Bởi vì đến cuối cùng vẫn không thể rõ ràng cái gì khiến lòng hắn hỗn loạn cho nên Đàm Trọng Hải không cách nào đối mặt với nam hài đang ở nhà chờ hắn, mấy ngày nay hắn thường tự nguyện làm thêm giờ, lúc thì bận bịu mà ở lại công ty, hoặc là về nhà khi nam hài đã sớm đi ngủ.
Hắn nhớ đến lời cảnh báo của Tiểu Ba, không khỏi cười nhạo chính mình, yêu thì cứ yêu, sợ cái gì đây? Trước kia hắn cũng đã đem nam hài trở thành Tiểu Ba, giả bộ yêu hắn suốt một thời gian đó sao? Chẳng qua bây giờ chỉ là đem giả thành thật thôi mà.
Hôm nay hắn về nhà sớm, trong lúc tắt xe hắn cảm thấy có chút bối rối suy nghĩ không biết nên làm thế nào để nói với nam hài về tình cảm của chính mình. Cảm thấy giống hệt như lần đầu tiên tỏ tình làm trái tim hắn đập thình thịch không ngừng. Lúc nam hài tươi cười mở cửa cho hắn, hắn nên mở miệng thế nào đây?
Đàm Trọng Hải tươi cười có chút khổ sở xen lẫn tự trách. Từ trước đến nay hắn vẫn coi nam hài như Tiểu Ba cho nên tất cả sự việc liên quan đến nam hài như bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu…hắn đều không quan tâm, không nghe cũng chẳng muốn hỏi…
Hắn bất giác lại thở dài một hơi, trước khi thổ lộ tình cảm với nam hài, có lẽ hắn nên hỏi xem tên nam hài là gì thì hơn.
Song khi hắn về đến nhà cũng không có ai ra mở cửa cho hắn, cầm lấy chiếc chìa khoá đã lâu không sử dụng để mở cửa, hắn phát hiện ra trong phòng lạnh lẽo không một bóng người.
Hắn gọi vài tiếng, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của nam hài, nhưng trả lời cho hắn chỉ có không khí lạnh như băng.
Cuối cùng hắn nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn ở phòng khách, còn có một tấm ảnh bị xé làm đôi nhưng lại được dùng băng dán dính lại.
Tay hắn run rẩy cầm lấy tấm ảnh đã mất từ lâu, nghẹn ngào nhìn tờ giấy có chút nhàu nát mà nam hài để lại.
Trọng Hải, xin lỗi vì ta đã trộm cái ảnh quý giá của ngươi, lại còn ghen ghét mà xé rách nó, ngươi nói rất đúng, ta vĩnh viễn không cách nào thay thế được người trong bức ảnh kia.
Khi ở cạnh ngươi, lúc nào ta cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ ta đã quyết định từ bỏ tình cảm của mình. Ta biết sự tồn tại của ta đã quấy rầy ngươi rất nhiều, chỉ vì ôn nhu mà ngươi không hề nói, cho nên lần này cứ để ta nói lời chia tay đi.
Ta không muốn chúc phúc ngươi với người kia, nhưng ta biết, các ngươi chắc chắn sẽ hạnh phúc bên nhau.
Ngươi đừng ở lại công ty nữa, đừng cố gắng làm thêm giờ, ta cũng vậy, cảm giác chỉ có một mình cũng rất khổ sở đúng không? Ta biết ngươi đang trốn ta, cho nên trước khi quan hệ giữa chúng ta trở nên càng không thể cứu vãn nổi, ta lựa chọn rời đi. Ta trả lại tấm ảnh cho ngươi, trả lại nhà cho ngươi, cũng vô cùng hy vọng ngươi có thể trả lại trái tim cho ta….
Cuối trang giấy cũng không có ghi tên, Đàm Trọng Hải biết rõ là vì hắn đã từng nói với nam hài rằng ngươi là một người không có tên, cho nên….
Nước mắt yên lặng mà chảy xuống, cầm tấm ảnh trong tay, Trọng Hải không biết tại sao lúc đầu một mực tìm kiếm thì không thấy, cho đến khi tình cảm thay đổi thì lại đột nhiên trở lại bên người hắn.
Tại sao khi hắn muốn nói hắn yêu nam hài thì nam hài cũng lại biến mất? Hắn thậm chí ngay cả tên của nam hài cũng không biết…
Cốc Diên trở lại cửa hàng bán hoa của thúc thúc đã là chuyện của nửa năm sau. Trong thời gian đó, hắn lại đến câu lạc bộ Dạ Luyến làm thuê kiếm tiền để phẫu thuật về khuôn mặt cũ.
Bất ngờ nhất chính là khi hắn trở lại Dạ Luyến làm việc đã có một ít người còn gọi hắn là Tiểu Mạnh, mặc dù lúc ấy Cốc Diên chỉ cười cười nói bọn họ đã nhận lầm người nhưng hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ Tiểu Ba cũng từng đến làm việc ở Dạ Luyến?
Tại sao? Hắn không phải là thầy giáo ư?
Nhớ cái lần hắn quyết tâm rời khỏi Trọng Hải, hắn đã tới trường học tìm Mạnh Ba La, ý định xem cái người tên Tiểu Ba đó đến tột cùng là cái dạng gì mà làm cho Đàm Trọng Hải yêu hắn sâu đến vậy, cũng định thuận tiện phát tiết áp lực đủ loại lên người Tiểu Ba.
Nhưng không nghĩ tới Mạnh Ba La lại nói với hắn rằng Đàm Trọng Hải đã yêu hắn rồi!
A! Sao thế được? Nếu như Đàm Trọng Hải yêu hắn thì cần gì phải thường xuyên ở lại công ty, tự nguyện tăng ca để tránh né hắn? Hơn nữa, cho dù Đàm Trọng Hải yêu hắn thì sao đây? Thứ Trọng Hải yêu vĩnh viễn cũng chỉ có khuôn mặt như Tiểu Ba này, mà sẽ không phải là Cốc Diên hắn.
Hắn vĩnh viễn cũng chỉ có thể là thế thân của một người khác mà thôi.
Mà đến giờ hắn mới biết hắn vì theo đuổi tình yêu mà từ bỏ chính bản thân mình, đến cuối cùng hắn cũng chẳng chiếm được thứ gì.
______________
“Trọng Hải, gần đây ngươi ăn uống có được không? Ta qua đấy nấu cơm cho ngươi nhé?”
“Không cần đâu, Tiểu Ba, ta không sao. Bây giờ ta đang bận, không có thời gian suy nghĩ việc khác, ngươi không cần lo lắng cho ta, hơn nữa nếu như người yêu ngươi biết ngươi đến chỗ ta, thế nào tên tiểu tử ghen như ăn phải thuốc nổ kia sẽ làm nổ tung nhà ta mất.”
Đúng vậy! Tiểu Ba cùng nam nhân kia dường như đã tái hợp lại, kết quả nửa năm nay lại đổi thành Tiểu Ba thường gọi điện thoại quan tâm an ủi hắn.
“Yên tâm đi! Tiểu Ba, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, mà không phải bây giờ ngươi đang phải phụ trách dạy lớp năm ba sao? Chắc cũng rất áp lực đúng không? Ngươi cũng phải tự bảo trọng, đừng để mệt đến chết đấy…”
Dập máy điện thoại, Đàm Trọng Hải lại không có mục đích mà đi trên đường, xong công việc hắn cũng không biết mình nên đi đâu.
Về nhà thì vô cùng thống khổ bởi vì hắn luôn nhớ tới khuôn mặt tươi cười của nam hài, nhưng bây giờ nam hài cũng đã không còn ở trong vòng tay của hắn nữa….
Thở dài một tiếng, hắn vẫn cô đơn mà bước đi một mình, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó mà dừng lại tại trước một cửa hàng bán hoa.
Bồn hoa đặt trước cửa hàng giống hệt với bồn hoa đặt trong thư phòng của hắn, chậu hoa hình tam giác kết hợp các loại hoa tạo nên cảm giác vừa giản dị lại vừa hiện đại.
Hắn đi vào trong cửa hàng nhìn thấy một cái lồng hoa treo trên tường cũng giống y với cái lồng hoa ở ngoài ban công nhà hắn, trái tim không tự giác được mà đập thình thịch, hắn bắt đầu có chút hoài nghi.
Đột nhiên một âm thanh truyền vào trong tai hắn.
“Cốc Diên, đang làm việc mà thẫn thờ cái gì hả? Sao lại cắt lan hồ điệp thành cái dạng này? Trời ơi, hoa sẽ khóc đấy!”
Trái tim Đàm Trọng Hải không khỏi chấn động lên, cái tên này hình như…. nam hài đã từng khóc nói bên tai hắn, nhưng trước kia hắn sao lại không nghĩ ra…
Cốc Diên…. Trọng Hải…. tên của ta là Cốc Diên mà…
Hắn xoay người, thân thể run rẩy đi tới bên cạnh người đang xếp hoa, giọng nói có chút không yên vang lên: “Ngươi là…”
Cốc Xuân Hùng đứng bên cạnh nhìn không khỏi lắc đầu.
“A Diên, khách hàng đang nói chuyện với ngươi đấy! Sao lại cứ cúi gầm mặt xuống thế kia, một chút lễ phép cũng không có, ngẩng đầu lên trả lời nhanh!”
Vừa nói chuyện Cốc Xuân Hùng vừa giơ mặt hắn lên, bắt buộc hắn phải nhìn về phía Đàm Trọng Hải.
Nhưng khi Đàm Trọng Hải nhìn thấy lại suy sụp thất vọng thở dài nói: “Xin lỗi, ta nhận lầm người.” Thì ra chỉ là một người trùng tên trùng họ mà thôi.
Nghe vậy Cốc Diên lại cúi đầu xuống, cũng không nói gì với hắn, hốc mắt thoáng chốc không nhịn được mà đỏ lên.
Lúc này Đàm Trọng Hải nhìn Cốc Xuân Hùng đang tươi cười với hắn, rồi lại quay sang nhìn đoá hoa bên kia, hắn tao nhã mà nói với nam hài bán hoa: “Ngươi giúp ta bao một bó hoa được không?”
“Muốn… tặng người sao?”
Giọng nói cũng gần giống với nam hài, trừ ra khuôn mặt khác nhau, nhân viên bán hoa này quả thực…. Đột nhiên, Đàm Trọng Hải lấy lại tinh thần trả lời Cốc Diên:
“Đúng vậy, ta… muốn xin lỗi một người. Trước kia ta đã làm nhiều chuyện quá đáng với người đó, chẳng những muốn hắn ở bên ta, lại còn bắt hắn trở thành thế thân của người khác, cũng chưa từng nghĩ đến cảm giác của hắn. Bởi vậy cho nên khi ta phát hiện mình yêu hắn thì hắn cũng đã rời khỏi ta… có lẽ đây là sự trừng phạt của hắn đối với ta.”
Đàm Trọng Hải có chút cô đơn cười nói.
Nghe thấy hắn tỏ tình, Cốc Diên cả người run rẩy không thôi, tay hắn cơ hồ còn không thể cầm yên bó hoa được.
Mà đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, Cốc Xuân Hùng lúc này đang cầm một đống hoa hải đường cùng một số các loại lá khác nói xen vào:
“A Diên, mau dùng hoa này gói cho vị tiên sinh một bó đi! Ý nghĩa của hoa hải đường vốn là tưởng niệm mà, ta nghĩ vị tiên sinh này nhất định rất nhớ người đó.”
Đàm Trọng Hải nghe vậy liền cười cười cảm ơn Cốc Xuân Hùng, rồi sau đó lẳng lặng chờ đợi Cốc Diên bó hoa cho hắn.
Mãi cho đến khi Đàm Trọng Hải cầm hoa rời đi, một vị nhân viên nữ mới hưng phấn hô lên: “Oa! Hắn thật sự đẹp trai quá! Thật không nghĩ hắn lại đến đây, hắn là kỹ sư vi tính của công ty Uy Thịnh đó, có mấy lần đến giao hoa ta đã may mắn gặp hắn…”
Nữ đồng nghiệp đã nói xong nhưng Cốc Diên vẫn đứng yên si ngốc nhìn về phía bóng dáng đang dần dần biến mất, miệng lẩm bẩm nói: “Hắn gầy quá… không biết có chịu ăn cơm không đây?
Không ngờ rằng hắn vừa lẩm bẩm xong thì bóng dáng cao lớn vừa sắp biến mất lại xuất hiện trước mắt, nữ nhân viên thì xấu hổ mà mặt đỏ ửng cả lên.
Đàm Trọng Hải cũng không để ý tới những lời nữ nhân viên vừa nói mà đi thẳng về phía Cốc Diên, có chút khó khăn nói:
“Thật ra ta muốn tạm thời gửi bó hoa này ở đây…. bởi vì ta không biết nên đưa cho ai, hơn nữa ta cầm bó hoa này đi trên đường cũng có chút là lạ, nếu như không ngại có thể tặng ngươi bó hoa này được không?”
“Hả… à vâng…” Cốc Diên mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, trong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy.
Đàm Trọng Hải mỉm cười cảm tạ hắn rồi bình tĩnh đi ra khỏi cửa hàng, lưu lại đằng sau nữ nhân viên oán thán vì không được nhận hoa, còn có Cốc Diên vẫn đang sững sờ lo lắng.
Hắn nhìn bó hoa đại biểu cho tưởng niệm trong tay một hồi lâu
Từ đó trở đi, Đàm Trọng Hải vẫn thường đến cửa hàng này để mua hoa, có một lần còn bị Cốc Xuân Hùng kéo sang một bên nói nhỏ về chuyện Cốc Diên dường như đang phải lòng một cô gái của công ty Uy Thịnh, lại còn vì nàng mà biến mất hơn một năm, bây giờ tuy đã trở về nhưng dường như vẫn không thể quên được mối tình đó vì nụ cười sáng lạn cũng không thấy xuất hiện nữa. Bởi vậy nếu như có thể, mong Trọng Hải có thể hỗ trợ mai mối giúp hắn.
Đàm Trọng Hải cũng không có chút dị nghị gì về yêu cầu của Cốc Xuân Hùng, chỉ là mặc dù bây giờ hắn cũng thi thoảng trò chuyện với Cốc Diên nhưng Cốc Diên cũng chưa từng nhắc tới chuyện gì liên quan đến tình cảm của mình cả.
Song ngày hôm nay, khi Đàm Trọng Hải đến cửa hàng mua hoa thì có một người nam nhân cũng theo vào sau.
“Đàn anh, sao ngươi đi nhanh quá vậy? Thiếu chút nữa ta đã đuổi không kịp, bây giờ ngươi rảnh rỗi không, chúng ta cùng đến quán bar uống rượu nhé?”
“Không rảnh, ta còn có chút việc.” Hắn nhíu mày không chút do dự mà từ chối.
“Đừng như vậy mà, ta nghe Chiêm Nghị Hành nói ngươi đã quên Tiểu Ba rồi mà? Chẳng lẽ bây giờ ánh mắt ngươi lại dõi theo người khác sao? Tại sao không chịu nhìn ta hả? Ta van ngươi đấy, ở cùng ta đi! Đàn anh, ta thật sự rất cô đơn mà…”
Còn chưa đợi Lục Vĩ Kỳ nói xong, bỗng nhiên có một cánh tay mảnh khảnh ôm chầm lấy khuỷu tay của Đàm Trọng Hải.
“Thật ngại quá, Trọng Hải đã hẹn với ta rồi, chỉ sợ không tới phiên ngươi đâu!”
Trong lúc Lục Vĩ Kỳ còn đang nhìn cặp mắt có chút quen thuộc kia suy nghĩ thì Đàm Trọng Hải đã giang tay ôm lấy bả vai Cốc Diên rồi nói:
“Đúng vậy, ta đã hẹn với hắn rồi, cho nên… Lục Vĩ Kỳ, thật xin lỗi.”
Nghe trong giọng nói của Trọng Hải còn có ý muốn đuổi người, Lục Vĩ Kỳ lại quay sang nhìn nam hài bán hoa đang dựa vào người hắn, cho dù trong lòng rất oán hận cùng không cam lòng nhưng Lục Vĩ Kỳ biết chính mình không còn chút hy vọng nào đành cúi đầu thương tâm rời đi.
Lục Vĩ Kỳ vừa đi, Đàm Trọng Hải đã lập tức buông tay Cốc Diên ra: “Thật ngại quá, vừa rồi rất cảm ơn ngươi.”
“Đừng khách sáo.” Cốc Diên nói xong vừa định quay lại làm việc tiếp thì Đàm Trọng Hải lên tiếng:
“Ngươi lúc nào thì xong việc?”
Cốc Diên quay đầu lại hồ nghi nhìn hắn, Đàm Trọng Hải lại tiếp tục nói:
“Không phải ngươi vừa nói đã có hẹn với ta sao?” Đúng vậy, đã thế hắn còn gọi tên của mình rất thân mật nữa.
Cốc Diên có chút đỏ mặt nói: “Ta… ngươi biết lúc đó chỉ là…”
Đàm Trọng Hải tươi cười ha hả: “Nói đùa thôi mà, ta chỉ muốn hỏi ngươi có thể đến nhà giúp ta cắm hoa được không, bởi vì ta cắm hoa nhìn cứ lộn xộn lung tung, cho nên… đương nhiên ta sẽ trả ngươi phí cắm hoa.”
Cốc Diên cười cười lắc đầu nói: “Không cần đâu, ngươi là khách hàng mà! Hơn nữa lại thường xuyên đến cửa hàng của chúng ta, giúp ngươi một chút cũng là điều nên làm, hơn nữa…. ngươi cũng từng giúp ta đấy! Có nhớ không? Một năm trước ngươi đã đánh một tên ác ôn cứu một nam hài bán hoa đó.”
Nghe vậy, Đàm Trọng Hải có chút suy nghĩ, rồi sau đó dường như tỉnh ngộ mà nhìn Cốc Diên: “Thì ra nam hài đó là ngươi hả, chúng ta thật đúng là có duyên.”
“Đúng vậy! Tóm lại ngươi chọn hoa đi, rồi ta sẽ trực tiếp đến nhà cắm cho ngươi.”
“Như vậy được không? Ngươi không cần phải ở trong cửa hàng sao?” Đàm Trọng Hải vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Không vấn đề, ông chủ vốn là thúc thúc của ta.”
Song lời Cốc Diên vừa nói lại bị Cốc Xuân Hùng trùng hợp đi ngang qua nghe được, hắn gõ vào đầu Cốc Diên rồi quát: “Tiểu tử thối, cắm xong hoa phải về ngay cho ta.”
“Vâng ạ vâng ạ! Ông chủ lão đại.” Cốc Diên lè lưỡi tinh nghịch trêu lại.
Khi Cốc Diên đến nhà của Trọng Hải nhìn thấy bó hoa của hắn bị cắm bát nháo mà không khỏi trố mắt đừng nhìn rồi thở dài nói:
“Ngươi thật sự có lỗi với hoa quá…”
Nghe thấy hắn nói làm Đàm Trọng Hải có chút cảm giác như bị trúng đạn, hắn biết mình cắm không đẹp nhưng Cốc Diên cũng đâu cần phải nói tuyệt tình như vậy chứ.
Nhìn thấy Cốc Diên bắt đầu nhẹ nhàng cắm hoa, Đàm Trọng Hải cũng đứng lên cầm bình phun nước tưới cho bồn hoa ngoài ban công. Đột nhiên hắn phát hiện Cốc Diên từ lúc nào cũng đã ra ban công đứng, hắn cười cười nói với Cốc Diên:
“Rất hoành tráng đúng không, cái bồn hoa thảo thảo này đều là nam hài kia trồng đấy.” Đàm Trọng Hải chỉ vào bồn hoa chiếm hết một phần ba cái ban công rộng lớn.
“Ngươi chăm sóc chúng rất khá…” Cốc Diên có chút không yên nói.
“Kỳ thật ta đọc sách mới biết mỗi loài hoa đều cần bón một lượng phân khác nhau, ngay cả tưới nước cũng khác nhau. Trước kia hắn rất yêu quý đống hoa này, lại còn thường xuyên nói chuyện với chúng nó… cho nên, ta nghĩ nếu như có một ngày hắn trở về, nhìn thấy những bồn hoa hắn trồng vẫn tươi tốt, giống hệt như khi hắn rời đi, chắc là sẽ cảm thấy vui vẻ lắm đấy.”
Nghe vậy, nước mắt Cốc Diên lại lặng lẽ đảo quanh hốc mắt rồi sau đó hắn vội vàng xoay người len lén lau, trái tim vốn đã cô đơn nay lại đang chậm rãi tỉnh lại.
Mà Đàm Trọng Hải đứng ở ban công nhìn thấy bóng lưng của Cốc Diên ở trong phòng khách, không hiểu tại sao cứ có cảm giác nam hài đã trở về. Hắn lẳng lặng nhìn Cốc Diên, bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp đang từ từ lan toả.
Thời gian tiếp theo, bởi vì hoa mà Đàm Trọng Hải cùng Cốc Diên gặp nhau ngày càng nhiều. Chỉ là Đàm Trọng Hải vẫn cảm thấy có một chút gì đó rất khó hiểu.
Lúc Cốc Diên đến nhà hắn chăm sóc hoa lại còn muốn uống trà hắn pha, hắn tìm mãi cũng không thấy một ly trà nào nhưng Cốc Diên lại dễ dàng mà chỉ ra vị trí của chúng, cảm giác như đây mới chính là nhà của Cốc Diên vậy.
Mà cái lần đó, mặc dù Đàm Trọng Hải không tìm thấy dụng cụ pha phà nhưng lại tìm được một đống gương vứt trong tủ. Lúc này hắn mới hiểu được gương không phải giống như nam hài nói là bị vỡ mà chính là bị nam hài giấu đi, kết quả hắn cứ mua thêm còn gương trong nhà biến mất lại càng nhiều.
Nhưng tại sao nam hài lại muốn giấu hết gương đi đây?
Thấy Đàm Trọng Hải cứ nhìn chằm chằm vào một đống gương mà suy nghĩ, Cốc Diên có chút ngượng ngùng vội vàng kéo hắn lại rồi đưa cốc trà mới pha cho hắn.
Đàm Trọng Hải uống một ngụm liền không khỏi liếc nhìn Cốc Diên một cái.
Cái mùi này… giống hệt như nam hài đã pha…
Nhưng hắn lại đột nhiên chấm dứt suy nghĩ của mình, hắn không thể đem Cốc Diên thành nam hài được, không thể lại đem ai đó trở thành thể thân của người khác. Cái việc tổn thương tình cảm đó, hắn không thể lại sai thêm một lần.
Song lúc Đàm Trọng Hải khó có được mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà thì Cốc Diên lại mang theo một đống nguyên liệu nấu ăn tới.
Nhìn hắn, Đàm Trọng Hải có chút kinh ngạc hỏi: “Thật trùng hợp, sao ngươi biết hôm nay ta được nghỉ?”
“Không có gì, bởi vì ta hôm nay cũng được nghỉ, cho nên thuận đường qua xem thôi!”
Nói dối, hắn ở cùng Trọng Hải một thời gian dài, đương nhiên biết rõ công việc của hắn, hơn nữa ngày nghỉ hôm nay cũng là hắn phải dùng khổ nhục kế mới xin được thúc thúc.
Cốc Diên đã quyết định, hắn không muốn rời xa Đàm Trọng Hải, cho dù mặt của hắn đã không còn như khuôn mặt của Tiểu Ba, nhưng hắn vẫn muốn nghĩ hết biện pháp để có thể chiếm lại được trái tim của Trọng Hải.
Hắn mang nguyên liệu nấu ăn đặt trong phòng bếp rồi nói:
“Ta nhìn ngươi cũng biết ngày thường chắc ngươi cũng không chịu ăn uống, hôm nay ta sẽ nấu cơm cho ngươi, giúp ngươi bồi bổ một chút!” Hắn vừa nói vừa thuần thục mà bận bịu làm bếp.
Đàm Trọng Hải bình tĩnh nhìn bộ dáng bận rộn của Cốc Diên, mãi cho đến khi hai người dùng cơm, mùi vị thức ăn vô cùng quen thuộc khiến Đàm Trọng Hải cảm thấy có chút gì đó vô cùng kỳ quái.
Dùng xong cơm, Cốc Diên phát hiện trong ngăn tủ ở phòng khách có mấy bộ phim kinh dị liền hưng phấn kéo Trọng Hải cùng xem. Kết quả cả chiều Cốc Diên run rẩy sợ hãi mà ôm chặt Đàm Trọng Hải nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc xem phim.
Nhìn bộ dáng vừa sợ lại vừa thích của hắn cộng thêm bị hắn coi như một cái gối mà ôm chặt, Đàm Trọng Hải có chút không biết nên làm cái gì mà đành thở dài một tiếng, nhưng chốc lát, nội tâm của hắn bất chợt nhớ tới điều gì đó.
Hình như hoàn cảnh này trước kia cũng từng phát sinh… chính là cái lúc nam hài còn chưa rời khỏi nơi đây….
Đột nhiên phát hiện ra ý nghĩ của mình, Đàm Trọng Hải vội vàng quay đầu không nhìn Cốc Diên, hắn thầm mắng chính mình đến tột cùng còn đang suy nghĩ cái gì, không phải đã tự nói với bản thân sẽ tuyệt đối không vì cô đơn mà đem người khác trở thành thế thân rồi sao?
Liên tục xem hết ba bộ phim, Cốc Diên vừa thoả mãn vừa sợ hãi mà thở mạnh một hơi, rồi lại lôi kéo Đàm Trọng Hải cùng đi mua nguyên liệu nấu ăn cùng một ít rượu.
Có lẽ bởi vì tâm tình buồn bực mà trong bữa cơm, Đàm Trọng Hải cũng không ngừng uống rượu cho đến khi hơi ngà ngà say, lúc đó đột nhiên hình ảnh của nam hài lại hiện ra trước mắt khiến hắn liên tục một chén rồi lại tiếp một chén.
Mà Cốc Diên cũng không khuyên bảo hắn mà chỉ yên lặng nhìn hắn buồn bực uống rượu còn bản thân mình thì lại không hề uống chút nào.
Một lúc sau, Cốc Diên khiêng Đàm Trọng Hải đang say bí tỉ lên giường. Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cương nghị của Trọng Hải, trái tim hắn có chút phát run lên.
Ngay lúc tay hắn vừa rời khỏi, đột nhiên Đàm Trọng Hải bất ngờ mở hai mắt mông lung ra, một phát túm hai tay hắn đưa lên phía trên, gắt gao đặt hắn dưới thân mà không ngừng ôm hôn hắn.
Cốc Diên cũng không thể nào giãy dụa được, chỉ có thể tuỳ ý để Trọng Hải cởi quần áo hắn ra rồi cuồng nhiệt mà liếm hôn thân thể hắn.
Cảm thụ thân thể ấm áp quen thuộc trong lòng, Đàm Trọng Hải vô thức mà nhẹ nhàng kêu lên: “Tiểu Ba…”
Nghe thấy Đàm Trọng Hải gọi, toàn thân Cốc Diên không khỏi một trận run rẩy điên cuồng, rồi sau đó hắn nắm chặt nam nhân đang không ngừng hôn cắn ngực hắn, khoé môi có chút phát run nói:
“Ta là A Diên… A Diên… Không phải là Tiểu Ba của ngươi….”
Đàm Trọng Hải say rượu nhìn khoé mắt tràn đầy nước mắt của nam hài, sững sờ trong chốc lát rồi thì thào nhớ kỹ: “A Diên…”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt của Cốc Diên, động tác vô cùng ôn nhu dịu dàng, phảng phất như đang che chở cho một bảo vật dễ vỡ vậy.
Rồi sau đó, Trọng Hải ôm chặt Cốc Diên đang run rẩy khóc dưới thân, trong miệng không ngừng gọi lên: “A Diên… A Diên…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT