Edit & beta: Thiên mạn

Lạc Nhất Nhất nhìn vẻ mặt Manh Manh hưng phấn cùng vẻ mặt Âu Dương Linh Nhi đỏ bừng, cười nói: “Manh Manh, nếu không ta cũng làm cho ngươi một kiện, trong khoảng thời gian này hảo hảo hưởng thụ dương quang bãi biển nơi này.” Manh Manh hưng phấn gật đầu.

Âu Dương Linh Nhi đang chuẩn bị mở miệng, còn chưa kịp giáo dục Lạc Nhất Nhất không cần phá hư tiểu hài tử, chợt nghe Lạc Nhất Nhất tiếp tục nói: “Linh Nhi, trong ấn tượng của ta, ngươi là nữ tử tiêu sái dám yêu dám hận. Như thế nào gần nhất, tổng nhìn thấy ngươi mặt đỏ a?”

Nghe được Lạc Nhất Nhất nói, Lạc Vũ Yên và Mộng Toa cũng quay đầu nhìn Âu Dương Linh Nhi, Âu Dương Linh Nhi cuống quít che giấu: “Ha ha… có sao? Không có đi… “

Ba người vẻ mặt không tin nhìn chằm chằm nàng, Âu Dương Linh Nhi nói sang chuyện khác: “Nhất Nhất, đệ đệ ngươi để cho ta tới khuyên nhủ ngươi… “

Lạc Nhất Nhất không sao cả nói: “Đừng động hắn chỉ là một tiểu hài tử.”

Nhìn Lạc Vũ Yên cùng Mộng Toa hứng thú không giảm, Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Ta thỉnh đại thẩm làm thêm mấy bộ, thế nào, muốn hay không cũng đưa hai ngươi hai bộ?” Lạc Vũ Yên và Mộng Toa nhìn nhau liếc mắt một cái, hưng phấn gật đầu.

Âu Dương Linh Nhi kinh ngạc hỏi: “Hai người các ngươi cũng muốn xuyên… ” là nàng quá mức cổ hủ, vẫn là năng lực thừa nhận của các nàng quá mạnh mẽ?

Mộng Toa nhìn Âu Dương Linh Nhi vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Linh Nhi, bảo Nhất Nhất cũng đưa một bộ cho ngươi đi, y phục này thật là đẹp mắt.”

Âu Dương Linh Nhi đầu diêu giống trống bỏi, tuy rằng nàng cũng thật muốn thử xem, nhưng này cũng quá lớn mật đi. Nhưng là, Vũ Yên và Mộng Toa như thế nào có thể chấp nhận nhanh như vậy? Này có phải hay không thuyết minh, này cũng không phải một việc làm cho người ta khó có thể chấp nhận?

Thời điểm Âu Dương Linh Nhi đang tự rối rắm, Lạc Vũ Yên vỗ bả vai nàng, tặc hề hề cười nói: “Không quan hệ, sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy cùng ngươi đâu, nói sau, người ở phụ cận bãi đều bị Tiểu Thần đuổi đi, lại không người khác nhìn đến. Cơ hội tốt như vậy, không thử thử, sẽ hối hận nga.”

Nghe được Lạc Vũ Yên nói, Âu Dương Linh Nhi đầu diêu càng hoan, Lạc Vũ Thần còn ở bên kia đâu, mặc dù cách rất xa, còn có thể nhìn đến, nếu như xuyên thành như vậy, có thể bị hắn cho rằng nàng là nữ tử lỗ mãng không biết kiềm chế hay không? Nhưng tỷ tỷ hắn cũng mặc?

Đang ở Âu Dương Linh Nhi làm thiên nhân giao chiến, chưa quyết định, Lạc Nhất Nhất từ Phượng giới xuất ra mấy bộ y phục quăng cho các nàng. Lạc Vũ Yên cùng Mộng Toa ăn ý một tả một hữu kéo Âu Dương Linh Nhi hướng nhà gỗ của Lạc Nhất Nhất đi đến.

Manh Manh cầm y phục Lạc Nhất Nhất quăng cho nàng, hưng phấn theo sau, tuy rằng cảm giác y phục này có chút lớn, nhưng cũng có co dãn, hẳn là có thể mặc.

Rất nhanh, mấy người liền đổi xong y phục Lạc Nhất Nhất đưa, Lạc Vũ Yên nhìn Mộng Toa sau khi đổi trang, có chút yên yên, ra vẻ nàng không có cảm giác về sự ưu việt a. Nhìn Âu Dương Linh Nhi vẻ mặt đỏ bừng, do do dự dự, hai người lại kéo nàng ra ngoài.

Lạc Nhất Nhất đang hưởng thức hoa quả ngày hôm qua nàng mang Tiểu Phong Liệt lên núi hái, rất nhiều người còn không biết ăn hoa quả như thế nào, Lạc Nhất Nhất hái hết trở về, tắm nắng trên biển, hoa quả nhiệt đới là không thể thiếu.

Lạc Nhất Nhất đang cùng sầu riêng phấn đấu nhìn thấy mấy người đi ra, vừa rồi còn tách sầu riêng không ra, lúc nhìn thấy Mộng Toa, đao trên tay vừa động, nháy mắt cắt thành hai nửa. Vì mao nàng muốn đưa y phục cho nàng ta đã kích bản thân?

Mấy người rất nhanh liền nhập gia tùy tục hưởng thụ dương quang bãi biển do Lạc Nhất Nhất chuẩn bị, Âu Dương Linh Nhi lại có chút bất an nhìn về phương hướng Lạc Vũ Thần. Khi Lạc Vũ Thần nhìn thấy mấy người nằm trên ghế trúc, khóe mắt cuồng trừu. Mới chút công phu, các nàng như thế nào toàn mặc như vậy, Cả viện quân của hắn, Âu Dương Linh Nhi đều đắm?

Rất nhanh dời tầm mắt, Lạc Vũ Thần mở miệng nói: “Phượng Loan, ngươi trước thủ ở đây, đừng cho người tới gần, ta lập tức trở lại.” Phượng Loan đồng tình gật gật đầu, có tỷ tỷ như vậy, thật đúng là…

Mấy người Lạc Nhất Nhất cũng không nghĩ nhiều như vậy, nằm không sai biệt lắm, Lạc Nhất Nhất liền mang theo Tiểu Phong Liệt xuống nước chơi, không biết có phải lang tính hay không. Tiểu Phong Liệt vừa chạm nước, liền tứ trảo loạn phịch, Lạc Nhất Nhất ôm lấy Tiểu Phong Liệt nói: “Liệt, không cho phép ngươi bơi cẩu, đến, ta dạy cho ngươi như thế nào là bơi lội.”

Tiểu Phong Liệt bị lăn qua lăn lại một hồi, rốt cục có thể tự mình bơi. Mộng Toa nhìn hai người ở trong nước chơi đùa nói: “Vũ Yên, có đôi khi Nhất Nhất đối Phong Liệt thật đúng là nghiêm khắc, không nói thời điểm Đằng Long huấn luyện nó, mỗi lần đều là đầy người thương tích. Ngay cả vừa rồi suýt chút chìm xuống, ta đều có chút không đành lòng.”

Lạc Vũ Yên hưởng thụ híp mắt nói: “Đó là vì tốt cho Phong Liệt, ai cũng không biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nhất Nhất thực hiểu được, Phong Liệt nếu như lại xảy ra chuyện gì, nàng khẳng định không tiếp thụ được, cho nên còn không bằng hiện tại nghiêm khắc một chút, làm cho hắn có thể trở nên mạnh hơn, trở nên bất luận kẻ nào đều thương tổn không được.”

Mộng Toa gật gật đầu: “Đạo lý này ai cũng đều hiểu được, nhưng đối với người bản thân âu yếm, nhìn hắn chịu khổ, có thể chân chính làm được thờ ơ mới khó.”

Lạc Vũ Yên mở to mắt nghiêm túc nói: “Nhất Nhất lý trí như vậy mới làm người ta yên tâm. Hồn phách Phong Liệt không trọn vẹn, chuyện tình hắn có thể lý giải, có thể hiểu được quá ít. Nhưng là, ngươi không phát hiện sao? Hắn chỉ kề cận một mình nha đầu kia. Từ lúc trọng sinh đến bây giờ, hắn không thân cận bất luận kẻ nào. Mặc dù bị Lạc Nhất Nhất rèn luyện chết khiếp, hắn như trước luôn ở bên người nàng. Có lẽ hắn không hiểu dụng ý của Nhất Nhất, nhưng hắn có thể dùng tâm cảm giác được nha đầu kia đối tốt với hắn.”

Mộng Toa nhìn hai người lúc này đang ngoạn vui vẻ hai nói: “Ân, ta có thể lý giải nỗi khổ của Nhất Nhất, mỗi lần nhìn thấy Phong Liệt bị thương chịu khổ, trong mắt nàng che kín nước mắt, có vài lần, ta nhìn thấy nàng vụng trộm lau lệ nhịn không được rơi xuống.”

Lạc Vũ Yên đứng dậy nói: “Đó là đương nhiên, trừ bỏ thời điểm huấn luyện, Phong Liệt chính là được đối xử như bảo bối a. Chúng ta có thể làm chính là mau chóng giúp nàng tìm Phong Liệt về. Nhưng hiện tại, chúng ta cũng đi gia nhập bọn họ đi.”

Lạc Vũ Thần trở lại bờ biển, nhìn đến chính là, một đám nữ nhân điên cùng hai tiểu hài tử đang nghịch nước. Chíp Bông, Tiểu Bạch cũng đều đi ra vô giúp vui.

Vung tay lên, Lạc Vũ Thần mở miệng đối với huyễn thú mượn từ đám người Kiều Phi nói: “Các ngươi đi canh giữ các con đường, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.” Chúng thú gật gật đầu, hướng các phương hướng chạy tới, Lạc Vũ Thần an bài thỏa đáng xong, bản thân cũng đi mất.

Buổi tối, mấy người sắp xếp sắp xếp ngồi trong phòng nhỏ bờ biển, gió lạnh phơ phất. Trên biển dâng lên ánh trăng, chiếu mặt biển ba quang lân lân, xa hoa. Trầm tĩnh trong chốc lát, Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Không biết mấy tên kia đang làm gì, nếu không, chúng ta gọi bọn hắn lại đây, đốt lửa trại đi?”

Tuy rằng không biết cái gì là đốt lửa trại, nhưng vừa nghe muốn gọi bọn hắn lại đây, Âu Dương Linh Nhi vội vàng nói: “Ta đây đi thay quần áo.”

Lạc Nhất Nhất nghiêng người đè lại Âu Dương Linh Nhi đang muốn đứng dậy nói: “Linh Nhi, ngươi sợ cái gì, nữ nhân muốn bày ra vẻ đẹp của bản thân.”

Lạc Vũ Yên cùng Mộng Toa vốn cũng có chút do dự, vừa nghe Lạc Nhất Nhất nói, lập tức tỏ vẻ đồng ý. Giống như Lạc Nhất Nhất nói, bất quá là tay chân lộ ra mà thôi, không nên lộ lại không lộ.

Vẫy tay một cái, gọi Phượng Loan lại, nói ý nghĩ của nàng, Phượng Loan do dự mở miệng: “Trong khoảng thời gian ta đi gọi bọn hắn, các ngươi muốn hay không trước thay đổi y phục, chủ nhân sẽ không tiếp thụ được.”

Lạc Nhất Nhất cười nói: “Này, ngươi cũng đừng quan tâm.”

Không biết vì sao, nhìn Lạc Nhất Nhất tươi cười, làm cho nó nhớ tới chuyện Lạc Nhất Nhất tước lông vũ của nó, rất nhanh chớp cánh rời đi. Trong lòng thầm mắng bản thân chịu thua kém, đều lột xác thành Cửu Đầu Phượng, còn có thể bị một tiểu nha đầu tươi cười chấn trụ.

Lúc mấy người Lạc Vũ Thần tới bãi biển, trên bãi biển đã dâng lên một đống lửa lớn, Mấy người Lạc Nhất Nhất đang vội vàng thiêu nướng. Nhìn thứ mấy người mặc, ánh mắt vài cái đại nam nhân loạn phiêu, chính là không dám nhìn các nàng. Đốm lửa chiếu rọi vừa vặn che lại gương mặt hơi hơi có chút đỏ lên của bọn họ.

Lạc Nhất Nhất không thèm quan tâm bảo mấy người ngồi xuống, chỉ vào mấy món ăn thôn quê nói: “Vừa mới cho bọn Đằng Long đi đánh, ta phát hiện trên hải đảo này chẳng những có rất nhiều hoa quả nơi khác không có, còn có một chút món ăn thôn quê trong Phượng giới không có. Các ngươi tự mình động thủ, cơm no áo ấm.”

Mấy người đang xấu hổ không biết làm sao bây giờ, nhanh chóng nhặt lên món ăn bắt đầu xử lý. Cả Phong Minh đều lấy món ăn lên làm, hắn chính là nhìn giống tiên nhân, nhưng thực tế cũng chỉ là phàm nhân, gặp được loại sự tình này, mặc dù biểu hiện bình tĩnh, cũng vẫn là tìm chút chuyện làm, dời đi lực chú ý mới được.

Không khí trở nên có chút quỷ dị, mọi người cũng không biết nói cái gì cho phải, trừ bỏ Lạc Nhất Nhất, mấy người phụ nhân khác ít nhiều vẫn là có chút không được tự nhiên. Mặc dù là năng lực thừa nhận có vẻ mạnh Lạc Vũ Yên và Mộng Toa, đối mặt khác phái ăn mặc có lực dụ hoặc như vậy, vẫn là rất mất tự nhiên.

Âu Dương Linh Nhi không cần phải nói, ánh mắt né tránh không biết nhìn nơi nào mới tốt, món ăn trên tay đều nướng cháy cũng không phát hiện.

Chỉ có Lạc Nhất Nhất cùng Tiểu Phong Liệt nếm mùi ngon, mang các huyễn thú ở bên ngoài của nàng đi theo hưởng thụ.

Ăn uống no đủ sau, Lạc Nhất Nhất giúp Phong Liệt lau dầu mỡ dính bên miệng nói: “Ta nói mấy người các ngươi, trường hợp lớn nào chưa thấy qua, tìm đường sống trong chỗ chết cũng không biết bao nhiêu lần, liền điểm ấy tiền đồ, chúng ta cũng không phải không mặc y phục. Thật không hiểu là các ngươi quá thuần khiết, vẫn là quá đáng khinh.”

“… “

Mộng Toa nghe Lạc Nhất Nhất nói cười ha ha, lời này làm cho vài cái đại nam nhân như thế nào tiếp nhận a.

Ở Lạc Nhất Nhất thản nhiên trêu chọc, không khí chậm rãi trở nên hòa hợp. Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Chúng ta đến ngoạn cái trò chơi đi, ta ra đề mục, các ngươi đến đáp. Đáp sai, hai lựa chọn, một: ta mặc kệ hỏi vấn đề gì, các ngươi đều trả lời, hơn nữa không thể nói dối. Hai: làm một việc ta muốn các ngươi làm, mặc kệ là chuyện gì. Đương nhiên, đổi lại, các ngươi tới hỏi ta hoặc là yêu cầu ta làm một chuyện.”

Lạc Vũ Yên tà ánh mắt nói: “Nha đầu ngươi lá gan thực không nhỏ, dám một mình đấu chúng ta. Ta đổ muốn nhìn ngươi có năng lực gì.”

Lạc Nhất Nhất tặc tặc cười nói: “Trò chơi này gọi là đại mạo hiểm cần cân não rất nhiều. Các ngươi liền chuẩn bị sẵn sàng, bị ta đào ra tất cả bí mật đi. Vì khá khó chơi, các ngươi chia làm hai tổ, lúc đáp đề có thể tìm đội hữu thương lượng đáp án, nhưng người trả lời nhất định phải suy nghĩ cho kỹ. Bởi vì người ta muốn trừng phạt, chính là người mở miệng đáp đề.” Bừa bãi tặc tiếng cười làm cho tất cả mọi người có chút nóng lòng muốn thử. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play