Nói là ngủ nhưng thực ra chẳng khác gì hôn mê.

Thiên lý hương đối với Tần Kính mà nói chẳng khác nào độc dược, có điều y từ nhỏ uống thuốc so với ăn cơm còn nhiều hơn, để giảm bớt đau đớn phương pháp lấy độc trị độc gì cũng thử qua, một chút tiểu độc cũng không đáng lo ngại, mê mê man man qua cơn sốt thì cũng sẽ tốt hơn thôi.

Trên đầu giống như có lửa đốt, thân thể lại như ngâm trong nước đá lạnh buốt, Tần Kính thần trí không còn tỉnh táo, hàm răng run cầm cập va vào nhau.

Trên núi hoang vu gió rít dữ dội, trời cuối thu lạnh thấu xương. Trầm Lương Sinh nhìn Tần Kính dưới tàng cây mơ mơ màng màng cuộn người thành một đoàn, đưa tay túm cổ áo y nâng lên, mang đi dễ dàng như cầm một món đồ trong tay, thân pháp nhanh nhẹn quỷ mị, tìm được một sơn động liền đem người ném vào trong, cũng coi như có nơi tránh gió.

Tuy nói là ném, tay thực chất lại ngầm tung ra kình lực, thân người năm mươi cân rơi trên mặt đất lại như được nhẹ nhàng đặt xuống, hoàn toàn không có tiếng động không làm dậy lên dù chỉ hạt bụi nhỏ, cũng đủ thấy thủ pháp tinh diệu tới đâu.

Trầm hộ pháp khoanh tay đứng ở cửa động chờ Tần Kính hôn mê tự tỉnh lại. Qua ước chừng một chén trà nhỏ thì nghe thấy Tần Kính nhẹ nhàng gọi tên của mình.

Hắn xoay người đến gần y, thấy người thì ra vẫn chưa tỉnh, chẳng qua là trong mộng nói mê mà thôi.

Trầm Lương Sinh lạnh lùng nhìn Tần Kính một lát, cúi người dò xét hơi thở của y. Ấm nóng kéo dài, xác thực không chết được.

Hắn đứng thẳng dậy, rũ mắt đứng ở trong bóng đêm, bên chân là một người đang gọi tên chính mình trong mộng.

Tần Kính trong cơn mê khẽ trở mình, trán để sát bên mũi giày Trầm Lương Sinh, cánh tay buông thõng bên người không an phận khẽ chuyển động, bàn tay hư nhược nắm lấy mắt cá chân hắn liền an tĩnh lại.

Trầm Lương Sinh vẫn lẳng lặng đứng yên, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nhưng cũng chưa đá văng y ra.

Khi Tần Kính tỉnh lại thì trời vẫn chưa sáng, chớp chớp mắt nhìn liền phát giác chính mình đã thay đổi vị trí.

Hang động trong núi xung quanh tối tăm không thấy một tia sáng. Trên đầu sốt cao đã thuyên giảm, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì.

Y đưa tay xoa nhẹ ấn đường, đầu ngón tay khẽ xẹt qua bàn chân Trầm Lương Sinh phát hiện đối phương cách mình gần như vậy.

Y nâng mắt nhìn lên, bóng dáng lẻ loi ấy so với đêm đen càng thăm thẳm hơn.

Lặng yên một lúc lâu, Tần Kính thản nhiên cười, túm lấy vạt áo ngoài của đối phương nghiêng ngả gượng dậy, gần như kề mặt Trầm Lương Sinh mà đứng, hai tay không thành thực vịn trên thắt lưng hắn.

Trong bóng đêm thâm trầm trước bình minh, gần như vậy cũng có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt đối phương. Trầm Lương Sinh trước sau bất động thanh sắc Tần Kính cũng khó có được lúc nghiêm túc, yên lặng không lên tiếng, còn thực sự thành thành thật thật đối mắt với hắn, không biết đến tột cùng suy nghĩ cái gì.

Khoảng cách rất gần, hô hấp của đối phương đều có thể nghe rõ. Tần Kính chậm rãi nghiêng thân vượt qua chút xíu kẽ hở, hôn lên đôi môi người đối diện.

“Ngươi muốn gì?” Trầm Lương Sinh cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí bình thản không kinh ngạc không phẫn nộ, phảng phất chỉ như hai người đang nói chuyện với nhau chứ không phải đang gắn bó thân mật.

“Thứ ta thật sự muốn, ngươi sẽ không cho hoặc không thể cho.” Tần Kính cũng không thừa dịp Trầm Lương Sinh mở miệng nói chuyện mà tiến sâu, chỉ vô cùng đơn thuần chạm lên môi hắn, khi thấp giọng nói chuyện cánh môi nhẹ nhàng ma sát, mê hoặc mở ra một cảm giác không cách nào nói rõ —- thân mật, bí ẩn mà lạ thường, “Vậy cầu một cây cỏ hoài mộng đi.”

“Dùng để làm gì?”

“Để chế thuốc.”

“Có thể.”

Điều kiện đã định, Tần Kính tách ra đi đến cửa động, dáng người cao gầy đứng thẳng nhìn ban mai dần hiện phía chân trời xa xa, cảm giác dục vọng dưới thân ẩn ẩn khát cầu trong gió thu hiu hiu dần dẹp yên kích động, huyết dịch nóng bỏng từng chút một trở lại bình thường.

Khoảnh khắc mặt trời mới mọc bàng bạc hiện ra, chiếu rọi sự sống chốn nhân gian, vạn vật tràn đầy. Dù cho khi mùa đông giá lạnh buông xuống, cây cỏ khô héo hoa lá úa tàn, sang năm sau cũng có ngày sống lại tươi tốt không ngừng. Nghĩ như vậy, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười, Tần Kính yên lặng thầm nghĩ, không oán than.

<Động minh ký> viết: “Loại hỏa chi sơn, có loài mộng thảo, giống như cây hương bồ, màu đỏ, ban ngày rút vào đất, đêm thì lại mọc ra, cũng gọi tên hoài mộng.”

Loại cây cỏ kì lạ trong truyền thuyết cổ kì thực có tồn tại, nhưng nó chỉ sinh trưởng ở Phật sơn mà Phật sơn này cũng là tổng đàn Hình giáo, nơi ngoại nhân khó mà tiến vào.

Tần Kính nói cỏ này làm dược cần thủ pháp đặc biệt ngắt lấy, hái xuống quá ba canh giờ liền mất tác dụng, còn cần bản thân tự mình đến hái. Trầm Lương Sinh thản nhiên liếc nhìn y một cái, từ chối cho ý kiến.

“Trầm hộ pháp, ngươi cho rằng ta cam tâm tình nguyện đi vào cái địa phương quỷ quái có vào mà không có ra kia của các ngươi? Là do không có biện pháp khác thôi.” Tần Kính cười hiền hòa cung kính nói, “Cho nên phiền ngươi giúp ta a.”

Trầm Lương Sinh lại nhìn y một cái, đột nhiên đưa tay lặp lại một lần nữa cách cũ, tóm cổ áo y, động tác mau lẹ nhắm hướng bắc mà đi.

Tần Kính mặc dù so với hắn thấp hơn nhưng cũng kém không bao nhiêu, cứ như thế bị hắn tóm ở trong tay thực không dễ chịu, gió bên tai thổi vù vù trước mặt cảm thấy một mảnh hoa mắt chóng mặt, hiểu được chính mình không say xe say thuyền lại choáng váng vì khinh công, nỗ lực đề khí nói.

“Trầm hộ pháp, ta còn phải quay về dược lư lấy chút đồ vật và dược liệu….”

Nói chưa nói xong đã thấy trước mắt choáng váng, Trầm Lương Sinh thân hình chợt lộn lại đổi về hướng đông, ngay lúc chuyển ngoặt tốc độ không hề giảm sút, khó chịu khiến cho Tần Kính thiếu chút nữa đã phun ra.

Người thường phải đi bộ hai ngày đường, Trầm Lương Sinh chỉ đi mất một canh giờ, tuy rằng trong tay mang theo một người nhưng lúc tiếp đất vẫn khí định thần nhàn, trái lại Tần Kính thì vô cùng chật vật, chống đỡ đầu gối xoay người nôn khan nửa ngày, ho đến chảy cả nước mắt nước mũi.

Dược lư của Tần Kính ở chỗ sâu trong núi, đường mòn vào trong có lẽ có trận pháp, Trầm Lương Sinh mang y đứng ở cửa cốc vẫn chưa đi vào, chỉ nói chờ y nửa canh giờ chuẩn bị vật cần, nửa canh giờ sau trở lại liền lên đường.

Tần Kính vào cốc lấy đồ vật này nọ, dây dưa chầm chậm không cam lòng đi ra, nhỏ giọng thương lượng.

“Trầm hộ pháp, ngươi xem ta cũng không gấp chi bằng chúng ta mướn chiếc xe ngựa….”

“Không cần.” Trầm Lương Sinh rõ ràng lưu loát bóp chết ý niệm của y, thấy y cách xa mình tám trượng hệt như con thỏ nhỏ trốn chim ưng, vươn tay trầm giọng nói: “Lại đây.”

Qua cái rắm! Tần Kính căm hận oán thầm, không phải chỉ hôn một cái —- huống chi tính toán kĩ chỉ là hôn hai cái —- đụng chạm chút xíu thế mà giờ lại hành xác ta thế hả!

Trầm hộ pháp nhìn y sắc mặt tái nhợt xanh xao, một bộ cứng đầu không chịu dịch chuyển, mũi chân điểm nhẹ nháy mắt vụt tới trước mặt y. Tần Kính còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy chính mình lẫn hành lý bay vọt lên, nhưng là bị ôm ngang trong lòng ngực.

“… …” Tần Kính khó được trên mặt đỏ bừng, há miệng trợn mắt, một câu “Tạ ơn” lại không nói nên lời. Khác hẳn ngày đó mình gắng gượng miễn cưỡng “vác” hắn lảo đảo lắc lư, Trầm Lương Sinh ôm người thật vững vàng, Tần Kính nhắm mắt lại thành thật ôm lấy hành lý, dán vào lồng ngực Trầm Lương Sinh, chỉ cảm thấy thân thể tựa lông hồng, một đường cưỡi mây đạp gió nhẹ nhàng phiêu phiêu. Chỉ có bên tai tiếng gió thổi mạnh mẽ, hòa chung là tiếng trái tim người nọ đập trầm ổn, thình thịch thình thịch, quy luật như giọt nước tí tách dưới mái hiên, không bị ngoại sự ngoại vật lay động, tích tích nhỏ giọt dường như vĩnh viễn không ngừng.

Phật sơn tuy là trọng địa của Hình giáo nhưng cũng không phải nơi hoang vu gì, Trầm Lương Sinh hai ngày liền không nghỉ không ngủ đã bay đến chân núi.

Tần Kính chỉ là một kẻ phàm phu tục tử đương nhiên là muốn ăn muốn ngủ, Trầm hộ pháp không tiếng động bay đi chẳng cùng y nói chuyện phiếm, Tần Kính cũng không thèm tự làm mất mặt, nhàm chán liền vùi đầu vào ngực hắn ngủ gà ngủ gật, một đường ngủ so với tỉnh còn nhiều hơn. Mỗi lần mơ hồ tỉnh lại trong lồng ngực Trầm Lương Sinh, ngẩng đầu nhìn lên cái cằm tiêm nhọn nghiêm nghị, dung mạo lãnh lệ phi thường của hắn đều phải thầm nghĩ một câu: Người này có lẽ không thể xem là con người, phải nói thật sự là đao hồn kiếm phách Tu La chiến quỷ.

Đi tới dưới chân Phật sơn, Tần Kính cẩn trọng đưa mắt nhìn lên chỉ thấy núi cao ngàn trùng phi thường hiểm trở, là nơi dễ thủ khó công.

Phạm vi trăm dặm quanh Phật sơn đều thuộc Hình giáo, giáo nội sớm đã nhận được tin tức, hộ pháp của mình dẫn theo ngoại nhân trở về — vẫn là ôm vào trong ngực — thật đúng là chuyện cười trăm năm khó thấy.

Tần Kính lần đầu cách Diêm La quỷ vực nổi danh giang hồ trong truyền thuyết gần như vậy, còn hơn cả thú vị mới mẻ, lại gặp một nữ nhân dáng vẻ tựa thần tiên, phiêu dật bồng bềnh, mi thanh mục tú, miệng khẽ mỉm cười.

“Miêu Đường chủ.” Trầm Lương Sinh nhíu mày mở miệng nói trước, “Hôm nay ngươi làm nhiệm vụ?”

“Ta không làm nhiệm vụ, ta đến xem chuyện vui.” Lời nói củ nữ tử rất thẳng thắn, Tần Kính thực nể mặt nàng mà cười ra tiếng chọc một câu:

“Tại hạ chính là cái “chuyện vui” ấy, họ Tần tên Kính, tự Hằng Túc, xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?”

“A…” Nữ tử giật mình cười nói, “Ta gọi là Miêu Nhiên, hóa ra chính là ngươi.”

“Chính là ta?”

“Cứu hắn nha…” Miêu cô nương tay chỉ Trầm Lương Sinh tiếp tục không sợ chết nói, “Trầm hộ pháp của chúng ta chính là người đứng đắn, Tần đại phu ngươi chớ có bội tình bạc nghĩa nếu không đừng trách ta đao kiếm vô tình.”

“Ta…” Da mặt dày như Tần Kính cũng không khỏi nhất thời á khẩu không trả lời được, ngược lại Trầm Lương Sinh đã thu hồi vẻ mặt người chết kia, nghiêm túc nói: “Đã phiền Miêu Đường chủ xem trọng y, ta đi trước bẩm báo đại giáo chủ một tiếng.”

“Đại giáo chủ đang ở hành bộ xử lý công việc, ngươi đi sớm về sớm. Nếu là về trễ, người này có cái gì bất trắc xảy ra không trách ta được.”

“Đa tạ.” Trầm Lương Sinh đơn giản gật đầu, đi vài bước lại liếc mắt nhìn Miêu Nhiên một cái, nếu như Tần Kính không nhìn lầm trong ánh mắt kia ẩn chứa một tia cảnh cáo.

“Ai da, hắn thật ra rất để ý ngươi.” Nhìn theo Trầm Lương Sinh rời đi, Miêu Nhiên quay đầu lại nhìn phía Tần Kính cao thấp đánh giá, nhẹ nhàng cười.

“Chắc hẳn là Trầm hộ pháp sợ Tần mỗ đi loạn khắp nơi, phạm vào địa phận kiêng kị của quý giáo.”

“Hóa ra ngươi thực không biết rõ ta là ai?” Miêu Nhiên ngạc nhiên nói, “Xem ra ngươi quả thật là vị đại phu không màng chuyện giang hồ.”

“Ha, đây cũng không phải. Không dối gạt cô nương, kẻ bất tài này cũng đích xác nghe qua tên tuổi cô nương.”

“Ồ, vậy lá gan ngươi cũng không phải nhỏ bình thường.” Miêu Nhiên diện mạo tú lệ động lòng người, dáng vẻ nhu mì đoan trang, xoay quanh Tần Kính một vòng dừng lại ở trước mặt y, vẫn là khuôn mặt kia, quanh thân bất chợt lộ ra một bộ dạng không thể nói rõ, xinh đẹp làm cho người ta khó dời mắt, “Hay là nói ngươi chỉ nhận thức một mình hắn?”

“Cũng không phải, ta cùng với Hộ pháp quý giáo….” Tần Kính cười khổ thầm nghĩ, dưới tay ngươi có bao nhiêu bạch cốt, nếu xếp hàng đám bạch cốt này, sợ rằng có thể xếp từ đỉnh núi tới chân núi, tội gì thêm một bộ xương của ta đây, trong miệng lại nói tiếp, “… Thanh thanh bạch bạch (quan hệ thuần khiết), cô nương chớ nên hiểu lầm.”

“Phụt… cái gì mà thanh thanh bạch bạch.” Miêu Nhiên cũng không thực muốn gây khó dễ y, lập tức thu lại mị thuật tà pháp, cười nhạo nói, “Vốn ta chỉ cùng ngươi nói đùa, hiện tại ngươi nói như thế mới là trong lòng có quỷ.”

“Cô nương nói rất đúng.” Tần Kính nhẹ nhàng thở ra cũng vui đùa nói, “Chớ nói bội tình bạc nghĩa, ngươi cũng biết bộ dáng kia của hắn, chỗ nào giống cùng người làm loạn.”

“Muốn hay không ta dạy cho ngươi mấy chiêu?”

“Không dám.”

“À.” Miêu Nhiên bất chợt ghé sát vào, dán tại bên tai Tần Kính nói, “Tần đại phu, ngươi nếu thực sự có ý thành gia lập thất, đừng nhìn hắn cái bộ dạng kia…” Nén giọng xuống thấp giống như thì thầm, “Ngươi đã nghe nói qua song tu bí pháp của Hình giáo ta? Đừng nhìn hắn bộ dáng thế kia, ngươi nếu câu dẫn hắn, tư vị trên giường, cam đoan ngươi dục tiên dục tử tuyệt không thể tả.”

Vẫn chưa gặp Hình giáo tổng đàn tại sơn điện, Trầm Lương Sinh bôn ba hai ngày, thân pháp vẫn vô cùng nhanh nhẹn, bên này mới nói mấy câu bên kia người đã quay lại, đúng lúc thấy hai người kia kề sát thì thầm, Miêu Nhiên thần sắc tự nhiên Tần Kính lại khẽ chau mày, sắc mặt ửng hồng.

“Tần Kính theo ta đi lên núi.”

Trầm Lương Sinh liếc mắt nhìn y cũng không nhiều lời, thẳng đến đi được nửa đường mới mở miệng nói:

“Ngươi nếu còn chưa muốn chết thì cách xa nàng một chút.”

“Trầm hộ pháp, ngươi lo lắng cho ta sao?” Tần Kính leo núi đã muốn thở hồng hộc, cái miệng lại còn muốn không đứng đắn, “Hay là nói…” Dưới chân miễn cưỡng cấp bách đuổi hai bước quấn lấy Trầm Lương Sinh trêu đùa, “Ngươi cũng biết ghen?”

“… …”

Trầm Lương Sinh đương nhiên sẽ không để ý đến y, Tần Kính tự tìm mất mặt, một năm một mười nói rõ:

“Chúng ta lại không làm gì nha, nhưng mà nàng nói cho ta biết công phu trên giường của ngươi không tồi.”

“… …”

“Nhưng mà có thật không?”

“… …”

“Ai, ta nói ngươi không phải không làm qua với người cùng giới, thêm ta một người cũng không nhiều, dứt khoát thỏa mãn ý nguyện của ta như thế nào?”

“… …”

“Hay là nói ngươi đối với nam nhân không ‘lên’ được?”

“… …”

“Cái đó kỳ thật nếu là phía dưới, không lên được cũng là không sao.”

“… …”

“Ta mặc dù chưa thành hôn, cũng coi như từng kinh qua hoa thơm cỏ lạ, công phu không bằng ngươi cũng sẽ không đến mức quá tệ đi. Thử xem thử xem, bao lui không bao đổi, thế nào?”

“… …”

“Ta nói ngươi…”

“Tới rồi.”

Trầm Lương Sinh mặc kệ y thao thao bất tuyệt không có câu nào có thể nghe lọt, bỗng nhiên dừng lại bước chân, tay phải kết ấn điểm nhẹ hư không, liền thấy cảnh vật trước mắt đột biến, mở ra một tòa kiến trúc khổng lồ lành lạnh hơn mấy chục trượng đứng sừng sững, từng li từng tí dường như toàn bộ được tạo nên bằng sắt đen tinh chế, khí thế rộng lớn làm người ta sinh ra nể phục.

Tần Kính hơi híp mắt yên lặng khoanh tay trông về phía xa, chỉ thấy hai cánh cửa cực lớn mở rộng, tựa như mãnh thú há mồm muốn nuốt chửng người ta mà cắn xé. Trên cửa cũng giống như môn phái bình thường đều treo tấm hoành phi nền đen chữ đỏ, không biết là có phải hay không thủ bút của cái vị kia —- hơn hai trăm năm trước một tay sáng lập giáo, đem giang hồ khuấy đảo thành một biển máu.

Một chữ “Hình” thật to, nét chữ hệt như được bể máu viết nên trải qua nhiều năm như vậy mà máu tươi vẫn chưa khô, tựa như muốn từ chữ tuôn ra tạo thành những thanh đao nhọn từ phía trên chảy xuống.

Ý giết chóc chinh phạt dữ tợn dâng trào. Vượt qua hoành phi mà ra, đập vào mặt mà đến.

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play