Trên xe lửa trở về Thạch Thành, Hác Mãnh luôn cười, hành trình tới huyện Thanh Long lần này thu hoạch vượt xa dự liệu của hắn. Lúc về hắn không ngồi ghế cứng nữa mà mua hai vé ghế đệm. Vốn muốn để Thiết Ngưu lại trấn Thanh Long, nhưng suy nghĩ lại thì bỏ qua ý định này, không cần thiết.
Cung đại tỷ có bạn là kế toán đã bị Hác Mãnh đào mất, thêm vào mới tuyển mộ một vị ở huyện Thanh Long, vậy là có hai vị kế toán quản lý, các trương mục sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nếu như có vấn đề thì cũng là việc nhỏ, nếu sử dụng "Món tiền nhỏ" mà nhìn rõ một người thì còn dễ chịu hơn là bị lừa một vố lớn.
Nhưng có thể không do dự mà nói, chỉ cần hiện tại chịu khó theo Hác Mãnh làm việc thì sau này sẽ không thiếu chỗ tốt của họ.
Lưu Kim Bảo mua về hơn 150 tấn đá từ mỏ đá trên ngọn núi Thanh Long, Thanh Long Ngọc phàm phẩm 150 tấn, mỗi tấn 1000 kg, 150 tấn là 150,000 kg, mỗi kg Thanh Long Ngọc phàm phẩm có giá thu mua là 60 kim tệ, nếu như bán cho Trạm Thu Mua thì một vụ này Hác Mãnh có thể kiếm lời 9 triệu kim tệ, đổi thành tiền mặt là 2 tỷ 250 triệu tệ. Mà toàn bộ xưởng đá hắn cũng chỉ tiêu tốn có hai, ba chục triệu tiền mặt mà thôi, không đáng để trong mắt. Đây vẫn chưa tính khối 'Thanh Long Ngọc' đã mua từ nhà Lý Minh. Khối tinh phẩm này Hác Mãnh không muốn bán đi.
Các mỏ đá lớn nhỏ trên núi Thanh Long khẳng định vẫn còn đá Thanh Long phàm phẩm, Hác Mãnh trước khi đi đã chỉ thị cho Lưu Kim Bảo tiếp tục thu mua, có thể dự đoán được sau này trấn Thanh Long hoàn toàn được coi là một nhà kho nhỏ dự trữ kim tệ của Hác Mãnh. Mỗi nửa năm, một năm thu hoạch một lần, vậy là có mấy chục, mấy trăm triệu vào túi. Nghĩ đến thật sảng khoái.
Có kim tệ, Hác Mãnh có thể mua được rất nhiều thứ trong Trạm Thu Mua.
"Keng: Có muốn bá ra vật liệu, Thanh Long Ngọc phàm phẩm hay không?"
"Có"
Hác Mãnh gật đầu, đối với hắn mà nói thì đây là đá tảng. Nếu không đổi thành kim tệ thì không còn tác dụng gì với hắn, đặt trong Trạm Thu Mua còn tốn diện tích ấy chứ.
"Keng: Bán ra vật liệu, đang tính toán ... Tổng giá trị: 9 triệu 270 ngàn kim tệ."
"Keng: Xin mời xác nhận lại, có giao dịch hay không."
"Có"
"Keng: Giao dịch thành công"
Hơn 9 triệu kim tệ, bây giờ Thanh Long Ngọc phàm phẩm đang chất đống trong Trạm Thu Mua như núi nhỏ chợt biến mất.
"Keng: Chúc mừng 'Trưởng trạm thu mua'. Hệ thống giao dịch đạt tới hạn mức 9 triệu, hệ thống Trạm Thu Mua trong 24h sẽ biếu tặng miễn phí một phần 'Khen thưởng cao cấp'. "Trong 24h?" Hác Mãnh sửng sốt, hắn nhớ hai lần khen thưởng trước đều thực hiện ngay mà? Sao lần này còn phải chờ 24h thế nhỉ.
Bất quá, Hác Mãnh cũng không để ý lắm, chờ 24h thì chờ 24h. Chỉ một ngày mà thôi, Hác Mãnh cũng không thiếu gì mà phải vội.
Nhìn hơn 9 triệu kim tệ, Hác Mãnh cảm giác trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được mở chức năng 'Mua' trong hệ thống ra đi dạo một vòng.
Thiết bị điện gia dụng?
Không thiếu.
Sản phẩm điện tử?
Đi vào xem chút, siêu máy tính, 15 triệu kim tệ? Vãi, quá đắt.
Trí tuệ nhân tạo cấp hệ Ngân Hà? 58 triệu kim tệ? Vãi, cái này còn đắt hơn.
Trí tuệ nhân tạo cấp tiểu tinh? 9 triệu kim tệ? Cái này thì mua được, nhưng mua về rồi thì cũng có tác dụng gì đâu. Lam Lam cũng đủ dùng rồi, sau này nói tiếp.
Thiết bị hình chiếu đeo tay? 800,000 kim tệ?
Cái này nhìn rất hữu dụng, mang theo cũng thuận tiện, vẻ ngoài cũng đẹp, có công năng của máy vi tính lúc nào cũng có thể dùng, giá ca... 800 ngàn kim tệ, tương đương tiền mặt là 200 triệu.
200 triệu ..., thật là đắt, kiên quyết không mua. Chí ít tạm thời không mua.
Thoát khỏi mục sản phẩm điện tử, Hác mãnh tiến vào mục Vũ khí...
...
Xem qua nửa ngày, cuối cùng Hác Mãnh cũng đi ra, không mua được gì, không nỡ bỏ tiền mà, đồ vật vừa mắt thì cũng phải mấy triệu kim tệ, rẻ cũng mấy trăm ngàn, vất vả lắm mới kiếm được ít kim tệ, làm sao dám tiêu linh tinh, vạn nhất đến lúc có việc cần mua đồ gấp thì gay go.
Vì thế quyết định không mua gì cả, tích lũy kim tệ để đó đã, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.
An ủi mình, hiện giờ mình cũng tạm ổn rồi, thích cái gì thì sau này tính, sau này kim tệ càng ngày càng nhiều, muốn mua gì thì mua, mua về không thích thì đập đi là được, có tiền thích làm gì thì làm. Bất quá, hiện tại chưa tới lúc thích làm gì thì làm, không thể tiêu bừa đi được.
Ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã tới ga Thạch Thành rồi.
Hác mãnh trở về cũng không nói cho ai, tự đi, tự về. Tổng cộng đi hơn 10 ngày, cảm giác thời gian qua thật nhanh.
"Ông chủ, ngươi xem kia có phải cảnh sát Cam không?" Hai người đi ra khỏi ga xe lửa, Thiết Ngưu chợt chỉ vào bên kia đường, nói.
Cam Tĩnh mặc thường phục, cách chỗ Hác Mãnh đứng tầm mười mấy mét, nếu không có Thiết Ngưu nhắc thì Hác Mãnh cũng không để ý. Gật đầu nói: "Không sai, đi, chúng ta qua chào hỏi chút." Nói rồi dẫn Thiết Ngưu đi tới.
Cam Tĩnh xoay người nhìn thấy Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu đi tới, sửng sốt một chút, lông mày nhíu lại.
Hác mãnh cười nói: "Cảnh sát Cam, đến ga xe lửa đón người sao?"
"Không phải, các ngươi đi mau, ta đang làm nhiệm vụ." Cam Tĩnh liếc mắt ra hiệu với hai người, nhỏ giọng nói.
Thường phục, chấp hành nhiệm vụ?
Nàng không phải cảnh sát ma túy sao? Chấp hành nhiệm vụ gì ở ga xe lửa thế này?
"Vậy có cần hỗ trợ không?" Hác Mãnh có lòng tốt hỏi. Chưa kịp nói hết lời, ầm ầm ầm, đối diện vang lên tiếng súng, hai người đàn ông từ trong ga xe lửa đang chạy tới phía hai người, bởi vì khoảng cách không xa, mọi người đều thấy rõ trong tay hai người đàn ông này có súng, vừa nãy bọn họ đã nổ súng.
Cam Tĩnh biến sắc, nhanh chóng nói: "Giúp ta cản bọn họ lại, hai người này buôn ma túy" Sau đó nhanh chóng chạy về phía hai người đàn ông.
Khi Hác Mãnh còn trì động chưa kịp phản ứng, thì tốc độ Thiết Ngưu tăng nhanh. Đừng nhìn khổ người Thiết Ngưu lớn vậy, nhưng khi chuyển động thì vô cùng linh hoạt, ừ, như một con mãnh hổ đang vồ mồi.
Oành.
Kẻ buôn ma túy chạy về phía Thiết Ngưu chợt nổ súng bắn hai phát, nhưng không trúng. Thiết Ngưu chạy hình chữ Z, khi hai kẻ kia nổ phát súng thứ ba thì Thiết Ngưu đã tới trước mặt rồi.
Xì xì.
Chỉ một chiêu, tên buôn ma túy vừa nổ súng đã bay ngược ra ngoài hơn 10 mét, lăn trên đất kêu rên không đứng dậy nổi, người kia bị Thiết Ngưu vươn mình đạp một cái, trong nháy mắt cũng lăn ra đất không biết sống chết. Chỉ trong chớp mắt, hai kẻ buôn ma túy đã bị quật ngã.
Sau đó hai cảnh sát hình sự chạy tới, đem hai người này còng lại.
Hác Mãnh nhìn Thiết Ngưu trở lại bên cạnh, đấm cho hắn một đấm, cười nói: "Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi thật ghê gớm, trước đây tưởng rằng ngươi to con thế thì chỉ dọa người thôi chứ nào ngờ cũng lợi hại vậy"
"Chỉ hơi hơi một chút thôi" Thiết Ngưu cười khà khà, gãi đầu.
Hác Mãnh mắng: "Được rồi, không cần khiêm tốn, rất lợi hại, nhưng sau này gặp chuyện như vậy thì đừng ngu mà xông về trước, ngươi lợi hại cũng đỡ được đạn sao? Vừa nãy thật nguy hiểm, nếu trên người ngươi thêm hai lỗ thủng thì không biết ta đến bệnh viên thăm ngươi hay đến nhà xác thăm ngươi đây."
Thiết Ngưu cười khà khà không tranh luận thêm.
Cam Tĩnh đi tới, nhìn Thiết Ngưu với ánh mắt có chút quái dị, hiếu kỳ hỏi: "Không nghĩ tới ngươi còn là người luyện võ, vừa rồi là quyền pháp nội gia à?"
"Là Hình ý" Thiết Ngưu lầm bầm, nếu như người khác hỏi, hắn không thèm để ý, thế nhưng Cam Tĩnh lại khác, cảnh sát Cam cũng là người có ơn đối với hắn.
"Lợi hại" Cam Tĩnh quay lại nói với Hác Mãnh: "Hắn ở chỗ ngươi đã quen chưa? Nếu không quen, ta sẽ mang hắn đi, không để ngươi bị phiền phức."
Hác Mãnh cười khổ: "Cảnh sát Cam, ngươi như thế là không đúng, người hiện tại là của ta rồi, ngươi không thể cướp đi chứ." Nghe ý của đối phương là muốn mang Thiết Ngưu đi, Hác Mãnh làm sao có thể cho nàng toại nguyện chứ, hộ vệ lợi hạn như vậy ai lại ngốc mà đẩy đi chứ, mang theo bên mình mới tốt.
Cam Tĩnh cười: "Thiết Ngưu không phải món hàng, sao lại là của ngươi được, hắn có tự do của chính hắn, Thiết Ngưu ngươi thấy tỷ nói có đúng không?"
"Khà khà" Thiết Ngưu cười khúc khích gãi đầu, cũng không nói lời nào.
Hác Mãnh cười noi: "Cảnh sát Cam, Thiết Ngưu muốn đi theo ta, ta cũng không ép buộc hắn. Nếu hắn đồng ý rời đi, lúc nào cũng có thể, thế nhưng hắn không muốn, vậy ta cũng không có cách nào, ngài xem có đúng không?"
Nàng điển hình là nghĩ qua sông phải dựa vào cầu, lúc trước khi nàng đưa Thiết Ngưu đến chỗ mình, sao không nói muốn Thiết Ngưu đi theo nàng chứ.
"Thiết Ngưu, ngươi có nguyện ý đi tới đội cảnh sát hình sự không? Ta có thể đảm bảo cho ngươi một tiêu chuẩn biên chế trong đội hình sự, nếu như lập công có thể chuyển lên chính thức." Cam Tĩnh không phí lời với Hác Mãnh, mà quay đầu nhìn Thiết Ngưu, cười hỏi.
Thiết Ngưu lắc đầu, giọng ồm ồm nói: "Ta muốn đi theo ông chủ"
Hác Mãnh vui vẻ, cười ha ha: "Có nghe thấy không, hắn tình nguyện theo ta đó. Cảnh sát Cam, viên đạn bọc đường của ngươi không dễ xài nhé."
Cam Tĩnh lườm hắn, nàng thực sự coi trọng thân thủ của Thiết Ngưu, không chỉ nàng, ngay cả đại đội trưởng đội hình sự cũng chọn trúng Thiết Ngưu, có biểu hiện lập công lần này của Thiết Ngưu, muốn đem hắn vào đội hình sự cũng không phải không thể. Nàng buồn bực, không biết tại sao Thiết Ngưu lại quyết định đi theo người trẻ tuổi này chứ?
Hác Mãnh cũng không muốn làm cho đối phương tức giận, liền đổi chủ đề hỏi: "Cam tỷ, ngươi không phải ở làm ở đồn công an sao, sao lại điều tới đội hình sự thế? Một người phụ nữ công tác ở đơn vị áp lực lớn vậy, làm sao chịu được chứ?"
Trong giọng nói của Cam Tĩnh mang theo chút giận hừ một tiếng, nói: "Ai là tỷ của ngươi, gọi linh tinh. Nữ nhân thì làm sao, nữ nhân không thể làm cảnh sát hình sự à? Ta thấy ngươi tư tưởng cổ hủ không biết nam nữ bình đẳng à, đi, theo ta về đội hình sự cho lời khai."
Nói xong, nàng quay đầu đi về phía xe.
Hác Mãnh dở khóc dở cười, mình trêu phải ai đây? Trước đây vị cảnh sát Cam này không phải rất ôn hòa sao, cười cười nói nói không chút giận dỗi nào, nhưng bây giờ thì ... Ai, phụ nữ luôn là động vật không nói lý, không biết lúc nào nổi nóng lên lại gào thét với ngươi một trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT