"Khối đá này ta cầm đi, trở về ta tìm chuyên gia giám định một chút, nếu thật sự đáng giá như ngươi nói thì sẽ không thiếu phần của ngươi đâu!" Chu Đào lên tiếng. So với lời Hác Mãnh vừa nói thì hắn càng tin tưởng các chuyên gia kết luận hơn. Dù sao người ta cũng là chuyên gia giám định, đồ vật có đáng tiền hay không, không phải người nào đó có thể định đoạt.

Hác Mãnh cười, gật đầu không nói gì. Có lẽ chuyên gia đưa ra kết luận sẽ khiến Chu Đào thất vọng, có hai khả năng xảy ra, một là Thanh Long ngọc trên địa cầu sản lượng rất lớn nên không đáng giá, nhưng dù sao ở trong Trạm Thu Mua lại được tính là một loại vật liệu không tệ.

Khả năng thứ hai chính là, giá trị của Thanh Long Ngọc vẫn chưa hoàn toàn được mọi người biết đến.

Đối với hai loại kết quả này, Hác Mãnh thích loại thứ nhất hơn, nếu thực như vậy thì hắn sẽ không phải phát sầu về nguồn gốc Thanh Long Ngọc, nếu như là loại thứ hai, vậy thì phải nhanh chóng chiếm tiên cơ thôi.

"Đúng rồi, ngươi giúp ta tìm một đội xây dựng nhé, đem khu đất quây lại." Hác Mãnh cười nói, hắn cũng không có gì phải tức giận đối với những chuyện nhỏ như vậy.

"Được, ngày mai ta kêu người qua, các khoản vật tư công trình thì chờ ngươi có tiền lại nói, không cần phải gấp, còn bản thiết kế thì ngươi phụ trách hay ta tìm người làm giúp ngươi?" Chu Đào đối với sự nghiệp gây dựng của Hác Mãnh thì luôn luôn ủng hộ, bởi vì đi tới được ngày hôm nay hắn cũng không có mấy huynh đệ tâm giao. Cho dù có kết bạn thêm nữa cũng không được thân thiết như lúc trước vậy.

"Ngươi phụ trách giúp đi, một xưởng may bình thường không cần có cái gì đặc biệt cả." Hác Mãnh suy nghĩ một chút, trực tiếp đem việc xây dựng xưởng giao cho Chu Đào.

Chu Đào đột nhiên cười khà khà, nháy mắt hỏi: "Thế tỷ tỷ ngươi hiện giờ đã có bạn trai chưa?"

Hác Mãnh cười nói: "Ngươi không cần đặt chủ ý lên nàng, nàng khẳng định không phải khẩu vị của ngươi."

"Đã có bạn trai rồi à? Không quan trọng lắm, ngươi cũng biết điều kiện của ta rồi, nếu như ta có ý đối với tỷ của ngươi thì ngươi có tác hợp cho ta không đấy?" Chu Đào xoa xoa tay, cười nói.

Hác Mãnh lườm hắn, nhưng cũng phải nói rõ ra, nếu không sau này lại khó xử lẫn nhau. "Ta nói rồi, ngươi đừng có nghĩ tới, ý gì chả lẽ ngươi không rõ sao? Nàng đã là người của ta rồi."

Chu Đào sửng sốt, đột nhiên trừng mắt mắng to: "Ngươi có còn là người không thế, à không, ngươi quả thực là không bằng cầm thú, ngay cả tỷ tỷ của ngươi cũng không buông tha, trên thế giới này tại sao có loại bại hoại giống như ngươi còn sống sót đây, mẹ nó chứ, hôm nay lão tử phải thay trời hành đạo, phế bỏ ngươi mới được, để cho ngươi không còn có thể đi khắp nơi làm hại con gái nhà lành nữa."

Hác Mãnh né tránh khỏi tay của Chu Đào, cười khổ mà nói: "Đừng đùa, đang lái xe đấy, lát nữa mà đâm vào cây thì ngươi ngồi ghế phụ dễ bị tai nạn hơn ta đó."

Chu Đào bẻ ngón tay quở trách: "Đại minh tinh Từ Manh là một, Trần Vũ Tình bây giờ ngươi vẫn còn liên lạc chứ? Mẹ nó chứ, vậy là một người nữa, còn có Xa Lộ, bây giờ thêm tỷ của ngươi nữa, tức chết lão tử rồi, ngươi đúng là cầm thú mà, bao nhiêu cải trắng ngon lành đều bị ngươi ăn, thực là khiến cho người cùng thần đều phẫn nộ, thiên lý khó dung."

"Nói ngươi biết nhé, đừng có nói lung tung, cẩn thận ta lại kiện ngươi tội phỉ báng đó, Từ Manh, Trần Vũ Tình đều là bạn tốt của ta, chúng ta thuần khiết lắm, đâu có dơ bẩn giống như ngươi vậy." Hác Mãnh phản bác.

Chu Đào mắng: "Thế Xa Lộ cùng Tiếu Ngọc Vân thì sao? Hai người đó cũng là tình chị em thuần khiết với ngươi à?"

Vừa nghe tới Xa Lộ, Hác Mãnh liền không nói gì, nữ nhân này đến tận bây giờ hắn cũng không muốn nhớ tới, cũng không muốn nhắc lại.

Thời gian hắn nhận thức Xa Lộ là ngắn nhất, nhưng tình cảm đối với nàng lại sâu nhất, tương tự cũng bị nữ nhân này thương tổn nhiều nhất.

Chu Đào nhìn sắc mặt Hác Mãnh, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, coi như ca ca nói nhầm được không, đi thôi, sắp tối rồi, đúng lúc tìm một cửa hàng lớn ăn đồ nướng thôi, ca ca mời ngươi."

"Chỉ có hai ta?" Hác Mãnh cười hỏi.

"Hay là ngươi mời thêm mấy người đẹp đi? Ta không liên quan." Chu Đào cười khà khà.

Hác Mãnh cười mắng: "Còn nói ta, ngươi thì là cái gì, cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu, chí ít những bạn gái ta kết giao đều là có cảm tình, nhưng ngươi thì lại khác, có bạn gái nào mà ngươi có cảm tình chứ, toàn không phải là vì sinh lý của ngươi sao? Ngươi mới thực sự là cầm thú."

Chu Đào cười nói: "Được rồi, anh em ta kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi không cần đi 50 bước lại cười 100 bước như thế, mau gọi điện thoại cho Từ Manh Từ đại minh tinh đi, xem nàng có thời gian không, đúng lúc có cơ hội xin chữ ký, chụp cái ảnh. Đến lúc về trường cũng có thể khoe khoang với đám dế nhũi cùng ký túc, kiêu căng một hồi."

Hác Mãnh cười không phản đối, đúng lúc hắn cũng có chuyện muốn nói với Từ Manh. Lấy điện thoại ra gọi cho Từ Manh, sau 5-6 tiếng chuông mới thấy có người nghe máy.

"Chuyện gì thế?" Trong giọng nói có chút lười biếng.

Hác Mãnh cười hỏi: "Từ đại mỹ nữ đang làm gì thế?"

Trong phòng ngủ, Từ Manh nằm nhoài trên giường, vung vẩy đôi chân nhỏ, lầm bầm: "Vừa rồi đang ngủ, bây giờ đang hận ngươi đây, nói đi, gọi điện thoại cho lão nương có chuyện gì?"

"Hẹn ngươi đi ăn đồ nướng, có đi được không" Hác Mãnh không quan tâm giọng nói bực bội của Từ mỹ nhân, lúc chỉ có hai người thì Từ Manh không phải là thục nữ nữa rồi.

Từ Manh trở mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đồ nướng à, thế ngươi có tới đón ta không? Ngươi tới đón thì ta đi, không tới đón thì .. hừ hừ" Nàng không nói tiếp, nhưng từ giọng nói của nàng, Hác Mãnh có thể thấy được nếu như không tới đón thì không xong rồi.

"Đón chứ." Hác Mãnh cười.

"Vậy được, nửa tiếng nữa có tới được không?" Từ Manh nhìn đồng hồ hỏi. Muốn đi ra ngoài nàng phải đi tắm trước, sau đó còn trang điểm vẽ vời, còn chọn quần áo nữa.

Hác Mãnh cười khổ: "Ta thì không có vấn đề gì, chủ yếu là ngươi đó, nửa giờ có kịp không?"

"Không thành vấn đề, ta chuẩn bị nhanh lắm, ngươi tới đi." Nói xong Từ Manh liền cúp điện thoại.

"Thế nào?" Chu Đào ở bên cạnh hỏi.

Hác mãnh cười nói: "Đồng ý rồi, chúng ta đi đón Từ manh"

Chu Đào cười khà khà, lấy điện thoại ra: "Ngươi không biết chứ, em gái ta kỳ thực là fan của Từ Manh, hai ngày trước ta khoác lác với nàng, ta và Từ manh là bạn tốt, bạn học cũ, nàng không tin đó, đúng lúc bây giờ gọi nàng tới trước mặt để chứng minh." Nói xong thì bấm số điện thoại của Chu Minh.

Kỳ thực hắn sợ chỉ có 3 người thì hắn sẽ là kỳ đà trước mặt Hác Mãnh và Từ Manh, lúc đó thì chính hắn sẽ khó chịu, vì thế mới tìm cớ gọi em gái tới, Hác Mãnh cười cũng không nói gì.

Lái xe tới bên ngoài tiểu khu nhà Từ Manh, Hác Mãnh tắt máy dựa vào ghế, nhẹ giọng cười nói: "Chờ một lát"

"Không phải nói nửa tiếng sao? Cũng sắp rồi?" 

"Nữ nhân mà đáng tin thì lợn mẹ cũng có thể leo cây, gà mái cũng có thể bay lên trời!" Hác mãnh cười khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play