Nguỵ Khiêm Ngữ lúc này thần sắc lạnh lùng, bước chân thản nhiên mà hướng lên đài chủ tịch, một thân vương khí vờn quanh bên cạnh.

Nếu như không nhìn đến áo thể thao rõ ràng không hợp, quần ngắn một mảng lớn cùng chân có chút kỳ quái, khí chất đó có lẽ không ít người cho rằng hắn là đang tham gia hội nghị thương vụ cao cấp.

Một đám người kinh ngạc mà nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ, thế nhưng mà có lẽ bởi vì trên mặt hắn lạnh nhạt, phảng phất đây là sự tình bình thường, bất quá, mọi người chỉ là nhìn nhưng không ai nghị luận hoặc vui cười.

Nhưng mà… Chỉ chốc lát sau, Tô Nam cũng đi ra, tất cả mọi người thoáng một phát hống cười rộ lên.

Khục, quần áo đều không hợp, vén lên ống tay áo cùng ống quần lại để cho tất cả mọi người phản ứng đầu tiên là tiểu hài tử trộm mặc quần áo của ngươi lớn, mà giày đi một bước liền rơi ra thì quả thực là hài kịch liên hồi.

Cúi đầu bỏ qua ánh mắt lửa nóng chung quanh, Tô Nam muốn nhanh một chút trốn khỏi đám người, thế nhưng mà giầy trên chân đương nhiên không rõ tâm tình vội vàng của hắn, ngược lại ngạo kiều không phối hợp, kiên định giảm xuống tốc độ hành tẩu của Tô Nam.

Tô Nam rốt cục nhận thức mùi vị gặp khó khăn, quả nhiên rất gian nan ah!

“Ai! Ngươi xem ngươi xem! Người kia thật kỳ quái! Mặc thành như vậy đi ra ah!”

“Ngươi không biết à? Cái kia chính là tạc mao lão sư rất moe của Học viện Thương mại!”

“Thật sao? Ah! Thật sự rất manh ah! !”

“Về phần tại sao mặc thành như vậy ~ hắc hắc hắc, ngươi không thấy được, vừa rồi một người rất khốc rất đẹp trai ăn mặc quần áo thể thao rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều đi qua, cho nên các ngươi hiểu ~ “

“A…… Đổi quần áo cho nhau gì đó thật mạnh bạo ah! Không được không được! Manh quá rồi ah! !”

“Lạnh lùng bá đạo công x tạc mao manh thụ các loại sủng nịnh gì đó, chọc vào điểm manh trong lòng ta rồi ah! ! Máu tụt sạch rồi!”

Đệch! Cmn! Manh cái lông nhà ngươi ah! ! Lão tử là thuần gia môn nhi! ! Các ngươi mới là tạc mao thụ! Các ngươi cả nhà đều là tạc mao thụ! ! Lão tử cho dù không phải thẳng nam nhưng lão tử vẫn là công ah! ! Sủng nịnh cái xxx! ! Đậu xanh rau má ta hảo tâm đến xem như vậy làm gì ah! Nguỵ Khiêm Ngữ đi chết đi! !

Bất quá Tô Nam cũng không có suy nghĩ qua vì cái gì Nguỵ Khiêm Ngữ lúc đi ra không có người nghị luận hắn? Có thể thấy được, khí tràng bức người cũng là lấy được hoà khí đó. Cho nên rất rõ ràng, Tô Nam là không được trang bị kỹ năng cao cấp như vậy đấy.

Cúi đầu tập tễnh mà đi vào, một bên nghe ngóng nhóm muội muội chung quanh: đám bọn họ các loại tiếng cười quỷ dị thét lên, Tô Nam {điểm nộ khí} chính là đang không ngừng bay lên.

Ngay tại lúc năng lực nhẫn nại của Tô Nam nhanh đến điểm giới hạn, một bàn tay đặt ở trên vai của hắn, Nguỵ Khiêm Ngữ thanh âm trầm thấp trên đỉnh đầu hắn vang lên, “Tất cả vị mỹ nữ đây, mọi người, hắn có thể là người của ta, các ngươi trực tiếp mà thảo luận hắn như vậy không tốt lắm đâu? Có phải các ngươi hi vọng cứ như vậy dọa chạy hắn?”

“Không không! Ha ha a, chúng ta sẽ chú ý! Tuyệt đối cho các ngươi phát giác không thấy sự hiện hữu của chúng ta!”

Quả nhiên, thanh âm sau đó đã không có, Tô Nam ngẩng đầu, chung quanh nữ sinh quả nhiên tán đi rồi, bất quá một bó ánh mắt lợi hại vẫn hướng hắn bắn ra, Tô Nam đành phải làm bộ không có chú ý tới.

Ôm bả vai Tô Nam, Nguỵ Khiêm Ngữ ngữ khí bình tĩnh thong dong, “Ngươi coi như không có gặp các nàng là tốt rồi, ngươi đừng làm ra phản ứng gì, các nàng cũng sẽ mất thú vị.”

Cho nên, cái này là bí quyết bức người của Ngụy thiếu gia ngươi? !

Cảm nhận được trên tay Nguỵ Khiêm Ngữ truyền đến độ ấm, Tô Nam không hiểu, nghĩ đến những câu “Sủng nịnh” của các nữ sinh vừa rồi, đỏ mặt lên, sủng nịnh muội ngươi ah! Lão tử cũng không phải sủng vật hắn dưỡng! !

【 Không thể không nói, theo phương diện khác, Tô lão sư ngươi lòi chân tướng rồi! 】

“Ngươi cứ đứng bên này không nên cử động, không di động cũng sẽ không có người chú ý ngươi. Chờ ta thi đấu xong sẽ đưa ngươi trở về.”

Cảm thấy trong lời nói Nguỵ Khiêm Ngữ có đáng tin chân thật cùng quan tâm, Tô Nam vừa thẹn thùng lại vừa khó chịu, nghiêm mặt trừng Nguỵ Khiêm Ngữ, không kiên nhẫn mà quát: “Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi! Ai cần ngươi lo! Hảo hảo thi đấu! Đừng quên ngươi là lấy tên của ta! Cũng đừng cho ta mất mặt!” Tựa hồ cảm giác mình nói có chút quá phận, Tô Nam nói xong cũng quay đầu không hề xem Nguỵ Khiêm Ngữ.

【 Lục Nguyệt: Chậc chậc chậc, cũng không biết lúc trước là ai muốn bỏ thi kia mà? Ngạo kiều là bệnh, phải trị ah!

Tô Nam: Cút! Ai ngạo kiều! Ngươi mới ngạo kiều! Cả nhà ngươi hết thảy đều ngạo kiều! ! 】

Nhảy cao tầng trong tầng ngoài bị người xem vây lại, bên trong phát ra từng đợt âm thanh ủng hộ, Tô Nam tuy rất muốn lách vào vào xem Nguỵ Khiêm Ngữ thi đấu, thế nhưng mà lại không muốn cho hắn biết chính mình chú ý hắn, chỉ biết khó chịu ở bên ngoài đi tới đi lui, thỉnh thoảng duỗi đầu ngắm hai mắt.

Đột nhiên, trong đám người truyền đến một hồi kinh hô, Tô Nam đang tò mò chuyện gì xảy ra, chỉ thấy lớp trưởng nhà mình chạy vội ra, trông thấy Tô Nam liền lôi kéo tay của hắn vội vàng nói: “Tô lão sư không tốt rồi! Ngụy sư huynh bị thương!”

Tô Nam nội tâm cả kinh, vội vàng bỏ qua lớp trưởng đẩy ra đám người xông vào bên trong.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lục Nguyệt trước ở chỗ này xin lỗi các vị… Bởi vì có chút nguyên nhân làm cho ta cập nhật cực không ổn định, đây là Lục Nguyệt sai T_T hiện ta rất khổ bức ah! Ta về sau sẽ tận lực giữ lại bản thảo T_T cuối cùng, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người. PS: đối với Nguỵ Khiêm Ngữ thay Tô Nam xuất hiện, Lục Nguyệt biểu thị, lão sư tham gia đại hội thể dục thể thao sẽ không bị nghiêm khắc thẩm tra, học sinh chỉ cần đưa ra thẻ học sinh, lão sư nói thẳng danh tự là tốt rồi, đương nhiên, lão sư cơ bản đều có nhận thức nhau, bất quá… Tô Nam là nhân vật mới mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play