sợ Triển Ngạo Trúc quay lại, Thủy Tâm thúc giục ” rồi sao?”

“Năm hắn mười tuổi, kẻ thù mà năm đó tổ phụ hắn khi làm quan đắc tội đã tìm đến báo thù, cũng mơ ước tài phú của Triển gia cho nên nửa đêm đưa ra một tối hậu thư bắt Triển gia phải trong vòng ba ngày giao ra tất cả sản nghiệp ,nếu không thì lấy tính mạng bồi thường”

Thủy Tâm vẻ mặt oán giận. “Sau đó?”

“Đó là một đám đạo tặc mà triều đình cử binh truy kích nhiều ngày cũng không tiêu diệt được, quan phủ Lạc Dương cũng bất lực. Nhưng tổ phụ của Ngạo Trúc lại rất ngông nghênh, bất khuất cho nên hắn nói mạng người thì hắn có một, muốn thì tới lấy chứ hắn sẽ không khuất phục. Sau đó hắn tự đi tìm người giúp đỡ” Ngải Tiểu Như lại thở dài ” đáng tiếc những kẻ tự xưng là bạn tốt của Triển gia lúc đó liền quay lưng, chối bỏ quan hệ để tránh bị liên lụy, còn có ai dám đi giúp hắn”

Thủy Tâm lạnh lùng cười. “Bao gồm Ngải gia?”

Ngải Tiểu Như hơi hơi cứng lại, “Đó là…… Ta…… Nhà của ta cũng…… Cũng chỉ là…… Chính là người đọc sách gia,….. Nào có khả năng gì để giúp đỡ?” Nàng ấp a ấp úng biện giải.

Thủy Tâm lại xuy nhiên cười lạnh: “Về sau đâu?”

Ngải Tiểu Như nhăn lại hai hàng lông mày: “Mọi người toàn khuyên Triển gia gia cúi đầu, nhưng Triển gia gia lại nói, nếu hắn cúi đầu không phải sẽ làm cho bọn đạo tặc thêm kiêu ngạo sao? cho nên hắn dù hy sinh tính mạng cũng muốn duy trì tôn nghiêm của mình, nhưng là không nghĩ tới…không nghĩ tới…” tới đây sắc mặt Ngải Tiểu Như trở nên cực kỳ thê thảm, Thủy Tâm không khỏi lo lắng lại thúc giục ” không nghĩ tới cái gì? nói mau a”

Ngải Tiểu Như run môi, hai mắt che kín sợ hãi. “Kia…… Đêm hôm đó vừa mới canh hai, bên Triển phủ đã truyền đến tiếng cười cuồng dại làm ta trong lúc ngủ mơ cũng phải bừng tỉnh, sau đó nghe thấy bên Triển phủ vang lên tiếng kêu khóc cùng cầu xin không dứt, cuối cùng trong Triển phủ lại nổi lên một trận lửa lốn, đem tòan bộ Triển phủ hóa thành tro bụi”

Thủy Tâm nghe vậy, toàn thân rét run.

“Triển phủ……” Ngải Tiểu Như nước mắt tuôn rơi chảy xuống. “Toàn phủ bao gồm cả hạ nhân có một trăm lẻ chín mạng người, ngay cả thi thể cũng hóa thành tro bụi”

Thủy Tâm kinh hãi thở dài.

“Nguyên…… Nguyên tưởng rằng chính là…… Chính là chỉ hy sinh một mạng của Triển gia gia, không ngờ tòan gia đều bị giết hết” Ngải Tiểu Như nghẹn ngào không thôi ” ta còn nghe nói mẫu thân cùng tỷ tỷ của Ngạo Trúc đều bị…bị cưỡng dâm, bao gồm muội muội mới bảy tuổi của hắn, tiếng khóc các nàng vang khắp đường”

Thủy Tâm kinh hãi không thể ra tiếng, trái tim giống như bị thiên đao vạn quả đánh đánh tới, đau đớn không thôi. Khó trách hắn trở nên lãnh khốc, vô tình, lạnh lùng, quả tuyệt như thế, chỉ mới mười tuổi đã chứng kiến người thân bị cưỡng dâm rồi bị giết hại mà không thể làm gì, đây là lọai thống khổ không dễ vượt qua”

Ngải Tiểu Như lại nước mắt ròng ròng một lát sau, mới chậm rãi thu hồi nước mắt. “Ta luôn luôn đau lòng đã nhiều năm, sau đó, phụ mẫu ta liền thay ta định hôn sự với Đới gia, lệnh của cha mẹ, ta không dám cãi, huống chi lúc ấy ta cũng cho rằng Ngạo Trúc đã không còn”

“Lấy cớ!” Thủy Tâm mắt lạnh tà nghễ nhìn nàng. “Nếu ta, ta sẽ cả đời không gả, nếu ngươi thật lòng yêu hắn thì phải giữ lời hứacủa mình”

“Ta là thật lòng yêu hắn” Ngải Tiểu Như lớn tiếng kháng nghị ” ta là thật lòng yêu hắn, nhưng là cha mẹ ép ta…”

Thủy Tâm cười lạnh. “Chỉ cần chính ngươi đủ kiên định, ai ép được ngươi?”

Ngải Tiểu Như khẽ cắn răng. “Ngươi chưa từng gặp phải tình cảnh như ta, đương nhiên có thể nói như vậy…”

Thủy Tâm phiên mắt trợn trắng. “Quên đi, ai đúng ai sai, đều tự trong lòng biết.”

Ngải Tiểu Như quái dị nhìn Thủy Tâm một lát sau, lại chậm rì rì mở miệng ” năm ta hai mươi tuổi, cũng chính là trước ngày Đới gia đón dâu ba ngày, Ngạo Trúc tới tìm ta…”

Thủy Tâm trừng nàng.

“Hắn…… Hắn nói hắn đến thực hiện lời hứa của hắn, hắn muốn tới…cưới ta…”

Thủy Tâm trong lòng phát lạnh, người run rẩy, nhìn nàng ta

“Ta không biết năm đó hắn như thế nào tránh được kiếp nạn kia, nhưng ta cao hứng vì hắn còn sống, càng cao hứng vì hắn vẫn nhớ tới ta, vẫn còn yêu ta”

Vết thương trong lòng lại chảy máu nhưng Thủy Tâm vẫn cố nén đau

“Nhưng là, Đới gia sắp tới đón dâu, ta không thể cứ như vậy……”

“Nói xạo!” Thủy Tâm gầm lên, vì chính mình, cũng vì Triển Ngạo Trúc. “Ngươi là lo lắng Triển gia tài phú không còn, không thể cho ngươi cuộc sống ấm êm đúng không? yêu thương của ngươi đối với hắn không đủ để ngươi có thể chia sẻ khó khăn với hắn, đúng hay không?”

Ngải Tiểu Như nhanh chóng lảng tránh ánh mắt Thủy Tâm ” không, không phải như vậy…”

“Xảo ngôn, phải hay không trong lòng ngươi biết rõ” Thủy Tâm trầm mặt xuống ” ngươi nói cho ta biết những chuyện này rốt cuộc có mục đích gì”

Ngải Tiểu Như nhìn chằm chằm Thủy Tâm, “Ngạo Trúc là người chung thủy, hắn nhất định còn yêu ta” nàng ta lại cười nhẹ ” mà trượng phu của ta đã chết, nếu…”

Thủy Tâm hai tay nắm chặt. “Ngươi muốn ta thoái vị?”

“Nếu ngươi nguyện ý, đó là tốt nhất, dù sao trong lòng ngươi cũng biết hắn cũng không yêu ngươi……” Ngải Tiểu Như giả dối cười cười, “Thật có lỗi, người sáng suốt liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, hy vọng ngươi chớ có trách ta nói thẳng.”

Thủy Tâm nan kham trắng mặt.

Ngải Tiểu Như lại cười trộm một chút. “Nếu ngươi nguyện ý thoái nhượng, ta đáp ứng ngươi sẽ hảo hảo yêu thương Mập Mập, nếu là ngươi không muốn. Kia cũng không vội vàng, nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường.”

Thủy Tâm nheo lại mắt. “Ngươi hội nguyện ý ủy khuất làm thiếp?”

“Như vậy vừa vặn có thể chứng minh ta thương hắn thế nào a. Huống hồ…” Ngải Tiểu Như lại lần nữa giảo họat cười ” hắn chắc là sẽ luyến tiếc ủy khuất ta, đến lúc đó có lẽ sẽ là tình huống cả hai cùng làm lớn”

Thủy Tâm hiểu được nàng nói là sự thật, tâm không khỏi càng lúc càng lạnh. Có lẽ lúc ở Thường Đức huyện, Triển Ngạo Trúc đối với nàng có chút cải thiện, nhưng với biểu hiện của hắn thì cũng không có tồn tại cảm tình đặc biệt. Nàng ban đầu còn hi vọng trong khi đi du ngọan, hắn sẽ đối với nàng khác đi, nhưng giờ nghĩ đến mới phát hiện hắn tìm nàng bất quá cũng chỉ vì Mập Mập. Vì con, nàng biết hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc cúi đầu trước nàng, đối tốt với nàng, tất cả không phải vì nàng mà là vì con mà thôi. Thực bi ai!

“Như thế nào?” Ngải Tiểu Như thúc giục nói.

Thủy Tâm giương mắt bình tĩnh xem nàng. “Hắn đối với ngươi tỏ vẻ qua sao?”

“Hắn còn chưa có cơ hội nói a!” Ngải Tiểu như nói ” chỉ cần cho hắn cơ hội, ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ mở miệng”

“Phải không?” Thủy Tâm nhàn nhạt nói: “Hắn tựa hồ đối với ngươi cũng không quan tâm lắm?”

“Ta nghĩ, hắn là có một chút oán hận lúc trước ta không có buông tha cho hết thảy để gả cho hắn đi!” Ngải Tiểu Như thở dài. “Bất quá….ta dù sao cũng là nữ nhân duy nhất hắn yêu sâu đậm, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội có được ta”

Thủy Tâm nhìn chằm chằm nàng, trầm tư một lúc mới đáp ” chờ hắn thực sự tỏ vẻ, ta sẽ nói quyết định của ta”

Hắn đã tỏ vẻ quá nhiều!

Hắn đồng ý chuyển từ khách sạn đến phủ ở vì Ngải Tiểu Như nói như vậy mới thuận tiện để ôn chuyện cũ. Bởi vì Ngải Tiểu Như nói nữ nhi Thiến Nhi của nàng quá tịch mịch, hy vọng Mập Mập có thể chơi cùng nàng ta nhiều một chút, hắn liền đồng ý ở lại lâu hơn. Bởi vì Ngải Tiểu Như nói nàng thân là nữ nhi, bên người không có nam nhân làm bạn nên Thiến Nhi đáng thương cũng không cơ hội ra ngòai đi dạo, hắn liền đáp ứng mang theo nữ nhi của Ngải Tiểu Như cùng ra ngòai với bọn họ. Hắn còn dễ dàng bỏ qua các yêu cầu cổ quái của Thiến Nhi.

Với tính tình quái gở của Triển Ngạo Trúc thì đây rõ ràng là sự bày tỏ ý kiến, nhưng Thủy Tâm lại không chịu như vậy mà nhận thua, nàng vẫn cố gắng níu lấy một tia hy vọng cuối cùng, cho đến khi nàng có được chứng cớ xác địn trong lòng Triển Ngạo Trúc thật sự vẫn còn yêu Ngải Tiểu Như sâu đậm, khi đó nàng tự nhiên sẽ có chọn lựa của mình.

Tuy chỉ mới tám tuổi nhưng Thiến Nhi đã là một tiểu nữ hài thông minh, nàng tự nhiên phát hiện mẫu thân đối với Triển thúc thúc có tình mà nàng cũng rất hy vọng có một bố dượng tuấn mỹ, tiêu sái như vậy. Nàng cũng mẫn cảm phát hiện được Triển thúc thúc rất yêu thương Mập Mập, đây chính là nhân vật mấu chốt. Vì thế nàng dùng hết mọi cách để lấy lòng Mập Mập, lại tận lực làm cho Triển thúc thúc thấy được nàng cùng mẫu thân có bao nhiêu yêu thương dành cho Mập Mập.

Mà Triển Ngạo Trúc phản ứng như thế nào là không nhìn ra! Bởi vì hắn thủy chung duy trì một gương mặt lạnh lùng. Còn Mập Mập lại cả ngày quấn lấy Thiên Nhi, hắn tựa hồ không cần cha cũng không đòi mẹ mà chỉ cần có Thiến Nhi là hắn liền vui vẻ không thôi.

Hôm nay, Thiến nhi dùng kế làm cho Thủy Tâm làm giúp bọn họ mộ con diều có thể bay thậtcao, thật xam mà bên ngòai không mua được. Chờ Thủy Tâm vừa rời đi, nàng lại giựt dây cho Triển thúc thúc cùng mẫu thân ra ngòai mua đồ ăn vặt cho Mập Mập. Đang chúi đầu nghiên cứu cách nào làm cho con quay xoay chuyển nhưng lại ổn định lâu, Mập Mập đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cha đi ra ngòai liền vội vàng gọi Ngải Tiểu Như lại

“Di di, các ngươi đi chỗ nào?” Hắn nghiêng đầu đánh giá Ngải Tiểu Như trang điểm tinh xảo ” có phải phụ thân dẫn ngươi đi bay bay?”

Bay bay?

Ngải Tiểu Như mờ mịt không hiểu, nhưng nàng vội vã đuổi theo Triển Ngạo Trúc, liền dễ dàng đáp: ” đúng, đúng, cha ngươi muốn dẫn ta đi bay bay” sau đó liền vội vàng đuổi theo mà Mập Mập cũng cúi đầu chuyện tâm chơi đùa với con quay của hắn.

Khi Thủy Tâm cầm con diều đến thì Mập Mập đang chơi đùa vui ve với con quay, tiếng cười tràn ngập trong sân làm sao còn để ý đến nàng cùng con diều của nàng. Thủy Tâm bất giác thấy buồn vô cùng, con không cần nàng mà thật ra là hiện tại hai nam nhân lớn nhỏ của Triển gia đều mê đắm hai nữ nhân lớn nhỏ của Đới gia, nàng thì tính vào đâu? Trước kia Mập Mập không có nương thì khóc kêu trời gọi đất mà lúc này nếu không có nàng, hắn khẳng định cũng không phát hiện ra. Quá thê thảm a!

“Mập Mập, cha ngươi cha đâu?” Thủy Tâm thuận miệng hỏi.

“Phụ thân mang di di đi bay bay!”

Thủy Tâm cả người như bị sét đánh dường như run lên, rồi sau đó xông lên trước đột nhiên tóm lấy Mập Mập. “Mập Mập, ngươi nói cha ngươi đi chỗ nào?”

“Nương, đau đau!” Mập Mập vẻ mặt đau khổ kêu lên. Thủy Tâm một chút cũng không thả lỏng, hét lớn: “Nói!”

Mập Mập bất mãn chu miệng lên. “Phụ thân mang di di đi bay bay a?

Mang Ngải Tiểu Như đi bay bay?

Thủy Tâm buông thỏng hai tay, Mập Mập liền hướng mẫu thân làm cái mặt quỷ rồi bỏ đi, tiếp tục trò chơi của hắn.

Thủy Tâm vẫn ngây ngốc đứng đó, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng đau thương.

Hắn thế nhưng mang Ngải Tiểu Như đi bay bay!

Ngồi trên ghế trong đình Triển Ngạo Trúc lẳng lặng nhìn Mập Mập đang ăn như hổ đói, còn Thiến Nhi thì ăn nhã nhặn hơn, Ngải Tiểu Như thì cầm cái khăn liên tiếp chùi miệng cho hai đứa nhỏ.

Triển Ngạo Trúc khóe mắt thoáng nhìn, nhìn thấy con diều bị vứt bỏ một bên, hắn quay đầu hướng Mập Mập hỏi ” Mập Mập, nương ngươi đâu?”

Y y ô ô hai câu, đồng thời từ trong lòng lấy ra một cái bao nhỏ đưa cho cha, Triển Ngạo Trúc nhận lấy lại hỏi một lần nữa ” nương ngươi đâu?”. Uống xong ngụm trà, nuốt xuống miếng bánh cuối cùng trong miệng, Mập Mập mới rành mạch đáp ” nương nói đem cái này đưa cho phụ thân, người sẽ biết nàng thế nào”

Triển Ngạo Trúc sắc mặt rùng mình, nhanh chóng mở ra tiểu bố bao.

Bao nhỏ được gói lại nhiều lần, đến tầng cuối cùng mở ra liền thất là vòng cổ vô giá cùng một tờ giấy nhỏ “Chúc mừng ngươi, người rốt cuộc đã được như ý, cùng nàng làm đôi thần tiên hiệp lữ. Ta nghĩ vòng cổ này nên thuộc về nàng, tuy rằng ta biết ngươi sẽ không lo lắng cho ta, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi một câu: không cần lo lắng cho ta, thiên hạ rộng lớn sẽ có chỗ cho ta dung thân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play