Sáng hôm sau Milla thức dậy cuộn mình trong vòng tay Diaz, đầu cô tựa trên vai anh, hơi ấm từ cơ thể anh là nguồn an ủi của cô trong buổi sáng tháng Mười hai lạnh lẽo, xám xịt này. Mưa rả rích nặng hạt hơn ngày hôm trước. Như mọi khi, anh gần như tỉnh dậy cùng lúc với cô, có lẽ vì quá hòa nhịp với cô nên không ngủ được khi cô đã dậy, hay vì anh quá cảnh giác nên không thể để lộ mình dễ bị tổn thương như thế.

Cô ngồi dậy và vươn vai, thư giãn những cơ bắp cứng đờ vì nằm ở một tư thế quá lâu. Anh đưa tay lên xoa khắp tấm lưng trần của cô trong lúc vẫn nằm bên cạnh.

“Anh sẽ đi bật hệ thống sưởi,” Diaz nói. Cô ngồi đó, hai đầu gối co lại và nhìn ra ngoài cửa sổ trong lúc anh đứng dậy và rời khỏi phòng. Căn nhà bên cạnh trống không, căn ở phía bên kia cũng vậy. Thực tế, căn nhà của họ là nơi duy nhất có người ở trong toàn bộ dãy nhà cho thuê này. Việc đó làm cô thấy cô đơn như thể họ là hai con người duy nhất trên trái đất. Một đôi lần khi dạo bước trên bãi biển cô cũng đi qua một hay hai người đi tập thể dục, nhưng hầu hết thời gian cô có bãi biển cho riêng mình. Cảnh đìu hiu buốt gió bên ngoài thu hút trái tim nhức nhối của cô, và theo một cách nào đó màn mưa cũng vậy. Tâm trạng cô u ám; có phải đêm qua cô đã gây ra sai lầm khủng khiếp hay không? Và kể cả là có, cô còn đường trở lại không?

Diaz quay vào, mang theo áo choàng và giày mềm cho cô, rồi lại đi ra để pha cà phê. Vào buổi sáng - hay bất cứ giờ nào trong ngày - anh thường ít khi nói chuyện. Cô trèo ra khỏi giường, vội vàng choàng áo quanh người rồi chạy vào phòng tắm.

Phòng tắm có máy sưởi năng lượng mặt trời riêng, và anh cũng đã bật cả cái đó. Nhiệt độ trong phòng ấm lên rất nhanh. Milla nhìn đăm đăm vào hình phản chiếu của mình trong gương và nhăn mặt: tóc cô đã thành một đám bù xù. Mặc dù vậy lần đầu tiên trong một thời gian dài, đôi mắt cô đã không còn mờ đi vì đau khổ. Chúng không thực sự tỏa sáng, nhưng trong chúng đã le lói sức sống.

Cô bật vòi hoa sen, để nước nóng lên rồi bước vào trong và gội đầu thật kỹ. Nước nóng làm dịu những cơ bắp đau nhức của cô, nhắc cô nhớ đến suốt đêm qua Diaz đã đòi hỏi như thế nào. Anh là một người tình nhẫn nại, nhưng sau lần đầu tiên thì không dịu dàng chút nào. Anh khao khát cô còn hơn cả lần đầu họ ân ái, có điều gì đó không hoàn toàn là thể xác trong ấy. Cô đã cố phân tích điểm khác biệt, nhưng nó lẩn tránh cô, và cô tự hỏi đó có phải vì bản thân Diaz quá khó hiểu và xa cách hay không.

Khi lau khô người, Milla tự động chạm vào hông mình để chắc chắn là miếng dán ngừa thai vẫn còn đó, và đông cứng. Những ngón tay cô chỉ tìm thấy làn da trần. Cô hoảng loạn nhìn vào chính mình trong gương và nhận ra nó không chỉ biến mất, mà là đã không ở đó một thời gian rồi. Thực tế là từ ba tuần nay.

Cô đã có kinh. Milla mơ hồ nhớ chuyện đó, bởi vì Diaz đã ra ngoài mua băng vệ sinh cho cô. Thông thường cô mang miếng dán trong vòng ba tuần, mỗi tuần thay một miếng, rồi bỏ ra trong vòng một tuần, và đó là khi cô có kinh. Có nghĩa là hoặc cô đã bỏ miếng dán ra, hoặc nó đã tự rơi sau khi ở đó lâu hơn thời hạn rất nhiều; dù sao sau một tuần miếng dán cũng hết tác dụng và lúc ấy cô sẽ có kinh. Cô không hề nhớ đã xử lý nó thế nào, và cũng chẳng nghĩ tới việc dùng một miếng mới.

Chuyện sẽ chẳng thành vấn đề nếu không có những gì đã xảy ra đêm qua.

Thực tế Milla biết cơ hội mang thai của cô là rất nhỏ; vì sau khi bỏ miếng dán vài tháng thì cơ thể cô mới trở lại trạng thái bình thường. Nhưng tai nạn vẫn xảy ra, và phụ nữ thì luôn dính bầu những lúc không ngờ nhất. Cô sấy tóc trong lúc lo lắng và thực sự phải chịu đau để chải được nó trước khi mùi cà phê kéo cô

Diaz đang nấu bữa sáng khi cô đã mặc xong quần áo ấm và ra khỏi phòng ngủ. Cô rót cho mình một cốc cà phê và nói, “Em đã không còn miếng dán ngừa thai.”

Anh dùng một chiếc dĩa để lật thịt xông khói. “Anh biết.”

Trong tất cả những điều Diaz có thể nói, câu đó làm cô sửng sốt nhất. Cô há hốc miệng nhìn anh. “Sao anh không nói gì?”

“Anh tưởng là em biết rồi.”

“Không, em đâu có nhận ra.” Cô nhấp một ngụm cà phê. “Việc này có thể rắc rối đấy.”

“Với anh thì không.”

Trong khoảnh khắc câu nói tàn nhẫn đó khiến Milla nín thinh vì ngạc nhiên; rồi sự thật mở ra trước mắt cô: ý tưởng cô có thai không làm anh lo ngại.

Cô không muốn đi đến đó.

“Có lẽ không sao đâu,” cô nói. “Phải mất một thời gian cơ thể em mới trở lại bình thường.”

“Khi nào thì em biết?”

Cô rên lên và xoa mặt. “Em không biết. Anh có nhớ em bị từ lúc nào không?”

“Hai ngày sau khi chúng ta tới đây.”

Milla nhận ra đáng lẽ mình phải dán một miếng ngừa thai mới trước khi đi gặp David, nhưng cô đã quên khuấy đi mất. Cô tính nhẩm trong đầu; nếu cô rụng trứng vào tháng này - mà cô hy vọng là không phải - thì thời điểm giữa chu kỳ sẽ là... bây giờ. Có lẽ vậy. Cô đã mang miếng dán lâu đến nỗi không còn tính được chu kỳ si của mình. Nhưng cô sẽ không mạo hiểm thêm lần nào nữa; nếu... khi họ lại ngủ với nhau, họ sẽ phải dùng biện pháp an toàn.

“Anh sẽ đi mua một ít bao cao su,” Diaz nói khi đập trứng vào tô trộn, thêm sữa rồi khuấy đều hỗn hợp bằng một cái nĩa. Hoặc anh đã đọc được suy nghĩ của cô, hoặc anh đang suy nghĩ theo cùng một hướng.

Anh nấu bữa sáng một cách thành thạo như vẫn làm tất cả mọi việc khác, và khi cô ăn trứng tráng, thịt xông khói và bánh mỳ, cô nhận ra mình đã không làm bất kỳ một việc gì kể từ khi họ đến đây, ngoài tự ăn và tắm. Diaz đã làm mọi việc, từ đi chợ cho đến dọn dẹp. Cô chưa muốn nghĩ về những động cơ của anh, bởi cô chỉ vừa mới có lại khả năng đối mặt với chính mình, ở một mức độ cơ bản nhất. Cô chưa sẵn sàng nghĩ về những điều anh muốn.

Dù vậy, sau đó cô đã giúp anh dọn dẹp, và Diaz không có phản ứng nào khác ngoài một cái nhìn thoáng ngạc nhiên. Ngay sau bữa sáng, anh đi tắm và ra ngoài trong cuộc viễn chinh đi tìm bao cao su của mình - một việc quan trọng như thế không thể để đến phút cuối mới làm.

Sau khi anh đi, Milla lang thang quanh nhà để dọn dẹp, sắp xếp lại những chiếc gối trang trí trên ghế ở phòng khách để chúng hợp màu hơn, dọn giường của anh, rồi cho khăn trải giường của cô vào máy giặt, vì cô không nghĩ mình sẽ ngủ trên đó nữa. Cô không biết mình đang lo lắng hay nhẹ nhõm về chuyện đó. Chỉ mới ngày hôm qua, cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, rằng mối rạn nứt giữa họ là vĩnh viễn và tuyệt đối. Rồi chỉ với một cú đấm, anh đã đập tan bức tường ngăn cách họ và cô lại trở về chỗ của mình trước kia: ngoan ngoãn bên dưới anh.

Đêm qua, cô đã không muốn ở một nơi nào khác.

Dọn dẹp xong, cô pha ít cà phê mới và lấy một cái chăn trong tủ mang ra ngoài hiên trước. Cô quấn mình trong chăn và ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ, co chân lên cho ấm. Bầu trời phủ mây u ám trên đầu, biển Đại Tây Dương xám xịt và hung dữ cùng màn mưa lạnh lẽo đang hòa lẫn vào nhau, giấu biệt cả ánh sáng mặt trời lẫn màu sắc của ngày. Cô áp tay quanh cốc cà phê ấm và hít vào làn hương đậm đà, vừa nhìn đăm đăm vào màn mưa vừa cố sắp xếp lại vô vàn suy nghĩ đang quay cuồng trong tâm trí

Hôm nay, lần đầu tiên Milla nhận ra nỗi đau của cô đã phai nhạt đi ít nhiều. Cô có thể hoạt động, có thể nghĩ về những điều khác, có thể nói chuyện được. Cô có thể cười. Sự đau đớn sẽ không bao giờ mất đi, nhưng cô đã điều khiển được nó và trong những tuần, những năm sắp tới, có lẽ việc đó sẽ dễ dàng hơn.

Cô tự hỏi liệu mình có làm được thế nếu Diaz không ở đây hay không. Kể cả khi nguyền rủa sự tồn tại của anh, cô vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Hầu hết thời gian anh để cô một mình, chỉ lùi lại phía sau và thậm chí không nói chuyện với cô suốt nhiều giờ liền, đồng thời vẫn chăm lo những mặt cơ bản của đời sống. Đầu tiên anh còn đi dạo cùng cô, nhưng gần đây anh thậm chí không làm việc đó. Một cách âm thầm và không đòi hỏi, anh đã làm tất cả những gì có thể để giúp cô trải qua quãng thời gian này.

Anh yêu cô.

Nhận thức ấy gần như choáng váng, Milla gục đầu xuống hai đầu gối. Làm sao cô có thể đặt việc anh đã làm với Justin và sự chăm sóc anh dành cho cô trong những tuần qua cạnh nhau để so sánh?

Cô nghe thấy tiếng động cơ; rồi nó dừng lại và tiếp đó là tiếng đóng cửa. Diaz đã về. Cô lắng nghe tiếng anh di chuyển khi mở cửa sau và vào trong nhà, nhưng sau đó cô mất phương hướng bởi anh vẫn đi lại êm ru như một chú mèo.

Cánh cửa thông với hiên trước mở ra và anh bước ra ngoài, ánh mắt sắc sảo quét khắp người cô, như thể anh đang kiểm tra xem cô có ổn không. Anh đút tay vào túi và dựa vào khung cửa chắn gió, khuôn mặt trông nghiêng nghiêm nghị khi anh nhìn đăm đăm ra đại dương màu xám.

“Anh xin lỗi,” Diaz nói bằng giọng thì thầm.

Những lời ấy lơ lửng giữa họ. Anh không xin lỗi vì đêm qua - cô không thể tưởng tượng ra chuyện đó - mà vì Justin. Cô nghĩ anh chưa từng xin lỗi bất kỳ ai trong đời, nhưng thái độ thành khẩn đơn giản cho cô biết anh nói thật lòng.

Em biết anh chỉ có ý muốn bảo vệ thằng bé,” Milla nói, và tự hỏi tại sao mình lại đang biện hộ cho anh.

“Anh đã không biết em định làm gì. Anh chưa từng nghĩ em sẽ làm như thế.”

“Lẽ ra anh nên hỏi.”

Chỉ có điều anh không phải loại người cả tin, dễ dàng mở lòng mình và để mọi người tới gần. Làm sao anh có thể đoán được cô sẽ phản ứng thế nào? Mẹ của chính anh đã gần như bỏ rơi anh, rồi lại kéo anh về với cuộc sống của bà ta bất kể khi nào thuận tiện. Những điều anh biết về tình mẫu tử chỉ xuất phát từ kinh nghiệm của bản thân, và mặc dù về lý trí anh biết, cũng đã từng chứng kiến, hầu hết các bà mẹ đều thực lòng yêu con cái họ, anh không có mối liên hệ cá nhân nào với loại tình yêu đó.

Cho đến khi đưa những giấy tờ hợp pháp cho nhà Winborn, bản thân Milla còn không chắc là mình có thể thực sự làm được việc đó, và tâm hồn cô đã không thôi gào khóc. Nếu cô còn không chắc, thì làm sao cô mong anh bằng trực giác biết được cô sẽ không bao giờ làm hại Justin theo bất kỳ cách nào?

Nhưng cô vẫn không thể tha thứ. Cô nói. “Một đêm nào đó khi chúng ta ở trên giường anh đã có thể hỏi em. ‘Milla, em sẽ làm gì nếu tìm được Justin? Làm sao em có thể mang thằng bé đi khỏi gia đình duy nhất mà nó từng biết?’ Vậy là anh sẽ biết em cảm thấy như thế nào, em đã nhận ra điều gì.”

Diaz liếc cô qua vai. “Anh chưa từng nghĩ tới,” anh nhắc lại. “Anh... khi em đưa những giấy tờ ấy ra, anh cảm thấy như mình vừa bị bắn. Anh đã muốn quỳ xuống mà hôn chân em, nhưng anh nghĩ chắc là em sẽ đá anh.”

“Không có ‘chắc là’ gì cả. Em sẽ làm.”

Anh gật đầu và lại quay ra nhìn biển. “Anh đã không yêu em.” Giọng anh nhỏ và gần như không nghe rõ, như thể anh đang chìm trong suy tưởng. “Hay anh đã không nghĩ như thế. Nhưng khi em đuổi anh ra khỏi nhà hôm đó, anh cảm thấy...” anh ngừng lại và cau mày khi cân nhắc cảm xúc của mình “...như bị xẻ làm hai.

“Em biết,” cô nói, nhớ lại cảm giác mất mát của chính mình.

“Nghĩ lại thì, anh biết chuyện đó xảy ra khi nào. Khi anh thay đổi tâm ý.” Anh cử động bàn tay, minh họa sự thay đổi góc độ rất nhỏ giữa yêu và không yêu. “Ở Idaho. Anh đã kéo em lên khỏi dòng sông, em nằm ngửa ra và bắt đầu phá lên cười. Ngay lúc đó.”

Và ngay lúc ấy anh cũng đã có lời tuyên bố. Từ trước đó sự hấp dẫn đã ngày càng tăng lên giữa họ - cô đã gần như phát điên vì muốn anh - nhưng không ai trong hai người làm gì cả. Cho đến giây phút đó, với ánh mặt trời tỏa xuống và niềm vui sống sót ào qua cả hai người, khi anh nhìn vào cô và nói...

Cô cười khúc khích. “Tuyên ngôn tình yêu mới hay làm sao. Dâng tặng một nửa thân mình.”

“Đó không phải là tuyên ngôn tình yêu; đó là tuyên ngôn ý nguyện. Lúc này mới là tuyên ngôn tình yêu.” Diaz nghiêng đầu sang bên theo kiểu hơi trêu chọc mà cô vẫn thích, và với một người đàn ông khó khăn trong giao tiếp như anh, thế là anh đã làm rất tốt rồi.

Sự im lặng bao trùm lấy họ khi cả hai đều đang ngẫm nghĩ về những điều vừa được nói ra. Milla cảm thấy anh đang chờ được nghe cô nói rằng cô tha thứ cho anh, rằng cô cũng yêu anh, nhưng mặc dù cô chắc chắn về một điều, cô không biết liệu mình có bao giờ làm được điều kia hay không. Sự tổn thương và giận dữ vẫn còn đó, nhưng không còn sôi sục. Cô nghĩ điều tốt nhất mình có thể làm là bỏ lại chuyện này ở sau lưng và nói, được rồi, chúng ta có thể tiếp tục từ bây giờ. Nếu ai đó muốn tranh cãi về tính chất của sự tha thứ, có lẽ việc sẵn sàng đi tiếp chính là tha thứ. Nhưng đây là Diaz, không phải một anh nông dân Joe nào đó, cũng không phải là anh trí thức Joe. Với Diaz, họ sẽ phải đi tiếp tới đâu đây?

Milla không thể tưởng tượng ra một tương lai cùng với anh, nhưng cô cũng không thể hình dung một tương lai không có anh.

“Có lẽ em cũng nên nói đi chứ,” Diaz lẩm bẩm, vẫn nhìn ra đại dương. Anh đã không nhìn vào cô lần nào kể từ khi nói anh yêu cô. “Anh biết là em có mà.”

“Yêu anh ư? Có.” Cô thở dài và nhấp một ngụm cà phê. Nó đã nguội lạnh và cô nhăn mặt, đặt chiếc cốc sang bên. “Em có yêu anh.”

“Đủ để lấy anh và có con với anh không?”

Milla hụt hơi và cảm thấy mình chao đảo. “Cái gì cơ?” cô hỏi, giọng lạo xạo vì sốc.

“Hôn nhân ấy. Em có lấy anh không?”

“Làm sao chuyện đó khả thi với chúng ta được?”

“Anh yêu em. Em yêu anh. Đó là một tiến trình tự nhiên.”

Milla lùa tay qua mái tóc, cảm thấy bối rối hơn cô tưởng trước lời cầu hôn của anh. Đó là một điều bất ngờ và ngọt ngào một cách trêu ngươi, nhưng nếu họ kết hôn, họ sẽ phải đối mặt với những vấn đề vô cùng nan giải. Và một phần trong cô thấy sợ hãi. Anh không chỉ nhắc tới hôn nhân, mà cả những đứa trẻ nữa. Làm sao cô có thể?

“Kết hôn sẽ là việc làm không khôn ngoan,” cô nói.

Anh quay lại nhìn cô bằng đôi mắt đen nghiêm nghị, quan sát cô, chờ cô nói tiếp.

“Hai chúng ta có đủ hành trang cảm xúc để chất đầy lên một chiếc máy bay. Có lẽ em cần phải đi trị liệu tâm lý.” Cô cười đau khổ. “Và anh là một sát thủ. Nghề đó liệu có an toàn không? Em thì thậm chí còn không biết mình muốn làm gì, liệu nên tiếp tục với Đội tìm kiếm hay đi dạy như em đã từng lên kế hoạch? Một phần trong em muốn từ bỏ, nhưng làm sao em có thể? Em yêu thích công việc đó, em chỉ quá mệt và….”

“Sợ hãi,” anh nói.

“Về tương lai? Cũng đúng đấy.”

“Không. Em sợ hạnh phúc.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, đông cứng vì anh đã nhìn xuyên thấu qua bức màn lý lẽ của cô một cách quá chính xác.

“Em thực sự đã thuyết phục mình rằng em không xứng đáng với điều gì vì đã đem Justin cho người ta à?” anh hỏi, ép cô bằng được. “Em nghĩ em không thể có chồng, một đứa con khác, bởi vì em đã là một bà mẹ tồi và không chịu giữ chặt thằng bé ư?”

Milla cố nuốt xuống. Hai lá phổi của cô như bị bóp nghẹt, còn tim cô như ngừng đập. Chưa có ai từng đổ lỗi cho cô; cô đã chiến đấu vì con, chiến đấu đến gần chết. Chỉ có một con dao đâm vào lưng mới ngăn được cô. Vậy mà trong suốt mười năm, cô đã vật lộn với một ý thức khắc sâu vào tâm khảm là cô đã không bảo vệ được con mình. “Em... đáng lẽ em không nên đưa nó ra chợ,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Thằng bé mới được có sáu tuần tuổi. Nó còn quá nhỏ...”

“Em không thể để thằng bé lại một mình. Em còn làm gì khác được?”

Môi cô run run. Chúa ơi, câu hỏi ấy đã lởn vởn trong đầu cô biết bao lần! Cô còn có thể làm gì khác được? Chắc phải có gì khác, một điều cô đã không nghĩ đến, không nhìn ra, bởi vì cô đã để cho những kẻ đó bắt mất Justin từ tay cô.

“Em còn chưa chuộc được đủ lỗi cho mình bằng tất cả những đứa trẻ em tìm được sao? Phải như thế nào nữa em mới tự tha thứ cho mình được?”

Con của cô được trở về nhà, an toàn và lành lặn, nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra.

Diaz bước tới và ngồi sụp xuống mặt cô, nắm tay cô trong tay anh. Một cơn gió lạnh và ẩm ướt lùa qua tóc cô, thổi tung những lọn xoăn. “Đó có phải là lý do em từ bỏ thằng bé không? Để bắt mình phải trả giá?”

“Không. Em từ bỏ thằng bé vì đó là việc làm đúng đắn.” Cô trông thấy anh rùng mình và nhận ra anh đã ở ngoài từ nãy giờ mà không mặc áo khoác. Cô mở chăn ra và mời anh vào trong sự ấm áp của nó. Anh nhanh chóng chấp nhận, nhưng khi họ ngồi lại cô thấy mình đang nằm nửa người trên đùi anh, đầu ngả vào chỗ hõm ở vai anh, tấm chăn phủ quanh họ. Thân nhiệt của hai người cộng lại nhanh chóng xua tan giá lạnh.

“Sống tiếp không phải là chuyện xấu,” anh nói khẽ, vuốt ve khuôn mặt cô, dò theo từng đường nét trên đó bằng một ngón tay. “Tìm lại hạnh phúc cũng không phải là chuyện xấu.”

Chỉ ý tưởng đó thôi cũng khiến Milla cảm thấy như mình đang đi thăng bằng trên rìa một tảng đá trong lúc cơn gió mạnh cố đẩy cô rơi xuống. “Vẫn còn sớm quá.”

“Đã mười năm rồi. Em đã tìm được con trai, và đã làm việc đúng đắn cho nó. Tại sao như thế vẫn còn ‘quá sớm’?”

“Nhưng đúng thế.” Một lần nữa, cô lẩn tránh trong những lý luận. “Khi anh nói hạnh phúc, ý anh là lấy anh phải không?”

“Anh có thể khiến em hạnh phúc.”

Và mình cũng có thể làm anh hạnh phúc, cô nghĩ, cảm thấy lâng lâng trước viễn cảnh ấy. Anh là một người đàn ông phức tạp, cô độc và cố chấp; nếu cô từ chối anh thì gần như chắc chắn anh sẽ không bao giờ lấy vợ. Cô là cơ hội duy nhất của anh để có một gia đình, một cuộc sống hơi bình thường.

“Làm sao chúng ta kết hôn được? Chúng ta biết gì về nhau nào? Thậm chí em còn không biết anh bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi ba.”

Cô dừng nói, chưng hử lập tức bị phân tán khỏi những vấn đề quan trọng khác định nói tới. Anh có vẻ già hơn, mặc dù tóc anh chẳng có sợi bạc nào và mặt anh cũng không có nếp nhăn. “Em cũng thế. Anh sinh vào ngày nào?”

“Mười bảy tháng Tám.”

“Ôi lạy Chúa, em già hơn anh! Em sinh vào hai mươi bảy tháng Tư.”

Cô ấm ức đến nỗi hai khóe miệng anh khẽ nhếch lên. “Lúc nào anh cũng muốn ngủ với một người phụ nữ lớn tuổi hơn.”

Milla đấm vào ngực anh và giành được một nụ hôn sâu hơn, lâu hơn cô trông đợi. Khi anh thả cô ra, cô vùi cái mũi lạnh cóng của mình vào cổ anh, hít vào hơi ấm của anh. Cô muốn đồng ý. Cô yêu anh, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể lại yêu một người đàn ông đến thế. Dù anh có cố chấp, nhưng họ bổ khuyết cho nhau một cách hoàn hảo trong quá nhiều mặt. Anh nói chuyện, đùa giỡn, thậm chí cười cùng cô. Điều gì đó nơi cô khiến anh mở lòng; và điều gì đó nơi anh kéo cô ra khỏi con đường chắc chắn cô đã đặt ra cho chính mình.

Nhưng cô đã đúng về những vấn đề họ sẽ phải đối mặt, và cô biết thế. Kết hôn sẽ chỉ làm tăng thêm những vấn đề này. “Anh sẽ làm gì để kiếm sống nào? Nếu chúng ta kết hôn, anh không thể tiếp tục truy đuổi những kẻ xấu khắp Mexico được, thậm chí có thể bị giết...” Cô ngừng lời, không thể nói tiếp ra điều gở đó.

“Anh không biết nữa, nhưng anh sẽ tìm được việc gì đó.”

Chẳng có nhiều việc dành cho những tay săn tiền thưởng hay sát thủ về hưu cho lắm. Cô không thể tưởng tượng ra anh trong bất kỳ kiểu văn phòng nào, hay làm bất kỳ việc nào mà cần phải tiếp xúc với công chúng. Vậy anh có thể làm gì đây?

Milla nhận ra mình đang nghĩ về tương lai. Mọi chuyện diễn tiến quá nhanh và cô vẫn còn chưa đặt được chân xuống mặt đất. “Em chưa thể đồng ý,” cô nói. “Chưa được. Còn quá nhiều vấn đề ta phải giải quyết.”

Diaz lại hôn cô trong khi ôm cô sát vào mình. “Anh sẽ không đi đâu cả. Sang năm anh sẽ lại hỏi em,” anh nói, ôm cô đứng lên và tiến về phía cửa.

Mười phút sau, khi anh di chuyển vào giữa đôi chân giang rộng của cô, Milla nhận ra rằng bây giờ là tháng Mười hai. Ba tuần nữa đã là sang năm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play