Xe cứu thương rất nhanh đến đưa A Lam vào bệnh viện.

Các bác sĩ khẩn cấp đưa y vào phòng cấp cứu rồi an bài giường bệnh. Rốt cuộc y bị bệnh gì, phải chờ kết quả kiểm tra mới có thể biết được.

Thực ra khi nhập viện cũng có đòi hỏi một số thông tin cá nhân của A Lam nhưng bởi vì cứu người là trên hết cho nên vẫn tạm thời gác lại, chưa phải lúc để bận tâm.

Hắn đứng bên ngoài nhìn thấy hết thảy, y đang nằm rất yên bình trên chiếc giường kia như đang chìm vào một giấc ngủ bình thường vậy.

Hắn cuối cùng vẫn không thể tin vào sự thật xảy ra trước mắt chính mình, A Lam rõ ràng vẫn khỏe mạnh không phải sao chứ. Chỉ mới buổi tối ngày hôm qua, bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem sao băng, cùng nhau ước nguyện, cùng nhau ôm ấp… Tiếng cười của y vẫn còn vang lại xung quanh kia mà, vì cái gì chỉ trong chớp mắt bọn họ lại phải xuất hiện trong bệnh viện, mà người mới vừa ôm hắn ngay hôm qua kia thôi vì cớ gì hôm nay lại nằm ngay trên giường bệnh viện một chút cũng không hề động.

A Lam, đừng trách ta không đủ quan tâm ngươi, vẫn chưa biết được thân phận của ngươi đã để ngươi gặp phải vấn đề như vậy… Hắn trong lòng thì thào như vậy, nắm chặt lấy tay đối phương như muốn cùng y thân thể hòa nhập lại làm một.

“A Lam, ta nắm tay ngươi chặt như vậy, ngươi không cảm thấy đau sao? Nếu ngươi thấy đau thì mau mở miệng nói cho ta biết a, ngươi không cần phải cố nén….” Hắn đối với người yêu trước mắt nói thầm trong nước mắt chậm rãi rơi xuống, làm nhòe đi mọi thứ trong tầm mắt, “ A Lam, ngươi tỉnh a. Ngươi không cần phải dọa ta như thế, ta nhát gan lắm….. Ta không chịu được nỗi dọa này đâu….”

–oo–

Sáng hôm sau, cô y tá đến chuyển A Lam sang ngoại khoa thần kinh.

Hắn hiện tại chỉ thấy đầu óc có một trận trống rỗng, trái tim hắn như bị ai đó xiết chặt mà nỗi lên một trận đau nhức, báo hiệu cho hắn một dự cảm không tốt sắp sửa ập đến, loại dự tính này trong lòng hắn xuất hiện thật mạnh cơ hồ như bảo hắn không được ngã quỵ lúc này đây.

Không sao cả, không có chuyện gì cả, hắn cứ như vậy lại một lần rồi một lần tự an ủi chính mình.

Nhóm ý tá sau khi đưa A Lam nhập phòng bên khoa ngoại thần kinh xong cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình hắn ở lại.

Âu Dương Hoành lẳng lặng ngồi bên giường bệnh mà nhìn người nam nhân vẫn còn đang hôm mê bất tỉnh kia, y như vậy mà im lặng bình thản, hoàn toàn không hề biết bên cạnh mình luôn có một người luôn quan tâm lo lắng cho chính mình, cũng có lẽ y vẫn nghĩ tình kỳ thật chính là một loại hạnh phúc bởi vì y chưa lần nào nếm trải được tâm lý thống khổ cùng tra tấn như thế này đây. (? chỗ này ta cũng chả rõ)

“A Lam, ngươi nhanh tỉnh lại có được không? Ta sợ, ta thực sự rất sợ….” Âu Dương Hoành thì thào. Hắn không biết chính mình hiện tại nên làm cái gì, mà cũng không còn tâm trạng đâu mà làm một chút gì đó.

Một lúc sau có một nữ y tá đến mới hắn đến gặp bác sĩ một chút. Âu Dương Hoành biết rằng, chung quy mọi chuyện cuối cùng cũng đã tiến đến rồi đây.

A Lam, ngươi sẽ không có việc gì đâu, ngươi cũng không thể xảy ra chuyện gì… Âu Dương Hoành gắt gao nắm lấy tay A Lam. Hắn muốn được nhận lấy một chút dũng khí, nhưng cái chính là người nam nhân đang nằm trên giường kia một chút cũng không hề đáp trả.

Hắn hướng đến văn phòng của bác sĩ.

Trong văn phòng, bác sĩ cầm lên một tấm phim chụp CT đầu của bệnh nhân đặt lên bảng đèn chiếu, nhìn một chút rồi thông báo kết quả kiểm tra cho hắn.

Nhìn tấm phin chụp CT kia, hắn cơ hồ muốn suy sụp.

“Đầu của hắn đã bị va chạm rất nghiêm trọng nên mới dẫn đến việc mất đi trí nhớ, nhưng ngoài ra còn gặp phải chứng xuất huyết não rất quan trọng. Hiện tại thì khối máu tụ đã chuyển biến lớn,” bác sĩ chỉ vào một vụ trí trên phim chụp, “Xem, đây chính khối máu bầm tụ lại nghiêm trọng trên màng não, di căn làm ảnh hưởng đến các tuyến dây thần kinh là nguyên nhân chủ yếu làm cho hắn hôn mê.”

Âu Dương Hoành trắng bệnh nhìn một khoảng trước mắt, từng lời từng lời của bác sĩ nói cứ luẩn quẩn lặp lại mãi trong đầu.

“Còn có, những ngày gần đây có chuyện gì làm đả kích tinh thần bệnh nhân hay không? Đây cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến bệnh tình chuyển biến.”

Tinh thần bị đả kích? Có phải là chuyện tối hôm qua?….Bởi vì tối hôm qua giao hoan mà làm cho não bộ bị đả kích cho nên bệnh tình y mới chuyển biến xấu như thế?

Người gây ra chuyện này nguyên lai chính là mình. Không, đây chỉ là chuyện đùa!

“Vậy tình trạng hiện tại thế nào?” Hắn chỉ cảm thấy chính mình như đang chìm vào trong mộng, không hề tồn tại một chút cảm giác thật sự.

“Hiện tại phải phẫu thuật loại bỏ khối máu tụ…”

Âu Dương Hoành ngẩng đầu lên, trước mắt hắn hiện lên một người tướng sĩ trong tay cầm cung.

“Không,” hắn kêu lên, “Không cần! Chúng ta không cần làm phẫu thuật!”

Bác sĩ cũng có thể hiểu được tâm lý thông thường của người thân bệnh nhân cho nên mới khuyên bảo: “Việc này nên được tiến hành sớm. Hiện tại hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê chứng tỏ bệnh tình đang chuyển biến theo hướng trầm trọng. Nếu không mau sớm tiến hành phẫu thuật thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đến lúc đó…”

“Không! Chúng ta không cần làm phẫu thuật! Không cần!” Âu Dương Hoành vẫn như thế tiếp tục kêu lên. Trong ánh mắt hắn chứa đựng một loại cảm giác phi thường hoảng sợ cùng quyết tuyệt, lại càng không cần nghe ai khuyên bảo gì mà quay người đi khỏi.

Hắn trên mặt nhợt nhạt chạy thật nhanh về phòng bệnh, mọi thứ chung quanh đối với hắn cơ hồ như không hề tồn tại, thứ tồn tại duy nhất với hắn lúc này đây chỉ là người nam nhân đang nằm trên giường bệnh kia mà thôi.

Hắn ngồi xuống nắm lấy bàn tay A Lam mà nhẹ nhàng vuốt ve rồi áp lên trên mặt. Tay của A Lam thật lớn, thực ấm áp, hắn là yêu người nam nhân này lắm, chỉ mong cả đời có thể ở cùng với y mà thôi.

“ A Lam, vì cái gì lại như vậy?….” Hắn không thể kiềm chế được chính mình mà khóc ra tiếng, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi xuống khuôn mặt kia, nhưng nào có ai có thể thay hắn trả lời câu hỏi đó.

“A Lam, chúng ta không cần làm phẫu thuật nên ngươi nên mau tỉnh lại a. Chúng ta cùng nhau về nhà, ngươi ở nhà nấu cơm chờ ta tan sở trở về như mọi ngày….A Lam….. Ô…..A Lam…..” Hắn đã gần như không thể thốt nên lời.

“Vì cái gì muốn ta đối mặt với loại chuyện này chứ? Vì cái gì lại là ta? Vì cái gì?….” một lần, rồi lại một lần hắn tự hỏi nhưng vẫn như cũ không ai trả lời, cũng không hề có người để trả lời.

Hắn không biết vì cái gì lại phát sinh loại sự tình này. Bọn họ chỉ mới vừa chạm tay vào hạnh phúc, vào thời khắc khoái hoạt này thôi, vì cái gì ại đột nhiên phát sinh loại sự tình như vậy, chẳng lẽ ông trời không chấp nhận loại tình cảm không giống như bình thường này nên mới tự mình ra tay, có phải đây chính là một lời cảnh báo hay không?

Không, ông trời gia gia, ngươi đối với ta quá mức tàn nhẫn rồi. Vì cái gì hiện tại không thể buôn tha cho A Lam? Chẳng lẽ là ta chính là điềm xấu, cho nên tất cả những người ở bênh cạnh ta yêu thương ta sớm hay muộn đều phải gặp loại sự tình này? Nếu đây chính là sự trừng phạt giành cho ta thì tại sao không hướng ta mà trừng phạt, tại sao lại xảy ra đối với những người vô tội này chứ?!

Ông trời gia gia! Ta không phục! Không phục!

Ba năm trước đây, đúng vậy, hắn vẫn luôn nhớ rất rõ.

Năm ấy là lúc hắn đang học đại học năm thứ nhất, đang học thì nhận được một cuộc điện thoại tự bệnh viện báo phụ thân hắn đang nằm ở ngoại khoa thần kinh hơn nữa còn là lâm vào hôn mê. Hắn nghe như thế liền không khỏi hoảng sợ thốt lên một tiếng không thể.

Bác sĩ khi ấy cũng như thế này mà lấy ra một tấm phim chụp CT từ một túi màu vàng đặt lên trên máy chiếu.

Sau đó cũng như vậy chỉ vào một khối màu trắng trên tấm phim nhìn muốn ghê người kia, đối hắn mà nói: “Đây là u não…”

Hắn chỉ cảm thấy chính mình như bị sét đánh, nước mắt cứ như thế mà thi nhau tràn ra ngoài khóe mắt, như thế nào cũng không thể kiềm chế.

U não, từ ngữ này đối với hắn là quá mức đáng sợ, chỉ một từ khối u thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi rồi chứ đừng nói chi lại nằm ở ngay não bộ. Hắn biết rất rõ đây là loại bệnh gì, thử hỏi cuộc sống này rốt cuộc là như thế nào, vì cái gì lại xảy ra loại chuyện này? Không, này không có khả năng, không có khả năng….

“Khối u lớn như vậy, đại khái cũng đã ủ bệnh ba bốn năm rồi, ngươi không có phát hiện phụ thân mình có triệu chứng đau đầu sao?” Bác sĩ chỉ vào khối màu trắng trên phim chụp CT mà hỏi.

“Ta… ta không biết. Ta đi học ở ngoài, trong nhà chỉ có một mình phụ thân ta, mà ông ấy cũng không có nói cho ta biết….” hắn khóc, mờ mịt mà trả lời.

“Nguyên lai là như vậy. Nếu phát hiện sớm một chút có thể sẽ có cơ hội cứu chữa. Hiện tại….”

Nghe xong lời này hắn chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh. Bệnh của phụ thân hắn thật nghiêm trọng đến như vậy! Ông trời, cầu người không cần phải tàn nhẫn với ta như vậy….

“Bác sĩ, cầu người, người nhất định phải cứu phụ thân ta, hắn là người thân còn lại duy nhất của ta….” Hắn trong lòng rất sợ hãi sẽ mất đi phụ thân của chính mình. Hắn chỉ cần phụ thân hắn còn sống, vô luận muốn hắn phải trả giá như thế nào, dù có phải lấy đi sinh mệnh của hắn hắn cũng sẽ không do dự.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Hiện tại sớm nên làm phẫu thuật loại bỏ phù nề, sau đó mới có thể tiến hành xét nghiệm xem đó là khối u ác tính hay khối u lành tính.”

Âu Dương Hoành gắt gao giữ cho mình bình tĩnh.

“Nhưng khối u phù nề đã lớn đến như vậy, hơn nữa lại nằm ở vị trí khá nguy hiểm cho nên ngươi tốt nhất nên sớm chuẩn bị tâm lý….”

Lúc đó, bác sĩ đã nói như thế.

Lòng hắn đau lắm. Hắn không thể tưởng tượng cũng không dám tưởng tường đến hai chữ “nguy hiểm” kia, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì… Cuối cùng, hắn chỉ có thể đặt hết gi vọng vào cuộc phẫu thuật kia mà thôi.

Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ, mà hắn tâm tình hồi hộp ngồi chờ trước cửa phòng giải phẫu, không rời đi nửa bước.

Rốt cuộc cuối cùng phẫu thuật cũng đã kết thúc thành công, phụ thân hắn được chuyển vào phòng bệnh nhưng lại không phải là đã hết nguy hiểm. Ngay buổi tối hôm đó, phụ thân hắn vĩnh viễn li khai để lại hắn một mình còn lại trên đời…

Trước đây của hắn, hắn chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên vui vẻ sống dưới sự chở che của phụ thân, nhưng mà đảo mắt một chút, mọi chuyện tất thảy đều bị đảo ngược, tinh thần hắn hiện tại như đang từ thiên đường một chuyến bị ném xuống tận đáy sâu của địa ngục tàn khốc.

Ngày xưa hắn cùng cha vượt lên hết tất thảy, tựa hồ trở nên kiên cường mà thành thật. Chứ kỳ thật nếu không có cha, hắn làm sao có thể chống cự để chính mình không thể ngã quỵ. Hắn kì thật là yếu ớt như vậy, vẫn luôn cần người bên cạnh che chở.

Ba ba, không có ngươi, ta làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ……

Âu Dương Hoành phảng phất nghe lại tiếng khóc của chính mình từ ba năm trước bên giường bệnh của phụ thân. Đó là tiếng khóc phát ra sâu từ trong tâm can của chính mình, khóc mãi khóc mãi thấm ướt cả bàn tay của phụ thân, cũng như trái tim hắn từng mảnh vỡ vụn…… Hắn đưa tay ôm lấy ngực mình, tựa hồ muốn nghe tiếng con tim rỉ máu….

Gắt gao ôm lấy phụ thân, hắn cảm thấy sinh mệnh con người quả nhiên thật yếu ớt, không cần biết đó là người thế nào, nếu một khi sinh mệnh đã an bài thì cuối cùng vẫn là không thể chối cãi – bó tay không biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ tuân theo ý trời đã định.

Hắn thật không thể tin được đây không phải là một cơn ác mộng mà lại chính là sự thật. Hắn biết, hắn đã không thể thay đổi tất cả. Đây là một loại cảm giác thật đáng sợ. Hắn gắt gao khóa lại hết tâm tình mình,ra lệnh cho chính mình không được gục ngã…

Thời điểm đó, hắn cũng đã từng tự trách mình thật nhiều, trách chính mình vì sao không quan tâm dến phụ thân một chút. Nếu hắn sớm phát hiện thân thể phụ thân không được khỏe thì bệnh trạng phụ thân cũng không đến nỗi nghiêm trọng như thế này. Nếu chính mình có thể phụ giúp được phụ thân một chút, phụ thân cũng sẽ không như vậy mà vất vả, có lẽ cũng sẽ không gặp phải loại bệnh này nữa. Nhưng mà hết thảy cũng đều quá muộn, mãi đến khi mất đi phụ thân hắn mới phát hiện ra chính mình thật vô tâm quá.

Qua một khoảng thời gian, tâm hắn dường như đã muốn chết lặng, hắn cùng tiểu hài tử ngày xưa không còn giống nhau, không hề bi thương, nhưng cũng không hề vui vẻ, đó là một loại cảm giác trống rỗng, có lẽ là một loại vô cảm…

Kỳ thật cũng có lúc, loại sợ hãi mất đi người thân này tuyệt nhiên thống khổ nhiều lắm. Loại cảm giác này hắn một chút cũng không dám nhớ tới, nhưng tuyệt đối cũng không thể quên đi.

Nhưng chính ngày hôm nay, quá khứ lại lần nữa lặp lại. Lúc này đây trong lòng Âu Dương Hoành hắn tràn ngập biết bao nhiêu sợ hãi cùng nỗi bất an, hơn nữa khi nhìn thấy người yêu đang nằm trên giường bệnh, thống khổ trong hắn càng trở nên mãnh liệt hơn, hận không thể đem bệnh trên người nam nhân kia chuyển qua trên người mình.

Hắn trong lòng điên cuồng thắc mắc: Vì cái gì lại phải là A Lam, vì cái gì lại cố tình cho y gặp được loại sự tình như vậy? Loại sự tình này hắn đã trải qua một lần, vì cái gì còn muốn hắn đối mặt lần thứ hai?….

“A Lam, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ? Ta đã trải qua một lần, ngươi nói ta làm sao có thể tiếp tục lần gặp lần thứ hai? Ta sẽ không chịu nổi a….” Âu Dương hoành liều mạng dùng tay áo chà lên đôi mắt đẫm nước của chính mình để có thể thấy rõ người trên giường nhưng lại không hề có hiệu quả.

Ta sao lại khóc chứ? Ta muốn nhìn A Lam, vì cái gì nước mắt lại muốn chảy ra thật nhiều để che đi tầm mắt của ta….. Hắn thấy đau, nhưng nước mắt vẫn chảy.

“A Lam, vì cái gì lại gặp phải chuyện này? Ta sợ, ta thật sự rất sợ…. Ta thầm nghĩ sẽ vĩnh viễn cùng ngươi một chỗ….Nếu ngươi có chuyện gì…. ta biết phải làm sao….”

Không có ngươi, ta phải làm sao bây giờ….. Làm sao bây giờ……

Hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống không có A Lam, cũng không dám thử tưởng tượng nhưng mà loại sợ hãi này cuối cùng vẫn không hề buông tha hắn, lần lượt mà ập tới, rất nhanh bao phủ hết toàn bộ từng tế bào một.

A Lam, ta yêu ngươi, vì cái gì trời lại muốn đối với ngươi như vậy. Vì cái gì….Phải, sao lại đối với ta như vậy…

Giờ phúc này đây, một mình hắn ngồi trước giường bệnh, nhìn người yêu mà khóc rống, mà rơi lệ….

Nhưng mà nhìn thấy ngưởi trên giường như vậy trẻ tuổi, như vậy xinh đẹp, hắn hẳn sẽ có một tương lai tốt đẹp, chính mình như thế nào có thể để cho y dễ dàng buông tay như thế? Hắn có tư cách gì mà buông thả số phận y? Nếu hắn biết chính mình để y buông thả, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình.

Đúng vậy, không thể, không thể từ bỏ!

Hiện tại không còn ai cho hắn lời khuyên, càng không có ai tới giúp hắn quyết định tất thảy. Giờ phút này đây, chỉ cần một câu nói, một suy nghĩ là đã có thể quyết định sống chết của một con người. Nếu đi nhầm một bước sẽ mang đến một kết cục vạn kiếp không thể cứu hồi được nữa.

Âu Dương Hoành biết hắn đã không còn là chính mình nữa. Hắn phải dũng cảm đối mặt với sự thật. Hắn phải rời bỏ sự yếu ớt ỷ lại của ngày xưa.

Hắn hiện tại cần phải kiên cường hơn bất cứ lúc nào, phải dũng cảm đối mặt hết tất thảy, quyết không được trốn tránh lại càng không thể buông tay. Hắn cuối cùng cũng không thể là chính mình, cũng không có khả năng làm chính bản thân mình.

Vì thế hắn đi đến văn phòng bác sĩ. Bác sĩ nhìn thấy hắn, liền biết rằng hắn đã thay đổi chủ ý.

“Bác sĩ, mong làm phẫu thuật cho hắn.”

Âu Dương Hoành cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định cuối, hướng bác sĩ mà thỉnh cầu.

Bác sĩ gật gật đầu.

“Phẫu thuật…. có nguy hiểm như thế nào?” Âu Dương Hoảnh hỏi, trong lòng tràn ngập bất an.

“Chuyện này ta cũng tính nói với ngươi.”

Hắn cả người run lên nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này vẫn không hề là ngoài ý muốn.

“Làm phẫu thuật đều là sẽ có nguy hiểm, điều này chắc ngươi cũng không phải không biết.” Bác sĩ nhìn hắn mà nói.

“Đúng vậy, ta có thể hiểu.”

“Chúng là bác sĩ nhất định sẽ cố gắng hết sức nhưng ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý trước.”

“Bác sĩ, ngươi cứ nói a.” Âu Dương Hoành kiềm chế một trận chua xót trong lòng.

“Bởi vì vị trí của khối máu bầm này nằm ở vị trí hơi khó phẫu thuật cho nên có thể sẽ có chút nguy hiểm,” bác sĩ chỉ vào tấm phim chụp CT mà nói, “trong qua trình làm phẫu thuật có thể sẽ ảnh hưởng đến thần kinh một chút….”

“Hậu quả sẽ như thế nào?”

“Nghiêm trọng thì có thể xảy ra bại liệt, nghiêm trọng hơn, nếu trong quá trình phẫu thuật xuất hiện dị trạng, có thể sẽ….” bác sĩ vẫn không nói hết lời nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng, còn bổ sung thêm, “Đương nhiên, đây cũng chỉ là tình huống nghiêm trọng nhất mà thôi.”

Âu Dương Hoành cắn chặt răng.

“Bác sĩ, xác suất thành công là bao nhiêu?”

“Chuyện này ta không thể nói chính xác. Cho dù ta có nói là 99% thì cũng không thể khẳng định tuyệt đối sẽ không gặp phải tình huống xấu 1% kia. Ta chỉ có thể nói phẫu thuật là có thể thành công, hơn nữa là nên phải phẫu thuật. Ta là bác sĩ sẽ cố gắng hết sức, tận lực ngăn không để phát sinh các loại tình huống kia.”

Đúng vậy, những lời này ta đã từng nghe qua một lần, nhưng cái chính là không ai có thể khẳng định cuối cùng có thể tránh được hay không. Ta biết chứ.

Chính là có một số việc muốn xảy ra thì chắc chắn sẽ xảy ra, thành công thì chắc chắc sẽ không thất bại.

“Bác sĩ, như vậy chi phí phẫu thuật là bao nhiêu?” Cuối cùng hắn hỏi.

“Chi phí phẫu thuật cùng thuốc thang là mười vạn nguyên. Nếu ngươi có khả năng làm phẫu thuật thì nên nhanh chóng chuẩn bị.”

Mười vạn nguyên, ta có.

“Được, bác sĩ, mong ngươi sớm chuẩn bị. Vô luận như thế nào cũng hãy cố cứu hắn. Hắn như vậy vẫn còn trẻ ….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play