Dùng xong bữa trưa trong công ty, Hác Mãnh cùng Trần Vũ Tình trốn ở trong phòng làm việc ‘tâm sự nhỏ’ với nhau, đến tầm 2h chiều, Hác Mãnh liền gọi điện cho Chu Đào.

"Đang ngủ trưa, có chuyện gì?" Trong giọng nói của Chu Đào có chút ít khó chịu, đại để là đang ngủ say bị Hác Mãnh gọi đánh thức khiến cho nội tâm có chút bực bội.

"Thanh xuân tươi đẹp nhỉ, ngủ như heo á! Đợi chút ta qua đón ngươi, đi với ta làm ít chuyện, ngươi đang ở đâu?" Hác Mãnh cười hỏi.

"Ở nhà!" Chu Đào nhìn đồng hồ, có chút bất đắc dĩ nói: "Đại ca, sau này ngươi làm anh trai của ta nhé? Bình thường ta đều ngủ đến tầm 3h30 mới dậy!"

Hác Mãnh không muốn nghe y dài dòng, thẳng thừng nói: "Lắm mồm, nhanh mặc quần áo đi, ta tới ngay đây!"

Hác Mãnh cúp điện thoại, nói qua với Trần Vũ Tình một câu rồi rời khỏi công ty. bất quá hắn cũng không lấy chiếc Audi R8 để đi, bởi nó hơi nổi trội, không được bình dị, không phù hợp với cá tính của Mãnh gia nhà ta, thay vào đó hắn chạy chiếc Audi A6 màu đen trông khá ổn. Nhà của Chu Đào nằm tại Thủy Duyệt Hoa Đình – khu cư xá giàu sang hạng nhất của Thạch Thành, cách cao ốc Long Ảnh - trụ sở Khoa kỹ Lam Mị cũng không phải là quá xa, nếu không bị kẹt xe thì chỉ 15p là đến nơi.

"Xe của ngươi?" Ngồi vào trong xe, Chu Đào cười hỏi.

Hác Mãnh cười nói: "Của công ty! Mặc dù nói huynh đệ này hiện tại chưa lăn lộn xã hội được như ngươi, nhưng bản thân cũng có thể coi là có chút giá trị, đợi 8-10 năm sau, chưa biết chừng ta có tài lực hùng hậu hơn so với ngươi đấy!"

"Được, đến lúc đó ka đây ngửa tay vay tiền ngươi, ngươi cũng đừng nói không nhận ra ka nhá!" Chu Đào cười gật đầu. Tập đoàn Đại Chu nhà hắn trong giới bất động sản cũng xem như là có danh tiếng, nhiều thì không dám nói, nhưng 2-300 triệu vẫn cầm ra được, cho nên hắn cũng không thật sự đặt lời nói của Hác Mãnh ở trong lòng. Tình cảm huynh đệ không nên nói đến tiền, nếu cần tiền thì hai người cũng không đứng chung một chỗ như này.

Nói đến điều này, có đôi khi không tin số mệnh thì quả thật là không được. Hai người xa lạ, chỉ gặp nhau một lần rồi sau đó thành bằng hữu cả đời, nhưng cũng không ít người gặp nhau một lần sẽ nhất định trở thành cừu nhân mà chả có lí do gì. Có câu nói chính là: “Đkm, tao thấy ngứa mắt với mày đấy!' .

"Giữa trưa gọi ta đi có chuyện gì?" Chu Đào tò mò hỏi.

Hác Mãnh khẽ cười, chạy xe ra hướng khu ngoại ô thành phố, nói: "Làm sao? Không có chuyện gì thì không thể gọi ngươi ra ngoài chiêu đãi được à?"

"Ngửa bài luôn đi!" Chu Đào lườm mắt một cái. Hắn không tin Hác Mãnh gọi mình ra ngoài chỉ là để đãi tiệc, ka đây cũng không phải vừa thất tình. Giữa trưa thế này thì hai tên nam nhân có chuyện đếch gì để nói với nhau chứ.

"Chuyện xảy ra tối qua… cám ơn nhé!" Hác Mãnh cười cười.

Chu Đào không lên tiếng, khoanh hai tay trước ngực, chờ Hác Mãnh nói tiếp. Nếu đơn thuần chỉ là cảm ơn thì cũng không cần gọi mình ra ngoài, huống chi đây lại là đang đi ra ngoại thành!

"Ta muốn mua một mảnh đất ở vùng ngoại thành, ngươi tư vấn cho ta một chút!" Hác Mãnh bình thản nói.

"Mua đất? Mua đất để làm gì?" Chu Đào sửng sốt, nhíu mày hỏi.

Hác Mãnh cười nói: "Mở một công ty may thời trang!"

"Mở công ty thời trang? Đừng nói là vì có đám máy móc kia nên ngươi mới nảy ra ý định này nhá? Phải biết rằng đám máy móc đó đều đã cũ, ta cũng không dám bảo đảm với ngươi là không có hỏng hóc gì nhé!" Chu Đào không khỏi nghĩ tới đám máy móc cũ kĩ kia. Chung quy cũng tại hai ngày trước Chu Đào kéo đi, khiến Hác Mãnh hắn liền nảy sinh trong đầu ý niệm mở công ty thời trang.

"Không có quá nhiều liên quan tới đám máy móc đó, căn bản do tỷ tỷ của ta học ngành quản lý doanh nghiệp, lại cũng từng làm việc cho một công ty thời trang có vốn hóa trị trường trong một thời gian ngắn, rất có kinh nghiệm quản lý trên phương diện này. Mặt khác, Từ Manh không phải là đã thành minh tinh đó ư, cứ để nàng làm gương mặt đại diện. Bằng vào quan hệ giữa hai người bọn ta thì hẳn là không có vấn đề gì quá lớn, ngươi thấy đúng không?" Hác Mãnh nhếch miệng cười nói.

Chu Đào sửng sốt, cười khà khà nói: "Điều này có vẻ đúng! Hiện tại hai người các ngươi vẫn còn ‘thông đồng’ sau lưng với nhau à?"

"Cái gì gọi là ‘thông đồng’ á! Giữa bọn ta chính là tình bạn thuần khiết rõ chưa? Ngươi đừng có lối suy nghĩ bậy bạ như thế nhá!" Hác Mãnh trợn mắt phản bác.

"Nếu giữa bọn ngươi chỉ là ‘tình bạn thuần khiết’ thì phải biến thành heo ta cũng nguyện ý! Người khác không biết ngươi, nhưng ta lại còn không biết ư? Ka thấy rất buồn bực nhá! Ngươi nói xem, ngươi không cao hơn ka, không đẹp trai như ka, không có nhiều tiền như ka, vậy tại sao ngươi lại có duyên với nữ nhân hơn ka chứ? Thời còn đi học, đến 'củ cải trắng' cũng bị ngươi gặm*!" Trong giọng nói của Chu Đào mang theo chút mùi vị chua xót.

"Không có cách nào khác, ai bảo ta có mị lực hơn ngươi chứ!" Hác Mãnh nhún vai, đắc ý cười.

Chu Đào trợn mắt, không thèm để ý thêm, sau đó liền cười nói: "Bữa nào hẹn Từ Manh ra ngoài để chúng ta tiếp đón, tụ tập họp lớp với nhau chút nhể? Người ta đã thành đại minh tinh, không thừa dịp hiện tại liên lạc tình cảm nhiều một chút thì phỏng chừng sau này sẽ không còn cơ hội! Cả ngươi nữa, không phải là ka đây ý kiến gì ngươi, nhưng cũng chớ làm bộ đạo mạo, nên nắm bắt thì liền nhanh chóng nắm bắt, hiện tại ngươi tiết kiệm tiếp xúc thì đến lúc cơ hội qua đi, ngươi có muốn khóc cũng không có cửa nữa!"

Chu Đào ngừng lời một chút, sau đó cười phá lên, hỏi: "Nói thật đi, rốt cuộc có 'nắm bắt' hay không?"

Hác Mãnh gãi gãi mũi, gượng cười một cái, rồi tự tin nói: "Yên tâm đi, khăn cầm trong tay, cho dù bay cũng có thể túm trở về. Trong lòng ta tự biết nắm chắc, không cần đại ca ngài lo chuyện bao đồng!"

"Đệch, ka đây cũng vì muốn tốt cho ngươi, đúng là chó cắn Lã Động Tân!" Chu Đào cười mắng, sau đó chuyển hướng vào chủ đề chính: "Mua đất xây dựng ở vùng ngoại ô này làm cái lông gì, ngươi có thể mua được bao nhiêu? Nghe lời đại ca này, chúng ta đến khu kinh tế đang quy hoạch, đất đai nơi đó đã được san bằng, các chính sách ưu đãi cũng không tệ, hẳn là còn nhiều chỗ!"

"Khu đang quy hoạch? Đúng vậy nha, mang theo tam ca ngài ra ngoài quả thật là hữu ích, nếu để ta đi một mình thì khả năng phải lúng túng một phen đây!" Hác Mãnh cười cười, ‘vuốt mông ngựa’ Chu Đào một hồi, rồi quay hướng xe, chạy tới khu kinh tế đang quy hoạch.

Chu Đào móc điện thoại ra gọi cho người quen, Chu gia kinh doanh ở Thạch Thành nhiều năm như vậy, nền tảng đã có, ‘chú, bác’ trong quan trường rất nhiều, đã có hắn ra mặt thì rất nhiều chuyện cũng dễ làm hơn.

"Trực tiếp tới hội quản lí khu đang quy hoạch đi!" Cúp điện thoại, Chu Đào nói.

"Được!" Hác Mãnh gật đầu.

Chu Đào liếc Hác Mãnh một cái, nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn gây dựng sự nghiệp, vốn là làm huynh đệ thì không nên đả kích tính tích cực của ngươi mới đúng, nhưng ngươi phải biết rằng, bất kỳ việc làm ăn nào cũng đều có nguy cơ bị lỗ vốn, đầu tư thời trang cũng không ngoại lệ. Ta có thể giúp ngươi thông suốt các mối quan hệ, nhưng có thể kiếm tiền hay không thì cũng khó mà nói trước. Toàn quốc có hơn ngàn công ty thời trang lớn nhỏ, nhưng để thật sự phát triển và kiếm được tiền lại không nhiều."

Hác Mãnh gật đầu nói: "Ta biết rõ, phương diện này ta đã suy nghĩ qua, đã có chuẩn bị về tư tưởng. Ta định trước hết đi theo con đường tiêu thụ trên mạng, về phần gặp phải lỗ vốn, vậy cũng không sao, ta vẫn còn trẻ mà!"

"Thế thì tốt, chuẩn bị đầu tư bao nhiêu?" Chu Đào cười hỏi.

"3 triệu được chứ!" Hác Mãnh cười nói.

"Được đấy nhá, vô thanh vô tức giá trị bản thân đã lên mấy triệu bạc rồi? Ngươi cũng biết, tam ca này không thiếu tiền, nếu cần thì cứ nói. Chỉ cần là làm chính sự, làm huynh đệ thật tốt!" Chu Đào nói những điều này đều nhấn mạnh từng câu, còn thiếu một chút là thành nói thẳng: ngươi có thiếu tiền không, ka cho ngươi mượn một chút nhé!

Hác Mãnh cười lớn, tí nữa thì bắn ra cả nước bọt: "Biết rồi, nếu thiếu tiền thì ta nhất định sẽ mở miệng. Huynh đệ chúng ta còn để ý gì đến vấn đề mặt mũi nữa chứ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play